Hả? Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phía Lam Vũ Hạo bên kia. Vừa thấy liền choáng nha, tên khốn kiếp đang đùa giỡn nha hoàn, bàn tay sờ tới sờ lui quấy rối ở trên người của nha hoàn, phát ra tiếng cười dâm đãng hắc hắc. Nha hoàn kia bất đắc dĩ trốn tới trốn lui, nước mắt nén ở trong hốc mắt, muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Gia Cát Minh Nguyệt cầm sách, đứng lên, chậm rãi đi tới trước bàn đọc sách, Lam Vũ Hạo hoàn toàn không thấy Gia Cát Minh Nguyệt, vẫn còn đang trêu đùa nha hoàn kia.
Ngươi đi ra ngoài! Gia Cát Minh Nguyệt dùng sách vỗ đùng một cái vào trên tay Lam Vũ Hạo, lạnh lùng nói với nha hoàn kia.
Nha hoàn kia thấy thế, rưng rưng vội vàng chạy ra ngoài.
Ngươi làm gì đấy? Phái hư chuyện tốt của tiểu gia! Sắc mặt Lam Vũ Hạo không tốt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt: Đừng tưởng rằng tiểu gia cưng chiều ngươi...ngươi liền vô pháp vô thiên! Chẳng qua ngươi chỉ là ma sủng của tiểu gia mà thôi!
Lặp lại lần nữa. Giọng điệu Gia Cát Minh Nguyệt rất nhạt, sắc mặt cũng rất bình tĩnh, giống như đang hỏi người ăn cơm chưa.
Ngươi...ngươi cũng chỉ là ma sủng của tiểu gia, dám trông nom chuyện của tiểu gia! Lam Vũ Hạo ưỡn ngực, lập lại lời nói mới rồi lần nữa.
Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì, mà là bình tĩnh nhìn Lam Vũ Hạo.
Sau đó. . . . . .
Thời điểm thủ vệ tuần tra trong sân Lam Vũ Hạo đi ngang qua khu vực thư phòng, nghe được trong thư phòng thiếu gia truyền đến tiếng rên, đều không để bụng liền bỏ đi rồi. Dù sao thiếu gia cả ngày đủ trò bịp bợm, cũng không biết hôm nay làm gì trong thư phòng.
Trong thư phòng, mặt của Lam Vũ Hạo đã không nhìn ra nguyên hình, trong miệng bị nhét vào một khối khăn lụa, ô ô kêu, nguyên cái đầu sưng thành đầu heo. Gia Cát Minh Nguyệt đó là đánh thật, hơn nữa không chút lưu tình.
Thích hay không?? Tay Gia Cát Minh Nguyệt nắm cổ áo của Lam Vũ Hạo vừa để xuống, Lam Vũ Hạo liền té lăn trên đất rồi.
Lam Vũ Hạo nước mắt lưng tròng móc khăn lụa đút trong miệng ra, muốn kêu cứu, nhưng mà lại cảm thấy có gì đó không đúng. Bị chính ma sủng của mình đánh, sau đó kêu cứu với người khác, nghĩ như thế nào cũng rất quỷ dị. Không phải đều là bị người khác đánh, sau đó mới kêu cứu với ma sủng của mình sao? Làm sao lại ngược ngạo thế này?
Ta đang hỏi ngươi đó! Gia Cát Minh Nguyệt không nhịn được đưa chân đá đá bụng Lam Vũ Hạo.
Thoải mái. . . . . . Lam Vũ Hạo mắt chứa lệ nóng, thê thảm nói từ này.
A, vậy thì đánh lại. Gia Cát Minh Nguyệt vung quả đấm lại muốn động thủ.
Khó chịu, khó chịu! Lam Vũ Hạo vội vàng gào khóc, nhưng bởi vì dùng quá sức, khẽ động vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Vậy đánh tới khi nào thoải mái mới thôi. Gia Cát Minh Nguyệt mặt không đổi sắc nói.
Lúc này Lam Vũ Hạo là khóc thật, nước mắt phải nói là rơi rào rào: Ta sai lầm rồi, ta thật sự biết lỗi rồi, ta không bao giờ lại đùa giỡn nha hoàn nữa.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng không nói chuyện, bình tĩnh ngồi vào bên cạnh, cầm sách lên, tiếp tục xem. Giống như mới vừa rồi chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua.
