Chap 13 nè ( hình như vậy ^^ )
Ran bàng hoàng khi cô không thể nghe thấy giọng của mình. Kì lạ ! Tại sao cô lại thành thế này ? Tại sao cô lại ở đây ? Và cậu trai với vẻ mặt lo lắng kia là ai ? Cô không nhớ gì cả, chẳng nhớ gì hết. Cô chỉ biết rằng cô đang sống bên Pháp cùng chú và dì cơ mà. Ran ôm đầu, đôi mắt nhắm nghiền tỏ vẻ khó chịu với những câu hỏi đang quay mòng mòng trong đầu. Về phần Shinichi, cậu thắc mắc tại sao Ran lại như vậy. Cô ấy chỉ lắp bắp vài câu mà không hề phát ra âm thanh, cách hành xử khi gặp cậu cũng có cái gì đó là lạ. Phải chăng, đúng như bác sĩ nói, cô ây mất trí nhớ ?
Shinichi vội chạy đi tìm bác sĩ. Vị bác sĩ khám 1 lượt cho Ran rồi nói :
- Cô ấy bị mất một phần kí ức, chưa hoàn toàn.
- Cô ấy nãy giờ chẳng nói năng gì cả, chỉ lắp bắp vài câu không rõ âm thanh là sao hả thưa bác sĩ ?
Vị bác sĩ lắc đầu :
- Cô bé đã mất hoàn toàn khả năng nói.
Cả Ran và Shinichi đều bàng hoàng. Mất khả năng nói hoàn toàn ư ?
Shinichi lo lắng hỏi :
- Không còn cách nào ạ ?
Vị bác sĩ chỉ lắc đầu thất vọng rồi đi ra ngoài cùng nữ y tá. Shinichi đưa đôi mắt buồn bã về phía cô gái vẫn còn choáng vì sự việc vừa rồi. Đôi mắt tím biếc khẽ lay, nhìn sâu vào một nơi nào đó xa xăm vô tận. Shinichi không biết làm cách nào để an ủi cô bạn, đành phải đi ra ngoài cho Ran có thời gian ở một ình tĩnh tâm lại. Mở chiếc điện thoại của Ran ra, Shinichi tìm số của bố mẹ cô và báo tin. Nghe tin dữ, ông bà Mori vội bỏ hết công việc, bay ngay về Tokyo. Đến nơi, họ tức tốc vào bệnh viện. Ông Mori chạy tới hướng Shinichi đang ngồi :
- Cậu là Kudo, bạn của Ran nhà tôi phải không ?
Shinichi đứng dậy, cúi chào :
- Vâng. Cháu là Kudo Shinichi, bạn cùng lớp của Ran.
Bà Eri lo lắng :
- Tình trạng con bé thế nào rồi cháu ? Nó không sao chứ ?
Shinichi bối rối trước câu hỏi khó khăn ấy. Cậu ậm ừ :
- Cái đó........................
Ông Mori nói :
- Cháu cứ trả lời cho chúng tôi biết. Dù sao thì chúng tôi cũng chuẩn bị tinh thần.
- Vâng. Bác sĩ nói là Ran mất một phần trí nhớ và..............
- Và sao ?
- Cô ấy không nói được nữa ạ.
Ông bà Mori choáng váng trước cái tin nghiệt ngã. Bà Eri không thể nào kìm được nước mắt. Hai hàng lệ tuôn rơi không ngừng trên khuôn mặt dù đã bị thời gian làm cho phai mờ nhưng vẫn mang một nét đẹp sắc sảo của Nữ hoàng ngành Tư Pháp. Ông Mori cũng đau buồn không kém, ôm lấy hai bờ vai đang run lên của vợ, ông an ủi :
- Em đừng khóc nữa. Việc cũng đã rồi. Điều cần nhất bây giờ là an ủi con, giúp con phục hồi trí nhớ.
Bà Eri khẽ gật đầu nhưng những giọt pha lê chất chứa nỗi đau vẫn không thể nào dừng lại. Ông Mori để cho vợ mình vào thăm con trước, ông ở lại nói chuyện với cậu bạn thám tử của Ran. Người đàn ông có hàng râu kẽm cùng đôi mắt cương nghị ra hiệu cho Shinichi ngồi xuống. Cậu bối rối làm theo. Ông Mori mở lời :
- Sự việc xảy là như thế nào hả cháu ?
Shinichi hơi rụt rè kể lại :
- Vâng. Tối hôm qua, sau khi phá án xong, cháu về thẳng nhà. Khi về đến nơi, cháu thậy một bóng người nằm trước cổng. Linh cảm chẳng lành, cháu chạy vội tới đó và phát hiện ra Ran. Lúc đầu, cháu tưởng cô ấy bị ngất nên định đưa vào nhà. Ai ngờ, đầu cô ấy bê bết máu, cháu liền bế cô ấy vào đây. Các bác sĩ nói cô ấy bị một vật cứng đập mạnh vào yếu huyệt trên đầu. May mà không chết.
