Editor: ChieuNinh
Tất nhiên là ta biết. Trên mặt Lam lão gia tử hiện lên nụ cười: Đứa nhỏ Vũ Hạo này từ nhỏ bị ta chiều hư rồi. Cuối cùng ta cũng vì nó không có cha mẹ nên ta muốn càng yêu thương nó gấp bội. Trong lúc vô tình thì dưỡng thành bộ dáng này hiện tại. Thật ra thì, ta vẫn luôn lo lắng, có một ngày ta đi rồi, hai huynh đệ bọn nó nên chăm sóc mình như thế nào. Nói tới chỗ này, Lam lão gia tử khẽ than thở, giữa chân mày đã là một mảnh ưu sầu. Đương Kim hoàng thượng đối với ông thật sự không bạc, nhưng mà thái tử cũng có địch ý rất lớn đối với Vũ Hạo. Ông không chút hoài nghi nào, một khi ông đi, thái tử thượng vị tất nhiên sẽ lấy Lam Vũ Hạo ra khai đao.
Vương Gia. . . . . . Thuộc hạ được kêu là Ngải Đông nhìn bộ dáng lo lắng của Lam lão gia tử, cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ đành trầm thấp mà trịnh trọng nói: Vương Gia ngài yên tâm, chỉ cần có Ngải Đông ta còn ở một ngày, ta nhất định sẽ bảo vệ hai vị thiếu gia an toàn.
Ừ, ta tin ngươi. Lam lão gia tử nhoẻn miệng cười, vung quả đấm nện xuống bả vai Ngải Đông: Được rồi, chúng ta cũng đừng bi quan như vậy, không thấy Vũ Hạo đang thay đổi sao? Đi, theo ta đi uống rượu.
Hai người đã đi xa, Lam Vũ Hạo tiếp tục bi thảm đứng tấn.
. . . . . .
Ban đêm, Gia Cát Minh Nguyệt bận bịu ở trong phòng luyện kim, Lam Vũ Hạo rất muốn chạy ra ngoài chơi, nhưng mà vừa nghĩ tới Gia Cát Minh Nguyệt mặt không chút thay đổi nói lời nói kia thì lại rút lui.
Nếu như ta trở lại phát hiện ngươi không có ở trong phòng, thì ta sẽ đánh gãy chân của ngươi. Yên tâm, ta là Luyện Kim Sư, ta có thể cắt đứt cũng có thể chữa khỏi. Hơn nữa trong quá trình trị liệu sẽ để cho ngươi mất hồn đến cực điểm. Gia Cát Minh Nguyệt nói xong những lời này rồi rời đi.
Lam Vũ Hạo nằm ở trên giường, nhìn rèm che hoa lệ, bỗng nhiên mạnh mẽ ngồi dậy, trong mắt lóe ánh sáng khó hiểu.
Minh Nguyệt nói cắt đứt chân của mình nàng còn có thể chữa khỏi, vậy, có thể trị khỏi chân đại ca hay không? Có lẽ, có thể thử xem!
Lam Vũ Hạo lập tức xuống giường, đi giày vào liền muốn chạy ra ngoài. Vừa mở cửa, thì nhìn thấy một gương mặt trắng bệch phóng đại. Lam Vũ Hạo hoảng sợ kêu khẽ một tiếng, vội vàng lui về phía sau. Lui ra rồi mới phát hiện người trước mắt là Đinh Tam.
Đinh Tam, buổi tối khuya khoắt ngươi ở ngoài cửa giả ma giả quỷ làm gì? Lam Vũ Hạo chưa tỉnh hồn, lạnh lùng quát mắng.
Thiếu gia, Gia Cát tiểu thư nói rồi, nếu ngài dám bước ra khỏi cửa này một bước, thì sẽ chém chân tiểu nhân. Xin ngài thương xót, vì chân tiểu nhân, trước tiên ngài vẫn nên trở về đi thôi. Đinh Tam cả người oán khí, thẳng tắp nhìn chằm chằm Lam Vũ Hạo.
Lam Vũ Hạo bị nhìn trong lòng có chút tê dại, hừ một tiếng: Bản thiếu gia sẽ không ra cửa, ta đi phòng luyện kim tìm Minh Nguyệt, tránh ra nhanh lên.
