“Dạ Lạc, chị buông… ưm…”, Tiểu Ly đỏ mắt giận dữ quát, ta vội vàng duỗi một cánh tay ra bịt lấy cái miệng đang nói những lời cuồng ngôn mất lý trí.
Một mặt ta còn phải hết lời xin lỗi người còn lại: “Tiên Tiên, là Tiểu Ly không đúng, tâm trạng không tốt cũng không được ty tiện trút giận lên người khác, quay về, tôi nhất định sẽ mắng cậu ấy, bảo cậu ấy thay đổi tính cách này. Mấy ngày nữa đợi tâm trạng của cậu tốt hơn, tôi sẽ đưa cậu ấy đến xin lỗi, đừng quá để bụng nhé, cậu ấy cũng không phải là cố ý…”.
“Dạ Lạc?”, cô ấy đột nhiên nói ra từ này, hình như những lời ta nói, cô ấy chẳng nghe vào một chữ nào cả.
“Hả?”
“Vừa rồi, anh ta nói… Dạ Lạc?”, ánh mắt muốn xác nhận hướng sang phía ta.
“Không, cậu ấy chẳng nói gì cả, Tiên Tiên, chắc cậu nghe nhầm rồi, ta cảm thấy kỳ quái, cô ấy đã từng nghe đến cái tên này rồi?
Tiểu Ly hất tay của ta ra, trợn mắt giận dữ: “Này, sao chị cứ nói đỡ cho người ngoài thế? Em mới là em ruột của chị”.
“Nói cũng đúng, chị sai rồi, chị xin lỗi em, đừng làm khó Tiên Tiên nữa, có giận gì thì trút lên chị đi nhé!”, ta cụp mày rủ mắt cam tâm chịu phạt. Ta đã nhún nhường đến mức này, đừng có mà cho bệ rồi còn không thèm bước xuống.
“Anh đã nói Dạ Lạc?”, Dĩ Tiên không ngừng nghi vấn.
Ta nghi hoặc trong lòng, vì sao cô áy cứ truy hỏi hai chữ “Dạ Lạc” này không buông? Ta bắt đầu liên tưởng đến cô ấy và Nghiêm Tuấn, Nghiêm Tuấn và Giai Dĩnh, Giai Dĩnh và Dạ Lạc, Giai Dĩnh? Lẽ nào Giai Dĩnh bị tra tấn bức cung?
“Tai của cô điếc rồi? Cái gì mà Dạ Lạc? Ở đây đủ có tôi, Dạ Ly, nhớ cho kỹ, nha đầu thối họ Lương”, hiếm khi em trai nghe hiểu được tiếng lòng của ta, may quá, có điều thái độ tệ quá.
Nữ sinh bị chỉ trích, mặt giăng đầy mây đen, sắp sửa sấm vang chớp nổ…
“Dĩ Tiên”, một giọng nam dễ nghe truyền đến, người trông cũng đẹp, đặc biệt là điểm đỏ ở my tâm thu hút sự chú ý của người khác, làm tăng thêm mấy phần đẹp đẽ quyến rũ cho anh ta. Chắc anh ta thấy hai người cục diện căng thẳng, nhuệ khí hừng hực, chắc là đã đoán ra được tình hình rồi.
“Xin lỗi, Dĩ Tiên tâm trạng không tốt lắm, nếu như đụng phải hai người, xin hãy bỏ quá cho”, người đàn ông lịch sự khách sáo nhưng ngữ khí rất lạnh.
“Không sao, không sao, chúng tôi cũng có chỗ không đúng”, ta vội vàng xua tay. Lại là một tảng băng, xuất hiện rất kịp thời đó! Có đủ để dập tắt lửa của hai bên không đây? Ta đột nhiên chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón tay của anh ta, ngự linh sư? Ta mẫn cảm đối với điều này rồi.
“Anh có quan hệ gì với cô ấy?”, Tiểu Ly nhắc đến đúng vấn đề không nên nhắc đến.
Cục diện đóng băng trong hai phút…
“Tôi là…”, người đàn ông lên tiếng.
“Em và anh chẳng có quan hệ gì nữa, đường rộng thênh thang đường ai nấy đi, không ai xâm phạm đến ai”, Dĩ Tiên rất bình tĩnh, thẳng thắn, dứt khoát… rời đi.
