Khi Thiên Hinh đến Thần Hi cung, thái giám đứng ngoài vừa định thông báo thì đã bị nàng ngăn lại. Thiên Hinh đặt một ngón tay lên môi mình, tên thái giám kia hiểu ra ngay lập tức. Hắn vội vàng khom người hành lễ với nàng, rồi lui ra sau mấy bước nhường đường cho Thiên Hinh. Nàng quay lại nói với Quỳnh Hương: “Em ở đây chờ ta!” Quỳnh Hương cúi người vâng một tiếng, sau đó đứng yên tại chỗ chờ nàng.
Lúc này, Thiên Hinh mới bước vào Thần Hi cung, người còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười khe khẽ truyền đến. Một khung cảnh hết sức yên bình đang hiện hữu trước mắt của nàng, Hoàng hậu cũng ở đây, đang ngồi kế bên Hoàng thượng. Trong tay của bà có một bát thuốc nóng, làn khói trắng mờ ảo bốc lên từ cái bát. Mùi thuốc rất nồng khiến bà phải cau mày lại, Hoàng thượng ở bên cạnh mỉm cười trêu chọc bà: “Hậu cung ba nghìn mỹ nữ nàng còn có thể quản lý không chút sai sót, nay chỉ vì một bát thuốc đắng, nàng lại dễ dàng chịu thua sao?”
Hoàng hậu ngẩng mặt lên, đưa mắt nhìn Hoàng thượng, bà miễn cưỡng hỏi: “Thần thiếp có thể không uống được không? Thuốc rất đắng mà.” Vẻ mặt của bà hệt như một đứa trẻ đang phải chịu uất ức, ánh mắt đáng thương cầu xin. Hoàng thượng lại phì cười, bàn tay đưa ra đoạt lấy bát thuốc trên tay Hoàng hậu: “Nếu nàng sợ như vậy, thì ta sẽ uống cùng nàng.” Nói rồi, ông đưa bát thuốc lên miệng uống liền một hơi, Hoàng hậu kinh ngạc khi nhìn thấy hành động của ông.
Đến lúc bát thuốc được trả vào tay bà, thì nó đã vơi đi một nửa, Hoàng thượng mỉm cười khích lệ: “Thuốc không đắng lắm đâu, ta đã uống giúp nàng một nửa bát thuốc, chẳng lẽ ta lại lừa nàng sao?” Hoàng hậu nghẹn lời, bà nhìn bát thuốc trên tay mình lần nữa, rồi mím môi nhắm mắt đưa nó lên miệng mình. Khi vị thuốc đắng chạm vào đầu lưỡi, dường như bà muốn ngừng lại ngay, nhưng bàn tay của Hoàng thượng đã kịp đỡ lấy bát thuốc.
Giọng nói của ông rất dịu dàng: “Sắp hết rồi, chỉ còn một chút nữa thôi!” Vì lời nói này của ông, mà cuối cùng Hoàng hậu cũng chịu uống xong bát thuốc. Vẻ mặt của bà như sắp khóc, oán trách nhìn ông: “Người lừa thần thiếp! Thuốc vốn rất đắng!” Hoàng thượng bật cười vui vẻ, ông vươn tay ra lau đi giọt mồ hôi đang chảy trên trán của bà: “Phải! Là ta đã lừa nàng, thật ra thuốc này rất đắng, đắng chết đi được. Là nàng chịu khổ rồi, chỉ cần nàng khỏi bệnh, muốn trẫm đền bù thế nào cũng được.”
Tình cảm giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu tốt đẹp như thế nào không phải nàng không biết. Nhưng nàng lại không nghĩ rằng, người mà nàng từng hết sức ngưỡng mộ, mẫu hậu của nàng, Hoàng hậu đương triều lại có lúc yếu mềm như thế. Chỉ vì một bát thuốc đắng mà có thể dễ dàng làm khó người đến vậy. Nàng cảm thấy hình như sự xuất hiện của mình bây giờ hoàn toàn không đúng lúc.
