- Ách...
Vu Nhai phiền muộn, nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay thực sự luyến tiếc không nữ.
- Dạ Tình tỷ, lúc trước ỷ không phải nói làm chiến hữu, bất kể thế nào, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể sao?
Tiểu Mỹ lại mở miệng nói chuyện rất không đúng lúc. Gương mặt mũm mĩm của nàng lại càng thêm bi kịch. Dạ Tình hung hăng nhéo một cái, khiến Vu Nhai nhìn thấy lại cảm giác rất thèm muốn được làm giống nàng.
- Nhanh lên, đưa chiếc nhẫn không gian trả lại cho ta!
Dạ Tình hình như bởi vì Tiểu Mỹ nói lung tung, đối với chiếc nhẫn không gian lại nhất quyết đòi không thôi.
Vu Nhai lộ vẻ đau khổ, rất không muốn trả lại. Nhưng hắn lại không có cách nào. Bên trong còn có đồ của Dạ Tình. Hắn cũng không muốn tiếp tục bị xem là biến thái. Hắn chỉ có thể lấy từng món đồ ra.
Trong đó có mấy thanh kiếm huyền tinh biển sâu, mấy cái kích huyền tinh biển sâu, một cái búa lớn. Tuy rằng búa lớn thu được vào trong Huyền Binh Điển, nhưng Dạ Tình lại không biết. Để phòng ngừa bị nghi ngờ, hắn phải lấy ra.
Một ít tinh sắt và ma tinh còn dư lại, cũng phải lấy ra. Trong chớp mắt bên cạnh Vu Nhai xuất hiện một núi nhỏ.
Dạ Tình vẫn bất động như núi, hoàn toàn không có ý mềm lòng. Vu Nhai rất phiền muộn, run rẩy đưa chiếc nhẫn ra.
- Coi như ngươi thức thời.
Dạ Tình đoạt lấy. Không biết vì sao, trong mắt nàng đột nhiên có ý cười. Nàng cũng không nói lời vô nghĩa với Vu Nhai, cầm nhẫn xoay người tiến trong rừng rậm. Một lát sau, có mùi trang phục bị đốt tỏa ra.
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Hắn xin thề, hắn thật không có sử dụng những đồ vật đó làm bất kỳ chuyện hèn hạ nào. Tối đa hắn chỉ chảy nước miếng mà thôi. Hắn nói:
- Tiểu Mỹ chiến hữu, nàng xem, lát nữa có phải cầm giúp ca ca chút đồ hay không?
- Được. Không, không được. Dạ Tình tỷ sẽ lại nhéo mặt ta mất.
Tiểu Mỹ rất nhanh đã đổi giọng. Chợt nàng thận trọng nhìn về phía Dạ Tình một chút, nhỏ giọng nói:
- Tên lường gạt, nếu như ngươi cho ta mượn Tiểu Thúy chơi mấy ngày, ta có thể giúp ngươi chứa đồ vật trong chiếc nhẫn không gian của ta. Ngươi thấy thế nào?
- Ngao...
Lông vũ trên người Tiểu Thúy dựng đứng, giống như nghe được chuyện gì đó kinh khủng.
Vu Nhai không để ý tới Tiểu Thúy, chỉ nói:
- Nàng cũng có nhẫn không gian, vậy có thể cho ta mượn chơi hay không...
- Ít đánh chủ ý vào chiếc nhẫn không gian của Tiểu Mỹ đi. Ngươi đúng là một tên vô sỉ hỗn đản.
Dạ Tình đã trở về. Xem ra nàng đã xử lý xong tất cả đồ nhỏ ở trong đó. Nàng nói:
- Muốn ta tặng nhẫn không gian cho ngươi cũng không phải là không thể được. Chỉ cần ngươi trả lời ta một vấn đề!
- Thật sao? Nàng muốn hỏi cái gì...
Vu Nhai còn chưa nói hết đã ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy không biết từ lúc nào trong tay Dạ Tình đã có thêm một cái mặt nạ. Đó là mặt nạ thuộc về người áo đen U Hoang. Mẹ nó, hắn thật sự không cẩn thận, thế nào lại quên lấy ra.