Thật sự? Ánh mắt Đinh Tam hoài nghi nhìn thiếu gia nhà mình.
Khốn kiếp! Lúc nào thì bản thiếu gia nói dối? Lam Vũ Hạo quắc mắt trừng mi mà hỏi.
Thường xuyên. Đinh Tam nhỏ giọng nói thầm.
Ngươi nói cái gì? Giọng của Lam Vũ Gạo trở nên nguy hiểm.
Không có, không nói gì. Đinh Tam rụt cổ một cái: Thiếu gia, hay ngài là chờ Gia Cát tiểu thư ở chỗ này thôi.
Câm miệng, ta nói đã không ra khỏi phủ thì sẽ không, ngươi đi theo ta là được! Lam Vũ Hạo lười phải dài dòng với Đinh Tam, đẩy hắn ra, rồi đi tới phòng luyện kim phía sau. Đinh Tam không thể làm gì khác hơn đau khổ đi theo.
Khi Lam Vũ Hạo đến gần phòng luyện kim rồi, giơ tay lên ý bảo Đinh Tam cứ chờ ở tại chỗ, còn hắn thì rón rén đi phía bên kia. Luyện Kim Sư ở Đại lục Thừa Trạch, có thì có, nhưng mà nhìn chung tài nghệ đều rất thấp. Rất nhiều người lại còn coi luyện kim làm tiêu khiển, tỷ như Lam Vũ Hạo.
Lam Vũ Hạo nghe những lời nói trước đó của Gia Cát Minh Nguyệt, ngược lại rất là tò mò rốt cuộc tài nghệ luyện kim của nàng như thế nào. Trong lòng mơ hồ có mong đợi, có lẽ tài nghệ luyện kim của Minh Nguyệt thật sự rất cao, có lẽ thật sự có thể chữa khỏi chân cho đại ca.
Lam Vũ Hạo thận trọng đến gần cửa phòng luyện kim, mới vừa đẩy ra một đường nhỏ thì nhìn thấy một đôi giày trên mặt đất, hả? Lam Vũ Hạo ngẩng đầu, thì nhìn thấy mặt Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lẽo đứng ở trước mặt.
A! Lam Vũ Hạo lần thứ hai bị dọa sợ nhảy lui về phía sau mấy bước mới đứng vững.
Ngươi tới làm cái gì? Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt hỏi.
Ta...ta, ta đến xem ngươi luyện kim, ta xem coi có phải ngươi thật sự cái gì cũng biết hay không. Lam Vũ Hạo không chịu nói lời thật, hắn mới không thừa nhận hắn ôm hi vọng muốn trị khỏi cho chân đại ca đâu.
Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì, mà là cầm thứ gì đó trên tay, ra khỏi phòng rồi đi một đi tới phương hướng.
Nè? Nè? Đi đâu vậy? Lam Vũ Hạo nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đi về phía trước, ở phía sau gọi. Nhìn bóng dáng của Gia Cát Minh Nguyệt càng ngày càng xa, Lam Vũ Hạo vội vàng đuổi theo.
Chờ ta một chút. Lam Vũ Hạo đuổi theo Gia Cát Minh Nguyệt.
Lập tức trở về cho ta. Ngoan ngoãn nằm trên giường, nếu ta trở lại phát hiện ngươi không có nằm ở trên giường, vậy ba ngày kế tiếp ngươi cũng không cần xuống giường. Gia Cát Minh Nguyệt âm trầm nói.
Lam Vũ Hạo rụt cổ một cái, không dám nói gì nữa, chung đụng trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã biết tính tình Gia Cát Minh Nguyệt, nói một không nói hai, đã nói thì tuyệt đối sẽ làm được! Hắn cũng không muốn giống như Đinh Tam bị tháo cằm chảy nước miếng khóc hu hu chật vật như vậy đâu. Ngẫm lại tình hình tay chân mình bị tháo khớp xương, nằm trên giường mấy ngày, Lam Vũ Hạo không khỏi sợ run cả người.
Ta trở về liền. Lam Vũ Hạo nhỏ giọng thầm thì một câu, xoay người lộ vẻ tức giận đi về.
