Nàng thật sự rất choáng váng. Gia hỏa Ngụy Linh này rốt cuộc là ai? Thiếu gia Tạp Đức, nàng biết. Gia hỏa này ở đế quốc Ma Pháp lại rất nổi danh. Nhưng không ngờ hắn lại có quen biết Ngụy Linh? Còn chiến hữu gì đó. Chỉ có điều nhìn bộ dạng Tạp Đức đối với người này cũng vô cùng kiêng kỵ, không dám nhiều lời, thậm chí có chút sợ hắn. Nhìn như vậy, hình như khả năng hắn là đối tượng được đế quốc Ma Pháp bí mật bồi dưỡng ra, thực sự rất cao.
Nhưng Lan Quân Hi suy nghĩ lại một chút, nếu là người do đế quốc Ma Pháp bồi dưỡng ra, mức độ trung thành thế nào có thể tưởng tượng được. Nhưng hắn đối với hành vi phản bội của Tạp Đức không ngờ không quan tâm. Như Tạp Đức đã nói, gia hỏa này đối với Huyền Binh Giả không có thái độ căm thù gì.
Điều này căn bản là tự mâu thuẫn?
Trừ khi người này trời sinh là kẻ phản bội, đối với sự bồi dưỡng của đế quốc Ma Pháp hoàn toàn không có lòng cảm kích. Ngẫm lại thật ra có khả năng này. Hoặc nói đây mới là giải thích duy nhất. . . Không đúng, hình như còn có một giải thích khác. Từ đầu đến cuối, lời hắn nói đều là nói thật. Cũng chính là hắn có thể là một lão đầu ẩn cư ở trong núi sâu, khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo bồi dưỡng ra. Bởi vậy, hắn đối với kẻ phản bội kia không có cảm giác gì.
A, có vài tiểu thuyết hình như đều viết như thế. Lão đầu trong núi sâu cùng thiếu niên cường đại. . .
- Mê. . .
Hiện tại ở trong mắt Lan Quân Hi và cả đám người Thanh Môn, trên người Ngụy Linh dường như mang theo một chữ Mê thật lớn. Nhưng ngoại trừ Tô Lôi và Tu Tư ra. Bọn họ biết Ngụy Linh là người của đế quốc Huyền Binh, quen biết Tạp Đức cũng không có gì kỳ quái. Không chán ghét đối với Huyền Binh Giả cũng không có gì kỳ quái. Cùng chính là hóa ra Ngụy Linh cùng những gián điệp Huyền Binh Giả kia không giao lưu mà thôi.
Về phần Hoàng Thăng Long và những người trong đội ngũ Huyền Binh Giả, bọn họ kỳ quái nhất chính là không ngờ đế quốc Ma Pháp lại có thiên tài nghịch thiên như vậy.
- Chính là bố trí như vậy đúng không?
Vu Nhai học Luyện Khinh Vũ về thủ pháp bố trí. Một châm trận giống như của Luyện Khinh Vũ trước đó xuất hiện ở trước mặt hắn. Nghe được lời hắn nói, mọi người đều nhìn lại. Các Huyền Binh Giả cười lạnh. Nghịch thiên thiên tài thế nào đi nữa, cũng không có khả năng hoàn thành châm trận. Kết quả chỉ có thể là giống về hình dáng bề ngoài thôi. Loại chuyện này bọn họ thấy nhiều rồi, thậm chí bọn họ cũng đã thử qua.
Bọn họ rất muốn nhìn thấy biểu tình ảo não của thiên tài nghịch thiên này. Hắc hắc, đả kích thiên tài nghịch thiên, cảm giác chắc hẳn rất tốt.
- Tinh thần tương liên. Khai thông tất cả châm nhỏ. Đưa huyền khí vào. Đánh lại ra thủ ấn đặc biệt của ngươi. . .
Vu Nhai bắt chước giống như học sinh mẫu giáo, sau khi hoàn thành trực tiếp đánh ra ngoài. . .
Nhẹ nhàng, mỗi cây kim đều rung động, sau đó phát ra âm thanh cực kỳ nhỏ. Nhưng nếu như ném người ở đây vào thời kỳ hòa bình, vậy gần như đều là thiên tài siêu cấp. Tiếng động này vẫn bị bọn họ nghe được. Tinh thần lực hoặc linh thức cũng theo bản năng đưa đến xung quanh châm trận. Ngay sau đó, bọn họ đều ngây ngẩn cả người, bao gồm cả Luyện Khinh Vũ thậm chí cả Vu Nhai. . .
