Cổ họng khô rát khiến Am tần ngần thức dậy, sự mệt mỏi lộ rõ trên khuôn mặt, đôi mắt sưng húp lên vì ngủ nhiều, tóc tai rối bung như vừa trải qua một cơn lốc xoáy.
Lật đật, sơ sết tìm điện thoại, ánh sáng từ màn hình hắt vào khiến Am phải nheo mắt lại vì chói: 21:00.
Thì ra đã tối rồi, nếu như mình không ngủ tiếp thì phụ lòng ông trời quá!
Trở người một cái, đang định ngủ tiếp thì một ý nghĩ vụt qua khiến Am tỉnh cả ngủ.
Rõ ràng lúc mình ngủ là hơn 22:00 mà, sao bây giờ lại là 21:00 được?
Ôi má ơi, thứ 7, mình đã ngủ liền tù tì 3 ngày rồi sao?
Mắt chữ A, miệng chữ O nhìn không chớp vào màn hình điện thoại, Am bước vội xuống giường, tay xoa xoa cái bụng trống rỗng đang biểu tình, lần mò vào trong tủ lạnh, chỉ có vài chai bia và mấy lon nước ngọt.
Lạy chúa, bụng rỗng mà uống bia lạnh, cô không muốn bục dạ dày đâu.
Vơ vội chiếc áo khoác, Am lấy ví tiền và điện thoại nhét vào túi, mở cửa.
Gần đây có một cửa hàng tạp hóa, Am phải mua vài gói mì ăn tạm nếu không muốn bị chết vì đói.
Vừa ra khỏi nhà thì điện thoại rung, Am giơ lên nhìn, tim không tự chủ được mà đập mạnh hơn, hai má theo lẽ thường tình mà nóng bừng, ấn nút nghe, áp điện thoại vào tai, Am đứng yên trước cây phượng gần nhà, mũi chân day mạnh xuống dất, tay vô thức đưa lên vuốt tóc.
Giọng nói trầm thấp quen thuộc mà trong mơ Am còn muốn nghe thấy vang lên:
- Vẫn còn ngủ? – hình thức là câu hỏi nhưng ngữ điệu lại như khẳng định.
Sau đó là một tiếng thở dài rất nhẹ nhưng Am vẫn cảm thấy một cách rõ rệt. Tuy vậy, với những gì Am biết về Thành, cô cho rằng bản thân đã bị ảo giác, sợ đối phương cúp máy, Am nói vội:
- Không, em đã tỉnh rồi.
Rồi một nghi vấn được đặt ra trong đầu Am: Làm sao Thành biết cô ngủ?
Còn đang loay hoay tìm câu trả lời thì bên kia đã giải đáp giùm Am:
- Ba ngày nay tôi đã gọi cho Am rất nhiều, đều bắt máy nhưng không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng ngáy.
Am mơ màng nhớ lại, hình như lúc cô đang chập chờn trong giấc ngủ đúng là có ấn gì gì đó vào điện thoại thì phải.
Chết rồi!
Thành sẽ nghĩ sao về mình chứ?
Ngủ liền tù tì 3 ngày không nói rồi, lại còn ngáy nữa chứ.
Trong khi Am đang cuống cuồng vì hình tượng đẹp đẽ xây dựng lâu nay đã bị sụp đổ hoàn toàn thì Thành hỏi, vẫn rất nhẹ và ngắn gọn:
- Vừa tỉnh?
- ….. – còn đang ngẩn ngơ.
- Đói?
- …..
- Đợi.
Đến khi hai tiếng “tút tút” liên tục vang lên báo hiệu cuộc trò chuyện đã kết thúc, Am mới giật mình ý thức được bản thân lại một lần nữa bỏ lỡ cơ hội nấu cháo điện thoại với người tình trong mộng.
Mà khoan đã, ban nãy Thành có nói là “đợi”.
Đợi gì nhỉ?
Dù đã biết Thành 17 năm và thích Thành 12 năm rồi nhưng Am vẫn không thích ứng được cách nói chuyện ngắn gọn này của Thành.
Đói? Đợi?
Hay Thành muốn hỏi Am có đói không và bảo Am đợi Thành?
