Chap 10
Chiếc limo dừng trước cổng một tòa biệt thự to lớn và cổ kính. Tên áo đen bước xuống trước, mở cửa ra hiệu cho Ran xuống xe. Ran nhanh chóng rời khỏi chiếc limo. Đứng trước tòa biệt thự cỏ kính, Ran khoanh tay trước ngự, mỉm cười : Hừ ! Bổn cũ soạn lại của mấy tay làm ăn không chân chính. Tên áo đen dẫn Ran vào bên trong. Cánh cổng mở ra, một khu vườn tuyệt dẹp hiện ra trước mắt Ran. Những đóa Bạch Ngọc Lan* và hoa Đẩu Lân* khoe sắc trong gió, nhưng không hề làm Ran thích thú. Trái lại, nó khiến cô khó chịu. Ran suy nghĩ : Bạch Ngọc Lan và hoa Đẩu Lân ? Đây là hai loại hoa dùng để cúng mà. Xem ra nơi này thú vị hơn mình tưởng đó
Bước tới cánh cửa ra vào được làm bằng loại gỗ Huệ Mộc ( đây là gỗ quý ^^) hé mở. Ran cùng tên áo đen bước vào bên trong. Quả là biệt thự của nhà giàu ! Tất cả đồ đạc ở đây đều là những vật dụng cực kì có giá trị. Hầu như đều là bảo vật. Ngay cạnh phòng khách là phòng sưu tập. Những bảo vật có giá trị nhất thế giới đều quy tụ về đó. Ran ngồi xuống chiếc ghế sô pha. Cô đưa mắt quan sát khắp căn phòng. Nó phải rộng ít nhất là 100 m2 chứ chẳng chơi. Ran khẽ nhắm mắt lại : Không hiểu chúng muốn gì ở mình đây ? .
Phụt !
Đèn trong phòng bỗng nhiên phụt tắt. Ran đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì một bóng người xuất hiện trước mặt cô. Khẽ nở nụ cười nửa miệng, người đó nói :
- Chào cô, Mori
- Ông là .............?
- Tôi là chủ nhân ở đây, cũng là người đã mời cô đến đây.
Ran không nói. Cô khoanh trước ngực nhìn người đàn ông đó. Ông ta ngồi đối diện cô :
- Tiểu thư Mori, tôi mời cô đến đây là vì có việc muốn nhờ cô.
- Nhờ tôi ? - Ran cười khẩy - Dí súng đưa tôi tới đây mà còn nói được chữ nhờ sao ?
Khuôn mặt của người đàn ông bỗng đanh lại. Ông ta quay ra chỗ đàn em, quát :
- Ai bảo chúng mày dùng súng hả ?
Rổi lại nhìn Ran :
- Xin lỗi cô. Bọn đàn em tôi chúng nó thô lỗ, không hiểu biết, mong cô thông cảm.
Ran khẽ nhếch môi :
- Vậy ông muốn nhờ tôi chuyện gì ?
Ông ta lấy một bao hồ sơ ra, đưa cho Ran. Cô nhanh chóng đón lấy và mở nó. Bên trong toàn những hồ sơ bệnh án. Có vẻ ông ta đã đi rất nhiều bệnh viện.
- Ung thư dạ dày Giai đoạn cuối ? - Ran nhăn mặt
- Vâng. Vì các bác sĩ bảo tôi không thể phẫu thuật nên tôi mới phải nhờ tới thiên tài như cô. Mong cô giúp đỡ.
Ran gấp tập bệnh án lại, đứng lên :
- Xin lỗi nhưng tôi không muốn phẫu thuật cho những kẻ chỉ biết dùng súng để giải quyết công việc. Hơn nữa, nếu các bác sĩ chuyên khoa đã không thể phẫu thuật được thì làm sao một con nhóc như tôi làm được chứ.
NGười đàn ông van nài :
- Xin cô đấy Mori.
- Tôi muốn hỏi ông một câu - Ran nói
Người đàn ông kia nghiêng đầu tỏ ý được. Ran nhìn xung quanh :
- Tất cả những tài sản ở đây đều do ông làm ăn bất chính đứng không ?
- Việc đó thì liên quan gì...........?
Ran lạnh lùng nhìn ông ta. Ông ta đành nói :
- Kinh doanh mà. Nếu không dủng thủ đoạn thì làm sao có thể trụ vững trên thương trường được.
Ran mỉm cười :
- Tôi đồng ý mổ cho ông. Với một điều kiện.
- Điều kiện gì ?r
- Trao toàn bộ tài sản hiện có của ông cho tôi !
