Chap 15
Tại văn phòng thám tử Mori,
Vợ chồng Mori hết sức lo lắng cho tình hình của Ran. Tuy cô đã trở lại bình thường, trí nhớ cũng phần nào cải thiên nhưng không thể nói được. Việc giao tiếp bây giờ là cực kì khó khăn. Họ muốn tìm cách nào đó giúp Ran có thể giao tiếp dễ dàng hơn. Ông Mori thở dài :
- Con bé, thật không có cách giúp nó sao ?
Bà Eri buồn bã :
- Chúng ta không thể làm khác được. Hiện nay, cách tốt nhất là giúp Ran học sử dụng ngôn ngữ tay.
Ngay lập tức, ý kiến bị phản bác :
- Không được. Nếu làm như vậy, con bé sẽ chỉ tủi thân thêm thôi.
Không gian lại chìm vào yên lặng, hai chữ căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt vợ chồng nhà Mori. Đằng sau cánh cửa phòng, Ran khẽ ngó ra. Cô đã nghe được toàn bộ câu chuyện của bố mẹ. Cô cũng rất buồn vì hoàn cảnh của bản thân. Nhưng biết làm sao đây, không thể cứ viết ra giấy mãi được. Đưa tay chạm nhẹ lên cổ họng, nước mắt từ đôi mắt tím biếc khẽ rơi xuống. Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ lại trở thành như thế này. Cô đã làm gì sai ? Đã làm gì sai mà để cho người khác hãm hại như vậy ? Đôi lông mày thanh tú nhíu lại đầy tức giận. Bỗng nhiên, một điều gì đó vừa vụt qua đầu cô. Ran đẩy mạnh cửa, chạy về phía phòng khách. Ông bà Mori hết sức ngạc nhiên khi cô con gái của họ đột ngột xuất hiện như thế. Bà Eri hỏi :
- Ran, có chuyện gì xảy ra với con à ?
Ran lắc đầu. Cô đưa mắt tìm giấy và bút, viết vài dòng vào đó rồi đưa cho mẹ. Bà Eri đọc :
Mẹ kể cho con nghe buổi tối mà mọi người tìm thấy con
Ông Mori hỏi :
- Ran, tại sao con lại hỏi vậy ?
Ran không đáp ( nói được đâu mà đáp @.@ ), ánh mắt tím thể hiện sự quyết tâm muốn tìm hiểu. Nhún nhẹ vai, bà Eri ra hiệu cho con gái ngồi cạnh và nói :
- Chuyện này bố mẹ cũng không rõ lắm. Hôm con bị đánh, cậu bạn cùng lớp của con - Kudo Shinichi đã đưa con vào viện và báo cho bố mẹ. Nghe nói, con bất tỉnh trước cổng nhà cậu ta.
Ran khẽ cười, vậy là điều cô phán đoán đã đúng. Đứng lên, Ran cúi đầu xin phép rồi trở về phòng. Bà Eri hơi ngạc nhiên trước thái độ kì lạ của con gái. Về phần ông Mori, ông nhìn theo bước chân của con mà ánh mắt trở nên sắc lạnh : Ran, không lẽ con....................
-------------------------------------------------------------------------------------------
Cạch !
Cánh cửa phòng đóng vào. Ran ngồi phịch xuống giường, cô đưa tay lấy tấm ảnh trên bàn. Đây là tấm ảnh lúc cô và Shinichi đi nhà ma. Không cảm xúc, đó là tất cả những gì chúng ta có thể thấy trong ánh mắt của Ran. Cô cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh một cách vô thức. Dường như, cô đang chìm vào môt suy nghĩ nào đó. Khẽ thở dài, Ran đặt tấm ảnh xuống bàn. Bước ra cửa sổ, cô đẩy nhẹ cánh cửa. Ran đứng dựa vào tường, đôi mắt nhìn ra bên ngoài - khu phố Beika tấp nập và nhộn nhịp. Cô nhớ, nhớ cảm giác quen thuộc đó.