Đang lúc nàng định bước ra khỏi Thần Hi cung, thì có một tiếng gọi ngăn cản bước chân của nàng: “Hinh Nhi, con đã về rồi sao?” Thiên Hinh vội vàng dừng lại, là Hoàng hậu đang gọi nàng, sự nhung nhớ đong đầy trong giọng nói của bà. Nàng xoay người lại, mỉm cười đáp lại lời bà: “Phụ hoàng, mẫu hậu, Hinh nhi đã về rồi!” Thiên Hinh bước đến bên hai người, hành lễ thỉnh an.
Nhưng trước khi đầu gối của nàng kịp chạm đất, thì cả Hoàng thượng lẫn Hoàng hậu đều đưa tay ra đỡ lấy nàng. Hoàng hậu còn kéo cả nàng đến ngồi bên cạnh, bà đưa mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, như muốn xác định rằng nàng trở về rất khỏe mạnh. Hồi lâu mới lên tiếng: “Tuệ Mẫn và Sở Hiền tốn không ít tâm tư, Hoàng thượng, người xem. Hình như Hinh Nhi lại mập hơn được một chút, khuôn mặt cũng đầy đặn hơn này.”
Bà vừa nói vừa đưa tay lên khẽ chạm vào mặt của nàng, ý cười dâng lên tận đáy mắt. Đáy lòng Thiên Hinh khẽ rung động, lần đổ bệnh này của Hoàng hậu nàng đã biết từ trước. Ở kiếp thứ nhất bà cũng đổ bệnh như vậy, trước khi nàng gặp được Phương Khanh thì bệnh tình của bà đã có chút khởi sắc. Nhưng sau khi nàng gặp hắn ta, bệnh của Hoàng hậu càng lúc càng nặng, dù Thái y viện đã hết lòng cứu chữa, nhưng Hoàng hậu chỉ cầm cự được thêm một tháng rồi cưỡi hạt về trời.
Cái chết của bà, chính là mở đầu cho những bi thương và bất hạnh về sau của nàng. Người đau đớn nhất khi bà ra đi là Hoàng thượng, dường như chỉ qua một đêm ông ấy đã già thêm mấy chục tuổi. Nỗi đau ấy luôn đượm lại nơi đáy mắt của ông, ôm mối nhung nhớ về bà cho đến khi ông nhắm mắt xuôi tay. Bà là trái tim của Hoàng thượng!
Lời nói của bà lại chọc Hoàng thượng bật cười, những cung nhân trong Thần Hi cung cũng hết sức vui vẻ. Hôm nay nhờ Hoàng hậu nương nương, mà Hoàng thương mới có thể cười nhiều như vậy. Thiên Hinh che giấu tâm tư của mình, nàng làm ra vẻ giận dỗi với Hoàng hậu, khẽ gọi: “Mẫu hậu, người lại trêu chọc Hinh Nhi rồi.” Hoàng thượng nghe thấy lời nàng nói, vội nói thêm một câu: “Nàng xem, lại còn có thể giận dỗi với nàng, xem ra ở Lý phủ đã bị chiều chuộng đến hư mất rồi.”
Hoàng hậu dịu dàng vuốt ve mái tóc của nàng, giọng nói của bà rất ấm áp: “Nữ nhi của thần thiếp, cho dù có bị chiều hư thì cũng là tiểu cô nương đáng yêu nhất thiên hạ.” Trong lời nói nhuốm đầy sự yêu thương và sủng nich khiến Thiên Hinh cảm thấy cay mắt. Nàng vứt bỏ bộ dạng khi nãy, bất ngờ ôm lấy bà vào lòng: “Mẫu hậu, người nhất định phải mau chóng khỏi bệnh. Nếu người không khỏi bệnh, vậy nếu sau này Hinh Nhi mắc lỗi, sẽ không còn ai bảo vệ Hinh Nhi nữa. Vì thế người phải mau chóng khỏe lên!”
Hoàng thượng nhìn thấy nàng như vậy, khẽ búng trán của nàng trêu chọc: “Mới nghe qua thì còn tưởng con rất thương mẫu hậu của mình Nhưng để ý kỹ một chút, hóa ra lại là vì sợ không ai bảo vệ khi con mắc lỗi. Tiểu nha đầu xấu xa, rốt cuộc nên khen con hay mắng con đây nhỉ?” Hoàng hậu nghe được tiếng động vang lên sau lưng. Bà vội vàng quay đầu lại vừa trừng mắt với Hoàng thượng, vừa nhẹ nhàng xoa trán cho nàng: “Bệ hạ, người đang bắt nạt nữ nhi của thần thiếp đấy!”
