Độc Cô Diệt Ninh nhẹ nhàng đứng dậy bước tới gần Vu Nhai, nói:
- Ta chẳng qua là bỏ ý thức của ngươi vào bánh xe thời gian, cơ thể của ngươi vẫn ở bên ngoài. Tuy ý thức của ngươi qua tăm năm nhưng cơ thể mới chỉ qua nửa canh giờ, kết hợp thời gian thánh đạo mà ngươi lĩnh ngộ, đã hiểu chưa?
Vu Nhai há to mồm, đầu óc rối loạn nhưng chậm rãi tỉnh táo lại, hắn hơi hiểu ra.
Độc Cô Diệt Ninh cười nói:
- Nếu ngươi có thể lĩnh ngộ thời gian thánh đạo tức là ngươi đỡ một chiêu của ta, sống sót tiếp tục làm người Độc Cô gia khác họ, mãi đến khi nào ngươi tiêu diệt Độc Cô Chiến Phong thì thôi.
Độc Cô Diệt Ninh bình tĩnh uống rượu, không giống lúc trước điên cuồng.
Độc Cô Diệt Ninh giơ ly hướng Vu Nhai:
- Cùng nhau uống đi, xem như đưa tiễn ta.
Vu Nhai phướt lờ Độc Cô Diệt Ninh, bây giờ hắn cần bình tĩnh, sửa sang lại, giao lưu với các binh linh. Vu Nhai đứng ngây tại chỗ, sắc mặt liên tục thay đổi, qua một canh giờ sau mới thở hắt ra. Vu Nhai nở nụ cười mếu.
Trong khi giao lưu các binh linh nói không biết nửa canh giờ đó Vu Nhai trải qua trăm năm. Các binh linh thấy lạ là tại sao hắn bỗng nhiên ngây người, bọn họ cố gắng đánh thức ăn nhưng qua nửa canh giờ hắn vẫn chết trân.
- Rượu đưa tiễn? Chẳng phải ngươi còn sống được hai tháng sau? Ta không có cách nào ra ngoài.
Tâm tình Vu Nhai cực kỳ phức tạp, tâm trạng trăm năm già nua không dễ phục hồi ngay.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Chết tiệt, mình còn trẻ vậy mà đã tang thương.
Nhưng có một điều chắc chắn là thời gian trăm năm đó Vu Nhai trở thành thần binh sư có ích hơn thần chi nguyên gì đó, có thêm kinh nghiệm trăm năm. Nhưng lạ là khi Vu Nhai lên thần binh sư có vẻ không quá mạnh.
Vu Nhai mới nói xong thì thấy Độc Cô Diệt Ninh phun ra búng máu.
- Phụt!
Máu nhuộm đỏ râu trắng, Độc Cô Diệt Ninh cười to bảo:
- Ta không phải Thời Gian Ma Thần, không làm được trình độ như cái tên dưới mông ta đây, dĩ nhiên sẽ tiêu hao chút lực lượng. Ví dụ như tuổi thọ, từ hai tháng áp súc thành hai ngày.
Vu Nhai giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Độc Cô Diệt Ninh lắc đầu sau đó kích động nói:
- Không có gì, nếu không phải ta lĩnh ngộ thời gian thánh đạo thậm chí thời gian thần đạo thì đã chết từ ba trăm năm trước. Sống thêm ba trăm năm là món quà tốt nhất cho ta. Ngươi xuất hiện trước mặt ta, khiến ta chết có giá trị. Ta rất vừa lòng biểu hiện của Độc Cô gia chủ hiện thời, Độc Cô gia chúng ta chắc chắn sẽ vượt qua nguy hiểm lần này.
Đầu óc Vu Nhai rối rắm, Độc Cô Diệt Ninh nói vậy là sao? Rối quá.
Thôn Thiên kiếm linh lên tiếng:
- Rất đơn giản, lúc trước lão già này không thật sự muốn giết ngươi mà chỉ khiến ngươi lĩnh ngộ thời gian thánh đạo. Những gì lão đã làm là diễn kịch, tấm lòng của lão đáng được tôn trọng.