Rengggggggggggg'
Tiếng tin nhắn làm cô giật mình ( Có nói dc đâu mà dùng đến gọi @@ ). Ran mở điện thoại ra. Đây là.........................
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Shinichi đi đi lại lại trong phòng. Cậu thật sự rất lo lắng. Tên đó vẫn còn muốn đụng đến Ran sao ? Mà 12=1 là cái gì nhỉ ? Cậu nghĩ mãi mà không ra. Đúng lúc đó, một bóng người bước vào. Đó là Hatsuka. Cô có linh cảm không lành với cậu em trai của mình. Biểu hiện mấy ngày nay của Shinichi không ổn. Dường như có điều gì đó làm Shinichi buồn phiền. Cô vỗ vai em trai :
- Sao thế Shinichi ? Có chuyện gì không ổn à ?
Shinichi lắc đầu trả lời :
- Đâu ạ. Em thì làm gì có chuyện gì chứ.
- Nhưng thần sắc em có vẻ bất ổn quá.
Thật sự, cậu không muốn chị lo lắng quá nhiều. Cậu nhún vai :
- Em không sao đâu..
Hatsuka ngồi xuống chiếc ghế gỗ trong phòng. Cô nói :
- Saguru-kun đã kể hết cho chị biết rồi, em không phải giấu. Em đang lo cho Ran phải không ?
Shinichi gật đầu, trả lời :
- Vâng. Hắn đã đánh Ran đến mức ấy nhưng vẫn chưa muốn dừng lại. Em thật sự rất lo, không biết hắn còn muốn giở trò gì nữa.
Hatsku mỉm cười :
- Nếu chị nói, chị biết mật mã 12=1 đấy là gì, thì em nghĩ sao ?
Shinichi bất ngờ. Chị ấy biết á ? . Hatsuka cười trước vẻ mặt ngố của cậu em, cô không nói. Hatsuka giơ tay chỉ về phía một vật nào đó trên bàn. Ngay lập tức, Shinichi đã phát hiện ra bí ẩn bên trong mật mã đó. Nếu như cậu không nhầm thì nó là.........................
End chap 15
Tại văn phòng thám tử Mori,
Vợ chồng Mori hết sức lo lắng cho tình hình của Ran. Tuy cô đã trở lại bình thường, trí nhớ cũng phần nào cải thiên nhưng không thể nói được. Việc giao tiếp bây giờ là cực kì khó khăn. Họ muốn tìm cách nào đó giúp Ran có thể giao tiếp dễ dàng hơn. Ông Mori thở dài :
- Con bé, thật không có cách giúp nó sao ?
Bà Eri buồn bã :
- Chúng ta không thể làm khác được. Hiện nay, cách tốt nhất là giúp Ran học sử dụng ngôn ngữ tay.
Ngay lập tức, ý kiến bị phản bác :
- Không được. Nếu làm như vậy, con bé sẽ chỉ tủi thân thêm thôi.
Không gian lại chìm vào yên lặng, hai chữ căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt vợ chồng nhà Mori. Đằng sau cánh cửa phòng, Ran khẽ ngó ra. Cô đã nghe được toàn bộ câu chuyện của bố mẹ. Cô cũng rất buồn vì hoàn cảnh của bản thân. Nhưng biết làm sao đây, không thể cứ viết ra giấy mãi được. Đưa tay chạm nhẹ lên cổ họng, nước mắt từ đôi mắt tím biếc khẽ rơi xuống. Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ lại trở thành như thế này. Cô đã làm gì sai ? Đã làm gì sai mà để cho người khác hãm hại như vậy ? Đôi lông mày thanh tú nhíu lại đầy tức giận. Bỗng nhiên, một điều gì đó vừa vụt qua đầu cô. Ran đẩy mạnh cửa, chạy về phía phòng khách. Ông bà Mori hết sức ngạc nhiên khi cô con gái của họ đột ngột xuất hiện như thế. Bà Eri hỏi :
- Ran, có chuyện gì xảy ra với con à ?