Suy nghĩ ấy khiến cho Am không kiềm chế được sự xấu hổ, vội lấy tay áp lên đôi má đang nóng ran lên.
Được rồi, Am thừa nhận, dù đã 23 tuổi rồi nhưng cô vẫn rất ấu trĩ, nhưng biết làm sao được, đối với người mình thầm mến 12 năm, bảo cô làm sao không có ý nghĩ vượt giới hạn được chứ?
Nhưng Am đã quên mất một chuyện, người cô thích là Thành.
Mà Thành là ai chứ?
Trong vòng 2 năm, từ một cảnh sát mới vào nghề lên đến Thiếu tá, không phải là chuyện mà một con người bình thường có thể làm được.
2 năm, liên tiếp lập công lớn, phá án hơn 10 vụ buôn bán ma túy trái phép, bắt giữ nhiều ông trùm lớn, đối với một cậu sinh viên vừa ra trường là một chuyện không hề đơn giản, nhưng Thành lại làm được, thậm chí còn biểu hiện rất xuất sắc.
17 năm, từ lớp một đến bây giờ, trong cuộc sống của Am luôn có hình ảnh của một chàng trai tên Thành, nhưng Thành thì khác, Am chỉ xuất hiện trong đời Thành một năm trước, khi Am mới về cục, Thành là người hướng dẫn cho Am.
Am còn nhớ rõ ngày ấy, cô hồi hộp đứng trước Thành, anh còn đang nói chuyện điện thoại nên Am có thể nhìn trộm anh thoải mái.
Am đã thấy không ít người mặc cảnh phục, nhưng chưa ai đem đến cho Am nhiều cảm xúc như ba cô.
Giờ đây khi nhìn Thành đang ngồi tựa người vào ghế, bộ dạng thảnh thơi mà nói chuyện, trên người là bộ cảnh phục màu xanh, Am chỉ còn biết âm thầm lè lưỡi mà xin lỗi người ba quá cố của mình, vì Thành lúc này ăn đứt ba cô.
Liếm liếm môi, Am không kiềm chế được mà lại liếc mắt nhìn Thành thêm lần nữa.
Ôi trời, dù đã biết Thành rất đẹp trai nhưng không ngờ lại tới mức này.
Nếu ngày trước, bộ đồng phục trường mang lại cho Thành một nét gì đó rất non nớt và thư sinh thì bộ cảnh phục này lại khiến Thành trưởng thành hơn rõ rệt, khuôn mặt lạnh lùng, dáng người cao ráo càng làm nên sự thu hút cho anh.
Lúc này, Am bi ai nhận ra một điều nghiêm trọng người cô thầm mến bao nhiêu năm rốt cuộc đã là một người đàn ông thực thụ, ngày trước Thành đã được rất nhiều người mến mộ, bây giờ, hẳn là Am sẽ có thêm một tá tình địch mất.
Có khi anh ấy có bạn gái rồi cũng nên.
Không báo trước, Thành cúp điện thoại rồi ngước mắt nhìn trực diện vào Am khiến cho tim cô không kìm được mà đập một cách điên cuồng, như một ngày nào đó của nhiều năm trước, Thành rất nhanh thu ánh mắt lại, nhàn nhạt mở miệng:
- Am?
- A… vâng! – Am lắp bắp trả lời, len lén nhìn Thành rồi ngay lâp tức cô thấy hối hận.
Từ nét mặt lẫn ánh mắt của Thành đều toát lên vẻ lạnh nhạt và hời hợt, như thể cô chưa từng một lần đi đến trong trí nhớ của anh.
Cả người Am tối lại, chẳng lẽ anh ấy đã quên rồi, ngày hôm đó….
Tất nhiên Thành không hề chú ý đến sự hụt hẫng trong mắt Am vì lúc này anh đang đọc hồ sơ học tập của Am.
Lời dự đoán của Am quả nhiên không sai.
Vài ngày sau, Am nghe mọi người nói Thành có bạn gái.
Một tháng sau đó, Am tận mắt nhìn thấy bạn gái của Thành, ấy là vào một buổi tối khi Thành ôm cô ấy đi vào khách sạn đối diện với siêu thị mà Am vừa đi ra.
