Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 211 - Chương 3

/232


Lam Vũ Hạo mắt liếc thấy Tào Ngạn Tuấn, trong lòng thầm mắng tên khốn kiếp này lại muốn làm cái gì.

Lam thiếu gia, ta dự định chứng thực trung cấp Triệu Hoán Sư xong, thì sẽ chèo thuyền du ngoạn trên sông với Lưu cô nương, không biết Lam thiếu gia có nhã hứng muốn đi cùng với chúng ta hay không? Tào Ngạn Tuấn nói xong, không đợi sắc mặt của Lam Vũ Hạo thay đổi nói ra lời cự tuyệt thì đã mở miệng nói: Hôm nay có thể được thưởng thức tiếng đàn tuyệt diệu của Lưu cô nương, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ qua sao? Hay là, Lam thiếu gia không dám tới?

Thôi đi, lúc nào thì bản thiếu gia sợ ngươi chứ? Ngươi chờ đó, bản thiếu gia đi chứng thực Triệu Hoán Sư rồi sẽ tới. Trong lòng Lam Vũ Hạo khó chịu, cũng biết đối phương đang mượn cơ hội châm chọc hắn, nhưng mà ngoài miệng hắn cũng không nguyện nhận thua. Đối phương đã tới chứng thực trung cấp Triệu Hoán Sư rồi, thế mà hắn lại là lần đầu tiên tới đây chứng thực sơ cấp Triệu Hoán Sư.

Minh Nguyệt, đi! Lam Vũ Hạo phất tay, kêu Gia Cát Minh Nguyệt đuổi theo.

Gia Cát Minh Nguyệt mặt lạnh lùng lướt qua Tào Ngạn Tuấn, đi theo sau lưng Lam Vũ Hạo. Ở trong nháy mắt Gia Cát Minh Nguyệt đi qua bên cạnh hắn, Tào Ngạn Tuấn ngửi được một mùi thơm. Không giống với những thứ mùi thơm son phấn ngạt mũi, cũng khác với mùi thơm những hoa tươi, lại càng không phải là mùi vị hương nhang. Mà là một loại mùi thơm tự nhiên làm cho người ta có chút say lòng. Trong mắt Tào Ngạn Tuấn thoáng qua kinh ngạc lần nữa. Mỹ nhân như thế lại có thể là ma sủng của tên phế vật ngu xuẩn Lam Vũ Hạo, thật đúng là phí của trời. Nếu ma sủng như vậy là của mình, thì thật tốt biết bao. Băng Sơn Mỹ Nhân, mở miệng gọi mình chủ nhân thì cảm giác nhất định là vô cùng tốt đẹp.

Ma sủng cao cấp cũng không phải là không thể giải ước với chủ nhân. Chỉ là quá trình thì sẽ phiền toái một chút, rốt cuộc cũng không biết thực lực của ma sủng hình người xinh xắn này như thế nào đây? Chỉ là hắn sẽ biết rất nhanh thôi. Hắn đã giao thiệp với vị giám khảo Lam Vũ Hạo nhận chứng, để cho hắn ta nghĩ biện pháp thử thực lực ma sủng hình người này một chút. Ma sủng hình người, không phải là Lĩnh Nam quốc chưa từng có qua. Nhưng mà chưa từng thấy qua ma sủng xinh đẹp giống như của Lam Vũ Hạo. Nghe nói thực lực và bề ngoài của ma sủng hình người là tỉ lệ thuận với nhau. Như vậy ma sủng của Lam Vũ Hạo đẹp như thế, thực lực tất nhiên sẽ rất cao chứ? Trong lòng Tào Ngạn Tuấn mong đợi, bước nhanh đi vào hiệp hội Triệu Hoán Sư.

Lúc này, Lam Vũ Hạo mang theo Gia Cát Minh Nguyệt đi tham gia chứng thực rồi. Lam gia ở kinh thành cũng có tiếng tăm lừng lẫy, mặc dù vài năm gần đây có chút xuống dốc, mà Đại Thiếu Gia Lam gia tương đương với tàn phế, Nhị thiếu gia là một người không biết trời cao đất rộng quần là áo lụa, nhưng cũng không sánh được với Lão gia tử tay còn cầm trọng binh, cho nên ở kinh thành vẫn rất có lực ảnh hưởng. Vị giám khảo cũng không dám chậm trễ, mà là khách khí hỏi: Lam thiếu gia, ma sủng của ngươi, là thuộc loại gì?

Loại công kích. Lam Vũ Hạo tự nhiên là ưỡn ngực đắc ý nói.

Vậy. . . . . . Giám khảo còn không có áp dụng kế hoạch, Lam Vũ Hạo liền hừ lạnh một tiếng rồi nói.

Ngươi muốn khảo hạch thế nào thì cứ lấy ra hết. Nếu không ngươi triệu hoán ma sủng của ngươi đi ra thử một chút. Lam Vũ Hạo dương dương đắc ý nói: Xem Minh Nguyệt của ta không đánh ma sủng của ngươi hoa rơi nước chảy mới là lạ.