Ở trong nháy mắt này, không phân biệt là cường giả hay người yếu, không phân biệt là Huyền Binh hay ma pháp, tất cả chỉ một bộ dạng, ngơ ngác giống như cọc gỗ. Đương nhiên, rất nhanh bọn họ quay đầu nhìn về phía Vu Nhai. Mỗi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, nói không ra lời.
- Cái đó, may mắn may mắn thôi. Ta cũng không biết tại sao lại thành công.
Vu Nhai cuối cùng đã kịp phản ứng. Hắn không ngờ lần đầu tiên bố trí châm trận lại thật sự thành công. Tuy rằng chỉ có phạm vi châm trận chưa tới nửa thước, nguyên tố thiên địa đã bị rút sạch, nhưng dù sao hắn đã thành công. Ngay cả tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế cũng chưa từng thành công.
- Ngươi cuối cùng đã làm thế nào vậy?
Luyện Khinh Vũ ngơ ngác hỏi. Hắn hình như có kích động muốn khóc.
Bởi vì, trên thế giới này cuối cùng hắn đã có đồng loại. Hắn tuy rằng nhận hết sự sủng ái của Huyền Binh Đại Đế, nhưng lại cô độc. Thật ra niềm kiêu ngạo của hắn sở dĩ không bị người ta thấy phản cảm, chính là thành lập trên sự tự ti kỳ quái cùng cô độc.
- Không biết. Ta chỉ bố trí giống như lời ngươi nói, đánh ra thủ ấn như lời ngươi nói, sau đó thành công.
Vu Nhai trợn trừng mắt. Thật ra hắn cũng không nói nổi. Hắn theo bản năng đánh ra Khống tự quyết, sau đó mới thành công. Ngay cả bản than hắn cũng không nghĩ tới hắn có thể thành công. Đương nhiên, khả năng cũng có thể bởi vì hắn hiểu rõ đối với trận pháp, bình thường đánh ra các loại thủ ấn, trên phương diện thủ ấn cũng vô cùng quen thuộc và thành thạo. Nói chung, hắn chính là thành công.
Trời xanh ơi, mặt đất ơi. Người thật là bất công. Vì sao luôn có tồn tại thiên tài nghịch thiên như vậy. Vì sao thiên tài như vậy không phải là chúng ta. Đúng như Đan Đạo Hùng từng nói qua, thiên tài cùng Vu Nhai sinh ra cùng một thời đại, chỉ có thể là bi ai vô tận.
Nếu như thiên tài có thể phân chia đẳng cấp, vậy chỉ có thể là thiên tài bình thường, thiên tài cao cấp, thiên tài cực phẩm, thiên tài nghịch thiên và Vu Nhai.
Ầm. . .
Đúng vào lúc này, các Huyền Binh Giả đột nhiên bạo phát ra sát khí cường đại. Trong phút chốc bọn họ bao vây Vu Nhai. Trong đó có cả Hoàng Thăng Long. Bọn họ hối hận, trước mắt là người của đế quốc Ma Pháp. Hiện tịa lại bị hắn học được châm trận. Bọn họ sao có thể ăn nói được với Huyền Binh Đại Đế?
Ngoại trừ giết hắn diệt khẩu ra, không có lựa chọn nào khác.
- Các ngươi làm gì vậy?
Tạp Đức là người đầu tiên chợt quát lớn, nhanh hơn cả đám người Thanh Môn, chắn ở trước mặt Vu Nhai, bộ dạng thấy chết không sờn nói:
- Các ngươi muốn làm gì? Trước đã hứa hẹn tạm thời làm thủ hạ cho vị chiến hữu này của ta. Hiện tại các ngươi đổi ý sao? Các ngươi có còn là chiến sĩ đế quốc Huyền Binh không? Vinh quang của các ngươi ở đâu. Lời các ngươi đã nói chẳng lẽ đều là rắm thôi sao?
Các Huyền Binh Giả đều ngẩn người. TỪ lúc nào Tạp Đức có dũng khí như vậy?
- Hừ, trong lòng ta không quên danh dự của mình. Nếu như các ngươi muốn giết hắn, trước hết phải bước qua xác ta đã.
Thiếu gia Tạp Đức kiên nghị nói. Đương nhiên, hắn biết Vu Nhai chắc chắn sẽ không để hắn chết. Lại nói, nếu như các Huyền Binh Giả tìm hắn liều mạng cũng chỉ có một con đường chết. Đến lúc đó bản than mình sẽ không còn giá trị lợi dụng, sẽ bị Vu Nhai đại đế trực tiếp cho rơi.
Các Huyền Binh Giả ngẩn người. Gia hỏa trước mắt này vẫn là Tạp Đức kia sao sao? Một tên phản đồ nói tới danh dự? Hắn đang nói chuyện khôi hài sao.
