Mặc dù chỉ là diễn kịch, nhưng không biết vì sao, muốn cho nữ tính Binh Linh khác giúp hắn phát ra loại âm thanh này, nàng vẫn cảm giác rất không thoải mái. Chí ít ở trong Binh Linh nàng phải là độc nhất vô nhị.
- Nàng nguyện ý giúp ta sao?
Trong lòng Vu Nhai thầm vui vẻ. Ngày hôm nay Thôn Thiên Kiếm Linh thật đúng là khác thường.
- Ai muốn giúp ngươi?
Mặt Thôn Thiên Kiếm Linh còn có chút hồng. Nghe được Vu Nhai nói vậy, nàng lại đảo mắt nói.
Vẻ mặt này không ngờ trong sự cổ điển lại mang theo vài phần khả ái, khiến Vu Nhai có phần chịu không nổi. Hắn lại kích động muốn đòi một cái hôn nữa, chợt nghe nàng nói:
- Căn bản không cần diễn kịch. Trực tiếp bố trí một phù văn trận cách âm là được. Để cho bọn họ phát hiện phù văn trận. Dù sao trong lòng bất kỳ ai cũng biết rõ. Ngươi biết có người theo dõi là chuyện rất bình thường. Làm chuyện như vậy, có ai lại muốn bị người theo dõi chứ?
Nói đến đây, mặt Thôn Thiên Kiếm Linh lại nóng rần lên. Lần đầu tiên của Vu Nhai, chính là nàng theo dõi thậm chí trợ giúp mới hoàn thành. Nàng không nhịn được nhớ lại tình cảnh thời điểm đó. Nàng vội vàng ném suy nghĩ này sang một bên, lại nói:
- Còn nữa, lấy suy nghĩ của ngươi trước đó, Huyền Binh Đại Đế chỉ muốn kích động Luyện Khinh Vũ mà thôi. Ngươi đã đem công chúa Linh Vũ vào trong Huyền Vân Cung, cũng qua đêm một tối. Mục đích của hắn đạt được. Hắn không biết ngươi biết chuyện giữa Luyện Khinh Vũ cùng công chúa Linh Vũ, càng không biết Luyện Khinh Vũ nói chuyện Huyền Thiên Nguyên Giới cho công chúa Linh Vũ. Mặc dù ngươi nghi ngờ về vấn đề công chúa Linh Vũ, theo Huyền Binh Đại Đế, công chúa Linh Vũ đối vấn đề của ngươi hoàn toàn không hay biết. Hắn không sợ ngươi hỏi ra được điều gì. Từ chuyện hắn không nói cho công chúa Linh Vũ mọi chuyện, có thể đoán được. Bởi vậy, ngươi chỉ cần cùng công chúa Linh Vũ cô nam quả nữ ở qua một đêm, không hơn.
Quả thực giống như Thôn Thiên Kiếm Linh phân tích, lúc trước Huyền Binh Đại Đế nhìn thấy hành động của Vu Nhai, hoài nghi Vu Nhai có thể muốn lấy tiến làm lùi. Nhưng hắn không ngăn cản, cũng không quan tâm. Hắn chỉ muốn Luyện Khinh Vũ biết Vu Nhai cùng công chúa Linh Vũ từng qua một đêm mà thôi.
Vu Nhai suy nghĩ một lát, sau đó liền gật đầu nói:
- Xem ra quả thực không cần diễn kịch.
- Được rồi. Ngươi vẫn ra ngoài bố trí đi.
Thôn Thiên Kiếm Linh gật đầu, sau đó không tiếp tục để ý tới Vu Nhai nữa, trực tiếp ẩn vào trong sương mù. Vu Nhai cũng ra ngoài. Một phù văn trận đặc biệt rõ ràng đã được hắn bố trí ra. Cái phù văn trận nho nhỏ lúc trước quá bí ẩn, gần như không điều tra ra được. Hiện tại cái này là muốn cho người ta có thể điều tra ra.
