Edit: An Tĩnh
Sau này Lục Chẩm Tuyết hồi tưởng lại, duyên phận giữa cô và Lâm Cảnh được bắt đầu từ một hiểu lầm.
Nếu như ban đầu không có sự hiểu lầm đó thì sau này bọn họ lại chẳng có cơ hội gặp mặt tiếp xúc với nhau.
Sau đó cô và Lâm Cảnh kết hôn, một năm sau ngày cưới, họ trở về thành phố Giang, cô đã kéo Lâm Cảnh đến Vân Sơn dâng hương.
Trước kia cô không tin vào những thứ này, nhưng lần đó cô hết sức thành kính, quỳ xuống đại điện nghiêm túc dập đầu ba cái.
Buổi trưa cô nắm tay Lâm Cảnh cùng đi xuống núi, anh hỏi cô đã cầu nguyện gì lúc ở trong điện.
Cô cười híp mắt, không tỏ ra thần bí mà nói thẳng: “Cảm ơn đã được gặp anh.”
Lúc ấy Lâm Cảnh cười, quay đầu sang nhìn cô, cả đôi mắt và miệng đều mang ý cười, bảy phần cưng chiều, ba phần dịu dàng. Lục Chẩm Tuyết cũng cười, cô nhìn bóng dáng mình ở trong đôi mắt anh, không nhịn được, đứng trên thềm đá giữa sườn núi rộng lớn, kiểng chân hôn lên gò má anh một cái.
Nhìn bề ngoài Lục Chẩm Tuyết là một người trông có vẻ rất tích cực, nhưng thật ra bên trong nội tâm lại là một người luôn suy nghĩ tiêu cực, cô luôn sống rất thoải mái, không quá để ý đến bất kì điều gì.
Trong chuyện tình cảm, cô là một người theo chủ nghĩa cực đoan tiêu cực, thậm chí cô còn không tin sẽ có một tình yêu mãi mãi không thay đổi, mà nếu có, cô cũng không tin tình yêu đó sẽ xảy ra đối với mình.
Cho dù sau này cô và Lâm Cảnh ở bên nhau, cô cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần sớm muộn cũng sẽ có một ngày hai người chia tay.
Nhưng những điều này đều là chuyện của sau này, trước mắt thì cô đang cùng Lâm Cảnh một trước một sau đi ra khỏi quán cơm Tây.
Cô vẫn đang cắm đầu suy nghĩ, Lâm Cảnh ở trước mặt đột nhiên dừng lại, cô nhất thời không kịp thắng người lại, đầu đụng vào lưng anh, đau đớn khiến cô bịt mũi lại theo bản năng.
Lâm Cảnh quay lại nhìn cô, cô vừa đưa tay che mũi vừa than phiền với anh: “Lâm Cảnh, anh đang trả thù tôi hả?”
Lâm Cảnh nhìn cô một hồi lâu, cảm thấy buồn cười, nói: “Mắt tôi đâu có gắn sau lưng được.”
Anh nói như vậy, nhưng vẫn đưa tay kéo tay cô xuống, kiểm tra mũi của cô, giọng nói trong đêm xuân gió lạnh mang theo chút gì đó trầm thấp hấp dẫn: “Đụng đau sao?”
Tay Lục Chẩm Tuyết bị Lâm Cảnh kéo xuống, ánh mắt cô đối diện với ánh mắt của anh. Đúng lúc này anh lại ngước mắt lên, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào mắt cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Chẩm Tuyết nhìn đôi mắt sâu thẳm trong veo của anh, đột nhiên tim đập rất nhanh.
Cô rút tay ra theo phản xạ có điều kiện, gò má bỗng chốc nóng ran, lỗ tai cũng hơi ửng đỏ.
Thật là như gặp quỷ mà, trước đây khi đối mắt với Lâm Cảnh cô vẫn có thể mặt không đỏ, tim không đập mạnh. Thế nhưng hôm nay bị anh trêu mấy câu, lại có thể đỏ mắt tía tai như vậy.
Hai người đứng dưới ánh đèn đường trên vỉa hè, bởi vì da của Lục Chẩm Tuyết rất trắng, mặt hơi đỏ nhưng vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.
Lâm Cảnh đứng đối diện nhìn cô, dần dần, trong ánh mắt anh hiện liên vài tia vui mừng, nhẹ nhàng cười mấy tiếng.
Vốn dĩ Lục Chẩm Tuyết còn đang chán nản chuyện mình đỏ mặt, đột nhiên nghe Lâm Cảnh cười, không kiềm chế được, thẹn quá hóa giận, cô trừng mắt nhìn anh: “Anh cười cái gì.”
Ý cười nơi ánh mắt của Lâm Cảnh càng rõ rệt hơn, bên khóe miệng cũng cong lên cười, anh nhìn Lục Chẩm Tuyết chằm chằm một hồi, trong giọng nói cũng lộ ra ý cười, thấp giọng hỏi cô: “Lục Chẩm Tuyết, thật ra cô cũng có thích tôi đúng không?”
Mặt Lục Chẩm Tuyết càng đỏ hơn, cô mím chặt môi, không muốn trả lời anh.
“Lâm tổng, còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi đi về đây.”
Lâm Cảnh hỏi cô: “Cô sống ở đâu?”
Lục Chẩm Tuyết kinh ngạc, cảnh giác hỏi: “Làm gì?”
