Cái gì là vũ hội, cái gì là hội giao lưu, tất cả đều trở nên yên tĩnh, thưởng thức trận chiến đấu đột ngột diễn ra này!
- Quốc vương điện hạ...
- Không cần nhiều lời. Để mặc bọn họ ầm ĩ đi. Đến lúc đó chúng ta tùy tiện tìm lý do là được. Dù sao đồ đã rơi vào trong tay một phe của bọn họ, không có liên quan gì tới chúng ta. Hắc. Không có liên quan gì tới chúng ta.
Quốc vương Lôi Khắc Tư thản nhiên nói với cao thủ siêu cấp bên cạnh.
Tình huống trước mắt quả thực ngoài dự đoán của bọn họ. Dù sao trước đây hắn cũng từng cấm cưỡi vật bay tiến vào trong vương đô. Nhưng quỷ biết được phe đế quốc Huyền Binh là Khu Phong Thứu, từ ngoài thành bay vào, tốn không bao nhiêu thời gian. Phía bên đế quốc Ma Pháp còn có kỵ binh ma pháp. Nhất định là người của vương quốc Lạc Thiên.
Hắn thoáng liếc sắc nhìn đại ma đạo sĩ Cáp Đức Lâm mặt tái xanh. Chắc là người của hắn.
Chỉ cần không để lộ ra là có liên quan gì tới vương quốc Lạc Thiên, quốc vương Lôi Khắc Tư cố gắng hết sức phát huy tinh thần cỏ đầu tường.
- Ừ, chúng ta tới đây xem cuộc vui!
Cao thủ siêu cấp lên tiếng, mắt quét qua trên người Vu Nhai cùng Nguyệt Lâm Sa. Hắn cũng không biết rốt cuộc Thất Tinh Thần Kích đang ở trên người của ai. Một quyền tiểu tử kia đánh ra trước đó có chút giống. Nhưng trong cơ thể hắn chỉ có một cục gạch...
- Quốc vương điện hạ, đệ nhất thân vương và Hoắc đại tướng quân đều...
- Cứ để bọn họ đi thôi, bọn họ biết có chừng mực!
Quốc vương Lôi Khắc Tư lắc đầu nói. Vẫn là câu nói kia, chỉ cần bọn họ không để lộ ra vương quốc Lạc Thiên tham dự vào lần hành động này là được. Hắn tin tưởng hai người kia sẽ không ngu như vậy!
Ngay khi Lôi Khắc Tư nói chuyện, các học sinh của các học viện, đầu óc mơ hồ nhìn chằm chằm vào bầu trời. Tuy rằng bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lại biết chắc đó là cuộc đấu giữa Huyền Binh cùng ma pháp. A, tại sao nhìn gia hỏa cưỡi trên Khu Phong Thứu lại có phần quen mắt như vậy?
- Dương lão sư, cầu xin ngài giúp biểu ca của ta một chút!
Trong lòng bàn tay Vu Tiểu Dạ đầy mồ hôi. Nàng không quan tâm từ lúc nào biểu ca nàng biến thành người lợi hại như vậy. Nàng chỉ biết hiện tại biểu ca đang rất nguy hiểm. Trong lòng nàng lo lắng muốn chết. Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được cầu xin Dương lão sư giúp đỡ.
- Cái gì, người kia là biểu ca ngươi sao? Chính là biểu ca đã giết người hôm khai giảng, không thèm để ý tới Tả Nhân Nhân sao?
Dương lão sư kinh ngạc nói. Nàng vẫn nhớ người này. Nàng nghe Bạch lão sư nói, sau khi hắn gia nhập tổ Kỳ Binh có biểu hiện rất tốt. Người này, biểu hiện hình như không phải chỉ tốt thường đâu?
