Nữa đêm, gió mát hiu hiu, biệt thự nghênh đón một vị khách, một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng, một đôi mắt trải qua sự rèn luyện và một khuôn mặt tinh tế được đẽo gọt cẩn thận, làm nổi bật lên vẻ đẹp đẽ rắn rỏi, phong trần, duy chỉ có một nốt ruồi đỏ ở my tâm làm giảm đi vẻ lạnh lẽo sắc như lưỡi dao ẩn trong đôi mắt.
Sở Tiêu Nhiên, Iris, Cung Cẩm Phàm, Lê Tu, Viên Nhị Hoa, Tiểu Thiện đều tề tụ ở sảnh, Mạc Tân không kiềm chế được, hắt hơi một cái, đây là phản ứng theo thói quen mỗi lần cô ta nhìn thấy người này, dụi dụi mũi, không nhịn được oán thán: “Địch Siêu, anh từ kỷ Cambrian xuyên không đến sao?”.
“A Tân tiểu thư, Vưu Ni phái tôi chính thức truyền đạt chỉ lệnh tru sát” Địch Siêu sắc mặt lặng băng.
“Mục tiêu?”
“Dạ Lạc.”
“Tru sát Dạ Lạc”, Mạc Tân ngẩng đầu nhắm mắt, dựa vào lưng ghế, “Phải tốn thời gian chút đó!”.
“Tìm được Dạ Lạc rồi, tôi tự khắc sẽ nói cho anh. Bây giờ đừng có hỏi gì cả, nếu như anh cảm thấy nhàn rỗi, thì cùng bọn họ ra ngoài tuần tra đi, thuận tiện truy tìm tung tích của Dạ Lạc. Gần đây yêu ma lẻ tẻ tập trung ở Cốc Giang không ít, có lẽ là vì hâm mộ danh tiếng của Dạ Lạc nên đến”, Mạc Tân nhàn nhã nói, “Còn nếu không thì anh cũng có thể đi thăm tiểu sư muội hơn chục năm chưa gặp?”.
Địch Siêu mím môi, không có biểu cảm gì.
“Thực lực của Lương tiểu thư tôi đã nhìn thấy rõ ràng, là một âm dương sư rất giỏi”, Sở Tiêu Nhiên cất tiếng.
“Nếu như mời cô ấy gia nhập với chúng ta, nâng cao sức chiến đấu của chúng ta, cơ hội thắng Dạ Lạc sẽ nhiều hơn một phần”, Cung Cẩm Phàm tiếp tục nói.
Khuôn mặt không có biểu cảm vẫn không chút động tĩnh.
“A Tân từng mời cô ấy, nhưng cô ấy từ chối rồi”, Lê Tu lên tiếng.
“Địch Siêu, ý của chúng tôi là, hy vọng anh có thể thuyết phục cô ấy”, Viên Nhị Hoa chỉ rõ ý tứ.
“Cô ấy sẽ không nghe lời tôi”, Địch Siêu thờ ơ đáp lời.
“Anh là sư huynh của cô ta, kiểu gì chẳng có chút tác dụng hơn chúng tôi”, Tiểu Thiện lẩm bẩm.
“Địch Siêu, cân nhắc một chút đi!”, Iris cũng gia nhập vào đội ngũ thuyết phục.
“Địch Siêu”, Mạc Tân giống như đã lường trước được tình hình này, bình tĩnh tự tin nói, “Sư huynh mất tích mười mấy năm, đi thăm tiểu sư muội một chút thì có vấn đề gì chứ? Cho dù là mục đích gì, anh đã rời khỏi Thu Mộc Viên rồi, rốt cuộc vẫn là huynh trưởng khi còn nhỏ của cô ấy. Nghĩ đến tình cảm sư huynh muội, đi ôn lại chuyện cũ, chào hỏi cô ấy, biểu thị chút quan tâm, điều này cũng là chức trách người làm huynh trưởng nên làm mà! Cố ý tránh mặt không gặp, há chẳng phải chứng tỏ anh vô tình vô nghĩa sao?”.