Lâm Cảnh nhìn khuôn mặt đầy biểu cảm phòng bị của cô, vừa tức giận vừa buồn cười, “Tôi có thể làm gì?”
Lại hỏi cô: “Ở xa đây không?”
Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, “Ở đối diện đây nè.”
Ánh mắt Lâm Cảnh chuyển hướng về phía bên kia đường cái, nhìn lướt qua tiểu khu ở đối diện, sau đó anh gật đầu một cái, lại quay đầu nhìn về phía Lục Chẩm Tuyết, nhắc nhở cô: “Chín giờ sáng cuối tuần này, tôi đến đón cô.”
Thật ra Lục Chẩm Tuyết cảm thấy hơi khó xử.
Cô không phải là người ngốc, có thể nhìn ra được Lâm Cảnh đang theo đuổi mình, nhưng cô rất sợ bản thân sẽ rơi vào.
Một hồi lâu vẫn chưa thấy cô trả lời, Lâm Cảnh nhìn cô, “Có vấn đề gì à?”
Lục Chẩm Tuyết vẫn không trả lời, cô chỉ nhìn Lâm Cảnh, chần chừ một lúc, vẫn không nhìn được hỏi anh một câu: “Lâm Cảnh, anh thật sự thích tôi hả? Hay chỉ là không cam lòng?”
Lâm Cảnh nhìn cô, gương mặt anh bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, hỏi ngược lại cô: “Lục Chẩm Tuyết, có phải cô xem tôi là người ngốc không? Thích với không cam lòng, chẳng lẽ tôi không phân biệt được? Cô cho rằng tôi sẽ dư dả thời gian để mang loại chuyện này ra đùa giỡn.
Lục Chẩm Tuyết chưa từng thấy kiểu tỏ tình nào như vậy, vừa buồn cười vừa nghi ngờ hỏi lại anh: “Vậy rốt cuộc anh thích cái gì ở tôi?”
Lần này đổi lại Lâm Cảnh thẹn quá hóa giận, anh nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lục Chẩm Tuyết chằm chằm, “Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?”
Lục Chẩm Tuyết vẫn rất nghi ngờ nhìn anh.
Là không biết thật, hay là không muốn nói nhỉ?
Cô nghĩ ngợi, vẫn nên nhắc nhở anh mấy câu, “Có thể tôi không được tốt như anh nghĩ đâu. Tính cách tôi không tốt, tính khí cũng không tốt nốt, không dịu dàng, cũng không giống một chú chim non nép vào lòng người,…Tôi có một đống khuyết điểm lớn.”
Lâm Cảnh lạnh lùng nhìn cô, nói: “Không lẽ tôi không biết những điều này?”
Lục Chẩm Tuyết: “…”
Lâm Cảnh cũng cạn lời với chính mình. Có quỷ mới biết rốt cuộc anh thích cái gì ở Lục Chẩm Tuyết. Rõ ràng có cả đống khuyết điểm lớn như thế, anh nhắm cũng có thể đếm được, cũng hoàn toàn không phù hợp với hình mẫu lí tưởng của anh chút nào.
Có thể anh rất vui vẻ khi gặp quỷ chăng. Anh luôn tự nhắc nhở bản thân phải quên cô đi, nhưng vẫn không thể quên được. Dù có ép bản thân bận rộn với công việc cũng vô dụng, chỉ cần dừng lại một chút, tất cả mọi thứ trong đầu đều là cô.
Thậm chí anh còn không biết Lục Chẩm Tuyết xuất hiện trong trái tim mình từ lúc nào. Đến khi anh phát hiện ra, thì lại không thể trốn thoát được nữa rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Cảnh lại thấy thật phiền muộn.
Anh tìm chìa khóa xe, đi đến một cái cây bên đường, mở cửa xe ra, giọng nói hơi giận dỗi: “Nhớ cuối tuần, dành ra chút thời gian.”
Anh nói xong cũng lên xe, khởi động máy, đánh tay lái, chiếc xe dần hòa vào dòng xe cộ đông đúc trên đường.
Lục Chẩm Tuyết đứng ở ven đường, cô nhìn xe của Lâm Cảnh lẩn trong dòng xe chạy, dần dần đi xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất trong màn đêm.
Cô nhìn theo hướng Lâm Cảnh lái xe đi, cả người cứ ngây ra. Một lúc lâu sau mới bỗng nhiên ý thức được, mới vừa nãy, Lâm Cảnh đã xấu hổ hả?
Cô hơi run sợ, sau đó bất giác cong môi cười.
Hóa ra đàn ông khi xấu hổ lại dễ thương như vậy à.
Đúng thật là cuối tuần này Lục Chẩm Tuyết có chuyện cần làm, cô đã đồng ý với Tần Hâm sẽ đi đến buổi triển lãm nhiếp ảnh cùng nhau.
Tần Hâm vừa nghe cô nói cuối tuần này sẽ ra ngoài với Lâm Cảnh, cười nói: “Tớ biết cậu đang gặp khó khăn mà.”
Lục Chẩm Tuyết không biết mình có thể gặp khó khăn hay không, hoặc là cô đã gặp rồi. Nhưng cô không có lòng tin đối với tương lai là thật.
Thời tiết vào cuối tuần rất tốt, mùa xuân ấm áp trăm hoa đua sắc, có rất nhiều người ra ngoài dạo chơi vào tiết thanh minh.
