Thật ra, nàng còn chưa thực sự xác định. Dù sao Vu Nhai che giấu mũi kích rất tốt. Chỉ là luận chứng của cao thủ cũng không đủ để đại biểu điều gì. Chủ yếu nhất vẫn là dự cảm và tổng hợp các loại cảm giác của nàng. Hiện tại, tiểu binh thủ thành đáng chết này ở trước mặt nàng đã bại lộ. Lấy thực lực của hắn căn bản không có khả năng đánh bại Tạp Đức. Ngoại trừ có Thần Binh, còn có thể là gì nữa?
Vì sao ông trời lại không công bằng như thế, để một tiểu binh thủ thành vô sỉ mở ra Huyền Binh thứ hai. Nhưng như vậy cũng tiện giải thích.
Trên người tiểu tử này vốn chảy huyết mạch của Độc Cô gia, loại huyết mạch gia tộc khủng bố này. Mặc dù là chi thứ, xuất hiện bất kỳ kỳ tích nào cũng không tính là kỳ tích. Bởi vì gia tộc kia chính là tồn tại sáng tạo kỳ tích!
- Thất Tinh Thần Kích? Nó không phải ở trong tay nàng sao, công chúa điện hạ!
Vu Nhai không chút do dự phủ nhận.
Chuyện này người nào thừa nhận người đó là kẻ ngốc. Quả nhiên, trong nháy mắt khi Nguyệt Lâm Sa vừa nói ra, Vu Nhai nhất thời cảm giác được có vài ánh mắt dường như có thể xuyên thấu quét tới. Thân thể hắn giống như bị lột trần. Hình như tất cả mọi thứ trong cơ thể đều bị nhìn thấu.
Hắn vô cùng bình tĩnh. Thất Tinh Thần Kích của hắn được giấu ở trong trang giấy của Huyền Binh Điển. Cho dù toàn thân bị nhìn thấu thì thế nào?
- Công chúa?
Đúng lúc này, vài ánh mắt sắc bén lại nhìn về phía người mặc áo đen.
Công chúa nhận được Thất Tinh Thần Kích? Đó không phải là vị công chúa Nguyệt Lâm Sa kia sao? Lấy thân phận của nàng không ngờ lại lén trốn vào trong vương cung Lạc Thiên. Như vậy còn ra thể thống gì nữa.
- Không lấy Huyền Binh thứ hai của ngươi ra, vậy giơ tay chịu trói đi!
Nguyệt Lâm Sa bị cắn ngược một cái, hận tới nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng nàng thầm suy nghĩ sau khi bắt được hắn trở về, trước tiên phải ép hắn đưa Thất Tinh Thần Kích ra.
- Chỉ bằng vào mười mấy tên ô hợp này sao?
Vu Nhai cười nhạt. Hắn không quan tâm, điên cuồng xông về phía trước. Trong tay hắn cầm thật chặt trường kích tứ giai. Với lực lượng của Phong Doanh lại thêm hắn đang ở trên lưng Tiểu Thúy, tốc độ lao tới rất nhanh. Đáng tiếc, đám kỵ binh ma pháp phía trước đã hoàn toàn chặn kín các con đường. Các loại ma pháp dưới sự hỗ trợ của ma thú trở nên vô cùng khủng khiếp
- Đám ô hợp sao? Tiểu tử, ngươi đừng nghĩ tới chuyện sống sót ra khỏi vương đô Lạc Thiên nữa!
Người dẫn đầu kỵ binh ma pháp lạnh lùng nói. Bọn họ phải mặc bộ trang phục này đã cảm thấy rất buồn bực rồi, không nghĩ tới còn bị một tiểu quỷ Tướng Binh Sư khinh bỉ.
- Nổ!
