Edit: An Tĩnh
Khi Lục Chẩm Tuyết nghe thím của Lâm Cảnh hỏi, có phải cô sẽ ngủ chung một phòng với Lâm Cảnh hay không, đúng thật là sợ hết hồn mà.
Sau khi kịp thời phản ứng lại, cô đứng yên tại chỗ, cảm thấy có hơi ngượng ngùng.
Dù sao khi thím Thẩm hỏi như vậy, dĩ nhiên đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Lâm Cảnh.
Nhưng rốt cuộc cô và Lâm Cảnh có chỗ nào giống một đôi tình nhân đã ngủ chung với nhau vậy?
Cô nghĩ như vậy, mặt hơi nóng lên, đứng trong phòng khách, tay chân không có gì làm trở nên luống cuống.
Cũng may thím ấy không ở lại đây quá lâu, sau khi sắp xếp chỗ ở cho họ xong đã bị gọi đi làm việc khác.
Lục Chẩm Tuyết nhìn thím của Lâm Cảnh rời đi, người giúp việc đi lên lầu dọn dẹp phòng, lúc này cô mới đi đến trước mặt Lâm Cảnh, hỏi anh: “Phải qua đêm hả?”
Lâm Cảnh ngồi trên ghế sofa, nhàn nhã lấy hai tách trà bị úp ngược trong khay, lại cầm bình trà bên cạnh lên, ung dung thong thả rót trà vào hai chiếc tách, vừa nói: “Buổi tiệc sẽ kết thúc vào buổi tối, có lẽ sẽ hơi trễ một chút, cho nên ở lại đây một đêm, ngày mai rồi trở về.”
“Uống trà không?” Lâm Cảnh đặt bình trà xuống bàn, bưng tách trà rót đầy nước trà xanh để sang vị trí bên cạnh.
Lục Chẩm Tuyết cũng đi đến chiếc ghế đẩu bên cạnh Lâm Cảnh rồi ngồi xuống, cô đưa tay nâng tách trà lên, ngửi hương trà, rất thơm.
Cô cúi đầu xuống, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm trà nhỏ.
Lâm Cảnh nhìn cô, “Uống ngon không?”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu một cái, nói: “Mùi trà rất đặc biệt.”
Lâm Cảnh cười nhìn cô, nói: “Chú tôi rất thích uống trà, nếu cô thích, tôi hỏi chú ấy lấy cho cô một ít mang về.”
Lục Chẩm Tuyết rất thích uống trà, cũng rất thích mua dụng cụ pha trà, trong nhà cô có rất nhiều loại dụng cụ pha trà, thỉnh thoảng cô có thời gian rảnh sẽ nấu trà để uống.
Về phương diện trà đạo, cô cũng đã từng nghiên cứu qua nhiều, cho nên khi cô thử loại trà Lâm Cảnh rót cho mình, đã biết chắc chắn đây là một thượng phẩm.
Uống một ngụm thôi mà trong miệng đã tràn ngập hương vị lá trà tươi mát, dĩ nhiên cô rất thích rồi.
Cô nhìn Lâm Cảnh một hồi lâu, không nói gì.
Lâm Cảnh cũng nhìn cô, không có ý định tránh né ánh mắt của cô.
Anh người mặt đối mặt trong phút chốc, Lục Chẩm Tuyết vẫn không kiềm lòng được, hỏi anh: “Lâm Cảnh, có phải anh đang theo đuổi tôi không?”
Lâm Cảnh cũng không thèm tỏ ra lúng túng chút nào, anh thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy. Bây giờ cô mới nhìn ra à?”
Lục Chẩm Tuyết không ngờ rằng Lâm Cảnh sẽ thản nhiên thừa nhận như vậy, khiến cho cô cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cô mỉm cười, đùa giỡn nói: “Tôi không có yêu cầu gì về vật chất.”
Lâm Cảnh đã hiểu rõ cô, anh cầm tách ra lên uống một ngụm, thuận miệng đáp lại một câu: “Nếu cô có yêu cầu về vật chất, tôi cũng không cần phải phiền phức như vậy làm gì.”
Lục Chẩm Tuyết nghe ra được ẩn ý bên trong lời nói của Lâm Cảnh. Nói đến đây, cô cảm thấy mình thật sự không biết nên làm gì cho phải.
Cô quay đầu nhìn Lâm Cảnh, tính tình của anh kiêu ngạo, để anh tỏ tình với người khác là một chuyện không hề dễ dàng gì, cho nên khi anh bị cô nhìn như vậy, khuôn mặt không thể khống chế được cảm xúc, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, nói: “Lục Chẩm Tuyết, không phải em đang chờ ngày này sao? Khiến tôi vì em mà không thể kiềm chể bản thân, phải vì em mà cúi đầu xưng thần.”
Lục Chẩm Tuyết nhìn vào ánh mắt của Lâm Cảnh, không biết tại sao, cô lại không kiềm được sự vui vẻ trong lòng. Khóe môi co cong lên, đôi mắt cười hệt như chứa đầy những ngôi sao lấp lánh, không giấu được sự vui mừng.
Lâm Cảnh thấy cô đột nhiên cười như vậy, càng không thể nén được lửa giận, anh trầm mặt, dứt khoát kéo cổ tay của Lục Chẩm Tuyết sát lại mình, nhìn cô chằm chằm, hỏi lại một câu: “Rốt cuộc em có muốn ở bên cạnh tôi không?”
Lục Chẩm Tuyết thực sự đã động lòng rồi.
Cô không tìm được lí do để không thích Lâm Cảnh. Người đàn ông trước mắt này bất kể là tướng mạo vóc dáng hay khí chất đều phù hợp với hình mẫu lí tưởng của cô. Vào thời điểm lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, thật ra đã có hơi rung động. Huống chi bây giờ anh còn thích cô, một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, khi tỏ tình trông cũng rất đáng yêu. Vừa thích cô nhưng dáng vẻ lại vẫn muốn giữ thể diện.
Lục Chẩm Tuyết bị Lâm Cảnh tra hỏi, cô nhịn cười, suy nghĩ một lúc mới nói: “Anh để tôi suy nghĩ một chút nha.”
Lâm Cảnh nhíu mày, “Em còn phải cân nhắc trong bao lâu đây?”
Lục Chẩm Tuyết hơi chuyển động cổ tay, muốn rút tay mình ra khỏi tay của Lâm Cảnh, nói: “Anh để tôi suy nghĩ lại đã.”
Dường như Lâm Cảnh dùng hết sức để kéo cổ tay cô vậy, cô nhìn về phía anh, “Đau quá. Anh buông tôi ra trước đi.”
Lâm Cảnh nhìn cô chốc lát, lúc này mới buông lỏng tay cô ra.
Anh dời mắt đi, hồi lâu sau vẫn không lên tiếng nói gì nữa.
Sau một cuộc tra hỏi và tỏ tình, bầu không khí giữa hai người ít nhiều cũng có hơi lúng túng. Hai người không nói gì với nhau nữa, không khí trong phòng khách trở nên rất quỷ dị. Một căn phòng khách lớn như vậy, yên lặng đến nỗi một chút âm thanh dư thừa cũng không có.
Lục Chẩm Tuyết không chịu nổi không khí ngột ngạt như thế này nữa, cô đưa tay lấy đồ ăn vặt ở trên bàn trà, dự định sẽ ăn chút gì đó để hóa giải cục diện lúng túng này.
Ai ngờ phòng khách lại yên tĩnh quá thể đáng, cô mới bỏ một miếng khoai tây chiên vào miệng, miếng khoai tây chiên giòn rụm, nhai rột roạt rột roạt, ở trong hoàn cảnh im lặng cực độ thế này, trở nên thật rõ ràng.
Trong nháy mắt Lục Chẩm Tuyết lại cảm thấy lúng túng, da đầu tê rần, nhai miếng khoai tây chiên này cũng không được, mà không nhai cũng không xong, thiếu chút nữa nuốt thẳng xuống bụng luôn cho xong chuyện.
Cô đang suy nghĩ sẽ nuốt luôn xuống, Lâm Cảnh nhìn cô, lên tiếng nói: “Đừng để bị sặc.”
Lục Chẩm Tuyết bị câu nói bất thình lình của Lâm Cảnh làm cho ná thở, cô ngước mắt nhìn anh. Hai người đối mặt, bầu không khí khá hơn đôi chút so với ban nãy, Lâm Cảnh nhìn Lục Chẩm Tuyết chằm chằm mấy giây, bỗng nhiên bật cười.
Lục Chẩm Tuyết ngạc nhiên, hỏi: “Anh cười cái gì?”
Cô nhai miếng khoai tây chiên trong miệng xong, bưng tách trà lên uống một ngụm.
Lâm Cảnh không trả lời cô, mà hỏi một câu: “Rốt cuộc em muốn cân nhắc trong bao lâu?”
Đề tài lại được chuyển ngược trở về, Lục Chẩm Tuyết đã đoán được Lâm Cảnh sẽ không từ bỏ ý đồ nhanh như vậy, cô trả lời anh: “Không biết. Anh cho tôi chút thời gian để suy nghĩ kĩ đã.”