- Mặt nạ này là thế nào?
Dạ Tình hỏi.
- Cái này không là của nàng sao?
Vu Nhai trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt lại thản nhiên nói.
- Ta sao?
- Không phải sao? Khi ta lấy được chiếc nhẫn không gian, bên trong đã có mặt nạ này. Chẳng lẽ không phải là của nàng sao?
- Đúng vậy. Chiếc nhẫn không gian là do một người áo đen giao cho ngươi đúng không? Khi đó người áo đen kia có đeo mặt nạ hay không?
Dạ Tình đột nhiên nghĩ đến điều gì, không trả lời vấn đề của Vu Nhai, mà vội vàng hỏi.
- Ách, đúng là do người áo đen giao cho ta. Lúc đó hắn hình như không mang mặt nạ!
Vu Nhai tỏ vẻ không xác định nói.
- Vậy trông hắn thế nào?
Dạ Tình có chút khẩn trương.
- Ta đâu nhớ được. Hắn cũng không phải mỹ nữ. Lúc đó sau khi hắn giao chiếc nhẫn không gian cho ta xong, lập tức biến mất.
Vu Nhai lập tức phủ nhận. Trong lúc nhất thời hắn sao có thể bịa ra mà miêu tả một người được. Trước cứ tạm thời lừa gạt cho qua chuyện đã. Hắn nói:
- Sao vậy? Chiếc mặt nạ này là của người áo đen kia sao?
Dạ Tình đã không còn để ý tới hắn nữa. Nàng ôm chiếc mặt nạ, sắc mặt không ngừng biến đổi.
Từ từ, trên mặt nàng hiện ra một nụ cười ngọt ngào. Vu Nhai nhìn tới ngây người.
Không ngờ thần nữ Tham Lang cũng có biểu tình của một tiểu nữ nhân như vậy. Con mẹ nó chuyện gì xảy ra vậy?
Không đợi Vu Nhai nghĩ thông suốt, đã thấy Dạ Tình cẩn thận giấu chiếc mặt nạ vào trong người.
Vu Nhai rất muốn nói, chiếc mặt nạ này có nước mũi của ta, so với đồ nhỏ của nàng còn bẩn hơn rất nhiều!
- Cho ngươi. Xem như trả công ngươi đã cứu ta và Tiểu Mỹ lần này.
Dạ Tình bị Vu Nhai nhìn như vậy, cảm thấy có chút không được tự nhiên. Mặt nàng đỏ lên, che giấu nói, sau đó ném chiếc nhẫn không gian trống rỗng lại cho Vu Nhai.
- Ách, thật sự cho ta sao? Nếu như không phải vì tìm ta, các nàng cũng sẽ không gặp nguy hiểm như vậy.
Vu Nhai ngẩn người nói.
- A, ngươi không cần sao? Vậy trả lại cho ta!
- Ai nói ta không cần.
Vu Nhai lập tức như mèo bị đạp trúng đuôi, nhanh chóng cất một đống đồ đang chất thành núi nhỏ bên cạnh mình vào trong chiếc nhẫn không gian. Trong đó tất nhiên cũng có cả U Hoang Kiếm. Chỉ có điều hắn kẹp U Hoang Kiếm ở giữa mấy thanh kiếm khác.
...
Rời khỏi khu rừng rậm gần cốc Phản Nghịch, Vu Nhai theo Dạ Tình và Tiểu Mỹ lên đường trở về. Trong lúc này Vu Nhai cũng không cần phải trở về Cốc Phản Nghịch nữa. Vào thời điểm cuối cùng, Khắc Liệt Luân Tư đã phá hủy tất cả mọi thứ bên trong.
Lúc này Cốc Phản Nghịch lại khôi phục cảnh tượng giống như cha con Khắc Lạp Phu đã miêu tả. Bên trong đầy hồ nóng chảy.