Hoàng thượng không những không tức giận, mà còn cười hai tiếng, đưa ly trà lên miệng kẽ nhấp một ngụm: “Được được, trẫm không bắt nạt nữ nhi
Lúc này, Thiên Hinh mới bước vào Thần Hi cung, người còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười khe khẽ truyền đến. Một khung cảnh hết sức yên bình đang hiện hữu trước mắt của nàng, Hoàng hậu cũng ở đây, đang ngồi kế bên Hoàng thượng. Trong tay của bà có một bát thuốc nóng, làn khói trắng mờ ảo bốc lên từ cái bát. Mùi thuốc rất nồng khiến bà phải cau mày lại, Hoàng thượng ở bên cạnh mỉm cười trêu chọc bà: “Hậu cung ba nghìn mỹ nữ nàng còn có thể quản lý không chút sai sót, nay chỉ vì một bát thuốc đắng, nàng lại dễ dàng chịu thua sao?”
Hoàng hậu ngẩng mặt lên, đưa mắt nhìn Hoàng thượng, bà miễn cưỡng hỏi: “Thần thiếp có thể không uống được không? Thuốc rất đắng mà.” Vẻ mặt của bà hệt như một đứa trẻ đang phải chịu uất ức, ánh mắt đáng thương cầu xin. Hoàng thượng lại phì cười, bàn tay đưa ra đoạt lấy bát thuốc trên tay Hoàng hậu: “Nếu nàng sợ như vậy, thì ta sẽ uống cùng nàng.” Nói rồi, ông đưa bát thuốc lên miệng uống liền một hơi, Hoàng hậu kinh ngạc khi nhìn thấy hành động của ông.
Đến lúc bát thuốc được trả vào tay bà, thì nó đã vơi đi một nửa, Hoàng thượng mỉm cười khích lệ: “Thuốc không đắng lắm đâu, ta đã uống giúp nàng một nửa bát thuốc, chẳng lẽ ta lại lừa nàng sao?” Hoàng hậu nghẹn lời, bà nhìn bát thuốc trên tay mình lần nữa, rồi mím môi nhắm mắt đưa nó lên miệng mình. Khi vị thuốc đắng chạm vào đầu lưỡi, dường như bà muốn ngừng lại ngay, nhưng bàn tay của Hoàng thượng đã kịp đỡ lấy bát thuốc.
Giọng nói của ông rất dịu dàng: “Sắp hết rồi, chỉ còn một chút nữa thôi!” Vì lời nói này của ông, mà cuối cùng Hoàng hậu cũng chịu uống xong bát thuốc. Vẻ mặt của bà như sắp khóc, oán trách nhìn ông: “Người lừa thần thiếp! Thuốc vốn rất đắng!” Hoàng thượng bật cười vui vẻ, ông vươn tay ra lau đi giọt mồ hôi đang chảy trên trán của bà: “Phải! Là ta đã lừa nàng, thật ra thuốc này rất đắng, đắng chết đi được. Là nàng chịu khổ rồi, chỉ cần nàng khỏi bệnh, muốn trẫm đền bù thế nào cũng được.”
Tình cảm giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu tốt đẹp như thế nào không phải nàng không biết. Nhưng nàng lại không nghĩ rằng, người mà nàng từng hết sức ngưỡng mộ, mẫu hậu của nàng, Hoàng hậu đương triều lại có lúc yếu mềm như thế. Chỉ vì một bát thuốc đắng mà có thể dễ dàng làm khó người đến vậy. Nàng cảm thấy hình như sự xuất hiện của mình bây giờ hoàn toàn không đúng lúc.
Đang lúc nàng định bước ra khỏi Thần Hi cung, thì có một tiếng gọi ngăn cản bước chân của nàng: “Hinh Nhi, con đã về rồi sao?” Thiên Hinh vội vàng dừng lại, là Hoàng hậu đang gọi nàng, sự nhung nhớ đong đầy trong giọng nói của bà. Nàng xoay người lại, mỉm cười đáp lại lời bà: “Phụ hoàng, mẫu hậu, Hinh nhi đã về rồi!” Thiên Hinh bước đến bên hai người, hành lễ thỉnh an.
