Vu Nhai nhìn lướt các Huyền Binh Giả, thản nhiên nói. Tiễn ý trên người hắn đột nhiên bạo phát, giống như từng mũi tên bắn vào trong lòng Huyền Binh Giả.
Trong nháy mắt, tất cả Huyền Binh Giả đều theo bản năng lui lại từng bước. Bao gồm cả Hoàng Thăng Long.
- Chuyện gì vậy? Tiểu Luyện, ngươi không phải muốn học kỹ xảo của ta sao? Chúng ta tiếp tục.
Vu Nhai vừa bạo phát, trong nháy mắt lại thu về. Hắn nhìn về phía Luyện Khinh Vũ.
Nhìn Tiểu Luyện, tâm tình Vu Nhai vô cùng tốt. Thật không nghĩ tới hắn tạm thời nảy lòng tham không ngờ có thể học được loại trận pháp nhỏ này. Đừng thấy châm trận nhỏ. Nếu quả thật có thể phát dương quang đại, tác dụng rất đáng sợ.
Về phần trận pháp của Luyện Khinh Vũ từ đâu tới, Vu Nhai vẫn không suy nghĩ nhiều.
Cứ như vậy, Vu Nhai dẫn theo Luyện Khinh Vũ, không coi ai ra gì, đi về phía hướng rời khỏi ma pháp trận tự nhiên, vừa giải trận vừa thảo luận. Những người khác hai mặt nhìn nhau, nhất thời im lặng. Các Huyền Binh Giả cảm thấy bất đắc dĩ. Đám người Thanh Môn thì không nói một lời. Tô Lôi và Tu Tư không suy nghĩ nhiều, chỉ càng khẳng định Ngụy Linh cùng Huyền Binh Giả trước mắt khẳng định chưa từng trao đổi với nhau, cũng không biết Ngụy Linh là gián điệp.
- Xem ra đế quốc Huyền Binh lại được một bảo vật.
Tô Lôi và Tu Tư nghĩ.
- Ta tiến bộ, ta không ngờ đã tiến bộ. Dưới tình huống huyền khí và cảnh giới không tiến bộ, hiện tại không ngờ ta có thể tiến bước. Cám ơn ngươi, vị đại ca này. Đúng rồi, ta còn chưa biết tên của đại ca.
Thời điểm mọi người ở đây đang lặng lẽ bước tới, Luyện Khinh Vũ lại đột nhiên kêu lên, khiến cho mọi người chú ý. Sau đó các Huyền Binh Giả lại há hốc miệng. Luyện Khinh Vũ không ngờ lại tiến bước?
Trời ơi, năng lực chịu đựng của tim chúng ta có hạn, có thể đừng như vậy được không?
- Ta là Ngụy Linh, huyết thống đế quốc Huyền Binh.
Vu Nhai trả lời.
- Cái gì, huyết thống đế quốc Huyền Binh?
Các Huyền Binh Giả mắt mỗi người đều sáng lên, chỉ có điều rất nhanh lại tối đi. Hai đại đế quốc đều có huyết thống của đối phương. Điều này rất bình thường. Chỉ có điều, không chừng có thể thu mua được hắn, đưa hắn tới đế quốc Huyền Binh. Người của đế quốc Ma Pháp đều trở nên cảnh giác. Không thể để cho hắn bị mua chuộc. Thoáng cái, Vu Nhai ở dưới tình trạng đối lập quỷ dị này, địa vị càng siêu nhiên.
- Đúng rồi, tất cả mọi người đừng lo lắng. Xung quanh ma pháp sư phát điên càng ngày càng nhiều, đều có hành động. Còn nữa, nghĩ biện pháp cứu những ma pháp sư không bị phát điên ở gần đội ngũ chúng ta.
