Giải thích rất hợp lý, đồng thời trong đó cũng có rất nhiều điều là sự thật.
Dạ Tình thực sự không thể nói được gì. Chỉ điểm hắn mấy chiêu, hắn liền trực tiếp từ Tướng Binh Sư ngũ đoạn nhảy đến Linh Binh Sư lục đoạn, còn trực tiếp tiêu diệt Lý Đông Phách?
Nhưng nàng không hỏi nhiều, tùy ý nói ra tình hình của tiểu đoàn Tinh Binh và tỉnh Bắc Đấu trong tám tháng qua.
- Cũng không có biến hóa gì quá lớn. Bởi vì ngươi mất tích nhiệm vụ không có kết quả. Phía Bắc Đấu cũng không thể nói được gì. Lần này chúng ta tạo ra uy phong cho đế quốc Huyền Binh chúng ta. Cao tầng rất hài lòng. Cho nên, ngươi giao vật phẩm nhiệm vụ kia cho công chúa ma pháp cũng không có gì đáng nói. Lúc đó ngươi đã tận lực rồi. Đến lúc về tùy tiện đưa ra một lý do là được.
Dạ Tình nói:
- Người nhà của ngươi, ta cũng đã tới thăm. Vu a di và Tiểu Dạ đều rất lo lắng cho ngươi, cho nên nhờ ta tìm ngươi. Nếu không phải nhờ ta ngăn cản, các nàng đều muốn tới đây tìm.
- Tổ Kỳ Binh thì sao?
Vu Nhai lại nói cảm ơn, sau đó hỏi.
- Tất cả mọi chuyện trong tổ Kỳ Binh đều bình thường. Bởi vì lần trước nhận được Thanh Giác Tê, thậm chí nhận được thưởng của tiểu đoàn Tinh Binh. Dạ Tình mỉm cười:
- Về phía Bắc Đấu cũng đã phái lão sư tới, đặc biệt làm huấn luyện viên cho tổ Kỳ Binh. Chỉ cần có thời gian rãnh rỗi, nhất định sẽ tới. Được rồi, chính là vị Dương lão sư lần trước. A, hiện tại số người của tổ Kỳ Binh đã tăng đến hơn mười người. Thậm chí còn có người từ tỉnh khác tới!
Vu Nhai nghe vậy, cảm thấy có chút kinh ngạc. Thật không nghĩ tới mình mới mất tích tám tháng lại có nhiều biến hóa như vậy. Chỉ có điều tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt. Hắn muốn hỏi thăm tình hình của Thủy Tinh một chút, chỉ có điều vẫn lắc đầu loại bỏ ý định này. Dạ Tình làm sao biết được những điều này.
- Được rồi. Nếu Lý Đông Phách biết hành tung của các ngươi, trong đó khẳng định còn có người giật dây. Nàng có thể để cho người của tiểu đội Ẩn Nguyên điều tra ra hay không?
Vu Nhai đột nhiên ý thức được một vấn đề đặc biệt quan trọng nói.
- Không cần lo lắng, ta biết người đó là ai!
- Lý Khai sao?
Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang hỏi.
- Đúng. Chính là hắn, chỉ cần giết hắn, không có ai biết chúng ta ra tay. Cho dù điều tra được tới trên đầu chúng ta, cũng sẽ không có chứng cứ. Tất cả căn cứ chính xác theo chỉ về phía công chúa ma pháp, không phải sao?
Nguyệt Lâm Sa lạnh lùng nói.
Sau khi Lý Khai bị thất bại, hắn đặc biệt phiền muộn. Thù hận đối với Lý Thân Phách càng sâu. Cho nên hắn mới phải chuyển sang Lý Đông Phách đầu óc linh hoạt hơn. Đương nhiên, Vu Nhai và Dạ Tình không biết việc này!
Vu Nhai gật đầu, không nghĩ nhiều nữa. Tâm tư hắn đã bay đến tiểu đoàn Tinh Binh và nhà mình.