Ông Mori im lặng nghe chàng trai ngồi kế tường thuật lại. Xong, ông nói :
- Cháu là thám tử, chắc hẳn có nhiều kẻ thù ghét lắm nhỉ ?
- Cháu......................
- Đừng lo. Ta cũng giống cháu, cũng làm thám tử và cũng có nhiều kẻ thù. Lần này chắc chắn là một trong số chúng đã gây ra chuyện này. Nhất định phải tìm ra chúng, bắt chúng đền tội. Cháu cũng nghĩ vậy đúng không ?
Shinichi hơi ngạc nhiên về thái độ của vị phụ huynh trước mặt rồi gật đầu.
Bà Eri khẽ mở cánh cửa bước vào. Ran vẫn ngồi đó, ánh mắt hướng về một nơi xa xăm. Ánh tím buồn hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp đó. Cảm giác được có ai vừa bước vào, cô khẽ quay ra và hết sức bất ngờ khi thấy người mẹ của mình. Cô lắp bắp định gọi mẹ nhưng chợt nhận ra mình không nói được nữa thì đôi mắt kia lại trở về vẻ u buồn. Đau lòng khi thấy con gái như vậy, bà Eri ngồi cạnh chiếc giường, mở túi xách ra, lấy giấy và bút rồi đưa cho Ran. Nắm tay cô con gái bé nhỏ, bà cười hiền :
- Thôi nào, con gái của mẹ. Dù gì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, con đừng hành hạ bản thân nữa. Có gì con cứ viết ra giấy cho mẹ là được. Mẹ và bố con đều biết hết rồi. May mà nhờ có cậu Kudo bạn con ấy.
Ran ngạc nhiên, cô lập tức viết ra giấy : Kudo là ai hả mẹ ?
Bà Eri hơi ngạc nhiên hỏi :
- Con không biết Kudo ? Kudo Shinichi ấy ?
Ran lắc đầu, cô lại viết : Mẹ ơi, đây là ở đâu vậy. Rõ ràng con đang ở bên Pháp với cô chú cơ mà.
Lần này từ ngạc nhiên, bà Eri bàng hoàng. Con bé.......con bé.........????
Ran nghiêng đầu thắc mắc vì phản ứng của mẹ. Có chuyện gì vậy ?
Khẽ vuốt nhẹ mái tóc của cô con gái, bà cười :
- Không sao đâu con. Con cứ nghỉ ngơi đi nha, mẹ ra ngoài chút.
Ran gật đầu và mỉm cười. Quay bước rời khỏi phòng bệnh, bà khẽ thở dài. Cả Shinichi và ông Mori hỏi :
- Tình hình Ran sao rồi ?
Bà Eri trả lời :
- Con bé chỉ nhớ khoảng thời gian sống bên Pháp lúc 15 tuổi thôi.
Ông Mori không ngạc nhiên cũng không buồn bã mà chỉ im lặng. Shinichi thắc mắc :
- Cô ấy từng sống bên Pháp ạ ?
Ông Mori gật đầu :
- Ừ, hồi đó chúng tôi phải sang Mĩ có chút chuyện nên gửi con bé bên ấy.
Shinichi nhún vai. Ánh mắt điềm tĩnh hiện lên trên gương mặt : Cô ấy chỉ nhớ khoảng thời gian đó, tức là cô ấy giờ không còn nhớ gì về lúc bị bắt đi. Xem ra khó mà điều tra được !
Không gian yên lặng........................................
--------------------------------------------------------------------------
Tại biệt thự Kudo,
SAO ????? RAN BỊ BẮT CÓC ????? MẤT TRÍ NHỚ ????? KHÔNG NÓI ĐƯỢC ??????
Tiếng hét của cô gái tóc nâu đỏ vang khắp khu phố ( ). Hai anh chàng thám tử kia dù đã bịt tai nhưng không thể tránh khỏi thủng màng nhĩ ). Saguru hỏi :
- Thật sao Kudo ? Chuyện Mori không nói được?
Shinichi gật đầu trả lời :
- Uhm. Ran chỉ nhớ được đến khoảng thời gian ở bên Pháp năm 15 tuổi thôi.
Phừng !
Ngọn lửa bùng lên dữ dội, sát khí tỏa ra khắp biệt thự ^^. Hai anh chàng thám tử của chúng ta lùi dần dần, nấp sau cánh cửa ^^
- Shi.....Shiho........?????
Lửa tóe ra từ đôi mắt băng giá Xanh ngọc ^^ , hai nắm đấm hiện ra :
- Ta mà biết thằng nào gây ra chuyện này, ta thề hắn sẽ không bao giờ còn nhìn thấy Mặt Trời !!!!!!
