Dù sao hắn không trải qua học viện, càng không có thư viện tùy thân. Bên cạnh chỉ có một công chúa ma pháp sư, nào có người nào chỉ điểm cho hắn.
U Hoang vẫn trong tình trạng điên cuồng, đã lâu không thấy tỉnh táo. Phong Doanh là tự động sinh linh cùng với chủ nhân trước, cũng không có trải qua vấn đề tương tự. Xích Thố sẽ không nói. Gia hỏa Thôn Thiên Kiếm này lại càng không cần trông đợi. Hắn chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Một tháng trước, hắn đạt được Tướng Binh Sư cửu đoạn, sự thực chứng minh, rèn sắt tiến bộ thật nhanh, cho nên hắn mới có thể kiên trì như vậy. Có một giọng nói trước sau vẫn nhắc nhở hắn, chỉ cần hắn đánh xuống như vậy, sẽ đột phá.
Một tháng trôi qua, giọng nói trong lòng kia thực sự chính xác. Nhưng sau khi Vu Nhai đột phá vẫn như lọt vào trong sương mù. Cho tới bây giờ, hắn ở trong suối nước nóng mới tỉnh táo suy nghĩ lại.
Linh, thật ra không chỉ đại biểu cho linh của Huyền Binh, còn đại biểu cho huyền khí. Huyền khí có linh mới là chân linh. Bình thường Huyền Binh Giả đều chú trọng vào binh linh, bỏ qua thậm chí không biết có Huyền linh tồn tại. Do đó trên con đường tu luyện sau đó sinh ra rất nhiều cản trở. Dòng chính của các gia tộc lớn biết về sự tồn tại của Huyền linh. Sở dĩ bọn họ có thể càng chạy càng xa, cũng bởi vì thứ này.
- Chưởng chi ngự, tướng khí, huyền linh, thật đúng là từng bước đều gian nan!
Vu Nhai mở mắt ra, khẽ hít sâu một hơi. Hắn cũng không biết về Huyền linh. Trong Thần Huyền Khí Điển cũng không có. Nhưng Thần Huyền Khí Điển lại dẫn hắn đi theo hướng này. Huyễn ảnh sẽ dẫn động hắn đạt được tướng khí đỉnh phong...
Trước cũng đã nói, không phải mỗi Chưởng Binh Sư đều có thể chưởng ngự tùy tâm. Không phải mỗi Tướng Binh Sư đều có thể Tướng Phong Lăng Vân. Thần Huyền Khí Điển lại muốn hắn ở mỗi cấp bậc lớn đều đi về phía đỉnh phong. Chỉ cần tướng khí đạt được thời điểm Tướng Binh Sư đỉnh phong, là có thể sinh linh.
Đồng thời, cũng bởi vì hắn không ngừng rèn, không ngừng chịu đựng trong lửa nóng, tướng khí Ý Vững Hơn Kim của hắn tiến bộ thần tốc. Mọi người đều nói quen tay hay việc. Kỹ xảo cũng có thể sinh ra các loại thể ngộ.
Ba tháng không ngừng rèn, hắn đột nhiên hiểu ra, cũng dẫn tới cơ hội đột phá. Bất luận là trên phương diện huyền khí, hay trên phương diện rèn, hắn đều hoàn toàn đột phá. Hiện tại hắn hoàn toàn là Linh Binh Sư, không thể kém hơn so một người nào trong gia tộc lớn ở giai đoạn này. Nhưng so với dòng chính trong gia tộc, hắn còn có nhiều hơn mấy Binh Linh.
Phong Doanh dường như cảm giác được điều gì. Nàng hưng phấn xoay quanh. U Hoang trong nháy mắt tỉnh táo, lại trong nháy mắt trở nên ảm đạm. Chỉ có điều trên mặt lộ ra nụ cười mỉm. Xích Thố đảo mắt, cuối cùng vẫn có chút hài lòng nằm ngủ.