Lâm Cảnh nhìn cô một hồi, cũng không tiếp tục tra hỏi làm khó cô nữa.
Anh đứng dậy cầm chiếc áo vest đen vắt trên tay vịn ghế sofa, nói: “Đi thôi, đưa em đi dạo vòng vòng.”
Lục Chẩm Tuyết đi theo Lâm Cảnh ra bên ngoài, đi dạo vườn hoa.
Thật ra thì ban nãy lúc ở bên ngoài, cô cũng đã cảm giác được trang viên này rất rộng lớn, không ngờ rằng, nó còn đẹp như chốn tiên cảnh nữa. Trong trang viên có mấy căn phòng, vườn hoa trải dài loanh quanh, cũng có rất nhiều loài hoa khác nhau, mỗi một vườn hoa đều rất xinh đẹp, rất lớn.
Những vị khách tham gia ngày kỉ niệm cũng lục tục đến, trong vườn hoa có rất nhiều khách quý đang uống trà ngắm hoa.
Có lẽ Lâm Cảnh không thích những nơi huyên náo thế này, anh chọn một con đường đi rất vắng người.
Lục Chẩm Tuyết đi theo bên cạnh Lâm Cảnh, cô phân biệt phương hướng không tốt lắm, trong này lại tựa như mê cung, cô nghĩ nếu chỉ có một mình đi trong này, nhất định sẽ lạc đường.
Lại chợt nhớ đến bức tranh sơn dầu trong phòng khách lúc nãy, hỏi Lâm Cảnh: “Bức tranh sơn dầu trong phòng khách là vẽ chú và thím của anh hả?”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, “Lúc họ còn trẻ.”
“Bọn họ thoạt nhìn rất yêu nhau.”
Lâm Cảnh gật đầu một cái, trả lời cô: “Bây giờ cũng rất yêu nhau.”
Lục Chẩm Tuyết nhìn vườn hoa ở phía xa xa, trong lòng cảm khái, thế gian có thể có bao nhiêu cặp đôi thần tiên như vậy chứ.
Yêu nhau cả một đời như thế, phải có duyên phận lớn bao nhiêu đây.
Cô đi theo Lâm Cảnh đến trước một ngôi nhà, quản gia trong sân nhìn thấy Lâm Cảnh, lập tức đi đến tươi cười chào đón: “Thiếu gia, ngài đến chọn rượu sao?”
Lâm Cảnh cười, nói: “Ừ, tôi dẫn bạn đi thăm quan một chút.”
Lục Chẩm Tuyết tò mò nhìn vào bên trong, “Đây là hầm rượu à?”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, anh bước chân đi vào trong trước, nói: “Đưa em đi dạo.”
Lục Chẩm Tuyết lại tiếp tục đi theo Lâm Cảnh vào bên trong, nhiệt độ bên trong hầm rượu thấp hơn bên ngoài, hơi lạnh.
Một dãy tường đựng các chai rượu vang ngay ngắn, mỗi một chai đều có năm ủ và phẩm loại khác nhau.
Lục Chẩm Tuyết đi xung quanh thăm quan, còn cảm khái một câu: “Chú và thím của anh thật biết cách hưởng thụ cuộc sống.”
Lâm Cảnh mỉm cười, cầm một chai rượu vang từ trên kệ lên, “Chú tôi cũng chỉ có mấy sở thích này thôi.”
Anh vòng qua đi đến trước tủ rượu, lấy một chiếc ly từ bên trong ra, mở nắp chai rượu vang, rót đầy ba phần của chiếc ly, sau đó đưa đến cho Lục Chẩm Tuyết, “Nếm thử chút đi.”
Lục Chẩm Tuyết nhoài người lên trên quầy bar, cô cầm lấy chiếc ly, cúi đầu ngửi hương rượu, “Thơm thiệt đó.”
Cô cúi đầu uống một ngụm nhỏ, ánh mắt lập tức sáng lên.
Mùi vị cũng thực sự tuyệt vời.
“Uống ngon lắm sao?”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu một cái, cô uống xong hết ly rượu, mới rời khỏi hầm rượu với Lâm Cảnh, đi ra bên ngoài.
Lúc đi ra đã là mười hai giờ, buổi tiệc trưa sắp được bắt đầu.
Lục Chẩm Tuyết đi theo Lâm Cảnh đến vườn hoa vừa đi qua lúc nãy, các khách khứa đều đã ngồi vào bàn ăn cả rồi.
Bởi vì họ đến trễ, buổi tiệc kỷ niệm hôn lễ vào buổi trưa đã chính thức bắt đầu.
Lâm Cảnh lười đi đến phía trước đó, cho nên tùy ý tìm một chỗ rộng rãi hơn ở bàn phía sau này.
Anh đưa tay kéo ghế ra giúp Lục Chẩm Tuyết, cô nhẹ giọng nói tiếng cảm ơn, vuốt váy rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
Lâm Cảnh lại kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra, thuận tay vắt chiếc áo vest đen của mình lên thành ghế, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Lục Chẩm Tuyết.
Nghi lễ sẽ được cử hành vào buổi trưa, còn đến buổi tối sẽ là dạ tiệc và vũ hội.
Lục Chẩm Tuyết ngồi tại chỗ, nghiêm túc quan sát nghi thức kỷ niệm đang diễn ra.
Buổi sáng cô không gặp chú của Lâm Cảnh, bây giờ mới được nhìn thấy. Cho dù đã là người sắp sáu mươi tuổi, nhưng nhìn qua lại rất phong độ lịch lãm.
Cô nhỏ giọng nói với Lâm Cảnh: “Chú anh lúc trẻ chắc đẹp trai lắm ha.”
Lâm Cảnh nheo mắt nhìn cô, “Có thật không?”
Lục Chẩm Tuyết đưa hai tay nâng gò má mình, nhìn về phía sân khấu trước mặt, thành tâm gật đầu một cái, “Đúng vậy.”
Lâm Cảnh nhìn cô thêm một cái, không nói chuyện với cô nữa.
Anh bóc vỏ một con tôm, để vào chán của cô, “Ăn đi.”
Lúc này Lục Chẩm Tuyết mới dời ánh mắt đi, cúi đầu cầm đũa lên, cười híp mắt, “Cảm ơn.”
Buổi tiệc trưa nay, thời gian đầu cô vừa ăn uống vừa tập trung quan sát nghi thức kỉ niệm trên sân khấu, thời gian còn lại sau khi đã ăn xong hết, cô đang nhàm chán đến chú ý đến xung quanh, Lâm Cảnh thật đúng là luôn được hoan nghênh. Không đề cập đến những bàn bên cạnh, chỉ có duy nhất bàn họ đang ngồi, mấy cô gái ngồi đối diện đều cẩn thận ngầng đầu nhìn Lâm Cảnh mấy cái liền. Dường như sợ bị phát hiện, nhìn xong lại lập tức cúi đầu xuống.
Lục Chẩm Tuyết nhìn một hồi, đều để hết vào mắt.
Cô chống tay lên má, nhìn Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh đang cúi đầu trả lời tin nhắn liên quan đến công việc, lúc ngẩng đầu phát hiện ra Lục Chẩm Tuyết đang nhìn mình, anh nghi ngờ hỏi cô, “Làm sao vậy?”
Lục Chẩm Tuyết cười một tiếng, nói: “Không có gì.”
Cô dời ánh mắt đi, lại nhìn về phía sân khấu được trang trí đầy hoa tươi.
Cô đang ngẩn người, bả vai bị ai vỗ nhẹ một cái.
Khi quay đầu lại, thì thấy chú và thím của Lâm Cảnh đang đứng sau lưng mình.
Cô vội vàng đứng lên, lễ phép gọi: “Chú, thím.”
Thím Lâm cười khẽ, ấn bả vai cô, bảo cô ngồi xuống, còn quan tâm hỏi han: “Ăn có ngon không? Bữa ăn có hợp khẩu vị của con không?”
Thím của Lâm Cảnh đúng là một người phụ nữ dịu dàng, vừa hiền dịu vừa tao nhã, dường như những dấu vết năm tháng không hề lưu lại trên người của bà.
Thím Lâm cười nói với chồng mình: “Đây là người em nói với anh lúc sáng đó, Lục tiểu thư.”
Trên tay chú Lâm đang cầm một ly rượu vang, nhìn Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Vợ chú luôn khen A Cảnh đưa đến một cô gái rất xinh đẹp, quả nhiên là sự thật.”
Lâm Cảnh ngồi ở bên cạnh, anh nghiêng đầu nhìn Lục Chẩm Tuyết.
Lục Chẩm Tuyết cảm thấy hơi ngượng ngùng, gò má đỏ ửng lên.
Từ trước đến nay Lâm Cảnh vẫn luôn nghĩ Lục Chẩm Tuyết là một người không sợ trời không sợ đất, to gan lớn mật, không có chuyện gì mà cô không dám làm, thế mà hôm nay là nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô.