Ngày hôm ấy, cả người Am lạnh toát, một nam một nữ, vào khách sạn, chuyện gì sau đó xảy ra không cần nói cũng biết, huống chi lại là hai người trẻ tuổi, dào dạt xuân tình và sức khỏe.
Một tháng sau nữa, Am trực tiếp được giáp mặt với bạn gái của thành, lúc ấy Thành vừa đi ra ngoài, Am đang ngồi trong phòng nghiên cứu một vụ án.
Any, bạn gái của Thành, bước vào rồi khựng lại một lúc khi thấy Am đang ngồi cuộn tròn trên ghế, mặt uể oải áp lên bàn, tay đang viết chi chit lên tờ giấy những nghi vẫn về vụ án trong phòng làm việc của bạn trai mình.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Am giật thót người, tưởng Thành, vội vàng ngồi dậy, chỉnh trang lại bộ dạng lười nhác vừa rồi của mình, ngẩng mặt lên thì sững lại khi nhìn thấy cô gái đang đứng ngoài cửa.
Khi Am còn đang ngẩn người thì Any đã bước vào, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, bộ dạng hệt như một nữ chủ nhân:
- Thành không có đây?
Am vội lắc đầu:
- Thầy vừa đi ra ngoài, xin hỏi chị….
Rõ ràng Am thấy sự căng thảng trong mắt chị ta gỡ xuống khi nghe thấy từ “thầy” trong miệng Am rồi nở một nụ cười rất tươi:
- Chị là Any, bạn gái Thành. Em là?
Am nghe thấy tim mình hẫng lên một nhịp nhưng cô rất nhanh chấn chỉnh lại cảm xúc, hòa nhã trả lời:
- Em là Am, thực tập sinh do thầy hướng dẫn.
Không biết có phải Am nhạy cảm hay không nhưng Am thấy nụ cười của Any tắt ngấm khi Am nói ra tên của mình.
Cả người Am không khỏi cảm thấy áp lực trước cái nhìn đầy dò xét của Any, rõ ràng vừa rồi còn rất thân thiện mà, sao giờ lại trở mặt nhanh như vậy chứ?
Vả lại, Am nhớ rằng suốt 22 năm qua cô đâu có gây thù chuốc oán với ai đâu.
Đến khi Am không chịu nổi nữa thì Any đột nhiên thu hồi ánh mắt, rút điện thoại ra, gọi cho ai đó.
Am âm thầm lè lưỡi, bạn gái của Thành cũng giống Thành thật, đều gây áp lực cho người ta bằng ánh mắt.
Thảo nào Thành không hề để Am vào trong mắt, thì ra Thành thích loại con gái này, khác biệt hoàn toàn với Am.
Hình như đối phương không nghe máy, Am thấy Any bực dọc nắm chặt lấy điện thoại vào tay, ngẩng đầu lên nhìn Am, sau đó, Am thấy chị ta suy tư một hồi rồi cau mày nói:
- Em thử gọi cho Thành đi.
À, thì ra là vì Thành không nghe máy nên tức, Am cười thầm trong bụng, không hiểu sao cô lại thấy rất khoái chí khi thấy Any không vui.
Nhưng mà, chị ta là bạn gái còn không gọi được, huống chi là Am…
Không tiện từ chối, Am lấy điện thoại từ trên bàn lên, bấm dãy số cô đã thuộc làu, hai tiếng “tút tút” vừa vang lên đã thấy Thành nhấc máy:
- Am?
Cả người Am bỗng cứng đơ lại, khóe miệng cô hơi giật giật, Am thấy rõ Any đang nheo mắt nhìn mình đầy thù địch, Am biết rõ nếu ánh mắt có thể giết người, cô đã chết cả tỉ lần rồi.
Am khóc không ra nước mắt, Thành không nghe máy của chị ta đâu phải là lỗi của cô đâu.
Áp lực bởi ánh mắt quá đỗi tha thiết của Any, Am nói không nên lời, Thành dường như đã nhận ra điều gì không ổn nên hồ nghi hỏi lại:
- Am?