Đường chính để đi ra ngoại ô, vừa vào sáng sớm đã bắt đầu kẹt xe.
Lục Chẩm Tuyết nhìn ra bên ngoài, dòng xe cộ trải dài lấp kín hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm cuối.
Cô nghiêng đầu nhìn Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh đang lười biếng dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn về con đường phía trước, một tay vịn trên vô lăng, tay còn lại gác lên thành cửa sổ xe, ngón tay nhàm chán không có việc gì làm gõ gõ nhẹ xuống bệ cửa sổ.
Thấy Lục Chẩm Tuyết nhìn mình, anh quay đầu nhìn về phía cô, hơi nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Tại sao lần nào ra ngoài với anh cũng đều kẹt xe nhỉ?”
Hôm nay tâm trạng của Lâm Cảnh khá tốt, anh nhìn cô, hài hước nói: “Cô mới ra ngoài với tôi mấy lần đâu?”
Lục Chẩm Tuyết đáp: “Thì bởi vì mới có mấy lần, mà tất cả đều kẹt xe, xác suất này mới cao á.”
Lâm Cảnh cười mấy tiếng, sau đó mới đứng đắn trả lời cô, “Hôm nay là trùng hợp. Bình thường cuối tuần cũng không quá kẹt xe.”
Lục Chẩm Tuyết cũng nghiêm túc lại, cô lấy một chai nước từ trong thùng giữ đồ ở ghế phụ, vừa vặn nắp vừa hỏi: “Anh nói đến chỗ đó sẽ mất bao lâu vậy?”
“Khoảng một tiếng.”
May thay thời gian kẹt xe hôm nay không quá lâu, ra khỏi thành phố, cả đường đi đến vùng ngoại ô rất thông thoáng.
Phong cảnh dọc theo đường đi đẹp hệt như một bức tranh mùa xuân, bầu trời xanh thẳm, lá cây non xanh, các loài hoa không rõ tên đủ mọi sắc màu.
Cảnh đẹp dọc đường đi khiến tâm trạng Lục Chẩm Tuyết cũng trở nên tốt hơn, vui vẻ đến nỗi khóe môi cô cong lên cả một đường đi đều không có dấu hiệu hạ xuống, cô lấy điện thoại di động chụp rất nhiều hình, mỗi một tấm hình đều rất đẹp và có thể trực tiếp sử dụng làm hình nền điện thoại được luôn.
Cô vốn cho rằng phong cảnh dọc theo đường đi đẹp là đủ rồi, nào ngờ khi đến trang viên của buổi tiệc rượu Lâm Cảnh nói, khung cảnh bên trong trang viên còn đẹp hơn rất nhiều. Một vườn hoa xinh đẹp, có rất nhiều cây cối như một cánh rừng xanh mát, trời xanh mây trắng vô tận, bước vào tạo cảm giác như được đặt mình vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Trên đường đi Lục Chẩm Tuyết đã hỏi Lâm Cảnh hôm nay đến đây để làm gì?
Lâm Cảnh nói với cô, là tham gia ngày kỉ niệm ba mươi năm kết hôn của một người thân trong gia đình.
Mới đầu Lục Chẩm Tuyết cho rằng chủ nhân của trang viên này là một người bạn lớn tuổi của Lâm Cảnh, hoặc là một đối tác trên phương diện làm ăn của anh, nào ngờ nhìn thấy hai vị chủ nhân rồi cô mới biết được đây là chú thím của Lâm Cảnh.
Lục Chẩm Tuyết sợ hết hồn, nhỏ giọng hỏi Lâm Cảnh: “Không phải anh nói là bạn anh à?”
Lâm Cảnh nói: “Vừa là người thân, vừa là bạn.”
Người chú này của Lâm Cảnh, mặc dù là bề trên nhưng cách nói chuyện lại như một người bạn thân thiết. Hơn nữa chú ấy trời sinh tính cách rất rộng lượng, Lâm Cảnh đã học được rất nhiều bài học cuộc sống từ chú.
Lục Chẩm Tuyết hỏi theo bản năng: “Chú ruột hả?”
Lâm Cảnh gật đầu một cái, thấy sắc mặt của Lục Chẩm Tuyết thế nào đó, nghi ngờ hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Lục Chẩm Tuyết bị dọa giật mình, cô xoay người muốn đi đến chỗ khác.
Nếu là ngày kỉ niệm ba mươi năm kết hôn của chú ruột, người nhà của Lâm Cảnh chắc chắn cũng sẽ đến đây. Nếu để họ nhìn thấy cô và Lâm Cảnh đi chung, nhất định sẽ hiểu lầm.
Cô sợ quá nên liên tục đi lại, cuối cùng bị Lâm Cảnh kéo cánh tay lại, “Cô sợ cái gì?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Dĩ nhiên tôi phải sợ rồi. Anh cũng đâu có nói với tôi chuyện sẽ gặp người lớn trong nhà!”
Lâm Cảnh sững sốt, anh nhìn vẻ mặt hốt hoảng cuống cuồng của Lục Chẩm Tuyết, bỗng nhiên không nhịn được buồn cười, anh nhìn cô, trong mắt đều hàm chứa ý cười vui vẻ, “Cô muốn gặp người lớn trong nhà hả? Vậy tôi sẽ chọn thời gian—–“
Lục Chẩm Tuyết giật mình, đôi mắt mở to tròn, “Ai muốn gặp người lớn đâu chứ?”
