Lắc đầu, nàng tìm cách ép hai chữ bằng hữu xuống. Nàng đường đường là công chúa đế quốc Ma Pháp, hắn là một tiểu binh thủ thành. Dựa vào cái gì hắn làm bằng hữu của mình. Cho dù là Tạp Đức, từ trước tới nay nàng cũng chưa từng xem hắn là bằng hữu.
Nguyệt Lâm Sa không biết loại cảm giác này là oan gia. Đương nhiên, nàng cũng từ chối loại cảm giác này, nhưng lại bất tri bất giác rơi vào.
Vu Nhai trước sau như một vẫn rèn khoáng thạch, thân thể cong lại, xuống búa. Mỗi một bước lại vô cùng tự nhiên, dường như tất cả động tác đều hòa làm một với toàn thế giới.
Những tiếng keng keng không ngừng vang lên. Khi một búa đánh xuống sau, lại nghe được một tiếng động cực lớn, khoáng thạch đã tinh luyện xong.
Vu Nhai lấy quáng thạch mới ra, tiếp tục động tác vừa rồi, khô khan nhưng có thêm phong thái say mê.
- Này, tiểu binh, nên ăn cơm thôi!
Giọng nói của công chúa Nguyệt Lâm Sa từ tấm bia đá thứ nhất truyền đến. Trời đã tối. Trên bầu trời Cốc Phản Nghịch lập lòe ánh sao. Thỉnh thoảng có vài ánh sáng màu xanh chớp động. Đó là màu sắc của ma pháp trận. Xung quanh, ánh lửa thiêu đốt suốt ba tháng vẫn không hề giảm bớt, chiếu sáng cả sơn cốc trong ánh lửa hồng. Tia sáng lại bị ma pháp trận phía trên cắt đứt, không truyền ra.
Sử dụng cách nói của Nguyệt Lâm Sa, dưới đất này khẳng định có số lượng lớn ma tinh hỏa hệ. Nếu không làm sao có thể thiêu đốt lâu như vậy được. Vu Nhai quyết định, sau khi kết thúc thử thách của Khắc Liệt Luân Tư sẽ chuyển sang làm thợ mỏ đi.
Một tháng trước, dưới sự thương lượng của hai người, Nguyệt Lâm Sa làm đầu bếp nữ. Dù sao nướng đồ ăn rất lãng phí thời gian. Bất kỳ ai cũng không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này. Ai cũng có người thân bằng hữu. Bọn họ mất tích lâu như vậy, cũng không biết bên ngoài ra sao.
- Này, tiểu binh, tới giờ ăn cơm rồi, tai điếc sao?
Nguyệt Lâm Sa lặp lại.
Nàng thật sự có chút chuyên nghiệp. Mỗi khi nhớ tới cuộc sống ẩn cư mỗi ngày đều chắc chắn sẽ thốt ra từ trong miệng Vu Nhai, mặt nàng cũng cảm thấy có chút nóng ran, có chút tức giận. Nàng lại bắt đầu cắn răng nghiến lợi thốt ra những lời thề nam nô cùng mẹ.
Vu Nhai vẫn không đáp lại. Hắn đang điên cuồng suy nghĩ về cách đánh khoáng thạch trước đó. Bình thường vào lúc này, hắn chắc chắn sẽ quay lại đáp trả một câu:
- Biết rồi, bà chủ gia đình của ta.
Trong giây lát, hắn dừng lại, có chút ngẩn người nhìn vào bầu trời xa xăm, khẽ nhíu mày. Đột nhiên trên tay hắn lại xuất hiện một quyển sách da màu đen. Đó không phải là Huyền Binh Điển, mà là Thần Huyền Khí Điển.
Hắn nhẹ nhàng mở ra, chậm rãi đọc lên. Phía trên vẫn là những huyễn ảnh rèn luyện tướng khí.