Vu Nhai đã đến gần bọn họ, cúi đầu quát một tiếng. Tướng khí của Xích Thố bạo phát. Khí thế từ trước tới nay chưa từng có xuất hiện thoáng cái đã khiến đám kỵ binh ma pháp trước mặt phải kinh hãi. Đồng thời trường kích nhanh chóng đâm ra.
- Tướng khí. Tướng khí thật là khủng khiếp. Sao có thể như vậy được?
Nguyệt Lâm Sa kinh sợ há hốc miệng. Nàng thật sự không biết Vu Nhai chỉ qua mấy tháng, lại có thể trưởng thành đến mức như vậy. Điều càng làm cho nàng kinh ngạc hơn vẫn còn nằm ở phía sau.
Tiểu tử này dựa vào cái gì lại có thể khống chế Khu Phong Thứu dễ dàng như vậy? Hai bên dường như từ cùng một thể vậy. Nàng đã đánh giá thấp thực lực Vu Nhai không chỉ một cấp:
- Không được, hắn nói rất đúng. Thủ hạ của Cáp Đức Lâm đều là một đám ô hợp. Lấy thực lực của hắn bây giờ lại phối hợp với Khu Phong Thứu, cho dù không cần Thất Tinh Thần Kích cũng có thể đột phá vòng vây.
- Bạch Loan!
Nguyệt Lâm Sa cúi đầu quát, âm thanh lại truyền đi cực xa...
- Ngao...
Một lát sau, một con chim màu trắng bay tới. Đây là vật cưỡi của Nguyệt Lâm Sa. Thời điểm nàng mười ba tuổi, phụ hoàng đã đưa cho nàng, là bảo bối nàng thương yêu nhất. Mặc dù đã qua bốn năm, nhưng Bạch Loan vẫn ở trong thời kỳ ấu sinh. Nếu như nó lớn lên, như vậy bất kỳ Khu Phong Thứu nào ở trước mặt nó cũng chỉ là phù vân. Đương nhiên, bất kỳ một loại ma thú nào cũng có khả năng biến dị tiến hóa.
Nếu như Bạch Loan lớn lên, lúc trước khi ở Bắc Đấu Thành, nàng không cần lợi dụng Khu Phong Thứu của tiểu thư Quan gia.
- Họ Vu, bọn họ là một đám ô hợp, còn ta thì sao?
Nguyệt Lâm Sa giẫm lên trên lưng Bạch Loan, lạnh lùng nói. Xung quanh nàng xuất hiện vô số những luồng gió xoáy. Chúng rất nhanh liền lao ra ngoài. Chỉ có điều, lời nói tiếp đó của Vu Nhai khiến nàng thiếu chút nữa thì ngã xuống!
- A, con vật béo mập này từ nơi nào tới vậy? Thoạt nhìn chắc là ăn ngon lắm!
- Ngươi muốn chết!
Nguyệt Lâm Sa thét một tiếng chói tai. Quả thực, nàng nuôi Bạch Loan này có hơi mập, quả thật có phần giống như bồ câu. Nhưng bị gia hỏa này nói ra thật sự quá khinh người. Nàng đường đường là công chúa đế quốc ma pháp.
- A...
Vu Nhai huy động Tiểu Thúy, ở dưới ma pháp vẫn giống như cá gặp nước. Tốc độ của hắn rất nhanh. Chỉ cần lực lượng ma pháp sư của đối phương bị tiêu hao, hơi dừng lại một chút, có thể sẽ bị hắn tới gần, sau đó nhẹ nhàng đâm ra, lấy đi một mạng.
Đã có ba gã ma pháp sư bị mất mạng. Vòng vây có kẽ hở, nhưng Nguyệt Lâm Sa đã bổ sung vào.
Đối mặt với vị công chúa này, Vu Nhai cũng không dám có điều gì sơ suất. Nếu có thể trốn thì trốn, muốn tới gần nàng, thực sự còn khó hơn so với lên trời. Dù sao người ta còn có ma pháp lực, hơn nữa còn là ma pháp sự hệ phong, có sự khắc chế đối với Tiểu Thúy. Hắn phải suy nghĩ chu toàn, sau đó tìm cơ hội chạy ra ngoài.