Cho dù là một vài tinh sắt được chế luyện trước cũng rơi xuống hồ nóng chảy. Đương nhiên, còn có thi thể của đám người lùn kia. Cốc Phản Nghịch đã không còn tìm được bất kỳ vết tích nào của Khắc Lạp Luân Tư nữa. Trừ khi có người tiến vào trong hồ nóng chảy.
Theo cách nói của Khắc Liệt Luân Tư, hắn chỉ để lại búa phản nghịch và huyền tinh biển sâu cho tử tôn. Có hai thứ đồ này đủ để tung hoành thiên hạ.
Vu Nhai biến mất tám tháng, Dạ Tình và Tiểu Mỹ tất nhiên sẽ không thể không hiếu kỳ. Các nàng đặc biệt tò mò nhất chính là trong tám tháng này, giữa Vu Nhai và công chúa ma pháp đã xảy ra những chuyện gì. Hai nàng hiếu kỳ giống như một đứa trẻ vậy.
Tiểu Mỹ thì không tính làm gì, nhưng không ngờ Dạ Tình cũng có tiềm chất buôn chuyện.
Vu Nhai chỉ có thể nói hắn bị lạc đường ở trong vùng núi này. Vì để thoát khỏi sự truy sát của Nguyệt Lâm Sa, hắn tiến vào một ao đầm hỗn loạn. Sau đó hai người đã giúp đỡ lẫn nhau. Rất nhiều y phục bị rách nát. Bọn họ thật vất vả mới từ bên trong đi ra. Sau khi vừa ra ngoài, hắn gặp được Tiểu Thúy, sau đó đã chạy tới chi viện. Về phần tại sao hắn đột nhiên có cây búa sao?
Vu Nhai tùy tiện viện lý do, chính là ở trong đầm lầy kia, hắn gặp được một người lùn lợi hại. Người đó đã dạy hắn mấy chiêu, cũng tặng mấy thanh vũ khí được rèn từ huyền tinh biển sâu làm vũ khí, đồng thời chỉ dẫn cho hắn ra khỏi đầm lầy.
Vu Nhai phiền muộn, nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay thực sự luyến tiếc không nữ.
- Dạ Tình tỷ, lúc trước ỷ không phải nói làm chiến hữu, bất kể thế nào, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể sao?
Tiểu Mỹ lại mở miệng nói chuyện rất không đúng lúc. Gương mặt mũm mĩm của nàng lại càng thêm bi kịch. Dạ Tình hung hăng nhéo một cái, khiến Vu Nhai nhìn thấy lại cảm giác rất thèm muốn được làm giống nàng.
- Nhanh lên, đưa chiếc nhẫn không gian trả lại cho ta!
Dạ Tình hình như bởi vì Tiểu Mỹ nói lung tung, đối với chiếc nhẫn không gian lại nhất quyết đòi không thôi.
Vu Nhai lộ vẻ đau khổ, rất không muốn trả lại. Nhưng hắn lại không có cách nào. Bên trong còn có đồ của Dạ Tình. Hắn cũng không muốn tiếp tục bị xem là biến thái. Hắn chỉ có thể lấy từng món đồ ra.
Trong đó có mấy thanh kiếm huyền tinh biển sâu, mấy cái kích huyền tinh biển sâu, một cái búa lớn. Tuy rằng búa lớn thu được vào trong Huyền Binh Điển, nhưng Dạ Tình lại không biết. Để phòng ngừa bị nghi ngờ, hắn phải lấy ra.
Một ít tinh sắt và ma tinh còn dư lại, cũng phải lấy ra. Trong chớp mắt bên cạnh Vu Nhai xuất hiện một núi nhỏ.
Dạ Tình vẫn bất động như núi, hoàn toàn không có ý mềm lòng. Vu Nhai rất phiền muộn, run rẩy đưa chiếc nhẫn ra.
- Coi như ngươi thức thời.
Dạ Tình đoạt lấy. Không biết vì sao, trong mắt nàng đột nhiên có ý cười. Nàng cũng không nói lời vô nghĩa với Vu Nhai, cầm nhẫn xoay người tiến trong rừng rậm. Một lát sau, có mùi trang phục bị đốt tỏa ra.