Huyễn ảnh không có gì khác với trước đây. Nhưng vào lúc này chúng ở trong mắt Vu Nhai lại có biến hóa. Dường như huyễn ảnh đột nhiên di chuyển, huyễn hóa thành một dạng rèn sắt. Vu Nhai biết đây không phải là sự thật, nhưng lại chìm sâu vào trong đó.
Hắn ngơ ngác đứng, nhìn huyễn ảnh lẫn lỗn giữa hư và thực. Không biết thời gian trôi qua bao lâu hắn đột nhiên cười, thu hồi Thần Huyền Khí Điển, một lần nữa cầm cây búa lên, sau đó hắn có động tác...
Nguyệt Lâm Sa nhìn Vu Nhai cứ đứng đờ người ra, bực mình không muốn để ý đến hắn. Nếu không phải lượng cơm nàng ăn không nhiều như vậy, nàng nhất định sẽ không chút do dự ăn sạch phần cơm của Vu Nhai. Nàng cắn thức ăn giống như thức ăn chính là Vu Nhai vậy, phát ra tiếng nghiến răng lớn.
Đột nhiên, nàng dừng lại, ngẩng đầu lên. Ánh mắt dừng lại ở trên người Vu Nhai.
- Đây là...
Keng keng keng...
Có nhiều tiếng gõ với tiết tấu rõ ràng che lấp cả tiếng nghiến răng của Nguyệt Lâm Sa. Trên khuôn mặt đen bóng kia tràn đầy nghị lực. Động tác trên tay càng lúc càng nhanh, giống như huyễn ảnh. Từng cục tinh sắt từ trong tay hắn xuất hiện. Toàn thân hắn dường như có hỏa diễm đang khiêu vũ.
Ở nơi sâu nhất trong Cốc Phản Nghịch, Khắc Liệt Luân Tư đột nhiên mở mắt ra, trong lòng thầm kêu lên:
- Làm sao có thể. Tiểu tử này...
Keng...
Khắc Liệt Luân Tư còn chưa nói hết, chợt nghe được từ trong cốc truyền đến những tiếng kim loại va chạm kịch liệt. Chỗ Vu Nhai, chiếc búa lớn trong tay hắn bất chợt vỡ nát. Từng huyền khí từ trong chiếc búa lớn bạo phát. Trong giây lát, huyền khí lại ngưng tụ lại trong không trung, hình thành một cây búa hoàn toàn do huyền khí tạo thành.
Vu Nhai dường như không cảm giác được sự thay đổi trên tiếp tục đánh. Mà lúc này huyền khí tiêu hao không ngờ không trở thành gánh nặng. Cây búa hoàn toàn do huyền khí ngưng tụ ở trên tay hắn càng lúc càng có cảm giác hóa thực. Huyền khí trên người hắn cũng càng lúc càng ngưng kết.
Ầm...
Cây búa do huyền khí tạo thành cũng nổ tung, lại hoàn toàn không tạo ra chút thương tổn nào tới Vu Nhai. Trong ánh lửa, Vu Nhai đột nhiên ngồi xuống, ở trong lửa như ẩn như hiện, lẳng lặng từ từ nhắm hai mắt. Khi hắn mở mắt ra, trên mặt hiện lên một nụ cười mỉm.
- A...
Một tiếng thét chói tai rất không thích hợp xuất hiện.
- Vương bát đản, mau mặc y phục vào!
Vu Nhai vẫn chìm trong sự vui mừng vì đạt tới được Linh Binh Sư, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, sau đó vội vàng che hạ thân.
Hắn kêu lên một tiếng tiếp đó biến mất ở trong rừng câu hoa trong đêm tối.
Mụ nội nó. Y phục của mình lại rách hết rồi. Bị thua thiệt, quá thua thiệt rồi. A, xem ra thật sự phải tìm cơ hội rình xem trộm công chúa tắm rửa mới được.