Quả nhiên, sau khi hắn bày bố phù văn trận xong liền đợi. Hắn phát hiện thật sự không có người nào để ý tớim, hắn mới xác định được phân tích của Thôn Thiên Kiếm Linh trước đó là đúng. Xem ra suy đoán của hắn đối với công chúa Linh Vũ trước đó, chỉ sợ là sự thật. Chắc hẳn có một vài chi tiết hắn còn chưa biết mà thôi.
- Ngươi lại vào làm gì?
Vu Nhai lại trở lại tiểu thế giới Binh Linh của Thôn Thiên Kiếm. Xũng không biết nguyên nhân có phải vì nụ hôn lúc trước hay không, Thôn Thiên Kiếm Linh vừa nhìn thấy Vu Nhai liền khẩn trương, không có nửa điểm khí chất của một đại tỷ. A, còn có chút, cứng rắn chống đỡ.
- Đương nhiên là tìm nàng trò chuyện tán gẫu. Tâm tình không tốt lắm.
Vu Nhai thở dài. Câu này là lời nói thật. Không chỉ bởi vì chuyện công chúa Linh Vũ, còn cả chuyện ra oai phủ đầu trước đó. Nghĩ đến những kỵ sĩ chính thức đã chết. Hiện tại cũng không biết nên đối mặt với Yến đại nhân và Hạng giáo quan như thế nào. Hắn còn có thể nghĩ đến kế tiếp, sợ rằng vẫn có rất nhiều chuyện khiến hắn càng khó có thể tiếp nhận hơn. Có thể lúc này hắn mới chính thức lớn lên.
Thôn Thiên Kiếm Linh cũng cảm giác được con đường khó khăn của Vu Nhai. Sau khi trầm mặc một hồi, nàng đi tới trước mặt Vu Nhai. Sương mù đột nhiên tan ra. Xung quanh biến thành cảnh tượng tiếng chim vang vọng, mùi hoa thoang thoảng. Còn có từng lâu đài cổ...
Thôn Thiên Kiếm Linh chân thành đi về phía một người đang ngồi trong đình nhỏ bên cạnh dòng suối. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Ngươi còn ngồi ở đó làm gì? Không phải muốn ta nói chuyện phiếm với ngươi sao?
Nếu có cameras, Vu Nhai nhất định sẽ quay lại cảnh tượng trước mắt. Thôn Thiên Kiếm Linh giống như tiên nữ cổ đại ngồi ở trong đình tràn ngập sương mờ mỏng mong, biểu tình trên mặt điềm tĩnh thần thánh. Thánh nữ Quang Minh gì đó so với nàng, quả thực phàm tục đến cực điểm. Mà khi nàng nói chuyện, chút giận dỗi lại khiến cho nàng có thêm chút khả ái.
Đúng rồi. Không có cameras không phải có đạo cụ ma pháp ghi chép lại sao? Hắc hắc...
- Ngươi làm gì vậy?
Thấy Vu Nhai đột nhiên lấy đạo cụ ma pháp ghi chép ra, nàng không nhịn được hỏi.
- Không có gì? Chỉ là đột nhiên có kích động muốn chụp ảnh thôi. Được rồi nàng theo ta cùng chuyển kiếp tới đây. Hơn nữa còn nhìn thấy ta từ nhỏ lớn lên. Hẳn nàng biết cameras chứ?
Vu Nhai rất trực tiếp thừa nhận nói.
- Ai nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên chứ?
Trong lòng Thôn Thiên Kiếm Linh thầm oán hận nói.
Nhưng nàng sẽ không thừa nhận, càng không nói ra miệng, chỉ trừng mắt với hắn một cái. Trong lòng nàng vẫn cảm thấy ngọt ngào. Chụp ảnh, lấy loại tình huống trước mắt này Vu Nhai nhất định là có kích động muốn ghi lại. Vu Nhai cảm giác mình rất đẹp sao?
Nữ nhân, có ai không muốn được khen là xinh đẹp?
