Chương 38: Nhân vật phản diện Bùi Tu Bạch.
Tiểu loli ngây ngẩn cả người, cô bé mím đôi môi đỏ bừng, đôi mắt to tròn óng ánh nhìn Bùi Tu Bạch: “…Đây là mèo của anh sao?”.
“Đúng vậy, đây là mèo của anh”. Mang nặng áp lực sau lưng, Hứa Từ Dạ kiên trì nói: “Bây giờ anh muốn lấy mèo lại, cháu phải trả mèo lại cho anh”.
Hứa Từ Dạ còn tưởng rằng cô bé con sẽ không muốn, hoặc là không tình nguyện. Dù sao cô bé thích con mèo này bao nhiêu, anh ta đều có thể nhìn thấy hết, nếu không thì khi con mèo vừa chạy cô bé sẽ không lập tức đuổi theo đâu.
Ai ngờ, tiểu loli thế mà ngoan vô cùng, cô bé mở đôi mắt to trong suốt ra, cẩn thận đặt con mèo vào trong lòng thiếu niên.
“Anh, em trả mèo lại cho anh”.
Âm thanh non nớt vừa ngọt vừa mềm, trong vắt như mùi sữa thơm trên người cô bé.
Thiếu niên từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ dùng đôi con ngươi đen sâu thẳm lẳng lặng nhìn cô bé chằm chằm, trên mặt không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Sợ cậu ta hiểu lầm, cô bé nhìn thẳng vào mắt cậu ta, còn nghiêm túc giải thích: “Lê Lê không trộm mèo của anh đâu, mèo do em nhặt được, nếu anh không tin, có thể hỏi Meo Meo, em thật sự không lừa anh”.
Cô bé vừa nói xong, con mèo trắng cũng đồng thời “meo meo” một tiếng đồng ý.
Đôi mắt tiểu loli sáng trong suốt: “Anh xem, Meo Meo cũng đồng ý với lời nói của em rồi, em thật sự không có lừa anh”.
Thiếu niên với khuôn mặt quỷ mị hơi rũ mắt xuống, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt bộ lông trắng của con mèo, rất lâu sau, cậu ta mới hơi nâng mi mắt xinh đẹp lên, giọng nói nhẹ nhàng, chậm chạp và dịu dàng: “Nó rất thích em”.
Đây là câu nói đầu tiên của Bùi Tu Bạch, rõ ràng mang theo một sự dịu dàng khác biệt, khiến người trong phòng phải rùng mình một cái.
Chỉ có cô bé con là hoàn toàn không có cảm giác gì, còn cười vui vẻ: “Em cũng rất thích Meo Meo!”.
Thiếu niên cười một cái, không nói tiếp nữa.
Hứa Từ Dạ rất khâm phục Lục Lê
Thật không hổ là con gái ruột của Lục biến thái!
Bùi Tu Bạch ở đây, anh ta và đám vệ sĩ sắp nổ tung cả da đầu rồi, thế mà tiểu loli không hề có cảm giác gì cả, vẫn đáng yêu bùng nổ như trước, đáng yêu muốn chết.
Đúng lúc này, vệ sĩ sau lưng thiếu niên do dự trong chốc lát, sau đó nhỏ giọng bước tới hỏi thăm: “Bùi thiếu, vừa rồi…cậu không sao chứ?”.
Thiếu niên tóc đen cong khóe miệng, tay chống đầu, nghiêng người cười một cái: “Anh cảm thấy thế nào? Anh hy vọng tôi không sao hay là có sao?”.
Vệ sĩ nghẹn họng, lắp bắp nói: “Thuộc hạ…thuộc hạ đương nhiên hy vọng ngài không sao rồi…”.
“Phải không?”. Thiếu niên nghiêng đầu cười tủm tỉm, ngón tay như có như không vuốt ve lông mèo, ánh mắt kia nhìn vệ sĩ đến mức phải toát mồ hôi lạnh.
Không biết bao lâu sau, thiếu niên mới thờ ơ kéo dài giọng: “Xem ra anh vẫn rất trung thành”.
Vệ sĩ miễn cưỡng cười một cái, không biết nên tiếp lời cái gì mới tốt.
Nói chuyện với tiểu tổ tông này, thật sự quá thử thách lòng can đảm người ta!
Bùi thiếu?
Anh ấy họ Bùi sao?
Cái chữ này cô bé nhớ rất rõ ràng, bởi vì lúc đó bé xem không hiểu, hỏi con rùa đen nhỏ, con thỏ nhỏ trên Thiên giới, còn có mẹ nữa, bọn họ cũng không biết chữ này có nghĩa là gì.
Bé nói mẹ đần quá, mẹ còn thẹn quá hóa giận đánh bé một trận, lúc đó bé khóc thảm vô cùng thảm.
Sau khi khóc xong, bé và anh trai hồ ly mượn từ điển của Thiên giới, bé mới biết được cái chữ này, cho nên bé nhớ âm đọc của chữ này vô cùng rõ ràng!
Tiểu loli chớp đôi mắt to, miệng nhỏ mím chặt, nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
Anh trai Bùi ngồi trên xe lăn dáng vẻ vô cùng đặc biệt…
Đó không phải là…
“Anh Tu Bạch!”.
Đôi mắt đen to tròn như ngọc thanh của cô bé con thoắt cái sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đột nhiên sáp tới trước mặt Bùi Tu Bạch, khuôn mặt búp bê vô cùng vui vẻ, nói với giọng non nớt thanh thúy: “Anh là anh Bùi Tu Bạch sao?”.
Anh Bùi Tu Bạch và cha bé giống nhau, đều là nhân vật phản diện vô cùng lợi hại!
Sau khi cha chết, cái tên nam chính ghê tởm kia sẽ nuốt hầu hết tài sản của cha, sau đó anh Bùi Tu Bạch mới xuất hiện, rồi cướp lại tài sản và công ty từ trong tay nam chính.
Ở trong mắt cô bé con, chỉ cần ai đối địch với nam chính thì đều là người tốt!
Cho nên, Lục Lê rất thích người anh trai này!
/1920
|