Ran bàng hoàng khi cô không thể nghe thấy giọng của mình. Kì lạ ! Tại sao cô lại thành thế này ? Tại sao cô lại ở đây ? Và cậu trai với vẻ mặt lo lắng kia là ai ? Cô không nhớ gì cả, chẳng nhớ gì hết. Cô chỉ biết rằng cô đang sống bên Pháp cùng chú và dì cơ mà. Ran ôm đầu, đôi mắt nhắm nghiền tỏ vẻ khó chịu với những câu hỏi đang quay mòng mòng trong đầu. Về phần Shinichi, cậu thắc mắc tại sao Ran lại như vậy. Cô ấy chỉ lắp bắp vài câu mà không hề phát ra âm thanh, cách hành xử khi gặp cậu cũng có cái gì đó là lạ. Phải chăng, đúng như bác sĩ nói, cô ây mất trí nhớ ?
Shinichi vội chạy đi tìm bác sĩ. Vị bác sĩ khám 1 lượt cho Ran rồi nói :
- Cô ấy bị mất một phần kí ức, chưa hoàn toàn.
- Cô ấy nãy giờ chẳng nói năng gì cả, chỉ lắp bắp vài câu không rõ âm thanh là sao hả thưa bác sĩ ?
Vị bác sĩ lắc đầu :
- Cô bé đã mất hoàn toàn khả năng nói.
Cả Ran và Shinichi đều bàng hoàng. Mất khả năng nói hoàn toàn ư ?
Shinichi lo lắng hỏi :
- Không còn cách nào ạ ?
Vị bác sĩ chỉ lắc đầu thất vọng rồi đi ra ngoài cùng nữ y tá. Shinichi đưa đôi mắt buồn bã về phía cô gái vẫn còn choáng vì sự việc vừa rồi. Đôi mắt tím biếc khẽ lay, nhìn sâu vào một nơi nào đó xa xăm vô tận. Shinichi không biết làm cách nào để an ủi cô bạn, đành phải đi ra ngoài cho Ran có thời gian ở một ình tĩnh tâm lại. Mở chiếc điện thoại của Ran ra, Shinichi tìm số của bố mẹ cô và báo tin. Nghe tin dữ, ông bà Mori vội bỏ hết công việc, bay ngay về Tokyo. Đến nơi, họ tức tốc vào bệnh viện. Ông Mori chạy tới hướng Shinichi đang ngồi :
- Cậu là Kudo, bạn của Ran nhà tôi phải không ?
Shinichi đứng dậy, cúi chào :
- Vâng. Cháu là Kudo Shinichi, bạn cùng lớp của Ran.
Bà Eri lo lắng :
- Tình trạng con bé thế nào rồi cháu ? Nó không sao chứ ?
Shinichi bối rối trước câu hỏi khó khăn ấy. Cậu ậm ừ :
- Cái đó........................
Ông Mori nói :
- Cháu cứ trả lời cho chúng tôi biết. Dù sao thì chúng tôi cũng chuẩn bị tinh thần.
- Vâng. Bác sĩ nói là Ran mất một phần trí nhớ và..............
- Và sao ?
- Cô ấy không nói được nữa ạ.
Ông bà Mori choáng váng trước cái tin nghiệt ngã. Bà Eri không thể nào kìm được nước mắt. Hai hàng lệ tuôn rơi không ngừng trên khuôn mặt dù đã bị thời gian làm cho phai mờ nhưng vẫn mang một nét đẹp sắc sảo của Nữ hoàng ngành Tư Pháp. Ông Mori cũng đau buồn không kém, ôm lấy hai bờ vai đang run lên của vợ, ông an ủi :
- Em đừng khóc nữa. Việc cũng đã rồi. Điều cần nhất bây giờ là an ủi con, giúp con phục hồi trí nhớ.
Bà Eri khẽ gật đầu nhưng những giọt pha lê chất chứa nỗi đau vẫn không thể nào dừng lại. Ông Mori để cho vợ mình vào thăm con trước, ông ở lại nói chuyện với cậu bạn thám tử của Ran. Người đàn ông có hàng râu kẽm cùng đôi mắt cương nghị ra hiệu cho Shinichi ngồi xuống. Cậu bối rối làm theo. Ông Mori mở lời :
- Sự việc xảy là như thế nào hả cháu ?
Shinichi hơi rụt rè kể lại :
- Vâng. Tối hôm qua, sau khi phá án xong, cháu về thẳng nhà. Khi về đến nơi, cháu thậy một bóng người nằm trước cổng. Linh cảm chẳng lành, cháu chạy vội tới đó và phát hiện ra Ran. Lúc đầu, cháu tưởng cô ấy bị ngất nên định đưa vào nhà. Ai ngờ, đầu cô ấy bê bết máu, cháu liền bế cô ấy vào đây. Các bác sĩ nói cô ấy bị một vật cứng đập mạnh vào yếu huyệt trên đầu. May mà không chết.