Vu Nhai sửa sang lại suy nghĩ, cuối cùng khẳng định Độc Cô Diệt Ninh cùng loại người như Độc Cô gia chủ.
Vu Nhai nghĩ thông vài chuyện, tâm tình phức tạp. Độc Cô Diệt Ninh xem trọng thiên phú của Vu Nhai nên mới đánh ra thời gian chi đạo chứ không phải khó chịu vì hắn họ Vu.
- Lão yêu quái, rượu của lão không còn bao nhiêu đúng không? Ở trong này nhiều năm, bớt ăn kiệm uống đi, chỗ ta có rượu ngon đây. Trước khi chết ta sẽ cùng lão uống thỏa mãn.
Mặc kệ thế nào lão yêu quái sắp chết, bởi vì cho hắn trăm năm kinh nghiệm tu luyện trong thời gian chi đạo. Độc Cô Diệt Ninh sắp chết lại cho Vu Nhai trải nghiệm trăm năm, thủ đoạn quá nghịch thiên cần trả giá đắt. Tin tưởng Thời Gian Ma Thần làm hành động giống Độc Cô Diệt Ninh cũng phải trả giá.
Vu Nhai thầm thở dài, hắn không già mồm cãi láo, lấy rượu ngon trong không gian giới chỉ lúc trước nhặt được của cao thủ thần giai ra ngoài. Vu Nhai uống một hớp to rồi ném rượu đi.
- Ha ha ha ha ha ha! tiểu quỷ thật hiểu ta, rượu ngon!
Độc Cô Diệt Ninh không để bụng bị Vu Nhai gọi là lão yêu quái, lão nhận lấy rượu uống cái ực. Hai ngời cụng ly, thỉnh thoảng nói chuyện. Lâu lâu Độc Cô Diệt Ninh lại chỉ điểm cho Vu Nhai.
Độc Cô Diệt Ninh chợt hỏi:
- Có phải ngươi thấy lạ là tại sao trong thời gian chi đạo thì thần binh sư của ngươi không quá mạnh?
Đúng là Vu Nhai có nhiều điều khó hiểu:
- Đúng!
- Ha ha ha ha ha ha! Đã nói là thời gian chi dạo không phải trăm năm thật sự, ngươi không thấy mình quên ăn đồ vật là rất lạ sao? Thành tựu trong thời gian đó của ngươi bị khấu trừ nhiều, thật thật giả giả khó mà chia rõ. Nhưng tóm lại ngươi tiến bộ rất nhiều.
- Hãy quên trăm năm đó đi. Ngươi vẫn là đỉnh thiên binh sư, vẫn cần truy cầu lực lượng mạnh nhất.
Độc Cô Diệt Ninh nói xong nốc rượu ừng ực, ném lại cho Vu Nhai.
- Suy nghĩ nhiều làm gì? Ngươi vẫn là ngươi, thời gian không thay đổi được.
- Ực ực!
Vu Nhai uống hớp lớn, nói:
- Đúng vậy! Trăm năm hư ảo, cứ xem nó là một giấc mơ đi. Trong mơ được nhiều kinh nghiệm như vậy ta còn bất mãn cái gì? Ta vẫn là ta, vẫn còn trẻ, ta tủy cầu vô địch thiên hạ!
- Ha ha ha ha ha ha!
- Phải rồi lão yêu quái, nếu lúc đó ta không cảm ngộ được thời gian thánh đạo thì sẽ ra sao?
Độc Cô Diệt Ninh cười to bảo:
- Tất nhiên là chết già hoặc như ngươi nói, chịu không nổi tự sát. Hoặc ta giải mở thời gian chi đạo cho ngươi. Bây giờ ngươi uống rượu với ta sẽ là lão già tóc bạc phơ, ngươi cũng biến thành lão yêu quái.
Vu Nhai hỏi:
- Đây chính là thời gian chi đạo?