Bởi vì trên người Tiểu Thúy có thương tích, cho nên tốc độ ba người Vu Nhai không nhanh lắm. Mãi đến khi ba ngày sau, bọn họ mới trở lại trước đại môn của tiểu đoàn Tinh Binh. Vu Nhai vốn muốn về thăm nhà một chút trước. Nhưng suy nghĩ một chút, hắn thấy tốt hơn là giết chết Lý Khai trước rồi nói sau.
Trước hết để cho Tiểu Thúy mang lá thư trở lại, để Vu Thiên Tuyết và Vu Tiểu Dạ yên tâm đã.
- A, sao hôm nay tiểu đoàn Tinh Binh lại yên tĩnh như vậy?
Ba người Vu Nhai tiến vào tiểu đoàn Tinh Binh, phát hiện ngoại trừ mấy người trên cứ điểm có vẻ mệt mỏi buồn ngủ ra, lại không nhìn bóng dáng của người nào. Tùy tiện đánh thức một binh sĩ trên cứ điểm, Vu Nhai hỏi.
- Ách, các ngươi mới chấp hành nhiệm vụ từ bên ngoài trở về sao?
- Đúng vậy. Sao thế, phát sinh chuyện gì lớn sao? Lẽ nào cùng đế quốc Ma Pháp khai chiến?
Vu Nhai cổ quái hỏi.
- Thật ra Tham Lang Doanh và Vũ Khúc Doanh bị phái đi tiền tuyến!
Người binh lính kia gật gù đắc ý nói, bộ dạng chưa tỉnh ngủ.
- Cái gì, Tham Lang Doanh và Vũ Khúc Doanh bị phái ra chiến trường sao? Tại sao ta lại không biết?
Dạ Tình kinh ngạc nói.
- Nàng là?
Binh sĩ nhìn Dạ Tình, ánh mắt sáng ngời, lập tức tỉnh táo, lên tinh thần hỏi.
- Ta là Dạ Tình. Mọi người đều gọi ta là thần nữ Tham Lang!
Dạ Tình trợn hai mắt lên nói. Không phải nàng khoe khoang, mà nói Dạ Tình không mấy người biết nàng là ai. Nhưng nếu nói thần nữ Tham Lang, trên cơ bản trong tiểu đoàn Tinh Binh không người nào không biết.
- Ách, thần nữ Tham Lang. Nàng, sao nàng còn ở đây?
- Ta còn muốn hỏi ngươi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tham Lang Doanh và Vũ Khúc Doanh đột nhiên ra chiến trường, vì sao không ai cho ta biết?
- Cái này, nhân vật nhỏ như ta làm sao biết được!
Binh sĩ biết thần nữ trước mắt lợi hại, lập tức bỏ đi tư tưởng hèn mọn trước đó, lại nói:
- Ba ngày trước, hai doanh Tham Lang và Vũ Khúc đã xuất phát. Nghe nói là cấp trên ra lệnh, thay phiên tham chiến, tăng cường năng lực thực chiến trên chiến trường của tiểu đoàn Tinh Binh chúng ta, tránh trở thành bộ dạng như học sinh, giống như đóa hoa trong nhà kính.
- Ba ngày trước. Chính là thời điểm ta gặp phải Lý Đông Phách ở rừng rậm. Như vậy cũng quá đúng dịp đi?
Dạ Tình khẽ nhíu mày thầm nghĩ.
- Dạ Tình, lẽ nào trong đó lại xảy ra vấn đề gì?
Vu Nhai khẽ nhíu mày nói.
- Không có vấn đề gì đâu!
Dạ Tình lắc đầu, nàng không nghĩ rằng nàng có năng lực lớn như vậy. Có lẽ là trùng hợp thôi. Nàng lại hỏi:
- Cho dù đi hai doanh, còn có năm doanh và tổ Kỳ Binh nữa. Cũng không thể vắng vẻ như vậy chứ?
- Ha hả, tổ Kỳ Binh sao? Chắc hẳn đã giải tán từ lâu rồi!
- Ngươi nói cái gì, tổ Kỳ Binh thế nào?
Vu Nhai trợn tròn hai mắt nói. Lần này đến phiên Vu Nhai khẩn trương.