Đúng vào lúc này, Vu Nhai mới nhớ ra điều gì đó, ngẹo đầu nói. Nói xong hắn lại tiếp tục cùng Luyện Khinh Vũ nghiên cứu phương pháp giải trận. Mọi người hiện tại mới phản ứng, bắt đầu hành động. . .
Nhưng không chờ bọn họ đi được vài bước, một giọng nói trẻ thơ chợt xuất hiện. Chỉ nghe nói:
- Chít, thần nói, cần có ánh sáng. . .
Giọng nói phát ra đặc biệt đột ngột. Dường như cách vô số không gian truyền tới. Không đợi mọi người kịp phản ứng, giọng nói non nớt kia lại vang lên:
- Sau đó thì có ánh sáng, hắc ám và máu tươi. Các ngươi đều phải bị loại bỏ. . .
Giọng nói kia vẫn chưa nói hết, một đạo bạch quang bỗng nhiên từ trên trời hạ xuống, chiếu xuống thế giới giống như một màu huyết sắc, cùng với tuyết xung quanh dường như hòa làm một thể, lại có cảm giác vô cùng ấm áp. Trong nháy mắt này, các ma pháp sư đã phát điên đột nhiên dừng lại. Đôi mắt huyết sắc của mỗi người đang từ từ giảm đi, sau đó biến thành mờ mịt. Bọn họ theo bản năng nhìn xung quanh một chút, trong lúc nhất thời vẫn không biết chuyện gì xảy ra.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Người của Thanh Môn và các Huyền Binh Giả cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Không ai phát hiện, Vu Nhai đột nhiên lộ ra thần sắc mừng rỡ, theo bản năng nhìn về phía sâu trong ma pháp trận.
A, Luyện Khinh Vũ thật ra đã phát hiện ra điều gì, cũng theo bản năng nhìn theo ánh mắt Vu Nhai. Sau đó, hắn liền thấy không gian đột nhiên mở ra. Mấy trăm nhân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở trên mặt tuyết thấm máu. Dẫn đầu là một nữ tử xinh đẹp.
- Vưu Y Nhi?
Lan Quân Hi thực lực mạnh nhất cũng phát hiện ra đám người kia đột nhiên xuất hiện. Nàng có chút nghi ngờ. Không phải là nghi ngờ đối với Vưu Y Nhi, mà nghi ngờ đối với chuyện nàng đột nhiên xuất hiện. Không ngờ nàng từ sâu trong đó quay lại được? Vừa rồi, không gian chấn động thật sự cường đại.
- Lan Quân Hi. . .
Mấy trăm thân ảnh đột ngột xuất hiện, rất nhanh đã phát hiện ra đám người bên này. Người vừa nói dĩ nhiên không phải là Vưu Y Nhi, mà là vài nam nhân trong đó. Nếu như gọi là ba đại nữ thần, ở nơi nào cũng dễ dàng trở thành tiêu điểm. Cho dù trong bọn họ có Vưu Y Nhi tồn tại cũng không ngoại lệ. Dĩ nhiên, cũng bởi vậy không ai phát hiện ra ánh mắt của Vưu Y Nhi rơi vào trên thân một nam nhân, thực sự không chớp mắt.
- Chúng ta làm sao vậy? Đây là nơi nào?
Kế tiếp, những ma pháp sư phát điên kia mở miệng phá vỡ sự yên lặng. Bọn họ đã khôi phục ý thức. Lúc này mọi người mới phát hiện, dưới bạch quang, những ma pháp sư kia không ngờ đã khôi phục lại thần trí. Đúng là lực lượng quang minh đáng sợ.
Mọi người không nên hốt hoảng. Các ngươi đều bị ma pháp trận tự nhiên làm mê hoặc. Cũng không biết là nguyên nhân gì, kẻ chủ mưu phía sau muốn tất cả mọi người chúng ta đều phải chết ở chỗ này.