Đi tới viện Lam Vũ Phàm, Gia Cát Minh Nguyệt tránh khỏi thị vệ tuần tra, quen đường quen lối đi tới trước phòng ngủ Lam Vũ Phàm khe khẽ gõ cửa một cái.
Ai đó? Lam Vũ Phàm nhỏ giọng hỏi.
Ta. Gia Cát Minh Nguyệt ở bên ngoài nhỏ giọng lên tiếng.
Trong phòng rất nhanh vang lên tiếng xe lăn chuyển động, Lam Vũ Phàm tới mở cửa.
Nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đứng ở cửa, trên khuôn mặt tái nhợt của Lam Vũ Phàm khó có được lộ ra vẻ mỉm cười: Ngươi đã đến rồi. Mời vào.
Ừ, thuốc đã được phối xong rồi. Sau khi Gia Cát Minh Nguyệt vào nhà, đặt đồ vật trong tay ở trên bàn giữa nhà, nói: Bên cạnh ngươi có ai thể có tín nhiệm?
Đương nhiên Lam Vũ Phàm đã hiểu ý tứ của Gia Cát Minh Nguyệt. Trong lòng cũng kích động. Kích động là Gia Cát Minh Nguyệt nói như vậy thì chính là chân hắn có thể trị rồi. Mà còn có một tầng ý tứ khác là không thể tiết lộ tin tức chân của hắn chữa xong ra ngoài, còn chưa có tra được kẻ hạ độc, tất nhiên phải tránh bứt dây động rừng.
Có. Lam Vũ Phàm gật đầu: Yên tâm, ta sẽ cẩn thận.
Vậy chúng ta bắt đầu đi. Gia Cát Minh Nguyệt lấy ra công cụ mang tới.
Lam Vũ Phàm ngẩng đầu nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt: Như vậy, làm phiền, Gia Cát tiểu thư.
Gia Cát Minh Nguyệt ném cho hắn một cái khăn lụa: Cắn đi.
Lam Vũ Phàm gật đầu, đang muốn nói chuyện, nhưng không ngờ thân thể chợt nhẹ, thì nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt trực tiếp ôm hắn lên giường. Mặt của Lam Vũ Phàm trong nháy mắt đỏ giống như tôm luộc chín, bị một nữ nhân ôm, thật là xấu hổ. Nhưng mà, trong lòng trừ xấu hổ ra còn có một cảm giác kỳ quái khác.
Mỗi đêm ta sẽ tới đây đổi dược cho ngươi, trong khoảng thời gian này ngươi tuyệt đối không thể di động. Trái lại Gia Cát Minh Nguyệt không quan tâm Lam Vũ Phàm có ngại ngùng xấu hổ hay không. Sắc mặt nàng có chút nặng nề: Nếu như chuẩn bị xong, thì ta muốn bắt đầu.
Ừ. Lam Vũ Phàm gật đầu, trong mắt bắn ra ánh sáng kiên nghị.
Trước tiên uống cái này. Gia Cát Minh Nguyệt đưa cho Lam Vũ Phàm một lọ thuốc nước.
Đây là? Lam Vũ Phàm nhìn lên lọ thuốc nước trong suốt trước mặt nghi ngờ hỏi.
Là giảm đau. Gia Cát Minh Nguyệt vừa nói, vừa kéo ống quần của Lam Vũ Phàm lên.
Lam Vũ Phàm uống thuốc giảm đau rồi nằm xuống, trong miệng cắn khăn lụa, giờ khắc này trong lòng có chút thấp thỏm.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn chân Lam Vũ Phàm, da của hắn rất trắng, bắp chân có chút mảnh mai, nhưng may mắn là bắp thịt cũng không có bị héo rút. Vươn tay nhéo nhéo xương đùi Lam Vũ Phàm, Lam Vũ Phàm cảm nhận được hơi lạnh ngón tay chạm tới ở trên bắp chân của mình, cả người khẽ run lên.
Không cần khẩn trương, ta xuống tay rất nhanh. Gia Cát Minh Nguyệt mặt không vẻ gì nói.
Lam Vũ Phàm cũng không biết nên cười hay là nên làm sao, đây là giọng điệu an ủi người khác sao? Sau một khắc, trên đùi truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, hắn như muốn bất tỉnh đi. Xuống tay, quả nhiên rất nhanh. . . . . .
