Chap 14
Sau hơn 1 tuần nằm viện, cuối cùng Ran cũng được trở về ngôi nhà của mình. Cô rất háo hức muốn biết ngôi nhà ở Nhật của gia đinh cô như thế nào. Bà Eri cũng có kể sơ qua cho cô trên đường về. Ngồi trên chiếc ô tô riêng của bố, cô đưa mắt nhìn ra hai bên đường, cười thích thú. Bất chợt, một cảm giác nào đó, cảm giác quen thuộc chợt ùa về trong tâm trí cô. Ran tròn mắt ngạc nhiên vì cảm giác vừa rồi. Cô lắc lắc đầu, đôi lông mày thanh tú nhíu lại. Bà Eri thấy biểu hiện của con gái như vậy, không khỏi lo lắng :
- Ran, con sao vậy ?
Ran giật mình, cô cười, viết ra giấy :
- Không, con không sao đâu ạ. Chỉ là có cái gì đó khiến con hơi bối rối. Hình như...........con đã đến đây rồi thì phải. Nhưng..........sao con chẳng có chút khái niệm nào cả.
Bà Eri nhìn ánh mắt buồn bã của con mà lòng không khỏi đau xót. Bà nắm lấy bàn tay Ran :
- Con đừng suy nghĩ nhiều quá. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Ran gật đầu.
Chiếc xe dừng trước cửa một văn phòng khá lớn nằm trên con phố Beika, mang tên : Văn phòng thám tử Mori. Ran nhìn chằm chằm vào bảng tên, nhăn nhó hỏi bố ( kí hiệu tay ạ ^^) :
- Bố ! Sao lại là thám tử ? Con tưởng bố là cảnh sát cơ mà ?
Ông Mori thở dài :
- Con gái à, giờ bố không còn làm cảnh sát nữa.
- Tại sao chứ ? Họ đuổi việc bố sao ? Họ dám vậy à ? - Ran tức giận nghĩ
Ông Mori cười, dường như ông đọc được suy nghĩ của Ran, xoa đầu cô con gái nhỏ :
- Không phải vậy đâu con. Chỉ là bố cảm thấy không phù hợp với cái nghề đó thôi.
Ran nhìn bố bằng ánh hơi buồn. Cả gia đình Ran nhanh chóng vào nhà. Bà Eri dẫn Ran vào phòng của cô. Bên trong gồm một giường ngủ đơn, chiếc bàn khá rộng để làm việc cũng như học bài, một tủ sách có khá nhiều ngăn. Ngăn tủ không khóa đừng những sách vở học trên lớp, ngăn còn lại là những cuốn sách về ngành Y mà nổi bật là Ngoại khoa. Ran chậm rãi bước đến chiếc tủ, cô lấy ra một cuốn sách Y khoa rồi đọc. Lại nữa ! Lại một cảm giác quen thuộc tràn ngập trong cô ! Ran khẽ cười, lật từng trang sách. Dường như đã có một thời cô yêu thích những cuốn sách này. Ran đưa mắt nhìn khắp căn phòng và phát hiện một chiếc va li cỡ vừa màu bạc được đặt ngăn nắp cạnh giường ngủ. Ran tò mò xem, chiếc va li đã được khóa bằng mã số. Ran tự mở vali môt cách vô thức đến chính cô cũng ngạc nhiên : Tại sao cô lại biết mã số nhỉ ?
Cạch !
Chiếc vali được mở ra. Bên trong là những dụng cu chuyên dụng, cần thiết và cơ bản nhất cho một ca mổ thông thường. Ran giật mình. Một loạt những hình ảnh của ngày xưa dần hiện về trong Ran. Đó là những ca mổ, những lần cô dùng đôi tay thiên sứ đưa bệnh nhân thoát khỏi lưỡi hái Tử thần. Đôi mắt tím biếc mở to, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc. Cô quay ra nhìn mẹ, ánh mắt lấp lánh như muốn nói : Mẹ ơi, con nhớ ra rồi !
Bà Eri từ ngạc nhiên rồi đến mừng rỡ :
- Thật sao Ran ? Con đã nhớ lại rồi ư ?
Ran cười vui vẻ, gật đầu. Cô cầm giấy bút viết vài dòng : Vâng ạ. Con nhớ là con biết về ngành Y mà
- Thế còn những người bạn của con ở Nhật ?