Giám khảo cũng không tức giận, ngược lại gật đầu cười, trong lòng thầm mắng một câu tên ngu ngốc, sau đó mới khách khí mở miệng: Nếu Lam thiếu gia nói như vậy, ta liền không khách khí. Vị giám khảo này, thực lực đã đạt đến cấp Đại Địa, cũng coi là một cao thủ. Đây là Tào Ngạn Tuấn đặc biệt an bài, vốn chỉ là một cao cấp Triệu Hoán Sư tới nhận chứng.

Như vậy, Lam thiếu gia, xin hỏi chuẩn bị xong chưa? Ta muốn triệu hoán ma sủng của ta rồi. Trên mặt giám khảo khách khí nói, liếc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, thật ra thì trong lòng hắn ta cũng có chút phát run. Ma sủng hình người, chính là tượng trưng cho thực lực. Mặc dù hắn ta không tin phế vật Lam Vũ Hạo có thể triệu hoán ra ma sủng cao cấp như vậy, nhưng sự thật đã phơi bày trước mắt, buộc hắn không thể không tin.

Dài dòng, thật là dài dòng! Lam Vũ Hạo không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt: Minh Nguyệt, ngươi chuẩn bị xong chưa?

Gia Cát Minh Nguyệt mặt không vẻ gì gật đầu một cái.

Giám khảo thấy thế, lập tức triệu hoán ra ma sủng của mình. Đó là một con sói bộ dạng hung hãn! Nhếch miệng phát ra tiếng gầm gừ thật thấp, lộ ra hàng răng trắng dày đặc đáng sợ, móng vuốt lại càng lóe ra ánh sáng lạnh. Vừa xuất hiện thì gào lên một tiếng, sau đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía Gia Cát Minh Nguyệt.

Cũng không có ai thấy rõ ràng Gia Cát Minh Nguyệt đã ra tay thế nào, chỉ thấy con sói đói hung ác kia bị bay đến phía sau, trực tiếp hung hăng đụng vào tường, phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như chó nhà có tang mà gào khóc. Sau đó từ trên tường trượt xuống đất, hai cái móng trước che cái đầu của mình, hu hu kêu thảm, không dám đứng dậy.

Một màn này, không chỉ riêng giám khảo sợ ngây người, Tào Ngạn Tuấn ở trong bóng tối quan sát cũng sợ ngây người. Bọn họ căn bản không có nhìn thấy rõ ràng Gia Cát Minh Nguyệt đã ra tay thế nào. Ánh mắt Tào Ngạn Tuấn nhìn Gia Cát Minh Nguyệt nóng bỏng, đáy mắt dâng lên vẻ tham lam. Ma sủng thật là lợi hại! Nếu như ma sủng này giải ước với Lam Vũ hạo, trở thành ma sủng của mình, vậy chẳng phải mình ở Lĩnh Nam quốc thật sự muốn đi ngang rồi sao? Tại sao ma sủng như vậy lại có thể đi theo bên cạnh tên phế vật Lam Vũ Hạo kia? Tuyệt đối không được.

Lam Vũ Hạo ở giữa sân cũng bị một màn làm cho kinh sợ sững sờ, tuy hắn cũng suy đoán Gia Cát Minh Nguyệt rất mạnh, nhưng mà không ngờ lại mạnh đến nước này!

Minh Nguyệt, ha ha ha, còn tốt chứ. Thật là lấy thể diện cho ta! Chờ tiểu gia khen thưởng ngươi! Lam Vũ Hạo đắc ý quên hình cười lên ha hả, sau đó quay đầu phẫn nộ quát lên với vị giám khảo: Ngươi còn ngẩn người cái gì? Nói, bản thiếu gia là cấp bậc gì?

Ta...ta, Lam thiếu gia, ta chỉ là một Triệu Hoán Sư cấp Đại Địa. Ma sủng của ngài đánh bại ma sủng của ta, ngài dĩ nhiên là cao hơn của ta đấy, ít nhất cũng là Triệu Hoán Sư cấp Thiên Không. Giám khảo có chút cà lăm nói. Ánh mắt của hắn nhìn Gia Cát Minh Nguyệt có sự khiếp sợ cực độ.

Ha ha ha ha. . . . . . Lam Vũ Hạo ngửa đầu cười đến cong eo, thúc giục: Nhanh lên một chút, mau chứng thực cho ta.

Trong lòng giám khảo khinh bỉ, nhưng trên mặt không hiện ra, vội vàng đi làm xong chứng thực cho Lam Vũ Hạo, đưa bọn họ ra ngoài.

Ra khỏi cửa chính hiệp hội Triệu Hoán Sư, Tào Ngạn Tuấn đã đợi ở chỗ đó, hắn ta nhìn thấy Lam Vũ Hạo ra ngoài, thì cười tủm tỉm nghênh đón: Nhìn Lam thiếu gia vui mừng như thế, kết quả nhận chứng nhất định là không tệ.