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Hắn xin thề, hắn thật không có sử dụng những đồ vật đó làm bất kỳ chuyện hèn hạ nào. Tối đa hắn chỉ chảy nước miếng mà thôi. Hắn nói:
- Tiểu Mỹ chiến hữu, nàng xem, lát nữa có phải cầm giúp ca ca chút đồ hay không?
- Được. Không, không được. Dạ Tình tỷ sẽ lại nhéo mặt ta mất.
Tiểu Mỹ rất nhanh đã đổi giọng. Chợt nàng thận trọng nhìn về phía Dạ Tình một chút, nhỏ giọng nói:
- Tên lường gạt, nếu như ngươi cho ta mượn Tiểu Thúy chơi mấy ngày, ta có thể giúp ngươi chứa đồ vật trong chiếc nhẫn không gian của ta. Ngươi thấy thế nào?
- Ngao...
Lông vũ trên người Tiểu Thúy dựng đứng, giống như nghe được chuyện gì đó kinh khủng.
Vu Nhai không để ý tới Tiểu Thúy, chỉ nói:
- Nàng cũng có nhẫn không gian, vậy có thể cho ta mượn chơi hay không...
- Ít đánh chủ ý vào chiếc nhẫn không gian của Tiểu Mỹ đi. Ngươi đúng là một tên vô sỉ hỗn đản.
Dạ Tình đã trở về. Xem ra nàng đã xử lý xong tất cả đồ nhỏ ở trong đó. Nàng nói:
- Muốn ta tặng nhẫn không gian cho ngươi cũng không phải là không thể được. Chỉ cần ngươi trả lời ta một vấn đề!
- Thật sao? Nàng muốn hỏi cái gì...
Vu Nhai còn chưa nói hết đã ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy không biết từ lúc nào trong tay Dạ Tình đã có thêm một cái mặt nạ. Đó là mặt nạ thuộc về người áo đen U Hoang. Mẹ nó, hắn thật sự không cẩn thận, thế nào lại quên lấy ra.
- Mặt nạ này là thế nào?
Dạ Tình hỏi.
- Cái này không là của nàng sao?
Vu Nhai trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt lại thản nhiên nói.
- Ta sao?
- Không phải sao? Khi ta lấy được chiếc nhẫn không gian, bên trong đã có mặt nạ này. Chẳng lẽ không phải là của nàng sao?
- Đúng vậy. Chiếc nhẫn không gian là do một người áo đen giao cho ngươi đúng không? Khi đó người áo đen kia có đeo mặt nạ hay không?
Dạ Tình đột nhiên nghĩ đến điều gì, không trả lời vấn đề của Vu Nhai, mà vội vàng hỏi.
- Ách, đúng là do người áo đen giao cho ta. Lúc đó hắn hình như không mang mặt nạ!
Vu Nhai tỏ vẻ không xác định nói.
- Vậy trông hắn thế nào?
Dạ Tình có chút khẩn trương.
- Ta đâu nhớ được. Hắn cũng không phải mỹ nữ. Lúc đó sau khi hắn giao chiếc nhẫn không gian cho ta xong, lập tức biến mất.
Vu Nhai lập tức phủ nhận. Trong lúc nhất thời hắn sao có thể bịa ra mà miêu tả một người được. Trước cứ tạm thời lừa gạt cho qua chuyện đã. Hắn nói:
- Sao vậy? Chiếc mặt nạ này là của người áo đen kia sao?
Dạ Tình đã không còn để ý tới hắn nữa. Nàng ôm chiếc mặt nạ, sắc mặt không ngừng biến đổi.
Từ từ, trên mặt nàng hiện ra một nụ cười ngọt ngào. Vu Nhai nhìn tới ngây người.
Không ngờ thần nữ Tham Lang cũng có biểu tình của một tiểu nữ nhân như vậy. Con mẹ nó chuyện gì xảy ra vậy?