Lam Vũ Hạo nhìn hành động Gia Cát Minh Nguyệt, khóe miệng rụt rụt kéo căng. Bị chính ma sủng của mình đánh cho thành như vậy, không phải hắn là người đầu tiên từ cổ chí kim chứ? Tuyệt đối không thể để người ta biết, quá mất mặt đi! Nhưng cái đầu heo này, phải giải thích thế nào đây?
Màn đêm buông xuống, Gia Cát Minh Nguyệt đứng lên, Lam Vũ Hạo toàn thân cứng đờ, rụt người một cái, cố gắng giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của chính mình.
Ta đi ra ngoài chuyến, ngươi ở nơi này chờ ta. Gia Cát Minh Nguyệt lạnh giọng nói xong câu này, liền đẩy cửa ra rời đi.
Lam Vũ Hạo tiến lên, nhìn chung quanh một chút, cũng không thấy bóng dáng của Gia Cát Minh Nguyệt. Sau đó hắn vội vàng đóng cửa lại, chỉ sợ bị người đến đây nhìn thấy đầu như đầu heo. Minh Nguyệt để cho mình chờ ở chỗ này là muốn làm gì đó? Lam Vũ Hạo không biết nhưng mà cũng không dám rời đi, mới vừa rồi bị đánh là sợ thật. Diendanlequydon~ChieuNinh Từ nhỏ đến lớn, còn không có ai hung hăng đánh hắn không lưu tình như vậy. Nhiều nhất là chọt hắn mấy câu. Thật là ma sủng ác độc, lại dám đánh chủ nhân. Sau khi Lam Vũ Hạo xác định Gia Cát Minh Nguyệt đã đi xa sẽ không quay về, mới tiết hận cầm bút lông trên bàn sách hung hăng đâm giấy trắng. Ma sủng đáng chết, cái đồ ma sủng khốn kiếp, chờ xem, mình nhất định sẽ dùng khế ước tới trừng phạt nàng. Điều kiện tiên quyết là chờ mình có thể tùy ý khống chế lực lượng khế ước này.
Lúc này Gia Cát Minh Nguyệt lặng yên không tiếng động đi tới phòng ngủ Lam Vũ Phàm. Khi nàng xuất hiện ở trước mặt của Lam Vũ Phàm thì trong lòng Lam Vũ Phàm không khiếp sợ đó là giả.
Vừa rồi ta mới đánh đệ ngươi thành đầu heo. Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống, thật bình tĩnh nói.
Trong lòng Lam Vũ Phàm lộp bộp một cái, mặc dù hắn cảm thấy người thiếu nữ trước mắt này hình như thực vội muốn lấy đồ trong thân thể đệ đệ ra, nhưng không nghĩ đến đệ đệ liền bị đánh nhanh như vậy.
Vì cái gì? Lam Vũ Phàm cũng rất bình tĩnh hỏi.
Hắn đùa giỡn nha hoàn. Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nói: Chân của ngươi ta sẽ nghĩ biện pháp mau sớm chữa khỏi cho ngươi. Còn nữa, tư chất của đệ đệ ngươi xem ra cũng không phải là bình thường như vậy, hắn cũng bị hạ độc. Mới vừa rồi thời điểm đánh Lam Vũ Hạo, trong lúc vô tình Gia Cát Minh Nguyệt phát hiện Lam Vũ Hạo lại cũng trúng độc, hơn nữa thật lâu ngày, hình như lúc còn rất nhỏ liền bị người hạ độc. Cho nên độc tố đã lan tràn đến gân mạch toàn thân, núp ở trong gân mạch, không dễ bị phát hiện.
Cái gì! Lam Vũ Phàm không thể tiếp tục bình tĩnh. Hắn bị người hạ độc dẫn đến hiện tại cũng còn không cách nào đứng thẳng, mà đệ đệ duy nhất lại cũng bởi vì bị hạ độc đưa đến tư chất bình thường. Rốt cuộc là ai, là ai ác độc nhằm vào Lam gia bọn họ như thế.
Ta sẽ nhanh chóng sớm chế thuốc, giải độc cho ngươi và tên đệ đệ ngu ngốc của ngươi. Ta hi vọng ngươi có thể dạy hắn nhanh lên một chút, tính nhẫn nại của ta có hạn. Quả thật Gia Cát Minh Nguyệt không muốn lãng phí thời gian. Nàng vừa nghĩ tới an nguy mấy người Quân Khuynh Diệu bọn hắn, trong lòng liền phiền não lo lắng.