Tất nhiên. Lam Vũ Hạo lỗ mũi hướng lên trời, khinh thường hừ lạnh một tiếng: Không biết hôm nay Tào thiếu gia nhận chứng là cấp bậc Triệu Hoán Sư gì hả?

Trung cấp mà thôi, tự nhiên so ra kém Lam thiếu gia rồi. Lần này Lam thiếu gia nhận chứng cấp bậc e rằng là cấp Đại Địa chứ? Tào Ngạn Tuấn cười tâng bốc nói.

Cấp Thiên Không! Lam Vũ Hạo nhìn như có vẻ rất hưởng thụ Tào Ngạn Tuấn khen tặng, lớn tiếng nói, sau đó như nguyện thấy được ánh mắt khiếp sợ hâm mộ của Tào Ngạn Tuấn, trên mặt càng thêm hả hê. Cho nên cũng không có thấy sự khinh bỉ trong mắt của Tào Ngạn Tuấn, cùng với ánh mắt nóng bỏng trong lúc hắn liếc về phía Gia Cát Minh Nguyệt.

Thật là chúc mừng, chúc mừng! Tào Ngạn Tuấn cười rực rỡ: Lam thiếu gia quả nhiên là tư chất bất phàm, hay là thế này, hôm nay ta làm chủ mời khách.

Không phải ngươi nói muốn đi chèo thuyền du ngoạn trên sông sao? Đi nhanh lên. Lam Vũ Hạo thu lại nụ cười.

Đó là đương nhiên. Tào Ngạn Tuấn cười gật đầu.

Chỉ là, các ngươi hãy đi trước đi, ta mang Minh Nguyệt đi đến tiệm mua chút y phục trước. Lam Vũ Hạo không có quên quần áo mặc trên người Gia Cát Minh Nguyệt không vừa vặn, mà hắn mới vừa nói qua muốn thưởng Gia Cát Minh Nguyệt, tự nhiên sẽ không nuốt lời.

Vậy thì tốt, chúng ta ở bến tàu chờ Lam thiếu gia đại giá. Tào Ngạn Tuấn khẽ mỉm cười, ngược lại có vẻ tác phong nhanh nhẹn.

Được, đi đi đi đi. Lam Vũ Hạo vẫy tay, cũng sẽ không nói nhiều mà mang theo Gia Cát Minh Nguyệt lên xe ngựa của mình, đi tới tiệm tơ lụa tốt nhất Kinh Thành. Đến nơi đó, Lam Vũ Hạo một hơi chọn mười mấy xấp tơ lụa, sau đó để cho người ta đo kích thước của Gia Cát Minh Nguyệt, để cho bọn họ nhanh chóng làm quần áo xong rồi đưa đến Uy Ninh vương phủ.

Minh Nguyệt, chờ chúng ta đi xem tên khốn kiếp Tào Ngạn Tuấn này giở trò gì rồi, trở về ta lại dẫn ngươi đi mua đồ trang sức. Không có y phục sao được. Lúc lên xe ngựa đi tới bến tàu, Lam Vũ HSạo nhỏ giọng mà nói ra.

Gia Cát Minh Nguyệt vẫn luôn đảm đương làm nền, bây giờ nghe Lam Vũ Hạo nói lời này, ngược lại có chút thay đổi cách nhìn. Mới vừa rồi nhìn hắn hả hê như vậy, còn tưởng rằng hắn thật sự được người ta khen còn không biết gì nữa. Không ngờ trong lòng vẫn rất rõ ràng đấy.

Tào Ngạn Tuấn và ta vẫn luôn là sống chết đối đầu, không, phải nói nhà hắn và ta nhà vẫn luôn là kẻ thù không đội trời chung. Làm sao hắn có thể có lòng tốt với ta chứ? Ước gì ta chết nhanh một chút mới đúng. Không, lại càng không đúng. Lam Vũ Hạo cười lạnh một tiếng, sửa sai lần nữa: Hắn là ước gì ta sống không bằng chết mới đúng.

Rốt cuộc ngươi thông minh một lần. Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nói.

Lời này của ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ bản thiếu gia rất đần sao? Bản thiếu gia vẫn luôn rất thông minh! Bản thiếu gia là cơ trí nhất đấy! Lam Vũ Hạo xù lông, bắt đầu nhe nanh múa vuốt với Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt mắt điếc tai ngơ, chỉ là vén rèm cửa sổ xe lên nhìn ra phía ngoài. Đã ra khỏi thành, bến tàu thì ở ngoài thành. Nàng ở trong thư phòng của Lam Vũ Hạo xem qua lịch sử Thừa Trạch đại lục, dĩ nhiên cũng có lịch sử Lĩnh Nam quốc. Kinh Thành Lĩnh Nam quốc, là một địa phương tốt. Một năm bốn mùa bốn phân biệt rõ ràng, bên ngoài Thành Tây là một con sông nối dài không dứt, chưa bao giờ khô cạn. Nguồn nước được bảo đảm, Kinh Thành cũng chưa từng xuất hiện qua nạn hạn hán và nạn lũ lụt.