Địch Siêu cân nhắc một lát, hỏi: “Cô ấy ở đâu?”.
Lương Dĩ Tiên mang đầy tâm sự, đi trên con đường rợp bóng cây trong sân trường. Phong Linh vô cớ mất tích trong phòng thí nghiệm, nghe An Trác nói cô ấy đi mừng sinh nhật của dì, mấy ngày nay không đến trường đi học, quả nhiên… rất đáng ngờ.
Trước mặt có một luồng hơi thở không thuộc về người thường bay đến, Dĩ Tiên cảnh giác ngẩng đầu lên, một vóc dáng tuấn tú cao thẳng, khiến cho không ít thiếu nữ phải dừng chân.
“Em là Dĩ Tiên?”, người đàn ông lịch sự nhã nhặn.
Lương Dĩ Tiên chẳng hiểu gì, chú ý đến nốt ruồi đổ nho nhỏ trên my tâm của anh ta, trong lòng co thắt, một hình bóng rất quen thuộc, rất nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ… vui mừng ngạc nhiên, nỗi kích động bỗng dưng tràn đến.
“Tiên nha đầu đã lớn như thế này rồi”, người đàn ông rất tự nhiên duỗi cánh tay phải ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vành tai của cô rồi từ từ trượt xuống.
Động tác nhỏ quen thuộc khiến Lương Dĩ Tiên sững sờ, càng thêm tin tưởng, chợt có thứ gì đó lấp đầy trong tròng mắt, ươn ướt không chứa nổi nữa nên muốn trào ra ngoài: “Địch… sư… sư huynh…”.
“Nha đầu, vẫn thích khóc như vậy à? Thật khó mà tin được, nhiều năm như vậy không có anh bên cạnh bảo vệ, em đã sống như thế nào?”, Địch Siêu nói đùa, dịu dàng lau nước mắt cho cô.
Không nói còn đỡ, lời vừa nói ra, cô gái càng khóc to hơn, chẳng cần biết thời gian, hoàn cảnh, địa điểm gì hết, học sinh đi ngang qua đều lần lượt nhìn sang với ánh mắt kỳ quặc…
Dưới bóng râm của hàng dương liễu bên cạnh chiếc hồ nhân tạo, Lương Dĩ Tiên nghe Địch Siêu thuật lại mọi chuyện xong thì vô cùng kinh ngạc. “Sư huynh, anh… anh ở Cục Đặc phái? Mười hai năm nay anh vẫn luôn ở Cục Đặc phái? Làm ngự linh sư?”, lúc này cô mới chú ý đến chiếc nhẫn Opal sáng bóng trên ngón giữa tay trái của anh ta, không sao tiếp nhận nổi, “Anh không biết ông nội…”.
“Đương nhiên anh biết, nhưng… ngự linh sư đã cứu anh, bọn họ muốn anh gia nhập vào Cục Đặc phái, anh không có lựa chọn nào khác. Nha đầu, em biết rõ, anh không phải là người vong ân phụ nghĩa mà.”
“Nhưng cứ coi như anh muốn báo ơn… mười hai năm rồi, anh đã bán mạng cho bọn họ mười hai năm rồi, vẫn còn chưa đủ sao? Nếu như ông nội dưới suối vàng biết được, chắc là sẽ đau lòng lắm… Vốn dĩ, vốn dĩ người kế thừa di chí của ông nội chính là anh”, Lương Dĩ Tiên không kìm nén được cảm xúc, lớn tiếng chất vấn.
