Độc Cô Diệt Ninh ném bảy thanh kiếm ra ngoài, là thần kiếm của bảy vị thần binh sư Độc Cô gia. Quả nhiên Độc Cô Diệt Ninh lượm hết đồ của mười bốn trưởng lão thần giai chết đi.
Vu Nhai biết cuối cùng mấy thứ này sẽ rơi vào tay hắn nên không quá hưng phấn.
Không biết qua bao nhiêu canh giờ, Độc Cô Diệt Ninh lên tiếng:
- Như thế nào? Kiếm trận này mạnh hơn ngươi đâm chém lung tung đúng không?
Độc Cô Diệt Ninh dạy cho Vu Nhai một kiếm trận, khiến hắn dùng hai trăm thanh kiếm tổ thành kiếm trận, uy lực khủng bố siêu đẳng. Vùng đất toái kiếm đầy mùi rượu, bóng kiếm, tiếng cười già nua.
Hai ngày sau, tất cả bình tĩnh lại, chỉ còn mùi rượu nồng nặc. Một già một trẻ mệt mỏi ngồi trước bai mộ nhìn thiên địa không hề thay đổi.
Vu Nhai trầm giọng hỏi:
- Lão yêu quái dạy cho ta nhiều, tặng nhiều thứ ottó cho ta, còn ký thác cho ta hoàn toàn sử dụng lực lượng Lạc Thiên thần kiếm, chẳng lẽ không sợ tương lai ta chết cũng quyết không họ Độc Cô sao?
Thanh âm già nua không chút yếu ớt:
- Chẳng phải ngươi nói chỉ cần tiêu diệt được Độc Cô Chiến Phong là ngươi sẽ phục hồi họ Độc Cô?
- Thật ra ta không muốn sửa họ, họ Vu cũng tốt. Làm sao đây? Bây giờ lão sắp chết rồi, chắc không giết được ta?
- Ha ha ha ha ha ha! Đúng là không giết ngươi được, ta biết ngươi cũng muốn hỏi Độc Cô gia chủ câu này, để ta trả lời cho ngươi thay hắn.
Độc Cô Diệt Ninh cuồng cười:
- Khi đó dù ngươi thật sự vô địch thiên hạ thì Độc Cô gia chủ có ơn với ngươi, lão già gia chủ đời trước ta đây cũng có ơn với ngươi, khi đó vung bút lên viết bốn chữ Độc Cô Cửu Nhai vào gia phả Độc Cô gia thì ngươi làm gì được hắn? Với cá tính của ngươi làm gì được đây? Dù gì người ta có ơn với ngươi, ha ha ha ha ha ha!
Vu Nhai tức giận đứng bật dậy:
- Cha nó, các ngươi âm hiểm quá!
Trong lòng Vu Nhai ôm mối nghi hoặc nhưng nghe Độc Cô Diệt Ninh nói xong hắn cảm giác có thể Độc Cô gia chủ se làm như vậy.
Độc Cô Diệt Ninh cười xong khẽ nói:
- Đây là dương mưu, không gọi là âm.
Sắc mặt Vu Nhai liên tục thay đổi, cuối cùng công nhận là không làm gì được Độc Cô gia chủ.
Vu Nhai nghiến răng nói:
- Khi đó ta chắc chắn sẽ xử Độc Cô Chiến Phong, nếu không thì rất thiệt thòi. Chết tiệt, quả nhiên các ngươi không ai tốt!
Có lẽ vì say nên tính cách Vu Nhai trở tâm tính trẻ tuổi.
Độc Cô Diệt Ninh không đáp, chỉ khẽ ậm ừ:
- A . . .
Vu Nhai im lặng một lúc, mở miệng nói:
- Này lão yêu quái, chắc lão rất hứng thú với bí mật của ta đúng không? Có lẽ ta sẽ ra ngoài được, chỉ cần lão sống rời khỏi đây thì ta sẽ nói cho lão biết bí mật lớn nhất. Thế nào? Hì hì, có lẽ trong cơ thể ta ẩn chứa lực lượng không thua gì thế giới lữ giả.
