Công văn chất đống như núi, trước kia có duyệt cả tháng cũng không xong, Vân Tranh dùng một buổi chiều xử lý hoàn tất, khi mặt trời ngả bóng thỏa mãn đứng dậy, thật lạ, sao không ai gọi mình đi ăn cơm?
Rời thư phòng, y lập tức cảm thấy không khí trong nhà không đúng, bình thường đây là thời điểm trong nhà náo nhiệt nhất, phó dịch cầm những cái khay thức ăn đi qua đi lại giữa nhà ăn và nhà bếp, một số phải đang ngồi tụ tập ăn uống tán gẫu mới đúng.
Còn về phần quản gia Lão Triệu lúc này theo thói quen ngồi ở bàn đá trong hoa viên, bày hai ba cái đĩa rau, đồ nhắm, làm bình rượu vừa ăn vừa hát.
Hôm nay Lão Triệu hai tay buông thõng đứng ở bên tường căn nhà cũ, đầu cúi gằm, bộ dạng làm Vân Tranh liên tưởng tới lão quản gia tám chục tuổi đầu của Thạch gia.
- Lão Triệu hôm nay làm sao thế, chẳng lẽ cơm nước không hợp khẩu vị? Vân Tranh cười hỏi:
Lão Triệu cẩn thận quan sát, thấy lão gia cười rất sáng lạn không giống làm ra vẻ: - Hầu gia không vui, lão nô làm sao có tâm tình ăn uống.
- Nói năng linh tinh, tâm tình ta không tốt thì các ngươi nhịn luôn chắc, bận rộn cả ngày rồi, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nếu cả ăn uống còn không hứng thú thì sống có ý nghĩa gì. Mau đi lấy cơm ăn.
Lão Triệu cười nhăn nhó: - Lão nô hôm nay thực sự nuốt không trôi.
- Ngươi có chuyện gì?
- Nhi tức của lão nô, chính là Bích Hà quản lý trang phục trong phòng phu nhân, năm trước sinh được tên tiểu tử béo, hôm nay hỏng việc là do thằng nhãi đó.
Vân Tranh càng lạ, Lão Triệu xưa nay coi tôn tử hơn mạng, nếu đứa bé này có vấn đề, ông ta có khi tự sát, vội hỏi: - Đứa bé làm sao, chẳng lẽ không khỏe, mau đi tìm đại phu.
Lão Triệu mặt như đau răng: - Gần đây thằng nhãi đó lười bú, trông nó gầy đi, lão nô sốt ruột dọa một câu bú đi, không bú là ông bú đấy!
- Gì? Vân Tranh mắt tròn to như mắt trâu:
- Lão nô dứt lời, nhi tức bật khóc tại chỗ, nhi tử nói lão nô già không nên nết, lão nô còn ăn uống gì được.
Vân Tranh cắn răng nhịn người, vỗ vai: - Lỡ mồm thôi mà, nhưng mà quả thực muốn kêu oan không xong.
- Có câu này của lão gia, lão nô thấy khoan khoái hơn nhiều rồi, nếu kêu oan không được, đành coi như chuyện này chưa từng xảy ra, đành ủy khuất bản thân thôi,
Vân Tranh không nỡ lòng làm hỏng ý tốt của Lão Triệu, cái ông già này vì an ủi mình mà đem chuyện xấu của bản thân nói ra, cười lớn bước đi.
Đi qua cửa mới phát hiện không khí nội trạch càng áp ức, Cát Thu Yên nhớn nha nhớn nhác nhìn ra ngoài, thấy Vân Tranh đi vào, mặt thoáng qua vui mừng chỉ chỉ vào trong, sau đó nép sát tường chạy mất.
Còn đang thắc mắt thì thấy cái lư hương mỏ hạc từ trong phòng bay ra, tiếp đó là ấm trà mẫu đơn, rồi bàn trà, Cát Thu Yên ôm chặt ba đứa bé đang run bần bật.
Trong phòng ngủ Lục Khinh Doanh đang cầm nghiên mực muốn ném, Vân Tranh tức thì cướp lấy, cẩn thận đặt lên bàn: - Cái bà nương bại gia này, có biết đắt tiền lắm không hả? Sau đó nhét cái gối vào tay nàng, xoay lưng đi: - Chuẩn bị ăn cơm, đói rồi.