“Tiên Tiên”, ta đột nhiên nhớ đến một việc, lớn tiếng gọi với theo cô ấy, “Buổi tối ngày mai tụ tập, sáu giờ ở Back Home, phải đến đó!”.
Cô ta vẫy vẫy tay, biểu thị “Đã biết rồi”, bóng lưng càng đi càng xa.
Ta vừa quay đầu thì thấy Tiểu Ly đang bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông kia, ta thấy ớn lạnh: “Tiên sinh, em trai tôi tính khí không tốt, đừng so đo với cậu ấy nhé!”, rồi kéo kéo Tiểu Ly ra hiệu cậu ấy lịch sự một chút.
“Không sao, tạm biệt”, người đàn ông rất thâm trầm rời đi, phương hướng hoàn toàn trái ngược với Dĩ Tiên.
“Ồ, nha đầu thối thất tình rồi!”, Tiểu Ly như đã ngộ ra được điều gì, thần thái hăng hái.
“Đồ tọc mạch, đi thôi.”
“Này, đợi chút”, Tiểu Ly đuổi theo, “Bây giờ huynh chỉ có một viên tinh thạch, một mình đi lại rất nguy hiểm, đừng rời khỏi tầm mắt đệ”.
“Tối nay ta đi tìm phụ nữ, đệ muốn đi cùng không?”
“Dạ Lạc”, Tiểu Ly tức nghẹn.
Gió đêm đưa đến một luồng yêu khí khiến người ta bất an. Trong tiểu khu yên tĩnh, đèn đường thu hút biết bao con thiêu thân, cứ lặng lẽ đứng ở bên đường. Ở một góc tối, mấy con tạp yêu rục rịch muốn động thân, loại yêu quái tạp nham rải rác không tổ chức, không kỷ luật này không biết vì sao càng ngày càng nhiều, không giống như những kẻ bỏ đi do Thi Quỷ thả ra.
“Cho các ngươi một cơ hội bào chữa”, ta dừng lại trên lối đi nhỏ đầy nước bùn, thong thả nói.
Một đám quái vật hình thù kỳ dị lộ ra vẻ tham lam độc ác, giận dữ, cười toe toét: “Ha ha… đã lâu rồi chưa gặp được năng lượng mê người thế này… ha ha… đến đây…”.
Tiếng cười đáng sợ, ghê tởm, lởn vởn trong đêm tối, đám yêu trào lên như ong vỡ tổ, lát sau, từng tiếng kêu thảm thiết thay thế cho tiếng cười toe toét tràn khắp bóng tối, những con yêu vật chớp mắt đã nổ tung hóa thành bụi phấn, không còn chút dấu vết nào.
Ta vẫn tiếp tục đi, cho đến bây giờ, trừ Thần Vương ra, vẫn chưa ai có thể phá được Minh Sát Ẩm Sinh Giới của ta, kẻ nào dám mạo hiểm tiếp cận, ắt sẽ chết không toàn thây, không sót lại chút nào.
“Những con vật đáng thương, không biết phải trân trọng chính mình”, ta thầm than, đến một căn phòng lạnh vắng cô liêu, một mình sống ở đây chắc là rất cô đơn!
Trong bụi cây gần đó, mấy người đang thảo luận…
Diệu Âm: “Đại nhân quả là lợi hại nhất!”.
Tinh Hà: “Vẫn còn một viên tinh thạch, việc sử dụng năng lượng của ngài ấy không bị ảnh hưởng gì nhiều mà”.
Dạ Ly: “Vấn đề là phụ nữ, ai biết được huynh ấy có bị bại não, đem tặng nốt viên tinh thạch cho người ta không?”.
Ảo Nguyệt: “Chúng ta đến đây chính là để ngăn cản việc này, nếu ngài ấy thật sự lấy ra viên tinh thạch cuối cùng…”.
A Mục: “Chắn chắn ngài ấy sẽ ngủ sâu, may mà trước khi hành sự đã cho ngươi bảo quản hai viên, để phòng bị mọi lúc”.
Dạ Ly: “Đề phòng vẫn hơn. Tóm lai phải trông chừng huynh ấy chặt một chút”.
