Bóc!
Đang lúc mọi người tách ra chỉ còn lại mình Đan Đạo Hùng, Thủy Tinh, Dạ Tình.
Thủy Tinh bỗng kêu lên:
- Tiểu Hắc! Tiểu Hắc, ngươi tìm được Vu Nhai rồi sao?
Thủy Tinh lập tức phát động ma pháp Quang Ma Kinh, không quan tâm Đan Đạo Hùng có biết bí mật Tiểu Hắc có thể đối thoại khoảng cách xa.
Phía sau màn hình tối đen, mơ hồ thấy đôi mắt vàng tròn xoe của Tiểu Hắc, hoa văn vàng trên lưng nó.
Tiểu Hắc líu ríu muốn biểu đạt cái gì:
- Chít chít!
Vẻ mặt Thủy Tinh từ từ biến nặng nề, nhưng biểu tình không còn lo âu.
Thủy Tinh gật đầu, nói:
- Biết rồi, ngươi tiếp tục tìm đi. Chúng ta sẽ đi qua hội hợp với ngươi.
Thủy Tinh cắt đứt ma pháp, thở hắt ra nói:
- Có lẽ Vu Nhai an toàn, ít nhất có hy vọng.
Dạ Tình hồi hộp hỏi:
- Tiểu Hắc nói gì?
Thủy Tinh nặng nề nói:
- Tiểu Hắc nói năng lực của nó không đủ, không đuổi đến chỗ không gian dịch chuyển nhưng biết vị trí đại khái, nằm trong Mê Vụ sơn mạch. Đó là Mê Vụ sơn mạch Động Minh yếu tắc.
- Mê Vụ sơn mạch?
Mắt Dạ Tình sáng rực lên, nàng nhớ rõ Vu Nhai từng ở trong Mê Vụ sơn mạch.
Thủy Tinh trầm giọng nói:
- Đúng vậy! Nên ta mới nói có lẽ Vu Nhai an toàn, chỗ đó là sân nhà của hắn.
Chỉ mình Thủy Tinh biết Vu Nhai ở trong Mê Vụ sơn mạch là tình huống như thế nào, ma thú trong đó khủng bố ra sao. Với tính cách của Vu Nhai chắc chắn sẽ lợi dụng các loại thiên nhiên địa thế chiến đấu với Cổ Duệ chi dân.
- Đúng vậy! Nơi đó cực kỳ quái dị, lần trước ta đi vào suýt chút mình đầu vết thương đi ra. Cổ Duệ chi dân dịch chuyển không gian nếu không ở khu vực sâu thì đỡ, còn sâu trong Mê Vụ sơn mạch dù hắn có tổn thương thần thể cũng không giết Vu Nhai được.
Đan Đạo Hùng thở phào, gã cảm giác nữ tế này sẽ sống, mạng hắn rất lớn.
Sâu trong Mê Vụ sơn mạch có các loại dao động kỳ dị, nghĩa là không dễ liên thông với không gian bị phong tỏa.
Thủy Tinh xác nhận cách nói của Đan Đạo Hùng:
- Ừm! Tiểu Hắc nói Vu Nhai bị truyền tống đến chỗ rất sâu.
Thủy Tinh nhìn Đan Đạo Hùng, mắt long lanh nói:
- Phụ thân . . .
- Ngươi muốn đi tìm hắn?
- Ừm! Chỗ đó không chỉ là sân nhà của hắn còn là của ta.
Đan Đạo Hùng gật đầu, nói:
- Vậy đi chung đi.
Thủy Tinh lộ biểu tình vui mừng, có phụ thân đi, cộng với Mê Vụ sơn mạch kỳ dị thì Vu Nhai càng an toàn. Có lẽ tối nay bọn họ sẽ tìm được Vu Nhai.
Dạ Tình nói nhanh:
- Ta cũng đi!