Nhìn dáng vẻ Vu Tiểu Dạ khẩn trương, lại nhìn chằm chằm vào đám lão sư của học viện tổng hợp Cổ Ma, nàng khe khẽ thở dài, lắc đầu nói:
- Không phải lão sư không muốn giúp ngươi, mà là... Được rồi, có thể ta có biện pháp khác!
Dương lão sư thật sự quá sủng ái Vu Tiểu Dạ. Nếu như hôm nay biểu ca Vu Tiểu Dạ thật sự xảy ra chuyện gì, sợ rằng sau này ngay cả sư sinh cũng làm không được. Nhưng nàng lại không thể trực tiếp ra tay. Nàng hít một hơi thật sâu, nhìn về phía các học sinh đang có mặt ở đây, nói:
- Các ngươi đoán không sai. Phía trên kia chính là nam sinh họ Khúc. Hắn thật ra đến để chấp hành nhiệm vụ của đế quốc Huyền Binh. Đối thủ của hắn lại là người của đế quốc Ma Pháp, hơn nữa còn là thành viên của học viện tổng hợp Cổ Ma cường đại. Thậm chí còn là công chúa của đế quố bọn họ. Hiện tại hắn đang vô cùng nguy hiểm. Có thể các ngươi sẽ nói, chiến sĩ vốn là chết ở trên chiến trường. Nhưng nếu có thể còn sống ai lại nguyện ý chết? Quả thực, có đôi khi chết không đáng sợ, nhưng cái chết của hắn sẽ khiến tạo nhiệm vụ thất bại, sẽ khiến đế quốc Huyền Binh chúng ta tổn thất, sẽ dẫn đến sự cường đại của đế quốc Ma Pháp. Hắn không thể chết được. Chúng ta không thể để cho hắn chết...
- Lão sư, chúng ta nguyện ý chiến đấu vì đế quốc Huyền Binh, nguyện ý dùng thân thể bảo vệ nam sinh học Khúc kia rời đi!
Một học sinh của học viện Bắc Đấu đứng dậy, vô cùng kiên định nói. Trên người hắn đột nhiên xuất hiện chiến ý mà cho dù là Vu Tiểu Dạ trước đó, khi bị khi dễ cũng không thấy có.
- Nguyện ý chiến đấu vì đế quốc Huyền Binh!
- Nguyện ý! Nguyện ý! Chiến đấu! Chiến đấu!
Từng người bước ra, không người nào lùi một bước. Có thể bọn họ ở Bắc Đấu từng là những công tử quần áo lụa là, nhưng giờ phút này bọn họ dường như đã quên đi tất cả. Chỉ cần là vinh quang của đế quốc Huyền Binh, nam sinh họ Khúc kia có phải có quan hệ qua lại với Vu Tiểu Dạ hay không, bọn họ cũng tạm thời quên lãng.
Trẻ tuổi, nhiệt huyết, ai chưa từng có?
- Được, các ngươi xuất chiến. Học sinh của đế quốc Ma Pháp cũng sẽ xuất chiến. Các ngươi là tương lai của đế quốc Huyền Binh sau này, tương lai của tỉnh Bắc Đấu chúng ta sau này. Ta cũng không muốn các ngươi phải bỏ mạng ở đây. Chết cũng không sợ, sợ là chết vô nghĩa thôi!
Sắc mặt Dương lão sư đột nhiên trở nên nhu hòa, thản nhiên nói một câu. Sau đó nàng đưa mắt nhìn chằm chằm vào cuộc chiến đấu trên không trung. Nàng hít một hơi thật sâu, khí thế lại như lúc đầu, thật sự không kém gì các bậc nam tử, nói:
- Các ngươi đã có người từng tiếp xúc thậm chí có tướng khí của mình. Có người lại vẫn không biết tướng khí là gì. Nhưng bất kể là người nào, hôm nay ta đều dạy cho các ngươi một khóa học về tướng khí. Một khóa học tướng khí thật sự!
...
Không biết từ lúc nào, khóe miệng Vu Nhai đã có máu rỉ ra. Hắn đã bị thương nhẹ.