Huyền khí sinh linh, chủ nhân huyền khí sẽ trở thành thuốc bổ tốt nhất cho Binh Linh, bọn họ sao có thể mất hứng được?
Huyền Binh Giả chỉ biết là Huyền Binh sinh linh, khi bọn họ ý thức được huyền khí cũng có thể sinh linh, huyền khí có thể khiến Binh Linh trưởng thành, đã đạt đến Linh Binh Sư mấy đoạn. Khi đó đã quá muộn. Rất nhiều người không tiến thêm được nữa.
Vu Nhai rẽ nước bước ra, lấy một miếng da thú cột vào bên hông che đi vị trí quan trọng. Màu đen trên người đã không còn tồn tại, lộ ra thân thể cường tráng.
Keng.
Một tiếng động vang lên. Trường kích, trường kiếm không ngừng phun ra nuốt vào. Dưới bầu trời đêm, những cánh hoa không tên không ngừng bay lượn!
- Quét ngang... Loạn tinh!
Vu Nhai quát lên một tiếng. Một hình bán nguyệt bay lên trời. Ma pháp trận mở ra, phát ra tiếng nổ vang mãnh liệt.
Vu Nhai nhìn về phía xa, cúi đầu nhìn Thất Tinh Thần Kích một chút, cười hắc hắc. Cuối cùng khi hắn sử dụng Thất Tinh Thần Kích không còn là tình trạng một kích thì hết lực nữa.
Nguyệt Lâm Sa nhìn một đạo bán nguyệt này, sắc mặt chợt biến đổi. Nam nô này càng ngày càng không dễ thu!
Khắc Liệt Luân Tư khẽ nhíu mày. Khuôn mặt hư ảo của hắn xuyên qua ánh lửa, không ngừng biến đổi, nhưng nhìn không ra rốt cuộc là hắn cao hứng hay là phiền muộn. Cuối cùng hắn thở ra một hơi thật dài, khẽ nói:
- Gia hỏa bị loại Huyền Binh quỷ quái này lựa chọn quả nhiên biến thái.
Trên phương diện rèn, Vu Nhai quả thật có thiên phú. Điều này không có liên quan gì với Huyền Binh Điển, cũng không liên quan gì tới chuyện hắn xuyên qua, nhưng khẳng định có liên quan với Thần Huyền Khí Điển. Nhưng chủ yếu vẫn là bởi vì thiên phú của thân thể này. Huyết mạch của Độc Cô gia tuyệt đối không có vấn đề. Phải biết rằng hắn chưa từng tiếp xúc qua nghề rèn. Đồng thời, ba tháng trước, trên miếng đá kia cũng chỉ dạy hắn cơ sở rèn mà thôi.
Tất cả đều dựa vào thiên phú và nghị lực của Vu Nhai. Trong tộc người lùn, điều không thiếu nhất chính là người có nghị lực. Nhưng người có thể sau ba tháng thông qua cửa thử thách thứ nhất đã ít lại càng ít. Khắc Liệt Luân Tư hắn, ở trong tộc người lùn, là thiên tài nghìn năm mới gặp một lần, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Đúng vậy, ở trong tộc người lùn cũng có thử thách!
Đương nhiên, cũng có thể bởi vì Vu Nhai có thực lực tương đối mạnh. Trong tộc người lùn, người tham gia thử thách không có khả năng là 20 tuổi. Chỉ có điều Khắc Liệt Luân Tư nhìn không phải là thời gian Vu Nhai bỏ ra, mà là thứ hắn vừa lĩnh ngộ được.
- Tiểu binh, ngươi thành Linh Binh Sư rồi sao?
Nguyệt Lâm Sa nhìn chằm chằm vào Vu Nhai nói. Lúc này Vu Nhai với miếng da thú quấn bên hông từ trong rừng rậm đi ra, lộ ra tư thái cường tráng, tóc hơi ớt, thả dài.
- Tiểu binh này thật ra trông cũng không tệ lắm, chỉ có điều hơi vô sỉ!
Nguyệt Lâm Sa nhỏ giọng nói thầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vu Nhai.
