Đúng thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền xa ngàn dặm..
Trước đó Vu Nhai vẫn muốn biết vì sao Độc Cô Minh có thể biết được hành tung của bọn họ, thật sự biết được hắn là một trong những thành viên vủa kỵ sĩ dự bị. Đương nhiên điều này là không thể. Độc Cô Cửu Tiên xuất hiện có thể chứng minh tất cả. Độc Cô Minh còn chưa có năng lực lớn tới mức có thể mời được hai đệ tử trường bào ngân sắc của Độc Cô gia, tới để hãm hại hắn như vậy. Vu Nhai tất nhiên sẽ giữ lại thái độ hoài nghi. Nhưng vừa rồi Độc Cô Minh nói như vậy, hắn liền biết, nhất định là do kỵ vệ Bắc Đấu hoặc đám người Hô Duyên Không Đài giở trò quỷ!
- Giết...
Vu Nhai vừa nói dứt lời, mấy người phía sau Độc Cô Minh đột nhiên liếc mắt nhìn nhau, cùng vung kiếm lên đánh tới. Cùng lúc đó, xung quanh không ngờ có vô số thanh kiếm không biết từ đâu bắn ra, giống như mưa xối xả rơi xuống.
- Vu Nhai, nói cho ngươi vạn kiếm xuyên tim, vậy khiến ngươi cảm giác được thế nào là vạn kiếm xuyên tim.
Độc Cô Minh ha ha cười nói.
- Vu Nhai, cẩn thận!
Hiện tại kỵ sĩ dự bị đâu còn chú ý được cái gì là mệt mỏi. Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Những người đi ngang qua đó thấy được đều lắc đầu. Kiếm mưa dày đặc như thế, tiểu tử này chắc chắn phải xong đời.
Cùng lúc đó, bốn người Độc Cô Cửu Tà cũng vừa lên tửu trang, thưởng thức một cảnh tượng hoa lệ.
Đương nhiên, đám người Độc Cô Cửu Tiên muốn nhìn thấy cảnh máu tươi bắn ra, vui vẻ mười phần. Độc Cô Cửu Tà lại khẽ cười nhạt. Vu Nhai có thể tiếp được Độc Cô Ngưng Kiếm Quyết của hắn, làm sao có thể bị những kiếm mưa này làm khó được...
- Phong Doanh...
Ngay cả Thôn Thiên Nhất Thức, Vu Nhai cũng không dùng đến, trực tiếp đánh ra một trận gió xoáy. Trong nháy mắt kiếm mưa dừng lại. Độc Cô Cửu Tiên nhướng mày, nhưng trong nháy mắt lại giãn ra. Lấy thực lực Linh Binh Sư đỉnh phong tất nhiên có thể chấn trụ được kiếm mưa, nhưng tiếp theo?
Kiếm mưa đột nhiên chuyển hướng...
- Không thể như vậy được!
Độc Cô Cửu Tiên vừa nghĩ đến kiếm mưa sẽ tiếp tục rơi xuống, đâm vào hắn khiến hắn trở thành tổ ong vò vẽ, trong giây lát kiếm mưa chấn động, phát ra những tiếng vang vọng không trung. Từng trận phong ba từ trên người Vu Nhai chấn động ra. Kiếm mưa bắt đầu quay mũi kiếm lại. Từng thanh kiếm chỉ về phía Độc Cô Minh. Dường như có vô số sợi huyền khí khống chế được hành động của thanh kiếm. Còn không chờ mọi người phục hồi tinh thần lại chợt nghe Vu Nhai quát khẽ:
- Vạn Kiếm Quyết, nhanh...
Vạn Kiếm Quyết tất nhiên là do Vu Nhai nói loạn. Không phải nói vạn kiếm xuyên tim sao? Vậy thì tới đi!
Đây là Ngự Phong Kiếm Thuật của Phong Doanh.
