Vân Tranh nhíu mày đi vòng quanh bãi cỏ: - Chuyện sau này để sau này nói đi, ta muốn biết cái nhìn của ông với sự kiện này thế nào, sau khi biết Đại Lý cử võ tăng nghênh chiến, ta đã hạ lệnh không được tùy tiện giết tăng nhân rồi.
Ngũ Câu thở dài: - Phật môn Đại Lý không yên tĩnh, có người thờ phụng già lam giáo, người thờ phụng mật giáo, người nơi đó bất kể giàu nghèo đều có phật đường trong nhà, người không kể già trẻ, tay đều mang tràng hạt. Bọn họ thành tâm như thế, chỉ tiếc đi nhầm đường, Phật giáo truyền vào Đại Lý, lấy mật giáo làm chủ, hòa trộn với tín ngưỡng thờ bản chủ đương địa, hòa trộn thành A Trá Lực giáo. Tín ngưỡng này tương đối gần với mật giáo, nhưng khác biệt căn bản với Phật giáo Đại Tống.
- Ngươi có biết vì bố trí tranh của Già Nam, A Nan, Đạt Ma mà Đạo Tín, Hoằng Nhẫn, Tuệ Tăng, thiền tông đã phải trà cái giá thế nào không?
Chuyện của Phật môn thì Vân Tranh không biết gì, nghe ra ngữ khí Ngũ Câu vô cùng kỳ quái, hoang mang lắc đầu.
- Hòa thượng cũng không biết, nhưng ân sư ta khi viên tịch cũng không bỏ được chấp niệm này, có thể thấy các vị tiền nhân đã phải trả cái giá không kể siết. Lần này đại quân của ngươi giết chóc tuy tàn khốc nhưng chưa chắc không phải là cơ hội, tăng nhân không sợ chết, chết với bọn ta mà nói là đại giải thoát.
Vân Tranh thất kinh lắc đầu: - Ông đang xúi bẩy ta giết người đấy à, quân ta chỉ giết người cần phải giết, giết người vì mục đích quân sự, tất nhiên có tổn thất ngoài dự liệu, nhưng ta không giết chóc vì mục đích khác. Hôm nay ông lạ thế, không giống Ngũ Câu mà ta biết.
- Vân Tranh, nay ngươi ở Đại Tống là kẻ thần chê quỷ ghét, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu? Ngũ Câu không trả lời mà hỏi:
Vân Tranh chán nản ngồi phịch xuống: - Như thế càng thanh tĩnh.
- Lời này thực sự có lý, chỉ là khó tránh khỏi thê lương, ngươi là người trong hồng trần, hướng tới phồn hoa thế tục, không nên như bần tăng làm bạn với ngọn đèn tượng phật.
Vân Tranh bực mình: - Ông cũng đâu được Phật môn ưa gì, có điều ta đã an bài đường lui rồi, ông thì sao?
- Ta là người xuất gia, một lòng hướng Phật, vùng tây thiên tự có mảnh đất thuộc về ta. Nhưng ngươi muốn giong thuyền ra biển không dễ dàng đâu, chuyện này nếu ngươi không khống chế nó đúng phương hướng sẽ để tiếng thối muôn đời.
- Hừ, ta chuẩn bị chạy rồi, ai còn để ý tới thanh danh ở Đại Tống, nếu đã không để lại được danh tiếng tốt, vậy thì để tất cả phải sợ ta đi. Hừ, bọn họ không ưa ta, ta cũng đã nhẫn nại tới cực điểm, nói thế nào ta cũng như một người qua đường, dù ta cố gắng không cách nào hòa nhập. Ta biết có người nhờ ông tới, thậm chí dùng sự kiện này uy hiếp ta, ông trả lời họ, cút xéo! Đừng chọc giận lão tử! Chuyện ta làm ta chịu, nhưng đừng hòng lấy nó uy hiếp ta.
Ngũ Câu chắp tay niệm phật hiệu: - Còn nhớ lần đầu hai ta gặp nhau, khi đó ta chỉ nói muốn truyền y bát cho đệ đệ ngươi mà ngươi đã muốn giết người, khi đó ta biết ngươi khác bọn ta, khác với đại bộ phận bọn họ. Ta nhìn ra, người khác cũng nhìn ra, căn nguyên ở đó, thành kiến con người khó bỏ.