Ở lúc các ma pháp sư đều đang nghi ngờ, một giọng nói dễ nghe truyền khắp đại địa. Đó chính là Vưu Y Nhi trong mắt mọi người. Lại nghe nàng nói:
- Ma pháp của ta đã khiến các ngươi tỉnh táo. Kế tiếp, điều các ngươi phải làm chính là cố gắng khiến duy trì ý thức của mình, đồng thời cố gắng rời khỏi ma pháp trận này. Ở sâu trong ma pháp trận này căn bản không có lối vào Ma Uyên.
- Cái gì, chúng ta bị mê hoặc? Người chủ mưu? Giết chết mọi người? Không có lối vào?
Mỗi người đều thực sự choáng váng. Chợt nghe đến mấy điều này, bọn họ càng choáng váng hơn. Bọn họ cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
- Tiểu thư Vưu Y Nhi nói không sai, chúng ta đã biết người chủ mưu phía sau là ai. Chính là Băng Tuyết Ma Vương.
Lan Quân Hi cũng không để ý bọn họ còn choáng váng hay không, trực tiếp lại thêm một điều khiến mọi người phải suy nghĩ.
Phải biết rằng, mỹ nữ cùng mỹ nữ có đôi khi sẽ nảy sinh sự thù địch nào đó. Lan Quân Hi sẽ không để Vưu Y Nhi này độc chiếm vị trí đứng đầu. Về phần tại sao gặp phải Vưu Y Nhi, nàng hiện tại không suy nghĩ nhiều như vậy. Bản thân gia tộc Mạc Luân Tạp Đế chính là quái vật lớn. Nàng chỉ có chút đố kỵ. Lan Quân gia các nàng cũng phải dựa vào Ngụy Linh. Nhưng Vưu Y Nhi không ngờ dựa vào chính mình đi ra, thậm chí phát ra ma pháp trực tiếp cứu vớt những kẻ đã phát điên kia. Lời đồn là sự thật. Ma pháp quang minh của Vưu Y Nhi đã siêu phàm nhập thánh.
Thậm chí có người nói, ma pháp quang minh của nàng ở trên phương diện khác là đệ nhất của toàn bộ đại lục.
Trong nháy mắt, tất cả Huyền Binh Giả đều theo bản năng lui lại từng bước. Bao gồm cả Hoàng Thăng Long.
- Chuyện gì vậy? Tiểu Luyện, ngươi không phải muốn học kỹ xảo của ta sao? Chúng ta tiếp tục.
Vu Nhai vừa bạo phát, trong nháy mắt lại thu về. Hắn nhìn về phía Luyện Khinh Vũ.
Nhìn Tiểu Luyện, tâm tình Vu Nhai vô cùng tốt. Thật không nghĩ tới hắn tạm thời nảy lòng tham không ngờ có thể học được loại trận pháp nhỏ này. Đừng thấy châm trận nhỏ. Nếu quả thật có thể phát dương quang đại, tác dụng rất đáng sợ.
Về phần trận pháp của Luyện Khinh Vũ từ đâu tới, Vu Nhai vẫn không suy nghĩ nhiều.
Cứ như vậy, Vu Nhai dẫn theo Luyện Khinh Vũ, không coi ai ra gì, đi về phía hướng rời khỏi ma pháp trận tự nhiên, vừa giải trận vừa thảo luận. Những người khác hai mặt nhìn nhau, nhất thời im lặng. Các Huyền Binh Giả cảm thấy bất đắc dĩ. Đám người Thanh Môn thì không nói một lời. Tô Lôi và Tu Tư không suy nghĩ nhiều, chỉ càng khẳng định Ngụy Linh cùng Huyền Binh Giả trước mắt khẳng định chưa từng trao đổi với nhau, cũng không biết Ngụy Linh là gián điệp.
- Xem ra đế quốc Huyền Binh lại được một bảo vật.
Tô Lôi và Tu Tư nghĩ.