Anh không kiềm chế được, khóe môi cong lên gợi ra một nụ cười, ánh mắt lại nhìn lên khuôn mặt của Lục Chẩm Tuyết, nhìn cô không e dè chút nào.
Lục Chẩm Tuyết trò chuyện với chú Lâm và thím Lâm một hồi, chờ hai vị tiền bối mời rượu bàn họ ngồi, cô uống hết một ly rượu, sau đó mới ngồi xuống.
Trước khi đi thím Lâm còn khoác tay lên bả vai của cô, nhẹ giọng nói: “Buổi tối đến vườn hoa bên cạnh ăn cơm nhé, A Tuyết phải đến sớm đó.”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu liên tục, “Vâng ạ, thím cứ yên tâm.”
Buổi tiệc trưa kết thúc, người giúp việc bắt đầu dọn dẹp bát đũa lúc nãy, mang lên bữa trà chiều.
Lâm Cảnh cần bàn bạc một số việc làm ăn, Lục Chẩm Tuyết ngồi lại bàn uống trà, chờ anh quay lại.
Nhưng ánh nắng mặt trời vào buổi trưa rất dễ khiến người ta buồn ngủ, cô ngồi trong chốc lát, đã cảm thấy hơi mệt mỏi. Nâng gò má mãi cũng khá mỏi nên cô nằm gục xuống bàn, vùi mặt vào trong cánh tay mình, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cô mơ mơ màng màng ngủ không biết qua bao lâu, đến khi hơi thức giấc thì nghe có tiếng người gọi Lâm tổng.
Cô mở mắt ra liền nhìn thấy Lâm Cảnh đang về phía mình.
“Mệt à?”
Lục Chẩm Tuyết thật sự cảm thấy hơi mệt, cô đứng lên, ánh mắt vẫn hơi lim dim buồn ngủ, “Hơi hơi.”
Lâm Cảnh nói: “Đi thôi, đưa em về nghỉ.”
Lục Chẩm Tuyết từ sớm đã muốn quay về ngủ trưa một giấc, cô ừ một tiếng, cầm điện thoại di động đứng lên, đi theo Lâm Cảnh về phòng của mình.
Trở lại phòng rồi, Lâm Cảnh nói với cô: “Mau đi ngủ đi, buổi tối đến giờ cơm tôi gọi em.”
“Anh không ngủ hả?”
Lâm Cảnh nói: “Tôi không ngủ, có vài công việc cần phải xử lý.”
Ánh nắng mặt trời buổi trưa chiều vào mùa xuân thật mềm mại, Lục Chẩm Tuyết sắp không chống đỡ nổi nữa, cô gật đầu một cái, vẫy tay với Lâm Cảnh rồi đi lên lầu ngủ trưa.
Bời vì nhà và vườn hoa cách nhau khá xa, hiệu quả cách âm của căn phòng lại rất tốt, cho nên hoàn toàn không nghe được bất kì âm thanh huyên náo nào, trong phòng rất yên tĩnh, còn có thể nghe thấy tiếng chim hót du dương bên ngoài cửa sổ.
Lục Chẩm Tuyết ôm chăn ngủ một giấc ngon lành, giấc ngủ này còn phảng phất hương vị ngọt ngào từ chăn drap giường. Đến khi cô tỉnh dậy đã là năm giờ chiều.
Giấc ngủ này khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn, cô vừa tỉnh lại thì ôm chăn trở mình mấy lần, lại nằm trên giường ngây người một hồi, sau đó mới tung chăn lên, leo xuống giường, mang dép rồi đi vào trong nhà tắm rửa mặt.
Cô tính toán thời gian đi đến vườn hoa bên kia, sửa soạn và thay quần áo xong thì đi xuống lầu.
Phòng cô ngủ nằm ở tầng ba, từ trên lầu đi xuống, lúc đang đi trên cầu thang, có thể nhìn thấy Lâm Cảnh đang ngồi làm việc trên ghế sofa, máy laptop đặt trên bàn trà nhỏ, anh đang nhìn tài liệu cầm trong tay mình.
Trừ Lâm Cảnh ra, thì ở vị trí bên cạnh anh trên sofa còn có một cô gái đang ngồi.
Dáng dấp của cô gái trông rất đáng yêu, một tiếng lại một tiếng anh Lâm Cảnh, nghe thật ngọt ngào làm sao.
Cô gái ấy đang trườn người lên bàn trà nhỏ, không ngừng nói chuyện: “Anh Lâm Cảnh, sớm biết hôm nay anh có đến đây, buổi sáng em đã tới rồi. Đều là do mẹ em cả, ở nhà cứ lằng nhằng mãi, buổi chiều mới đến đây được.”
“Anh Lâm Cảnh, tối nay anh sẽ ở lại đây ạ? Nếu anh ở lại đây, em sẽ nói lại với mẹ, cũng ở lại đây một đêm.”
“Anh Lâm Cảnh, lần trước em gửi tin nhắn cho anh, tại sao anh lại không trả lời em chứ?”
Lâm Cảnh nghe tiếng nói chuyện ồn ào nên hơi nhức đầu, anh lên tiếng nói: “Sương Sương, im lặng chút đi. Anh đang làm việc.”
Sương Sương lập tức im lặng, “Vâng.”
Cô bé vừa dứt lời, ngẩng đầu lên liền thấy có một chị gái xinh đẹp đang đứng trên cầu thang nhìn xuống, cô bé hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn thẳng đến.
Lâm Cảnh cũng chú ý đến ánh mắt của Sương Sương, anh hơi ngẩn người, quay đầu nhìn theo bản năng, nhìn về phía cầu thang.
Lục Chẩm Tuyết thấy Lâm Cảnh nhìn về phía mình, cười với anh một tiếng rồi nói: “Tôi ngủ rất ngon.”
Cô đi xuống cầu thang, sau đó đi vào phòng bếp bên cạnh, lấy một chai nước suối trong tủ đựng đồ ra.
Lâm Cảnh hơi xuất thần, ánh mắt nhìn trên mặt đất, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Anh Lâm Cảnh, đó là ai vậy ạ?” Triệu Sương Sương tò mò hỏi, nhưng trong lòng lại rất cảnh giác.
Lâm Cảnh không trả lời cô bé, anh khép máy laptop lại, nói với Triệu Sương Sương: “Anh phải ra ngoài bây giờ, em đi đến chỗ của mẹ đi.”
Triệu Sương Sương nói: “Em cũng không biết mẹ em đang ở đâu, nhưng dù sao cũng phải đi qua vườn hoa phía bên kia mà, em đi cùng anh cũng được.”
Lục Chẩm Tuyết uống nước xong, đi ra khỏi phòng bếp, thấy Lâm Cảnh vẫn đang ngồi trên ghế sofa, cô tò mò hỏi: “Khi nào đi vậy?”
Lâm Cảnh thấy Lục Chẩm Tuyết, mới đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Buổi tiệc đêm ở vườn hoa cách ở đây khá xa.
Một nhóm ba người đi chung, Triệu Sương Sương rất lắm lời, không ngừng kêu anh Lâm Cảnh.
Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh đi ở bên cạnh cô bé, không ai lên tiếng nói gì.
Lục Chẩm Tuyết cảm thấy có hàm ý gì đó.
Cô bé này rõ ràng rất cảnh giác với cô, câu chữ lời văn đều cố tình thể hiện mối quan hệ thân thiết với Lâm Cảnh.
Sau khi khoe khoang xong, còn hỏi cô: “Chị, đây là lần đầu tiên chị đến đây ạ?”
Lục Chẩm Tuyết: “Đúng vậy.”
“Chị có thấy nơi này rất rất to lớn, còn rất đẹp không?”
“Đúng là rất đẹp.”
Cô bé lại nói tiếp: “Nhưng mà ở chỗ này, người bình thường không có cơ hội đến đây đâu. May là chị có quen biết với anh Lâm Cảnh, nếu không chắc chắn chị sẽ không có cơ duyên để được nhìn thấy nơi này.”
Lâm Cảnh nghe vậy thì nhíu mày, mắng: “Triệu Sương Sương, em lắm mồm quá đấy.”
Triệu Sương Sương quay đầu, mất hứng nhìn về phía Lâm Cảnh, bĩu môi.
Lục Chẩm Tuyết cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cô cũng thấy không có vấn đề gì cả, “Em nói cũng đúng.” Cô quay đầu, nhìn về phía Lâm Cảnh, khóe môi cong lên, cười nói: “Thật đúng là nhờ phúc của Lâm tổng, nếu không tôi sẽ không có cơ hội được nhìn thấy rồi.”
Lâm Cảnh nhìn cô, lông mày nhíu chặt.
Lục Chẩm Tuyết nói xong cũng dời ánh mắt đi, đúng lúc đi đến sân vườn, cô bước nhanh mấy bước, đi về phía trước.
Dường như Lâm Cảnh cũng lập tức theo sau, thời điểm đi kịp theo bước chân của Lục Chẩm Tuyết, anh kéo cánh tay cô, “Em tức giận?”