Vẫn không thấy có người trả lời, Thành nói vội, giọng có chút khẩn trương:
- Ở yên trong phòng đợi tôi.
Am đặt điện thoại lại chỗ cũ, rụt rè nói với Any:
- Thầy nói… ở yên đợi thầy.
Am vừa dứt lời thì cửa phòng mở ra, hình ảnh Thành cúi người thở hồng hộc đập vào mắt Am, rồi sau đó, Am thấy Thành chạy vụt vào chỗ cô đang ngồi, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, vồn vã hỏi:
- Am, không sao chứ? Có chuyện gì vậy?
Am không thể thích ứng được điều gì đang diễn ra, rõ ràng là Any mới là người đến tìm Thành, sao anh lại hỏi cô….
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Còn đang sắp xếp lại từ ngữ cho chuẩn để nói thì đã nghe thấy một giọng nói từ phía sau:
- Cô ấy không sao hết, em gọi anh không nghe nên đành nhờ học sinh của anh gọi vậy.
Không hiểu sao, Am thấy giọng nói này cực kì chua, vào dường như Any cố ý nhấn mạnh vào chữ “học sinh”.
Thành hơi cứng người lại, rồi từ từ xoay người nhìn Any.
Am thấy tình hình không ổn, vội đứng dậy, chỉ chỉ vào cánh cửa, ái ngại nói:
- Thành, vậy em… đi ra ngoài.
Am cảm nhận được sự sắc bén từ ánh mắt của Any khi nghe thấy từ “Thành” mà cô vừa nói ra, biết làm sao được, Am cũng muốn gọi Thành là thầy nhưng Thành không cho phép nên cô chỉ có thể gọi sau lưng anh thôi.
Thành gật đầu rồi xoay người đi vào chiếc ghế mà Am vừa đặt mông, ngồi phịch xuống, trước khi đi ra, Am khẽ gật đầu coi như chào Any, chỉ thấy chị ta khinh khỉnh quay đầu đi, Am không so đo, còn rất biết ý mà đóng cửa lại.
Không lâu sau đó, Am nghe nói hai người họ chia tay, Any chuẩn bị kết hôn với một người khác.
Lật đật, sơ sết tìm điện thoại, ánh sáng từ màn hình hắt vào khiến Am phải nheo mắt lại vì chói: 21:00.
Thì ra đã tối rồi, nếu như mình không ngủ tiếp thì phụ lòng ông trời quá!
Trở người một cái, đang định ngủ tiếp thì một ý nghĩ vụt qua khiến Am tỉnh cả ngủ.
Rõ ràng lúc mình ngủ là hơn 22:00 mà, sao bây giờ lại là 21:00 được?
Ôi má ơi, thứ 7, mình đã ngủ liền tù tì 3 ngày rồi sao?
Mắt chữ A, miệng chữ O nhìn không chớp vào màn hình điện thoại, Am bước vội xuống giường, tay xoa xoa cái bụng trống rỗng đang biểu tình, lần mò vào trong tủ lạnh, chỉ có vài chai bia và mấy lon nước ngọt.
Lạy chúa, bụng rỗng mà uống bia lạnh, cô không muốn bục dạ dày đâu.
Vơ vội chiếc áo khoác, Am lấy ví tiền và điện thoại nhét vào túi, mở cửa.
Gần đây có một cửa hàng tạp hóa, Am phải mua vài gói mì ăn tạm nếu không muốn bị chết vì đói.
Vừa ra khỏi nhà thì điện thoại rung, Am giơ lên nhìn, tim không tự chủ được mà đập mạnh hơn, hai má theo lẽ thường tình mà nóng bừng, ấn nút nghe, áp điện thoại vào tai, Am đứng yên trước cây phượng gần nhà, mũi chân day mạnh xuống dất, tay vô thức đưa lên vuốt tóc.
Giọng nói trầm thấp quen thuộc mà trong mơ Am còn muốn nghe thấy vang lên:
- Vẫn còn ngủ? – hình thức là câu hỏi nhưng ngữ điệu lại như khẳng định.