Nhưng phải rất lâu, rất lâu sau, khi có người nhắc tới trận chiến của Vu Nhai ngày hôm nay, vẫn lấy Vạn Kiếm Quyết làm tên. Tiểu Phong Doanh vừa đáng thương vừa đáng yêu đến lúc đó lại thấy phiền muộn. Thứ chủ nhân trước lưu lại toàn bộ đều thuộc về Vu Nhai.
- A a a...
- A...
Vô số kiếm quang xé rách không gian tạo thành từng luồng khí lưu, giống như nước sông chảy xiết, lưu chuyển ở trên đường phố. Khi va chạm vào đá ngầm liền tạo thành từng bọt nước trắng xóa. Đương nhiên, thay thế cho bọt nước trắng xóa, ở chỗ này hiện ra chính là hoa máu màu đỏ.
- Giết...
- Kiếm lưu lướt qua, không biết mang đi bao nhiêu tính mạng. Vận khí Độc Cô Minh không tệ. Thực lực cũng có một chút. Trong lúc đó mạo hiểm đỡ kiếm lưu khủng khiếp. Nhưng trong lúc chưa tỉnh hồn, Vu Nhai liền trực tiếp giơ kiếm xông tới.
- Cứu ta...
Hiện tại Độc Cô Minh đâu phải là đối thủ của Vu Nhai. Trước đây thời điểm hắn đến Vu gia không phải vậy. Hắn cảm giác được nguy cơ cái chết nồng đậm. Hắn vốn chưa tỉnh hồn, cuống quít dùng hai tay không có lực chống đỡ để ngăn cản. Hắn hoảng sợ rống lên. Mấy đạo nhân ảnh chạy thật nhanh tới cứu viện. Chỉ có điều bọn họ vừa rồi vì tránh kiếm lưu, nhảy lên thật cao, tốc độ của bọn họ lại có phần nhanh hơn Vu Nhai.
Mạng của Độc Cô Minh cực lớn. Đúng lúc này, kiếm trong tay Vu Nhai đột nhiên vỡ ra, biến thành miếng sắt vụn.
- Ách, đây là kiếm hỏng gì vậy? Cũng không biết xấu hổ mà lấy ra bán. Lần sau thời điểm hãm hại ta nhớ chuẩn bị một thanh kiếm tốt một chút!
Vu Nhai mỉm cười. Đối với chuyện không giết chết được Độc Cô Minh, hắn cũng không cảm thấy tiếc nuối. Từ khi bắt đầu ra tay, tâm tình của hắn không còn cảm thấy áp lực giống như lúc trước. Phần lớn tâm tình bị đè nén chính là đến từ ký ức của Đồ cặn bã Vu Nhai.
Độc Cô Minh liền xông trở về bên trong đội ngũ. Cùng lúc đó, mấy đạo nhân ảnh cũng theo xuống. Tất cả đều nắm giữ thực lực Hoàng Binh Sư. Hơn nữa bọn họ đều là Hoàng Binh Sư tam đoạn. Mấy người này vừa nhìn cũng biết không phải là người của Độc Cô gia.
- Nhanh giết… giết hắn!
Độc Cô Minh kêu lên.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ không nói một lời vô nghĩa, xông qua bao vây. Không ai còn dám tiếp tục xem thường Vu Nhai nữa. Vừa nãy tiểu tử này điều khiển mưa kiếm, trong nháy mắt đã nói rõ hắn không giống như Linh Binh Sư đỉnh phong bình thường. Không trách được Sử Đại Bằng lại chết ở trên tay hắn.
Phong Tung Bộ!
Nhìn mấy người bao vây qua, Vu Nhai chỉ nhẹ nhàng lắc người tránh né.
Cùng lúc đó, trong tay hắn lại xuất hiện một thanh kiếm. Hắn tiện tay lấy từ vô số thanh kiếm dưới đất lên. Kiếm kỹ của Phong Doanh hoàn toàn được triển khai. Gió bỗng nhiên trở thành sắc bén, bỗng nhiên lại biến thành mềm mại, không ngừng chạy trong mấy người. Từng Binh Linh gầm lên giận dữ bắn ra xung quanh. Vu Nhai không hề khiếp hãi. Không ngờ lấy huyền khí của Linh Binh Sư không hề dung hợp cùng Binh Linh, cứng rắn va chạm với lực lượng vài Binh Lực của phía đối phương.