Ran lắc đầu. Cô đưa mắt tìm giấy và bút, viết vài dòng vào đó rồi đưa cho mẹ. Bà Eri đọc :
Mẹ kể cho con nghe buổi tối mà mọi người tìm thấy con
Ông Mori hỏi :
- Ran, tại sao con lại hỏi vậy ?
Ran không đáp ( nói được đâu mà đáp @.@ ), ánh mắt tím thể hiện sự quyết tâm muốn tìm hiểu. Nhún nhẹ vai, bà Eri ra hiệu cho con gái ngồi cạnh và nói :
- Chuyện này bố mẹ cũng không rõ lắm. Hôm con bị đánh, cậu bạn cùng lớp của con - Kudo Shinichi đã đưa con vào viện và báo cho bố mẹ. Nghe nói, con bất tỉnh trước cổng nhà cậu ta.
Ran khẽ cười, vậy là điều cô phán đoán đã đúng. Đứng lên, Ran cúi đầu xin phép rồi trở về phòng. Bà Eri hơi ngạc nhiên trước thái độ kì lạ của con gái. Về phần ông Mori, ông nhìn theo bước chân của con mà ánh mắt trở nên sắc lạnh : Ran, không lẽ con....................
-------------------------------------------------------------------------------------------
Cạch !
Cánh cửa phòng đóng vào. Ran ngồi phịch xuống giường, cô đưa tay lấy tấm ảnh trên bàn. Đây là tấm ảnh lúc cô và Shinichi đi nhà ma. Không cảm xúc, đó là tất cả những gì chúng ta có thể thấy trong ánh mắt của Ran. Cô cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh một cách vô thức. Dường như, cô đang chìm vào môt suy nghĩ nào đó. Khẽ thở dài, Ran đặt tấm ảnh xuống bàn. Bước ra cửa sổ, cô đẩy nhẹ cánh cửa. Ran đứng dựa vào tường, đôi mắt nhìn ra bên ngoài - khu phố Beika tấp nập và nhộn nhịp. Cô nhớ, nhớ cảm giác quen thuộc đó.
Rengggggggggggg'
Tiếng tin nhắn làm cô giật mình ( Có nói dc đâu mà dùng đến gọi @@ ). Ran mở điện thoại ra. Đây là.........................
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Shinichi đi đi lại lại trong phòng. Cậu thật sự rất lo lắng. Tên đó vẫn còn muốn đụng đến Ran sao ? Mà 12=1 là cái gì nhỉ ? Cậu nghĩ mãi mà không ra. Đúng lúc đó, một bóng người bước vào. Đó là Hatsuka. Cô có linh cảm không lành với cậu em trai của mình. Biểu hiện mấy ngày nay của Shinichi không ổn. Dường như có điều gì đó làm Shinichi buồn phiền. Cô vỗ vai em trai :
- Sao thế Shinichi ? Có chuyện gì không ổn à ?
Shinichi lắc đầu trả lời :
- Đâu ạ. Em thì làm gì có chuyện gì chứ.
- Nhưng thần sắc em có vẻ bất ổn quá.
Thật sự, cậu không muốn chị lo lắng quá nhiều. Cậu nhún vai :
- Em không sao đâu..
Hatsuka ngồi xuống chiếc ghế gỗ trong phòng. Cô nói :
- Saguru-kun đã kể hết cho chị biết rồi, em không phải giấu. Em đang lo cho Ran phải không ?
Shinichi gật đầu, trả lời :
- Vâng. Hắn đã đánh Ran đến mức ấy nhưng vẫn chưa muốn dừng lại. Em thật sự rất lo, không biết hắn còn muốn giở trò gì nữa.
Hatsku mỉm cười :
- Nếu chị nói, chị biết mật mã 12=1 đấy là gì, thì em nghĩ sao ?
Shinichi bất ngờ. Chị ấy biết á ? . Hatsuka cười trước vẻ mặt ngố của cậu em, cô không nói. Hatsuka giơ tay chỉ về phía một vật nào đó trên bàn. Ngay lập tức, Shinichi đã phát hiện ra bí ẩn bên trong mật mã đó. Nếu như cậu không nhầm thì nó là.........................
End chap 15
/24
|