Nhưng bên cạnh Vu Nhai không có hồi âm.
Vu Nhai quay đầu nhìn Độc Cô Diệt Ninh, hắn im lặng đứng lên, đi cách lão mười thước bày phù văn trận.
Vu Nhai vừa bày phù văn vừa nói:
- Thật ra, lão nhìn những phù văn này xem. Phù văn của ta có thể dẫn ra phù văn thế giới lữ giả. Trong thời gian chi đạo ta trôi qua trăm năm, đã lĩnh ngộ đến hai mươi chín góc Huyền Binh Điển, mặc dù không nhiều nhưng ta hiểu biết rõ ràng hơn phù văn thế giới lữ giả, nhất định sẽ có cách ra ngoài được.
- Này lão yêu quái, lão ở đây lâu như vậy chẳng lẽ không muốn ra ngoài nhìn xem thế giới sao? Tại sao không trả lời? Nói đi!
Nước mắt ướt nhòe tầm nhìn, lệ rơi như mưa.
Tuy chỉ ở chung hai ngày ngắn ngủi, toàn là uống rượu say xỉn, Vu Nhai bị hố trăm năm nửa thật nửa giả nhưng Độc Cô Diệt Ninh đem lại cảm giác kính sợ. Vu Nhai tôn trọng lão nhân sắp chết này.
Vu Nhai rất hối hận, hắn hối hận không bày ra phù văn trận, không nói những bí mật.
Bởi vì lúc trước Vu Nhai chưa sinh ra lòng kính trọng với Độc Cô Diệt Ninh, còn tức giận thời gian trăm năm kia, khi 1e phản ứng lại thì lão nhân đã ngừng thở.
Vu Nhai điên cuồng bày phù văn, lảm nhảm lẩm bẩm. Có lẽ vì trăm năm khiến Vu Nhai càng chú trọng sinh mệnh, tình nghĩa đậm sau.
- Hộc hộc hộc . . .
Không biết qua bao lâu Vu Nhai nằm bệch xuống đất, bày quá nhiều phù văn khiến hắn mệt mỏi.
Vu Nhai nằm dưới đất thở hổn hển nói:
- Đáng tiếc cho lão yêu quái, ta vốn định để lão trở thành người thứ nhất trên Thần Huyền đại lục biết bí mật của ta, dù là lão bà của ta cũng không biết.
- Tiếc nuối là lão chết nhanh quá. Ta có nên mang xác lão ra noài không? Hay chôn cất lão tại đây? Thôi, có lẽ thế giới lữ giả sẽ là kẻ địch của ta, chắc lão cũng rất muốn trở về Độc Cô gia? Còn những người khác nếu đã chôn rồi thì không quấy rầy bọn họ vậy.
- Nhưng ta sẽ giúp lão lập bia tại đây làm kỷ niệm.
Vu Nhai lẩm bẩm không dứt, hắn dứng dậy, chậm rãi khắc một bia mộ nhưng không chôn xác Độc Cô Diệt Ninh. Bia ghi: Mộ của Kiếm Thần, thời gian chi thần, Độc Cô Diệt Ninh.
- Tất cả đồ tốt của người thì ta không khách sáo, bao gồm huyền kiếm bản mệnh, hì hì.
Vu Nhai cướp bóc tất cả đồ tốt, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tim hắn vẫn đập rất nhanh.
Đây là đồ vật của mười lăm cường giả thần giai, bao gồm bảy thanh kiếm lúc trước Vu Nhai thu được, quyển trục của các ma thần, thần binh ba vị thần binh sư, Quan Thiên Bá. Cuối cùng có mảnh nhỏ Đoạn Thiên thần kiếm, các loại kinh nghiệm tu luyện vân vân. Vu Nhai phát hiện món nợ của Minh bà bà không nhiều, hắn ra ngoài được là sẽ trả sạch nợ.