Lục Khinh Doanh lau nước mắt giơ cái gối lên, cuối cùng không ném đi, ra cửa quát đám nha hoàn đã trốn thật xa chuẩn bị cơm, chẳng bao lâu bày cả một bàn Vân Tranh thích.
Thường ngày Cát Thu Yên thích sán tới bên Vân Tranh nhất từ đầu đến cuối không lộ diện, đám trẻ con cũng kiếm cớ đi chỗ khác ăn cơm, chỉ có phu thê Vân Tranh ăn với nhau, bữa cơm này Vân Tranh ăn thống khoái, Lục Khinh Doanh thì chỉ gắp thức ăn cho y, không ăn miếng nào, Vân Tranh quay sang: - Ăn đi, giận đến mấy cũng phải ăn no rồi nổi giận tiếp. Hừ, thật không ra sao, giận người ngoài rốt cuộc làm con cái sợ chạy hết, trong nhà không phải chỗ trút giận.
Lục Khinh Doanh rơi lệ: - Thiếp thân không biết gì, đến khi vào quan tra hỏi quản sự mới....
- Nữ nhi xuất giá như bát nương đổ đi, Lục gia làm sao phải nói với nàng? Chuyện này có khi đến lão tổ tông cũng không biết nữa là.
- Chàng không giận thiếp sao?
- Ta làm sao mà giận nàng, là ta quá sơ xuất, nếu không với trí tuệ bọn chúng, làm sao khiến ta lọt bẫy được. Vân Tranh ôm lão bà, đem hết chuyện ngày hôm nay kể ra một cách thật chi tiết, thậm chí cả phiền toái mà đám Lương Tiếp đang gặp phải ở Đại Lý cũng không che dấu nữa: - Nàng thực ra không cần giận, chúng ta vốn là một thể lợi ích kết hợp, nay người ta thấy lợi ích lớn hơn, ta bị người ta vứt bỏ cũng là hiển nhiên.
- Hoa chẳng thể nở trăm ngày, trước khi Thôi Đạt nói với ta là đã quy thuận thái tử, ta đã ngờ vực rồi, lúc công báo kia đưa ra, ta nói bệ hạ cao kế, nàng không chịu tin cơ.
Lục Khinh Doanh nghiến răng: - Toàn là thứ vô tình vô nghĩa.
- Được rồi, được rồi, Thôi Đạt nói ra với chúng ta là mạo hiểm lắm đấy, nếu như hắn ngậm miệng không nói, chúng ta nhất định không thể biết được thương hành đất Thục không đáng tin nữa.
- Chúng ta đâu thể hi vọng người ta bỏ gia nghiệp giúp Vân gia, càng là nhà phú quý càng như thế, bọn họ có đạo sinh tồn của mình, điều này nàng hiểu hơn ai hết mà. Vân Tranh đem đầu đuôi chuyện ngày hôm nay kể hết một lượt: - Nàng nghĩ Lương Tiếp ở Đại Lý giết mấy trăm hòa thượng không có phiền toái gì sao? Chỉ có điều phiền toái này Ngũ Câu sẽ nghĩ cách xử lý giúp ta, ài, vốn là vị hòa thượng tránh xa trần thế, lần này lại phải lăn lộn hồng trần rồi. Cho nên ông ta mới theo kiểu mù mờ bí ẩn như thế, thậm chí còn không ngại đào ra cả chuyện âm u năm xưa để tăng thêm ấn tượng với ta.
Lục Khinh Doanh thở dài: - Ngũ Câu đại sư là người tốt.
- Ông ta là thứ Vương Bát Đản, có điều đúng là bằng hữu tốt.
Lục Khinh Doanh suy nghĩ một lúc nói: - Vậy là chúng ta không thể ở lại Thục nữa.
- Ừ, khi ta về Thục, hoàng đế phái tâm phúc hoàng tộc phong tỏa Kiếm Môn quan và Thục đạo, chính là muốn cắt bỏ vây cánh của ta, cách tuyệt ta với tin tức bên ngoài, lôi kéo chư tướng Nhạn Môn quan, muốn ta thành tướng mà không có quân, lại giao con cháu hoàng tộc cho ta, lừa ta rằng vẫn tin tưởng ta, bênh vực ta trước hoàng hậu cũng là khiến ta lơ là. Sau đó tạo thế, biến mình thành thánh quân đặt bản thân vào vị trí bất bại, không lo ta đáp trả, từ việc xây lăng mộ, dọn đường cho thái tử, ra mật lệnh cho Triệu Phu khiến ta không thể thấy chết không cứu, quả thực là liên hoàn chiêu khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
- Nếu như lúc này ta khóc lóc chạy tới Đông Kinh cầu xin bệ hạ cứu giúp, bệ hạ sẽ vô cùng hài lòng, lúc đó ta sẽ thành vương công trẻ nhất Đại Tống.