Sau đó là một tiếng thở dài rất nhẹ nhưng Am vẫn cảm thấy một cách rõ rệt. Tuy vậy, với những gì Am biết về Thành, cô cho rằng bản thân đã bị ảo giác, sợ đối phương cúp máy, Am nói vội:
- Không, em đã tỉnh rồi.
Rồi một nghi vấn được đặt ra trong đầu Am: Làm sao Thành biết cô ngủ?
Còn đang loay hoay tìm câu trả lời thì bên kia đã giải đáp giùm Am:
- Ba ngày nay tôi đã gọi cho Am rất nhiều, đều bắt máy nhưng không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng ngáy.
Am mơ màng nhớ lại, hình như lúc cô đang chập chờn trong giấc ngủ đúng là có ấn gì gì đó vào điện thoại thì phải.
Chết rồi!
Thành sẽ nghĩ sao về mình chứ?
Ngủ liền tù tì 3 ngày không nói rồi, lại còn ngáy nữa chứ.
Trong khi Am đang cuống cuồng vì hình tượng đẹp đẽ xây dựng lâu nay đã bị sụp đổ hoàn toàn thì Thành hỏi, vẫn rất nhẹ và ngắn gọn:
- Vừa tỉnh?
- ….. – còn đang ngẩn ngơ.
- Đói?
- …..
- Đợi.
Đến khi hai tiếng “tút tút” liên tục vang lên báo hiệu cuộc trò chuyện đã kết thúc, Am mới giật mình ý thức được bản thân lại một lần nữa bỏ lỡ cơ hội nấu cháo điện thoại với người tình trong mộng.
Mà khoan đã, ban nãy Thành có nói là “đợi”.
Đợi gì nhỉ?
Dù đã biết Thành 17 năm và thích Thành 12 năm rồi nhưng Am vẫn không thích ứng được cách nói chuyện ngắn gọn này của Thành.
Đói? Đợi?
Hay Thành muốn hỏi Am có đói không và bảo Am đợi Thành?
Suy nghĩ ấy khiến cho Am không kiềm chế được sự xấu hổ, vội lấy tay áp lên đôi má đang nóng ran lên.
Được rồi, Am thừa nhận, dù đã 23 tuổi rồi nhưng cô vẫn rất ấu trĩ, nhưng biết làm sao được, đối với người mình thầm mến 12 năm, bảo cô làm sao không có ý nghĩ vượt giới hạn được chứ?
Nhưng Am đã quên mất một chuyện, người cô thích là Thành.
Mà Thành là ai chứ?
Trong vòng 2 năm, từ một cảnh sát mới vào nghề lên đến Thiếu tá, không phải là chuyện mà một con người bình thường có thể làm được.
2 năm, liên tiếp lập công lớn, phá án hơn 10 vụ buôn bán ma túy trái phép, bắt giữ nhiều ông trùm lớn, đối với một cậu sinh viên vừa ra trường là một chuyện không hề đơn giản, nhưng Thành lại làm được, thậm chí còn biểu hiện rất xuất sắc.
17 năm, từ lớp một đến bây giờ, trong cuộc sống của Am luôn có hình ảnh của một chàng trai tên Thành, nhưng Thành thì khác, Am chỉ xuất hiện trong đời Thành một năm trước, khi Am mới về cục, Thành là người hướng dẫn cho Am.
Am còn nhớ rõ ngày ấy, cô hồi hộp đứng trước Thành, anh còn đang nói chuyện điện thoại nên Am có thể nhìn trộm anh thoải mái.
Am đã thấy không ít người mặc cảnh phục, nhưng chưa ai đem đến cho Am nhiều cảm xúc như ba cô.
Giờ đây khi nhìn Thành đang ngồi tựa người vào ghế, bộ dạng thảnh thơi mà nói chuyện, trên người là bộ cảnh phục màu xanh, Am chỉ còn biết âm thầm lè lưỡi mà xin lỗi người ba quá cố của mình, vì Thành lúc này ăn đứt ba cô.
Liếm liếm môi, Am không kiềm chế được mà lại liếc mắt nhìn Thành thêm lần nữa.