- Đúng vậy! Đáng sợ nhất thế giới là thời gian, nhưng có thời gian chi đạo ít nhất ngươi có thể ở lại thế giới lữ giả lâu hơn một chút, có lẽ sẽ tìm được cách ra ngoài.
Độc Cô Diệt Ninh cảm thán nhìn bia mộ dưới mông mình, nếu lão không gặp Thời Gian Ma Thần thì thời gian chi đạo của lão làm gì đáng sợ như thế? Độc Cô Diệt Ninh làm sao sống được đến bây giờ? Lão cũng sẽ không ngồi đây cảm thán.
Độc Cô Diệt Ninh nói:
- Nào nào nào, chúng ta hãy launạ bàn kiếm kỹ đi. Ngươi có gần hai trăm thanh 1 kđúng không? Ta rất có hứng thú.
- Luận bàn? Cầu còn không được.
Vu Nhai mừng rỡ, kiếm kỹ của lão yêu quái tuyệt đối mạnh hơn hắn nhiều.
Tiếp theo một già một trẻ luận bàn trong men say, đa phần là Độc Cô Diệt Ninh chỉ diểm Vu Nhai. Qua trămn ăm nửa thật nửa giả, Vu Nhai lĩnh ngộ sâu sắc hơn, năng lực học tập nâng cao rất nhiều.
Tuy Vu Nhai không phải thần binh sư thật sự nhưng hắn tăng thêm rất nhiều kinh nghiệm, có nhiều thứ bây giờ học liền hiểu rõ.
- Ha ha ha ha ha ha! Nếu ngươi có thể lấy được nhiều kiếm như thế thì tặng ngươi mấy thanh kiếm này, dung hợp được không?
- Tất nhiên!
Không biết qua bao lâu, Vu Nhai không che giấu bí mật của mình nữa, hắn thuận theo tự nhiên nhưng cũng không chu động nói nhiều.
Độc Cô Diệt Ninh không hỏi bí mật của Vu Nhai, cũng không hỏi về Thôn Thiên kiếm. Độc Cô Diệt Ninh sắp chết, còn tìm hiểu nhiều làm gì? Lòng Độc Cô Diệt Ninh rộng như biển.
- Ta chẳng qua là bỏ ý thức của ngươi vào bánh xe thời gian, cơ thể của ngươi vẫn ở bên ngoài. Tuy ý thức của ngươi qua tăm năm nhưng cơ thể mới chỉ qua nửa canh giờ, kết hợp thời gian thánh đạo mà ngươi lĩnh ngộ, đã hiểu chưa?
Vu Nhai há to mồm, đầu óc rối loạn nhưng chậm rãi tỉnh táo lại, hắn hơi hiểu ra.
Độc Cô Diệt Ninh cười nói:
- Nếu ngươi có thể lĩnh ngộ thời gian thánh đạo tức là ngươi đỡ một chiêu của ta, sống sót tiếp tục làm người Độc Cô gia khác họ, mãi đến khi nào ngươi tiêu diệt Độc Cô Chiến Phong thì thôi.
Độc Cô Diệt Ninh bình tĩnh uống rượu, không giống lúc trước điên cuồng.
Độc Cô Diệt Ninh giơ ly hướng Vu Nhai:
- Cùng nhau uống đi, xem như đưa tiễn ta.
Vu Nhai phướt lờ Độc Cô Diệt Ninh, bây giờ hắn cần bình tĩnh, sửa sang lại, giao lưu với các binh linh. Vu Nhai đứng ngây tại chỗ, sắc mặt liên tục thay đổi, qua một canh giờ sau mới thở hắt ra. Vu Nhai nở nụ cười mếu.
Trong khi giao lưu các binh linh nói không biết nửa canh giờ đó Vu Nhai trải qua trăm năm. Các binh linh thấy lạ là tại sao hắn bỗng nhiên ngây người, bọn họ cố gắng đánh thức ăn nhưng qua nửa canh giờ hắn vẫn chết trân.
- Rượu đưa tiễn? Chẳng phải ngươi còn sống được hai tháng sau? Ta không có cách nào ra ngoài.