Gia Cát Minh Nguyệt rất nhanh bôi thước trên đùi cho hắn, cột thanh nẹp lại.
Nhớ, không nên lộn xộn. Mỗi đêm ta sẽ sang đây xem ngươi. Gia Cát Minh Nguyệt lại để lại mấy bình thuốc: Những thứ này đều là thuốc giảm đau, nếu như không chịu nổi, thì uống một chai. Nhưng mà thuốc giảm đau vẫn nên uống ít, đối với thân thể cũng không tốt.
Đa tạ Gia Cát tiểu thư. Lam Vũ Phàm từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, mới vừa rồi hắn uống xong thuốc giảm đau còn chưa hoàn toàn phát huy công hiệu, hiện tại đau đến trước mắt tối đen từng trận. Miễn cưỡng nói ra một câu, cũng đã muốn tính mạng của hắn rồi.
Muốn cám ơn ta thì khỏe lại nhanh lên, dạy tên đệ đệ ngu xuẩn của ngươi thành tài. Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Ta nhất định sẽ. Lam Vũ Phàm cười cười yếu ớt, cố sức nói: Ta tê liệt mấy năm nay, nghĩ tới về sau vương phủ phải dựa vào Vũ Hạo rồi, cho nên tức giận mà cam chịu, yêu cầu nghiêm khắc đối với nó, trong lời nói có hơi quá đáng. Là ta quá mức nóng lòng, mới dẫn đến hiện tại nó xa lạ với ta như vậy.
Biết là tốt rồi. Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu: Đợi ngươi khỏe lại, sẽ chậm rãi dạy hắn. Ta đi về trước đây.
Ừ. Lam Vũ Phàm gật đầu, khẽ mỉm cười: Gia Cát tiểu thư, cám ơn ngươi.
Đều nói không cần cám ơn rồi. Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi: Thật là dài dòng.
Gia Cát Minh Nguyệt lại dặn dò Lam Vũ Phàm vài câu, lúc này mới ra cửa, đi trở lại sân viện của Vũ Hạo. Ngay sau khi Gia Cát Minh Nguyệt đi, Lam Vũ Phàm chậm rãi nhắm mắt lại, trên gương mặt trắng nõn rốt cuộc hiện lên một chút ý cười. Không ngờ còn có một ngày chân được chữa khỏi.
Gia Cát Minh Nguyệt đi tới trước cửa phòng ngủ của Lam Vũ Hạo, khẽ hừ một tiếng, sau đó trở về phòng của mình. Lam Vũ Hạo núp ở trong chăn, hận không được cào tường. Tại sao, tại sao mình sợ ma sủng của mình như vậy chứ, cái này thật giống như có cái gì không đúng nha! Làm gì phải nghe lời nàng nói như vậy? Không được! Mình nhất định phải mạnh mẽ chấn chỉnh oai phong! Bày ra một chủ nhân đủ tư cách!
Chẳng qua trên đời này lý tưởng thường thì tốt đẹp, mà thực tế thì rất gian nan. . . . . .
Ôi ôi, hắc hắc. . . . . . Trời còn chưa sáng, trong hậu viện Uy Ninh vương phủ truyền đến một trận tiếng gọi ầm ĩ.
Mẹ nó, đây là ai làm, có muốn sống hay không hả? Thật vất vả những con gà chọi chó đấu bị xử lý xong, vốn tưởng rằng có thể yên lặng ngủ ngon giấc, bọn hạ nhân từng người một bị làm tỉnh giấc, nhỏ giọng chửi đẩy cửa phòng ra. Nhìn thấy Lam Vũ Hạo đang ở trong sân nâng tạ đá chưa tới hai mươi cân kìm nén đến mặt đỏ tới mang tai, khổ sở giống như bị táo bón thì lập tức câm mồm lùi về phòng.
Tiểu tổ tông của ta, ngài đây là muốn làm ồn ào thế nào vậy hả? Bọn hạ nhân dùng chăn che đầu, trong lòng kêu rên không dứt.