Cánh tay cô vẫn đang bị Lâm Cảnh kéo, cô vùng vẫy, cuống cuồng nói: “Anh mau buông tôi ra đi.”
Lâm Cảnh cười, cuối cùng không đùa giỡn với cô nữa, nói: “Người nhà tôi không đến. Ba mẹ đã sang Mỹ với ông nội, còn em gái tôi đi với bạn trai con bé rồi.”
Lục Chẩm Tuyết nửa tin nửa ngờ, hỏi lại: “Thật hả?”
Hai người đứng ở phía sau nói chuyện, thím Lâm Cảnh ở phía trước dẫn đường đã đi thật xa, quay đầu lại thì thấy hai người không đi theo, vẫn còn tuột lại ở phía sau vừa đi vừa nói chuyện.
Tay Lâm Cảnh vẫn còn cầm lấy cánh tay của con gái nhà người ta, hai người đứng rất gần, nhìn thoáng qua chắc chắn không phải là một mối quan hệ bình thường.
Xem ra thím ấy đã hiểu rõ chuyện, thím mỉm cười đi về phía này, nói: “Vào bên trong rồi nói. Hai đứa đã ăn sáng chưa, một lúc nữa mới có cơm trưa, hay là vào trong ăn chút gì lót dạ đã nhé.”
Lâm Cảnh thấy thím quay lại, mới buông lỏng cánh tay Lục Chẩm Tuyết ra.
Lúc này Lục Chẩm Tuyết mới nhận ra được vừa nãy mình với Lâm Cảnh đứng quá gần nhau, cô nhích xa ra bên cạnh theo bản năng.
Động tác này của hai người không hiểu sao lại chọc cho thím buồn cười, dáng vẻ giống như một đôi tình nhân mới yêu đương sợ bị người lớn biết vậy.
Thím cười, tiến lên cầm tay Lục Chẩm Tuyết, kéo cô đi thẳng vào bên trong, vừa đi vào trong nhà vừa nói chuyện phiếm với cô, “Hôm nay có thể hơi bận bịu, lần đầu tiên con đến đây, buổi tối ở lại viên trang một đêm đi, ngày mai thím và chú Lâm Cảnh sẽ chiêu đãi con thật tốt.”
Lục Chẩm Tuyết thụ sủng nhược kinh [1], vội vàng nói: “Không cần đâu thím ạ, thím với chú bận rộn như vậy mà, không cần để ý đến con đâu.”
[1] Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): Được sủng ái mà lo sợ.
Thím Lâm cười nói: “Được rồi.” Lại nói: “Nhưng hôm nay thật sự không có thời gian để trò chuyện với con rồi, nếu con muốn đi đâu chơi, cứ bảo A Cảnh đưa đi là được rồi, dù sao nó cũng đã quen thuộc đường đi ở đây.”
Lục Chẩm Tuyết vội vàng gật đầu, “Được ạ. Con cảm ơn thím.”
Trang viên này rất lớn, bên trong cũng được trang hoàng vô cùng xinh đẹp.
Nghe nói chú Lâm Cảnh là một kiến trúc sư rất nổi tiếng, trang viên này là do đích thân chú ấy xây dựng.
Vào đến trong nhà, thím Lâm bảo người giúp việc mang trái cây lên, lại nói với Lâm Cảnh: “Lúc sớm thím đã bảo người dọn dẹp lại phòng cho con rồi, nếu thấy thiếu thứ gì thì nói với thím nhé.”
Lâm Cảnh gật đầu một cái, “Vâng. Làm phiền thím rồi ạ.”
Mặc dù thím của Lâm Cảnh đã ngoài sáu mươi tuổi, nhưng hoàn toàn không thể nhìn ra được, khí rất vừa thanh tao vừa nhã nhặn.
Nhà cũng rất lớn, bên trong được trang trí theo phong cách lịch sự tao nhã, chỉ cần nhìn cách trang trí trong phòng khách thôi cũng có thể tưởng tượng được chủ nhà là một người vô cùng biết sắp xếp và tận hưởng cuộc sống.
Lục Chẩm Tuyết nhìn thấy một bức tranh sơn dầu được treo trên tường, là một người đàn ông và một người phụ nữ lúc còn trẻ.
Nhìn rất giống thím của Lâm Cảnh, người đàn ông trong ảnh chắc chắn chính là chú của anh.
Hai người ngồi cạnh bên nhau, vai chạm vai, trên mặt hai người đều nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhìn rất yêu thương nhau.
Lục Chẩm Tuyết còn đang thưởng thức bức tranh, bỗng nhiên nghe thấy thím hỏi Lâm Cảnh: “A Tuyết thì sao? Buổi tối sẽ ngủ chung một phòng với con à?”
Cô kinh ngạc, dường như lập tức xoay người lại, hai mắt mở to ngạc nhiên nhìn Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh cũng ngước mắt đối diện với ánh mắt hoảng hốt lo sợ của Lục Chẩm Tuyết, trong mắt không kiềm được lại hiện lên ý cười vui vẻ, sau đó mới giải thích: “Không ạ. Hai phòng.” Thím Lâm gật đầu một cái, nói: “Được. Vậy thím bảo người dọn dẹp thêm một phòng nữa bên cạnh phòng con cho A Tuyết.”