Diệu Âm: “Vâng, gần đây đại nhân có hứng thú rất lớn đối với phụ nữ, không phải là dấu hiệu tốt, nhất định phải trông chừng cẩn thận ngài ấy, đừng để bị kẻ khác lừa”.
Mọi người: “…”.
Căn phòng thu dọn rất ngăn nắp ngay ngắn, gọn gàng sạch sẽ. Giai Dĩnh xuề xòa vốn là cô gái chăm chỉ, căn phòng rộng lớn chỉ thiếu không khí gia đình.
Đi vào phòng ngủ, trên bàn học cạnh cửa sổ có một bó violet hương thơm thanh nhã lọt ngay vào mắt. Hoa màu tím nhạt, cánh hoa xếp chồng lên nhau như hàm chứa nỗi ưu thương vương vấn, khiến người ta liên tưởng đến một truyền thuyết. Nữ thần tình yêu và sắc đẹp Venus, vì người yêu đi xa, lưu luyến không rời, giọt nước mắt pha lê rơi vào trong bùn đất, mùa xuân năm sau lại nảy mầm đâm nhánh, nở ra những đóa hoa đẹp đẽ thơm ngát, chính là violet.
Cô ấy đang nhớ nhung ai sao?
Ngón tay ta khẽ chạm đến nhụy hoa màu tím, ngoài cửa sổ gió nhẹ lẻn vào, trên đầu ngón tay, một cánh hoa lìa cành chầm chậm rơi xuống đất, rơi xuống một đôi dép mùa hè màu vàng gạo trước cửa. Ánh mắt ta lướt đến cô gái cuốn áo tắm trắng tinh quanh người, khuôn mặt nõn nà còn lưu lại chút hơi nóng của nước tắm, mắt đang trợn đến mức không thể chớp nổi.
“Tiểu Giai Dĩnh”, ta đứng bên cạnh hoa violet, mỉm cười chào hỏi, bước về hướng cô gái đang đờ đẫn. Bước được mấy bước ta chợt dừng lại, lời nói quá trực tiếp, liệu cô ấy lại không đợi ta nói hết câu thì đã ngất xỉu không?
“Là… là anh?”, bờ môi cô ấy run rẩy, nước mắt ngập tràn trong khóe mắt, “Thật sự… là anh?”.
“Giai Dĩnh.”
Cô ấy ôm chặt đôi vai ta, vô cùng kích động, “Dạ Lạc… Dạ Lạc…”, rồi lại đột ngột lao vào lồng ngực ta.
Không ngất? Không chỉ không ngất, còn tỉnh táo chủ động như vậy!!
“Giai Dĩnh…”, ta cúi đầu nhìn cô gái đang khóc thút thít, đôi tay chầm chậm di chuyển, kéo lấy cơ thể vẫn còn run rẩy.
“Em đã biết mà, anh nhất định sẽ xuất hiện… sẽ đến thăm em, Dạ Lạc, em rất nhớ anh, ngày ngày nhớ, đêm đêm nhớ, nằm mơ cũng nhớ… Dì ở tiệm hoa nói, chỉ cần mỗi ngày nhớ một chút, kiên trì, không lười biếng, cuối cùng sẽ có một ngày người mình nhớ nhung sẽ quay về. Dì ấy không lừa em, anh thật sự đến rồi… Dạ Lạc, em…”, hai cánh tay đang vòng ôm thắt lưng của ta siết chặt hơn, Em yêu anh…”, cô ấy ngước khuôn mặt đầy nước lên, nghiêm túc, trịnh trọng nói, “Em yêu anh, Dạ Lạc”.
Ta nhất thời câm nín, yên tĩnh suy nghĩ một lát, dùng khẩu khí dí dỏm cười hỏi: “Cô không hối hận?”.
“Yêu anh, không hối hận”, cô ấy không chút do dự.
“Giai Dĩnh”, thấy đôi mắt chứa đầy mong đợi đó ngước lên, ta bình thản nói, “Hay là… thôi đi!”.
Cô ấy đột nhiên giật mình, ánh mắt sầm xuống, cắn môi, sững sờ hỏi: “Bởi vì… Phong Linh?”.
“Chuyện không liên quan đến cô ấy.”
“Vậy anh và cô ấy là quan hệ gì?”