Vân Tranh nhìn bầu trời nắng ấm muôn dặm, nhưng mặt thì hết sức âm u: - Chu Xử người Nghĩa Hưng, thời còn trẻ hung bạo cường hãn, tính khí ngang ngạnh, bị hương thân cho là đại họa.
- Trong sông Nghĩa Hưng có con giao long, trên núi có con hổ dữ, cùng xâm phạm bách tính. Có người khuyên Chu Xử đi giết mãnh hổ và giao long, thực tế hi vọng ba thứ họa hại giết lẫn nhau, bớt thứ nào hay thứ đó. Chu Xử lập tức lên núi giết hổ, xuống sông chém giao long. Giao long ở dưới nước khi nổi lên khi lặng xuống, Chu Xử và giao long đánh nhau cuốn đi rất xa.
- Trải qua ba ngày ba đêm, bách tính đương địa đều cho rằng Chu Xử đã chết, mở tiệc ăn mừng. Cuối cùng Chu Xử giết chết giao long trở về, nghe nói người ở quê ăn mừng vì mình chết, mới biết mọi người thực tế coi mình là thứ họa hại.
- Đó là kỳ vọng của mọi người với ta phải không, triều đình phái Vũ Thắng quân vô danh đi Lĩnh Nam tiễu phỉ chắc có ý tứ này, chỉ cho ta ba vạn quân phòng thủ một dải Nhạn Môn quan hẳn mong ta không về.
- Chu Xử cuối cùng chiến tử ở Quan Trung, được phong Hiếu hầu, truyền ba đời, cũng là kết quả không tệ. Ngũ Câu chắp tay:
- Đúng vậy, ông ta còn nói triều đình nghe tin ta chết ắt mừng lắm , có ai nghĩ câu đó cay đắng ra sao không?
Hai người im lặng uống rượu lúc lâu, cuối cùng Ngũ Câu nói: - Cẩn thận, bên phía Phật môn có ta giúp ngươi chu toàn, trì hoãn nửa năm một năm không thành vấn đề.
- Ông chắc là không phải thấy hôm nay ta bị người ta phản bội, nên mới thương hại giúp ta chứ?
- Trên đời này ai có tư cách thương hại ngươi, rồi ai có năng lực thương hại ngươi chứ? Ngũ Câu đứng dậy rời đi trước, thở dài lẩm bẩm: - Ài, bao năm qua ta tu hành không tiến bộ, ở sự kiện bị người ta hãm hại tầu hỏa nhập ma, tới phật tổ giả cũng không phân rõ, còn tưởng mình đại ngộ rồi, chính là vì thứ tâm ma nhà ngươi.
Vân Tranh cười dài: - Một người mất đi thất tình lục dục thì sao tính là con ngươi, ngay cả cái căn bản cũng không có thì tu phật có ích gì, hòa thượng béo, thế gian này thiếu đi ông sẽ mất đi nhiều thú vị.
Nằm trên xe trâu để nó thong thả đưa mình về nhà, lòng Vân Tranh rối bời, lúc này là gần trưa, hôm nay là ngày nắng xuân ấm áp, nhưng Vân Tranh chỉ thấy giá lạnh, lạnh bởi lòng người.
Thấy trương phu tâm tình không tốt, Lục Khinh Doanh lấy làm lạ, trượng phu mỗi lần gặp Ngũ Câu đại sư là đều vui vẻ, bất kể là trò chuyện hay cãi vã chửi nhau, kết cục là luôn vui vẻ, sao lần này cứ rầu rĩ.
- Thương hành đất Thục đã quy thuận thái tử Triệu Húc.
- Cái gì? Lục Khinh Doanh thất kinh ngồi bật dậy, nàng phản ứng mạnh gấp Vân Tranh nhiều lần: - Không có chuyện như thế, không thể, làm sao thiếp không biết.
Thương hành đất Thục đúng là do Vân Tranh lập nên đầu tiên, nhưng bao năm qua Lục Khinh Doanh đã dốc không biết bao nhiêu tâm huyết vào đó, nay họ rời đi, đối với nàng cũng là đả kích không nhỏ.