End chap 10*************
Chiếc limo dừng trước cổng một tòa biệt thự to lớn và cổ kính. Tên áo đen bước xuống trước, mở cửa ra hiệu cho Ran xuống xe. Ran nhanh chóng rời khỏi chiếc limo. Đứng trước tòa biệt thự cỏ kính, Ran khoanh tay trước ngự, mỉm cười : Hừ ! Bổn cũ soạn lại của mấy tay làm ăn không chân chính. Tên áo đen dẫn Ran vào bên trong. Cánh cổng mở ra, một khu vườn tuyệt dẹp hiện ra trước mắt Ran. Những đóa Bạch Ngọc Lan* và hoa Đẩu Lân* khoe sắc trong gió, nhưng không hề làm Ran thích thú. Trái lại, nó khiến cô khó chịu. Ran suy nghĩ : Bạch Ngọc Lan và hoa Đẩu Lân ? Đây là hai loại hoa dùng để cúng mà. Xem ra nơi này thú vị hơn mình tưởng đó
Bước tới cánh cửa ra vào được làm bằng loại gỗ Huệ Mộc ( đây là gỗ quý ^^) hé mở. Ran cùng tên áo đen bước vào bên trong. Quả là biệt thự của nhà giàu ! Tất cả đồ đạc ở đây đều là những vật dụng cực kì có giá trị. Hầu như đều là bảo vật. Ngay cạnh phòng khách là phòng sưu tập. Những bảo vật có giá trị nhất thế giới đều quy tụ về đó. Ran ngồi xuống chiếc ghế sô pha. Cô đưa mắt quan sát khắp căn phòng. Nó phải rộng ít nhất là 100 m2 chứ chẳng chơi. Ran khẽ nhắm mắt lại : Không hiểu chúng muốn gì ở mình đây ? .
Phụt !
Đèn trong phòng bỗng nhiên phụt tắt. Ran đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì một bóng người xuất hiện trước mặt cô. Khẽ nở nụ cười nửa miệng, người đó nói :
- Chào cô, Mori
- Ông là .............?
- Tôi là chủ nhân ở đây, cũng là người đã mời cô đến đây.
Ran không nói. Cô khoanh trước ngực nhìn người đàn ông đó. Ông ta ngồi đối diện cô :
- Tiểu thư Mori, tôi mời cô đến đây là vì có việc muốn nhờ cô.
- Nhờ tôi ? - Ran cười khẩy - Dí súng đưa tôi tới đây mà còn nói được chữ nhờ sao ?
Khuôn mặt của người đàn ông bỗng đanh lại. Ông ta quay ra chỗ đàn em, quát :
- Ai bảo chúng mày dùng súng hả ?
Rổi lại nhìn Ran :
- Xin lỗi cô. Bọn đàn em tôi chúng nó thô lỗ, không hiểu biết, mong cô thông cảm.
Ran khẽ nhếch môi :
- Vậy ông muốn nhờ tôi chuyện gì ?
Ông ta lấy một bao hồ sơ ra, đưa cho Ran. Cô nhanh chóng đón lấy và mở nó. Bên trong toàn những hồ sơ bệnh án. Có vẻ ông ta đã đi rất nhiều bệnh viện.
- Ung thư dạ dày Giai đoạn cuối ? - Ran nhăn mặt
- Vâng. Vì các bác sĩ bảo tôi không thể phẫu thuật nên tôi mới phải nhờ tới thiên tài như cô. Mong cô giúp đỡ.
Ran gấp tập bệnh án lại, đứng lên :
- Xin lỗi nhưng tôi không muốn phẫu thuật cho những kẻ chỉ biết dùng súng để giải quyết công việc. Hơn nữa, nếu các bác sĩ chuyên khoa đã không thể phẫu thuật được thì làm sao một con nhóc như tôi làm được chứ.
NGười đàn ông van nài :
- Xin cô đấy Mori.
- Tôi muốn hỏi ông một câu - Ran nói
Người đàn ông kia nghiêng đầu tỏ ý được. Ran nhìn xung quanh :
- Tất cả những tài sản ở đây đều do ông làm ăn bất chính đứng không ?
- Việc đó thì liên quan gì...........?
Ran lạnh lùng nhìn ông ta. Ông ta đành nói :
- Kinh doanh mà. Nếu không dủng thủ đoạn thì làm sao có thể trụ vững trên thương trường được.
Ran mỉm cười :
- Tôi đồng ý mổ cho ông. Với một điều kiện.
- Điều kiện gì ?r
- Trao toàn bộ tài sản hiện có của ông cho tôi !
End chap 10*************
/24
|