Lục Khinh Doanh dù là quý nữ cao môn thấy nhiều biết rộng, nghe chuyện quyền mưu tầng tối cao này cũng có chút mơ hồ: - Bệ hạ nếu như đề phòng chàng như thế, vì sao còn thăng quan cho chàng, thật không hợp lý.
- Đó là vì tâm tư hoàng gia tác quái, ta đảm bảo hoàng đế kỳ thực cực kỳ đắc ý với chiến tích bách chiến bách thắng của ta. Ta sinh ra trong thời gian bệ hạ chấp chính, mỗi trận chiến đều nhận ý chỉ bệ hạ, sử sách sẽ xem như ta là danh tướng do bệ hạ bồi dưỡng thành. Vân Tranh dựa vào lưng ghế, gối tay lên đầu: - Ài, thì ra hoàng đế mới là kẻ khó đối phó nhất, so với bố trí của hoàng đế, mấy trò của hoàng hậu chỉ như trò hề, hoàng đế nay nằm liệt giường, nhưng sức khống chế với đế quốc lại cường đại chưa từng có.
- Ta dám đảm bảo, chuyện hoàng đế mất quyền lực để hoàng hậu lộng hành đều do hoàng đế cố ý đấy.
Lục Khinh Doanh thở dài: - Nếu hoàng đế vươn tay tới thương hành đất Thục, chỉ e nhà ở Thành Đô cũng đã phản bội chúng ta rồi.
- Trong nhà nàng ngoài nàng và lão tổ tông có tầm nhìn, còn nhạc phụ và đám đại bá rồi Hoàng gia, Lương gia đều chỉ thấy cái lợi trước mắt. Nhạc phụ dù muốn giúp ta, toàn bộ người Lục gia cũng không cho, bảo sao nha đầu Lương Kỳ chẳng tới gặp ta lần nào, nói vì đã là thê tử người ta vì tị hiềm mà né tránh vô lý lắm, nha đầu đó mới thực sự là chủ nhân trong nhà, nói cho nàng biết, Lương Kỳ năm xưa thầm thương trộm nhớ ta đấy, đến khi ta rời Đậu Sa quan còn suýt treo cổ.
- Đắc ý lắm hả, gặp lại người ta rồi thì chàng tính làm cái gì? Định cho trượng phu người ta đội nón xanh chắc? Lục Khinh Doanh nhéo hông Vân Tranh một cái, rồi nhíu mày dựa đầu vào ngực trượng phu, nghe tim y đập: - Hoàng đế làm khó chúng ta, vậy chúng ta phải làm sao?
- Hừ, mưu kế của hoàng đế chỉ thành công với tiền đề ta không muốn tạo phản thôi, nên hắn mới chiếm hết ưu thế, nhường hắn vậy, nhưng cũng đừng hòng có chuyện ta sẽ cúi đầu. Đã không thể đánh thì chúng ta đi, dù tới Đại Thực chăng nữa ta vẫn sống như vương công thôi, người Vân gia ta tới đâu chẳng cao hơn người một bậc.
Lục Khinh Doanh do dự một lúc nhỏ giọng nói: - Gần đây chúng ta có rất ít tin tức từ chỗ Hoa Nương tỷ tỷ.
- Nàng không cần nghi ngờ Hoa Nương, là ta muốn tỷ tỷ án binh bất động, hai đội nhân mã của chúng ta trong kinh thành vô cùng trọng yếu, đừng quên cái lão già Trần Lâm đó theo dõi chúng ta lâu lắm rồi, lần trước còn rình mò Vân gia trang nữa, nên ta muốn tỷ ấy ngừng mọi hoạt động, họ hoàn toàn dung nhập vào thân phận của mình, hơn nữa ta đang bố trí đội nhân mã thứ ba, thứ tư tiến kinh, chuyện này ngoài ta và người chủ sự, nàng là người thứ ba biết đấy, Hoa Nương tỷ tỷ cũng không biết.