Tiểu thiếu gia của bọn họ tâm huyết dâng lên thì bọn họ đã sớm lĩnh giáo qua rồi, năm trước đột nhiên muốn học kiếm, vì vậy trong thời gian chưa đầy một tháng, những cây hoa quế tuyết cây lim giá trị vạn kim trong Uy
Tất nhiên là ta biết. Trên mặt Lam lão gia tử hiện lên nụ cười: Đứa nhỏ Vũ Hạo này từ nhỏ bị ta chiều hư rồi. Cuối cùng ta cũng vì nó không có cha mẹ nên ta muốn càng yêu thương nó gấp bội. Trong lúc vô tình thì dưỡng thành bộ dáng này hiện tại. Thật ra thì, ta vẫn luôn lo lắng, có một ngày ta đi rồi, hai huynh đệ bọn nó nên chăm sóc mình như thế nào. Nói tới chỗ này, Lam lão gia tử khẽ than thở, giữa chân mày đã là một mảnh ưu sầu. Đương Kim hoàng thượng đối với ông thật sự không bạc, nhưng mà thái tử cũng có địch ý rất lớn đối với Vũ Hạo. Ông không chút hoài nghi nào, một khi ông đi, thái tử thượng vị tất nhiên sẽ lấy Lam Vũ Hạo ra khai đao.
Vương Gia. . . . . . Thuộc hạ được kêu là Ngải Đông nhìn bộ dáng lo lắng của Lam lão gia tử, cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ đành trầm thấp mà trịnh trọng nói: Vương Gia ngài yên tâm, chỉ cần có Ngải Đông ta còn ở một ngày, ta nhất định sẽ bảo vệ hai vị thiếu gia an toàn.
Ừ, ta tin ngươi. Lam lão gia tử nhoẻn miệng cười, vung quả đấm nện xuống bả vai Ngải Đông: Được rồi, chúng ta cũng đừng bi quan như vậy, không thấy Vũ Hạo đang thay đổi sao? Đi, theo ta đi uống rượu.
Hai người đã đi xa, Lam Vũ Hạo tiếp tục bi thảm đứng tấn.
. . . . . .
Ban đêm, Gia Cát Minh Nguyệt bận bịu ở trong phòng luyện kim, Lam Vũ Hạo rất muốn chạy ra ngoài chơi, nhưng mà vừa nghĩ tới Gia Cát Minh Nguyệt mặt không chút thay đổi nói lời nói kia thì lại rút lui.
Nếu như ta trở lại phát hiện ngươi không có ở trong phòng, thì ta sẽ đánh gãy chân của ngươi. Yên tâm, ta là Luyện Kim Sư, ta có thể cắt đứt cũng có thể chữa khỏi. Hơn nữa trong quá trình trị liệu sẽ để cho ngươi mất hồn đến cực điểm. Gia Cát Minh Nguyệt nói xong những lời này rồi rời đi.
Lam Vũ Hạo nằm ở trên giường, nhìn rèm che hoa lệ, bỗng nhiên mạnh mẽ ngồi dậy, trong mắt lóe ánh sáng khó hiểu.
Minh Nguyệt nói cắt đứt chân của mình nàng còn có thể chữa khỏi, vậy, có thể trị khỏi chân đại ca hay không? Có lẽ, có thể thử xem!
Lam Vũ Hạo lập tức xuống giường, đi giày vào liền muốn chạy ra ngoài. Vừa mở cửa, thì nhìn thấy một gương mặt trắng bệch phóng đại. Lam Vũ Hạo hoảng sợ kêu khẽ một tiếng, vội vàng lui về phía sau. Lui ra rồi mới phát hiện người trước mắt là Đinh Tam.
Đinh Tam, buổi tối khuya khoắt ngươi ở ngoài cửa giả ma giả quỷ làm gì? Lam Vũ Hạo chưa tỉnh hồn, lạnh lùng quát mắng.
Thiếu gia, Gia Cát tiểu thư nói rồi, nếu ngài dám bước ra khỏi cửa này một bước, thì sẽ chém chân tiểu nhân. Xin ngài thương xót, vì chân tiểu nhân, trước tiên ngài vẫn nên trở về đi thôi. Đinh Tam cả người oán khí, thẳng tắp nhìn chằm chằm Lam Vũ Hạo.
Lam Vũ Hạo bị nhìn trong lòng có chút tê dại, hừ một tiếng: Bản thiếu gia sẽ không ra cửa, ta đi phòng luyện kim tìm Minh Nguyệt, tránh ra nhanh lên.