Sau này Lục Chẩm Tuyết hồi tưởng lại, duyên phận giữa cô và Lâm Cảnh được bắt đầu từ một hiểu lầm.
Nếu như ban đầu không có sự hiểu lầm đó thì sau này bọn họ lại chẳng có cơ hội gặp mặt tiếp xúc với nhau.
Sau đó cô và Lâm Cảnh kết hôn, một năm sau ngày cưới, họ trở về thành phố Giang, cô đã kéo Lâm Cảnh đến Vân Sơn dâng hương.
Trước kia cô không tin vào những thứ này, nhưng lần đó cô hết sức thành kính, quỳ xuống đại điện nghiêm túc dập đầu ba cái.
Buổi trưa cô nắm tay Lâm Cảnh cùng đi xuống núi, anh hỏi cô đã cầu nguyện gì lúc ở trong điện.
Cô cười híp mắt, không tỏ ra thần bí mà nói thẳng: “Cảm ơn đã được gặp anh.”
Lúc ấy Lâm Cảnh cười, quay đầu sang nhìn cô, cả đôi mắt và miệng đều mang ý cười, bảy phần cưng chiều, ba phần dịu dàng. Lục Chẩm Tuyết cũng cười, cô nhìn bóng dáng mình ở trong đôi mắt anh, không nhịn được, đứng trên thềm đá giữa sườn núi rộng lớn, kiểng chân hôn lên gò má anh một cái.
Nhìn bề ngoài Lục Chẩm Tuyết là một người trông có vẻ rất tích cực, nhưng thật ra bên trong nội tâm lại là một người luôn suy nghĩ tiêu cực, cô luôn sống rất thoải mái, không quá để ý đến bất kì điều gì.
Trong chuyện tình cảm, cô là một người theo chủ nghĩa cực đoan tiêu cực, thậm chí cô còn không tin sẽ có một tình yêu mãi mãi không thay đổi, mà nếu có, cô cũng không tin tình yêu đó sẽ xảy ra đối với mình.
Cho dù sau này cô và Lâm Cảnh ở bên nhau, cô cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần sớm muộn cũng sẽ có một ngày hai người chia tay.
Nhưng những điều này đều là chuyện của sau này, trước mắt thì cô đang cùng Lâm Cảnh một trước một sau đi ra khỏi quán cơm Tây.
Cô vẫn đang cắm đầu suy nghĩ, Lâm Cảnh ở trước mặt đột nhiên dừng lại, cô nhất thời không kịp thắng người lại, đầu đụng vào lưng anh, đau đớn khiến cô bịt mũi lại theo bản năng.
Lâm Cảnh quay lại nhìn cô, cô vừa đưa tay che mũi vừa than phiền với anh: “Lâm Cảnh, anh đang trả thù tôi hả?”
Lâm Cảnh nhìn cô một hồi lâu, cảm thấy buồn cười, nói: “Mắt tôi đâu có gắn sau lưng được.”
Anh nói như vậy, nhưng vẫn đưa tay kéo tay cô xuống, kiểm tra mũi của cô, giọng nói trong đêm xuân gió lạnh mang theo chút gì đó trầm thấp hấp dẫn: “Đụng đau sao?”
Tay Lục Chẩm Tuyết bị Lâm Cảnh kéo xuống, ánh mắt cô đối diện với ánh mắt của anh. Đúng lúc này anh lại ngước mắt lên, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào mắt cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Chẩm Tuyết nhìn đôi mắt sâu thẳm trong veo của anh, đột nhiên tim đập rất nhanh.
Cô rút tay ra theo phản xạ có điều kiện, gò má bỗng chốc nóng ran, lỗ tai cũng hơi ửng đỏ.
Thật là như gặp quỷ mà, trước đây khi đối mắt với Lâm Cảnh cô vẫn có thể mặt không đỏ, tim không đập mạnh. Thế nhưng hôm nay bị anh trêu mấy câu, lại có thể đỏ mắt tía tai như vậy.
Hai người đứng dưới ánh đèn đường trên vỉa hè, bởi vì da của Lục Chẩm Tuyết rất trắng, mặt hơi đỏ nhưng vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.
Lâm Cảnh đứng đối diện nhìn cô, dần dần, trong ánh mắt anh hiện liên vài tia vui mừng, nhẹ nhàng cười mấy tiếng.
Vốn dĩ Lục Chẩm Tuyết còn đang chán nản chuyện mình đỏ mặt, đột nhiên nghe Lâm Cảnh cười, không kiềm chế được, thẹn quá hóa giận, cô trừng mắt nhìn anh: “Anh cười cái gì.”
Ý cười nơi ánh mắt của Lâm Cảnh càng rõ rệt hơn, bên khóe miệng cũng cong lên cười, anh nhìn Lục Chẩm Tuyết chằm chằm một hồi, trong giọng nói cũng lộ ra ý cười, thấp giọng hỏi cô: “Lục Chẩm Tuyết, thật ra cô cũng có thích tôi đúng không?”
Mặt Lục Chẩm Tuyết càng đỏ hơn, cô mím chặt môi, không muốn trả lời anh.
“Lâm tổng, còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi đi về đây.”
Lâm Cảnh hỏi cô: “Cô sống ở đâu?”
Lục Chẩm Tuyết kinh ngạc, cảnh giác hỏi: “Làm gì?”