Minh Nguyệt à, ta nằm mơ cũng không nghĩ tới ta còn có ngày hôm nay. Ta cho là đời này, ta cũng không thể tiến vào cửa chính hiệp hội Triệu Hoán Sư, cả đời cũng không thể chứng thực Triệu Hoán Sư rồi. Bên tai truyền tới tiếng Lam Vũ Hạo lẩm bẩm nói nhỏ, như đang nói với Gia Cát Minh Nguyệt, lại giống như đang lầm bầm lầu bầu. Lúc này, giữa hàng lông mày của Lam Vũ Hạo đã không còn thấy hơi thở quần là áo lụa, chỉ có vẻ đau buồn nhàn nhạt.

Đúng vậy, nếu không có gặp phải mình, cả đời người này thật đúng là vĩnh viễn không thể tiến vào cửa chính hiệp hội Triệu Hoán Sư. Gặp được ta...ta sẽ giải độc cho ngươi, sẽ để cho ngươi trở thành một cường giả chân chính. Gia Cát Minh Nguyệt thầm nghĩ trong lòng, nhìn gò má của Lam Vũ Hạo, trong lòng của nàng có chút xoắn lại. Đứa bé này, thật ra thì cũng không dễ dàng. Từ nhỏ đã không được hưởng thụ sự quan tâm của phụ mẫu, gia gia cưng chiều khó tránh khỏi để cho hắn trưởng thành sai lệch. Hơn nữa tư chất thượng hạng lại bởi vì kịch độc trong cơ thể mà phải chôn vùi.

Lúc Gia Cát Minh Nguyệt đang cảm thán, Lam Vũ Hạo cũng đã xoay đầu lại, nhe răng mà cười cười, phách lối nói: Hắc hắc, chỉ là hiện tại bản thiếu gia có ngươi rồi, về sau đám ngu xuẩn kia hãy chờ xem. Coi như gặp phải thái tử ta cũng không sợ, ha ha ha ha. . . . . .

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ ngang ngược càn rỡ của Lam Vũ Hạo, yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác. Đa sầu đa cảm cái gì, đều là giả, giả hết! Lúc này chính là một tên muốn bị đánh!

Đến bến tàu, có hạ nhân Tào gia đang chờ ở đó. Thấy xe ngựa của bọn họ dừng lại thì vội vàng lên đón.

Lam thiếu gia, thiếu gia nhà ta kính cẩn chờ đợi đã lâu, mời đi theo tiểu nhân. Giọng nói nói tên hạ nhân này ngược lại rất là cung kính, trừ đáy mắt của hắn lóe lên vẻ khinh thường ra.

Gia Cát Minh Nguyệt đi theo phía sau Lam Vũ Hạo, trong lòng yên lặng châm chọc. Lam Vũ Hạo à Lam Vũ Hạo, ngươi nói nhân duyên của ngươi đến cùng là có kém bao nhiêu vậy? Tùy tiện một tên hạ nhân cũng có thể coi thường ngươi. Coi như ngươi có ma sủng cao cấp là ta đây, nhưng vẫn bị người coi thường. Ngươi nói ngươi có bao nhiêu thất bại hả!

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thuyền hoa hoa lệ trước mắt, trên mặt không có vẻ gì. Chỉ là trong lòng đang suy nghĩ, các thế gia Lĩnh Nam quốc, ngược lại rất là giàu có.

Tiến vào thuyền hoa, Tào Ngạn Tuấn nhiệt tình đứng lên nghênh đón bọn họ.

Lam thiếu gia, nhanh ngồi nhanh ngồi. Không biết vị này là. . . . . . xưng hô như thế nào đây? Thái độ của Tào Ngạn Tuấn đối với Gia Cát Minh Nguyệt dĩ nhiên là không giống như vậy. Hắn đã biết Gia Cát Minh Nguyệt cường đại, tự nhiên sẽ không đối đãi với nàng như một loại ma sủng bình thường.

Ma sủng của ta, Gia Cát Minh Nguyệt. Ừ, ngươi có thể gọi nàng Gia Cát tiểu thư. Lam Vũ Hạo rất đắc ý mà nói xong còn mình thì cũng ngồi xuống, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh: Minh Nguyệt, ngồi bên này.

Gia Cát Minh Nguyệt đi tới, ngồi ở cái ghế bên cạnh Lam Vũ Hạo, từ đầu đến cuối không có nhìn Tào Ngạn Tuấn và Lưu Viên Viên thiên kiều bá mị (quyến rũ xinh đẹp) trong thuyền hoa một cái.

Tào Ngạn Tuấn cũng không nóng nảy, mà chỉ vỗ tay cho hạ nhân dâng trà, cười tủm tỉm mở miệng hỏi: Lam thiếu gia, không biết Gia Cát tiểu thư thích cái gì, ta cũng thuận tiện bố trí.