Lục Chẩm Tuyết quay đầu nhìn anh, “Không có. Cô bé nói đúng mà, may mà anh đưa tôi đến nơi này, nếu không có lẽ cả đời này tôi cũng không có cơ hội để nhìn thấy.”
Lâm Cảnh nhìn cô chằm chằm, “Tôi không nghĩ như vậy.”
Lục Chẩm Tuyết mỉm cười ngọt ngào, “Cũng không quan trọng.”
Cô rút tay mình ra khỏi tay của Lâm Cảnh, đi thẳng về phía trước.
Tiệc tối bắt đầu, trong lúc ăn, lòng của Lục Chẩm Tuyết không cách nào bình tĩnh được, liên tục xem giờ.
Cô vốn cho rằng sau khi ăn xong tiệc tối thì có thể rút lui, ai ngờ sau tiệc tối còn có dạ vũ.
Tiệc tối vừa kết thúc, người giúp việc lập tức dọn dẹp hết bàn ghế, toàn bộ vườn hoa như trở thành một sàn nhảy.
Ánh đèn đủ mọi sắc màu lóe lên, âm nhạc cũng bắt đầu vang lên.
Lục Chẩm Tuyết không có một chút hứng thú nào với những chuyện như thế nào, thời gian này, cô thà nằm ở nhà ngủ còn hơn.
Cách đài phun nước, cô nhìn những cặp nam nữ nhảy múa khiêu vũ trên sàn nhảy phía bên trong.
Cô lấy điện thoại di động ra, cúi đầu xem giờ, đã hơn mười giờ rồi.
Lục Nam Cảnh gọi điện thoại đến, cô đi đến một nơi yên tĩnh để nghe máy.
Lục Nam Cảnh hỏi cô, “Sao lại chạy đến Tây Sơn vậy?”
Lục Chẩm Tuyết trả lời: “Em tới tham dự ngày kỉ niệm kết hôn. Tài xế Trần đã đến chưa ạ?”
Lục Nam Cảnh nói: “Anh gọi cho chú ấy, bảo là đến rồi.”
“Được. Vậy em cúp máy đây.”
Lục Chẩm Tuyết cúp điện thoại, cô liền đi thẳng ra bên ngoài.
Lâm Cảnh đang bị chú giữ lại trò chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đi ra ngoài, anh nheo mắt, lập tức chạy ra ngoài theo cô.
“Này, A Cảnh—–“ Chú Lâm thấy cháu mình đột nhiên rời đi, vội vàng gọi anh lại.
Nhưng Lâm Cảnh đã nhanh chóng rời đi, rất nhanh đã đi ra phía trước.
Thím Lâm là phụ nữ, tâm tư rất tinh tế tỉ mỉ, bà nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đi ra bên ngoài, lại thấy Lâm Cảnh vội vàng đuổi theo, đoán được là có chuyện gì đó xảy ra, nói với chồng mình: “Để thằng bé đi đi. Đoán chừng là có chuyện gì xảy ra rồi.”
Lục Chẩm Tuyết đi ra bên ngoài rất nhanh, cô cảm giác được Lâm Cảnh đang đuổi theo mình, đột nhiên lại muốn chống đối lại anh, bước chân cũng tăng tốc nhanh hơn.
Lâm Cảnh thấy cô bước nhanh hơn, đầu lông mày càng nhíu chặt hơn. Anh bước mấy bước lớn, giây phút Lục Chẩm Tuyết sắp biến mất khỏi phạm vi anh nhìn thấy được, anh kịp thời kéo cánh tay cô lại.
Sức lực của anh rất lớn, Lục Chẩm Tuyết vừa bị kéo, cả người đã bị lôi ngược về phía anh.
Cô nhíu mày, trừng mắt nhìn Lâm Cảnh.
Sắc mắt của Lâm Cảnh cũng không tốt là bao, anh hỏi cô: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Em tức giận tôi cái gì?”
Lục Chẩm Tuyết lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, “Tôi bảo tôi không tức giận mà.”
“Lục Chẩm Tuyết, em có thể đừng miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo được không hả?” Anh đi ra bên ngoài nhìn một vòng, hỏi cô, “Em muốn đi đâu?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Về nhà.”
Lâm Cảnh nhìn cô chằm chằm, “Đã quyết định tối nay sẽ ở lại đây rồi mà.”
“Đột nhiên tôi không muốn ở lại chỗ này nữa, không được à?”
Sắc mặt của Lâm Cảnh cũng trầm xuống cực độ, anh chăm chú nhìn Lục Chẩm Tuyết một hồi lâu, mới lên tiếng nói: “Lục Chẩm Tuyết, em có thể đừng ầu trĩ như vậy được không?”
“Là tôi ấu trĩ hay là anh ấu trĩ đây? Không phải tôi đã sớm nói chúng ta không thích hợp rồi sao, nếu vậy anh còn quấn lấy tôi làm gì?” Lục Chẩm Tuyết cũng không biết mình đang nổi giận vì cái gì, giọng nói của cô hơi cao. Ở xung quanh đó cũng không đông người lắm, giọng nói chán ghét của cô càng thêm sắc bén.
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Lâm Cảnh nhìn cô chằm chằm, thật lâu sau mới nói: “Nếu em không đến trêu chọc tôi, tôi cũng sẽ không quấn lấy em như vậy.”
Lửa giận trong lòng Lục Chẩm Tuyết càng lớn hơn, cô giơ tay lên liều mạng rút ra khỏi cánh tay đang siết chặt của Lâm Cảnh.
Nhưng Lâm Cảnh mãi cũng không chịu buông ra, cô đột nhiên nổi giận, “Anh có thấy phiền không vậy hả? Có thể buông tay tôi ra được chưa?”
Lâm Cảnh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói anh trầm thấp, chỉ hỏi cô một câu: “Em nhất định muốn tôi buông ra sao?”
“Đúng vậy! Mời anh buông ra cho!” Lục Chẩm Tuyết không tránh nè mà cũng nhìn thẳng vào mắt anh.
Lâm Cảnh nhìn cô một hồi lâu, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, cuối cùng buông lỏng tay cô ra.
Anh xoay người đi trở về vườn hoa.
Lục Chẩm Tuyết nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Cảnh, đột nhiên cảm thấy rất tủi thân. Ánh mắt cô trong đêm tối dường như hơi đỏ hoe. Cô cũng cười lạnh một tiếng, nói: “Dù sao người trêu chọc anh cũng không phải chỉ có một mình tôi đâu. Anh cần gì phải thể hiện ra là tôi thực sự có lỗi với anh nhiều như vậy.”
Cô bị chính tâm trạng rầu rĩ phiền muộn của mình ảnh hưởng, cảm thấy tủi thân oan ức, cô nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Lâm Cảnh, cũng biết chắc chắn sau này anh sẽ không đến tìm mình nữa.
Mắt cô đỏ, môi mím chặt lại, xoay người sãi bước đi thẳng ra ngoài.
Sau lưng còn nghe thấy tiếng nhạc bên trong vườn hoa truyền đến, cô đi rất nhanh, muốn vứt hết những thứ sầu muộn này ra sau đầu.
Cô hối hận rồi.
Cô thật sự không nên đến đây.
Một trận gió lạnh đột nhiên thổi đến từ phía đối diện, ánh mắt cô mê man. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, không khống chế được bản thân rơi nước mắt.
Trước mặt rốt cuộc cũng có ánh sáng, cô không kiềm được mà bước nhanh hơn mấy bước, đột nhiên cánh tay bị một lực đạo mạnh mẽ kéo mang về, cô phản ứng không kịp, một đôi môi ấm áp đã đáp xuống môi cô.
Lục Chẩm Tuyết ưm a mấy tiếng, giãy giụa theo bản năng, thân thể lại bị Lâm Cảnh giam chặt trong lồng ngực vững trãi của mình.
Một tay anh ôm chặt eo cô, tay còn lại vững vàng đặt ở trên gáy cô, sức lức trên môi áp xuống thật mạnh mẽ, dường như khiến cô cảm giác hơi đau nhói.
Cô giãy giụa nhưng Lâm Cảnh không hề có ý định sẽ buông cô ra, ngược lại còn cố cạy đôi môi đang mím chặt của cô, hôn cô càng sâu hơn.
Mùi vị của trà xanh lan tràn trong miệng, cô bị hôn thật lâu, cuối cùng ngừng giãy giụa, hai tay đặt bên hông Lâm Cảnh cũng dần không chống cự anh nữa, động tác đổi thành thả lỏng kéo áo sơ mi của anh.
Qua không biết bao lâu, cuối cùng Lâm Cảnh cũng buông cô ra, ôm cô vào lòng ngực cứng rắn của mình, anh im lặng một hồi lầu, sau đó mới thấp giọng nói bên tai cô: “Lục Chẩm Tuyết, thì ra em cũng biết ghen.”
Nói đến đây, anh dừng lại mấy giây, lại thấp giọng nói: “Trêu chọc anh không chỉ có một mình em, nhưng anh lại chỉ thích em.”