Lâm Cảnh nhìn khuôn mặt đầy biểu cảm phòng bị của cô, vừa tức giận vừa buồn cười, “Tôi có thể làm gì?”
Lại hỏi cô: “Ở xa đây không?”
Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, “Ở đối diện đây nè.”
Ánh mắt Lâm Cảnh chuyển hướng về phía bên kia đường cái, nhìn lướt qua tiểu khu ở đối diện, sau đó anh gật đầu một cái, lại quay đầu nhìn về phía Lục Chẩm Tuyết, nhắc nhở cô: “Chín giờ sáng cuối tuần này, tôi đến đón cô.”
Thật ra Lục Chẩm Tuyết cảm thấy hơi khó xử.
Cô không phải là người ngốc, có thể nhìn ra được Lâm Cảnh đang theo đuổi mình, nhưng cô rất sợ bản thân sẽ rơi vào.
Một hồi lâu vẫn chưa thấy cô trả lời, Lâm Cảnh nhìn cô, “Có vấn đề gì à?”
Lục Chẩm Tuyết vẫn không trả lời, cô chỉ nhìn Lâm Cảnh, chần chừ một lúc, vẫn không nhìn được hỏi anh một câu: “Lâm Cảnh, anh thật sự thích tôi hả? Hay chỉ là không cam lòng?”
Lâm Cảnh nhìn cô, gương mặt anh bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, hỏi ngược lại cô: “Lục Chẩm Tuyết, có phải cô xem tôi là người ngốc không? Thích với không cam lòng, chẳng lẽ tôi không phân biệt được? Cô cho rằng tôi sẽ dư dả thời gian để mang loại chuyện này ra đùa giỡn.
Lục Chẩm Tuyết chưa từng thấy kiểu tỏ tình nào như vậy, vừa buồn cười vừa nghi ngờ hỏi lại anh: “Vậy rốt cuộc anh thích cái gì ở tôi?”
Lần này đổi lại Lâm Cảnh thẹn quá hóa giận, anh nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lục Chẩm Tuyết chằm chằm, “Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?”
Lục Chẩm Tuyết vẫn rất nghi ngờ nhìn anh.
Là không biết thật, hay là không muốn nói nhỉ?
Cô nghĩ ngợi, vẫn nên nhắc nhở anh mấy câu, “Có thể tôi không được tốt như anh nghĩ đâu. Tính cách tôi không tốt, tính khí cũng không tốt nốt, không dịu dàng, cũng không giống một chú chim non nép vào lòng người,…Tôi có một đống khuyết điểm lớn.”
Lâm Cảnh lạnh lùng nhìn cô, nói: “Không lẽ tôi không biết những điều này?”
Lục Chẩm Tuyết: “…”
Lâm Cảnh cũng cạn lời với chính mình. Có quỷ mới biết rốt cuộc anh thích cái gì ở Lục Chẩm Tuyết. Rõ ràng có cả đống khuyết điểm lớn như thế, anh nhắm cũng có thể đếm được, cũng hoàn toàn không phù hợp với hình mẫu lí tưởng của anh chút nào.
Có thể anh rất vui vẻ khi gặp quỷ chăng. Anh luôn tự nhắc nhở bản thân phải quên cô đi, nhưng vẫn không thể quên được. Dù có ép bản thân bận rộn với công việc cũng vô dụng, chỉ cần dừng lại một chút, tất cả mọi thứ trong đầu đều là cô.
Thậm chí anh còn không biết Lục Chẩm Tuyết xuất hiện trong trái tim mình từ lúc nào. Đến khi anh phát hiện ra, thì lại không thể trốn thoát được nữa rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Cảnh lại thấy thật phiền muộn.
Anh tìm chìa khóa xe, đi đến một cái cây bên đường, mở cửa xe ra, giọng nói hơi giận dỗi: “Nhớ cuối tuần, dành ra chút thời gian.”
Anh nói xong cũng lên xe, khởi động máy, đánh tay lái, chiếc xe dần hòa vào dòng xe cộ đông đúc trên đường.
Lục Chẩm Tuyết đứng ở ven đường, cô nhìn xe của Lâm Cảnh lẩn trong dòng xe chạy, dần dần đi xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất trong màn đêm.
Cô nhìn theo hướng Lâm Cảnh lái xe đi, cả người cứ ngây ra. Một lúc lâu sau mới bỗng nhiên ý thức được, mới vừa nãy, Lâm Cảnh đã xấu hổ hả?
Cô hơi run sợ, sau đó bất giác cong môi cười.
Hóa ra đàn ông khi xấu hổ lại dễ thương như vậy à.
Đúng thật là cuối tuần này Lục Chẩm Tuyết có chuyện cần làm, cô đã đồng ý với Tần Hâm sẽ đi đến buổi triển lãm nhiếp ảnh cùng nhau.
Tần Hâm vừa nghe cô nói cuối tuần này sẽ ra ngoài với Lâm Cảnh, cười nói: “Tớ biết cậu đang gặp khó khăn mà.”
Lục Chẩm Tuyết không biết mình có thể gặp khó khăn hay không, hoặc là cô đã gặp rồi. Nhưng cô không có lòng tin đối với tương lai là thật.
Thời tiết vào cuối tuần rất tốt, mùa xuân ấm áp trăm hoa đua sắc, có rất nhiều người ra ngoài dạo chơi vào tiết thanh minh.