Có Đan Đạo Hùng thì không sợ Dạ Tình bị nguy hiểm, Thủy Tinh hiểu rõ tâm tình của nàng, hai người đi chung có thể an ủi, khích lệ nhau. Tâm tình của Dạ Tình phức tạp hơn Thủy Tinh, vì nàng vừa mất khuê mật Tiểu Mỹ. Đan Đạo Hùng mang theo Thủy Tinh, Dạ Tình cưỡi trên khưu phong thú giết hướng Mê Vụ sơn mạch.
Bắc Đẩu thành chủ vẫn không ngừng thăm dò các chỗ hiểm khác trong Bắc Đẩu hành tỉnh.
Phải đề phòng lỡ như, hơn nữa Đan Đạo Hùng mới được tin Cổ Duệ chi dân nhưng trực giác nói cho gã Thần Huyền đại lục sẽ có bão lớn. Khiến Bắc Đẩu hành tỉnh căng thẳng hành động cũng là chuyện tốt.
Thủy Tinh không biết chuyến đi này là hành trình dài. Đan Đạo Hùng không phải vạn năng, có vài chỗ trên Thần Huyền đại lục dù thực lực cường đại cũng không dễ tìm được. Nếu không như vậy Mê Vụ sơn mạch đã không tồn tại, sớm bị cao thủ điều tra tận gốc. Sự thật là Mê Vụ sơn mạch vẫn bí ẩn, làm nhiều cao thủ chùn bước.
Tại sao Tiểu Hắc đến địa bàn của nó nhưng không truy tung được Vu Nhai cũng vì nguyên nhân này, không chỉ vì thực lực nó chưa đủ.
Khi đến gần bầu trời Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, sắc mặt lão nhân đại quản sự càng âm trầm hơn, lão nhíu mày làm khuôn mặt nếp nhăn nhiều như mạng nhện càng khó xem.
Lão nhân đại quản sự lẩm bẩm:
- Lạ lùng, tại sao đột nhiên mất liên lạc? Ta đã dịch chuyển tiểu tử kia đến chỗ quái quỷ gì?
Lúc trước lão nhân đại quản sự hơi căng thẳng, lão sợ bị Đan Đạo Hùng tìm ra vị trí nên chọn một nơi kỳ dị mà gần tiểu thành để dịch chuyển không gian. Có lẽ nơi kỳ dị sẽ ngăn cản Đan Đạo Hùng phát hiện, cho lão nhân đại quản sự thời gian giết Vu Nhai.
Lão nhân đại quản sự không sợ thực lực của Đan Đạo Hùng mà sợ kế hoạch bị phá hỏng.
Lão nhân đại quản sự không ngờ chuyện vốn đơn giản vậy mà thành ra thế này.
Bây giờ lão nhân đại quản sự hận Vu Nhai thấu xương. Nếu không phải tiểu tử này quá khó gặm thì lão cần gì tổn thương thần thể? Cần gì sợ kế hoạch lớn của Cổ Duệ chi dân bị người phát hiện? Vẫn câu nói cũ, lão nhân đại quản sự sớm biết chuyện như vậy đã không lo nghĩ cho công chúa Hắc Nguyệt, trực tiếp giết chết tiểu tử này.
Tiếc rằng lúc trước lão nhân đại quản sự không ngờ một tiểu tử thiên binh sư sẽ khó giết như vậy.
Tóm lại từ khi lão nhân đại quản sự dịch chuyển không gian thì chuyện rất kỳ dị, lão mất liên lạc với không gian, bóng đen hình người đó, và cả Hắc Đạt Tư. Như Đan Đạo Hùng vừa suy đoán, bây giờ dù lão nhân đại quản sự có tổn thương thần thể cũng không dễ giết Vu Nhai.
- Không được, vì bảo đảm an toàn, ta nhất định phải giết hắn.
Lão nhân đại quản sự vẫn quyết định không thể chậm trễ việc lớn, dù sao lão chỉ là một quản sự, không phải quý tộc thần nên dám liều mạng. Lúc trước lão nhân đại quản sự đã chuẩn bị tổn thất thần thể giết chết Vu Nhai nhưng không ngờ dịch chuyển không gian đến vùng đất kỳ dị này. Lão nhân đại quản sự chỉ có thể tổn thương triệt để hơn, dù khó khăn cũng phải làm. Lão nhân đại quản sự nuốt dược vật xuống, lão lại bắt đầu phát ra sức mạnh hắc chú đáng sợ.