Vu Nhai điên cuồng vơ vét bỏ hết vào không gian giới chỉ, chờ khi rảnh sẽ kiểm kê lại.
Vu Nhai hưng phấn khi liếc sang xác lão nhân bên cạnh thì thở dài.
Ong ong ong ong ong!
Trong lúc Vu Nhai nửa buồn nửa vui bỗng chốc phù văn trận hắn bày ra kêu vù vù. Vô số phù văn bay đầy trời hình thành một quang trận bắn lên cao, bất giác phù văn trên phù văn trận tăng nhiều gấp mấy lần. Cảm giác tim đập nhanh truyền dến từ bầu trời.
Ong ong ong ong ong!
phù văn trận chậm rãi bình tĩnh lại nhưng Huyền Binh Điển thì không, dường như trên bầu trời có thứ gì nó rất muốn có, sốt ruột muốn nhìn xem. Mặt Vu Nhai hơi biến sắc.
Vu Nhai nhìn hướng Độc Cô Diệt Ninh, nói:
- Lão yêu quái, thấy không? Ta đã nói là ta có cách ra ngoài, sao lão không chịu chờ?
- Thôi, giờ ta mang lão đi ra.
Vu Nhai nói xong cất xác Độc Cô Diệt Ninh vào không gian giới chỉ, túm lên Tiểu Hắc say mê man đáp xuống phù văn trận điên cuồng dâng lên.
Ong ong ong ong ong!
Trong phút chốc Huyền Binh Điển run bần bật, vô số phù văn bay ra gia cố vào phù văn trận cơ sở lúc trước Vu Nhai bày ra. Phù văn trận của Vu Nhai, thế giới lữ giả, Huyền Binh Điển, ba loại phù văn chồng lên nhau. Trong khoảnh khắc đó Vu Nhai chưa kịp phản ứng thì phù văn trận tỏa sáng rực rỡ, một chùm sáng do vô số phù văn tổ hợp bắn thẳng lên trời. Vu Nhai biến mất trong vùng đất toái kiếm.
Vu Nhai biết cuối cùng mấy thứ này sẽ rơi vào tay hắn nên không quá hưng phấn.
Không biết qua bao nhiêu canh giờ, Độc Cô Diệt Ninh lên tiếng:
- Như thế nào? Kiếm trận này mạnh hơn ngươi đâm chém lung tung đúng không?
Độc Cô Diệt Ninh dạy cho Vu Nhai một kiếm trận, khiến hắn dùng hai trăm thanh kiếm tổ thành kiếm trận, uy lực khủng bố siêu đẳng. Vùng đất toái kiếm đầy mùi rượu, bóng kiếm, tiếng cười già nua.
Hai ngày sau, tất cả bình tĩnh lại, chỉ còn mùi rượu nồng nặc. Một già một trẻ mệt mỏi ngồi trước bai mộ nhìn thiên địa không hề thay đổi.
Vu Nhai trầm giọng hỏi:
- Lão yêu quái dạy cho ta nhiều, tặng nhiều thứ ottó cho ta, còn ký thác cho ta hoàn toàn sử dụng lực lượng Lạc Thiên thần kiếm, chẳng lẽ không sợ tương lai ta chết cũng quyết không họ Độc Cô sao?
Thanh âm già nua không chút yếu ớt:
- Chẳng phải ngươi nói chỉ cần tiêu diệt được Độc Cô Chiến Phong là ngươi sẽ phục hồi họ Độc Cô?
- Thật ra ta không muốn sửa họ, họ Vu cũng tốt. Làm sao đây? Bây giờ lão sắp chết rồi, chắc không giết được ta?
- Ha ha ha ha ha ha! Đúng là không giết ngươi được, ta biết ngươi cũng muốn hỏi Độc Cô gia chủ câu này, để ta trả lời cho ngươi thay hắn.