Lục Khinh Doanh kinh ngạc: - Thời gian qua chàng làm nhiều việc vậy à?
- Nàng nghĩ ta suốt ngày ở trong thư phòng làm gì, Đậu Sa quan đâu ra nhiều việc xử lý như thế, ta cũng không nghĩ tới mông Ngỗi Minh, mông cô ấy rất được, nhưng so với lão bà của ta thì đâu là gì?
Lục Khinh Doanh có chút xấu hổ, mùa đông tới hẻm Lồng Hấp, khi cùng Ngỗi Minh tắm nước nóng, vóc dáng cô công chúa người Hồ đó khiến nàng bị đả kích không nhỏ, nên luôn lo lắng.
Sau khi về nhà, đêm khuya tính lặng, cố tình miêu tả vóc dáng của Ngỗi Minh cho trượng phu nghe, thậm chí còn rình suốt đêm xem trượng phu có nằm mơ nhắc tới Ngỗi Minh không, thấy trượng phu ngủ bất tỉnh nhân sự mới yên tâm.
- Phu quân, vóc dáng Ngỗi Minh thực sự rất tốt, thiếp thân là nữ nhân mà nhìn còn thích, hay là thiếp đưa về nhà nhé.
Vân Tranh khinh bỉ nhìn lão bà nghĩ một đằng nói một nẻo: - Đừng làm bộ hiền huệ nữa, Vân gia nay đang ở đầu sóng ngọn gió, bớt bớt chuyện đi, khi ta nạp Thu Yên vào nhà, nàng thiếu chút nữa đốt nhà luôn, tưởng ta không biết chắc.
- Không nói chuyện này nữa, chàng là trời trong nhà, chàng muốn sao thì làm thế, hừm, cái đám nha đầu lười, trong sân đầy đồ đạc như vậy mà không đứa nào chịu dọn dẹp. Lục Khinh Doanh đứng lên bỏ đi.
Vân Tranh nhìn bóng lưng lão bà, cho miếng cơm lớn vào mồm, nói với theo: - Nàng không cần tránh, chúng ta chủ động cắt đứt quan hệ với Lục gia đi, đừng để lão tổ tông khó xử.
...
Diễn biến này đúng là ngoài dự liệu
Rời thư phòng, y lập tức cảm thấy không khí trong nhà không đúng, bình thường đây là thời điểm trong nhà náo nhiệt nhất, phó dịch cầm những cái khay thức ăn đi qua đi lại giữa nhà ăn và nhà bếp, một số phải đang ngồi tụ tập ăn uống tán gẫu mới đúng.
Còn về phần quản gia Lão Triệu lúc này theo thói quen ngồi ở bàn đá trong hoa viên, bày hai ba cái đĩa rau, đồ nhắm, làm bình rượu vừa ăn vừa hát.
Hôm nay Lão Triệu hai tay buông thõng đứng ở bên tường căn nhà cũ, đầu cúi gằm, bộ dạng làm Vân Tranh liên tưởng tới lão quản gia tám chục tuổi đầu của Thạch gia.
- Lão Triệu hôm nay làm sao thế, chẳng lẽ cơm nước không hợp khẩu vị? Vân Tranh cười hỏi:
Lão Triệu cẩn thận quan sát, thấy lão gia cười rất sáng lạn không giống làm ra vẻ: - Hầu gia không vui, lão nô làm sao có tâm tình ăn uống.
- Nói năng linh tinh, tâm tình ta không tốt thì các ngươi nhịn luôn chắc, bận rộn cả ngày rồi, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nếu cả ăn uống còn không hứng thú thì sống có ý nghĩa gì. Mau đi lấy cơm ăn.
Lão Triệu cười nhăn nhó: - Lão nô hôm nay thực sự nuốt không trôi.
- Ngươi có chuyện gì?
- Nhi tức của lão nô, chính là Bích Hà quản lý trang phục trong phòng phu nhân, năm trước sinh được tên tiểu tử béo, hôm nay hỏng việc là do thằng nhãi đó.
Vân Tranh càng lạ, Lão Triệu xưa nay coi tôn tử hơn mạng, nếu đứa bé này có vấn đề, ông ta có khi tự sát, vội hỏi: - Đứa bé làm sao, chẳng lẽ không khỏe, mau đi tìm đại phu.