Ran ngạc nhiên trước câu hỏi của mẹ, viết tiếp :
- Mẹ nói gì vậy ? Con làm gì có bạn nào ở Nhật ?
Trong lúc đó, Shinichi và Saguru đang cùng nhau bàn bạc về vụ vừa rồi xảy ra với Ran. Saguru nói :
- Thật kì lạ ! Tại sao thủ phạm lại để Ran nằm đó nhỉ ? Theo như tình huống thì chắc chắn kẻ này có ân oán với cậu. Nhưng tớ vẫn đang băn khoăn một điều.
Shinichi gật đầu :
- Ừm, tớ cũng đang thắc mắc : Tại sao hắn lại không bắt cóc Ran mà lại đánh cô ấy rồi đem đặt trước cổng nhà tớ. Bình thường, nếu bắt cóc nạn nhân sẽ dễ dàng uy hiếp hơn chứ.
Không khí ảm đạm xuung quanh căn phòng. Những điểm kì lạ trong vụ án làm cho hai anh chàng thám tử phải nhức đầu.
Két !
Âm thanh từ cánh cửa khiến hai anh chàng giật mình. Shiho bước vào với tâm trạng lo lắng. Sự hoảng hốt hiện rõ trên khuôn mặt cô. Shiho đưa lá thư vừa nhận được cho ông anh họ :
- Shinichi-niichan, em vừa xem thùng thư nhà anh. Có một lá thứ rất đặc biệt, chữ bên ngoài được viết màu hay sao ấy.
Shinichi nhanh chóng đón lấy bức thư. Saguru cũng nghiêng đầu nhìn sang. Quan sát kĩ hơn, hai thám tử nhận ra dòng chữ đó được viết bằng máu : Lời nguyền tới Kudo Shinichi. Kí tên : 12=1.
Shiho tò mò :
- 12=1 là cái gì vậy nhỉ ?
Shinichi nhún vai :
- Không biết nữa. Nhưng chắc là gợi ý về thủ phạm đây.
Anh chàng thám tử miền Đông liền mở phong bì ra, lấy lá thư và đọc :
GAME IS STARTED !
GAMER : K.S, M.R AND ME !
Shinichi vò nát tờ giấy trong tay, tức giận :
- Tên khốn ! Sao hắn dám..........!!!!!
Shiho hỏi :
- Có chuyện gì vậy anh ?
Shinichi không trả lời. Ngọn lửa giận dữ bùng lên trong đôi mắt màu xanh dương kia. Saguru nhìn biểu hiện trên khuôn mặt mà có thể đoán được phần nào nội dung. Anh lấy tờ giấy nát từ tay Shinichi, đọc. Đây chính là lí do mà Shinichi tức giận ? Saguru thở dài. Shiho bắt đầu thất hơi sợ trước phản ứng của hai người kia, cô run run :
- Sa.....sao vậy ?
Nhìn cô một lúc, Saguru đáp :
- Tên đó......thủ phạm ấy, hắn vẫn muốn tiếp tục làm hại Mori. Cuộc chơi này, chỉ có Kudo, Ran và hắn.
Shiho bàng hoàng trước cái tin đó. Ran giờ đã mất trí nhớ và thậm chí là không bao giờ nói được nữa, vậy mà tên ấy vẫn muốn hãm hại ư ? Cảm giác căm phẫn tột cùng tràn ngập tâm trí Shiho. Cô không thể giữ bình tĩnh như mọi ngày. Ran đã làm gì nên tội chứ ?
Không gian lại chìm vào sự im lặng.............................................
Ở một nơi nào đó,
Làn khói tỏa ra từ điếu thuốc hút dở, bay khắp căn phòng. Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay, mắt hướng về hình ảnh trên chiếc laptop kia. Đôi môi gã khẽ nhếch lên nụ cười ác quỷ. Dường như hắn rất hài lòng với phản ứng của Shinichi. Chọn Mori Ran làm con mồi quả là đúng đắn ! Dí đầu thuốc xuống gạt tàn, hắn lẩm bẩm :
- Kudo Shinichi ! Tao sẽ khiến mày phải hối hận khi đã làm việc đó !