Ta ăn cái gì thì nàng cũng ăn cái đó. Lam Vũ Hạo nghiêm mặt nói, ánh mắt liếc qua Lưu Viên Viên ngồi ở bên đó. Lưu Viên Viên chính là con cháu một vị quan viên, chỉ là sau đó phụ thân của nàng ta phạm tội rồi bị tịch thu nhà cửa, nàng ta cũng bị quan sai bán đi mà luân lạc phong trần. Tuy là luân lạc phong trần, nhưng mà trên mặt vẫn ra vẻ như cũ. Ngược lại cầm kỳ thư họa cái gì cũng biết. Nàng ta lên mặt, trái lại những nam nhân kia thì chạy theo như vịt. Cho nên hiện tại mặc dù nàng ta đang ở thanh lâu, nhưng vẫn còn trong sạch. Không có một chút thủ đoạn, thì không thể nào có địa vị nhưng bây giờ. Bây giờ nàng ta chính là đệ nhất danh kỹ của Kinh Thành!

Tào Ngạn Tuấn nhìn Lam Vũ Hạo nghiêng mắt nhìn ở bên kia, trong lòng sáng tỏ, môi khẽ nhếch đương cong giễu cợt. Quả nhiên, tên ngốc Lam Vũ Hạo này thật đúng là để ý tới kỹ nữ này. Dù thanh cao thế nào, dù đa tài đa nghệ thế nào, nàng ta cũng chính là kỹ nữ! Vĩnh viễn cũng không thay đổi được!

Thuyền hoa di chuyển về phía trước rất nhanh, rất vững vàng, nếu không phải có gió nhẹ thổi tới, còn không nhận thấy được rằng đã rời đi.

Tào Ngạn Tuấn uống một ngụm trà, mỉm cười như gió xuân, chậm rãi nói: Lưu cô nương, hôm nay tai của chúng ta thật có phúc, có thể nghe được ngươi khảy một bản, thật là tam sinh hữu hạnh.

Tào công tử thật là quá khen. Lưu Viên Viên khẽ mỉm cười, đứng lên, khẽ cúi người chào một cái: Tiểu nữ tử xin khảy một bản. . . . . . Lưu Viên Viên vừa nói chuyện, ánh mắt lại rơi vào trên người của Lam Vũ Hạo, khẽ mỉm cười với hắn.

Lam Vũ Hạo bị nụ cười này, thiếu chút nữa đoạt đi tâm hồn. Người vẫn luôn mắt lạnh đối đãi với hắn, hôm nay lại kính trọng vài phần. Suy nghĩ một chút thì cũng phải thôi, bây giờ mình là Triệu Hoán Sư cấp Thiên Không đó! Lam Vũ Hạo nghĩ đến đây, càng lên mặt, ngồi ngay thẳng mắt liếc Lưu Viên Viên, cố ra vẻ không để ý nói: Một khi đã như vậy, thì đánh một khúc đi.

Lưu Viên Viên đè xuống chán ghét trong ánh mắt, ngồi vào bên cổ cầm đã sớm được sắp xếp. Nếu không phải vì Ngạn Tuấn, nàng ta cần gì phải để ý tới tên quần là áo lụa ngu xuẩn này. Cho là mình triệu hoán ra ma sủng hình người thì vênh váo tự đại sao? Nông cạn, ngu xuẩn!

Không sai, sở dĩ Lưu Viên Viên lại đồng ý ứng phó với Lam Vũ Hạo một chút, đều là bởi vì Tào Ngạn Tuấn. Tim nàng ta thuộc về Tào Ngạn Tuấn! Hơn nữa Tào Ngạn Tuấn đã đồng ý với nàng ta, nhất định sẽ chuộc thân cho nàng ta, để cho nàng ta làm bình thê. Mặc dù không thể là thê tử duy nhất, nhưng lại là bình thê. Lưu Viên Viên rất rõ ràng, mặc dù không ít đại quan quý nhân tán tụng nàng ta, lấy lòng nàng ta, nhưng mà đây chẳng qua là coi nàng ta như đồ chơi mà thôi. Không có cái gọi là thật lòng. Cũng chắc chắn không thể nào để cho nàng ta làm thê tử, nhiều lắm là làm tiểu thiếp. Mà Tào Ngạn Tuấn lại hứa hẹn chuộc thân cho nàng ta lại trở thành bình thê của hắn, làm sao nàng ta có thể mất hứng chứ? Tào gia ở kinh thành là một trong Năm Đại Thế Gia, Tào Ngạn Tuấn cũng là trẻ tuổi anh tuấn, chưa tới mười bảy tuổi đã là song tu, trung cấp Triệu Hoán Sư và cao cấp Kiếm Sĩ. Thiên phú như vậy, gia thế như vậy, dung mạo như vậy, hơn nữa đối với phương còn thề non hẹn biển, nàng ta có thể không động lòng sao?