- Tiểu Thúy. Ngươi còn nhớ rõ ác nữ nhân này không. Đó chính là người thiếu chút nữa đã hại ngươi chết ở trong rừng rậm kia. Ngươi không thể thua nàng dù chỉ một chút. Nếu không chúng ta sẽ xong đời!
Vu Nhai quay xuống nói với Tiểu Thúy dưới thân.
Thân thể Tiểu Thúy khẽ run lên. Xem ra nó còn nhớ rõ nữ nhân này. Lúc đó nữ nhân này khiến nó rất thảm, sử dụng ma pháp đánh khiến lực lượng trong thân thể của nó gần như mất sạch. Nó không chỉ bị thương, loại cảm giác toàn thân vô lực, khiến Tiểu Thúy lúc đó cảm thấy mình sống không bằng chết.
- Ngao...
Tiểu Thúy thét lên một tiếng chói tai. Nó biết hiện tại chủ nhân còn chưa phải là đối thủ của nữ nhân này. Cho dù là nó cũng không phải, cho nên cần phải trốn chạy. Một đôi mắt chớp hiện. Nếu như nhìn Vu Nhai phía trên nó, người ta sẽ phát hiện ra, ánh mắt của một người một thú này gần như đúc ra từ một khuôn.
Hôm nay muốn chạy cũng không phải là chuyện dễ dàng. Vu Nhai cùng Tiểu Thúy không ngừng lợi dụng tốc độ đấu cùng Nguyệt Lâm Sa. Phần lớn những kỵ binh ma pháp kia đều là ma pháp sư hệ phong. Các loại gió xoáy quấn cùng một chỗ.
Vu Nhai giống như chiếc lông vũ bay trong cơn gió nhẹ. Thỉnh thoảng hắn còn có thể nhảy xuống, đạp gió uyển chuyển, giống như sát thủ ưu nhã nhất, lại giống như tinh linh của gió vậy.
Cuộc chiến trên bầu trời đã sớm khiến cho mọi người chú ý. Gần như toàn bộ vương đô đều có thể thấy bọn họ.
Vì sao ông trời lại không công bằng như thế, để một tiểu binh thủ thành vô sỉ mở ra Huyền Binh thứ hai. Nhưng như vậy cũng tiện giải thích.
Trên người tiểu tử này vốn chảy huyết mạch của Độc Cô gia, loại huyết mạch gia tộc khủng bố này. Mặc dù là chi thứ, xuất hiện bất kỳ kỳ tích nào cũng không tính là kỳ tích. Bởi vì gia tộc kia chính là tồn tại sáng tạo kỳ tích!
- Thất Tinh Thần Kích? Nó không phải ở trong tay nàng sao, công chúa điện hạ!
Vu Nhai không chút do dự phủ nhận.
Chuyện này người nào thừa nhận người đó là kẻ ngốc. Quả nhiên, trong nháy mắt khi Nguyệt Lâm Sa vừa nói ra, Vu Nhai nhất thời cảm giác được có vài ánh mắt dường như có thể xuyên thấu quét tới. Thân thể hắn giống như bị lột trần. Hình như tất cả mọi thứ trong cơ thể đều bị nhìn thấu.
Hắn vô cùng bình tĩnh. Thất Tinh Thần Kích của hắn được giấu ở trong trang giấy của Huyền Binh Điển. Cho dù toàn thân bị nhìn thấu thì thế nào?
- Công chúa?
Đúng lúc này, vài ánh mắt sắc bén lại nhìn về phía người mặc áo đen.
Công chúa nhận được Thất Tinh Thần Kích? Đó không phải là vị công chúa Nguyệt Lâm Sa kia sao? Lấy thân phận của nàng không ngờ lại lén trốn vào trong vương cung Lạc Thiên. Như vậy còn ra thể thống gì nữa.