Thật sự? Ánh mắt Đinh Tam hoài nghi nhìn thiếu gia nhà mình.
Khốn kiếp! Lúc nào thì bản thiếu gia nói dối? Lam Vũ Hạo quắc mắt trừng mi mà hỏi.
Thường xuyên. Đinh Tam nhỏ giọng nói thầm.
Ngươi nói cái gì? Giọng của Lam Vũ Gạo trở nên nguy hiểm.
Không có, không nói gì. Đinh Tam rụt cổ một cái: Thiếu gia, hay ngài là chờ Gia Cát tiểu thư ở chỗ này thôi.
Câm miệng, ta nói đã không ra khỏi phủ thì sẽ không, ngươi đi theo ta là được! Lam Vũ Hạo lười phải dài dòng với Đinh Tam, đẩy hắn ra, rồi đi tới phòng luyện kim phía sau. Đinh Tam không thể làm gì khác hơn đau khổ đi theo.
Khi Lam Vũ Hạo đến gần phòng luyện kim rồi, giơ tay lên ý bảo Đinh Tam cứ chờ ở tại chỗ, còn hắn thì rón rén đi phía bên kia. Luyện Kim Sư ở Đại lục Thừa Trạch, có thì có, nhưng mà nhìn chung tài nghệ đều rất thấp. Rất nhiều người lại còn coi luyện kim làm tiêu khiển, tỷ như Lam Vũ Hạo.
Lam Vũ Hạo nghe những lời nói trước đó của Gia Cát Minh Nguyệt, ngược lại rất là tò mò rốt cuộc tài nghệ luyện kim của nàng như thế nào. Trong lòng mơ hồ có mong đợi, có lẽ tài nghệ luyện kim của Minh Nguyệt thật sự rất cao, có lẽ thật sự có thể chữa khỏi chân cho đại ca.
Lam Vũ Hạo thận trọng đến gần cửa phòng luyện kim, mới vừa đẩy ra một đường nhỏ thì nhìn thấy một đôi giày trên mặt đất, hả? Lam Vũ Hạo ngẩng đầu, thì nhìn thấy mặt Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lẽo đứng ở trước mặt.
A! Lam Vũ Hạo lần thứ hai bị dọa sợ nhảy lui về phía sau mấy bước mới đứng vững.
Ngươi tới làm cái gì? Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt hỏi.
Ta...ta, ta đến xem ngươi luyện kim, ta xem coi có phải ngươi thật sự cái gì cũng biết hay không. Lam Vũ Hạo không chịu nói lời thật, hắn mới không thừa nhận hắn ôm hi vọng muốn trị khỏi cho chân đại ca đâu.
Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì, mà là cầm thứ gì đó trên tay, ra khỏi phòng rồi đi một đi tới phương hướng.
Nè? Nè? Đi đâu vậy? Lam Vũ Hạo nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đi về phía trước, ở phía sau gọi. Nhìn bóng dáng của Gia Cát Minh Nguyệt càng ngày càng xa, Lam Vũ Hạo vội vàng đuổi theo.
Chờ ta một chút. Lam Vũ Hạo đuổi theo Gia Cát Minh Nguyệt.
Lập tức trở về cho ta. Ngoan ngoãn nằm trên giường, nếu ta trở lại phát hiện ngươi không có nằm ở trên giường, vậy ba ngày kế tiếp ngươi cũng không cần xuống giường. Gia Cát Minh Nguyệt âm trầm nói.
Lam Vũ Hạo rụt cổ một cái, không dám nói gì nữa, chung đụng trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã biết tính tình Gia Cát Minh Nguyệt, nói một không nói hai, đã nói thì tuyệt đối sẽ làm được! Hắn cũng không muốn giống như Đinh Tam bị tháo cằm chảy nước miếng khóc hu hu chật vật như vậy đâu. Ngẫm lại tình hình tay chân mình bị tháo khớp xương, nằm trên giường mấy ngày, Lam Vũ Hạo không khỏi sợ run cả người.
Ta trở về liền. Lam Vũ Hạo nhỏ giọng thầm thì một câu, xoay người lộ vẻ tức giận đi về.
Đi tới viện Lam Vũ Phàm, Gia Cát Minh Nguyệt tránh khỏi thị vệ tuần tra, quen đường quen lối đi tới trước phòng ngủ Lam Vũ Phàm khe khẽ gõ cửa một cái.