Mụ nội nó, muốn chạy đi cũng khó khăn như vậy. Chẳng lẽ hắn phải làm đúng như lời công chúa này nói, liều mạng lấy Thất Tinh Thần Kích ra mới được sao?
Không phải lúc vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn lấy ra con át chủ bài. Đáng chết. Cảm giác một mình chiến đấu thật sự khó chịu.
- Ừ? Rốt cuộc đã tới rồi sao!
Ngay thời điểm đầu óc Vu Nhai đang điên cuồng suy tính, cuối cùng, mọi người với Ngọc Vấn Hiền dẫn đầu, cưỡi nhiều loại vật bay vọt tới. Cũng không biết những vật cưỡi này từ đâu tới. Chỉ có điều rất kỳ quái là Dạ Tình và Tiểu Mỹ lại không xuất hiện!
Có người giúp đỡ là tốt rồi. Hắn cũng không quản được nhiều như vậy. Chỉ cần có thể ngăn cản được công chúa ma pháp vô cùng khó chơi này một lát, hắn chắc chắn sẽ chạy thoát được. Chỉ có điều, rất nhanh hắn liền phát hiện ra mình cao hứng quá sớm.
Đúng vậy, đám người Ngọc Vấn Hiền đều chạy đến. Nhưng như vậy đám người Tạp Đức làm sao có thể không đến được. Hơn nữa còn có cả thủ hạ của Nguyệt Lâm Sa.
Thoáng cái tiểu đội Ẩn Nguyên lại rơi xuống thế hạ phong.
Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy may mắn chính là, những ma pháp sư kia có rất nhiều người không có vật cưỡi.
Hình như chỉ có mấy người của đám Tạp Đức có. Xem ra vị đệ nhất thân vương kia tạm thời không có biện pháp nào cho nhiều vật cưỡi tới đây được. Thực lực như vậy cũng tương đối cân bằng. Nhưng muốn đột phá vòng vây, vẫn rất khó, đặc biệt...
- Quốc vương điện hạ...
- Không cần nhiều lời. Để mặc bọn họ ầm ĩ đi. Đến lúc đó chúng ta tùy tiện tìm lý do là được. Dù sao đồ đã rơi vào trong tay một phe của bọn họ, không có liên quan gì tới chúng ta. Hắc. Không có liên quan gì tới chúng ta.
Quốc vương Lôi Khắc Tư thản nhiên nói với cao thủ siêu cấp bên cạnh.
Tình huống trước mắt quả thực ngoài dự đoán của bọn họ. Dù sao trước đây hắn cũng từng cấm cưỡi vật bay tiến vào trong vương đô. Nhưng quỷ biết được phe đế quốc Huyền Binh là Khu Phong Thứu, từ ngoài thành bay vào, tốn không bao nhiêu thời gian. Phía bên đế quốc Ma Pháp còn có kỵ binh ma pháp. Nhất định là người của vương quốc Lạc Thiên.
Hắn thoáng liếc sắc nhìn đại ma đạo sĩ Cáp Đức Lâm mặt tái xanh. Chắc là người của hắn.
Chỉ cần không để lộ ra là có liên quan gì tới vương quốc Lạc Thiên, quốc vương Lôi Khắc Tư cố gắng hết sức phát huy tinh thần cỏ đầu tường.
- Ừ, chúng ta tới đây xem cuộc vui!
Cao thủ siêu cấp lên tiếng, mắt quét qua trên người Vu Nhai cùng Nguyệt Lâm Sa. Hắn cũng không biết rốt cuộc Thất Tinh Thần Kích đang ở trên người của ai. Một quyền tiểu tử kia đánh ra trước đó có chút giống. Nhưng trong cơ thể hắn chỉ có một cục gạch...
- Quốc vương điện hạ, đệ nhất thân vương và Hoắc đại tướng quân đều...