Lão Triệu mặt như đau răng: - Gần đây thằng nhãi đó lười bú, trông nó gầy đi, lão nô sốt ruột dọa một câu bú đi, không bú là ông bú đấy!
- Gì? Vân Tranh mắt tròn to như mắt trâu:
- Lão nô dứt lời, nhi tức bật khóc tại chỗ, nhi tử nói lão nô già không nên nết, lão nô còn ăn uống gì được.
Vân Tranh cắn răng nhịn người, vỗ vai: - Lỡ mồm thôi mà, nhưng mà quả thực muốn kêu oan không xong.
- Có câu này của lão gia, lão nô thấy khoan khoái hơn nhiều rồi, nếu kêu oan không được, đành coi như chuyện này chưa từng xảy ra, đành ủy khuất bản thân thôi,
Vân Tranh không nỡ lòng làm hỏng ý tốt của Lão Triệu, cái ông già này vì an ủi mình mà đem chuyện xấu của bản thân nói ra, cười lớn bước đi.
Đi qua cửa mới phát hiện không khí nội trạch càng áp ức, Cát Thu Yên nhớn nha nhớn nhác nhìn ra ngoài, thấy Vân Tranh đi vào, mặt thoáng qua vui mừng chỉ chỉ vào trong, sau đó nép sát tường chạy mất.
Còn đang thắc mắt thì thấy cái lư hương mỏ hạc từ trong phòng bay ra, tiếp đó là ấm trà mẫu đơn, rồi bàn trà, Cát Thu Yên ôm chặt ba đứa bé đang run bần bật.
Trong phòng ngủ Lục Khinh Doanh đang cầm nghiên mực muốn ném, Vân Tranh tức thì cướp lấy, cẩn thận đặt lên bàn: - Cái bà nương bại gia này, có biết đắt tiền lắm không hả? Sau đó nhét cái gối vào tay nàng, xoay lưng đi: - Chuẩn bị ăn cơm, đói rồi.
Lục Khinh Doanh lau nước mắt giơ cái gối lên, cuối cùng không ném đi, ra cửa quát đám nha hoàn đã trốn thật xa chuẩn bị cơm, chẳng bao lâu bày cả một bàn Vân Tranh thích.
Thường ngày Cát Thu Yên thích sán tới bên Vân Tranh nhất từ đầu đến cuối không lộ diện, đám trẻ con cũng kiếm cớ đi chỗ khác ăn cơm, chỉ có phu thê Vân Tranh ăn với nhau, bữa cơm này Vân Tranh ăn thống khoái, Lục Khinh Doanh thì chỉ gắp thức ăn cho y, không ăn miếng nào, Vân Tranh quay sang: - Ăn đi, giận đến mấy cũng phải ăn no rồi nổi giận tiếp. Hừ, thật không ra sao, giận người ngoài rốt cuộc làm con cái sợ chạy hết, trong nhà không phải chỗ trút giận.
Lục Khinh Doanh rơi lệ: - Thiếp thân không biết gì, đến khi vào quan tra hỏi quản sự mới....
- Nữ nhi xuất giá như bát nương đổ đi, Lục gia làm sao phải nói với nàng? Chuyện này có khi đến lão tổ tông cũng không biết nữa là.
- Chàng không giận thiếp sao?
- Ta làm sao mà giận nàng, là ta quá sơ xuất, nếu không với trí tuệ bọn chúng, làm sao khiến ta lọt bẫy được. Vân Tranh ôm lão bà, đem hết chuyện ngày hôm nay kể ra một cách thật chi tiết, thậm chí cả phiền toái mà đám Lương Tiếp đang gặp phải ở Đại Lý cũng không che dấu nữa: - Nàng thực ra không cần giận, chúng ta vốn là một thể lợi ích kết hợp, nay người ta thấy lợi ích lớn hơn, ta bị người ta vứt bỏ cũng là hiển nhiên.
- Hoa chẳng thể nở trăm ngày, trước khi Thôi Đạt nói với ta là đã quy thuận thái tử, ta đã ngờ vực rồi, lúc công báo kia đưa ra, ta nói bệ hạ cao kế, nàng không chịu tin cơ.
Lục Khinh Doanh nghiến răng: - Toàn là thứ vô tình vô nghĩa.