Độc Cô Diệt Ninh cuồng cười:
- Khi đó dù ngươi thật sự vô địch thiên hạ thì Độc Cô gia chủ có ơn với ngươi, lão già gia chủ đời trước ta đây cũng có ơn với ngươi, khi đó vung bút lên viết bốn chữ Độc Cô Cửu Nhai vào gia phả Độc Cô gia thì ngươi làm gì được hắn? Với cá tính của ngươi làm gì được đây? Dù gì người ta có ơn với ngươi, ha ha ha ha ha ha!
Vu Nhai tức giận đứng bật dậy:
- Cha nó, các ngươi âm hiểm quá!
Trong lòng Vu Nhai ôm mối nghi hoặc nhưng nghe Độc Cô Diệt Ninh nói xong hắn cảm giác có thể Độc Cô gia chủ se làm như vậy.
Độc Cô Diệt Ninh cười xong khẽ nói:
- Đây là dương mưu, không gọi là âm.
Sắc mặt Vu Nhai liên tục thay đổi, cuối cùng công nhận là không làm gì được Độc Cô gia chủ.
Vu Nhai nghiến răng nói:
- Khi đó ta chắc chắn sẽ xử Độc Cô Chiến Phong, nếu không thì rất thiệt thòi. Chết tiệt, quả nhiên các ngươi không ai tốt!
Có lẽ vì say nên tính cách Vu Nhai trở tâm tính trẻ tuổi.
Độc Cô Diệt Ninh không đáp, chỉ khẽ ậm ừ:
- A . . .
Vu Nhai im lặng một lúc, mở miệng nói:
- Này lão yêu quái, chắc lão rất hứng thú với bí mật của ta đúng không? Có lẽ ta sẽ ra ngoài được, chỉ cần lão sống rời khỏi đây thì ta sẽ nói cho lão biết bí mật lớn nhất. Thế nào? Hì hì, có lẽ trong cơ thể ta ẩn chứa lực lượng không thua gì thế giới lữ giả.
Nhưng bên cạnh Vu Nhai không có hồi âm.
Vu Nhai quay đầu nhìn Độc Cô Diệt Ninh, hắn im lặng đứng lên, đi cách lão mười thước bày phù văn trận.
Vu Nhai vừa bày phù văn vừa nói:
- Thật ra, lão nhìn những phù văn này xem. Phù văn của ta có thể dẫn ra phù văn thế giới lữ giả. Trong thời gian chi đạo ta trôi qua trăm năm, đã lĩnh ngộ đến hai mươi chín góc Huyền Binh Điển, mặc dù không nhiều nhưng ta hiểu biết rõ ràng hơn phù văn thế giới lữ giả, nhất định sẽ có cách ra ngoài được.
- Này lão yêu quái, lão ở đây lâu như vậy chẳng lẽ không muốn ra ngoài nhìn xem thế giới sao? Tại sao không trả lời? Nói đi!
Nước mắt ướt nhòe tầm nhìn, lệ rơi như mưa.
Tuy chỉ ở chung hai ngày ngắn ngủi, toàn là uống rượu say xỉn, Vu Nhai bị hố trăm năm nửa thật nửa giả nhưng Độc Cô Diệt Ninh đem lại cảm giác kính sợ. Vu Nhai tôn trọng lão nhân sắp chết này.
Vu Nhai rất hối hận, hắn hối hận không bày ra phù văn trận, không nói những bí mật.
Bởi vì lúc trước Vu Nhai chưa sinh ra lòng kính trọng với Độc Cô Diệt Ninh, còn tức giận thời gian trăm năm kia, khi 1e phản ứng lại thì lão nhân đã ngừng thở.
Vu Nhai điên cuồng bày phù văn, lảm nhảm lẩm bẩm. Có lẽ vì trăm năm khiến Vu Nhai càng chú trọng sinh mệnh, tình nghĩa đậm sau.
- Hộc hộc hộc . . .