“Một khi đã gia nhập vào Cục Đặc phái, thì có nghĩa là cả đời… không thể thoát ra. Nha đầu, anh cũng không hề muốn rời khỏi Cục Đặc phái, không phải bởi vì tham tiếc lợi ích, anh chỉ muốn…”, anh ta chăm chú nhìn cô, trầm tĩnh nói, “Bất luận là âm dương sư hay là ngự linh sư, đều có nhiệm vụ diệt yêu trừ ma, mà ở Cục Đặc phái… có thể khiến năng lực của anh có đất phát huy nhiều hơn.”
“Trước khi ông nội mất, vẫn còn nhớ đến anh…”
“Anh có lỗi với sư phụ”, Địch Siêu giống như tự nói tự nghe, giọng nói thấp dần, “Anh chỉ … bởi vì thế giới em sống, muốn được bảo vệ em tốt hơn!”, chỉ cần diệt trừ được Ma Vực, cô ấy sẽ có thể giải thoát khỏi trọng trách của âm dương sư, bình an, yên ổn… quay lại làm mát người bình thường…
Nửa câu sau, Lương Dĩ Tiên không còn tâm tư để nghe, tâm trạng sớm đã từ thiên đường sa xuống địa ngục: “Anh đến làm thuyết khách?”
“Không, anh không hy vọng em vào Cục Đặc phái, không hy vọng em bị nó bó buộc cả cuộc đời. Lần này anh chỉ muốn đến thăm em, xem em sống có tốt hay không.”
“Em rất tốt, yên tâm đi làm ngự linh sư của anh đi”, Lương Dĩ Tiên giận dữ, quay đầu không nhìn anh ta nữa.
“Tiên nha đầu, Cốc Giang nguy hiểm bốn bề, em cần phải bảo trọng hơn…”, cho dù bị ghét bỏ, sư huynh vẫn sẽ bảo vệ em như trước kia.
“Chuyện của em, không liên quan đến anh. Sư huynh, người thương em nhất… sớm đã… chết từ mười hai năm trước rồi, sau này, anh đi trên đường lớn của anh, em qua cầu độc mộc của em, chúng ta… nước sông không phạm nước giếng”, Lương Dĩ Tiên không biết bản thân mình phải tiêu tốn dũng khí lớn thế nào mới nói xong được những lời này, trong lòng trống rỗng, cảm giác bơ vơ lạc lõng, rất cay đắng.
“Nha đầu, tha thứ cho anh…”, Địch Siêu nhìn bóng lưng kiên quyết đi xa dần, cảm xúc bỗng nhiên ngập tràn đau đớn cùng thương xót…
Ta và Tiểu Ly cùng nhau đi lên con đường nhỏ hẻo lánh. Không muốn đi cùng cậu ấy trong trường học, như thể đồng nghĩa với việc tự chuốc phiền phức, sẽ phải chịu đựng cơn bạo phát của cậu ấy, muốn trút giận lên đầu ta sao?, Ta bất lực gãi tai: “Dạ Vương Điện hạ, ngài có mệt không? Có khát không?”.
“Hừ, nếu không phải huynh cứ làm theo ý mình, nhất quyết đến trường học quỷ quái này, đệ thèm vào đến nơi này để chịu tội sống thế này. Nếu như không phải huynh là đồ cà chua mềm không có bản lĩnh, tại sao đệ lại phải lưu lạc đến bước này chứ? Vì tránh một đám con gái điên rồ mà phải vắt kiệt đầu óc, nhớ tại thần…”, “Bụp”, cậu em xấu tính lại đập phải người ta rồi.
“Kẻ nào không có mắt…”, Tiểu Ly nổ tung gầm lên như sấm, chỉ vào… bạn học Dĩ Tiên cũng đang hung dữ y như vậy, “Lương nha đầu?”.
“Tiên Tiên”, ta lập tức xin lỗi, “Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu, em trai tôi tâm trạng không được tốt, đừng tính toán với cậu ấy, tính khí của cậu ấy, cậu cũng biết rồi đó, động chút là nổi nóng”.