- Được rồi, được rồi, Thôi Đạt nói ra với chúng ta là mạo hiểm lắm đấy, nếu như hắn ngậm miệng không nói, chúng ta nhất định không thể biết được thương hành đất Thục không đáng tin nữa.
- Chúng ta đâu thể hi vọng người ta bỏ gia nghiệp giúp Vân gia, càng là nhà phú quý càng như thế, bọn họ có đạo sinh tồn của mình, điều này nàng hiểu hơn ai hết mà. Vân Tranh đem đầu đuôi chuyện ngày hôm nay kể hết một lượt: - Nàng nghĩ Lương Tiếp ở Đại Lý giết mấy trăm hòa thượng không có phiền toái gì sao? Chỉ có điều phiền toái này Ngũ Câu sẽ nghĩ cách xử lý giúp ta, ài, vốn là vị hòa thượng tránh xa trần thế, lần này lại phải lăn lộn hồng trần rồi. Cho nên ông ta mới theo kiểu mù mờ bí ẩn như thế, thậm chí còn không ngại đào ra cả chuyện âm u năm xưa để tăng thêm ấn tượng với ta.
Lục Khinh Doanh thở dài: - Ngũ Câu đại sư là người tốt.
- Ông ta là thứ Vương Bát Đản, có điều đúng là bằng hữu tốt.
Lục Khinh Doanh suy nghĩ một lúc nói: - Vậy là chúng ta không thể ở lại Thục nữa.
- Ừ, khi ta về Thục, hoàng đế phái tâm phúc hoàng tộc phong tỏa Kiếm Môn quan và Thục đạo, chính là muốn cắt bỏ vây cánh của ta, cách tuyệt ta với tin tức bên ngoài, lôi kéo chư tướng Nhạn Môn quan, muốn ta thành tướng mà không có quân, lại giao con cháu hoàng tộc cho ta, lừa ta rằng vẫn tin tưởng ta, bênh vực ta trước hoàng hậu cũng là khiến ta lơ là. Sau đó tạo thế, biến mình thành thánh quân đặt bản thân vào vị trí bất bại, không lo ta đáp trả, từ việc xây lăng mộ, dọn đường cho thái tử, ra mật lệnh cho Triệu Phu khiến ta không thể thấy chết không cứu, quả thực là liên hoàn chiêu khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
- Nếu như lúc này ta khóc lóc chạy tới Đông Kinh cầu xin bệ hạ cứu giúp, bệ hạ sẽ vô cùng hài lòng, lúc đó ta sẽ thành vương công trẻ nhất Đại Tống.
Lục Khinh Doanh dù là quý nữ cao môn thấy nhiều biết rộng, nghe chuyện quyền mưu tầng tối cao này cũng có chút mơ hồ: - Bệ hạ nếu như đề phòng chàng như thế, vì sao còn thăng quan cho chàng, thật không hợp lý.
- Đó là vì tâm tư hoàng gia tác quái, ta đảm bảo hoàng đế kỳ thực cực kỳ đắc ý với chiến tích bách chiến bách thắng của ta. Ta sinh ra trong thời gian bệ hạ chấp chính, mỗi trận chiến đều nhận ý chỉ bệ hạ, sử sách sẽ xem như ta là danh tướng do bệ hạ bồi dưỡng thành. Vân Tranh dựa vào lưng ghế, gối tay lên đầu: - Ài, thì ra hoàng đế mới là kẻ khó đối phó nhất, so với bố trí của hoàng đế, mấy trò của hoàng hậu chỉ như trò hề, hoàng đế nay nằm liệt giường, nhưng sức khống chế với đế quốc lại cường đại chưa từng có.
- Ta dám đảm bảo, chuyện hoàng đế mất quyền lực để hoàng hậu lộng hành đều do hoàng đế cố ý đấy.
Lục Khinh Doanh thở dài: - Nếu hoàng đế vươn tay tới thương hành đất Thục, chỉ e nhà ở Thành Đô cũng đã phản bội chúng ta rồi.
- Trong nhà nàng ngoài nàng và lão tổ tông có tầm nhìn, còn nhạc phụ và đám đại bá rồi Hoàng gia, Lương gia đều chỉ thấy cái lợi trước mắt. Nhạc phụ dù muốn giúp ta, toàn bộ người Lục gia cũng không cho, bảo sao nha đầu Lương Kỳ chẳng tới gặp ta lần nào, nói vì đã là thê tử người ta vì tị hiềm mà né tránh vô lý lắm, nha đầu đó mới thực sự là chủ nhân trong nhà, nói cho nàng biết, Lương Kỳ năm xưa thầm thương trộm nhớ ta đấy, đến khi ta rời Đậu Sa quan còn suýt treo cổ.