Được, như thế, đa tạ ngươi. Lam Vũ Phàm nhìn thiếu nữ thần tình lạnh nhạt trước mắt, mặc dù biết nàng trị liệu cho huynh đệ bọn họ là có mục đích khác, nhưng mà trong lòng vẫn rất cảm kích nàng. Vừa nghĩ tới mình còn có thể đứng thẳng lần nữa, tâm tình Lam Vũ Phàm cũng rất kích động và hưng phấn.
Trong phủ của các ngươi, có thể có dược liệu và khí cụ luyện chế dược liệu? Gia Cát Minh Nguyệt thuận miệng mà hỏi.
Có! Đứa nhỏ Vũ Hạo này rất thích càn quấy, Vương phủ chúng ta, có một phòng thí nghiệm luyện kim, bên trong có rất nhiều dược liệu và khí cụ. Vũ Hạo giằng co mấy ngày thì sẽ không quản nữa, gác lại ở tại bên trong chỗ kia. Lam Vũ Phàm nói: Đang sắp xếp ở trong nhà đá phía sau viện của ta.
Ừ được, ngày khác ta đến tìm ngươi. Gia Cát Minh Nguyệt liền muốn đứng dậy rời đi.
Đợi chút, Gia Cát tiểu thư. Lam Vũ Phàm lại lên tiếng gọi nàng lại.
Nói. Gia Cát Minh cũng lời ít mà ý nhiều.
Gia gia của ta, hiện tại là Vương khác họ. Năm đó đi theo tiên đế chinh chiến bốn phương, lập được chiến công hiển hách, được phong làm Vương khác họ. Phụ thân trấn thủ biên quan thì nhuốm bệnh hiểm nghèo qua đời, mẫu thân chết vì tình. Để lại Vũ Hạo lúc ấy vẫn còn rất nhỏ. Cho nên gia gia mới có thể cưng chiều nó như vậy. Đương Kim hoàng thượng đối với Vương phủ chúng ta, mặc dù không coi trọng giống như tiên đế, nhưng mà cũng không bạc. Bất mãn với Vũ Hạo là đương kim thái tử. Tốc độ nói chuyện của Lam Vũ Phàm rất nhanh giải thích tất cả, nói xong ánh mắt tha thiết nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt dĩ nhiên hiểu ý tứ của Lam Vũ Phàm, hắn muốn để cho mình chăm sóc Lam Vũ Hạo, cho nên đều nói cho nàng bối cảnh và quan hệ lợi hại.
Chỗ tốt? Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày, nói chuyện càng thêm đơn giản rồi.
Ta sẽ toàn lực trợ giúp ngươi dạy Vũ Hạo. Đợi thực lực Vũ Hạo đạt tới Thánh cấp, là có thể ngưng tụ linh khí trong cơ thể, tách khỏi trong thân thể. Ngữ khí của Lam Vũ Phàm khi nói lời là như chém đinh chặt sắt, nhưng mà trong lòng hắn lại không có bao nhiêu sức mạnh. Diendanlequydon~ChieuNinh Tư chất của Lam Vũ Hạo trước khi không có hạ độc rốt cuộc là như thế nào, hắn cũng không biết.
Được. Gia Cát Minh Nguyệt biết bây giờ thì không có biện pháp nào khác, chỉ có như vậy rồi: Ta muốn đi tới phòng luyện kim.
Ta đi với ngươi, ta kêu bọn thị vệ đều tránh đi. Lam Vũ Phàm nói, lại nghi hoặc hỏi: Gia Cát tiểu thư còn là Luyện Kim Sư?
Không sai. Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu.
Vậy, Gia Cát tiểu thư đợi chút. Ở chỗ này của ta có một bản đơn lẻ Đan thuốc Luyện Kim, là ta tình cờ có được, Gia Cát tiểu thư không ngại xin mời nhận lấy. Lam Vũ Phàm chuyển động xe lăn dưới người, đến kệ sách trước mặt, rút ra một quyển sách, từ bên trong lại lấy ra một quyển sách nữa. Thì ra là sách cách điều chế đan dược lại đặt ở bên trong một quyển sách đào rỗng. Đây cũng là biện pháp cất giấu tốt.