- Không lấy Huyền Binh thứ hai của ngươi ra, vậy giơ tay chịu trói đi!
Nguyệt Lâm Sa bị cắn ngược một cái, hận tới nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng nàng thầm suy nghĩ sau khi bắt được hắn trở về, trước tiên phải ép hắn đưa Thất Tinh Thần Kích ra.
- Chỉ bằng vào mười mấy tên ô hợp này sao?
Vu Nhai cười nhạt. Hắn không quan tâm, điên cuồng xông về phía trước. Trong tay hắn cầm thật chặt trường kích tứ giai. Với lực lượng của Phong Doanh lại thêm hắn đang ở trên lưng Tiểu Thúy, tốc độ lao tới rất nhanh. Đáng tiếc, đám kỵ binh ma pháp phía trước đã hoàn toàn chặn kín các con đường. Các loại ma pháp dưới sự hỗ trợ của ma thú trở nên vô cùng khủng khiếp
- Đám ô hợp sao? Tiểu tử, ngươi đừng nghĩ tới chuyện sống sót ra khỏi vương đô Lạc Thiên nữa!
Người dẫn đầu kỵ binh ma pháp lạnh lùng nói. Bọn họ phải mặc bộ trang phục này đã cảm thấy rất buồn bực rồi, không nghĩ tới còn bị một tiểu quỷ Tướng Binh Sư khinh bỉ.
- Nổ!
Vu Nhai đã đến gần bọn họ, cúi đầu quát một tiếng. Tướng khí của Xích Thố bạo phát. Khí thế từ trước tới nay chưa từng có xuất hiện thoáng cái đã khiến đám kỵ binh ma pháp trước mặt phải kinh hãi. Đồng thời trường kích nhanh chóng đâm ra.
- Tướng khí. Tướng khí thật là khủng khiếp. Sao có thể như vậy được?
Nguyệt Lâm Sa kinh sợ há hốc miệng. Nàng thật sự không biết Vu Nhai chỉ qua mấy tháng, lại có thể trưởng thành đến mức như vậy. Điều càng làm cho nàng kinh ngạc hơn vẫn còn nằm ở phía sau.
Tiểu tử này dựa vào cái gì lại có thể khống chế Khu Phong Thứu dễ dàng như vậy? Hai bên dường như từ cùng một thể vậy. Nàng đã đánh giá thấp thực lực Vu Nhai không chỉ một cấp:
- Không được, hắn nói rất đúng. Thủ hạ của Cáp Đức Lâm đều là một đám ô hợp. Lấy thực lực của hắn bây giờ lại phối hợp với Khu Phong Thứu, cho dù không cần Thất Tinh Thần Kích cũng có thể đột phá vòng vây.
- Bạch Loan!
Nguyệt Lâm Sa cúi đầu quát, âm thanh lại truyền đi cực xa...
- Ngao...
Một lát sau, một con chim màu trắng bay tới. Đây là vật cưỡi của Nguyệt Lâm Sa. Thời điểm nàng mười ba tuổi, phụ hoàng đã đưa cho nàng, là bảo bối nàng thương yêu nhất. Mặc dù đã qua bốn năm, nhưng Bạch Loan vẫn ở trong thời kỳ ấu sinh. Nếu như nó lớn lên, như vậy bất kỳ Khu Phong Thứu nào ở trước mặt nó cũng chỉ là phù vân. Đương nhiên, bất kỳ một loại ma thú nào cũng có khả năng biến dị tiến hóa.
Nếu như Bạch Loan lớn lên, lúc trước khi ở Bắc Đấu Thành, nàng không cần lợi dụng Khu Phong Thứu của tiểu thư Quan gia.
- Họ Vu, bọn họ là một đám ô hợp, còn ta thì sao?