- Ta tiến bộ, ta không ngờ đã tiến bộ. Dưới tình huống huyền khí và cảnh giới không tiến bộ, hiện tại không ngờ ta có thể tiến bước. Cám ơn ngươi, vị đại ca này. Đúng rồi, ta còn chưa biết tên của đại ca.
Thời điểm mọi người ở đây đang lặng lẽ bước tới, Luyện Khinh Vũ lại đột nhiên kêu lên, khiến cho mọi người chú ý. Sau đó các Huyền Binh Giả lại há hốc miệng. Luyện Khinh Vũ không ngờ lại tiến bước?
Trời ơi, năng lực chịu đựng của tim chúng ta có hạn, có thể đừng như vậy được không?
- Ta là Ngụy Linh, huyết thống đế quốc Huyền Binh.
Vu Nhai trả lời.
- Cái gì, huyết thống đế quốc Huyền Binh?
Các Huyền Binh Giả mắt mỗi người đều sáng lên, chỉ có điều rất nhanh lại tối đi. Hai đại đế quốc đều có huyết thống của đối phương. Điều này rất bình thường. Chỉ có điều, không chừng có thể thu mua được hắn, đưa hắn tới đế quốc Huyền Binh. Người của đế quốc Ma Pháp đều trở nên cảnh giác. Không thể để cho hắn bị mua chuộc. Thoáng cái, Vu Nhai ở dưới tình trạng đối lập quỷ dị này, địa vị càng siêu nhiên.
- Đúng rồi, tất cả mọi người đừng lo lắng. Xung quanh ma pháp sư phát điên càng ngày càng nhiều, đều có hành động. Còn nữa, nghĩ biện pháp cứu những ma pháp sư không bị phát điên ở gần đội ngũ chúng ta.
Đúng vào lúc này, Vu Nhai mới nhớ ra điều gì đó, ngẹo đầu nói. Nói xong hắn lại tiếp tục cùng Luyện Khinh Vũ nghiên cứu phương pháp giải trận. Mọi người hiện tại mới phản ứng, bắt đầu hành động. . .
Nhưng không chờ bọn họ đi được vài bước, một giọng nói trẻ thơ chợt xuất hiện. Chỉ nghe nói:
- Chít, thần nói, cần có ánh sáng. . .
Giọng nói phát ra đặc biệt đột ngột. Dường như cách vô số không gian truyền tới. Không đợi mọi người kịp phản ứng, giọng nói non nớt kia lại vang lên:
- Sau đó thì có ánh sáng, hắc ám và máu tươi. Các ngươi đều phải bị loại bỏ. . .
Giọng nói kia vẫn chưa nói hết, một đạo bạch quang bỗng nhiên từ trên trời hạ xuống, chiếu xuống thế giới giống như một màu huyết sắc, cùng với tuyết xung quanh dường như hòa làm một thể, lại có cảm giác vô cùng ấm áp. Trong nháy mắt này, các ma pháp sư đã phát điên đột nhiên dừng lại. Đôi mắt huyết sắc của mỗi người đang từ từ giảm đi, sau đó biến thành mờ mịt. Bọn họ theo bản năng nhìn xung quanh một chút, trong lúc nhất thời vẫn không biết chuyện gì xảy ra.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Người của Thanh Môn và các Huyền Binh Giả cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Không ai phát hiện, Vu Nhai đột nhiên lộ ra thần sắc mừng rỡ, theo bản năng nhìn về phía sâu trong ma pháp trận.
A, Luyện Khinh Vũ thật ra đã phát hiện ra điều gì, cũng theo bản năng nhìn theo ánh mắt Vu Nhai. Sau đó, hắn liền thấy không gian đột nhiên mở ra. Mấy trăm nhân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở trên mặt tuyết thấm máu. Dẫn đầu là một nữ tử xinh đẹp.
- Vưu Y Nhi?