- Tất cả lui ra đi. Các ngươi không giết được ta đâu. Nếu như muốn động thủ sẽ chỉ là ta giết tất cả các ngươi, sau đó sẽ cướp Luyện Khinh Vũ về địa bàn của ta. Đến lúc đó các ngươi chỉ có hại. Hiện tại ta có thể hứa, sẽ không động bất kỳ kẻ nào trong số các ngươi.
Nhưng Lan Quân Hi suy nghĩ lại một chút, nếu là người do đế quốc Ma Pháp bồi dưỡng ra, mức độ trung thành thế nào có thể tưởng tượng được. Nhưng hắn đối với hành vi phản bội của Tạp Đức không ngờ không quan tâm. Như Tạp Đức đã nói, gia hỏa này đối với Huyền Binh Giả không có thái độ căm thù gì.
Điều này căn bản là tự mâu thuẫn?
Trừ khi người này trời sinh là kẻ phản bội, đối với sự bồi dưỡng của đế quốc Ma Pháp hoàn toàn không có lòng cảm kích. Ngẫm lại thật ra có khả năng này. Hoặc nói đây mới là giải thích duy nhất. . . Không đúng, hình như còn có một giải thích khác. Từ đầu đến cuối, lời hắn nói đều là nói thật. Cũng chính là hắn có thể là một lão đầu ẩn cư ở trong núi sâu, khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo bồi dưỡng ra. Bởi vậy, hắn đối với kẻ phản bội kia không có cảm giác gì.
A, có vài tiểu thuyết hình như đều viết như thế. Lão đầu trong núi sâu cùng thiếu niên cường đại. . .
- Mê. . .
Hiện tại ở trong mắt Lan Quân Hi và cả đám người Thanh Môn, trên người Ngụy Linh dường như mang theo một chữ Mê thật lớn. Nhưng ngoại trừ Tô Lôi và Tu Tư ra. Bọn họ biết Ngụy Linh là người của đế quốc Huyền Binh, quen biết Tạp Đức cũng không có gì kỳ quái. Không chán ghét đối với Huyền Binh Giả cũng không có gì kỳ quái. Cùng chính là hóa ra Ngụy Linh cùng những gián điệp Huyền Binh Giả kia không giao lưu mà thôi.
Về phần Hoàng Thăng Long và những người trong đội ngũ Huyền Binh Giả, bọn họ kỳ quái nhất chính là không ngờ đế quốc Ma Pháp lại có thiên tài nghịch thiên như vậy.
- Chính là bố trí như vậy đúng không?
Vu Nhai học Luyện Khinh Vũ về thủ pháp bố trí. Một châm trận giống như của Luyện Khinh Vũ trước đó xuất hiện ở trước mặt hắn. Nghe được lời hắn nói, mọi người đều nhìn lại. Các Huyền Binh Giả cười lạnh. Nghịch thiên thiên tài thế nào đi nữa, cũng không có khả năng hoàn thành châm trận. Kết quả chỉ có thể là giống về hình dáng bề ngoài thôi. Loại chuyện này bọn họ thấy nhiều rồi, thậm chí bọn họ cũng đã thử qua.
Bọn họ rất muốn nhìn thấy biểu tình ảo não của thiên tài nghịch thiên này. Hắc hắc, đả kích thiên tài nghịch thiên, cảm giác chắc hẳn rất tốt.
- Tinh thần tương liên. Khai thông tất cả châm nhỏ. Đưa huyền khí vào. Đánh lại ra thủ ấn đặc biệt của ngươi. . .
Vu Nhai bắt chước giống như học sinh mẫu giáo, sau khi hoàn thành trực tiếp đánh ra ngoài. . .
Nhẹ nhàng, mỗi cây kim đều rung động, sau đó phát ra âm thanh cực kỳ nhỏ. Nhưng nếu như ném người ở đây vào thời kỳ hòa bình, vậy gần như đều là thiên tài siêu cấp. Tiếng động này vẫn bị bọn họ nghe được. Tinh thần lực hoặc linh thức cũng theo bản năng đưa đến xung quanh châm trận. Ngay sau đó, bọn họ đều ngây ngẩn cả người, bao gồm cả Luyện Khinh Vũ thậm chí cả Vu Nhai. . .
Ở trong nháy mắt này, không phân biệt là cường giả hay người yếu, không phân biệt là Huyền Binh hay ma pháp, tất cả chỉ một bộ dạng, ngơ ngác giống như cọc gỗ. Đương nhiên, rất nhanh bọn họ quay đầu nhìn về phía Vu Nhai. Mỗi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, nói không ra lời.
- Cái đó, may mắn may mắn thôi. Ta cũng không biết tại sao lại thành công.