Binh sĩ kia lại hoảng sợ. Trong tướng khí của Vu Nhai mang theo sát ý của U Hoang Kiếm Linh cực kỳ mãnh liệt. Mỗi khi hắn phẫn nộ sẽ không tự chủ được bạo phát ra. Một binh sĩ cứ điểm nho nhỏ, nhiều nhất chỉ là tinh binh bình thường mà thôi, đâu có thể chịu được.
- Nói mau, tổ Kỳ Binh thế nào?
Trong lòng Dạ Tình cũng bắt đầu cảm thấy bất an, hình như không phải là trùng hợp.
- Mấy tháng qua, tổ Kỳ Binh thật sự không mấy an phận, chiếm, chiếm...
Người binh sĩ kia liếc mắt nhìn Dạ Tình một cái, sau đó nhắm mắt lại nói:
- Chiếm được sự chiếu cố của Tham Lang Doanh, đã không coi ai ra gì. Cho nên nhân cơ hội này, Cự Môn Doanh, Văn Khúc Doanh, Lộc Tồn Doanh và Liêm Trinh Doanh mới liên kết lại với nhau, chuẩn bị quét sạch tổ Kỳ Binh ra khỏi tiểu đoàn Tinh Binh.
- Cái gì, bốn doanh cùng liên kết lại với nhau sao? Nhưng dù sao tổ Kỳ Binh cũng được binh phòng đại nhân Bắc Đấu đặc biệt chiếu cố, bọn họ dám làm như vậy sao?
Vu Nhai nói.
- Binh phòng đại nhân chính là tổng chỉ huy cao nhất dẫn theo hai doanh Tham Lang và Vũ Khúc xuất chiến!
Người binh sĩ kia giải thích.
Vu Nhai thoáng cái liền ngẩn người. Chợt hắn và Dạ Tình liếc mắt nhìn nhau. Trong mắt hai người lóe lên sự bất an. Bọn họ cũng ngửi được mùi âm mưu trong chuyện này. Bọn họ không để ý tới người binh sĩ cứ điểm kia nữa, nhảy lên Khu Phong Thứu, điên cuồng lao về phía tổ Kỳ Binh.
Dạ Tình thực sự không thể nói được gì. Chỉ điểm hắn mấy chiêu, hắn liền trực tiếp từ Tướng Binh Sư ngũ đoạn nhảy đến Linh Binh Sư lục đoạn, còn trực tiếp tiêu diệt Lý Đông Phách?
Nhưng nàng không hỏi nhiều, tùy ý nói ra tình hình của tiểu đoàn Tinh Binh và tỉnh Bắc Đấu trong tám tháng qua.
- Cũng không có biến hóa gì quá lớn. Bởi vì ngươi mất tích nhiệm vụ không có kết quả. Phía Bắc Đấu cũng không thể nói được gì. Lần này chúng ta tạo ra uy phong cho đế quốc Huyền Binh chúng ta. Cao tầng rất hài lòng. Cho nên, ngươi giao vật phẩm nhiệm vụ kia cho công chúa ma pháp cũng không có gì đáng nói. Lúc đó ngươi đã tận lực rồi. Đến lúc về tùy tiện đưa ra một lý do là được.
Dạ Tình nói:
- Người nhà của ngươi, ta cũng đã tới thăm. Vu a di và Tiểu Dạ đều rất lo lắng cho ngươi, cho nên nhờ ta tìm ngươi. Nếu không phải nhờ ta ngăn cản, các nàng đều muốn tới đây tìm.
- Tổ Kỳ Binh thì sao?
Vu Nhai lại nói cảm ơn, sau đó hỏi.
- Tất cả mọi chuyện trong tổ Kỳ Binh đều bình thường. Bởi vì lần trước nhận được Thanh Giác Tê, thậm chí nhận được thưởng của tiểu đoàn Tinh Binh. Dạ Tình mỉm cười:
- Về phía Bắc Đấu cũng đã phái lão sư tới, đặc biệt làm huấn luyện viên cho tổ Kỳ Binh. Chỉ cần có thời gian rãnh rỗi, nhất định sẽ tới. Được rồi, chính là vị Dương lão sư lần trước. A, hiện tại số người của tổ Kỳ Binh đã tăng đến hơn mười người. Thậm chí còn có người từ tỉnh khác tới!