- Cứ để bọn họ đi thôi, bọn họ biết có chừng mực!
Quốc vương Lôi Khắc Tư lắc đầu nói. Vẫn là câu nói kia, chỉ cần bọn họ không để lộ ra vương quốc Lạc Thiên tham dự vào lần hành động này là được. Hắn tin tưởng hai người kia sẽ không ngu như vậy!
Ngay khi Lôi Khắc Tư nói chuyện, các học sinh của các học viện, đầu óc mơ hồ nhìn chằm chằm vào bầu trời. Tuy rằng bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lại biết chắc đó là cuộc đấu giữa Huyền Binh cùng ma pháp. A, tại sao nhìn gia hỏa cưỡi trên Khu Phong Thứu lại có phần quen mắt như vậy?
- Dương lão sư, cầu xin ngài giúp biểu ca của ta một chút!
Trong lòng bàn tay Vu Tiểu Dạ đầy mồ hôi. Nàng không quan tâm từ lúc nào biểu ca nàng biến thành người lợi hại như vậy. Nàng chỉ biết hiện tại biểu ca đang rất nguy hiểm. Trong lòng nàng lo lắng muốn chết. Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được cầu xin Dương lão sư giúp đỡ.
- Cái gì, người kia là biểu ca ngươi sao? Chính là biểu ca đã giết người hôm khai giảng, không thèm để ý tới Tả Nhân Nhân sao?
Dương lão sư kinh ngạc nói. Nàng vẫn nhớ người này. Nàng nghe Bạch lão sư nói, sau khi hắn gia nhập tổ Kỳ Binh có biểu hiện rất tốt. Người này, biểu hiện hình như không phải chỉ tốt thường đâu?
Nhìn dáng vẻ Vu Tiểu Dạ khẩn trương, lại nhìn chằm chằm vào đám lão sư của học viện tổng hợp Cổ Ma, nàng khe khẽ thở dài, lắc đầu nói:
- Không phải lão sư không muốn giúp ngươi, mà là... Được rồi, có thể ta có biện pháp khác!
Dương lão sư thật sự quá sủng ái Vu Tiểu Dạ. Nếu như hôm nay biểu ca Vu Tiểu Dạ thật sự xảy ra chuyện gì, sợ rằng sau này ngay cả sư sinh cũng làm không được. Nhưng nàng lại không thể trực tiếp ra tay. Nàng hít một hơi thật sâu, nhìn về phía các học sinh đang có mặt ở đây, nói:
- Các ngươi đoán không sai. Phía trên kia chính là nam sinh họ Khúc. Hắn thật ra đến để chấp hành nhiệm vụ của đế quốc Huyền Binh. Đối thủ của hắn lại là người của đế quốc Ma Pháp, hơn nữa còn là thành viên của học viện tổng hợp Cổ Ma cường đại. Thậm chí còn là công chúa của đế quố bọn họ. Hiện tại hắn đang vô cùng nguy hiểm. Có thể các ngươi sẽ nói, chiến sĩ vốn là chết ở trên chiến trường. Nhưng nếu có thể còn sống ai lại nguyện ý chết? Quả thực, có đôi khi chết không đáng sợ, nhưng cái chết của hắn sẽ khiến tạo nhiệm vụ thất bại, sẽ khiến đế quốc Huyền Binh chúng ta tổn thất, sẽ dẫn đến sự cường đại của đế quốc Ma Pháp. Hắn không thể chết được. Chúng ta không thể để cho hắn chết...
- Lão sư, chúng ta nguyện ý chiến đấu vì đế quốc Huyền Binh, nguyện ý dùng thân thể bảo vệ nam sinh học Khúc kia rời đi!
Một học sinh của học viện Bắc Đấu đứng dậy, vô cùng kiên định nói. Trên người hắn đột nhiên xuất hiện chiến ý mà cho dù là Vu Tiểu Dạ trước đó, khi bị khi dễ cũng không thấy có.