Vì thế Vân Tranh an ủi: - Thực ra ta cũng muốn sớm cắt đứt quan hệ với Thương hành đất Thục, năm xưa ta cầm binh tác chiến không thể thiếu hỗ trợ của họ, nhưng bây giờ ta quyền cao chức trọng, nếu còn quan hệ mật thiết với họ, trong mắt người ta nó sẽ biến vị, càng ngày mối quan hệ này sẽ biết chất, nhất là ở thời điểm nhạy cảm như thế.
- Một tay nắm binh quyền một tay nắm tài chính, nàng thông thuộc sử sách, hẳn thừa biết, An Lộc Sơn năm xưa cũng như thế đấy.
Lục Khinh Doanh như không nghe thấy gì, tức tốc lấy áo khoác mặc vào, sau đó chạy ra ngoài quát tháo phó dịch chuẩn bị xe ngựa, cũng chẳng nói gì với Vân Tranh, đoán chừng là nàng vào quan, ở đó có phân hiệu của Lục gia.
- Người ơi sao bỏ ta đi Ngày qua đã mất còn chi hỡi người? Làm lòng ta rối bời bời Ngày nay thêm nặng, khôn vơi nỗi buồn. Vân Tranh khẽ ngâm câu thơ truyền thiên cổ của Lý Bạch, nỗ lực đem chuyện phiền não bỏ ra sau đầu:
Con người ta trong lúc tinh thần không tốt thì không nên ra quyết định trọng đại, vì thế Vân Tranh tới thư phòng, phê duyệt số văn thư mà mình vĩnh viễn không phê duyệt hết.
Đại Tống hiện nay nước giàu dân mạnh, cho dù phê duyệt vài chuyện bậy bạ cũng chẳng sao, Triệu Trinh gánh tốt, lão tử mấy năm nay gánh cho Đại Tống đủ thứ rồi, ví dụ như đại doanh Nguyên Sơn yêu cầu tiền tu sửa danh trại, Vân Tranh thống khoái phê luôn, trong khi thừa biết tên ngu hầu chỉ lấy cớ kiếm chút phúc lợi.
Ngũ Câu thở dài: - Phật môn Đại Lý không yên tĩnh, có người thờ phụng già lam giáo, người thờ phụng mật giáo, người nơi đó bất kể giàu nghèo đều có phật đường trong nhà, người không kể già trẻ, tay đều mang tràng hạt. Bọn họ thành tâm như thế, chỉ tiếc đi nhầm đường, Phật giáo truyền vào Đại Lý, lấy mật giáo làm chủ, hòa trộn với tín ngưỡng thờ bản chủ đương địa, hòa trộn thành A Trá Lực giáo. Tín ngưỡng này tương đối gần với mật giáo, nhưng khác biệt căn bản với Phật giáo Đại Tống.
- Ngươi có biết vì bố trí tranh của Già Nam, A Nan, Đạt Ma mà Đạo Tín, Hoằng Nhẫn, Tuệ Tăng, thiền tông đã phải trà cái giá thế nào không?
Chuyện của Phật môn thì Vân Tranh không biết gì, nghe ra ngữ khí Ngũ Câu vô cùng kỳ quái, hoang mang lắc đầu.
- Hòa thượng cũng không biết, nhưng ân sư ta khi viên tịch cũng không bỏ được chấp niệm này, có thể thấy các vị tiền nhân đã phải trả cái giá không kể siết. Lần này đại quân của ngươi giết chóc tuy tàn khốc nhưng chưa chắc không phải là cơ hội, tăng nhân không sợ chết, chết với bọn ta mà nói là đại giải thoát.
Vân Tranh thất kinh lắc đầu: - Ông đang xúi bẩy ta giết người đấy à, quân ta chỉ giết người cần phải giết, giết người vì mục đích quân sự, tất nhiên có tổn thất ngoài dự liệu, nhưng ta không giết chóc vì mục đích khác. Hôm nay ông lạ thế, không giống Ngũ Câu mà ta biết.