Ôi trời, dù đã biết Thành rất đẹp trai nhưng không ngờ lại tới mức này.
Nếu ngày trước, bộ đồng phục trường mang lại cho Thành một nét gì đó rất non nớt và thư sinh thì bộ cảnh phục này lại khiến Thành trưởng thành hơn rõ rệt, khuôn mặt lạnh lùng, dáng người cao ráo càng làm nên sự thu hút cho anh.
Lúc này, Am bi ai nhận ra một điều nghiêm trọng người cô thầm mến bao nhiêu năm rốt cuộc đã là một người đàn ông thực thụ, ngày trước Thành đã được rất nhiều người mến mộ, bây giờ, hẳn là Am sẽ có thêm một tá tình địch mất.
Có khi anh ấy có bạn gái rồi cũng nên.
Không báo trước, Thành cúp điện thoại rồi ngước mắt nhìn trực diện vào Am khiến cho tim cô không kìm được mà đập một cách điên cuồng, như một ngày nào đó của nhiều năm trước, Thành rất nhanh thu ánh mắt lại, nhàn nhạt mở miệng:
- Am?
- A… vâng! – Am lắp bắp trả lời, len lén nhìn Thành rồi ngay lâp tức cô thấy hối hận.
Từ nét mặt lẫn ánh mắt của Thành đều toát lên vẻ lạnh nhạt và hời hợt, như thể cô chưa từng một lần đi đến trong trí nhớ của anh.
Cả người Am tối lại, chẳng lẽ anh ấy đã quên rồi, ngày hôm đó….
Tất nhiên Thành không hề chú ý đến sự hụt hẫng trong mắt Am vì lúc này anh đang đọc hồ sơ học tập của Am.
Lời dự đoán của Am quả nhiên không sai.
Vài ngày sau, Am nghe mọi người nói Thành có bạn gái.
Một tháng sau đó, Am tận mắt nhìn thấy bạn gái của Thành, ấy là vào một buổi tối khi Thành ôm cô ấy đi vào khách sạn đối diện với siêu thị mà Am vừa đi ra.
Ngày hôm ấy, cả người Am lạnh toát, một nam một nữ, vào khách sạn, chuyện gì sau đó xảy ra không cần nói cũng biết, huống chi lại là hai người trẻ tuổi, dào dạt xuân tình và sức khỏe.
Một tháng sau nữa, Am trực tiếp được giáp mặt với bạn gái của thành, lúc ấy Thành vừa đi ra ngoài, Am đang ngồi trong phòng nghiên cứu một vụ án.
Any, bạn gái của Thành, bước vào rồi khựng lại một lúc khi thấy Am đang ngồi cuộn tròn trên ghế, mặt uể oải áp lên bàn, tay đang viết chi chit lên tờ giấy những nghi vẫn về vụ án trong phòng làm việc của bạn trai mình.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Am giật thót người, tưởng Thành, vội vàng ngồi dậy, chỉnh trang lại bộ dạng lười nhác vừa rồi của mình, ngẩng mặt lên thì sững lại khi nhìn thấy cô gái đang đứng ngoài cửa.
Khi Am còn đang ngẩn người thì Any đã bước vào, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, bộ dạng hệt như một nữ chủ nhân:
- Thành không có đây?
Am vội lắc đầu:
- Thầy vừa đi ra ngoài, xin hỏi chị….
Rõ ràng Am thấy sự căng thảng trong mắt chị ta gỡ xuống khi nghe thấy từ “thầy” trong miệng Am rồi nở một nụ cười rất tươi:
- Chị là Any, bạn gái Thành. Em là?
Am nghe thấy tim mình hẫng lên một nhịp nhưng cô rất nhanh chấn chỉnh lại cảm xúc, hòa nhã trả lời:
- Em là Am, thực tập sinh do thầy hướng dẫn.
Không biết có phải Am nhạy cảm hay không nhưng Am thấy nụ cười của Any tắt ngấm khi Am nói ra tên của mình.
Cả người Am không khỏi cảm thấy áp lực trước cái nhìn đầy dò xét của Any, rõ ràng vừa rồi còn rất thân thiện mà, sao giờ lại trở mặt nhanh như vậy chứ?