Không đợi Vu Nhai nghĩ thông suốt, đã thấy Dạ Tình cẩn thận giấu chiếc mặt nạ vào trong người.
Vu Nhai rất muốn nói, chiếc mặt nạ này có nước mũi của ta, so với đồ nhỏ của nàng còn bẩn hơn rất nhiều!
- Cho ngươi. Xem như trả công ngươi đã cứu ta và Tiểu Mỹ lần này.
Dạ Tình bị Vu Nhai nhìn như vậy, cảm thấy có chút không được tự nhiên. Mặt nàng đỏ lên, che giấu nói, sau đó ném chiếc nhẫn không gian trống rỗng lại cho Vu Nhai.
- Ách, thật sự cho ta sao? Nếu như không phải vì tìm ta, các nàng cũng sẽ không gặp nguy hiểm như vậy.
Vu Nhai ngẩn người nói.
- A, ngươi không cần sao? Vậy trả lại cho ta!
- Ai nói ta không cần.
Vu Nhai lập tức như mèo bị đạp trúng đuôi, nhanh chóng cất một đống đồ đang chất thành núi nhỏ bên cạnh mình vào trong chiếc nhẫn không gian. Trong đó tất nhiên cũng có cả U Hoang Kiếm. Chỉ có điều hắn kẹp U Hoang Kiếm ở giữa mấy thanh kiếm khác.
...
Rời khỏi khu rừng rậm gần cốc Phản Nghịch, Vu Nhai theo Dạ Tình và Tiểu Mỹ lên đường trở về. Trong lúc này Vu Nhai cũng không cần phải trở về Cốc Phản Nghịch nữa. Vào thời điểm cuối cùng, Khắc Liệt Luân Tư đã phá hủy tất cả mọi thứ bên trong.
Lúc này Cốc Phản Nghịch lại khôi phục cảnh tượng giống như cha con Khắc Lạp Phu đã miêu tả. Bên trong đầy hồ nóng chảy.
Cho dù là một vài tinh sắt được chế luyện trước cũng rơi xuống hồ nóng chảy. Đương nhiên, còn có thi thể của đám người lùn kia. Cốc Phản Nghịch đã không còn tìm được bất kỳ vết tích nào của Khắc Lạp Luân Tư nữa. Trừ khi có người tiến vào trong hồ nóng chảy.
Theo cách nói của Khắc Liệt Luân Tư, hắn chỉ để lại búa phản nghịch và huyền tinh biển sâu cho tử tôn. Có hai thứ đồ này đủ để tung hoành thiên hạ.
Vu Nhai biến mất tám tháng, Dạ Tình và Tiểu Mỹ tất nhiên sẽ không thể không hiếu kỳ. Các nàng đặc biệt tò mò nhất chính là trong tám tháng này, giữa Vu Nhai và công chúa ma pháp đã xảy ra những chuyện gì. Hai nàng hiếu kỳ giống như một đứa trẻ vậy.
Tiểu Mỹ thì không tính làm gì, nhưng không ngờ Dạ Tình cũng có tiềm chất buôn chuyện.
Vu Nhai chỉ có thể nói hắn bị lạc đường ở trong vùng núi này. Vì để thoát khỏi sự truy sát của Nguyệt Lâm Sa, hắn tiến vào một ao đầm hỗn loạn. Sau đó hai người đã giúp đỡ lẫn nhau. Rất nhiều y phục bị rách nát. Bọn họ thật vất vả mới từ bên trong đi ra. Sau khi vừa ra ngoài, hắn gặp được Tiểu Thúy, sau đó đã chạy tới chi viện. Về phần tại sao hắn đột nhiên có cây búa sao?
Vu Nhai tùy tiện viện lý do, chính là ở trong đầm lầy kia, hắn gặp được một người lùn lợi hại. Người đó đã dạy hắn mấy chiêu, cũng tặng mấy thanh vũ khí được rèn từ huyền tinh biển sâu làm vũ khí, đồng thời chỉ dẫn cho hắn ra khỏi đầm lầy.
/1991
|