“Bạn bè”, ta đột nhiên nghĩ đến từ này, “Một người… tri kỷ”.
Một mặt ta còn phải hết lời xin lỗi người còn lại: “Tiên Tiên, là Tiểu Ly không đúng, tâm trạng không tốt cũng không được ty tiện trút giận lên người khác, quay về, tôi nhất định sẽ mắng cậu ấy, bảo cậu ấy thay đổi tính cách này. Mấy ngày nữa đợi tâm trạng của cậu tốt hơn, tôi sẽ đưa cậu ấy đến xin lỗi, đừng quá để bụng nhé, cậu ấy cũng không phải là cố ý…”.
“Dạ Lạc?”, cô ấy đột nhiên nói ra từ này, hình như những lời ta nói, cô ấy chẳng nghe vào một chữ nào cả.
“Hả?”
“Vừa rồi, anh ta nói… Dạ Lạc?”, ánh mắt muốn xác nhận hướng sang phía ta.
“Không, cậu ấy chẳng nói gì cả, Tiên Tiên, chắc cậu nghe nhầm rồi, ta cảm thấy kỳ quái, cô ấy đã từng nghe đến cái tên này rồi?
Tiểu Ly hất tay của ta ra, trợn mắt giận dữ: “Này, sao chị cứ nói đỡ cho người ngoài thế? Em mới là em ruột của chị”.
“Nói cũng đúng, chị sai rồi, chị xin lỗi em, đừng làm khó Tiên Tiên nữa, có giận gì thì trút lên chị đi nhé!”, ta cụp mày rủ mắt cam tâm chịu phạt. Ta đã nhún nhường đến mức này, đừng có mà cho bệ rồi còn không thèm bước xuống.
“Anh đã nói Dạ Lạc?”, Dĩ Tiên không ngừng nghi vấn.
Ta nghi hoặc trong lòng, vì sao cô áy cứ truy hỏi hai chữ “Dạ Lạc” này không buông? Ta bắt đầu liên tưởng đến cô ấy và Nghiêm Tuấn, Nghiêm Tuấn và Giai Dĩnh, Giai Dĩnh và Dạ Lạc, Giai Dĩnh? Lẽ nào Giai Dĩnh bị tra tấn bức cung?
“Tai của cô điếc rồi? Cái gì mà Dạ Lạc? Ở đây đủ có tôi, Dạ Ly, nhớ cho kỹ, nha đầu thối họ Lương”, hiếm khi em trai nghe hiểu được tiếng lòng của ta, may quá, có điều thái độ tệ quá.
Nữ sinh bị chỉ trích, mặt giăng đầy mây đen, sắp sửa sấm vang chớp nổ…
“Dĩ Tiên”, một giọng nam dễ nghe truyền đến, người trông cũng đẹp, đặc biệt là điểm đỏ ở my tâm thu hút sự chú ý của người khác, làm tăng thêm mấy phần đẹp đẽ quyến rũ cho anh ta. Chắc anh ta thấy hai người cục diện căng thẳng, nhuệ khí hừng hực, chắc là đã đoán ra được tình hình rồi.
“Xin lỗi, Dĩ Tiên tâm trạng không tốt lắm, nếu như đụng phải hai người, xin hãy bỏ quá cho”, người đàn ông lịch sự khách sáo nhưng ngữ khí rất lạnh.
“Không sao, không sao, chúng tôi cũng có chỗ không đúng”, ta vội vàng xua tay. Lại là một tảng băng, xuất hiện rất kịp thời đó! Có đủ để dập tắt lửa của hai bên không đây? Ta đột nhiên chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón tay của anh ta, ngự linh sư? Ta mẫn cảm đối với điều này rồi.
“Anh có quan hệ gì với cô ấy?”, Tiểu Ly nhắc đến đúng vấn đề không nên nhắc đến.
Cục diện đóng băng trong hai phút…
“Tôi là…”, người đàn ông lên tiếng.
“Em và anh chẳng có quan hệ gì nữa, đường rộng thênh thang đường ai nấy đi, không ai xâm phạm đến ai”, Dĩ Tiên rất bình tĩnh, thẳng thắn, dứt khoát… rời đi.