- Nguyện ý chiến đấu vì đế quốc Huyền Binh!
- Nguyện ý! Nguyện ý! Chiến đấu! Chiến đấu!
Từng người bước ra, không người nào lùi một bước. Có thể bọn họ ở Bắc Đấu từng là những công tử quần áo lụa là, nhưng giờ phút này bọn họ dường như đã quên đi tất cả. Chỉ cần là vinh quang của đế quốc Huyền Binh, nam sinh họ Khúc kia có phải có quan hệ qua lại với Vu Tiểu Dạ hay không, bọn họ cũng tạm thời quên lãng.
Trẻ tuổi, nhiệt huyết, ai chưa từng có?
- Được, các ngươi xuất chiến. Học sinh của đế quốc Ma Pháp cũng sẽ xuất chiến. Các ngươi là tương lai của đế quốc Huyền Binh sau này, tương lai của tỉnh Bắc Đấu chúng ta sau này. Ta cũng không muốn các ngươi phải bỏ mạng ở đây. Chết cũng không sợ, sợ là chết vô nghĩa thôi!
Sắc mặt Dương lão sư đột nhiên trở nên nhu hòa, thản nhiên nói một câu. Sau đó nàng đưa mắt nhìn chằm chằm vào cuộc chiến đấu trên không trung. Nàng hít một hơi thật sâu, khí thế lại như lúc đầu, thật sự không kém gì các bậc nam tử, nói:
- Các ngươi đã có người từng tiếp xúc thậm chí có tướng khí của mình. Có người lại vẫn không biết tướng khí là gì. Nhưng bất kể là người nào, hôm nay ta đều dạy cho các ngươi một khóa học về tướng khí. Một khóa học tướng khí thật sự!
...
Không biết từ lúc nào, khóe miệng Vu Nhai đã có máu rỉ ra. Hắn đã bị thương nhẹ.
Mụ nội nó, muốn chạy đi cũng khó khăn như vậy. Chẳng lẽ hắn phải làm đúng như lời công chúa này nói, liều mạng lấy Thất Tinh Thần Kích ra mới được sao?
Không phải lúc vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn lấy ra con át chủ bài. Đáng chết. Cảm giác một mình chiến đấu thật sự khó chịu.
- Ừ? Rốt cuộc đã tới rồi sao!
Ngay thời điểm đầu óc Vu Nhai đang điên cuồng suy tính, cuối cùng, mọi người với Ngọc Vấn Hiền dẫn đầu, cưỡi nhiều loại vật bay vọt tới. Cũng không biết những vật cưỡi này từ đâu tới. Chỉ có điều rất kỳ quái là Dạ Tình và Tiểu Mỹ lại không xuất hiện!
Có người giúp đỡ là tốt rồi. Hắn cũng không quản được nhiều như vậy. Chỉ cần có thể ngăn cản được công chúa ma pháp vô cùng khó chơi này một lát, hắn chắc chắn sẽ chạy thoát được. Chỉ có điều, rất nhanh hắn liền phát hiện ra mình cao hứng quá sớm.
Đúng vậy, đám người Ngọc Vấn Hiền đều chạy đến. Nhưng như vậy đám người Tạp Đức làm sao có thể không đến được. Hơn nữa còn có cả thủ hạ của Nguyệt Lâm Sa.
Thoáng cái tiểu đội Ẩn Nguyên lại rơi xuống thế hạ phong.
Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy may mắn chính là, những ma pháp sư kia có rất nhiều người không có vật cưỡi.
Hình như chỉ có mấy người của đám Tạp Đức có. Xem ra vị đệ nhất thân vương kia tạm thời không có biện pháp nào cho nhiều vật cưỡi tới đây được. Thực lực như vậy cũng tương đối cân bằng. Nhưng muốn đột phá vòng vây, vẫn rất khó, đặc biệt...
/1991
|