Khi Lục Chẩm Tuyết nghe thím của Lâm Cảnh hỏi, có phải cô sẽ ngủ chung một phòng với Lâm Cảnh hay không, đúng thật là sợ hết hồn mà.
Sau khi kịp thời phản ứng lại, cô đứng yên tại chỗ, cảm thấy có hơi ngượng ngùng.
Dù sao khi thím Thẩm hỏi như vậy, dĩ nhiên đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Lâm Cảnh.
Nhưng rốt cuộc cô và Lâm Cảnh có chỗ nào giống một đôi tình nhân đã ngủ chung với nhau vậy?
Cô nghĩ như vậy, mặt hơi nóng lên, đứng trong phòng khách, tay chân không có gì làm trở nên luống cuống.
Cũng may thím ấy không ở lại đây quá lâu, sau khi sắp xếp chỗ ở cho họ xong đã bị gọi đi làm việc khác.
Lục Chẩm Tuyết nhìn thím của Lâm Cảnh rời đi, người giúp việc đi lên lầu dọn dẹp phòng, lúc này cô mới đi đến trước mặt Lâm Cảnh, hỏi anh: “Phải qua đêm hả?”
Lâm Cảnh ngồi trên ghế sofa, nhàn nhã lấy hai tách trà bị úp ngược trong khay, lại cầm bình trà bên cạnh lên, ung dung thong thả rót trà vào hai chiếc tách, vừa nói: “Buổi tiệc sẽ kết thúc vào buổi tối, có lẽ sẽ hơi trễ một chút, cho nên ở lại đây một đêm, ngày mai rồi trở về.”
“Uống trà không?” Lâm Cảnh đặt bình trà xuống bàn, bưng tách trà rót đầy nước trà xanh để sang vị trí bên cạnh.
Lục Chẩm Tuyết cũng đi đến chiếc ghế đẩu bên cạnh Lâm Cảnh rồi ngồi xuống, cô đưa tay nâng tách trà lên, ngửi hương trà, rất thơm.
Cô cúi đầu xuống, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm trà nhỏ.
Lâm Cảnh nhìn cô, “Uống ngon không?”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu một cái, nói: “Mùi trà rất đặc biệt.”
Lâm Cảnh cười nhìn cô, nói: “Chú tôi rất thích uống trà, nếu cô thích, tôi hỏi chú ấy lấy cho cô một ít mang về.”
Lục Chẩm Tuyết rất thích uống trà, cũng rất thích mua dụng cụ pha trà, trong nhà cô có rất nhiều loại dụng cụ pha trà, thỉnh thoảng cô có thời gian rảnh sẽ nấu trà để uống.
Về phương diện trà đạo, cô cũng đã từng nghiên cứu qua nhiều, cho nên khi cô thử loại trà Lâm Cảnh rót cho mình, đã biết chắc chắn đây là một thượng phẩm.
Uống một ngụm thôi mà trong miệng đã tràn ngập hương vị lá trà tươi mát, dĩ nhiên cô rất thích rồi.
Cô nhìn Lâm Cảnh một hồi lâu, không nói gì.
Lâm Cảnh cũng nhìn cô, không có ý định tránh né ánh mắt của cô.
Anh người mặt đối mặt trong phút chốc, Lục Chẩm Tuyết vẫn không kiềm lòng được, hỏi anh: “Lâm Cảnh, có phải anh đang theo đuổi tôi không?”
Lâm Cảnh cũng không thèm tỏ ra lúng túng chút nào, anh thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy. Bây giờ cô mới nhìn ra à?”
Lục Chẩm Tuyết không ngờ rằng Lâm Cảnh sẽ thản nhiên thừa nhận như vậy, khiến cho cô cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cô mỉm cười, đùa giỡn nói: “Tôi không có yêu cầu gì về vật chất.”
Lâm Cảnh đã hiểu rõ cô, anh cầm tách ra lên uống một ngụm, thuận miệng đáp lại một câu: “Nếu cô có yêu cầu về vật chất, tôi cũng không cần phải phiền phức như vậy làm gì.”
Lục Chẩm Tuyết nghe ra được ẩn ý bên trong lời nói của Lâm Cảnh. Nói đến đây, cô cảm thấy mình thật sự không biết nên làm gì cho phải.
Cô quay đầu nhìn Lâm Cảnh, tính tình của anh kiêu ngạo, để anh tỏ tình với người khác là một chuyện không hề dễ dàng gì, cho nên khi anh bị cô nhìn như vậy, khuôn mặt không thể khống chế được cảm xúc, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, nói: “Lục Chẩm Tuyết, không phải em đang chờ ngày này sao? Khiến tôi vì em mà không thể kiềm chể bản thân, phải vì em mà cúi đầu xưng thần.”
Lục Chẩm Tuyết nhìn vào ánh mắt của Lâm Cảnh, không biết tại sao, cô lại không kiềm được sự vui vẻ trong lòng. Khóe môi co cong lên, đôi mắt cười hệt như chứa đầy những ngôi sao lấp lánh, không giấu được sự vui mừng.
Lâm Cảnh thấy cô đột nhiên cười như vậy, càng không thể nén được lửa giận, anh trầm mặt, dứt khoát kéo cổ tay của Lục Chẩm Tuyết sát lại mình, nhìn cô chằm chằm, hỏi lại một câu: “Rốt cuộc em có muốn ở bên cạnh tôi không?”
Lục Chẩm Tuyết thực sự đã động lòng rồi.
Cô không tìm được lí do để không thích Lâm Cảnh. Người đàn ông trước mắt này bất kể là tướng mạo vóc dáng hay khí chất đều phù hợp với hình mẫu lí tưởng của cô. Vào thời điểm lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, thật ra đã có hơi rung động. Huống chi bây giờ anh còn thích cô, một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, khi tỏ tình trông cũng rất đáng yêu. Vừa thích cô nhưng dáng vẻ lại vẫn muốn giữ thể diện.
Lục Chẩm Tuyết bị Lâm Cảnh tra hỏi, cô nhịn cười, suy nghĩ một lúc mới nói: “Anh để tôi suy nghĩ một chút nha.”
Lâm Cảnh nhíu mày, “Em còn phải cân nhắc trong bao lâu đây?”
Lục Chẩm Tuyết hơi chuyển động cổ tay, muốn rút tay mình ra khỏi tay của Lâm Cảnh, nói: “Anh để tôi suy nghĩ lại đã.”
Dường như Lâm Cảnh dùng hết sức để kéo cổ tay cô vậy, cô nhìn về phía anh, “Đau quá. Anh buông tôi ra trước đi.”
Lâm Cảnh nhìn cô chốc lát, lúc này mới buông lỏng tay cô ra.
Anh dời mắt đi, hồi lâu sau vẫn không lên tiếng nói gì nữa.
Sau một cuộc tra hỏi và tỏ tình, bầu không khí giữa hai người ít nhiều cũng có hơi lúng túng. Hai người không nói gì với nhau nữa, không khí trong phòng khách trở nên rất quỷ dị. Một căn phòng khách lớn như vậy, yên lặng đến nỗi một chút âm thanh dư thừa cũng không có.
Lục Chẩm Tuyết không chịu nổi không khí ngột ngạt như thế này nữa, cô đưa tay lấy đồ ăn vặt ở trên bàn trà, dự định sẽ ăn chút gì đó để hóa giải cục diện lúng túng này.
Ai ngờ phòng khách lại yên tĩnh quá thể đáng, cô mới bỏ một miếng khoai tây chiên vào miệng, miếng khoai tây chiên giòn rụm, nhai rột roạt rột roạt, ở trong hoàn cảnh im lặng cực độ thế này, trở nên thật rõ ràng.
Trong nháy mắt Lục Chẩm Tuyết lại cảm thấy lúng túng, da đầu tê rần, nhai miếng khoai tây chiên này cũng không được, mà không nhai cũng không xong, thiếu chút nữa nuốt thẳng xuống bụng luôn cho xong chuyện.
Cô đang suy nghĩ sẽ nuốt luôn xuống, Lâm Cảnh nhìn cô, lên tiếng nói: “Đừng để bị sặc.”
Lục Chẩm Tuyết bị câu nói bất thình lình của Lâm Cảnh làm cho ná thở, cô ngước mắt nhìn anh. Hai người đối mặt, bầu không khí khá hơn đôi chút so với ban nãy, Lâm Cảnh nhìn Lục Chẩm Tuyết chằm chằm mấy giây, bỗng nhiên bật cười.
Lục Chẩm Tuyết ngạc nhiên, hỏi: “Anh cười cái gì?”
Cô nhai miếng khoai tây chiên trong miệng xong, bưng tách trà lên uống một ngụm.
Lâm Cảnh không trả lời cô, mà hỏi một câu: “Rốt cuộc em muốn cân nhắc trong bao lâu?”
Đề tài lại được chuyển ngược trở về, Lục Chẩm Tuyết đã đoán được Lâm Cảnh sẽ không từ bỏ ý đồ nhanh như vậy, cô trả lời anh: “Không biết. Anh cho tôi chút thời gian để suy nghĩ kĩ đã.”