Tiểu Mỹ ngủ trong xe bỗng lên tiếng:
- A? Chuyện gì vậy?
Lão nhân đại quản sự phản xạ nói:
- Không có gì, công chúa cứ yên tâm ngủ tiếp. Mới rồi có một con ma thú cường đại đánh lén chúng ta, đã kêu Hắc Đạt Tư giải quyết.
Vừa rồi Đan Đạo Hùng một gậy nương ý thức của lão nhân đại quản sự đâm thủng không gian bị phong tỏa, đánh tới chỗ lão nên Tiểu Mỹ tỉnh dậy. Lão nhân đại quản sự sẽ không nói sự thật cho nàng biết.
Nếu bây giờ lão nhân đại quản sự giận quá mất khôn nói cho công chúa Hắc Nguyệt thì lúc trước lão cố ý giả bộ ra oai đều uổng phí.
Tiểu Mỹ chớp mắt, rất nghi ngờ. Cùng với lời lão nhân đại quản sự nói, Tiểu Mỹ cảm thấy rất buồn ngủ, chậm rãi thiếp đi.
Trong khi ba người Thủy Tinh, Dạ Tình, Đan Đạo Hùng xuất phát đi Mê Vụ sơn mạch tìm Vu Nhai không bao lâu thì bên ngoài Bắc Đẩu thành xếp một đội rất là xa hoa, ngay ngắn, nhưng tạo cảm giác lưu manh. Đó là Phú thân vương Hoàng Phủ Dụ bị phạt đi Á Xuyên yếu tắc của Bắc Đẩu hành tỉnh vì dám rời khỏi Kiếm Sơn hùng quan. Đó là đoàn người Hoàng Phủ đại tướng quân Kiếm Sơn hùng quan.
Đang lúc mọi người tách ra chỉ còn lại mình Đan Đạo Hùng, Thủy Tinh, Dạ Tình.
Thủy Tinh bỗng kêu lên:
- Tiểu Hắc! Tiểu Hắc, ngươi tìm được Vu Nhai rồi sao?
Thủy Tinh lập tức phát động ma pháp Quang Ma Kinh, không quan tâm Đan Đạo Hùng có biết bí mật Tiểu Hắc có thể đối thoại khoảng cách xa.
Phía sau màn hình tối đen, mơ hồ thấy đôi mắt vàng tròn xoe của Tiểu Hắc, hoa văn vàng trên lưng nó.
Tiểu Hắc líu ríu muốn biểu đạt cái gì:
- Chít chít!
Vẻ mặt Thủy Tinh từ từ biến nặng nề, nhưng biểu tình không còn lo âu.
Thủy Tinh gật đầu, nói:
- Biết rồi, ngươi tiếp tục tìm đi. Chúng ta sẽ đi qua hội hợp với ngươi.
Thủy Tinh cắt đứt ma pháp, thở hắt ra nói:
- Có lẽ Vu Nhai an toàn, ít nhất có hy vọng.
Dạ Tình hồi hộp hỏi:
- Tiểu Hắc nói gì?
Thủy Tinh nặng nề nói:
- Tiểu Hắc nói năng lực của nó không đủ, không đuổi đến chỗ không gian dịch chuyển nhưng biết vị trí đại khái, nằm trong Mê Vụ sơn mạch. Đó là Mê Vụ sơn mạch Động Minh yếu tắc.
- Mê Vụ sơn mạch?
Mắt Dạ Tình sáng rực lên, nàng nhớ rõ Vu Nhai từng ở trong Mê Vụ sơn mạch.
Thủy Tinh trầm giọng nói:
- Đúng vậy! Nên ta mới nói có lẽ Vu Nhai an toàn, chỗ đó là sân nhà của hắn.