Tâm tình Vu Nhai cực kỳ phức tạp, tâm trạng trăm năm già nua không dễ phục hồi ngay.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Chết tiệt, mình còn trẻ vậy mà đã tang thương.
Nhưng có một điều chắc chắn là thời gian trăm năm đó Vu Nhai trở thành thần binh sư có ích hơn thần chi nguyên gì đó, có thêm kinh nghiệm trăm năm. Nhưng lạ là khi Vu Nhai lên thần binh sư có vẻ không quá mạnh.
Vu Nhai mới nói xong thì thấy Độc Cô Diệt Ninh phun ra búng máu.
- Phụt!
Máu nhuộm đỏ râu trắng, Độc Cô Diệt Ninh cười to bảo:
- Ta không phải Thời Gian Ma Thần, không làm được trình độ như cái tên dưới mông ta đây, dĩ nhiên sẽ tiêu hao chút lực lượng. Ví dụ như tuổi thọ, từ hai tháng áp súc thành hai ngày.
Vu Nhai giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Độc Cô Diệt Ninh lắc đầu sau đó kích động nói:
- Không có gì, nếu không phải ta lĩnh ngộ thời gian thánh đạo thậm chí thời gian thần đạo thì đã chết từ ba trăm năm trước. Sống thêm ba trăm năm là món quà tốt nhất cho ta. Ngươi xuất hiện trước mặt ta, khiến ta chết có giá trị. Ta rất vừa lòng biểu hiện của Độc Cô gia chủ hiện thời, Độc Cô gia chúng ta chắc chắn sẽ vượt qua nguy hiểm lần này.
Đầu óc Vu Nhai rối rắm, Độc Cô Diệt Ninh nói vậy là sao? Rối quá.
Thôn Thiên kiếm linh lên tiếng:
- Rất đơn giản, lúc trước lão già này không thật sự muốn giết ngươi mà chỉ khiến ngươi lĩnh ngộ thời gian thánh đạo. Những gì lão đã làm là diễn kịch, tấm lòng của lão đáng được tôn trọng.
Vu Nhai sửa sang lại suy nghĩ, cuối cùng khẳng định Độc Cô Diệt Ninh cùng loại người như Độc Cô gia chủ.
Vu Nhai nghĩ thông vài chuyện, tâm tình phức tạp. Độc Cô Diệt Ninh xem trọng thiên phú của Vu Nhai nên mới đánh ra thời gian chi đạo chứ không phải khó chịu vì hắn họ Vu.
- Lão yêu quái, rượu của lão không còn bao nhiêu đúng không? Ở trong này nhiều năm, bớt ăn kiệm uống đi, chỗ ta có rượu ngon đây. Trước khi chết ta sẽ cùng lão uống thỏa mãn.
Mặc kệ thế nào lão yêu quái sắp chết, bởi vì cho hắn trăm năm kinh nghiệm tu luyện trong thời gian chi đạo. Độc Cô Diệt Ninh sắp chết lại cho Vu Nhai trải nghiệm trăm năm, thủ đoạn quá nghịch thiên cần trả giá đắt. Tin tưởng Thời Gian Ma Thần làm hành động giống Độc Cô Diệt Ninh cũng phải trả giá.
Vu Nhai thầm thở dài, hắn không già mồm cãi láo, lấy rượu ngon trong không gian giới chỉ lúc trước nhặt được của cao thủ thần giai ra ngoài. Vu Nhai uống một hớp to rồi ném rượu đi.
- Ha ha ha ha ha ha! tiểu quỷ thật hiểu ta, rượu ngon!
Độc Cô Diệt Ninh không để bụng bị Vu Nhai gọi là lão yêu quái, lão nhận lấy rượu uống cái ực. Hai ngời cụng ly, thỉnh thoảng nói chuyện. Lâu lâu Độc Cô Diệt Ninh lại chỉ điểm cho Vu Nhai.
Độc Cô Diệt Ninh chợt hỏi:
- Có phải ngươi thấy lạ là tại sao trong thời gian chi đạo thì thần binh sư của ngươi không quá mạnh?