Không để ý đến hắn, Thôn Thiên Kiếm Linh cứ ngồi yên. Nàng hoài niệm nhìn cảnh sắc trước mắt. Đây là cảnh sắc thế giới sư môn của nàng. Nàng đem nó biến thành tiểu thế giới Binh Linh của mình, khiến cho nàng có cảm giác như đang ở nhà. Có lẽ là tức cảnh sinh tình, nàng cũng có kích động muốn tìm người tới trò chuyện. Đúng vào lúc này. Vu Nhai ngồi xuống, rất vô sỉ còn ngồi rất gần.
Nàng không ngăn cản hắn, chỉ hỏi:
- Muốn trò chuyện một chút chứ?
- Rất muốn biết Huyền Binh Điển tại sao lại chạy đến thế giới kia của ta.
Vu Nhai nói.
- Ta cũng không biết. Ta đã nói với ngươi, ta đang trưởng thành. Thời điểm ta biết Huyền Binh Điển, nó đã trong thế giới kia. Có lẽ là thí sinh xuyên qua thời không, sau đó chọn trúng ngươi lại xuyên qua thời không trở lại.
Thôn Thiên Kiếm Linh thâm trầm nói. Nàng quả thực không biết chuyện Huyền Binh Điển là thế nào.
Vu Nhai hiểu rõ, gật đầu, sau đó lại nói chuyện tào lao, tâm sự thế cục bây giờ, tâm sự chuyện trước kia. Bọn họ chung sống lâu như vậy, chung quy có rất nhiều lời có thể nói. Chỉ là trước đây vẫn không có thời gian yên tĩnh để trò chuyện mà thôi.
- Đúng rồi. Khẩu quyết nàng dạy cho ta trước đó là sao vậy?
Luc này Vu Nhai mới nhớ tới chuyện khẩu quyết kia.
Thôn Thiên Kiếm Linh trầm mặc một lát, sau đó mới nhẹ giọng nói:
- Đó là kiếm quyết của một môn phái cổ xưa trong thế giới kia của ngươi. Ngay cả Thôn Thiên Huyền Thân Quyết này cũng vậy. Nó ban đầu không phải được gọi là Thôn Thiên Huyền Thân Quyết, mà là một loại bí quyết luyện thể tương đối bình thường.
- Nàng nguyện ý giúp ta sao?
Trong lòng Vu Nhai thầm vui vẻ. Ngày hôm nay Thôn Thiên Kiếm Linh thật đúng là khác thường.
- Ai muốn giúp ngươi?
Mặt Thôn Thiên Kiếm Linh còn có chút hồng. Nghe được Vu Nhai nói vậy, nàng lại đảo mắt nói.
Vẻ mặt này không ngờ trong sự cổ điển lại mang theo vài phần khả ái, khiến Vu Nhai có phần chịu không nổi. Hắn lại kích động muốn đòi một cái hôn nữa, chợt nghe nàng nói:
- Căn bản không cần diễn kịch. Trực tiếp bố trí một phù văn trận cách âm là được. Để cho bọn họ phát hiện phù văn trận. Dù sao trong lòng bất kỳ ai cũng biết rõ. Ngươi biết có người theo dõi là chuyện rất bình thường. Làm chuyện như vậy, có ai lại muốn bị người theo dõi chứ?
Nói đến đây, mặt Thôn Thiên Kiếm Linh lại nóng rần lên. Lần đầu tiên của Vu Nhai, chính là nàng theo dõi thậm chí trợ giúp mới hoàn thành. Nàng không nhịn được nhớ lại tình cảnh thời điểm đó. Nàng vội vàng ném suy nghĩ này sang một bên, lại nói:
- Còn nữa, lấy suy nghĩ của ngươi trước đó, Huyền Binh Đại Đế chỉ muốn kích động Luyện Khinh Vũ mà thôi. Ngươi đã đem công chúa Linh Vũ vào trong Huyền Vân Cung, cũng qua đêm một tối. Mục đích của hắn đạt được. Hắn không biết ngươi biết chuyện giữa Luyện Khinh Vũ cùng công chúa Linh Vũ, càng không biết Luyện Khinh Vũ nói chuyện Huyền Thiên Nguyên Giới cho công chúa Linh Vũ. Mặc dù ngươi nghi ngờ về vấn đề công chúa Linh Vũ, theo Huyền Binh Đại Đế, công chúa Linh Vũ đối vấn đề của ngươi hoàn toàn không hay biết. Hắn không sợ ngươi hỏi ra được điều gì. Từ chuyện hắn không nói cho công chúa Linh Vũ mọi chuyện, có thể đoán được. Bởi vậy, ngươi chỉ cần cùng công chúa Linh Vũ cô nam quả nữ ở qua một đêm, không hơn.