Nguyệt Lâm Sa giẫm lên trên lưng Bạch Loan, lạnh lùng nói. Xung quanh nàng xuất hiện vô số những luồng gió xoáy. Chúng rất nhanh liền lao ra ngoài. Chỉ có điều, lời nói tiếp đó của Vu Nhai khiến nàng thiếu chút nữa thì ngã xuống!
- A, con vật béo mập này từ nơi nào tới vậy? Thoạt nhìn chắc là ăn ngon lắm!
- Ngươi muốn chết!
Nguyệt Lâm Sa thét một tiếng chói tai. Quả thực, nàng nuôi Bạch Loan này có hơi mập, quả thật có phần giống như bồ câu. Nhưng bị gia hỏa này nói ra thật sự quá khinh người. Nàng đường đường là công chúa đế quốc ma pháp.
- A...
Vu Nhai huy động Tiểu Thúy, ở dưới ma pháp vẫn giống như cá gặp nước. Tốc độ của hắn rất nhanh. Chỉ cần lực lượng ma pháp sư của đối phương bị tiêu hao, hơi dừng lại một chút, có thể sẽ bị hắn tới gần, sau đó nhẹ nhàng đâm ra, lấy đi một mạng.
Đã có ba gã ma pháp sư bị mất mạng. Vòng vây có kẽ hở, nhưng Nguyệt Lâm Sa đã bổ sung vào.
Đối mặt với vị công chúa này, Vu Nhai cũng không dám có điều gì sơ suất. Nếu có thể trốn thì trốn, muốn tới gần nàng, thực sự còn khó hơn so với lên trời. Dù sao người ta còn có ma pháp lực, hơn nữa còn là ma pháp sự hệ phong, có sự khắc chế đối với Tiểu Thúy. Hắn phải suy nghĩ chu toàn, sau đó tìm cơ hội chạy ra ngoài.
- Tiểu Thúy. Ngươi còn nhớ rõ ác nữ nhân này không. Đó chính là người thiếu chút nữa đã hại ngươi chết ở trong rừng rậm kia. Ngươi không thể thua nàng dù chỉ một chút. Nếu không chúng ta sẽ xong đời!
Vu Nhai quay xuống nói với Tiểu Thúy dưới thân.
Thân thể Tiểu Thúy khẽ run lên. Xem ra nó còn nhớ rõ nữ nhân này. Lúc đó nữ nhân này khiến nó rất thảm, sử dụng ma pháp đánh khiến lực lượng trong thân thể của nó gần như mất sạch. Nó không chỉ bị thương, loại cảm giác toàn thân vô lực, khiến Tiểu Thúy lúc đó cảm thấy mình sống không bằng chết.
- Ngao...
Tiểu Thúy thét lên một tiếng chói tai. Nó biết hiện tại chủ nhân còn chưa phải là đối thủ của nữ nhân này. Cho dù là nó cũng không phải, cho nên cần phải trốn chạy. Một đôi mắt chớp hiện. Nếu như nhìn Vu Nhai phía trên nó, người ta sẽ phát hiện ra, ánh mắt của một người một thú này gần như đúc ra từ một khuôn.
Hôm nay muốn chạy cũng không phải là chuyện dễ dàng. Vu Nhai cùng Tiểu Thúy không ngừng lợi dụng tốc độ đấu cùng Nguyệt Lâm Sa. Phần lớn những kỵ binh ma pháp kia đều là ma pháp sư hệ phong. Các loại gió xoáy quấn cùng một chỗ.
Vu Nhai giống như chiếc lông vũ bay trong cơn gió nhẹ. Thỉnh thoảng hắn còn có thể nhảy xuống, đạp gió uyển chuyển, giống như sát thủ ưu nhã nhất, lại giống như tinh linh của gió vậy.
Cuộc chiến trên bầu trời đã sớm khiến cho mọi người chú ý. Gần như toàn bộ vương đô đều có thể thấy bọn họ.
/1991
|