Vu Nhai cuối cùng đã kịp phản ứng. Hắn không ngờ lần đầu tiên bố trí châm trận lại thật sự thành công. Tuy rằng chỉ có phạm vi châm trận chưa tới nửa thước, nguyên tố thiên địa đã bị rút sạch, nhưng dù sao hắn đã thành công. Ngay cả tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế cũng chưa từng thành công.
- Ngươi cuối cùng đã làm thế nào vậy?
Luyện Khinh Vũ ngơ ngác hỏi. Hắn hình như có kích động muốn khóc.
Bởi vì, trên thế giới này cuối cùng hắn đã có đồng loại. Hắn tuy rằng nhận hết sự sủng ái của Huyền Binh Đại Đế, nhưng lại cô độc. Thật ra niềm kiêu ngạo của hắn sở dĩ không bị người ta thấy phản cảm, chính là thành lập trên sự tự ti kỳ quái cùng cô độc.
- Không biết. Ta chỉ bố trí giống như lời ngươi nói, đánh ra thủ ấn như lời ngươi nói, sau đó thành công.
Vu Nhai trợn trừng mắt. Thật ra hắn cũng không nói nổi. Hắn theo bản năng đánh ra Khống tự quyết, sau đó mới thành công. Ngay cả bản than hắn cũng không nghĩ tới hắn có thể thành công. Đương nhiên, khả năng cũng có thể bởi vì hắn hiểu rõ đối với trận pháp, bình thường đánh ra các loại thủ ấn, trên phương diện thủ ấn cũng vô cùng quen thuộc và thành thạo. Nói chung, hắn chính là thành công.
Trời xanh ơi, mặt đất ơi. Người thật là bất công. Vì sao luôn có tồn tại thiên tài nghịch thiên như vậy. Vì sao thiên tài như vậy không phải là chúng ta. Đúng như Đan Đạo Hùng từng nói qua, thiên tài cùng Vu Nhai sinh ra cùng một thời đại, chỉ có thể là bi ai vô tận.
Nếu như thiên tài có thể phân chia đẳng cấp, vậy chỉ có thể là thiên tài bình thường, thiên tài cao cấp, thiên tài cực phẩm, thiên tài nghịch thiên và Vu Nhai.
Ầm. . .
Đúng vào lúc này, các Huyền Binh Giả đột nhiên bạo phát ra sát khí cường đại. Trong phút chốc bọn họ bao vây Vu Nhai. Trong đó có cả Hoàng Thăng Long. Bọn họ hối hận, trước mắt là người của đế quốc Ma Pháp. Hiện tịa lại bị hắn học được châm trận. Bọn họ sao có thể ăn nói được với Huyền Binh Đại Đế?
Ngoại trừ giết hắn diệt khẩu ra, không có lựa chọn nào khác.
- Các ngươi làm gì vậy?
Tạp Đức là người đầu tiên chợt quát lớn, nhanh hơn cả đám người Thanh Môn, chắn ở trước mặt Vu Nhai, bộ dạng thấy chết không sờn nói:
- Các ngươi muốn làm gì? Trước đã hứa hẹn tạm thời làm thủ hạ cho vị chiến hữu này của ta. Hiện tại các ngươi đổi ý sao? Các ngươi có còn là chiến sĩ đế quốc Huyền Binh không? Vinh quang của các ngươi ở đâu. Lời các ngươi đã nói chẳng lẽ đều là rắm thôi sao?
Các Huyền Binh Giả đều ngẩn người. TỪ lúc nào Tạp Đức có dũng khí như vậy?
- Hừ, trong lòng ta không quên danh dự của mình. Nếu như các ngươi muốn giết hắn, trước hết phải bước qua xác ta đã.
Thiếu gia Tạp Đức kiên nghị nói. Đương nhiên, hắn biết Vu Nhai chắc chắn sẽ không để hắn chết. Lại nói, nếu như các Huyền Binh Giả tìm hắn liều mạng cũng chỉ có một con đường chết. Đến lúc đó bản than mình sẽ không còn giá trị lợi dụng, sẽ bị Vu Nhai đại đế trực tiếp cho rơi.
Các Huyền Binh Giả ngẩn người. Gia hỏa trước mắt này vẫn là Tạp Đức kia sao sao? Một tên phản đồ nói tới danh dự? Hắn đang nói chuyện khôi hài sao.
- Tất cả lui ra đi. Các ngươi không giết được ta đâu. Nếu như muốn động thủ sẽ chỉ là ta giết tất cả các ngươi, sau đó sẽ cướp Luyện Khinh Vũ về địa bàn của ta. Đến lúc đó các ngươi chỉ có hại. Hiện tại ta có thể hứa, sẽ không động bất kỳ kẻ nào trong số các ngươi.
/1991
|