Quả nhiên, trên gương mặt anh tuấn của Vu Nhai thoáng cái liền bị nụ cười vô sỉ che lấp. Chí ít ở trong mắt Nguyệt Lâm Sa hắn cười lên trông rất đê tiện.
- Cuối cùng cũng đạt được Linh Binh Sư. Hắc hắc, công chúa đại nhân, nàng làm vậy có tính là nuôi hổ thành họa không?
Nhún vai, trên mặt Nguyệt Lâm Sa lộ vẻ không mấy để ý nói:
- Chúc mừng ngươi, Linh Binh Sư rất cường đại sao. Một mình ta có thể đối phó được mười người, trăm người Linh Binh Sư. Ba tháng, lẽ nào ta không có tiến bộ sao?
- Nếu không chúng ta thử xem?
- Được!
Tiếng nói vừa dứt, Nguyệt Lâm Sa liền thấy Vu Nhai biến mất. Chớp mắt một bóng đen đã tới trước mắt.
Trên mặt thoáng hiện ra một nụ cười nhạt, thân ảnh Nguyệt Lâm Sa cũng biến mất. Nếu như Vu Nhai chú ý, có thể thấy được ma pháp không gian của Nguyệt Lâm Sa đã trở nên thành thục hơn nhiều so với ba tháng trước. Trời ạ, bất cứ lúc nào cũng phải lo đối phó với tên đánh lén quỷ dị khó lường như hắn, nàng có thể không trở nên thành thục sao?
Đúng vậy, ba tháng qua ngoại trừ rèn và nướng thịt ra, thật ra còn không ngừng phát sinh chiến đấu. Bình thường những cuộc chiến đấu này đều diễn ra vào buổi tối. Thông thường đều do Vu Nhai phát ra công kích trước. Không có cách nào. Sau khi Vu Nhai trốn ở tấm bia đá thứ hai, Nguyệt Lâm Sa muốn công kích cũng không thể.
Kẻ địch. Tuy rằng đã ba tháng trôi qua, nhưng hai người bất kỳ ai cũng không quên thân phận của mình.
U Hoang vẫn trong tình trạng điên cuồng, đã lâu không thấy tỉnh táo. Phong Doanh là tự động sinh linh cùng với chủ nhân trước, cũng không có trải qua vấn đề tương tự. Xích Thố sẽ không nói. Gia hỏa Thôn Thiên Kiếm này lại càng không cần trông đợi. Hắn chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Một tháng trước, hắn đạt được Tướng Binh Sư cửu đoạn, sự thực chứng minh, rèn sắt tiến bộ thật nhanh, cho nên hắn mới có thể kiên trì như vậy. Có một giọng nói trước sau vẫn nhắc nhở hắn, chỉ cần hắn đánh xuống như vậy, sẽ đột phá.
Một tháng trôi qua, giọng nói trong lòng kia thực sự chính xác. Nhưng sau khi Vu Nhai đột phá vẫn như lọt vào trong sương mù. Cho tới bây giờ, hắn ở trong suối nước nóng mới tỉnh táo suy nghĩ lại.
Linh, thật ra không chỉ đại biểu cho linh của Huyền Binh, còn đại biểu cho huyền khí. Huyền khí có linh mới là chân linh. Bình thường Huyền Binh Giả đều chú trọng vào binh linh, bỏ qua thậm chí không biết có Huyền linh tồn tại. Do đó trên con đường tu luyện sau đó sinh ra rất nhiều cản trở. Dòng chính của các gia tộc lớn biết về sự tồn tại của Huyền linh. Sở dĩ bọn họ có thể càng chạy càng xa, cũng bởi vì thứ này.
- Chưởng chi ngự, tướng khí, huyền linh, thật đúng là từng bước đều gian nan!
Vu Nhai mở mắt ra, khẽ hít sâu một hơi. Hắn cũng không biết về Huyền linh. Trong Thần Huyền Khí Điển cũng không có. Nhưng Thần Huyền Khí Điển lại dẫn hắn đi theo hướng này. Huyễn ảnh sẽ dẫn động hắn đạt được tướng khí đỉnh phong...