Đúng là Vu Nhai có nhiều điều khó hiểu:
- Đúng!
- Ha ha ha ha ha ha! Đã nói là thời gian chi dạo không phải trăm năm thật sự, ngươi không thấy mình quên ăn đồ vật là rất lạ sao? Thành tựu trong thời gian đó của ngươi bị khấu trừ nhiều, thật thật giả giả khó mà chia rõ. Nhưng tóm lại ngươi tiến bộ rất nhiều.
- Hãy quên trăm năm đó đi. Ngươi vẫn là đỉnh thiên binh sư, vẫn cần truy cầu lực lượng mạnh nhất.
Độc Cô Diệt Ninh nói xong nốc rượu ừng ực, ném lại cho Vu Nhai.
- Suy nghĩ nhiều làm gì? Ngươi vẫn là ngươi, thời gian không thay đổi được.
- Ực ực!
Vu Nhai uống hớp lớn, nói:
- Đúng vậy! Trăm năm hư ảo, cứ xem nó là một giấc mơ đi. Trong mơ được nhiều kinh nghiệm như vậy ta còn bất mãn cái gì? Ta vẫn là ta, vẫn còn trẻ, ta tủy cầu vô địch thiên hạ!
- Ha ha ha ha ha ha!
- Phải rồi lão yêu quái, nếu lúc đó ta không cảm ngộ được thời gian thánh đạo thì sẽ ra sao?
Độc Cô Diệt Ninh cười to bảo:
- Tất nhiên là chết già hoặc như ngươi nói, chịu không nổi tự sát. Hoặc ta giải mở thời gian chi đạo cho ngươi. Bây giờ ngươi uống rượu với ta sẽ là lão già tóc bạc phơ, ngươi cũng biến thành lão yêu quái.
Vu Nhai hỏi:
- Đây chính là thời gian chi đạo?
- Đúng vậy! Đáng sợ nhất thế giới là thời gian, nhưng có thời gian chi đạo ít nhất ngươi có thể ở lại thế giới lữ giả lâu hơn một chút, có lẽ sẽ tìm được cách ra ngoài.
Độc Cô Diệt Ninh cảm thán nhìn bia mộ dưới mông mình, nếu lão không gặp Thời Gian Ma Thần thì thời gian chi đạo của lão làm gì đáng sợ như thế? Độc Cô Diệt Ninh làm sao sống được đến bây giờ? Lão cũng sẽ không ngồi đây cảm thán.
Độc Cô Diệt Ninh nói:
- Nào nào nào, chúng ta hãy launạ bàn kiếm kỹ đi. Ngươi có gần hai trăm thanh 1 kđúng không? Ta rất có hứng thú.
- Luận bàn? Cầu còn không được.
Vu Nhai mừng rỡ, kiếm kỹ của lão yêu quái tuyệt đối mạnh hơn hắn nhiều.
Tiếp theo một già một trẻ luận bàn trong men say, đa phần là Độc Cô Diệt Ninh chỉ diểm Vu Nhai. Qua trămn ăm nửa thật nửa giả, Vu Nhai lĩnh ngộ sâu sắc hơn, năng lực học tập nâng cao rất nhiều.
Tuy Vu Nhai không phải thần binh sư thật sự nhưng hắn tăng thêm rất nhiều kinh nghiệm, có nhiều thứ bây giờ học liền hiểu rõ.
- Ha ha ha ha ha ha! Nếu ngươi có thể lấy được nhiều kiếm như thế thì tặng ngươi mấy thanh kiếm này, dung hợp được không?
- Tất nhiên!
Không biết qua bao lâu, Vu Nhai không che giấu bí mật của mình nữa, hắn thuận theo tự nhiên nhưng cũng không chu động nói nhiều.
Độc Cô Diệt Ninh không hỏi bí mật của Vu Nhai, cũng không hỏi về Thôn Thiên kiếm. Độc Cô Diệt Ninh sắp chết, còn tìm hiểu nhiều làm gì? Lòng Độc Cô Diệt Ninh rộng như biển.
/1991
|