Ba tháng qua, Vu Nhai không ngừng tìm cơ hội rình xem nàng tắm, nhưng chưa có một lần nào thành công. Dù sao công chúa Nguyệt Lâm Sa cũng cao thủ ẩn nấp. Sau khi phát hiện có người rình nhìn lén, nàng đã sớm có cảnh giới. Trên cơ bản cho dù rình nhìn lén cũng chỉ có thể thấy hai vai. Trừ khi...
Hắc hắc, hiện tại đã là Linh Binh Sư, nói không chừng sẽ có cơ hội.
Nếu để cho người biết hắn đạt được Linh Binh Sư vì rình nhìn trộm, không biết hắn có thể bị vô số Tướng Binh Sư sử dụng nước bọt dìm chết hay không.
Vu Nhai cũng không vội vàng mặc quần áo, mà trần truồng vọt tới đầm nhỏ ở trong rừng hoa. Bởi vì phía dưới là hồ nóng chảy, đầm nước này đã biến thành suối nước nóng. Hắn không chút do dự nhảy xuống. Trong đầm nước trong suốt nháy mắt đã biến thành một màu đen. Dường như hắn không cảm giác được điều này. Dù sao hiện tại đầm nước đen, ngày mai sẽ lập tức khôi phục lại mức độ trong suốt. Hắn cứ thoải mái hưởng thụ cảm giác ngâm mình trong suối nước nóng.
Thân thể mặc dù đã buông lỏng, nhưng trong đầu Vu Nhai lại chưa từng thả lỏng. Hắn không ngừng cảm nhận, dẫn dắt lực lượng Linh Binh Sư của hắn.
Trước đó, hắn vẫn luôn không hiểu phải làm sao mới có khả năng đạt được Linh Binh Sư. Bởi vì Linh Binh Sư có nghĩa là để Huyền Binh sinh linh. Nhưng Huyền Binh Điển của hắn căn bản không cần phải phát sinh Binh Linh nữa. Vậy phải tính sao làm đây?
Con cháu dòng chính trong gia tộc lớn lúc đầu dung hợp cũng là Huyền Binh có Binh Linh. Nếu như bọn họ có thể đột phá, như vậy chứng minh con đường này tuyệt đối có thể làm được. Chỉ có điều đột phá như thế nào lại là cả một vấn đề khó giải.
Nguyệt Lâm Sa không biết loại cảm giác này là oan gia. Đương nhiên, nàng cũng từ chối loại cảm giác này, nhưng lại bất tri bất giác rơi vào.
Vu Nhai trước sau như một vẫn rèn khoáng thạch, thân thể cong lại, xuống búa. Mỗi một bước lại vô cùng tự nhiên, dường như tất cả động tác đều hòa làm một với toàn thế giới.
Những tiếng keng keng không ngừng vang lên. Khi một búa đánh xuống sau, lại nghe được một tiếng động cực lớn, khoáng thạch đã tinh luyện xong.
Vu Nhai lấy quáng thạch mới ra, tiếp tục động tác vừa rồi, khô khan nhưng có thêm phong thái say mê.
- Này, tiểu binh, nên ăn cơm thôi!
Giọng nói của công chúa Nguyệt Lâm Sa từ tấm bia đá thứ nhất truyền đến. Trời đã tối. Trên bầu trời Cốc Phản Nghịch lập lòe ánh sao. Thỉnh thoảng có vài ánh sáng màu xanh chớp động. Đó là màu sắc của ma pháp trận. Xung quanh, ánh lửa thiêu đốt suốt ba tháng vẫn không hề giảm bớt, chiếu sáng cả sơn cốc trong ánh lửa hồng. Tia sáng lại bị ma pháp trận phía trên cắt đứt, không truyền ra.
Sử dụng cách nói của Nguyệt Lâm Sa, dưới đất này khẳng định có số lượng lớn ma tinh hỏa hệ. Nếu không làm sao có thể thiêu đốt lâu như vậy được. Vu Nhai quyết định, sau khi kết thúc thử thách của Khắc Liệt Luân Tư sẽ chuyển sang làm thợ mỏ đi.