“Tiên Tiên”, ta đột nhiên nhớ đến một việc, lớn tiếng gọi với theo cô ấy, “Buổi tối ngày mai tụ tập, sáu giờ ở Back Home, phải đến đó!”.
Cô ta vẫy vẫy tay, biểu thị “Đã biết rồi”, bóng lưng càng đi càng xa.
Ta vừa quay đầu thì thấy Tiểu Ly đang bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông kia, ta thấy ớn lạnh: “Tiên sinh, em trai tôi tính khí không tốt, đừng so đo với cậu ấy nhé!”, rồi kéo kéo Tiểu Ly ra hiệu cậu ấy lịch sự một chút.
“Không sao, tạm biệt”, người đàn ông rất thâm trầm rời đi, phương hướng hoàn toàn trái ngược với Dĩ Tiên.
“Ồ, nha đầu thối thất tình rồi!”, Tiểu Ly như đã ngộ ra được điều gì, thần thái hăng hái.
“Đồ tọc mạch, đi thôi.”
“Này, đợi chút”, Tiểu Ly đuổi theo, “Bây giờ huynh chỉ có một viên tinh thạch, một mình đi lại rất nguy hiểm, đừng rời khỏi tầm mắt đệ”.
“Tối nay ta đi tìm phụ nữ, đệ muốn đi cùng không?”
“Dạ Lạc”, Tiểu Ly tức nghẹn.
Gió đêm đưa đến một luồng yêu khí khiến người ta bất an. Trong tiểu khu yên tĩnh, đèn đường thu hút biết bao con thiêu thân, cứ lặng lẽ đứng ở bên đường. Ở một góc tối, mấy con tạp yêu rục rịch muốn động thân, loại yêu quái tạp nham rải rác không tổ chức, không kỷ luật này không biết vì sao càng ngày càng nhiều, không giống như những kẻ bỏ đi do Thi Quỷ thả ra.
“Cho các ngươi một cơ hội bào chữa”, ta dừng lại trên lối đi nhỏ đầy nước bùn, thong thả nói.
Một đám quái vật hình thù kỳ dị lộ ra vẻ tham lam độc ác, giận dữ, cười toe toét: “Ha ha… đã lâu rồi chưa gặp được năng lượng mê người thế này… ha ha… đến đây…”.
Tiếng cười đáng sợ, ghê tởm, lởn vởn trong đêm tối, đám yêu trào lên như ong vỡ tổ, lát sau, từng tiếng kêu thảm thiết thay thế cho tiếng cười toe toét tràn khắp bóng tối, những con yêu vật chớp mắt đã nổ tung hóa thành bụi phấn, không còn chút dấu vết nào.
Ta vẫn tiếp tục đi, cho đến bây giờ, trừ Thần Vương ra, vẫn chưa ai có thể phá được Minh Sát Ẩm Sinh Giới của ta, kẻ nào dám mạo hiểm tiếp cận, ắt sẽ chết không toàn thây, không sót lại chút nào.
“Những con vật đáng thương, không biết phải trân trọng chính mình”, ta thầm than, đến một căn phòng lạnh vắng cô liêu, một mình sống ở đây chắc là rất cô đơn!
Trong bụi cây gần đó, mấy người đang thảo luận…
Diệu Âm: “Đại nhân quả là lợi hại nhất!”.
Tinh Hà: “Vẫn còn một viên tinh thạch, việc sử dụng năng lượng của ngài ấy không bị ảnh hưởng gì nhiều mà”.
Dạ Ly: “Vấn đề là phụ nữ, ai biết được huynh ấy có bị bại não, đem tặng nốt viên tinh thạch cho người ta không?”.
Ảo Nguyệt: “Chúng ta đến đây chính là để ngăn cản việc này, nếu ngài ấy thật sự lấy ra viên tinh thạch cuối cùng…”.
A Mục: “Chắn chắn ngài ấy sẽ ngủ sâu, may mà trước khi hành sự đã cho ngươi bảo quản hai viên, để phòng bị mọi lúc”.
Dạ Ly: “Đề phòng vẫn hơn. Tóm lai phải trông chừng huynh ấy chặt một chút”.
Diệu Âm: “Vâng, gần đây đại nhân có hứng thú rất lớn đối với phụ nữ, không phải là dấu hiệu tốt, nhất định phải trông chừng cẩn thận ngài ấy, đừng để bị kẻ khác lừa”.