Lam Vũ Phàm đưa sách tới, Gia Cát Minh Nguyệt không khách khí lấy qua, lướt sơ qua, nhưng mà vừa lật liền kinh sợ. Cách điều chế đan dược phía trên này, cách thật xa những cách điều chế đan dược cao cấp nàng đã biết kia! Hơn nữa lại có không ít cách điều chế đan dược là đề cao tu vi người! Cái này, đây quả thực là nghịch thiên! Chẳng lẽ Thừa Trạch Đại lục am hiểu luyện kim?
Đang ở thời điểm Gia Cát Minh Nguyệt suy tư, giọng Lam Vũ Phàm lại có chút áy náy: Gia Cát tiểu thư, thật là ngượng ngùng. Vốn bản đơn lẻ này mặc dù trân quý, nhưng mà cõi đời này, lại không ai có thể luyện chế ra đan dược trên đó.
Gia Cát Minh Nguyệt nghe xong lời này, kỳ quái, bật thốt lên: Đại lục này của các ngươi, trình độ luyện kim thấp như vậy?
Lam Vũ Phàm càng thêm sững sờ, nghe ý trong lời này của Gia Cát Minh Nguyệt, chẳng lẽ. . . . . .
Gia Cát tiểu thư không phải là người trên đại lục Thừa Trạch chúng ta? Lam Vũ Phàm hỏi.
Không sai, ta không thuộc về mảnh đại lục này. Gia Cát Minh Nguyệt khép lại bản đơn lẻ cách điều chế đan dược kia, sắc mặt chợt nghiêm túc: Thực lực mảnh đại lục này của các ngươi là phân chia thế nào?
Kiếm sĩ mà nói chia làm sơ cấp kiếm sĩ, trung cấp kiếm sĩ, cao cấp Kiếm Sĩ, Đại Địa kiếm sĩ, Thiên Không kiếm sĩ, linh hồn kiếm sĩ, cao nhất là thánh kiếm sĩ. Lam Vũ Phàm trả lời: Cung tiễn thủ và Triệu Hoán Sư cũng là như thế.
Thực lực cao nhất lại là Thánh cấp!
Gia Cát Minh Nguyệt có chút thổn thức, cái đại lục này, rõ ràng càng lạc hậu hơn Đại lục trước kia của mình nhiều.
Tốt lắm, mang ta đi phòng luyện kim thôi. Gia
Gia Cát Minh Nguyệt cầm sách, đứng lên, chậm rãi đi tới trước bàn đọc sách, Lam Vũ Hạo hoàn toàn không thấy Gia Cát Minh Nguyệt, vẫn còn đang trêu đùa nha hoàn kia.
Ngươi đi ra ngoài! Gia Cát Minh Nguyệt dùng sách vỗ đùng một cái vào trên tay Lam Vũ Hạo, lạnh lùng nói với nha hoàn kia.
Nha hoàn kia thấy thế, rưng rưng vội vàng chạy ra ngoài.
Ngươi làm gì đấy? Phái hư chuyện tốt của tiểu gia! Sắc mặt Lam Vũ Hạo không tốt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt: Đừng tưởng rằng tiểu gia cưng chiều ngươi...ngươi liền vô pháp vô thiên! Chẳng qua ngươi chỉ là ma sủng của tiểu gia mà thôi!
Lặp lại lần nữa. Giọng điệu Gia Cát Minh Nguyệt rất nhạt, sắc mặt cũng rất bình tĩnh, giống như đang hỏi người ăn cơm chưa.
Ngươi...ngươi cũng chỉ là ma sủng của tiểu gia, dám trông nom chuyện của tiểu gia! Lam Vũ Hạo ưỡn ngực, lập lại lời nói mới rồi lần nữa.
Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì, mà là bình tĩnh nhìn Lam Vũ Hạo.
Sau đó. . . . . .
Thời điểm thủ vệ tuần tra trong sân Lam Vũ Hạo đi ngang qua khu vực thư phòng, nghe được trong thư phòng thiếu gia truyền đến tiếng rên, đều không để bụng liền bỏ đi rồi. Dù sao thiếu gia cả ngày đủ trò bịp bợm, cũng không biết hôm nay làm gì trong thư phòng.