Cho nên, vì Tào Ngạn Tuấn, Lưu Viên Viên nguyện ý tới ứng phó với Lam Vũ Hạo mà nàng ta chán ghét.

Ngồi ở bên cạnh cổ cầm, Lưu Viên Viên thần thái chuyên chú bắt đầu đánh đàn. Tài đánh đàn của Lưu Viên Viên quả nhiên rất cao, một đôi tay ngọc thon thon vuốt dây đàn, tiếng đàn uyển chuyển du dương tuôn ra, có lúc như núi cao nước chảy, có khi lại như thiếu nữ thì thầm, kích thích lòng người.

Một khúc vừa dứt, Lam Vũ Hạo đã như si như say, vỗ tay lớn tiếng trầm trồ khen ngợi: Hay! Hay! Tài đánh đàn của Lưu cô nương quả nhiên là thiên hạ vô song!

Nông cạn, bao cỏ (người ngu ngốc)! Lưu Viên Viên khinh thường trong lòng.

Gia Cát Minh Nguyệt chỉ nâng chung trà lên ưu nhã uống một ngụm trà. Nàng hiểu, màn kịch hay chỉ mới bắt đầu mà thôi. Quả nhiên, nàng nhìn thấy Tào Ngạn Tuấn nháy mắt với Lưu Viên Viên. Lưu Viên Viên đè nén bài xích và chán ghét xuống trong mắt, chân thành đứng lên, dịu dàng nói với Lam Vũ Hạo: Đa tạ Lam công tử tán thưởng. Chỉ là tiểu nữ cảm thấy có chút hơi nóng, không biết Lam công tử có thể nể mặt bồi tiểu nữ đi ra bên ngoài hóng mát một chút hay không.

Đó là tự nhiên, tự nhiên! Lam Vũ Hạo mừng rỡ như điên đứng lên, tiến lên muốn nâng đỡ Lưu Viên Viên. Lưu Viên Viên theo bản năng mà né tránh, nhưng phía sau Tào Ngạn Tuấn nhẹ nhàng đặt ly trà cầm trong tay ở trên bàn, phát ra một tiếng giòn vang thật thấp. Lưu Viên Viên không còn né tránh nữa, đành phải để Lam Vũ Hạo nắm lấy cổ tay của nàng ta.

Đi thôi, Lưu cô nương, chúng ta đi ra ngoài hóng mát một chút. Trên mặt Lam Vũ Hạo tràn đầy nụ cười, đỡ Lưu Viên Viên đi ra ngoài. Giống như hoàn toàn quên mất Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt đặt ly trà xuống, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Tào Ngạn Tuấn. Gia Cát Minh Nguyệt vô cùng khó chịu khi người khác dùng loại ánh mắt Oa, ma sủng kiêu ngạo, ta nhất định phải lấy được này nhìn nàng. Nàng sẽ có kích động đánh người!

Gia Cát tiểu thư, chiêu đãi không chu toàn, xin hãy tha lỗi. Tào Ngạn Tuấn mỉm cười, trong miệng mang theo áy náy. Người này, thật ra thì bình tĩnh mà xem xét, ngược lại dáng dấp bộ dáng con người, là một nam tử anh tuấn. Hơn nữa khí chất trên người nho nhã, rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra thiện cảm.

Cũng được. Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt nói ra hai chữ, lại đủ để cho Tào Ngạn Tuấn mừng rỡ như điên rồi.

Trong lòng Tào Ngạn Tuấn mừng rỡ, ma sủng của Lam Vũ Hạo chịu nói chuyện với hắn! Hơn nữa giọng nói thật sự rất êm tai, dễ nghe như thế, thoáng như u cốc trầm tĩnh. Xem ra, để cho nàng và tên phế vật Lam Vũ Hạo kia giải ước hẳn không phải là chuyện rất gian nan. Tào Ngạn Tuấn ngồi ở đó tự luyến suy đoán.

Lam thiếu gia đã thật lâu chưa từng nghe qua tiếng đàn của Lưu cô nương, hiện tại có chút luống cuống, cũng là bình thường. Còn hi vọng Gia Cát tiểu thư không nên trách tội. Chủ nhân bỏ lại ma sủng quả thật không đúng, chỉ là, Lam thiếu gia vẫn là tâm tính tiểu hài tử, ta hi vọng Gia Cát tiểu thư sẽ không để ý. Tào Ngạn Tuấn há mồm ngậm miệng cũng đều nói chuyện giúp Lam Vũ Hạo, kì thực cũng là đang khích bác. Hắn cẩn thận quan sát đến sắc mặt của Gia Cát Minh Nguyệt, nhưng mà mặt Gia Cát Minh Nguyệt vẫn không biểu lộ ra như cũ, làm cho hắn đoán không ra rốt cuộc trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì.