Trước cũng đã nói, không phải mỗi Chưởng Binh Sư đều có thể chưởng ngự tùy tâm. Không phải mỗi Tướng Binh Sư đều có thể Tướng Phong Lăng Vân. Thần Huyền Khí Điển lại muốn hắn ở mỗi cấp bậc lớn đều đi về phía đỉnh phong. Chỉ cần tướng khí đạt được thời điểm Tướng Binh Sư đỉnh phong, là có thể sinh linh.
Đồng thời, cũng bởi vì hắn không ngừng rèn, không ngừng chịu đựng trong lửa nóng, tướng khí Ý Vững Hơn Kim của hắn tiến bộ thần tốc. Mọi người đều nói quen tay hay việc. Kỹ xảo cũng có thể sinh ra các loại thể ngộ.
Ba tháng không ngừng rèn, hắn đột nhiên hiểu ra, cũng dẫn tới cơ hội đột phá. Bất luận là trên phương diện huyền khí, hay trên phương diện rèn, hắn đều hoàn toàn đột phá. Hiện tại hắn hoàn toàn là Linh Binh Sư, không thể kém hơn so một người nào trong gia tộc lớn ở giai đoạn này. Nhưng so với dòng chính trong gia tộc, hắn còn có nhiều hơn mấy Binh Linh.
Phong Doanh dường như cảm giác được điều gì. Nàng hưng phấn xoay quanh. U Hoang trong nháy mắt tỉnh táo, lại trong nháy mắt trở nên ảm đạm. Chỉ có điều trên mặt lộ ra nụ cười mỉm. Xích Thố đảo mắt, cuối cùng vẫn có chút hài lòng nằm ngủ.
Huyền khí sinh linh, chủ nhân huyền khí sẽ trở thành thuốc bổ tốt nhất cho Binh Linh, bọn họ sao có thể mất hứng được?
Huyền Binh Giả chỉ biết là Huyền Binh sinh linh, khi bọn họ ý thức được huyền khí cũng có thể sinh linh, huyền khí có thể khiến Binh Linh trưởng thành, đã đạt đến Linh Binh Sư mấy đoạn. Khi đó đã quá muộn. Rất nhiều người không tiến thêm được nữa.
Vu Nhai rẽ nước bước ra, lấy một miếng da thú cột vào bên hông che đi vị trí quan trọng. Màu đen trên người đã không còn tồn tại, lộ ra thân thể cường tráng.
Keng.
Một tiếng động vang lên. Trường kích, trường kiếm không ngừng phun ra nuốt vào. Dưới bầu trời đêm, những cánh hoa không tên không ngừng bay lượn!
- Quét ngang... Loạn tinh!
Vu Nhai quát lên một tiếng. Một hình bán nguyệt bay lên trời. Ma pháp trận mở ra, phát ra tiếng nổ vang mãnh liệt.
Vu Nhai nhìn về phía xa, cúi đầu nhìn Thất Tinh Thần Kích một chút, cười hắc hắc. Cuối cùng khi hắn sử dụng Thất Tinh Thần Kích không còn là tình trạng một kích thì hết lực nữa.
Nguyệt Lâm Sa nhìn một đạo bán nguyệt này, sắc mặt chợt biến đổi. Nam nô này càng ngày càng không dễ thu!
Khắc Liệt Luân Tư khẽ nhíu mày. Khuôn mặt hư ảo của hắn xuyên qua ánh lửa, không ngừng biến đổi, nhưng nhìn không ra rốt cuộc là hắn cao hứng hay là phiền muộn. Cuối cùng hắn thở ra một hơi thật dài, khẽ nói:
- Gia hỏa bị loại Huyền Binh quỷ quái này lựa chọn quả nhiên biến thái.