Trong thư phòng, mặt của Lam Vũ Hạo đã không nhìn ra nguyên hình, trong miệng bị nhét vào một khối khăn lụa, ô ô kêu, nguyên cái đầu sưng thành đầu heo. Gia Cát Minh Nguyệt đó là đánh thật, hơn nữa không chút lưu tình.
Thích hay không?? Tay Gia Cát Minh Nguyệt nắm cổ áo của Lam Vũ Hạo vừa để xuống, Lam Vũ Hạo liền té lăn trên đất rồi.
Lam Vũ Hạo nước mắt lưng tròng móc khăn lụa đút trong miệng ra, muốn kêu cứu, nhưng mà lại cảm thấy có gì đó không đúng. Bị chính ma sủng của mình đánh, sau đó kêu cứu với người khác, nghĩ như thế nào cũng rất quỷ dị. Không phải đều là bị người khác đánh, sau đó mới kêu cứu với ma sủng của mình sao? Làm sao lại ngược ngạo thế này?
Ta đang hỏi ngươi đó! Gia Cát Minh Nguyệt không nhịn được đưa chân đá đá bụng Lam Vũ Hạo.
Thoải mái. . . . . . Lam Vũ Hạo mắt chứa lệ nóng, thê thảm nói từ này.
A, vậy thì đánh lại. Gia Cát Minh Nguyệt vung quả đấm lại muốn động thủ.
Khó chịu, khó chịu! Lam Vũ Hạo vội vàng gào khóc, nhưng bởi vì dùng quá sức, khẽ động vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Vậy đánh tới khi nào thoải mái mới thôi. Gia Cát Minh Nguyệt mặt không đổi sắc nói.
Lúc này Lam Vũ Hạo là khóc thật, nước mắt phải nói là rơi rào rào: Ta sai lầm rồi, ta thật sự biết lỗi rồi, ta không bao giờ lại đùa giỡn nha hoàn nữa.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng không nói chuyện, bình tĩnh ngồi vào bên cạnh, cầm sách lên, tiếp tục xem. Giống như mới vừa rồi chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua.
Lam Vũ Hạo nhìn hành động Gia Cát Minh Nguyệt, khóe miệng rụt rụt kéo căng. Bị chính ma sủng của mình đánh cho thành như vậy, không phải hắn là người đầu tiên từ cổ chí kim chứ? Tuyệt đối không thể để người ta biết, quá mất mặt đi! Nhưng cái đầu heo này, phải giải thích thế nào đây?
Màn đêm buông xuống, Gia Cát Minh Nguyệt đứng lên, Lam Vũ Hạo toàn thân cứng đờ, rụt người một cái, cố gắng giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của chính mình.
Ta đi ra ngoài chuyến, ngươi ở nơi này chờ ta. Gia Cát Minh Nguyệt lạnh giọng nói xong câu này, liền đẩy cửa ra rời đi.
Lam Vũ Hạo tiến lên, nhìn chung quanh một chút, cũng không thấy bóng dáng của Gia Cát Minh Nguyệt. Sau đó hắn vội vàng đóng cửa lại, chỉ sợ bị người đến đây nhìn thấy đầu như đầu heo. Minh Nguyệt để cho mình chờ ở chỗ này là muốn làm gì đó? Lam Vũ Hạo không biết nhưng mà cũng không dám rời đi, mới vừa rồi bị đánh là sợ thật. Diendanlequydon~ChieuNinh Từ nhỏ đến lớn, còn không có ai hung hăng đánh hắn không lưu tình như vậy. Nhiều nhất là chọt hắn mấy câu. Thật là ma sủng ác độc, lại dám đánh chủ nhân. Sau khi Lam Vũ Hạo xác định Gia Cát Minh Nguyệt đã đi xa sẽ không quay về, mới tiết hận cầm bút lông trên bàn sách hung hăng đâm giấy trắng. Ma sủng đáng chết, cái đồ ma sủng khốn kiếp, chờ xem, mình nhất định sẽ dùng khế ước tới trừng phạt nàng. Điều kiện tiên quyết là chờ mình có thể tùy ý khống chế lực lượng khế ước này.
Lúc này Gia Cát Minh Nguyệt lặng yên không tiếng động đi tới phòng ngủ Lam Vũ Phàm. Khi nàng xuất hiện ở trước mặt của Lam Vũ Phàm thì trong lòng Lam Vũ Phàm không khiếp sợ đó là giả.