Lâm Cảnh nhìn cô một hồi, cũng không tiếp tục tra hỏi làm khó cô nữa.
Anh đứng dậy cầm chiếc áo vest đen vắt trên tay vịn ghế sofa, nói: “Đi thôi, đưa em đi dạo vòng vòng.”
Lục Chẩm Tuyết đi theo Lâm Cảnh ra bên ngoài, đi dạo vườn hoa.
Thật ra thì ban nãy lúc ở bên ngoài, cô cũng đã cảm giác được trang viên này rất rộng lớn, không ngờ rằng, nó còn đẹp như chốn tiên cảnh nữa. Trong trang viên có mấy căn phòng, vườn hoa trải dài loanh quanh, cũng có rất nhiều loài hoa khác nhau, mỗi một vườn hoa đều rất xinh đẹp, rất lớn.
Những vị khách tham gia ngày kỉ niệm cũng lục tục đến, trong vườn hoa có rất nhiều khách quý đang uống trà ngắm hoa.
Có lẽ Lâm Cảnh không thích những nơi huyên náo thế này, anh chọn một con đường đi rất vắng người.
Lục Chẩm Tuyết đi theo bên cạnh Lâm Cảnh, cô phân biệt phương hướng không tốt lắm, trong này lại tựa như mê cung, cô nghĩ nếu chỉ có một mình đi trong này, nhất định sẽ lạc đường.
Lại chợt nhớ đến bức tranh sơn dầu trong phòng khách lúc nãy, hỏi Lâm Cảnh: “Bức tranh sơn dầu trong phòng khách là vẽ chú và thím của anh hả?”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, “Lúc họ còn trẻ.”
“Bọn họ thoạt nhìn rất yêu nhau.”
Lâm Cảnh gật đầu một cái, trả lời cô: “Bây giờ cũng rất yêu nhau.”
Lục Chẩm Tuyết nhìn vườn hoa ở phía xa xa, trong lòng cảm khái, thế gian có thể có bao nhiêu cặp đôi thần tiên như vậy chứ.
Yêu nhau cả một đời như thế, phải có duyên phận lớn bao nhiêu đây.
Cô đi theo Lâm Cảnh đến trước một ngôi nhà, quản gia trong sân nhìn thấy Lâm Cảnh, lập tức đi đến tươi cười chào đón: “Thiếu gia, ngài đến chọn rượu sao?”
Lâm Cảnh cười, nói: “Ừ, tôi dẫn bạn đi thăm quan một chút.”
Lục Chẩm Tuyết tò mò nhìn vào bên trong, “Đây là hầm rượu à?”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, anh bước chân đi vào trong trước, nói: “Đưa em đi dạo.”
Lục Chẩm Tuyết lại tiếp tục đi theo Lâm Cảnh vào bên trong, nhiệt độ bên trong hầm rượu thấp hơn bên ngoài, hơi lạnh.
Một dãy tường đựng các chai rượu vang ngay ngắn, mỗi một chai đều có năm ủ và phẩm loại khác nhau.
Lục Chẩm Tuyết đi xung quanh thăm quan, còn cảm khái một câu: “Chú và thím của anh thật biết cách hưởng thụ cuộc sống.”
Lâm Cảnh mỉm cười, cầm một chai rượu vang từ trên kệ lên, “Chú tôi cũng chỉ có mấy sở thích này thôi.”
Anh vòng qua đi đến trước tủ rượu, lấy một chiếc ly từ bên trong ra, mở nắp chai rượu vang, rót đầy ba phần của chiếc ly, sau đó đưa đến cho Lục Chẩm Tuyết, “Nếm thử chút đi.”
Lục Chẩm Tuyết nhoài người lên trên quầy bar, cô cầm lấy chiếc ly, cúi đầu ngửi hương rượu, “Thơm thiệt đó.”
Cô cúi đầu uống một ngụm nhỏ, ánh mắt lập tức sáng lên.
Mùi vị cũng thực sự tuyệt vời.
“Uống ngon lắm sao?”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu một cái, cô uống xong hết ly rượu, mới rời khỏi hầm rượu với Lâm Cảnh, đi ra bên ngoài.
Lúc đi ra đã là mười hai giờ, buổi tiệc trưa sắp được bắt đầu.
Lục Chẩm Tuyết đi theo Lâm Cảnh đến vườn hoa vừa đi qua lúc nãy, các khách khứa đều đã ngồi vào bàn ăn cả rồi.
Bởi vì họ đến trễ, buổi tiệc kỷ niệm hôn lễ vào buổi trưa đã chính thức bắt đầu.
Lâm Cảnh lười đi đến phía trước đó, cho nên tùy ý tìm một chỗ rộng rãi hơn ở bàn phía sau này.
Anh đưa tay kéo ghế ra giúp Lục Chẩm Tuyết, cô nhẹ giọng nói tiếng cảm ơn, vuốt váy rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
Lâm Cảnh lại kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra, thuận tay vắt chiếc áo vest đen của mình lên thành ghế, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Lục Chẩm Tuyết.
Nghi lễ sẽ được cử hành vào buổi trưa, còn đến buổi tối sẽ là dạ tiệc và vũ hội.
Lục Chẩm Tuyết ngồi tại chỗ, nghiêm túc quan sát nghi thức kỷ niệm đang diễn ra.
Buổi sáng cô không gặp chú của Lâm Cảnh, bây giờ mới được nhìn thấy. Cho dù đã là người sắp sáu mươi tuổi, nhưng nhìn qua lại rất phong độ lịch lãm.
Cô nhỏ giọng nói với Lâm Cảnh: “Chú anh lúc trẻ chắc đẹp trai lắm ha.”
Lâm Cảnh nheo mắt nhìn cô, “Có thật không?”
Lục Chẩm Tuyết đưa hai tay nâng gò má mình, nhìn về phía sân khấu trước mặt, thành tâm gật đầu một cái, “Đúng vậy.”
Lâm Cảnh nhìn cô thêm một cái, không nói chuyện với cô nữa.
Anh bóc vỏ một con tôm, để vào chán của cô, “Ăn đi.”
Lúc này Lục Chẩm Tuyết mới dời ánh mắt đi, cúi đầu cầm đũa lên, cười híp mắt, “Cảm ơn.”
Buổi tiệc trưa nay, thời gian đầu cô vừa ăn uống vừa tập trung quan sát nghi thức kỉ niệm trên sân khấu, thời gian còn lại sau khi đã ăn xong hết, cô đang nhàm chán đến chú ý đến xung quanh, Lâm Cảnh thật đúng là luôn được hoan nghênh. Không đề cập đến những bàn bên cạnh, chỉ có duy nhất bàn họ đang ngồi, mấy cô gái ngồi đối diện đều cẩn thận ngầng đầu nhìn Lâm Cảnh mấy cái liền. Dường như sợ bị phát hiện, nhìn xong lại lập tức cúi đầu xuống.
Lục Chẩm Tuyết nhìn một hồi, đều để hết vào mắt.
Cô chống tay lên má, nhìn Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh đang cúi đầu trả lời tin nhắn liên quan đến công việc, lúc ngẩng đầu phát hiện ra Lục Chẩm Tuyết đang nhìn mình, anh nghi ngờ hỏi cô, “Làm sao vậy?”
Lục Chẩm Tuyết cười một tiếng, nói: “Không có gì.”
Cô dời ánh mắt đi, lại nhìn về phía sân khấu được trang trí đầy hoa tươi.
Cô đang ngẩn người, bả vai bị ai vỗ nhẹ một cái.
Khi quay đầu lại, thì thấy chú và thím của Lâm Cảnh đang đứng sau lưng mình.
Cô vội vàng đứng lên, lễ phép gọi: “Chú, thím.”
Thím Lâm cười khẽ, ấn bả vai cô, bảo cô ngồi xuống, còn quan tâm hỏi han: “Ăn có ngon không? Bữa ăn có hợp khẩu vị của con không?”
Thím của Lâm Cảnh đúng là một người phụ nữ dịu dàng, vừa hiền dịu vừa tao nhã, dường như những dấu vết năm tháng không hề lưu lại trên người của bà.
Thím Lâm cười nói với chồng mình: “Đây là người em nói với anh lúc sáng đó, Lục tiểu thư.”
Trên tay chú Lâm đang cầm một ly rượu vang, nhìn Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Vợ chú luôn khen A Cảnh đưa đến một cô gái rất xinh đẹp, quả nhiên là sự thật.”
Lâm Cảnh ngồi ở bên cạnh, anh nghiêng đầu nhìn Lục Chẩm Tuyết.
Lục Chẩm Tuyết cảm thấy hơi ngượng ngùng, gò má đỏ ửng lên.
Từ trước đến nay Lâm Cảnh vẫn luôn nghĩ Lục Chẩm Tuyết là một người không sợ trời không sợ đất, to gan lớn mật, không có chuyện gì mà cô không dám làm, thế mà hôm nay là nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô.