Một tháng trước, dưới sự thương lượng của hai người, Nguyệt Lâm Sa làm đầu bếp nữ. Dù sao nướng đồ ăn rất lãng phí thời gian. Bất kỳ ai cũng không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này. Ai cũng có người thân bằng hữu. Bọn họ mất tích lâu như vậy, cũng không biết bên ngoài ra sao.
- Này, tiểu binh, tới giờ ăn cơm rồi, tai điếc sao?
Nguyệt Lâm Sa lặp lại.
Nàng thật sự có chút chuyên nghiệp. Mỗi khi nhớ tới cuộc sống ẩn cư mỗi ngày đều chắc chắn sẽ thốt ra từ trong miệng Vu Nhai, mặt nàng cũng cảm thấy có chút nóng ran, có chút tức giận. Nàng lại bắt đầu cắn răng nghiến lợi thốt ra những lời thề nam nô cùng mẹ.
Vu Nhai vẫn không đáp lại. Hắn đang điên cuồng suy nghĩ về cách đánh khoáng thạch trước đó. Bình thường vào lúc này, hắn chắc chắn sẽ quay lại đáp trả một câu:
- Biết rồi, bà chủ gia đình của ta.
Trong giây lát, hắn dừng lại, có chút ngẩn người nhìn vào bầu trời xa xăm, khẽ nhíu mày. Đột nhiên trên tay hắn lại xuất hiện một quyển sách da màu đen. Đó không phải là Huyền Binh Điển, mà là Thần Huyền Khí Điển.
Hắn nhẹ nhàng mở ra, chậm rãi đọc lên. Phía trên vẫn là những huyễn ảnh rèn luyện tướng khí.
Huyễn ảnh không có gì khác với trước đây. Nhưng vào lúc này chúng ở trong mắt Vu Nhai lại có biến hóa. Dường như huyễn ảnh đột nhiên di chuyển, huyễn hóa thành một dạng rèn sắt. Vu Nhai biết đây không phải là sự thật, nhưng lại chìm sâu vào trong đó.
Hắn ngơ ngác đứng, nhìn huyễn ảnh lẫn lỗn giữa hư và thực. Không biết thời gian trôi qua bao lâu hắn đột nhiên cười, thu hồi Thần Huyền Khí Điển, một lần nữa cầm cây búa lên, sau đó hắn có động tác...
Nguyệt Lâm Sa nhìn Vu Nhai cứ đứng đờ người ra, bực mình không muốn để ý đến hắn. Nếu không phải lượng cơm nàng ăn không nhiều như vậy, nàng nhất định sẽ không chút do dự ăn sạch phần cơm của Vu Nhai. Nàng cắn thức ăn giống như thức ăn chính là Vu Nhai vậy, phát ra tiếng nghiến răng lớn.
Đột nhiên, nàng dừng lại, ngẩng đầu lên. Ánh mắt dừng lại ở trên người Vu Nhai.
- Đây là...
Keng keng keng...
Có nhiều tiếng gõ với tiết tấu rõ ràng che lấp cả tiếng nghiến răng của Nguyệt Lâm Sa. Trên khuôn mặt đen bóng kia tràn đầy nghị lực. Động tác trên tay càng lúc càng nhanh, giống như huyễn ảnh. Từng cục tinh sắt từ trong tay hắn xuất hiện. Toàn thân hắn dường như có hỏa diễm đang khiêu vũ.
Ở nơi sâu nhất trong Cốc Phản Nghịch, Khắc Liệt Luân Tư đột nhiên mở mắt ra, trong lòng thầm kêu lên:
- Làm sao có thể. Tiểu tử này...
Keng...
Khắc Liệt Luân Tư còn chưa nói hết, chợt nghe được từ trong cốc truyền đến những tiếng kim loại va chạm kịch liệt. Chỗ Vu Nhai, chiếc búa lớn trong tay hắn bất chợt vỡ nát. Từng huyền khí từ trong chiếc búa lớn bạo phát. Trong giây lát, huyền khí lại ngưng tụ lại trong không trung, hình thành một cây búa hoàn toàn do huyền khí tạo thành.