Đường chính để đi ra ngoại ô, vừa vào sáng sớm đã bắt đầu kẹt xe.
Lục Chẩm Tuyết nhìn ra bên ngoài, dòng xe cộ trải dài lấp kín hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm cuối.
Cô nghiêng đầu nhìn Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh đang lười biếng dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn về con đường phía trước, một tay vịn trên vô lăng, tay còn lại gác lên thành cửa sổ xe, ngón tay nhàm chán không có việc gì làm gõ gõ nhẹ xuống bệ cửa sổ.
Thấy Lục Chẩm Tuyết nhìn mình, anh quay đầu nhìn về phía cô, hơi nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Tại sao lần nào ra ngoài với anh cũng đều kẹt xe nhỉ?”
Hôm nay tâm trạng của Lâm Cảnh khá tốt, anh nhìn cô, hài hước nói: “Cô mới ra ngoài với tôi mấy lần đâu?”
Lục Chẩm Tuyết đáp: “Thì bởi vì mới có mấy lần, mà tất cả đều kẹt xe, xác suất này mới cao á.”
Lâm Cảnh cười mấy tiếng, sau đó mới đứng đắn trả lời cô, “Hôm nay là trùng hợp. Bình thường cuối tuần cũng không quá kẹt xe.”
Lục Chẩm Tuyết cũng nghiêm túc lại, cô lấy một chai nước từ trong thùng giữ đồ ở ghế phụ, vừa vặn nắp vừa hỏi: “Anh nói đến chỗ đó sẽ mất bao lâu vậy?”
“Khoảng một tiếng.”
May thay thời gian kẹt xe hôm nay không quá lâu, ra khỏi thành phố, cả đường đi đến vùng ngoại ô rất thông thoáng.
Phong cảnh dọc theo đường đi đẹp hệt như một bức tranh mùa xuân, bầu trời xanh thẳm, lá cây non xanh, các loài hoa không rõ tên đủ mọi sắc màu.
Cảnh đẹp dọc đường đi khiến tâm trạng Lục Chẩm Tuyết cũng trở nên tốt hơn, vui vẻ đến nỗi khóe môi cô cong lên cả một đường đi đều không có dấu hiệu hạ xuống, cô lấy điện thoại di động chụp rất nhiều hình, mỗi một tấm hình đều rất đẹp và có thể trực tiếp sử dụng làm hình nền điện thoại được luôn.
Cô vốn cho rằng phong cảnh dọc theo đường đi đẹp là đủ rồi, nào ngờ khi đến trang viên của buổi tiệc rượu Lâm Cảnh nói, khung cảnh bên trong trang viên còn đẹp hơn rất nhiều. Một vườn hoa xinh đẹp, có rất nhiều cây cối như một cánh rừng xanh mát, trời xanh mây trắng vô tận, bước vào tạo cảm giác như được đặt mình vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Trên đường đi Lục Chẩm Tuyết đã hỏi Lâm Cảnh hôm nay đến đây để làm gì?
Lâm Cảnh nói với cô, là tham gia ngày kỉ niệm ba mươi năm kết hôn của một người thân trong gia đình.
Mới đầu Lục Chẩm Tuyết cho rằng chủ nhân của trang viên này là một người bạn lớn tuổi của Lâm Cảnh, hoặc là một đối tác trên phương diện làm ăn của anh, nào ngờ nhìn thấy hai vị chủ nhân rồi cô mới biết được đây là chú thím của Lâm Cảnh.
Lục Chẩm Tuyết sợ hết hồn, nhỏ giọng hỏi Lâm Cảnh: “Không phải anh nói là bạn anh à?”
Lâm Cảnh nói: “Vừa là người thân, vừa là bạn.”
Người chú này của Lâm Cảnh, mặc dù là bề trên nhưng cách nói chuyện lại như một người bạn thân thiết. Hơn nữa chú ấy trời sinh tính cách rất rộng lượng, Lâm Cảnh đã học được rất nhiều bài học cuộc sống từ chú.
Lục Chẩm Tuyết hỏi theo bản năng: “Chú ruột hả?”
Lâm Cảnh gật đầu một cái, thấy sắc mặt của Lục Chẩm Tuyết thế nào đó, nghi ngờ hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Lục Chẩm Tuyết bị dọa giật mình, cô xoay người muốn đi đến chỗ khác.
Nếu là ngày kỉ niệm ba mươi năm kết hôn của chú ruột, người nhà của Lâm Cảnh chắc chắn cũng sẽ đến đây. Nếu để họ nhìn thấy cô và Lâm Cảnh đi chung, nhất định sẽ hiểu lầm.
Cô sợ quá nên liên tục đi lại, cuối cùng bị Lâm Cảnh kéo cánh tay lại, “Cô sợ cái gì?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Dĩ nhiên tôi phải sợ rồi. Anh cũng đâu có nói với tôi chuyện sẽ gặp người lớn trong nhà!”
Lâm Cảnh sững sốt, anh nhìn vẻ mặt hốt hoảng cuống cuồng của Lục Chẩm Tuyết, bỗng nhiên không nhịn được buồn cười, anh nhìn cô, trong mắt đều hàm chứa ý cười vui vẻ, “Cô muốn gặp người lớn trong nhà hả? Vậy tôi sẽ chọn thời gian—–“
Lục Chẩm Tuyết giật mình, đôi mắt mở to tròn, “Ai muốn gặp người lớn đâu chứ?”