Quả thực giống như Thôn Thiên Kiếm Linh phân tích, lúc trước Huyền Binh Đại Đế nhìn thấy hành động của Vu Nhai, hoài nghi Vu Nhai có thể muốn lấy tiến làm lùi. Nhưng hắn không ngăn cản, cũng không quan tâm. Hắn chỉ muốn Luyện Khinh Vũ biết Vu Nhai cùng công chúa Linh Vũ từng qua một đêm mà thôi.
Vu Nhai suy nghĩ một lát, sau đó liền gật đầu nói:
- Xem ra quả thực không cần diễn kịch.
- Được rồi. Ngươi vẫn ra ngoài bố trí đi.
Thôn Thiên Kiếm Linh gật đầu, sau đó không tiếp tục để ý tới Vu Nhai nữa, trực tiếp ẩn vào trong sương mù. Vu Nhai cũng ra ngoài. Một phù văn trận đặc biệt rõ ràng đã được hắn bố trí ra. Cái phù văn trận nho nhỏ lúc trước quá bí ẩn, gần như không điều tra ra được. Hiện tại cái này là muốn cho người ta có thể điều tra ra.
Quả nhiên, sau khi hắn bày bố phù văn trận xong liền đợi. Hắn phát hiện thật sự không có người nào để ý tớim, hắn mới xác định được phân tích của Thôn Thiên Kiếm Linh trước đó là đúng. Xem ra suy đoán của hắn đối với công chúa Linh Vũ trước đó, chỉ sợ là sự thật. Chắc hẳn có một vài chi tiết hắn còn chưa biết mà thôi.
- Ngươi lại vào làm gì?
Vu Nhai lại trở lại tiểu thế giới Binh Linh của Thôn Thiên Kiếm. Xũng không biết nguyên nhân có phải vì nụ hôn lúc trước hay không, Thôn Thiên Kiếm Linh vừa nhìn thấy Vu Nhai liền khẩn trương, không có nửa điểm khí chất của một đại tỷ. A, còn có chút, cứng rắn chống đỡ.
- Đương nhiên là tìm nàng trò chuyện tán gẫu. Tâm tình không tốt lắm.
Vu Nhai thở dài. Câu này là lời nói thật. Không chỉ bởi vì chuyện công chúa Linh Vũ, còn cả chuyện ra oai phủ đầu trước đó. Nghĩ đến những kỵ sĩ chính thức đã chết. Hiện tại cũng không biết nên đối mặt với Yến đại nhân và Hạng giáo quan như thế nào. Hắn còn có thể nghĩ đến kế tiếp, sợ rằng vẫn có rất nhiều chuyện khiến hắn càng khó có thể tiếp nhận hơn. Có thể lúc này hắn mới chính thức lớn lên.
Thôn Thiên Kiếm Linh cũng cảm giác được con đường khó khăn của Vu Nhai. Sau khi trầm mặc một hồi, nàng đi tới trước mặt Vu Nhai. Sương mù đột nhiên tan ra. Xung quanh biến thành cảnh tượng tiếng chim vang vọng, mùi hoa thoang thoảng. Còn có từng lâu đài cổ...
Thôn Thiên Kiếm Linh chân thành đi về phía một người đang ngồi trong đình nhỏ bên cạnh dòng suối. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Ngươi còn ngồi ở đó làm gì? Không phải muốn ta nói chuyện phiếm với ngươi sao?