Hắn vốn là một tên ngốc nghếch, ta để ý tới hắn làm cái gì. Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nói. Nhìn Tào Ngạn Tuấn càng phát ra ánh mắt nóng bỏng, trong lòng nàng buồn cười. Mục tiêu của người này cũng quá rõ ràng. Cũng không biết khi Lam Vũ Hạo biết có người muốn đào góc tường của hắn thì hắn sẽ có biểu hiện gì đây.

Đúng vậy, tất nhiên Gia Cát tiểu thư không sẽ so đo với Lam thiếu gia. Tào Ngạn Tuấn càng cười ôn hòa hơn: Gia Cát tiểu thư, không cần tiến vào không gian ma sủng sao? Có thể có tổn hại gì đối với ngươi hay không?

Sẽ không. Gia Cát Minh Nguyệt tiếc chữ như vàng, lại càng khiến cho Tào Ngạn Tuấn cảm thấy Gia Cát Minh Nguyệt thật là lãnh diễm cao quý, để cho tâm tình phải lấy được nàng ở trong lòng hắn càng khẩn cấp hơn.

Gia Cát tiểu thư hình như rất ưa thích món ngon Trích Tiên lâu, không bằng tối nay ta làm chủ, xin Gia Cát tiểu thư ở Trích Tiên lâu. . . . . . Tào Ngạn Tuấn thăm dò ngược lại rất rõ ràng, chỉ là lời còn chưa nói hết, cũng đúng lúc này Lam Vũ Hạo chạy vội vào. Hình như hắn cũng đã nghe được những lời này của Tào Ngạn Tuấn, cho nên vừa tiến đến thì chỉ lỗ mũi Tào Ngạn Tuấn mắng lên.

Tào Ngạn Tuấn, ta đã nói rồi, rốt cuộc ngươi có âm mưu gì. Tìm kỹ nữ tới quyến rũ ta, thì ra là vì ma sủng của ta! Phi! Ngươi cho rằng tiểu gia là người ngu sao? Tiểu gia làm bộ như bị kỹ nữ này mê hoặc choáng váng, thật đúng là ngươi lại tin. Một kỹ nữ mà thôi, có thể sánh được với Minh Nguyệt của ra sao? Lam Vũ Hạo luôn miệng kêu kỹ nữ, không cố kỵ chút nào, giọng điệu hùng hổ dọa người. Lưu Viên Viên đứng ở sau lưng Lam Vũ Hạo sắc tái nhợt, lảo đảo muốn ngã. Nàng ta biết thân phận của mình kinh khủng, nhưng nàng ta lại vẫn không có tự giác làm kỹ nữ. Giờ khắc này, thân phận của nàng ta ở dưới ban ngày ban mặt, bị người ta nói ra như vậy lần nữa, nàng ta cũng không chịu nổi. Kiêu ngạo của nàng ta, kiên trì của nàng ta, vào giờ khắc này bị Lam Vũ Hạo phá huỷ. Hơn nữa người này còn từng là bề tôi dưới váy của mình!

Sắc mặt của Tào Ngạn Tuấn nhanh chóng đen thui muốn rỉ ra nước, lửa giận trong mắt gần như sắp đốt cháy Lam Vũ Hạo. Tên ngu ngốc này, lại cũng không phải là quá ngu xuẩn. Mới vừa rồi lại giả vờ bị Lưu Viên Viên mê hoặc.

Minh Nguyệt, chúng ta đi! Lam Vũ Hạo giận đùng đùng nói với Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lam Vũ Hạo bởi vì tức giận mà mặt đỏ lên, trong lòng ngược lại có chút vui mừng. Thiếu gia ăn chơi này, hình như cũng không phải là ngu xuẩn như vậy. Biết tương kế tựu kế làm cho đối phương lộ ra mục đích của mình rồi.

Gia Cát tiểu thư, hiện tại thuyền vẫn còn dạo chơi ở trên sông, đợi cập bờ rồi, ta sẽ sai người tiễn các ngươi trở về có được không? Tào Ngạn Tuấn không để ý tới Lam Vũ Hạo kêu gào, mà là ôn tồn nho nhã nói với Gia Cát Minh Nguyệt. Trước đó Gia Cát Minh Nguyệt nói Lam Vũ Hạo là ngu xuẩn, vậy nhất định là nàng đưa tín hiệu cho hắn. Thật ra thì ma sủng cao cấp này, hẳn là cũng không hài lòng chủ nhân của mình đi!

Ai mà thèm ngươi đưa? Chúng ta lập tức muốn rời khỏi thuyền, dừng lại cho ta! Tào Ngạn Tuấn, ngươi thật không phải thứ tốt gì, cũng dám mơ tưởng tới ma sủng của tiểu gia, đi làm Xuân Thu Đại Mộng (nằm mơ) của ngươi đi! Cả đời ngươi cũng không thể triệu hoán ra ma sủng lợi hại giống như Minh Nguyệt của ta đâu! Lam Vũ Hạo chỉ vào mũi Tào Ngạn Tuấn mắng to.

Sắc mặt của Tào Ngạn Tuấn cũng không nén được giận nữa, lạnh lùng quát lên: Ngươi có bản lãnh đi. Ta cũng không tin ngươi muốn nhảy sông lội lên bờ!