Sau hơn 1 tuần nằm viện, cuối cùng Ran cũng được trở về ngôi nhà của mình. Cô rất háo hức muốn biết ngôi nhà ở Nhật của gia đinh cô như thế nào. Bà Eri cũng có kể sơ qua cho cô trên đường về. Ngồi trên chiếc ô tô riêng của bố, cô đưa mắt nhìn ra hai bên đường, cười thích thú. Bất chợt, một cảm giác nào đó, cảm giác quen thuộc chợt ùa về trong tâm trí cô. Ran tròn mắt ngạc nhiên vì cảm giác vừa rồi. Cô lắc lắc đầu, đôi lông mày thanh tú nhíu lại. Bà Eri thấy biểu hiện của con gái như vậy, không khỏi lo lắng :
- Ran, con sao vậy ?
Ran giật mình, cô cười, viết ra giấy :
- Không, con không sao đâu ạ. Chỉ là có cái gì đó khiến con hơi bối rối. Hình như...........con đã đến đây rồi thì phải. Nhưng..........sao con chẳng có chút khái niệm nào cả.
Bà Eri nhìn ánh mắt buồn bã của con mà lòng không khỏi đau xót. Bà nắm lấy bàn tay Ran :
- Con đừng suy nghĩ nhiều quá. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Ran gật đầu.
Chiếc xe dừng trước cửa một văn phòng khá lớn nằm trên con phố Beika, mang tên : Văn phòng thám tử Mori. Ran nhìn chằm chằm vào bảng tên, nhăn nhó hỏi bố ( kí hiệu tay ạ ^^) :
- Bố ! Sao lại là thám tử ? Con tưởng bố là cảnh sát cơ mà ?
Ông Mori thở dài :
- Con gái à, giờ bố không còn làm cảnh sát nữa.
- Tại sao chứ ? Họ đuổi việc bố sao ? Họ dám vậy à ? - Ran tức giận nghĩ
Ông Mori cười, dường như ông đọc được suy nghĩ của Ran, xoa đầu cô con gái nhỏ :
- Không phải vậy đâu con. Chỉ là bố cảm thấy không phù hợp với cái nghề đó thôi.
Ran nhìn bố bằng ánh hơi buồn. Cả gia đình Ran nhanh chóng vào nhà. Bà Eri dẫn Ran vào phòng của cô. Bên trong gồm một giường ngủ đơn, chiếc bàn khá rộng để làm việc cũng như học bài, một tủ sách có khá nhiều ngăn. Ngăn tủ không khóa đừng những sách vở học trên lớp, ngăn còn lại là những cuốn sách về ngành Y mà nổi bật là Ngoại khoa. Ran chậm rãi bước đến chiếc tủ, cô lấy ra một cuốn sách Y khoa rồi đọc. Lại nữa ! Lại một cảm giác quen thuộc tràn ngập trong cô ! Ran khẽ cười, lật từng trang sách. Dường như đã có một thời cô yêu thích những cuốn sách này. Ran đưa mắt nhìn khắp căn phòng và phát hiện một chiếc va li cỡ vừa màu bạc được đặt ngăn nắp cạnh giường ngủ. Ran tò mò xem, chiếc va li đã được khóa bằng mã số. Ran tự mở vali môt cách vô thức đến chính cô cũng ngạc nhiên : Tại sao cô lại biết mã số nhỉ ?
Cạch !
Chiếc vali được mở ra. Bên trong là những dụng cu chuyên dụng, cần thiết và cơ bản nhất cho một ca mổ thông thường. Ran giật mình. Một loạt những hình ảnh của ngày xưa dần hiện về trong Ran. Đó là những ca mổ, những lần cô dùng đôi tay thiên sứ đưa bệnh nhân thoát khỏi lưỡi hái Tử thần. Đôi mắt tím biếc mở to, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc. Cô quay ra nhìn mẹ, ánh mắt lấp lánh như muốn nói : Mẹ ơi, con nhớ ra rồi !
Bà Eri từ ngạc nhiên rồi đến mừng rỡ :
- Thật sao Ran ? Con đã nhớ lại rồi ư ?
Ran cười vui vẻ, gật đầu. Cô cầm giấy bút viết vài dòng : Vâng ạ. Con nhớ là con biết về ngành Y mà
- Thế còn những người bạn của con ở Nhật ?