- Minh Kiếm... Giết!
Muốn một mình chống lại mấy người có thực lực Hoàng Binh Sư tam đoạn, Vu Nhai mặc dù đột phá cực hạn của Linh Binh Sư cũng khó khăn. Hơn nữa ba người xuất thủ này đều là cao thủ, tương đương với Sử Đại Bằng. Nếu muốn nhanh chóng thoát thân, nhất định phải mượn dùng Minh Sát Thuật của U Hoang Kiếm Linh!
Chỉ thấy một người trong đó xông lên. Thời điểm hắn đang muốn giơ kiếm lên, chợt một trận gió nhanh tới kinh người thổi tới. Hắn cảm thấy trán chợt tê rần, sau đó mất đi ý thức. Khi tất cả mọi người nhìn lại, không ngờ Vu Nhai đột nhiên vung lên lên. Người kia lại hồ đồ ngu ngốc xông lên, trán trực tiếp bị kiếm xuyên qua, cũng không có người nào nhìn ra được điều này có gì liên quan tới thuật ám sát.
Vu Nhai được thế không tha người, trực tiếp ném thanh kiếm bị vỡ nát trong tay xuống. Hắn lại nhặt lên một thanh kiếm. Ngay khi hắn nhặt lấy thanh kiếm, một sát ý khủng khiếp thậm chí mang theo hắc ám âm u trực tiếp va chạm vào đầu của tên còn lại.
Đây là truyền thừa từ chủ nhân trước của U Hoang. Ở trong rừng rậm sương mù dày đặc, hắn liên tục dung hợp trưởng thành, tướng khí của hắn vốn đã cường đại hơn so với cùng đẳng cấp chẳng biết gấp bao nhiêu lần. Hoàng Binh Sư tam đoạn làm sao có thể chống đỡ được trước loại tướng khí của hắn.
Trước đó Vu Nhai vẫn muốn biết vì sao Độc Cô Minh có thể biết được hành tung của bọn họ, thật sự biết được hắn là một trong những thành viên vủa kỵ sĩ dự bị. Đương nhiên điều này là không thể. Độc Cô Cửu Tiên xuất hiện có thể chứng minh tất cả. Độc Cô Minh còn chưa có năng lực lớn tới mức có thể mời được hai đệ tử trường bào ngân sắc của Độc Cô gia, tới để hãm hại hắn như vậy. Vu Nhai tất nhiên sẽ giữ lại thái độ hoài nghi. Nhưng vừa rồi Độc Cô Minh nói như vậy, hắn liền biết, nhất định là do kỵ vệ Bắc Đấu hoặc đám người Hô Duyên Không Đài giở trò quỷ!
- Giết...
Vu Nhai vừa nói dứt lời, mấy người phía sau Độc Cô Minh đột nhiên liếc mắt nhìn nhau, cùng vung kiếm lên đánh tới. Cùng lúc đó, xung quanh không ngờ có vô số thanh kiếm không biết từ đâu bắn ra, giống như mưa xối xả rơi xuống.
- Vu Nhai, nói cho ngươi vạn kiếm xuyên tim, vậy khiến ngươi cảm giác được thế nào là vạn kiếm xuyên tim.
Độc Cô Minh ha ha cười nói.
- Vu Nhai, cẩn thận!
Hiện tại kỵ sĩ dự bị đâu còn chú ý được cái gì là mệt mỏi. Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Những người đi ngang qua đó thấy được đều lắc đầu. Kiếm mưa dày đặc như thế, tiểu tử này chắc chắn phải xong đời.
Cùng lúc đó, bốn người Độc Cô Cửu Tà cũng vừa lên tửu trang, thưởng thức một cảnh tượng hoa lệ.