- Vân Tranh, nay ngươi ở Đại Tống là kẻ thần chê quỷ ghét, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu? Ngũ Câu không trả lời mà hỏi:
Vân Tranh chán nản ngồi phịch xuống: - Như thế càng thanh tĩnh.
- Lời này thực sự có lý, chỉ là khó tránh khỏi thê lương, ngươi là người trong hồng trần, hướng tới phồn hoa thế tục, không nên như bần tăng làm bạn với ngọn đèn tượng phật.
Vân Tranh bực mình: - Ông cũng đâu được Phật môn ưa gì, có điều ta đã an bài đường lui rồi, ông thì sao?
- Ta là người xuất gia, một lòng hướng Phật, vùng tây thiên tự có mảnh đất thuộc về ta. Nhưng ngươi muốn giong thuyền ra biển không dễ dàng đâu, chuyện này nếu ngươi không khống chế nó đúng phương hướng sẽ để tiếng thối muôn đời.
- Hừ, ta chuẩn bị chạy rồi, ai còn để ý tới thanh danh ở Đại Tống, nếu đã không để lại được danh tiếng tốt, vậy thì để tất cả phải sợ ta đi. Hừ, bọn họ không ưa ta, ta cũng đã nhẫn nại tới cực điểm, nói thế nào ta cũng như một người qua đường, dù ta cố gắng không cách nào hòa nhập. Ta biết có người nhờ ông tới, thậm chí dùng sự kiện này uy hiếp ta, ông trả lời họ, cút xéo! Đừng chọc giận lão tử! Chuyện ta làm ta chịu, nhưng đừng hòng lấy nó uy hiếp ta.
Ngũ Câu chắp tay niệm phật hiệu: - Còn nhớ lần đầu hai ta gặp nhau, khi đó ta chỉ nói muốn truyền y bát cho đệ đệ ngươi mà ngươi đã muốn giết người, khi đó ta biết ngươi khác bọn ta, khác với đại bộ phận bọn họ. Ta nhìn ra, người khác cũng nhìn ra, căn nguyên ở đó, thành kiến con người khó bỏ.
Vân Tranh nhìn bầu trời nắng ấm muôn dặm, nhưng mặt thì hết sức âm u: - Chu Xử người Nghĩa Hưng, thời còn trẻ hung bạo cường hãn, tính khí ngang ngạnh, bị hương thân cho là đại họa.
- Trong sông Nghĩa Hưng có con giao long, trên núi có con hổ dữ, cùng xâm phạm bách tính. Có người khuyên Chu Xử đi giết mãnh hổ và giao long, thực tế hi vọng ba thứ họa hại giết lẫn nhau, bớt thứ nào hay thứ đó. Chu Xử lập tức lên núi giết hổ, xuống sông chém giao long. Giao long ở dưới nước khi nổi lên khi lặng xuống, Chu Xử và giao long đánh nhau cuốn đi rất xa.
- Trải qua ba ngày ba đêm, bách tính đương địa đều cho rằng Chu Xử đã chết, mở tiệc ăn mừng. Cuối cùng Chu Xử giết chết giao long trở về, nghe nói người ở quê ăn mừng vì mình chết, mới biết mọi người thực tế coi mình là thứ họa hại.
- Đó là kỳ vọng của mọi người với ta phải không, triều đình phái Vũ Thắng quân vô danh đi Lĩnh Nam tiễu phỉ chắc có ý tứ này, chỉ cho ta ba vạn quân phòng thủ một dải Nhạn Môn quan hẳn mong ta không về.
- Chu Xử cuối cùng chiến tử ở Quan Trung, được phong Hiếu hầu, truyền ba đời, cũng là kết quả không tệ. Ngũ Câu chắp tay:
- Đúng vậy, ông ta còn nói triều đình nghe tin ta chết ắt mừng lắm , có ai nghĩ câu đó cay đắng ra sao không?
Hai người im lặng uống rượu lúc lâu, cuối cùng Ngũ Câu nói: - Cẩn thận, bên phía Phật môn có ta giúp ngươi chu toàn, trì hoãn nửa năm một năm không thành vấn đề.