“Không sao đâu, tâm trạng tôi cũng không tốt”, Dĩ Tiên bị va trúng, phải lùi ra sau mấy bước mới đứng vững, thu kiếm, cúi đầu rời đi, tròng mắt đỏ hoe, cô ấy đã khóc ư? Hiếm thấy!
Cậu em ta đương nhiên không chịu buông tha, túm ngay Lương Dĩ Tiên còn đang giận dữ lại: “Tôi nói này, nha đầu, có biết là va phải người ta thì phải xin lỗi không? Giáo viên của cô dạy cô thế nào vậy?”.
“Buông ra”, Dĩ Tiên phẫn nộ đánh vào bàn tay đang để trên vai mình, “Anh va vào tôi trước, tôi không bảo anh xin lỗi đã là rất tử tế rồi còn muốn tôi xin lỗi? Hừ, tiểu tử thối không hiểu lý lẽ”.
Hôm nay ăn phải thuốc nổ tập thể ư?
“Nha đầu chết tiệt, cô nói cái gì?”, Tiểu Ly dùng lực kéo vai cô ấy lại, hai mắt phóng ra lửa giận.
“Tôi tên Lương Dĩ Tiên, nhớ cho kỹ, tiểu tử thối họ Dạ”, Dĩ Tiên nghiến răng mắng Tiểu Ly từng chữ, không chút sợ hãi, ánh mắt trực diện “giao chiến”
với cậu ấy, không khí có vô số chớp điện kịch liệt quét qua.
“Lương Dĩ Tiên”, Tiểu Ly vô cùng tức giận, giơ nắm đấm lên, “Muốn chết sao, hôm nay không giết cô thì tôi không tên là Dạ Ly”.
Chuyện không hay rồi, ta vội vàng nhảy lên, túm lấy nắm đấm của cậu ấy: “Tiểu Ly, kích động là ma quỷ, bình tĩnh”, rồi lại quay đầu cười trừ “Tiên Tiên, xin lỗi cậu, em trai tôi nổi điên, đừng để trong lòng nhé, cậu ấy đang nói đùa, đang nói đùa thôi”.
Chú thích: l Tru sát: giết cả nhà, cả dòng tộc, giết sạch mọi mầm mống.
Sở Tiêu Nhiên, Iris, Cung Cẩm Phàm, Lê Tu, Viên Nhị Hoa, Tiểu Thiện đều tề tụ ở sảnh, Mạc Tân không kiềm chế được, hắt hơi một cái, đây là phản ứng theo thói quen mỗi lần cô ta nhìn thấy người này, dụi dụi mũi, không nhịn được oán thán: “Địch Siêu, anh từ kỷ Cambrian xuyên không đến sao?”.
“A Tân tiểu thư, Vưu Ni phái tôi chính thức truyền đạt chỉ lệnh tru sát” Địch Siêu sắc mặt lặng băng.
“Mục tiêu?”
“Dạ Lạc.”
“Tru sát Dạ Lạc”, Mạc Tân ngẩng đầu nhắm mắt, dựa vào lưng ghế, “Phải tốn thời gian chút đó!”.
“Tìm được Dạ Lạc rồi, tôi tự khắc sẽ nói cho anh. Bây giờ đừng có hỏi gì cả, nếu như anh cảm thấy nhàn rỗi, thì cùng bọn họ ra ngoài tuần tra đi, thuận tiện truy tìm tung tích của Dạ Lạc. Gần đây yêu ma lẻ tẻ tập trung ở Cốc Giang không ít, có lẽ là vì hâm mộ danh tiếng của Dạ Lạc nên đến”, Mạc Tân nhàn nhã nói, “Còn nếu không thì anh cũng có thể đi thăm tiểu sư muội hơn chục năm chưa gặp?”.
Địch Siêu mím môi, không có biểu cảm gì.
“Thực lực của Lương tiểu thư tôi đã nhìn thấy rõ ràng, là một âm dương sư rất giỏi”, Sở Tiêu Nhiên cất tiếng.