Không biết qua bao lâu Vu Nhai nằm bệch xuống đất, bày quá nhiều phù văn khiến hắn mệt mỏi.
Vu Nhai nằm dưới đất thở hổn hển nói:
- Đáng tiếc cho lão yêu quái, ta vốn định để lão trở thành người thứ nhất trên Thần Huyền đại lục biết bí mật của ta, dù là lão bà của ta cũng không biết.
- Tiếc nuối là lão chết nhanh quá. Ta có nên mang xác lão ra noài không? Hay chôn cất lão tại đây? Thôi, có lẽ thế giới lữ giả sẽ là kẻ địch của ta, chắc lão cũng rất muốn trở về Độc Cô gia? Còn những người khác nếu đã chôn rồi thì không quấy rầy bọn họ vậy.
- Nhưng ta sẽ giúp lão lập bia tại đây làm kỷ niệm.
Vu Nhai lẩm bẩm không dứt, hắn dứng dậy, chậm rãi khắc một bia mộ nhưng không chôn xác Độc Cô Diệt Ninh. Bia ghi: Mộ của Kiếm Thần, thời gian chi thần, Độc Cô Diệt Ninh.
- Tất cả đồ tốt của người thì ta không khách sáo, bao gồm huyền kiếm bản mệnh, hì hì.
Vu Nhai cướp bóc tất cả đồ tốt, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tim hắn vẫn đập rất nhanh.
Đây là đồ vật của mười lăm cường giả thần giai, bao gồm bảy thanh kiếm lúc trước Vu Nhai thu được, quyển trục của các ma thần, thần binh ba vị thần binh sư, Quan Thiên Bá. Cuối cùng có mảnh nhỏ Đoạn Thiên thần kiếm, các loại kinh nghiệm tu luyện vân vân. Vu Nhai phát hiện món nợ của Minh bà bà không nhiều, hắn ra ngoài được là sẽ trả sạch nợ.
Vu Nhai điên cuồng vơ vét bỏ hết vào không gian giới chỉ, chờ khi rảnh sẽ kiểm kê lại.
Vu Nhai hưng phấn khi liếc sang xác lão nhân bên cạnh thì thở dài.
Ong ong ong ong ong!
Trong lúc Vu Nhai nửa buồn nửa vui bỗng chốc phù văn trận hắn bày ra kêu vù vù. Vô số phù văn bay đầy trời hình thành một quang trận bắn lên cao, bất giác phù văn trên phù văn trận tăng nhiều gấp mấy lần. Cảm giác tim đập nhanh truyền dến từ bầu trời.
Ong ong ong ong ong!
phù văn trận chậm rãi bình tĩnh lại nhưng Huyền Binh Điển thì không, dường như trên bầu trời có thứ gì nó rất muốn có, sốt ruột muốn nhìn xem. Mặt Vu Nhai hơi biến sắc.
Vu Nhai nhìn hướng Độc Cô Diệt Ninh, nói:
- Lão yêu quái, thấy không? Ta đã nói là ta có cách ra ngoài, sao lão không chịu chờ?
- Thôi, giờ ta mang lão đi ra.
Vu Nhai nói xong cất xác Độc Cô Diệt Ninh vào không gian giới chỉ, túm lên Tiểu Hắc say mê man đáp xuống phù văn trận điên cuồng dâng lên.
Ong ong ong ong ong!
Trong phút chốc Huyền Binh Điển run bần bật, vô số phù văn bay ra gia cố vào phù văn trận cơ sở lúc trước Vu Nhai bày ra. Phù văn trận của Vu Nhai, thế giới lữ giả, Huyền Binh Điển, ba loại phù văn chồng lên nhau. Trong khoảnh khắc đó Vu Nhai chưa kịp phản ứng thì phù văn trận tỏa sáng rực rỡ, một chùm sáng do vô số phù văn tổ hợp bắn thẳng lên trời. Vu Nhai biến mất trong vùng đất toái kiếm.
/1991
|