- Ông chắc là không phải thấy hôm nay ta bị người ta phản bội, nên mới thương hại giúp ta chứ?
- Trên đời này ai có tư cách thương hại ngươi, rồi ai có năng lực thương hại ngươi chứ? Ngũ Câu đứng dậy rời đi trước, thở dài lẩm bẩm: - Ài, bao năm qua ta tu hành không tiến bộ, ở sự kiện bị người ta hãm hại tầu hỏa nhập ma, tới phật tổ giả cũng không phân rõ, còn tưởng mình đại ngộ rồi, chính là vì thứ tâm ma nhà ngươi.
Vân Tranh cười dài: - Một người mất đi thất tình lục dục thì sao tính là con ngươi, ngay cả cái căn bản cũng không có thì tu phật có ích gì, hòa thượng béo, thế gian này thiếu đi ông sẽ mất đi nhiều thú vị.
Nằm trên xe trâu để nó thong thả đưa mình về nhà, lòng Vân Tranh rối bời, lúc này là gần trưa, hôm nay là ngày nắng xuân ấm áp, nhưng Vân Tranh chỉ thấy giá lạnh, lạnh bởi lòng người.
Thấy trương phu tâm tình không tốt, Lục Khinh Doanh lấy làm lạ, trượng phu mỗi lần gặp Ngũ Câu đại sư là đều vui vẻ, bất kể là trò chuyện hay cãi vã chửi nhau, kết cục là luôn vui vẻ, sao lần này cứ rầu rĩ.
- Thương hành đất Thục đã quy thuận thái tử Triệu Húc.
- Cái gì? Lục Khinh Doanh thất kinh ngồi bật dậy, nàng phản ứng mạnh gấp Vân Tranh nhiều lần: - Không có chuyện như thế, không thể, làm sao thiếp không biết.
Thương hành đất Thục đúng là do Vân Tranh lập nên đầu tiên, nhưng bao năm qua Lục Khinh Doanh đã dốc không biết bao nhiêu tâm huyết vào đó, nay họ rời đi, đối với nàng cũng là đả kích không nhỏ.
Vì thế Vân Tranh an ủi: - Thực ra ta cũng muốn sớm cắt đứt quan hệ với Thương hành đất Thục, năm xưa ta cầm binh tác chiến không thể thiếu hỗ trợ của họ, nhưng bây giờ ta quyền cao chức trọng, nếu còn quan hệ mật thiết với họ, trong mắt người ta nó sẽ biến vị, càng ngày mối quan hệ này sẽ biết chất, nhất là ở thời điểm nhạy cảm như thế.
- Một tay nắm binh quyền một tay nắm tài chính, nàng thông thuộc sử sách, hẳn thừa biết, An Lộc Sơn năm xưa cũng như thế đấy.
Lục Khinh Doanh như không nghe thấy gì, tức tốc lấy áo khoác mặc vào, sau đó chạy ra ngoài quát tháo phó dịch chuẩn bị xe ngựa, cũng chẳng nói gì với Vân Tranh, đoán chừng là nàng vào quan, ở đó có phân hiệu của Lục gia.
- Người ơi sao bỏ ta đi Ngày qua đã mất còn chi hỡi người? Làm lòng ta rối bời bời Ngày nay thêm nặng, khôn vơi nỗi buồn. Vân Tranh khẽ ngâm câu thơ truyền thiên cổ của Lý Bạch, nỗ lực đem chuyện phiền não bỏ ra sau đầu:
Con người ta trong lúc tinh thần không tốt thì không nên ra quyết định trọng đại, vì thế Vân Tranh tới thư phòng, phê duyệt số văn thư mà mình vĩnh viễn không phê duyệt hết.
Đại Tống hiện nay nước giàu dân mạnh, cho dù phê duyệt vài chuyện bậy bạ cũng chẳng sao, Triệu Trinh gánh tốt, lão tử mấy năm nay gánh cho Đại Tống đủ thứ rồi, ví dụ như đại doanh Nguyên Sơn yêu cầu tiền tu sửa danh trại, Vân Tranh thống khoái phê luôn, trong khi thừa biết tên ngu hầu chỉ lấy cớ kiếm chút phúc lợi.
/594
|