Vả lại, Am nhớ rằng suốt 22 năm qua cô đâu có gây thù chuốc oán với ai đâu.
Đến khi Am không chịu nổi nữa thì Any đột nhiên thu hồi ánh mắt, rút điện thoại ra, gọi cho ai đó.
Am âm thầm lè lưỡi, bạn gái của Thành cũng giống Thành thật, đều gây áp lực cho người ta bằng ánh mắt.
Thảo nào Thành không hề để Am vào trong mắt, thì ra Thành thích loại con gái này, khác biệt hoàn toàn với Am.
Hình như đối phương không nghe máy, Am thấy Any bực dọc nắm chặt lấy điện thoại vào tay, ngẩng đầu lên nhìn Am, sau đó, Am thấy chị ta suy tư một hồi rồi cau mày nói:
- Em thử gọi cho Thành đi.
À, thì ra là vì Thành không nghe máy nên tức, Am cười thầm trong bụng, không hiểu sao cô lại thấy rất khoái chí khi thấy Any không vui.
Nhưng mà, chị ta là bạn gái còn không gọi được, huống chi là Am…
Không tiện từ chối, Am lấy điện thoại từ trên bàn lên, bấm dãy số cô đã thuộc làu, hai tiếng “tút tút” vừa vang lên đã thấy Thành nhấc máy:
- Am?
Cả người Am bỗng cứng đơ lại, khóe miệng cô hơi giật giật, Am thấy rõ Any đang nheo mắt nhìn mình đầy thù địch, Am biết rõ nếu ánh mắt có thể giết người, cô đã chết cả tỉ lần rồi.
Am khóc không ra nước mắt, Thành không nghe máy của chị ta đâu phải là lỗi của cô đâu.
Áp lực bởi ánh mắt quá đỗi tha thiết của Any, Am nói không nên lời, Thành dường như đã nhận ra điều gì không ổn nên hồ nghi hỏi lại:
- Am?
Vẫn không thấy có người trả lời, Thành nói vội, giọng có chút khẩn trương:
- Ở yên trong phòng đợi tôi.
Am đặt điện thoại lại chỗ cũ, rụt rè nói với Any:
- Thầy nói… ở yên đợi thầy.
Am vừa dứt lời thì cửa phòng mở ra, hình ảnh Thành cúi người thở hồng hộc đập vào mắt Am, rồi sau đó, Am thấy Thành chạy vụt vào chỗ cô đang ngồi, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, vồn vã hỏi:
- Am, không sao chứ? Có chuyện gì vậy?
Am không thể thích ứng được điều gì đang diễn ra, rõ ràng là Any mới là người đến tìm Thành, sao anh lại hỏi cô….
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Còn đang sắp xếp lại từ ngữ cho chuẩn để nói thì đã nghe thấy một giọng nói từ phía sau:
- Cô ấy không sao hết, em gọi anh không nghe nên đành nhờ học sinh của anh gọi vậy.
Không hiểu sao, Am thấy giọng nói này cực kì chua, vào dường như Any cố ý nhấn mạnh vào chữ “học sinh”.
Thành hơi cứng người lại, rồi từ từ xoay người nhìn Any.
Am thấy tình hình không ổn, vội đứng dậy, chỉ chỉ vào cánh cửa, ái ngại nói:
- Thành, vậy em… đi ra ngoài.
Am cảm nhận được sự sắc bén từ ánh mắt của Any khi nghe thấy từ “Thành” mà cô vừa nói ra, biết làm sao được, Am cũng muốn gọi Thành là thầy nhưng Thành không cho phép nên cô chỉ có thể gọi sau lưng anh thôi.
Thành gật đầu rồi xoay người đi vào chiếc ghế mà Am vừa đặt mông, ngồi phịch xuống, trước khi đi ra, Am khẽ gật đầu coi như chào Any, chỉ thấy chị ta khinh khỉnh quay đầu đi, Am không so đo, còn rất biết ý mà đóng cửa lại.
Không lâu sau đó, Am nghe nói hai người họ chia tay, Any chuẩn bị kết hôn với một người khác.
/22
|