Vu Nhai nghe vậy, cảm thấy có chút kinh ngạc. Thật không nghĩ tới mình mới mất tích tám tháng lại có nhiều biến hóa như vậy. Chỉ có điều tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt. Hắn muốn hỏi thăm tình hình của Thủy Tinh một chút, chỉ có điều vẫn lắc đầu loại bỏ ý định này. Dạ Tình làm sao biết được những điều này.
- Được rồi. Nếu Lý Đông Phách biết hành tung của các ngươi, trong đó khẳng định còn có người giật dây. Nàng có thể để cho người của tiểu đội Ẩn Nguyên điều tra ra hay không?
Vu Nhai đột nhiên ý thức được một vấn đề đặc biệt quan trọng nói.
- Không cần lo lắng, ta biết người đó là ai!
- Lý Khai sao?
Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang hỏi.
- Đúng. Chính là hắn, chỉ cần giết hắn, không có ai biết chúng ta ra tay. Cho dù điều tra được tới trên đầu chúng ta, cũng sẽ không có chứng cứ. Tất cả căn cứ chính xác theo chỉ về phía công chúa ma pháp, không phải sao?
Nguyệt Lâm Sa lạnh lùng nói.
Sau khi Lý Khai bị thất bại, hắn đặc biệt phiền muộn. Thù hận đối với Lý Thân Phách càng sâu. Cho nên hắn mới phải chuyển sang Lý Đông Phách đầu óc linh hoạt hơn. Đương nhiên, Vu Nhai và Dạ Tình không biết việc này!
Vu Nhai gật đầu, không nghĩ nhiều nữa. Tâm tư hắn đã bay đến tiểu đoàn Tinh Binh và nhà mình.
Bởi vì trên người Tiểu Thúy có thương tích, cho nên tốc độ ba người Vu Nhai không nhanh lắm. Mãi đến khi ba ngày sau, bọn họ mới trở lại trước đại môn của tiểu đoàn Tinh Binh. Vu Nhai vốn muốn về thăm nhà một chút trước. Nhưng suy nghĩ một chút, hắn thấy tốt hơn là giết chết Lý Khai trước rồi nói sau.
Trước hết để cho Tiểu Thúy mang lá thư trở lại, để Vu Thiên Tuyết và Vu Tiểu Dạ yên tâm đã.
- A, sao hôm nay tiểu đoàn Tinh Binh lại yên tĩnh như vậy?
Ba người Vu Nhai tiến vào tiểu đoàn Tinh Binh, phát hiện ngoại trừ mấy người trên cứ điểm có vẻ mệt mỏi buồn ngủ ra, lại không nhìn bóng dáng của người nào. Tùy tiện đánh thức một binh sĩ trên cứ điểm, Vu Nhai hỏi.
- Ách, các ngươi mới chấp hành nhiệm vụ từ bên ngoài trở về sao?
- Đúng vậy. Sao thế, phát sinh chuyện gì lớn sao? Lẽ nào cùng đế quốc Ma Pháp khai chiến?
Vu Nhai cổ quái hỏi.
- Thật ra Tham Lang Doanh và Vũ Khúc Doanh bị phái đi tiền tuyến!
Người binh lính kia gật gù đắc ý nói, bộ dạng chưa tỉnh ngủ.
- Cái gì, Tham Lang Doanh và Vũ Khúc Doanh bị phái ra chiến trường sao? Tại sao ta lại không biết?
Dạ Tình kinh ngạc nói.
- Nàng là?
Binh sĩ nhìn Dạ Tình, ánh mắt sáng ngời, lập tức tỉnh táo, lên tinh thần hỏi.
- Ta là Dạ Tình. Mọi người đều gọi ta là thần nữ Tham Lang!
Dạ Tình trợn hai mắt lên nói. Không phải nàng khoe khoang, mà nói Dạ Tình không mấy người biết nàng là ai. Nhưng nếu nói thần nữ Tham Lang, trên cơ bản trong tiểu đoàn Tinh Binh không người nào không biết.