Ông Mori im lặng nghe chàng trai ngồi kế tường thuật lại. Xong, ông nói :
- Cháu là thám tử, chắc hẳn có nhiều kẻ thù ghét lắm nhỉ ?
- Cháu......................
- Đừng lo. Ta cũng giống cháu, cũng làm thám tử và cũng có nhiều kẻ thù. Lần này chắc chắn là một trong số chúng đã gây ra chuyện này. Nhất định phải tìm ra chúng, bắt chúng đền tội. Cháu cũng nghĩ vậy đúng không ?
Shinichi hơi ngạc nhiên về thái độ của vị phụ huynh trước mặt rồi gật đầu.
Bà Eri khẽ mở cánh cửa bước vào. Ran vẫn ngồi đó, ánh mắt hướng về một nơi xa xăm. Ánh tím buồn hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp đó. Cảm giác được có ai vừa bước vào, cô khẽ quay ra và hết sức bất ngờ khi thấy người mẹ của mình. Cô lắp bắp định gọi mẹ nhưng chợt nhận ra mình không nói được nữa thì đôi mắt kia lại trở về vẻ u buồn. Đau lòng khi thấy con gái như vậy, bà Eri ngồi cạnh chiếc giường, mở túi xách ra, lấy giấy và bút rồi đưa cho Ran. Nắm tay cô con gái bé nhỏ, bà cười hiền :
- Thôi nào, con gái của mẹ. Dù gì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, con đừng hành hạ bản thân nữa. Có gì con cứ viết ra giấy cho mẹ là được. Mẹ và bố con đều biết hết rồi. May mà nhờ có cậu Kudo bạn con ấy.
Ran ngạc nhiên, cô lập tức viết ra giấy : Kudo là ai hả mẹ ?
Bà Eri hơi ngạc nhiên hỏi :
- Con không biết Kudo ? Kudo Shinichi ấy ?
Ran lắc đầu, cô lại viết : Mẹ ơi, đây là ở đâu vậy. Rõ ràng con đang ở bên Pháp với cô chú cơ mà.
Lần này từ ngạc nhiên, bà Eri bàng hoàng. Con bé.......con bé.........????
Ran nghiêng đầu thắc mắc vì phản ứng của mẹ. Có chuyện gì vậy ?
Khẽ vuốt nhẹ mái tóc của cô con gái, bà cười :
- Không sao đâu con. Con cứ nghỉ ngơi đi nha, mẹ ra ngoài chút.
Ran gật đầu và mỉm cười. Quay bước rời khỏi phòng bệnh, bà khẽ thở dài. Cả Shinichi và ông Mori hỏi :
- Tình hình Ran sao rồi ?
Bà Eri trả lời :
- Con bé chỉ nhớ khoảng thời gian sống bên Pháp lúc 15 tuổi thôi.
Ông Mori không ngạc nhiên cũng không buồn bã mà chỉ im lặng. Shinichi thắc mắc :
- Cô ấy từng sống bên Pháp ạ ?
Ông Mori gật đầu :
- Ừ, hồi đó chúng tôi phải sang Mĩ có chút chuyện nên gửi con bé bên ấy.
Shinichi nhún vai. Ánh mắt điềm tĩnh hiện lên trên gương mặt : Cô ấy chỉ nhớ khoảng thời gian đó, tức là cô ấy giờ không còn nhớ gì về lúc bị bắt đi. Xem ra khó mà điều tra được !
Không gian yên lặng........................................
--------------------------------------------------------------------------
Tại biệt thự Kudo,
SAO ????? RAN BỊ BẮT CÓC ????? MẤT TRÍ NHỚ ????? KHÔNG NÓI ĐƯỢC ??????
Tiếng hét của cô gái tóc nâu đỏ vang khắp khu phố ( ). Hai anh chàng thám tử kia dù đã bịt tai nhưng không thể tránh khỏi thủng màng nhĩ ). Saguru hỏi :
- Thật sao Kudo ? Chuyện Mori không nói được?
Shinichi gật đầu trả lời :
- Uhm. Ran chỉ nhớ được đến khoảng thời gian ở bên Pháp năm 15 tuổi thôi.
Phừng !
Ngọn lửa bùng lên dữ dội, sát khí tỏa ra khắp biệt thự ^^. Hai anh chàng thám tử của chúng ta lùi dần dần, nấp sau cánh cửa ^^
- Shi.....Shiho........?????
Lửa tóe ra từ đôi mắt băng giá Xanh ngọc ^^ , hai nắm đấm hiện ra :
- Ta mà biết thằng nào gây ra chuyện này, ta thề hắn sẽ không bao giờ còn nhìn thấy Mặt Trời !!!!!!
/24
|