Nếu có cameras, Vu Nhai nhất định sẽ quay lại cảnh tượng trước mắt. Thôn Thiên Kiếm Linh giống như tiên nữ cổ đại ngồi ở trong đình tràn ngập sương mờ mỏng mong, biểu tình trên mặt điềm tĩnh thần thánh. Thánh nữ Quang Minh gì đó so với nàng, quả thực phàm tục đến cực điểm. Mà khi nàng nói chuyện, chút giận dỗi lại khiến cho nàng có thêm chút khả ái.
Đúng rồi. Không có cameras không phải có đạo cụ ma pháp ghi chép lại sao? Hắc hắc...
- Ngươi làm gì vậy?
Thấy Vu Nhai đột nhiên lấy đạo cụ ma pháp ghi chép ra, nàng không nhịn được hỏi.
- Không có gì? Chỉ là đột nhiên có kích động muốn chụp ảnh thôi. Được rồi nàng theo ta cùng chuyển kiếp tới đây. Hơn nữa còn nhìn thấy ta từ nhỏ lớn lên. Hẳn nàng biết cameras chứ?
Vu Nhai rất trực tiếp thừa nhận nói.
- Ai nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên chứ?
Trong lòng Thôn Thiên Kiếm Linh thầm oán hận nói.
Nhưng nàng sẽ không thừa nhận, càng không nói ra miệng, chỉ trừng mắt với hắn một cái. Trong lòng nàng vẫn cảm thấy ngọt ngào. Chụp ảnh, lấy loại tình huống trước mắt này Vu Nhai nhất định là có kích động muốn ghi lại. Vu Nhai cảm giác mình rất đẹp sao?
Nữ nhân, có ai không muốn được khen là xinh đẹp?
Không để ý đến hắn, Thôn Thiên Kiếm Linh cứ ngồi yên. Nàng hoài niệm nhìn cảnh sắc trước mắt. Đây là cảnh sắc thế giới sư môn của nàng. Nàng đem nó biến thành tiểu thế giới Binh Linh của mình, khiến cho nàng có cảm giác như đang ở nhà. Có lẽ là tức cảnh sinh tình, nàng cũng có kích động muốn tìm người tới trò chuyện. Đúng vào lúc này. Vu Nhai ngồi xuống, rất vô sỉ còn ngồi rất gần.
Nàng không ngăn cản hắn, chỉ hỏi:
- Muốn trò chuyện một chút chứ?
- Rất muốn biết Huyền Binh Điển tại sao lại chạy đến thế giới kia của ta.
Vu Nhai nói.
- Ta cũng không biết. Ta đã nói với ngươi, ta đang trưởng thành. Thời điểm ta biết Huyền Binh Điển, nó đã trong thế giới kia. Có lẽ là thí sinh xuyên qua thời không, sau đó chọn trúng ngươi lại xuyên qua thời không trở lại.
Thôn Thiên Kiếm Linh thâm trầm nói. Nàng quả thực không biết chuyện Huyền Binh Điển là thế nào.
Vu Nhai hiểu rõ, gật đầu, sau đó lại nói chuyện tào lao, tâm sự thế cục bây giờ, tâm sự chuyện trước kia. Bọn họ chung sống lâu như vậy, chung quy có rất nhiều lời có thể nói. Chỉ là trước đây vẫn không có thời gian yên tĩnh để trò chuyện mà thôi.
- Đúng rồi. Khẩu quyết nàng dạy cho ta trước đó là sao vậy?
Luc này Vu Nhai mới nhớ tới chuyện khẩu quyết kia.
Thôn Thiên Kiếm Linh trầm mặc một lát, sau đó mới nhẹ giọng nói:
- Đó là kiếm quyết của một môn phái cổ xưa trong thế giới kia của ngươi. Ngay cả Thôn Thiên Huyền Thân Quyết này cũng vậy. Nó ban đầu không phải được gọi là Thôn Thiên Huyền Thân Quyết, mà là một loại bí quyết luyện thể tương đối bình thường.
/1991
|