Chỉ mình Thủy Tinh biết Vu Nhai ở trong Mê Vụ sơn mạch là tình huống như thế nào, ma thú trong đó khủng bố ra sao. Với tính cách của Vu Nhai chắc chắn sẽ lợi dụng các loại thiên nhiên địa thế chiến đấu với Cổ Duệ chi dân.
- Đúng vậy! Nơi đó cực kỳ quái dị, lần trước ta đi vào suýt chút mình đầu vết thương đi ra. Cổ Duệ chi dân dịch chuyển không gian nếu không ở khu vực sâu thì đỡ, còn sâu trong Mê Vụ sơn mạch dù hắn có tổn thương thần thể cũng không giết Vu Nhai được.
Đan Đạo Hùng thở phào, gã cảm giác nữ tế này sẽ sống, mạng hắn rất lớn.
Sâu trong Mê Vụ sơn mạch có các loại dao động kỳ dị, nghĩa là không dễ liên thông với không gian bị phong tỏa.
Thủy Tinh xác nhận cách nói của Đan Đạo Hùng:
- Ừm! Tiểu Hắc nói Vu Nhai bị truyền tống đến chỗ rất sâu.
Thủy Tinh nhìn Đan Đạo Hùng, mắt long lanh nói:
- Phụ thân . . .
- Ngươi muốn đi tìm hắn?
- Ừm! Chỗ đó không chỉ là sân nhà của hắn còn là của ta.
Đan Đạo Hùng gật đầu, nói:
- Vậy đi chung đi.
Thủy Tinh lộ biểu tình vui mừng, có phụ thân đi, cộng với Mê Vụ sơn mạch kỳ dị thì Vu Nhai càng an toàn. Có lẽ tối nay bọn họ sẽ tìm được Vu Nhai.
Dạ Tình nói nhanh:
- Ta cũng đi!
Có Đan Đạo Hùng thì không sợ Dạ Tình bị nguy hiểm, Thủy Tinh hiểu rõ tâm tình của nàng, hai người đi chung có thể an ủi, khích lệ nhau. Tâm tình của Dạ Tình phức tạp hơn Thủy Tinh, vì nàng vừa mất khuê mật Tiểu Mỹ. Đan Đạo Hùng mang theo Thủy Tinh, Dạ Tình cưỡi trên khưu phong thú giết hướng Mê Vụ sơn mạch.
Bắc Đẩu thành chủ vẫn không ngừng thăm dò các chỗ hiểm khác trong Bắc Đẩu hành tỉnh.
Phải đề phòng lỡ như, hơn nữa Đan Đạo Hùng mới được tin Cổ Duệ chi dân nhưng trực giác nói cho gã Thần Huyền đại lục sẽ có bão lớn. Khiến Bắc Đẩu hành tỉnh căng thẳng hành động cũng là chuyện tốt.
Thủy Tinh không biết chuyến đi này là hành trình dài. Đan Đạo Hùng không phải vạn năng, có vài chỗ trên Thần Huyền đại lục dù thực lực cường đại cũng không dễ tìm được. Nếu không như vậy Mê Vụ sơn mạch đã không tồn tại, sớm bị cao thủ điều tra tận gốc. Sự thật là Mê Vụ sơn mạch vẫn bí ẩn, làm nhiều cao thủ chùn bước.
Tại sao Tiểu Hắc đến địa bàn của nó nhưng không truy tung được Vu Nhai cũng vì nguyên nhân này, không chỉ vì thực lực nó chưa đủ.
Khi đến gần bầu trời Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, sắc mặt lão nhân đại quản sự càng âm trầm hơn, lão nhíu mày làm khuôn mặt nếp nhăn nhiều như mạng nhện càng khó xem.
Lão nhân đại quản sự lẩm bẩm:
- Lạ lùng, tại sao đột nhiên mất liên lạc? Ta đã dịch chuyển tiểu tử kia đến chỗ quái quỷ gì?