- Đắc ý lắm hả, gặp lại người ta rồi thì chàng tính làm cái gì? Định cho trượng phu người ta đội nón xanh chắc? Lục Khinh Doanh nhéo hông Vân Tranh một cái, rồi nhíu mày dựa đầu vào ngực trượng phu, nghe tim y đập: - Hoàng đế làm khó chúng ta, vậy chúng ta phải làm sao?
- Hừ, mưu kế của hoàng đế chỉ thành công với tiền đề ta không muốn tạo phản thôi, nên hắn mới chiếm hết ưu thế, nhường hắn vậy, nhưng cũng đừng hòng có chuyện ta sẽ cúi đầu. Đã không thể đánh thì chúng ta đi, dù tới Đại Thực chăng nữa ta vẫn sống như vương công thôi, người Vân gia ta tới đâu chẳng cao hơn người một bậc.
Lục Khinh Doanh do dự một lúc nhỏ giọng nói: - Gần đây chúng ta có rất ít tin tức từ chỗ Hoa Nương tỷ tỷ.
- Nàng không cần nghi ngờ Hoa Nương, là ta muốn tỷ tỷ án binh bất động, hai đội nhân mã của chúng ta trong kinh thành vô cùng trọng yếu, đừng quên cái lão già Trần Lâm đó theo dõi chúng ta lâu lắm rồi, lần trước còn rình mò Vân gia trang nữa, nên ta muốn tỷ ấy ngừng mọi hoạt động, họ hoàn toàn dung nhập vào thân phận của mình, hơn nữa ta đang bố trí đội nhân mã thứ ba, thứ tư tiến kinh, chuyện này ngoài ta và người chủ sự, nàng là người thứ ba biết đấy, Hoa Nương tỷ tỷ cũng không biết.
Lục Khinh Doanh kinh ngạc: - Thời gian qua chàng làm nhiều việc vậy à?
- Nàng nghĩ ta suốt ngày ở trong thư phòng làm gì, Đậu Sa quan đâu ra nhiều việc xử lý như thế, ta cũng không nghĩ tới mông Ngỗi Minh, mông cô ấy rất được, nhưng so với lão bà của ta thì đâu là gì?
Lục Khinh Doanh có chút xấu hổ, mùa đông tới hẻm Lồng Hấp, khi cùng Ngỗi Minh tắm nước nóng, vóc dáng cô công chúa người Hồ đó khiến nàng bị đả kích không nhỏ, nên luôn lo lắng.
Sau khi về nhà, đêm khuya tính lặng, cố tình miêu tả vóc dáng của Ngỗi Minh cho trượng phu nghe, thậm chí còn rình suốt đêm xem trượng phu có nằm mơ nhắc tới Ngỗi Minh không, thấy trượng phu ngủ bất tỉnh nhân sự mới yên tâm.
- Phu quân, vóc dáng Ngỗi Minh thực sự rất tốt, thiếp thân là nữ nhân mà nhìn còn thích, hay là thiếp đưa về nhà nhé.
Vân Tranh khinh bỉ nhìn lão bà nghĩ một đằng nói một nẻo: - Đừng làm bộ hiền huệ nữa, Vân gia nay đang ở đầu sóng ngọn gió, bớt bớt chuyện đi, khi ta nạp Thu Yên vào nhà, nàng thiếu chút nữa đốt nhà luôn, tưởng ta không biết chắc.
- Không nói chuyện này nữa, chàng là trời trong nhà, chàng muốn sao thì làm thế, hừm, cái đám nha đầu lười, trong sân đầy đồ đạc như vậy mà không đứa nào chịu dọn dẹp. Lục Khinh Doanh đứng lên bỏ đi.
Vân Tranh nhìn bóng lưng lão bà, cho miếng cơm lớn vào mồm, nói với theo: - Nàng không cần tránh, chúng ta chủ động cắt đứt quan hệ với Lục gia đi, đừng để lão tổ tông khó xử.
...
Diễn biến này đúng là ngoài dự liệu
/594
|