Lam Vũ Hạo tức giận có chút run run, hiện tại hắn có chút hối hận đi theo Tào Ngạn Tuấn tới đây.

Không sao, đi thôi. Gia Cát Minh Nguyệt lại nhàn nhạt bỏ lại những lời này, đi ra ngoài. Nhìn vào biểu hiện hôm nay của Lam Vũ Hạo, nàng sẽ để cho hắn đắc ý một lần nữa.

Lam Vũ Hạo vừa nghe, cũng không cãi vả với Tào Ngạn Tuấn, mà là theo Gia Cát Minh Nguyệt đi tới trên boong thuyền. Tào Ngạn Tuấn vội vàng theo ở phía sau, lúc lướt qua sắc mặt tái nhợt của Lưu Viên Viên thì lườm nàng ta một cái. Chút chuyện nhỏ này cũng không làm xong, thật là đồ ngu! Lưu Viên Viên lã chã chực khóc đi theo ở phía sau hắn, nàng ta cũng không hiểu cái tên ngu ngốc quần là áo lụa kia đến cùng là có chuyện gì xảy ra. Thường ngày mình tùy ý ném cho hắn một ánh mắt, hắn đều mừng rỡ như điên. Hôm nay lại nhục nhã không lưu tình với mình như thế!

Minh Nguyệt, không phải chúng ta sẽ thật sự cứ như vậy mà bơi lên bờ chứ? Ta...ta, ta không biết bơi đâu. Mới vừa rồi Lam Vũ Hạo quẳng xuống lời nói hung ác, nhưng bây giờ lại nói lắp bắp.

Ngu xuẩn. Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt nói xong, cũng không có ý tứ trách mắng như trước đó, ngược lại có một sự cưng chiều và vui cười mà chính nàng cũng không phát giác.

Sau một khắc, đám người ở trên sàn tàu đều ngẩn ra, mắt không chớp nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nguyệt, chỉ sợ liền bỏ lỡ một màn xinh đẹp này.

Bọn họ nhìn thấy gì?

Dưới ánh mặt trời, trên lưng của thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện một đôi cánh gần như trong suốt, trên cánh lóe ra ánh sáng lấp lánh, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, đẹp đến rung động lòng người. Nàng nhẹ nhàng run cánh lên, ánh sáng rực rỡ bốn phía, đoạt ánh mắt của người khác.

Đi thôi. Thiếu nữ xinh đẹp, trên mặt hình như lộ ra vẻ mỉm cười, đưa tay ra với Lam Vũ Hạo.

Lam Vũ Hạo ngơ ngẩn, chậm rãi đưa tay của mình ra đặt vào trên tay của Gia Cát Minh Nguyệt.

Người ở chỗ này, cả đời cũng sẽ không quên được một màn này.

Thiếu nữ xinh đẹp vỗ cánh, lôi kéo tay Lam Vũ Hạo, bay lên bầu trời, dần dần biến mất không thấy gì nữa.

Bên tai còn truyền đến tiếng kinh hô của Lam Vũ Hạo, Tào Ngạn Tuấn mất hồn nhìn phương hướng Gia Cát Minh Nguyệt và Lam Vũ Hạo biến mất. Quả đấm đã nắm chặt, gân xanh nổi lên, ánh mắt kiên quyết trước nay chưa từng có. Hắn nhất định phải chiếm được ma sủng đó, nhất định!

Lưu Viên Viên cũng há to miệng mà nhìn không trung, lần đầu tiên nàng ta thấy được ma sủng hình người có thể bay! Ma sủng này, rốt cuộc là chủng tộc gì?

Lúc này Lam Vũ Hạo được Gia Cát Minh Nguyệt nắm tay, treo ngược ở phía dưới nàng, oa oa kêu to: Oa ha ha, Minh Nguyệt, ngươi lại có thể biết bay, biết bay! Ha ha ha, thoải mái chết được!

Muốn chết? Vậy ta buông tay. Gia Cát Minh Nguyệt lạnh giọng nói.

A, không không, ta không muốn chết. Lam Vũ Hạo hoảng sợ la lên, chỉ sợ Gia Cát Minh Nguyệt thật sự sẽ ném hắn xuống.

Gia Cát Minh Nguyệt mang theo Lam Vũ Hạo, bay thẳng đến khu vực gần cửa thành, mới tìm chỗ vắng vẻ đáp xuống.

Ai? Minh Nguyệt, tại sao không mang theo ta bay trở về? Lam Vũ Hạo vừa rơi xuống đất thì nghi ngờ hỏi. Hắn còn muốn lấy le thêm một chút mà.

Ngươi muốn có thêm mấy tên Tào Ngạn Tuấn? Giọng của Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng. Mặc dù lạnh lẽo, cũng không vô tình giống như trước kia nữa. Tên Lam Vũ Hạo thật ra thì cũng


/232

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status