Anh không kiềm chế được, khóe môi cong lên gợi ra một nụ cười, ánh mắt lại nhìn lên khuôn mặt của Lục Chẩm Tuyết, nhìn cô không e dè chút nào.
Lục Chẩm Tuyết trò chuyện với chú Lâm và thím Lâm một hồi, chờ hai vị tiền bối mời rượu bàn họ ngồi, cô uống hết một ly rượu, sau đó mới ngồi xuống.
Trước khi đi thím Lâm còn khoác tay lên bả vai của cô, nhẹ giọng nói: “Buổi tối đến vườn hoa bên cạnh ăn cơm nhé, A Tuyết phải đến sớm đó.”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu liên tục, “Vâng ạ, thím cứ yên tâm.”
Buổi tiệc trưa kết thúc, người giúp việc bắt đầu dọn dẹp bát đũa lúc nãy, mang lên bữa trà chiều.
Lâm Cảnh cần bàn bạc một số việc làm ăn, Lục Chẩm Tuyết ngồi lại bàn uống trà, chờ anh quay lại.
Nhưng ánh nắng mặt trời vào buổi trưa rất dễ khiến người ta buồn ngủ, cô ngồi trong chốc lát, đã cảm thấy hơi mệt mỏi. Nâng gò má mãi cũng khá mỏi nên cô nằm gục xuống bàn, vùi mặt vào trong cánh tay mình, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cô mơ mơ màng màng ngủ không biết qua bao lâu, đến khi hơi thức giấc thì nghe có tiếng người gọi Lâm tổng.
Cô mở mắt ra liền nhìn thấy Lâm Cảnh đang về phía mình.
“Mệt à?”
Lục Chẩm Tuyết thật sự cảm thấy hơi mệt, cô đứng lên, ánh mắt vẫn hơi lim dim buồn ngủ, “Hơi hơi.”
Lâm Cảnh nói: “Đi thôi, đưa em về nghỉ.”
Lục Chẩm Tuyết từ sớm đã muốn quay về ngủ trưa một giấc, cô ừ một tiếng, cầm điện thoại di động đứng lên, đi theo Lâm Cảnh về phòng của mình.
Trở lại phòng rồi, Lâm Cảnh nói với cô: “Mau đi ngủ đi, buổi tối đến giờ cơm tôi gọi em.”
“Anh không ngủ hả?”
Lâm Cảnh nói: “Tôi không ngủ, có vài công việc cần phải xử lý.”
Ánh nắng mặt trời buổi trưa chiều vào mùa xuân thật mềm mại, Lục Chẩm Tuyết sắp không chống đỡ nổi nữa, cô gật đầu một cái, vẫy tay với Lâm Cảnh rồi đi lên lầu ngủ trưa.
Bời vì nhà và vườn hoa cách nhau khá xa, hiệu quả cách âm của căn phòng lại rất tốt, cho nên hoàn toàn không nghe được bất kì âm thanh huyên náo nào, trong phòng rất yên tĩnh, còn có thể nghe thấy tiếng chim hót du dương bên ngoài cửa sổ.
Lục Chẩm Tuyết ôm chăn ngủ một giấc ngon lành, giấc ngủ này còn phảng phất hương vị ngọt ngào từ chăn drap giường. Đến khi cô tỉnh dậy đã là năm giờ chiều.
Giấc ngủ này khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn, cô vừa tỉnh lại thì ôm chăn trở mình mấy lần, lại nằm trên giường ngây người một hồi, sau đó mới tung chăn lên, leo xuống giường, mang dép rồi đi vào trong nhà tắm rửa mặt.
Cô tính toán thời gian đi đến vườn hoa bên kia, sửa soạn và thay quần áo xong thì đi xuống lầu.
Phòng cô ngủ nằm ở tầng ba, từ trên lầu đi xuống, lúc đang đi trên cầu thang, có thể nhìn thấy Lâm Cảnh đang ngồi làm việc trên ghế sofa, máy laptop đặt trên bàn trà nhỏ, anh đang nhìn tài liệu cầm trong tay mình.
Trừ Lâm Cảnh ra, thì ở vị trí bên cạnh anh trên sofa còn có một cô gái đang ngồi.
Dáng dấp của cô gái trông rất đáng yêu, một tiếng lại một tiếng anh Lâm Cảnh, nghe thật ngọt ngào làm sao.
Cô gái ấy đang trườn người lên bàn trà nhỏ, không ngừng nói chuyện: “Anh Lâm Cảnh, sớm biết hôm nay anh có đến đây, buổi sáng em đã tới rồi. Đều là do mẹ em cả, ở nhà cứ lằng nhằng mãi, buổi chiều mới đến đây được.”
“Anh Lâm Cảnh, tối nay anh sẽ ở lại đây ạ? Nếu anh ở lại đây, em sẽ nói lại với mẹ, cũng ở lại đây một đêm.”
“Anh Lâm Cảnh, lần trước em gửi tin nhắn cho anh, tại sao anh lại không trả lời em chứ?”
Lâm Cảnh nghe tiếng nói chuyện ồn ào nên hơi nhức đầu, anh lên tiếng nói: “Sương Sương, im lặng chút đi. Anh đang làm việc.”
Sương Sương lập tức im lặng, “Vâng.”
Cô bé vừa dứt lời, ngẩng đầu lên liền thấy có một chị gái xinh đẹp đang đứng trên cầu thang nhìn xuống, cô bé hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn thẳng đến.
Lâm Cảnh cũng chú ý đến ánh mắt của Sương Sương, anh hơi ngẩn người, quay đầu nhìn theo bản năng, nhìn về phía cầu thang.
Lục Chẩm Tuyết thấy Lâm Cảnh nhìn về phía mình, cười với anh một tiếng rồi nói: “Tôi ngủ rất ngon.”
Cô đi xuống cầu thang, sau đó đi vào phòng bếp bên cạnh, lấy một chai nước suối trong tủ đựng đồ ra.
Lâm Cảnh hơi xuất thần, ánh mắt nhìn trên mặt đất, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Anh Lâm Cảnh, đó là ai vậy ạ?” Triệu Sương Sương tò mò hỏi, nhưng trong lòng lại rất cảnh giác.
Lâm Cảnh không trả lời cô bé, anh khép máy laptop lại, nói với Triệu Sương Sương: “Anh phải ra ngoài bây giờ, em đi đến chỗ của mẹ đi.”
Triệu Sương Sương nói: “Em cũng không biết mẹ em đang ở đâu, nhưng dù sao cũng phải đi qua vườn hoa phía bên kia mà, em đi cùng anh cũng được.”
Lục Chẩm Tuyết uống nước xong, đi ra khỏi phòng bếp, thấy Lâm Cảnh vẫn đang ngồi trên ghế sofa, cô tò mò hỏi: “Khi nào đi vậy?”
Lâm Cảnh thấy Lục Chẩm Tuyết, mới đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Buổi tiệc đêm ở vườn hoa cách ở đây khá xa.
Một nhóm ba người đi chung, Triệu Sương Sương rất lắm lời, không ngừng kêu anh Lâm Cảnh.
Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh đi ở bên cạnh cô bé, không ai lên tiếng nói gì.
Lục Chẩm Tuyết cảm thấy có hàm ý gì đó.
Cô bé này rõ ràng rất cảnh giác với cô, câu chữ lời văn đều cố tình thể hiện mối quan hệ thân thiết với Lâm Cảnh.
Sau khi khoe khoang xong, còn hỏi cô: “Chị, đây là lần đầu tiên chị đến đây ạ?”
Lục Chẩm Tuyết: “Đúng vậy.”
“Chị có thấy nơi này rất rất to lớn, còn rất đẹp không?”
“Đúng là rất đẹp.”
Cô bé lại nói tiếp: “Nhưng mà ở chỗ này, người bình thường không có cơ hội đến đây đâu. May là chị có quen biết với anh Lâm Cảnh, nếu không chắc chắn chị sẽ không có cơ duyên để được nhìn thấy nơi này.”
Lâm Cảnh nghe vậy thì nhíu mày, mắng: “Triệu Sương Sương, em lắm mồm quá đấy.”
Triệu Sương Sương quay đầu, mất hứng nhìn về phía Lâm Cảnh, bĩu môi.
Lục Chẩm Tuyết cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cô cũng thấy không có vấn đề gì cả, “Em nói cũng đúng.” Cô quay đầu, nhìn về phía Lâm Cảnh, khóe môi cong lên, cười nói: “Thật đúng là nhờ phúc của Lâm tổng, nếu không tôi sẽ không có cơ hội được nhìn thấy rồi.”
Lâm Cảnh nhìn cô, lông mày nhíu chặt.
Lục Chẩm Tuyết nói xong cũng dời ánh mắt đi, đúng lúc đi đến sân vườn, cô bước nhanh mấy bước, đi về phía trước.
Dường như Lâm Cảnh cũng lập tức theo sau, thời điểm đi kịp theo bước chân của Lục Chẩm Tuyết, anh kéo cánh tay cô, “Em tức giận?”