Cánh tay cô vẫn đang bị Lâm Cảnh kéo, cô vùng vẫy, cuống cuồng nói: “Anh mau buông tôi ra đi.”
Lâm Cảnh cười, cuối cùng không đùa giỡn với cô nữa, nói: “Người nhà tôi không đến. Ba mẹ đã sang Mỹ với ông nội, còn em gái tôi đi với bạn trai con bé rồi.”
Lục Chẩm Tuyết nửa tin nửa ngờ, hỏi lại: “Thật hả?”
Hai người đứng ở phía sau nói chuyện, thím Lâm Cảnh ở phía trước dẫn đường đã đi thật xa, quay đầu lại thì thấy hai người không đi theo, vẫn còn tuột lại ở phía sau vừa đi vừa nói chuyện.
Tay Lâm Cảnh vẫn còn cầm lấy cánh tay của con gái nhà người ta, hai người đứng rất gần, nhìn thoáng qua chắc chắn không phải là một mối quan hệ bình thường.
Xem ra thím ấy đã hiểu rõ chuyện, thím mỉm cười đi về phía này, nói: “Vào bên trong rồi nói. Hai đứa đã ăn sáng chưa, một lúc nữa mới có cơm trưa, hay là vào trong ăn chút gì lót dạ đã nhé.”
Lâm Cảnh thấy thím quay lại, mới buông lỏng cánh tay Lục Chẩm Tuyết ra.
Lúc này Lục Chẩm Tuyết mới nhận ra được vừa nãy mình với Lâm Cảnh đứng quá gần nhau, cô nhích xa ra bên cạnh theo bản năng.
Động tác này của hai người không hiểu sao lại chọc cho thím buồn cười, dáng vẻ giống như một đôi tình nhân mới yêu đương sợ bị người lớn biết vậy.
Thím cười, tiến lên cầm tay Lục Chẩm Tuyết, kéo cô đi thẳng vào bên trong, vừa đi vào trong nhà vừa nói chuyện phiếm với cô, “Hôm nay có thể hơi bận bịu, lần đầu tiên con đến đây, buổi tối ở lại viên trang một đêm đi, ngày mai thím và chú Lâm Cảnh sẽ chiêu đãi con thật tốt.”
Lục Chẩm Tuyết thụ sủng nhược kinh [1], vội vàng nói: “Không cần đâu thím ạ, thím với chú bận rộn như vậy mà, không cần để ý đến con đâu.”
[1] Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): Được sủng ái mà lo sợ.
Thím Lâm cười nói: “Được rồi.” Lại nói: “Nhưng hôm nay thật sự không có thời gian để trò chuyện với con rồi, nếu con muốn đi đâu chơi, cứ bảo A Cảnh đưa đi là được rồi, dù sao nó cũng đã quen thuộc đường đi ở đây.”
Lục Chẩm Tuyết vội vàng gật đầu, “Được ạ. Con cảm ơn thím.”
Trang viên này rất lớn, bên trong cũng được trang hoàng vô cùng xinh đẹp.
Nghe nói chú Lâm Cảnh là một kiến trúc sư rất nổi tiếng, trang viên này là do đích thân chú ấy xây dựng.
Vào đến trong nhà, thím Lâm bảo người giúp việc mang trái cây lên, lại nói với Lâm Cảnh: “Lúc sớm thím đã bảo người dọn dẹp lại phòng cho con rồi, nếu thấy thiếu thứ gì thì nói với thím nhé.”
Lâm Cảnh gật đầu một cái, “Vâng. Làm phiền thím rồi ạ.”
Mặc dù thím của Lâm Cảnh đã ngoài sáu mươi tuổi, nhưng hoàn toàn không thể nhìn ra được, khí rất vừa thanh tao vừa nhã nhặn.
Nhà cũng rất lớn, bên trong được trang trí theo phong cách lịch sự tao nhã, chỉ cần nhìn cách trang trí trong phòng khách thôi cũng có thể tưởng tượng được chủ nhà là một người vô cùng biết sắp xếp và tận hưởng cuộc sống.
Lục Chẩm Tuyết nhìn thấy một bức tranh sơn dầu được treo trên tường, là một người đàn ông và một người phụ nữ lúc còn trẻ.
Nhìn rất giống thím của Lâm Cảnh, người đàn ông trong ảnh chắc chắn chính là chú của anh.
Hai người ngồi cạnh bên nhau, vai chạm vai, trên mặt hai người đều nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhìn rất yêu thương nhau.
Lục Chẩm Tuyết còn đang thưởng thức bức tranh, bỗng nhiên nghe thấy thím hỏi Lâm Cảnh: “A Tuyết thì sao? Buổi tối sẽ ngủ chung một phòng với con à?”
Cô kinh ngạc, dường như lập tức xoay người lại, hai mắt mở to ngạc nhiên nhìn Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh cũng ngước mắt đối diện với ánh mắt hoảng hốt lo sợ của Lục Chẩm Tuyết, trong mắt không kiềm được lại hiện lên ý cười vui vẻ, sau đó mới giải thích: “Không ạ. Hai phòng.” Thím Lâm gật đầu một cái, nói: “Được. Vậy thím bảo người dọn dẹp thêm một phòng nữa bên cạnh phòng con cho A Tuyết.”
/56
|