Nhưng trước khi đầu gối của nàng kịp chạm đất, thì cả Hoàng thượng lẫn Hoàng hậu đều đưa tay ra đỡ lấy nàng. Hoàng hậu còn kéo cả nàng đến ngồi bên cạnh, bà đưa mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, như muốn xác định rằng nàng trở về rất khỏe mạnh. Hồi lâu mới lên tiếng: “Tuệ Mẫn và Sở Hiền tốn không ít tâm tư, Hoàng thượng, người xem. Hình như Hinh Nhi lại mập hơn được một chút, khuôn mặt cũng đầy đặn hơn này.”
Bà vừa nói vừa đưa tay lên khẽ chạm vào mặt của nàng, ý cười dâng lên tận đáy mắt. Đáy lòng Thiên Hinh khẽ rung động, lần đổ bệnh này của Hoàng hậu nàng đã biết từ trước. Ở kiếp thứ nhất bà cũng đổ bệnh như vậy, trước khi nàng gặp được Phương Khanh thì bệnh tình của bà đã có chút khởi sắc. Nhưng sau khi nàng gặp hắn ta, bệnh của Hoàng hậu càng lúc càng nặng, dù Thái y viện đã hết lòng cứu chữa, nhưng Hoàng hậu chỉ cầm cự được thêm một tháng rồi cưỡi hạt về trời.
Cái chết của bà, chính là mở đầu cho những bi thương và bất hạnh về sau của nàng. Người đau đớn nhất khi bà ra đi là Hoàng thượng, dường như chỉ qua một đêm ông ấy đã già thêm mấy chục tuổi. Nỗi đau ấy luôn đượm lại nơi đáy mắt của ông, ôm mối nhung nhớ về bà cho đến khi ông nhắm mắt xuôi tay. Bà là trái tim của Hoàng thượng!
Lời nói của bà lại chọc Hoàng thượng bật cười, những cung nhân trong Thần Hi cung cũng hết sức vui vẻ. Hôm nay nhờ Hoàng hậu nương nương, mà Hoàng thương mới có thể cười nhiều như vậy. Thiên Hinh che giấu tâm tư của mình, nàng làm ra vẻ giận dỗi với Hoàng hậu, khẽ gọi: “Mẫu hậu, người lại trêu chọc Hinh Nhi rồi.” Hoàng thượng nghe thấy lời nàng nói, vội nói thêm một câu: “Nàng xem, lại còn có thể giận dỗi với nàng, xem ra ở Lý phủ đã bị chiều chuộng đến hư mất rồi.”
Hoàng hậu dịu dàng vuốt ve mái tóc của nàng, giọng nói của bà rất ấm áp: “Nữ nhi của thần thiếp, cho dù có bị chiều hư thì cũng là tiểu cô nương đáng yêu nhất thiên hạ.” Trong lời nói nhuốm đầy sự yêu thương và sủng nich khiến Thiên Hinh cảm thấy cay mắt. Nàng vứt bỏ bộ dạng khi nãy, bất ngờ ôm lấy bà vào lòng: “Mẫu hậu, người nhất định phải mau chóng khỏi bệnh. Nếu người không khỏi bệnh, vậy nếu sau này Hinh Nhi mắc lỗi, sẽ không còn ai bảo vệ Hinh Nhi nữa. Vì thế người phải mau chóng khỏe lên!”
Hoàng thượng nhìn thấy nàng như vậy, khẽ búng trán của nàng trêu chọc: “Mới nghe qua thì còn tưởng con rất thương mẫu hậu của mình Nhưng để ý kỹ một chút, hóa ra lại là vì sợ không ai bảo vệ khi con mắc lỗi. Tiểu nha đầu xấu xa, rốt cuộc nên khen con hay mắng con đây nhỉ?” Hoàng hậu nghe được tiếng động vang lên sau lưng. Bà vội vàng quay đầu lại vừa trừng mắt với Hoàng thượng, vừa nhẹ nhàng xoa trán cho nàng: “Bệ hạ, người đang bắt nạt nữ nhi của thần thiếp đấy!”
Hoàng thượng không những không tức giận, mà còn cười hai tiếng, đưa ly trà lên miệng kẽ nhấp một ngụm: “Được được, trẫm không bắt nạt nữ nhi
/13
|