Chap 11
- Tôi muốn ông trao hết toàn bộ tài sản của ông hiện nay cho tôi !
Giọng nói đầy mạnh mẽ và lạnh lùng không chút sợ hãi hay do dự của Ran. Thoáng ngạc nhiên vì lời đề nghị vừa rồi, người đàn ông kia khẽ nhếch môi :
- Cô có vẻ cao ngạo về tài năng của bản thân nhỉ. Đòi một số tài sản lớn như vậy chắc hẳn cô rất tự tin về bản thân đấy. Nhưng cô cũng biết mà, cái gì cũng phải có giá của nó.
Ran không hề nao núng trước sự đe dọa của người đàn ông kia. Cô biết ông ta có ý gì : nếu cô không thể phẫu thuật thành công, cô sẽ chết. Ngoài ra còn một lý do nữa : Ran đã biết về việc làm ăn bất chính của ông ta. Tuy nhiên có một điều cô không hiểu, tại sao ông ta dễ dàng khai ra toàn bộ sự việc như thế ? Lẽ nào...............ngay từ đầu, ông ta đã muốn giết cô ?
Ran nhìn thẳng vào mắt ông ta :
- Hừ ! Chẳng phải ngay từ đầu ông đã nói chỉ có tôi mới cứu chữa được cho ông sao ? Hình như đó chỉ là lời dụ sỗ tôi giúp ông thôi nhỉ ?
Người đàn ông kia cũng không vừa :
- Cô lại nghĩ quá rồi cô Mori. Chỉ là cái giá phải trả cho cái mạng này hơi cao đấy.
Ran trả lời bằng chất giọng tự tin :
- Mạng người thì làm gì có giá cả. Bây giờ, dù ông sống hay chết, thì số tài sản đó cũng không thuộc về ông nữa đâu. Ông biết mà.
- Vậy ra cô Mori đây muốn dồn tôi đến đường cùng ?
- Tôi nào dám chứ. Nói thật thì tôi cũng chẳng hứng thú số tài sản đó của ông đâu.
- Vậy chúng ta bắt đầu chứ. Tôi không muốn lãng phí thời gian chỉ để tán gẫu thế này.
- Được !
----------------------------------------------------------------------------
Shinichi ngồi đọc sách trong thư phòng, ánh mắt đăm chiêu. Bỗng nhiên, chiếc ly thủy tinh có hoa văn rất đẹp nứt ra thành hai mảnh rồi lại rơi xuống đất, vỡ tan. Shinichi nhăn mặt, một cảm giác khó chịu len lỏi vào trái tim.
- Chuyện gì vậy ? Tại sao mình lại khó chịu như thể sắp có ai đó.......................
Mải suy nghĩ, Shinichi không để ý một mảnh vỡ đâm vào tay, máu chảy ra thành dòng, rất nhiều. Shinichi vội vàng chạy đi lấy hộp thuốc để tự sơ cứu. Nhưng máu cứ chảy ra, không ngừng, không ngừng.......................
Shinichi cố ngăn cho máu chảy ra nhưng càng ngăn thì nó càng chảy ra nhiều hơn. Tại sao ? Tại sao chứ ?
-----------------------------------------------------------------------------
Mồ hôi túa ra trên khuôn mặt xinh đẹp của Ran. Con dao mổ được nữ bác sĩ thiên tài thành thạo điều khiển, tạo nên đường mổ hoàn hảo. Đã một tiếng trôi qua, ca mổ vẫn chưa kết thúc. Người đàn ông kia đang hôn mê. Bên ngoài phòng mổ, đám tay chân, đàn em của người đàn ông đứng canh chặt chẽ.
Chết tiệt ! Ông ta nặng hơn mình tưởng !
Ran thầm nghĩ mà đôi mắt tím trở nên khó chịu vô cùng. Hai tiếng sau, ca mổ đã kết thúc. Ran tháo găng tay và khẩu trang rồi bước ra ngoài. Một tên áo đen tiến tới hỏi :
- Cô Mori, tình trạng của ông chủ thế nào rồi ?
- Ông ta ổn rồi. Chỉ chờ tỉnh lại là được thôi.
Ran bước đi mà không hề mảy may đề phòng. Bóng đen bao trùm cô.
CÁI GÌ ?????