Ai đó? Lam Vũ Phàm nhỏ giọng hỏi.
Ta. Gia Cát Minh Nguyệt ở bên ngoài nhỏ giọng lên tiếng.
Trong phòng rất nhanh vang lên tiếng xe lăn chuyển động, Lam Vũ Phàm tới mở cửa.
Nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đứng ở cửa, trên khuôn mặt tái nhợt của Lam Vũ Phàm khó có được lộ ra vẻ mỉm cười: Ngươi đã đến rồi. Mời vào.
Ừ, thuốc đã được phối xong rồi. Sau khi Gia Cát Minh Nguyệt vào nhà, đặt đồ vật trong tay ở trên bàn giữa nhà, nói: Bên cạnh ngươi có ai thể có tín nhiệm?
Đương nhiên Lam Vũ Phàm đã hiểu ý tứ của Gia Cát Minh Nguyệt. Trong lòng cũng kích động. Kích động là Gia Cát Minh Nguyệt nói như vậy thì chính là chân hắn có thể trị rồi. Mà còn có một tầng ý tứ khác là không thể tiết lộ tin tức chân của hắn chữa xong ra ngoài, còn chưa có tra được kẻ hạ độc, tất nhiên phải tránh bứt dây động rừng.
Có. Lam Vũ Phàm gật đầu: Yên tâm, ta sẽ cẩn thận.
Vậy chúng ta bắt đầu đi. Gia Cát Minh Nguyệt lấy ra công cụ mang tới.
Lam Vũ Phàm ngẩng đầu nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt: Như vậy, làm phiền, Gia Cát tiểu thư.
Gia Cát Minh Nguyệt ném cho hắn một cái khăn lụa: Cắn đi.
Lam Vũ Phàm gật đầu, đang muốn nói chuyện, nhưng không ngờ thân thể chợt nhẹ, thì nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt trực tiếp ôm hắn lên giường. Mặt của Lam Vũ Phàm trong nháy mắt đỏ giống như tôm luộc chín, bị một nữ nhân ôm, thật là xấu hổ. Nhưng mà, trong lòng trừ xấu hổ ra còn có một cảm giác kỳ quái khác.
Mỗi đêm ta sẽ tới đây đổi dược cho ngươi, trong khoảng thời gian này ngươi tuyệt đối không thể di động. Trái lại Gia Cát Minh Nguyệt không quan tâm Lam Vũ Phàm có ngại ngùng xấu hổ hay không. Sắc mặt nàng có chút nặng nề: Nếu như chuẩn bị xong, thì ta muốn bắt đầu.
Ừ. Lam Vũ Phàm gật đầu, trong mắt bắn ra ánh sáng kiên nghị.
Trước tiên uống cái này. Gia Cát Minh Nguyệt đưa cho Lam Vũ Phàm một lọ thuốc nước.
Đây là? Lam Vũ Phàm nhìn lên lọ thuốc nước trong suốt trước mặt nghi ngờ hỏi.
Là giảm đau. Gia Cát Minh Nguyệt vừa nói, vừa kéo ống quần của Lam Vũ Phàm lên.
Lam Vũ Phàm uống thuốc giảm đau rồi nằm xuống, trong miệng cắn khăn lụa, giờ khắc này trong lòng có chút thấp thỏm.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn chân Lam Vũ Phàm, da của hắn rất trắng, bắp chân có chút mảnh mai, nhưng may mắn là bắp thịt cũng không có bị héo rút. Vươn tay nhéo nhéo xương đùi Lam Vũ Phàm, Lam Vũ Phàm cảm nhận được hơi lạnh ngón tay chạm tới ở trên bắp chân của mình, cả người khẽ run lên.
Không cần khẩn trương, ta xuống tay rất nhanh. Gia Cát Minh Nguyệt mặt không vẻ gì nói.
Lam Vũ Phàm cũng không biết nên cười hay là nên làm sao, đây là giọng điệu an ủi người khác sao? Sau một khắc, trên đùi truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, hắn như muốn bất tỉnh đi. Xuống tay, quả nhiên rất nhanh. . . . . .
Gia Cát Minh Nguyệt rất nhanh bôi thước trên đùi cho hắn, cột thanh nẹp lại.