- Ách, thần nữ Tham Lang. Nàng, sao nàng còn ở đây?
- Ta còn muốn hỏi ngươi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tham Lang Doanh và Vũ Khúc Doanh đột nhiên ra chiến trường, vì sao không ai cho ta biết?
- Cái này, nhân vật nhỏ như ta làm sao biết được!
Binh sĩ biết thần nữ trước mắt lợi hại, lập tức bỏ đi tư tưởng hèn mọn trước đó, lại nói:
- Ba ngày trước, hai doanh Tham Lang và Vũ Khúc đã xuất phát. Nghe nói là cấp trên ra lệnh, thay phiên tham chiến, tăng cường năng lực thực chiến trên chiến trường của tiểu đoàn Tinh Binh chúng ta, tránh trở thành bộ dạng như học sinh, giống như đóa hoa trong nhà kính.
- Ba ngày trước. Chính là thời điểm ta gặp phải Lý Đông Phách ở rừng rậm. Như vậy cũng quá đúng dịp đi?
Dạ Tình khẽ nhíu mày thầm nghĩ.
- Dạ Tình, lẽ nào trong đó lại xảy ra vấn đề gì?
Vu Nhai khẽ nhíu mày nói.
- Không có vấn đề gì đâu!
Dạ Tình lắc đầu, nàng không nghĩ rằng nàng có năng lực lớn như vậy. Có lẽ là trùng hợp thôi. Nàng lại hỏi:
- Cho dù đi hai doanh, còn có năm doanh và tổ Kỳ Binh nữa. Cũng không thể vắng vẻ như vậy chứ?
- Ha hả, tổ Kỳ Binh sao? Chắc hẳn đã giải tán từ lâu rồi!
- Ngươi nói cái gì, tổ Kỳ Binh thế nào?
Vu Nhai trợn tròn hai mắt nói. Lần này đến phiên Vu Nhai khẩn trương.
Binh sĩ kia lại hoảng sợ. Trong tướng khí của Vu Nhai mang theo sát ý của U Hoang Kiếm Linh cực kỳ mãnh liệt. Mỗi khi hắn phẫn nộ sẽ không tự chủ được bạo phát ra. Một binh sĩ cứ điểm nho nhỏ, nhiều nhất chỉ là tinh binh bình thường mà thôi, đâu có thể chịu được.
- Nói mau, tổ Kỳ Binh thế nào?
Trong lòng Dạ Tình cũng bắt đầu cảm thấy bất an, hình như không phải là trùng hợp.
- Mấy tháng qua, tổ Kỳ Binh thật sự không mấy an phận, chiếm, chiếm...
Người binh sĩ kia liếc mắt nhìn Dạ Tình một cái, sau đó nhắm mắt lại nói:
- Chiếm được sự chiếu cố của Tham Lang Doanh, đã không coi ai ra gì. Cho nên nhân cơ hội này, Cự Môn Doanh, Văn Khúc Doanh, Lộc Tồn Doanh và Liêm Trinh Doanh mới liên kết lại với nhau, chuẩn bị quét sạch tổ Kỳ Binh ra khỏi tiểu đoàn Tinh Binh.
- Cái gì, bốn doanh cùng liên kết lại với nhau sao? Nhưng dù sao tổ Kỳ Binh cũng được binh phòng đại nhân Bắc Đấu đặc biệt chiếu cố, bọn họ dám làm như vậy sao?
Vu Nhai nói.
- Binh phòng đại nhân chính là tổng chỉ huy cao nhất dẫn theo hai doanh Tham Lang và Vũ Khúc xuất chiến!
Người binh sĩ kia giải thích.
Vu Nhai thoáng cái liền ngẩn người. Chợt hắn và Dạ Tình liếc mắt nhìn nhau. Trong mắt hai người lóe lên sự bất an. Bọn họ cũng ngửi được mùi âm mưu trong chuyện này. Bọn họ không để ý tới người binh sĩ cứ điểm kia nữa, nhảy lên Khu Phong Thứu, điên cuồng lao về phía tổ Kỳ Binh.
/1991
|