“Nếu như mời cô ấy gia nhập với chúng ta, nâng cao sức chiến đấu của chúng ta, cơ hội thắng Dạ Lạc sẽ nhiều hơn một phần”, Cung Cẩm Phàm tiếp tục nói.
Khuôn mặt không có biểu cảm vẫn không chút động tĩnh.
“A Tân từng mời cô ấy, nhưng cô ấy từ chối rồi”, Lê Tu lên tiếng.
“Địch Siêu, ý của chúng tôi là, hy vọng anh có thể thuyết phục cô ấy”, Viên Nhị Hoa chỉ rõ ý tứ.
“Cô ấy sẽ không nghe lời tôi”, Địch Siêu thờ ơ đáp lời.
“Anh là sư huynh của cô ta, kiểu gì chẳng có chút tác dụng hơn chúng tôi”, Tiểu Thiện lẩm bẩm.
“Địch Siêu, cân nhắc một chút đi!”, Iris cũng gia nhập vào đội ngũ thuyết phục.
“Địch Siêu”, Mạc Tân giống như đã lường trước được tình hình này, bình tĩnh tự tin nói, “Sư huynh mất tích mười mấy năm, đi thăm tiểu sư muội một chút thì có vấn đề gì chứ? Cho dù là mục đích gì, anh đã rời khỏi Thu Mộc Viên rồi, rốt cuộc vẫn là huynh trưởng khi còn nhỏ của cô ấy. Nghĩ đến tình cảm sư huynh muội, đi ôn lại chuyện cũ, chào hỏi cô ấy, biểu thị chút quan tâm, điều này cũng là chức trách người làm huynh trưởng nên làm mà! Cố ý tránh mặt không gặp, há chẳng phải chứng tỏ anh vô tình vô nghĩa sao?”.
Địch Siêu cân nhắc một lát, hỏi: “Cô ấy ở đâu?”.
Lương Dĩ Tiên mang đầy tâm sự, đi trên con đường rợp bóng cây trong sân trường. Phong Linh vô cớ mất tích trong phòng thí nghiệm, nghe An Trác nói cô ấy đi mừng sinh nhật của dì, mấy ngày nay không đến trường đi học, quả nhiên… rất đáng ngờ.
Trước mặt có một luồng hơi thở không thuộc về người thường bay đến, Dĩ Tiên cảnh giác ngẩng đầu lên, một vóc dáng tuấn tú cao thẳng, khiến cho không ít thiếu nữ phải dừng chân.
“Em là Dĩ Tiên?”, người đàn ông lịch sự nhã nhặn.
Lương Dĩ Tiên chẳng hiểu gì, chú ý đến nốt ruồi đổ nho nhỏ trên my tâm của anh ta, trong lòng co thắt, một hình bóng rất quen thuộc, rất nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ… vui mừng ngạc nhiên, nỗi kích động bỗng dưng tràn đến.
“Tiên nha đầu đã lớn như thế này rồi”, người đàn ông rất tự nhiên duỗi cánh tay phải ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vành tai của cô rồi từ từ trượt xuống.
Động tác nhỏ quen thuộc khiến Lương Dĩ Tiên sững sờ, càng thêm tin tưởng, chợt có thứ gì đó lấp đầy trong tròng mắt, ươn ướt không chứa nổi nữa nên muốn trào ra ngoài: “Địch… sư… sư huynh…”.
“Nha đầu, vẫn thích khóc như vậy à? Thật khó mà tin được, nhiều năm như vậy không có anh bên cạnh bảo vệ, em đã sống như thế nào?”, Địch Siêu nói đùa, dịu dàng lau nước mắt cho cô.