Đương nhiên, đám người Độc Cô Cửu Tiên muốn nhìn thấy cảnh máu tươi bắn ra, vui vẻ mười phần. Độc Cô Cửu Tà lại khẽ cười nhạt. Vu Nhai có thể tiếp được Độc Cô Ngưng Kiếm Quyết của hắn, làm sao có thể bị những kiếm mưa này làm khó được...
- Phong Doanh...
Ngay cả Thôn Thiên Nhất Thức, Vu Nhai cũng không dùng đến, trực tiếp đánh ra một trận gió xoáy. Trong nháy mắt kiếm mưa dừng lại. Độc Cô Cửu Tiên nhướng mày, nhưng trong nháy mắt lại giãn ra. Lấy thực lực Linh Binh Sư đỉnh phong tất nhiên có thể chấn trụ được kiếm mưa, nhưng tiếp theo?
Kiếm mưa đột nhiên chuyển hướng...
- Không thể như vậy được!
Độc Cô Cửu Tiên vừa nghĩ đến kiếm mưa sẽ tiếp tục rơi xuống, đâm vào hắn khiến hắn trở thành tổ ong vò vẽ, trong giây lát kiếm mưa chấn động, phát ra những tiếng vang vọng không trung. Từng trận phong ba từ trên người Vu Nhai chấn động ra. Kiếm mưa bắt đầu quay mũi kiếm lại. Từng thanh kiếm chỉ về phía Độc Cô Minh. Dường như có vô số sợi huyền khí khống chế được hành động của thanh kiếm. Còn không chờ mọi người phục hồi tinh thần lại chợt nghe Vu Nhai quát khẽ:
- Vạn Kiếm Quyết, nhanh...
Vạn Kiếm Quyết tất nhiên là do Vu Nhai nói loạn. Không phải nói vạn kiếm xuyên tim sao? Vậy thì tới đi!
Đây là Ngự Phong Kiếm Thuật của Phong Doanh.
Nhưng phải rất lâu, rất lâu sau, khi có người nhắc tới trận chiến của Vu Nhai ngày hôm nay, vẫn lấy Vạn Kiếm Quyết làm tên. Tiểu Phong Doanh vừa đáng thương vừa đáng yêu đến lúc đó lại thấy phiền muộn. Thứ chủ nhân trước lưu lại toàn bộ đều thuộc về Vu Nhai.
- A a a...
- A...
Vô số kiếm quang xé rách không gian tạo thành từng luồng khí lưu, giống như nước sông chảy xiết, lưu chuyển ở trên đường phố. Khi va chạm vào đá ngầm liền tạo thành từng bọt nước trắng xóa. Đương nhiên, thay thế cho bọt nước trắng xóa, ở chỗ này hiện ra chính là hoa máu màu đỏ.
- Giết...
- Kiếm lưu lướt qua, không biết mang đi bao nhiêu tính mạng. Vận khí Độc Cô Minh không tệ. Thực lực cũng có một chút. Trong lúc đó mạo hiểm đỡ kiếm lưu khủng khiếp. Nhưng trong lúc chưa tỉnh hồn, Vu Nhai liền trực tiếp giơ kiếm xông tới.
- Cứu ta...
Hiện tại Độc Cô Minh đâu phải là đối thủ của Vu Nhai. Trước đây thời điểm hắn đến Vu gia không phải vậy. Hắn cảm giác được nguy cơ cái chết nồng đậm. Hắn vốn chưa tỉnh hồn, cuống quít dùng hai tay không có lực chống đỡ để ngăn cản. Hắn hoảng sợ rống lên. Mấy đạo nhân ảnh chạy thật nhanh tới cứu viện. Chỉ có điều bọn họ vừa rồi vì tránh kiếm lưu, nhảy lên thật cao, tốc độ của bọn họ lại có phần nhanh hơn Vu Nhai.
Mạng của Độc Cô Minh cực lớn. Đúng lúc này, kiếm trong tay Vu Nhai đột nhiên vỡ ra, biến thành miếng sắt vụn.
- Ách, đây là kiếm hỏng gì vậy? Cũng không biết xấu hổ mà lấy ra bán. Lần sau thời điểm hãm hại ta nhớ chuẩn bị một thanh kiếm tốt một chút!