Lan Quân Hi thực lực mạnh nhất cũng phát hiện ra đám người kia đột nhiên xuất hiện. Nàng có chút nghi ngờ. Không phải là nghi ngờ đối với Vưu Y Nhi, mà nghi ngờ đối với chuyện nàng đột nhiên xuất hiện. Không ngờ nàng từ sâu trong đó quay lại được? Vừa rồi, không gian chấn động thật sự cường đại.
- Lan Quân Hi. . .
Mấy trăm thân ảnh đột ngột xuất hiện, rất nhanh đã phát hiện ra đám người bên này. Người vừa nói dĩ nhiên không phải là Vưu Y Nhi, mà là vài nam nhân trong đó. Nếu như gọi là ba đại nữ thần, ở nơi nào cũng dễ dàng trở thành tiêu điểm. Cho dù trong bọn họ có Vưu Y Nhi tồn tại cũng không ngoại lệ. Dĩ nhiên, cũng bởi vậy không ai phát hiện ra ánh mắt của Vưu Y Nhi rơi vào trên thân một nam nhân, thực sự không chớp mắt.
- Chúng ta làm sao vậy? Đây là nơi nào?
Kế tiếp, những ma pháp sư phát điên kia mở miệng phá vỡ sự yên lặng. Bọn họ đã khôi phục ý thức. Lúc này mọi người mới phát hiện, dưới bạch quang, những ma pháp sư kia không ngờ đã khôi phục lại thần trí. Đúng là lực lượng quang minh đáng sợ.
Mọi người không nên hốt hoảng. Các ngươi đều bị ma pháp trận tự nhiên làm mê hoặc. Cũng không biết là nguyên nhân gì, kẻ chủ mưu phía sau muốn tất cả mọi người chúng ta đều phải chết ở chỗ này.
Ở lúc các ma pháp sư đều đang nghi ngờ, một giọng nói dễ nghe truyền khắp đại địa. Đó chính là Vưu Y Nhi trong mắt mọi người. Lại nghe nàng nói:
- Ma pháp của ta đã khiến các ngươi tỉnh táo. Kế tiếp, điều các ngươi phải làm chính là cố gắng khiến duy trì ý thức của mình, đồng thời cố gắng rời khỏi ma pháp trận này. Ở sâu trong ma pháp trận này căn bản không có lối vào Ma Uyên.
- Cái gì, chúng ta bị mê hoặc? Người chủ mưu? Giết chết mọi người? Không có lối vào?
Mỗi người đều thực sự choáng váng. Chợt nghe đến mấy điều này, bọn họ càng choáng váng hơn. Bọn họ cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
- Tiểu thư Vưu Y Nhi nói không sai, chúng ta đã biết người chủ mưu phía sau là ai. Chính là Băng Tuyết Ma Vương.
Lan Quân Hi cũng không để ý bọn họ còn choáng váng hay không, trực tiếp lại thêm một điều khiến mọi người phải suy nghĩ.
Phải biết rằng, mỹ nữ cùng mỹ nữ có đôi khi sẽ nảy sinh sự thù địch nào đó. Lan Quân Hi sẽ không để Vưu Y Nhi này độc chiếm vị trí đứng đầu. Về phần tại sao gặp phải Vưu Y Nhi, nàng hiện tại không suy nghĩ nhiều như vậy. Bản thân gia tộc Mạc Luân Tạp Đế chính là quái vật lớn. Nàng chỉ có chút đố kỵ. Lan Quân gia các nàng cũng phải dựa vào Ngụy Linh. Nhưng Vưu Y Nhi không ngờ dựa vào chính mình đi ra, thậm chí phát ra ma pháp trực tiếp cứu vớt những kẻ đã phát điên kia. Lời đồn là sự thật. Ma pháp quang minh của Vưu Y Nhi đã siêu phàm nhập thánh.
Thậm chí có người nói, ma pháp quang minh của nàng ở trên phương diện khác là đệ nhất của toàn bộ đại lục.
/1991
|