Không nói còn đỡ, lời vừa nói ra, cô gái càng khóc to hơn, chẳng cần biết thời gian, hoàn cảnh, địa điểm gì hết, học sinh đi ngang qua đều lần lượt nhìn sang với ánh mắt kỳ quặc…
Dưới bóng râm của hàng dương liễu bên cạnh chiếc hồ nhân tạo, Lương Dĩ Tiên nghe Địch Siêu thuật lại mọi chuyện xong thì vô cùng kinh ngạc. “Sư huynh, anh… anh ở Cục Đặc phái? Mười hai năm nay anh vẫn luôn ở Cục Đặc phái? Làm ngự linh sư?”, lúc này cô mới chú ý đến chiếc nhẫn Opal sáng bóng trên ngón giữa tay trái của anh ta, không sao tiếp nhận nổi, “Anh không biết ông nội…”.
“Đương nhiên anh biết, nhưng… ngự linh sư đã cứu anh, bọn họ muốn anh gia nhập vào Cục Đặc phái, anh không có lựa chọn nào khác. Nha đầu, em biết rõ, anh không phải là người vong ân phụ nghĩa mà.”
“Nhưng cứ coi như anh muốn báo ơn… mười hai năm rồi, anh đã bán mạng cho bọn họ mười hai năm rồi, vẫn còn chưa đủ sao? Nếu như ông nội dưới suối vàng biết được, chắc là sẽ đau lòng lắm… Vốn dĩ, vốn dĩ người kế thừa di chí của ông nội chính là anh”, Lương Dĩ Tiên không kìm nén được cảm xúc, lớn tiếng chất vấn.
“Một khi đã gia nhập vào Cục Đặc phái, thì có nghĩa là cả đời… không thể thoát ra. Nha đầu, anh cũng không hề muốn rời khỏi Cục Đặc phái, không phải bởi vì tham tiếc lợi ích, anh chỉ muốn…”, anh ta chăm chú nhìn cô, trầm tĩnh nói, “Bất luận là âm dương sư hay là ngự linh sư, đều có nhiệm vụ diệt yêu trừ ma, mà ở Cục Đặc phái… có thể khiến năng lực của anh có đất phát huy nhiều hơn.”
“Trước khi ông nội mất, vẫn còn nhớ đến anh…”
“Anh có lỗi với sư phụ”, Địch Siêu giống như tự nói tự nghe, giọng nói thấp dần, “Anh chỉ … bởi vì thế giới em sống, muốn được bảo vệ em tốt hơn!”, chỉ cần diệt trừ được Ma Vực, cô ấy sẽ có thể giải thoát khỏi trọng trách của âm dương sư, bình an, yên ổn… quay lại làm mát người bình thường…
Nửa câu sau, Lương Dĩ Tiên không còn tâm tư để nghe, tâm trạng sớm đã từ thiên đường sa xuống địa ngục: “Anh đến làm thuyết khách?”
“Không, anh không hy vọng em vào Cục Đặc phái, không hy vọng em bị nó bó buộc cả cuộc đời. Lần này anh chỉ muốn đến thăm em, xem em sống có tốt hay không.”
“Em rất tốt, yên tâm đi làm ngự linh sư của anh đi”, Lương Dĩ Tiên giận dữ, quay đầu không nhìn anh ta nữa.
“Tiên nha đầu, Cốc Giang nguy hiểm bốn bề, em cần phải bảo trọng hơn…”, cho dù bị ghét bỏ, sư huynh vẫn sẽ bảo vệ em như trước kia.
“Chuyện của em, không liên quan đến anh. Sư huynh, người thương em nhất… sớm đã… chết từ mười hai năm trước rồi, sau này, anh đi trên đường lớn của anh, em qua cầu độc mộc của em, chúng ta… nước sông không phạm nước giếng”, Lương Dĩ Tiên không biết bản thân mình phải tiêu tốn dũng khí lớn thế nào mới nói xong được những lời này, trong lòng trống rỗng, cảm giác bơ vơ lạc lõng, rất cay đắng.