Trên phương diện rèn, Vu Nhai quả thật có thiên phú. Điều này không có liên quan gì với Huyền Binh Điển, cũng không liên quan gì tới chuyện hắn xuyên qua, nhưng khẳng định có liên quan với Thần Huyền Khí Điển. Nhưng chủ yếu vẫn là bởi vì thiên phú của thân thể này. Huyết mạch của Độc Cô gia tuyệt đối không có vấn đề. Phải biết rằng hắn chưa từng tiếp xúc qua nghề rèn. Đồng thời, ba tháng trước, trên miếng đá kia cũng chỉ dạy hắn cơ sở rèn mà thôi.
Tất cả đều dựa vào thiên phú và nghị lực của Vu Nhai. Trong tộc người lùn, điều không thiếu nhất chính là người có nghị lực. Nhưng người có thể sau ba tháng thông qua cửa thử thách thứ nhất đã ít lại càng ít. Khắc Liệt Luân Tư hắn, ở trong tộc người lùn, là thiên tài nghìn năm mới gặp một lần, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Đúng vậy, ở trong tộc người lùn cũng có thử thách!
Đương nhiên, cũng có thể bởi vì Vu Nhai có thực lực tương đối mạnh. Trong tộc người lùn, người tham gia thử thách không có khả năng là 20 tuổi. Chỉ có điều Khắc Liệt Luân Tư nhìn không phải là thời gian Vu Nhai bỏ ra, mà là thứ hắn vừa lĩnh ngộ được.
- Tiểu binh, ngươi thành Linh Binh Sư rồi sao?
Nguyệt Lâm Sa nhìn chằm chằm vào Vu Nhai nói. Lúc này Vu Nhai với miếng da thú quấn bên hông từ trong rừng rậm đi ra, lộ ra tư thái cường tráng, tóc hơi ớt, thả dài.
- Tiểu binh này thật ra trông cũng không tệ lắm, chỉ có điều hơi vô sỉ!
Nguyệt Lâm Sa nhỏ giọng nói thầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vu Nhai.
Quả nhiên, trên gương mặt anh tuấn của Vu Nhai thoáng cái liền bị nụ cười vô sỉ che lấp. Chí ít ở trong mắt Nguyệt Lâm Sa hắn cười lên trông rất đê tiện.
- Cuối cùng cũng đạt được Linh Binh Sư. Hắc hắc, công chúa đại nhân, nàng làm vậy có tính là nuôi hổ thành họa không?
Nhún vai, trên mặt Nguyệt Lâm Sa lộ vẻ không mấy để ý nói:
- Chúc mừng ngươi, Linh Binh Sư rất cường đại sao. Một mình ta có thể đối phó được mười người, trăm người Linh Binh Sư. Ba tháng, lẽ nào ta không có tiến bộ sao?
- Nếu không chúng ta thử xem?
- Được!
Tiếng nói vừa dứt, Nguyệt Lâm Sa liền thấy Vu Nhai biến mất. Chớp mắt một bóng đen đã tới trước mắt.
Trên mặt thoáng hiện ra một nụ cười nhạt, thân ảnh Nguyệt Lâm Sa cũng biến mất. Nếu như Vu Nhai chú ý, có thể thấy được ma pháp không gian của Nguyệt Lâm Sa đã trở nên thành thục hơn nhiều so với ba tháng trước. Trời ạ, bất cứ lúc nào cũng phải lo đối phó với tên đánh lén quỷ dị khó lường như hắn, nàng có thể không trở nên thành thục sao?
Đúng vậy, ba tháng qua ngoại trừ rèn và nướng thịt ra, thật ra còn không ngừng phát sinh chiến đấu. Bình thường những cuộc chiến đấu này đều diễn ra vào buổi tối. Thông thường đều do Vu Nhai phát ra công kích trước. Không có cách nào. Sau khi Vu Nhai trốn ở tấm bia đá thứ hai, Nguyệt Lâm Sa muốn công kích cũng không thể.
Kẻ địch. Tuy rằng đã ba tháng trôi qua, nhưng hai người bất kỳ ai cũng không quên thân phận của mình.
/1991
|