End chap 11
- Tôi muốn ông trao hết toàn bộ tài sản của ông hiện nay cho tôi !
Giọng nói đầy mạnh mẽ và lạnh lùng không chút sợ hãi hay do dự của Ran. Thoáng ngạc nhiên vì lời đề nghị vừa rồi, người đàn ông kia khẽ nhếch môi :
- Cô có vẻ cao ngạo về tài năng của bản thân nhỉ. Đòi một số tài sản lớn như vậy chắc hẳn cô rất tự tin về bản thân đấy. Nhưng cô cũng biết mà, cái gì cũng phải có giá của nó.
Ran không hề nao núng trước sự đe dọa của người đàn ông kia. Cô biết ông ta có ý gì : nếu cô không thể phẫu thuật thành công, cô sẽ chết. Ngoài ra còn một lý do nữa : Ran đã biết về việc làm ăn bất chính của ông ta. Tuy nhiên có một điều cô không hiểu, tại sao ông ta dễ dàng khai ra toàn bộ sự việc như thế ? Lẽ nào...............ngay từ đầu, ông ta đã muốn giết cô ?
Ran nhìn thẳng vào mắt ông ta :
- Hừ ! Chẳng phải ngay từ đầu ông đã nói chỉ có tôi mới cứu chữa được cho ông sao ? Hình như đó chỉ là lời dụ sỗ tôi giúp ông thôi nhỉ ?
Người đàn ông kia cũng không vừa :
- Cô lại nghĩ quá rồi cô Mori. Chỉ là cái giá phải trả cho cái mạng này hơi cao đấy.
Ran trả lời bằng chất giọng tự tin :
- Mạng người thì làm gì có giá cả. Bây giờ, dù ông sống hay chết, thì số tài sản đó cũng không thuộc về ông nữa đâu. Ông biết mà.
- Vậy ra cô Mori đây muốn dồn tôi đến đường cùng ?
- Tôi nào dám chứ. Nói thật thì tôi cũng chẳng hứng thú số tài sản đó của ông đâu.
- Vậy chúng ta bắt đầu chứ. Tôi không muốn lãng phí thời gian chỉ để tán gẫu thế này.
- Được !
----------------------------------------------------------------------------
Shinichi ngồi đọc sách trong thư phòng, ánh mắt đăm chiêu. Bỗng nhiên, chiếc ly thủy tinh có hoa văn rất đẹp nứt ra thành hai mảnh rồi lại rơi xuống đất, vỡ tan. Shinichi nhăn mặt, một cảm giác khó chịu len lỏi vào trái tim.
- Chuyện gì vậy ? Tại sao mình lại khó chịu như thể sắp có ai đó.......................
Mải suy nghĩ, Shinichi không để ý một mảnh vỡ đâm vào tay, máu chảy ra thành dòng, rất nhiều. Shinichi vội vàng chạy đi lấy hộp thuốc để tự sơ cứu. Nhưng máu cứ chảy ra, không ngừng, không ngừng.......................
Shinichi cố ngăn cho máu chảy ra nhưng càng ngăn thì nó càng chảy ra nhiều hơn. Tại sao ? Tại sao chứ ?
-----------------------------------------------------------------------------
Mồ hôi túa ra trên khuôn mặt xinh đẹp của Ran. Con dao mổ được nữ bác sĩ thiên tài thành thạo điều khiển, tạo nên đường mổ hoàn hảo. Đã một tiếng trôi qua, ca mổ vẫn chưa kết thúc. Người đàn ông kia đang hôn mê. Bên ngoài phòng mổ, đám tay chân, đàn em của người đàn ông đứng canh chặt chẽ.
Chết tiệt ! Ông ta nặng hơn mình tưởng !
Ran thầm nghĩ mà đôi mắt tím trở nên khó chịu vô cùng. Hai tiếng sau, ca mổ đã kết thúc. Ran tháo găng tay và khẩu trang rồi bước ra ngoài. Một tên áo đen tiến tới hỏi :
- Cô Mori, tình trạng của ông chủ thế nào rồi ?
- Ông ta ổn rồi. Chỉ chờ tỉnh lại là được thôi.
Ran bước đi mà không hề mảy may đề phòng. Bóng đen bao trùm cô.
CÁI GÌ ?????
End chap 11
/24
|