Vừa rồi ta mới đánh đệ ngươi thành đầu heo. Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống, thật bình tĩnh nói.
Trong lòng Lam Vũ Phàm lộp bộp một cái, mặc dù hắn cảm thấy người thiếu nữ trước mắt này hình như thực vội muốn lấy đồ trong thân thể đệ đệ ra, nhưng không nghĩ đến đệ đệ liền bị đánh nhanh như vậy.
Vì cái gì? Lam Vũ Phàm cũng rất bình tĩnh hỏi.
Hắn đùa giỡn nha hoàn. Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nói: Chân của ngươi ta sẽ nghĩ biện pháp mau sớm chữa khỏi cho ngươi. Còn nữa, tư chất của đệ đệ ngươi xem ra cũng không phải là bình thường như vậy, hắn cũng bị hạ độc. Mới vừa rồi thời điểm đánh Lam Vũ Hạo, trong lúc vô tình Gia Cát Minh Nguyệt phát hiện Lam Vũ Hạo lại cũng trúng độc, hơn nữa thật lâu ngày, hình như lúc còn rất nhỏ liền bị người hạ độc. Cho nên độc tố đã lan tràn đến gân mạch toàn thân, núp ở trong gân mạch, không dễ bị phát hiện.
Cái gì! Lam Vũ Phàm không thể tiếp tục bình tĩnh. Hắn bị người hạ độc dẫn đến hiện tại cũng còn không cách nào đứng thẳng, mà đệ đệ duy nhất lại cũng bởi vì bị hạ độc đưa đến tư chất bình thường. Rốt cuộc là ai, là ai ác độc nhằm vào Lam gia bọn họ như thế.
Ta sẽ nhanh chóng sớm chế thuốc, giải độc cho ngươi và tên đệ đệ ngu ngốc của ngươi. Ta hi vọng ngươi có thể dạy hắn nhanh lên một chút, tính nhẫn nại của ta có hạn. Quả thật Gia Cát Minh Nguyệt không muốn lãng phí thời gian. Nàng vừa nghĩ tới an nguy mấy người Quân Khuynh Diệu bọn hắn, trong lòng liền phiền não lo lắng.
Được, như thế, đa tạ ngươi. Lam Vũ Phàm nhìn thiếu nữ thần tình lạnh nhạt trước mắt, mặc dù biết nàng trị liệu cho huynh đệ bọn họ là có mục đích khác, nhưng mà trong lòng vẫn rất cảm kích nàng. Vừa nghĩ tới mình còn có thể đứng thẳng lần nữa, tâm tình Lam Vũ Phàm cũng rất kích động và hưng phấn.
Trong phủ của các ngươi, có thể có dược liệu và khí cụ luyện chế dược liệu? Gia Cát Minh Nguyệt thuận miệng mà hỏi.
Có! Đứa nhỏ Vũ Hạo này rất thích càn quấy, Vương phủ chúng ta, có một phòng thí nghiệm luyện kim, bên trong có rất nhiều dược liệu và khí cụ. Vũ Hạo giằng co mấy ngày thì sẽ không quản nữa, gác lại ở tại bên trong chỗ kia. Lam Vũ Phàm nói: Đang sắp xếp ở trong nhà đá phía sau viện của ta.
Ừ được, ngày khác ta đến tìm ngươi. Gia Cát Minh Nguyệt liền muốn đứng dậy rời đi.
Đợi chút, Gia Cát tiểu thư. Lam Vũ Phàm lại lên tiếng gọi nàng lại.
Nói. Gia Cát Minh cũng lời ít mà ý nhiều.
Gia gia của ta, hiện tại là Vương khác họ. Năm đó đi theo tiên đế chinh chiến bốn phương, lập được chiến công hiển hách, được phong làm Vương khác họ. Phụ thân trấn thủ biên quan thì nhuốm bệnh hiểm nghèo qua đời, mẫu thân chết vì tình. Để lại Vũ Hạo lúc ấy vẫn còn rất nhỏ. Cho nên gia gia mới có thể cưng chiều nó như vậy. Đương Kim hoàng thượng đối với Vương phủ chúng ta, mặc dù không coi trọng giống như tiên đế, nhưng mà cũng không bạc. Bất mãn với Vũ Hạo là đương kim thái tử. Tốc độ nói chuyện của Lam Vũ Phàm rất nhanh giải thích tất cả, nói xong ánh mắt tha thiết nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt dĩ nhiên hiểu ý tứ của Lam Vũ Phàm, hắn muốn để cho mình chăm sóc Lam Vũ Hạo, cho nên đều nói cho nàng bối cảnh và quan hệ lợi hại.