Vu Nhai mỉm cười. Đối với chuyện không giết chết được Độc Cô Minh, hắn cũng không cảm thấy tiếc nuối. Từ khi bắt đầu ra tay, tâm tình của hắn không còn cảm thấy áp lực giống như lúc trước. Phần lớn tâm tình bị đè nén chính là đến từ ký ức của Đồ cặn bã Vu Nhai.
Độc Cô Minh liền xông trở về bên trong đội ngũ. Cùng lúc đó, mấy đạo nhân ảnh cũng theo xuống. Tất cả đều nắm giữ thực lực Hoàng Binh Sư. Hơn nữa bọn họ đều là Hoàng Binh Sư tam đoạn. Mấy người này vừa nhìn cũng biết không phải là người của Độc Cô gia.
- Nhanh giết… giết hắn!
Độc Cô Minh kêu lên.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ không nói một lời vô nghĩa, xông qua bao vây. Không ai còn dám tiếp tục xem thường Vu Nhai nữa. Vừa nãy tiểu tử này điều khiển mưa kiếm, trong nháy mắt đã nói rõ hắn không giống như Linh Binh Sư đỉnh phong bình thường. Không trách được Sử Đại Bằng lại chết ở trên tay hắn.
Phong Tung Bộ!
Nhìn mấy người bao vây qua, Vu Nhai chỉ nhẹ nhàng lắc người tránh né.
Cùng lúc đó, trong tay hắn lại xuất hiện một thanh kiếm. Hắn tiện tay lấy từ vô số thanh kiếm dưới đất lên. Kiếm kỹ của Phong Doanh hoàn toàn được triển khai. Gió bỗng nhiên trở thành sắc bén, bỗng nhiên lại biến thành mềm mại, không ngừng chạy trong mấy người. Từng Binh Linh gầm lên giận dữ bắn ra xung quanh. Vu Nhai không hề khiếp hãi. Không ngờ lấy huyền khí của Linh Binh Sư không hề dung hợp cùng Binh Linh, cứng rắn va chạm với lực lượng vài Binh Lực của phía đối phương.
- Minh Kiếm... Giết!
Muốn một mình chống lại mấy người có thực lực Hoàng Binh Sư tam đoạn, Vu Nhai mặc dù đột phá cực hạn của Linh Binh Sư cũng khó khăn. Hơn nữa ba người xuất thủ này đều là cao thủ, tương đương với Sử Đại Bằng. Nếu muốn nhanh chóng thoát thân, nhất định phải mượn dùng Minh Sát Thuật của U Hoang Kiếm Linh!
Chỉ thấy một người trong đó xông lên. Thời điểm hắn đang muốn giơ kiếm lên, chợt một trận gió nhanh tới kinh người thổi tới. Hắn cảm thấy trán chợt tê rần, sau đó mất đi ý thức. Khi tất cả mọi người nhìn lại, không ngờ Vu Nhai đột nhiên vung lên lên. Người kia lại hồ đồ ngu ngốc xông lên, trán trực tiếp bị kiếm xuyên qua, cũng không có người nào nhìn ra được điều này có gì liên quan tới thuật ám sát.
Vu Nhai được thế không tha người, trực tiếp ném thanh kiếm bị vỡ nát trong tay xuống. Hắn lại nhặt lên một thanh kiếm. Ngay khi hắn nhặt lấy thanh kiếm, một sát ý khủng khiếp thậm chí mang theo hắc ám âm u trực tiếp va chạm vào đầu của tên còn lại.
Đây là truyền thừa từ chủ nhân trước của U Hoang. Ở trong rừng rậm sương mù dày đặc, hắn liên tục dung hợp trưởng thành, tướng khí của hắn vốn đã cường đại hơn so với cùng đẳng cấp chẳng biết gấp bao nhiêu lần. Hoàng Binh Sư tam đoạn làm sao có thể chống đỡ được trước loại tướng khí của hắn.
/1991
|