Mọi người: “…”.
Căn phòng thu dọn rất ngăn nắp ngay ngắn, gọn gàng sạch sẽ. Giai Dĩnh xuề xòa vốn là cô gái chăm chỉ, căn phòng rộng lớn chỉ thiếu không khí gia đình.
Đi vào phòng ngủ, trên bàn học cạnh cửa sổ có một bó violet hương thơm thanh nhã lọt ngay vào mắt. Hoa màu tím nhạt, cánh hoa xếp chồng lên nhau như hàm chứa nỗi ưu thương vương vấn, khiến người ta liên tưởng đến một truyền thuyết. Nữ thần tình yêu và sắc đẹp Venus, vì người yêu đi xa, lưu luyến không rời, giọt nước mắt pha lê rơi vào trong bùn đất, mùa xuân năm sau lại nảy mầm đâm nhánh, nở ra những đóa hoa đẹp đẽ thơm ngát, chính là violet.
Cô ấy đang nhớ nhung ai sao?
Ngón tay ta khẽ chạm đến nhụy hoa màu tím, ngoài cửa sổ gió nhẹ lẻn vào, trên đầu ngón tay, một cánh hoa lìa cành chầm chậm rơi xuống đất, rơi xuống một đôi dép mùa hè màu vàng gạo trước cửa. Ánh mắt ta lướt đến cô gái cuốn áo tắm trắng tinh quanh người, khuôn mặt nõn nà còn lưu lại chút hơi nóng của nước tắm, mắt đang trợn đến mức không thể chớp nổi.
“Tiểu Giai Dĩnh”, ta đứng bên cạnh hoa violet, mỉm cười chào hỏi, bước về hướng cô gái đang đờ đẫn. Bước được mấy bước ta chợt dừng lại, lời nói quá trực tiếp, liệu cô ấy lại không đợi ta nói hết câu thì đã ngất xỉu không?
“Là… là anh?”, bờ môi cô ấy run rẩy, nước mắt ngập tràn trong khóe mắt, “Thật sự… là anh?”.
“Giai Dĩnh.”
Cô ấy ôm chặt đôi vai ta, vô cùng kích động, “Dạ Lạc… Dạ Lạc…”, rồi lại đột ngột lao vào lồng ngực ta.
Không ngất? Không chỉ không ngất, còn tỉnh táo chủ động như vậy!!
“Giai Dĩnh…”, ta cúi đầu nhìn cô gái đang khóc thút thít, đôi tay chầm chậm di chuyển, kéo lấy cơ thể vẫn còn run rẩy.
“Em đã biết mà, anh nhất định sẽ xuất hiện… sẽ đến thăm em, Dạ Lạc, em rất nhớ anh, ngày ngày nhớ, đêm đêm nhớ, nằm mơ cũng nhớ… Dì ở tiệm hoa nói, chỉ cần mỗi ngày nhớ một chút, kiên trì, không lười biếng, cuối cùng sẽ có một ngày người mình nhớ nhung sẽ quay về. Dì ấy không lừa em, anh thật sự đến rồi… Dạ Lạc, em…”, hai cánh tay đang vòng ôm thắt lưng của ta siết chặt hơn, Em yêu anh…”, cô ấy ngước khuôn mặt đầy nước lên, nghiêm túc, trịnh trọng nói, “Em yêu anh, Dạ Lạc”.
Ta nhất thời câm nín, yên tĩnh suy nghĩ một lát, dùng khẩu khí dí dỏm cười hỏi: “Cô không hối hận?”.
“Yêu anh, không hối hận”, cô ấy không chút do dự.
“Giai Dĩnh”, thấy đôi mắt chứa đầy mong đợi đó ngước lên, ta bình thản nói, “Hay là… thôi đi!”.
Cô ấy đột nhiên giật mình, ánh mắt sầm xuống, cắn môi, sững sờ hỏi: “Bởi vì… Phong Linh?”.
“Chuyện không liên quan đến cô ấy.”
“Vậy anh và cô ấy là quan hệ gì?”
“Bạn bè”, ta đột nhiên nghĩ đến từ này, “Một người… tri kỷ”.
/150
|