Chỗ tốt? Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày, nói chuyện càng thêm đơn giản rồi.
Ta sẽ toàn lực trợ giúp ngươi dạy Vũ Hạo. Đợi thực lực Vũ Hạo đạt tới Thánh cấp, là có thể ngưng tụ linh khí trong cơ thể, tách khỏi trong thân thể. Ngữ khí của Lam Vũ Phàm khi nói lời là như chém đinh chặt sắt, nhưng mà trong lòng hắn lại không có bao nhiêu sức mạnh. Diendanlequydon~ChieuNinh Tư chất của Lam Vũ Hạo trước khi không có hạ độc rốt cuộc là như thế nào, hắn cũng không biết.
Được. Gia Cát Minh Nguyệt biết bây giờ thì không có biện pháp nào khác, chỉ có như vậy rồi: Ta muốn đi tới phòng luyện kim.
Ta đi với ngươi, ta kêu bọn thị vệ đều tránh đi. Lam Vũ Phàm nói, lại nghi hoặc hỏi: Gia Cát tiểu thư còn là Luyện Kim Sư?
Không sai. Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu.
Vậy, Gia Cát tiểu thư đợi chút. Ở chỗ này của ta có một bản đơn lẻ Đan thuốc Luyện Kim, là ta tình cờ có được, Gia Cát tiểu thư không ngại xin mời nhận lấy. Lam Vũ Phàm chuyển động xe lăn dưới người, đến kệ sách trước mặt, rút ra một quyển sách, từ bên trong lại lấy ra một quyển sách nữa. Thì ra là sách cách điều chế đan dược lại đặt ở bên trong một quyển sách đào rỗng. Đây cũng là biện pháp cất giấu tốt.
Lam Vũ Phàm đưa sách tới, Gia Cát Minh Nguyệt không khách khí lấy qua, lướt sơ qua, nhưng mà vừa lật liền kinh sợ. Cách điều chế đan dược phía trên này, cách thật xa những cách điều chế đan dược cao cấp nàng đã biết kia! Hơn nữa lại có không ít cách điều chế đan dược là đề cao tu vi người! Cái này, đây quả thực là nghịch thiên! Chẳng lẽ Thừa Trạch Đại lục am hiểu luyện kim?
Đang ở thời điểm Gia Cát Minh Nguyệt suy tư, giọng Lam Vũ Phàm lại có chút áy náy: Gia Cát tiểu thư, thật là ngượng ngùng. Vốn bản đơn lẻ này mặc dù trân quý, nhưng mà cõi đời này, lại không ai có thể luyện chế ra đan dược trên đó.
Gia Cát Minh Nguyệt nghe xong lời này, kỳ quái, bật thốt lên: Đại lục này của các ngươi, trình độ luyện kim thấp như vậy?
Lam Vũ Phàm càng thêm sững sờ, nghe ý trong lời này của Gia Cát Minh Nguyệt, chẳng lẽ. . . . . .
Gia Cát tiểu thư không phải là người trên đại lục Thừa Trạch chúng ta? Lam Vũ Phàm hỏi.
Không sai, ta không thuộc về mảnh đại lục này. Gia Cát Minh Nguyệt khép lại bản đơn lẻ cách điều chế đan dược kia, sắc mặt chợt nghiêm túc: Thực lực mảnh đại lục này của các ngươi là phân chia thế nào?
Kiếm sĩ mà nói chia làm sơ cấp kiếm sĩ, trung cấp kiếm sĩ, cao cấp Kiếm Sĩ, Đại Địa kiếm sĩ, Thiên Không kiếm sĩ, linh hồn kiếm sĩ, cao nhất là thánh kiếm sĩ. Lam Vũ Phàm trả lời: Cung tiễn thủ và Triệu Hoán Sư cũng là như thế.
Thực lực cao nhất lại là Thánh cấp!
Gia Cát Minh Nguyệt có chút thổn thức, cái đại lục này, rõ ràng càng lạc hậu hơn Đại lục trước kia của mình nhiều.
Tốt lắm, mang ta đi phòng luyện kim thôi. Gia
/232
|