Lúc trước lão nhân đại quản sự hơi căng thẳng, lão sợ bị Đan Đạo Hùng tìm ra vị trí nên chọn một nơi kỳ dị mà gần tiểu thành để dịch chuyển không gian. Có lẽ nơi kỳ dị sẽ ngăn cản Đan Đạo Hùng phát hiện, cho lão nhân đại quản sự thời gian giết Vu Nhai.
Lão nhân đại quản sự không sợ thực lực của Đan Đạo Hùng mà sợ kế hoạch bị phá hỏng.
Lão nhân đại quản sự không ngờ chuyện vốn đơn giản vậy mà thành ra thế này.
Bây giờ lão nhân đại quản sự hận Vu Nhai thấu xương. Nếu không phải tiểu tử này quá khó gặm thì lão cần gì tổn thương thần thể? Cần gì sợ kế hoạch lớn của Cổ Duệ chi dân bị người phát hiện? Vẫn câu nói cũ, lão nhân đại quản sự sớm biết chuyện như vậy đã không lo nghĩ cho công chúa Hắc Nguyệt, trực tiếp giết chết tiểu tử này.
Tiếc rằng lúc trước lão nhân đại quản sự không ngờ một tiểu tử thiên binh sư sẽ khó giết như vậy.
Tóm lại từ khi lão nhân đại quản sự dịch chuyển không gian thì chuyện rất kỳ dị, lão mất liên lạc với không gian, bóng đen hình người đó, và cả Hắc Đạt Tư. Như Đan Đạo Hùng vừa suy đoán, bây giờ dù lão nhân đại quản sự có tổn thương thần thể cũng không dễ giết Vu Nhai.
- Không được, vì bảo đảm an toàn, ta nhất định phải giết hắn.
Lão nhân đại quản sự vẫn quyết định không thể chậm trễ việc lớn, dù sao lão chỉ là một quản sự, không phải quý tộc thần nên dám liều mạng. Lúc trước lão nhân đại quản sự đã chuẩn bị tổn thất thần thể giết chết Vu Nhai nhưng không ngờ dịch chuyển không gian đến vùng đất kỳ dị này. Lão nhân đại quản sự chỉ có thể tổn thương triệt để hơn, dù khó khăn cũng phải làm. Lão nhân đại quản sự nuốt dược vật xuống, lão lại bắt đầu phát ra sức mạnh hắc chú đáng sợ.
Tiểu Mỹ ngủ trong xe bỗng lên tiếng:
- A? Chuyện gì vậy?
Lão nhân đại quản sự phản xạ nói:
- Không có gì, công chúa cứ yên tâm ngủ tiếp. Mới rồi có một con ma thú cường đại đánh lén chúng ta, đã kêu Hắc Đạt Tư giải quyết.
Vừa rồi Đan Đạo Hùng một gậy nương ý thức của lão nhân đại quản sự đâm thủng không gian bị phong tỏa, đánh tới chỗ lão nên Tiểu Mỹ tỉnh dậy. Lão nhân đại quản sự sẽ không nói sự thật cho nàng biết.
Nếu bây giờ lão nhân đại quản sự giận quá mất khôn nói cho công chúa Hắc Nguyệt thì lúc trước lão cố ý giả bộ ra oai đều uổng phí.
Tiểu Mỹ chớp mắt, rất nghi ngờ. Cùng với lời lão nhân đại quản sự nói, Tiểu Mỹ cảm thấy rất buồn ngủ, chậm rãi thiếp đi.
Trong khi ba người Thủy Tinh, Dạ Tình, Đan Đạo Hùng xuất phát đi Mê Vụ sơn mạch tìm Vu Nhai không bao lâu thì bên ngoài Bắc Đẩu thành xếp một đội rất là xa hoa, ngay ngắn, nhưng tạo cảm giác lưu manh. Đó là Phú thân vương Hoàng Phủ Dụ bị phạt đi Á Xuyên yếu tắc của Bắc Đẩu hành tỉnh vì dám rời khỏi Kiếm Sơn hùng quan. Đó là đoàn người Hoàng Phủ đại tướng quân Kiếm Sơn hùng quan.
/1991
|