“Nha đầu, tha thứ cho anh…”, Địch Siêu nhìn bóng lưng kiên quyết đi xa dần, cảm xúc bỗng nhiên ngập tràn đau đớn cùng thương xót…
Ta và Tiểu Ly cùng nhau đi lên con đường nhỏ hẻo lánh. Không muốn đi cùng cậu ấy trong trường học, như thể đồng nghĩa với việc tự chuốc phiền phức, sẽ phải chịu đựng cơn bạo phát của cậu ấy, muốn trút giận lên đầu ta sao?, Ta bất lực gãi tai: “Dạ Vương Điện hạ, ngài có mệt không? Có khát không?”.
“Hừ, nếu không phải huynh cứ làm theo ý mình, nhất quyết đến trường học quỷ quái này, đệ thèm vào đến nơi này để chịu tội sống thế này. Nếu như không phải huynh là đồ cà chua mềm không có bản lĩnh, tại sao đệ lại phải lưu lạc đến bước này chứ? Vì tránh một đám con gái điên rồ mà phải vắt kiệt đầu óc, nhớ tại thần…”, “Bụp”, cậu em xấu tính lại đập phải người ta rồi.
“Kẻ nào không có mắt…”, Tiểu Ly nổ tung gầm lên như sấm, chỉ vào… bạn học Dĩ Tiên cũng đang hung dữ y như vậy, “Lương nha đầu?”.
“Tiên Tiên”, ta lập tức xin lỗi, “Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu, em trai tôi tâm trạng không được tốt, đừng tính toán với cậu ấy, tính khí của cậu ấy, cậu cũng biết rồi đó, động chút là nổi nóng”.
“Không sao đâu, tâm trạng tôi cũng không tốt”, Dĩ Tiên bị va trúng, phải lùi ra sau mấy bước mới đứng vững, thu kiếm, cúi đầu rời đi, tròng mắt đỏ hoe, cô ấy đã khóc ư? Hiếm thấy!
Cậu em ta đương nhiên không chịu buông tha, túm ngay Lương Dĩ Tiên còn đang giận dữ lại: “Tôi nói này, nha đầu, có biết là va phải người ta thì phải xin lỗi không? Giáo viên của cô dạy cô thế nào vậy?”.
“Buông ra”, Dĩ Tiên phẫn nộ đánh vào bàn tay đang để trên vai mình, “Anh va vào tôi trước, tôi không bảo anh xin lỗi đã là rất tử tế rồi còn muốn tôi xin lỗi? Hừ, tiểu tử thối không hiểu lý lẽ”.
Hôm nay ăn phải thuốc nổ tập thể ư?
“Nha đầu chết tiệt, cô nói cái gì?”, Tiểu Ly dùng lực kéo vai cô ấy lại, hai mắt phóng ra lửa giận.
“Tôi tên Lương Dĩ Tiên, nhớ cho kỹ, tiểu tử thối họ Dạ”, Dĩ Tiên nghiến răng mắng Tiểu Ly từng chữ, không chút sợ hãi, ánh mắt trực diện “giao chiến”
với cậu ấy, không khí có vô số chớp điện kịch liệt quét qua.
“Lương Dĩ Tiên”, Tiểu Ly vô cùng tức giận, giơ nắm đấm lên, “Muốn chết sao, hôm nay không giết cô thì tôi không tên là Dạ Ly”.
Chuyện không hay rồi, ta vội vàng nhảy lên, túm lấy nắm đấm của cậu ấy: “Tiểu Ly, kích động là ma quỷ, bình tĩnh”, rồi lại quay đầu cười trừ “Tiên Tiên, xin lỗi cậu, em trai tôi nổi điên, đừng để trong lòng nhé, cậu ấy đang nói đùa, đang nói đùa thôi”.
Chú thích: l Tru sát: giết cả nhà, cả dòng tộc, giết sạch mọi mầm mống.
/150
|