Ran ngạc nhiên trước câu hỏi của mẹ, viết tiếp :
- Mẹ nói gì vậy ? Con làm gì có bạn nào ở Nhật ?
Trong lúc đó, Shinichi và Saguru đang cùng nhau bàn bạc về vụ vừa rồi xảy ra với Ran. Saguru nói :
- Thật kì lạ ! Tại sao thủ phạm lại để Ran nằm đó nhỉ ? Theo như tình huống thì chắc chắn kẻ này có ân oán với cậu. Nhưng tớ vẫn đang băn khoăn một điều.
Shinichi gật đầu :
- Ừm, tớ cũng đang thắc mắc : Tại sao hắn lại không bắt cóc Ran mà lại đánh cô ấy rồi đem đặt trước cổng nhà tớ. Bình thường, nếu bắt cóc nạn nhân sẽ dễ dàng uy hiếp hơn chứ.
Không khí ảm đạm xuung quanh căn phòng. Những điểm kì lạ trong vụ án làm cho hai anh chàng thám tử phải nhức đầu.
Két !
Âm thanh từ cánh cửa khiến hai anh chàng giật mình. Shiho bước vào với tâm trạng lo lắng. Sự hoảng hốt hiện rõ trên khuôn mặt cô. Shiho đưa lá thư vừa nhận được cho ông anh họ :
- Shinichi-niichan, em vừa xem thùng thư nhà anh. Có một lá thứ rất đặc biệt, chữ bên ngoài được viết màu hay sao ấy.
Shinichi nhanh chóng đón lấy bức thư. Saguru cũng nghiêng đầu nhìn sang. Quan sát kĩ hơn, hai thám tử nhận ra dòng chữ đó được viết bằng máu : Lời nguyền tới Kudo Shinichi. Kí tên : 12=1.
Shiho tò mò :
- 12=1 là cái gì vậy nhỉ ?
Shinichi nhún vai :
- Không biết nữa. Nhưng chắc là gợi ý về thủ phạm đây.
Anh chàng thám tử miền Đông liền mở phong bì ra, lấy lá thư và đọc :
GAME IS STARTED !
GAMER : K.S, M.R AND ME !
Shinichi vò nát tờ giấy trong tay, tức giận :
- Tên khốn ! Sao hắn dám..........!!!!!
Shiho hỏi :
- Có chuyện gì vậy anh ?
Shinichi không trả lời. Ngọn lửa giận dữ bùng lên trong đôi mắt màu xanh dương kia. Saguru nhìn biểu hiện trên khuôn mặt mà có thể đoán được phần nào nội dung. Anh lấy tờ giấy nát từ tay Shinichi, đọc. Đây chính là lí do mà Shinichi tức giận ? Saguru thở dài. Shiho bắt đầu thất hơi sợ trước phản ứng của hai người kia, cô run run :
- Sa.....sao vậy ?
Nhìn cô một lúc, Saguru đáp :
- Tên đó......thủ phạm ấy, hắn vẫn muốn tiếp tục làm hại Mori. Cuộc chơi này, chỉ có Kudo, Ran và hắn.
Shiho bàng hoàng trước cái tin đó. Ran giờ đã mất trí nhớ và thậm chí là không bao giờ nói được nữa, vậy mà tên ấy vẫn muốn hãm hại ư ? Cảm giác căm phẫn tột cùng tràn ngập tâm trí Shiho. Cô không thể giữ bình tĩnh như mọi ngày. Ran đã làm gì nên tội chứ ?
Không gian lại chìm vào sự im lặng.............................................
Ở một nơi nào đó,
Làn khói tỏa ra từ điếu thuốc hút dở, bay khắp căn phòng. Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay, mắt hướng về hình ảnh trên chiếc laptop kia. Đôi môi gã khẽ nhếch lên nụ cười ác quỷ. Dường như hắn rất hài lòng với phản ứng của Shinichi. Chọn Mori Ran làm con mồi quả là đúng đắn ! Dí đầu thuốc xuống gạt tàn, hắn lẩm bẩm :
- Kudo Shinichi ! Tao sẽ khiến mày phải hối hận khi đã làm việc đó !
/24
|