Vu Nhai dường như không cảm giác được sự thay đổi trên tiếp tục đánh. Mà lúc này huyền khí tiêu hao không ngờ không trở thành gánh nặng. Cây búa hoàn toàn do huyền khí ngưng tụ ở trên tay hắn càng lúc càng có cảm giác hóa thực. Huyền khí trên người hắn cũng càng lúc càng ngưng kết.
Ầm...
Cây búa do huyền khí tạo thành cũng nổ tung, lại hoàn toàn không tạo ra chút thương tổn nào tới Vu Nhai. Trong ánh lửa, Vu Nhai đột nhiên ngồi xuống, ở trong lửa như ẩn như hiện, lẳng lặng từ từ nhắm hai mắt. Khi hắn mở mắt ra, trên mặt hiện lên một nụ cười mỉm.
- A...
Một tiếng thét chói tai rất không thích hợp xuất hiện.
- Vương bát đản, mau mặc y phục vào!
Vu Nhai vẫn chìm trong sự vui mừng vì đạt tới được Linh Binh Sư, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, sau đó vội vàng che hạ thân.
Hắn kêu lên một tiếng tiếp đó biến mất ở trong rừng câu hoa trong đêm tối.
Mụ nội nó. Y phục của mình lại rách hết rồi. Bị thua thiệt, quá thua thiệt rồi. A, xem ra thật sự phải tìm cơ hội rình xem trộm công chúa tắm rửa mới được.
Ba tháng qua, Vu Nhai không ngừng tìm cơ hội rình xem nàng tắm, nhưng chưa có một lần nào thành công. Dù sao công chúa Nguyệt Lâm Sa cũng cao thủ ẩn nấp. Sau khi phát hiện có người rình nhìn lén, nàng đã sớm có cảnh giới. Trên cơ bản cho dù rình nhìn lén cũng chỉ có thể thấy hai vai. Trừ khi...
Hắc hắc, hiện tại đã là Linh Binh Sư, nói không chừng sẽ có cơ hội.
Nếu để cho người biết hắn đạt được Linh Binh Sư vì rình nhìn trộm, không biết hắn có thể bị vô số Tướng Binh Sư sử dụng nước bọt dìm chết hay không.
Vu Nhai cũng không vội vàng mặc quần áo, mà trần truồng vọt tới đầm nhỏ ở trong rừng hoa. Bởi vì phía dưới là hồ nóng chảy, đầm nước này đã biến thành suối nước nóng. Hắn không chút do dự nhảy xuống. Trong đầm nước trong suốt nháy mắt đã biến thành một màu đen. Dường như hắn không cảm giác được điều này. Dù sao hiện tại đầm nước đen, ngày mai sẽ lập tức khôi phục lại mức độ trong suốt. Hắn cứ thoải mái hưởng thụ cảm giác ngâm mình trong suối nước nóng.
Thân thể mặc dù đã buông lỏng, nhưng trong đầu Vu Nhai lại chưa từng thả lỏng. Hắn không ngừng cảm nhận, dẫn dắt lực lượng Linh Binh Sư của hắn.
Trước đó, hắn vẫn luôn không hiểu phải làm sao mới có khả năng đạt được Linh Binh Sư. Bởi vì Linh Binh Sư có nghĩa là để Huyền Binh sinh linh. Nhưng Huyền Binh Điển của hắn căn bản không cần phải phát sinh Binh Linh nữa. Vậy phải tính sao làm đây?
Con cháu dòng chính trong gia tộc lớn lúc đầu dung hợp cũng là Huyền Binh có Binh Linh. Nếu như bọn họ có thể đột phá, như vậy chứng minh con đường này tuyệt đối có thể làm được. Chỉ có điều đột phá như thế nào lại là cả một vấn đề khó giải.
/1991
|