Lục Chẩm Tuyết quay đầu nhìn anh, “Không có. Cô bé nói đúng mà, may mà anh đưa tôi đến nơi này, nếu không có lẽ cả đời này tôi cũng không có cơ hội để nhìn thấy.”
Lâm Cảnh nhìn cô chằm chằm, “Tôi không nghĩ như vậy.”
Lục Chẩm Tuyết mỉm cười ngọt ngào, “Cũng không quan trọng.”
Cô rút tay mình ra khỏi tay của Lâm Cảnh, đi thẳng về phía trước.
Tiệc tối bắt đầu, trong lúc ăn, lòng của Lục Chẩm Tuyết không cách nào bình tĩnh được, liên tục xem giờ.
Cô vốn cho rằng sau khi ăn xong tiệc tối thì có thể rút lui, ai ngờ sau tiệc tối còn có dạ vũ.
Tiệc tối vừa kết thúc, người giúp việc lập tức dọn dẹp hết bàn ghế, toàn bộ vườn hoa như trở thành một sàn nhảy.
Ánh đèn đủ mọi sắc màu lóe lên, âm nhạc cũng bắt đầu vang lên.
Lục Chẩm Tuyết không có một chút hứng thú nào với những chuyện như thế nào, thời gian này, cô thà nằm ở nhà ngủ còn hơn.
Cách đài phun nước, cô nhìn những cặp nam nữ nhảy múa khiêu vũ trên sàn nhảy phía bên trong.
Cô lấy điện thoại di động ra, cúi đầu xem giờ, đã hơn mười giờ rồi.
Lục Nam Cảnh gọi điện thoại đến, cô đi đến một nơi yên tĩnh để nghe máy.
Lục Nam Cảnh hỏi cô, “Sao lại chạy đến Tây Sơn vậy?”
Lục Chẩm Tuyết trả lời: “Em tới tham dự ngày kỉ niệm kết hôn. Tài xế Trần đã đến chưa ạ?”
Lục Nam Cảnh nói: “Anh gọi cho chú ấy, bảo là đến rồi.”
“Được. Vậy em cúp máy đây.”
Lục Chẩm Tuyết cúp điện thoại, cô liền đi thẳng ra bên ngoài.
Lâm Cảnh đang bị chú giữ lại trò chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đi ra ngoài, anh nheo mắt, lập tức chạy ra ngoài theo cô.
“Này, A Cảnh—–“ Chú Lâm thấy cháu mình đột nhiên rời đi, vội vàng gọi anh lại.
Nhưng Lâm Cảnh đã nhanh chóng rời đi, rất nhanh đã đi ra phía trước.
Thím Lâm là phụ nữ, tâm tư rất tinh tế tỉ mỉ, bà nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đi ra bên ngoài, lại thấy Lâm Cảnh vội vàng đuổi theo, đoán được là có chuyện gì đó xảy ra, nói với chồng mình: “Để thằng bé đi đi. Đoán chừng là có chuyện gì xảy ra rồi.”
Lục Chẩm Tuyết đi ra bên ngoài rất nhanh, cô cảm giác được Lâm Cảnh đang đuổi theo mình, đột nhiên lại muốn chống đối lại anh, bước chân cũng tăng tốc nhanh hơn.
Lâm Cảnh thấy cô bước nhanh hơn, đầu lông mày càng nhíu chặt hơn. Anh bước mấy bước lớn, giây phút Lục Chẩm Tuyết sắp biến mất khỏi phạm vi anh nhìn thấy được, anh kịp thời kéo cánh tay cô lại.
Sức lực của anh rất lớn, Lục Chẩm Tuyết vừa bị kéo, cả người đã bị lôi ngược về phía anh.
Cô nhíu mày, trừng mắt nhìn Lâm Cảnh.
Sắc mắt của Lâm Cảnh cũng không tốt là bao, anh hỏi cô: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Em tức giận tôi cái gì?”
Lục Chẩm Tuyết lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, “Tôi bảo tôi không tức giận mà.”
“Lục Chẩm Tuyết, em có thể đừng miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo được không hả?” Anh đi ra bên ngoài nhìn một vòng, hỏi cô, “Em muốn đi đâu?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Về nhà.”
Lâm Cảnh nhìn cô chằm chằm, “Đã quyết định tối nay sẽ ở lại đây rồi mà.”
“Đột nhiên tôi không muốn ở lại chỗ này nữa, không được à?”
Sắc mặt của Lâm Cảnh cũng trầm xuống cực độ, anh chăm chú nhìn Lục Chẩm Tuyết một hồi lâu, mới lên tiếng nói: “Lục Chẩm Tuyết, em có thể đừng ầu trĩ như vậy được không?”
“Là tôi ấu trĩ hay là anh ấu trĩ đây? Không phải tôi đã sớm nói chúng ta không thích hợp rồi sao, nếu vậy anh còn quấn lấy tôi làm gì?” Lục Chẩm Tuyết cũng không biết mình đang nổi giận vì cái gì, giọng nói của cô hơi cao. Ở xung quanh đó cũng không đông người lắm, giọng nói chán ghét của cô càng thêm sắc bén.
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Lâm Cảnh nhìn cô chằm chằm, thật lâu sau mới nói: “Nếu em không đến trêu chọc tôi, tôi cũng sẽ không quấn lấy em như vậy.”
Lửa giận trong lòng Lục Chẩm Tuyết càng lớn hơn, cô giơ tay lên liều mạng rút ra khỏi cánh tay đang siết chặt của Lâm Cảnh.
Nhưng Lâm Cảnh mãi cũng không chịu buông ra, cô đột nhiên nổi giận, “Anh có thấy phiền không vậy hả? Có thể buông tay tôi ra được chưa?”
Lâm Cảnh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói anh trầm thấp, chỉ hỏi cô một câu: “Em nhất định muốn tôi buông ra sao?”
“Đúng vậy! Mời anh buông ra cho!” Lục Chẩm Tuyết không tránh nè mà cũng nhìn thẳng vào mắt anh.
Lâm Cảnh nhìn cô một hồi lâu, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, cuối cùng buông lỏng tay cô ra.
Anh xoay người đi trở về vườn hoa.
Lục Chẩm Tuyết nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Cảnh, đột nhiên cảm thấy rất tủi thân. Ánh mắt cô trong đêm tối dường như hơi đỏ hoe. Cô cũng cười lạnh một tiếng, nói: “Dù sao người trêu chọc anh cũng không phải chỉ có một mình tôi đâu. Anh cần gì phải thể hiện ra là tôi thực sự có lỗi với anh nhiều như vậy.”
Cô bị chính tâm trạng rầu rĩ phiền muộn của mình ảnh hưởng, cảm thấy tủi thân oan ức, cô nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Lâm Cảnh, cũng biết chắc chắn sau này anh sẽ không đến tìm mình nữa.
Mắt cô đỏ, môi mím chặt lại, xoay người sãi bước đi thẳng ra ngoài.
Sau lưng còn nghe thấy tiếng nhạc bên trong vườn hoa truyền đến, cô đi rất nhanh, muốn vứt hết những thứ sầu muộn này ra sau đầu.
Cô hối hận rồi.
Cô thật sự không nên đến đây.
Một trận gió lạnh đột nhiên thổi đến từ phía đối diện, ánh mắt cô mê man. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, không khống chế được bản thân rơi nước mắt.
Trước mặt rốt cuộc cũng có ánh sáng, cô không kiềm được mà bước nhanh hơn mấy bước, đột nhiên cánh tay bị một lực đạo mạnh mẽ kéo mang về, cô phản ứng không kịp, một đôi môi ấm áp đã đáp xuống môi cô.
Lục Chẩm Tuyết ưm a mấy tiếng, giãy giụa theo bản năng, thân thể lại bị Lâm Cảnh giam chặt trong lồng ngực vững trãi của mình.
Một tay anh ôm chặt eo cô, tay còn lại vững vàng đặt ở trên gáy cô, sức lức trên môi áp xuống thật mạnh mẽ, dường như khiến cô cảm giác hơi đau nhói.
Cô giãy giụa nhưng Lâm Cảnh không hề có ý định sẽ buông cô ra, ngược lại còn cố cạy đôi môi đang mím chặt của cô, hôn cô càng sâu hơn.
Mùi vị của trà xanh lan tràn trong miệng, cô bị hôn thật lâu, cuối cùng ngừng giãy giụa, hai tay đặt bên hông Lâm Cảnh cũng dần không chống cự anh nữa, động tác đổi thành thả lỏng kéo áo sơ mi của anh.
Qua không biết bao lâu, cuối cùng Lâm Cảnh cũng buông cô ra, ôm cô vào lòng ngực cứng rắn của mình, anh im lặng một hồi lầu, sau đó mới thấp giọng nói bên tai cô: “Lục Chẩm Tuyết, thì ra em cũng biết ghen.”
Nói đến đây, anh dừng lại mấy giây, lại thấp giọng nói: “Trêu chọc anh không chỉ có một mình em, nhưng anh lại chỉ thích em.”
/56
|