Nhớ, không nên lộn xộn. Mỗi đêm ta sẽ sang đây xem ngươi. Gia Cát Minh Nguyệt lại để lại mấy bình thuốc: Những thứ này đều là thuốc giảm đau, nếu như không chịu nổi, thì uống một chai. Nhưng mà thuốc giảm đau vẫn nên uống ít, đối với thân thể cũng không tốt.
Đa tạ Gia Cát tiểu thư. Lam Vũ Phàm từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, mới vừa rồi hắn uống xong thuốc giảm đau còn chưa hoàn toàn phát huy công hiệu, hiện tại đau đến trước mắt tối đen từng trận. Miễn cưỡng nói ra một câu, cũng đã muốn tính mạng của hắn rồi.
Muốn cám ơn ta thì khỏe lại nhanh lên, dạy tên đệ đệ ngu xuẩn của ngươi thành tài. Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Ta nhất định sẽ. Lam Vũ Phàm cười cười yếu ớt, cố sức nói: Ta tê liệt mấy năm nay, nghĩ tới về sau vương phủ phải dựa vào Vũ Hạo rồi, cho nên tức giận mà cam chịu, yêu cầu nghiêm khắc đối với nó, trong lời nói có hơi quá đáng. Là ta quá mức nóng lòng, mới dẫn đến hiện tại nó xa lạ với ta như vậy.
Biết là tốt rồi. Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu: Đợi ngươi khỏe lại, sẽ chậm rãi dạy hắn. Ta đi về trước đây.
Ừ. Lam Vũ Phàm gật đầu, khẽ mỉm cười: Gia Cát tiểu thư, cám ơn ngươi.
Đều nói không cần cám ơn rồi. Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi: Thật là dài dòng.
Gia Cát Minh Nguyệt lại dặn dò Lam Vũ Phàm vài câu, lúc này mới ra cửa, đi trở lại sân viện của Vũ Hạo. Ngay sau khi Gia Cát Minh Nguyệt đi, Lam Vũ Phàm chậm rãi nhắm mắt lại, trên gương mặt trắng nõn rốt cuộc hiện lên một chút ý cười. Không ngờ còn có một ngày chân được chữa khỏi.
Gia Cát Minh Nguyệt đi tới trước cửa phòng ngủ của Lam Vũ Hạo, khẽ hừ một tiếng, sau đó trở về phòng của mình. Lam Vũ Hạo núp ở trong chăn, hận không được cào tường. Tại sao, tại sao mình sợ ma sủng của mình như vậy chứ, cái này thật giống như có cái gì không đúng nha! Làm gì phải nghe lời nàng nói như vậy? Không được! Mình nhất định phải mạnh mẽ chấn chỉnh oai phong! Bày ra một chủ nhân đủ tư cách!
Chẳng qua trên đời này lý tưởng thường thì tốt đẹp, mà thực tế thì rất gian nan. . . . . .
Ôi ôi, hắc hắc. . . . . . Trời còn chưa sáng, trong hậu viện Uy Ninh vương phủ truyền đến một trận tiếng gọi ầm ĩ.
Mẹ nó, đây là ai làm, có muốn sống hay không hả? Thật vất vả những con gà chọi chó đấu bị xử lý xong, vốn tưởng rằng có thể yên lặng ngủ ngon giấc, bọn hạ nhân từng người một bị làm tỉnh giấc, nhỏ giọng chửi đẩy cửa phòng ra. Nhìn thấy Lam Vũ Hạo đang ở trong sân nâng tạ đá chưa tới hai mươi cân kìm nén đến mặt đỏ tới mang tai, khổ sở giống như bị táo bón thì lập tức câm mồm lùi về phòng.
Tiểu tổ tông của ta, ngài đây là muốn làm ồn ào thế nào vậy hả? Bọn hạ nhân dùng chăn che đầu, trong lòng kêu rên không dứt.
Tiểu thiếu gia của bọn họ tâm huyết dâng lên thì bọn họ đã sớm lĩnh giáo qua rồi, năm trước đột nhiên muốn học kiếm, vì vậy trong thời gian chưa đầy một tháng, những cây hoa quế tuyết cây lim giá trị vạn kim trong Uy
/232
|