Chương 39: Anh thích em.
“Lê Lê!”.
Bùi Tu Bạch còn chưa phản ứng gì, mà Hứa Từ Dạ ở cách đó không xa đã thay đổi sắc mặt trước.
Anh ta không ngờ cô nhóc này trông mềm mềm đáng yêu thế là lại to gan đến mức độ này, lại dám trực tiếp sáp tới trước mặt Bùi Tu Bạch.
Anh ta rất sợ Bùi Tu Bạch sẽ làm gì đó với cô bé.
Hứa Từ Dạ chợt tiến lên mấy bước, đưa tay muốn kéo Lục Lê qua, để cô bé cách xa cái phần tử nguy hiểm là Bùi Tu Bạch này ra một chút.
Nhưng anh ta còn chưa tới gần thì thiếu niên ngồi trên xe lăn, khóe miệng cười chúm chím lại hờ hững liếc mắt nhìn anh ta, sau đó hơi đưa tay ra sau một chút, giơ lên một cái…
Cái động tác này không thể nghi ngờ gì nữa, nó là một mệnh lệnh!
Vệ sĩ phía sau cậu ta không nói hai lời đã trực tiếp xông tới, ngăn chặn lối đi của Hứa Từ Dạ: “Xin lỗi, Hứa thiếu, mạo phạm rồi!”.
Hứa Từ Dạ suýt chút nữa tức điên.
Ánh mắt anh ta xuyên qua đám vệ sĩ, nhìn thẳng vào thiếu niên đẹp trai ngồi trên xe lăn, dáng vẻ anh ta sốt ruột đến mức suýt thì quỳ xuống trước mặt cậu ta: “Tiểu tổ tông, tiểu tổ tông của tôi ơi, lần này cậu ngàn vạn lần đừng làm xằng bậy! Con bé không giống với những người trước đó đâu, con bé không phải là người mà cậu có thể động vào! Nó là con gái của Lục Quân Hàn, nếu cậu dám làm gì con bé, cha nó sẽ…”.
“Ồn ào quá”.
Thiếu niên hơi nhấc mắt lên, khóe miệng đỏ bừng cong cong, vẻ mặt không có chút dao động nào: “Bịt mồm chú ta lại có được không? Còn phải nói à, có cần tôi tự dạy cho mấy người không?”.
Đám vệ sĩ rùng mình một cái, xoay người ho nhẹ với Hứa Từ Dạ: “Xin lỗi, Hứa thiếu, chúng tôi cũng bất đắc dĩ thôi”.
“Đợi chút!”. Hứa Từ Dạ kinh hãi, vội vàng lùi ra sau: “Mấy người muốn làm gì!”.
Vệ sĩ không cho anh ta cơ hội chạy trốn, tay chân lanh lẹ lấy cái giẻ lau bên cạnh bịt mồm anh ta lại, còn nhân tiện trói luôn người.
Bọn họ rất sợ vị tiểu tổ tông kia lại thấy ngứa mắt ở đâu rồi gây sự với bọn họ nữa.
Hứa Từ Dạ: “…”.
Bùi Tu Bạch, tôi fuck ông nội cậu!
Cô bé con nghiêng đầu một chút, có chút không hiểu rõ cục diện bây giờ, bé còn chưa lên tiếng thì thiếu niên sắc mặt tái nhợt trước mặt đột nhiên nghiêng người, chậm rãi lại gần cô bé, hàng mi dài hơi rũ, vẽ mặt lạnh nhạt nói: “Vật nhỏ, em biết anh?”.
Cô bé con chớp mắt một cái, không vội trả lời, bé hỏi ngược lại với giọng điệu non nớt mềm nhũn: “Anh tên là Bùi Tu Bạch phải không?”.
Thiếu niên đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: “Đúng”.
Tiểu loli lập tức hưng phấn: “Lê Lê biết anh”.
Lúc cô bé cười lên, đôi mắt to như quả nho đen phát sáng, khóe miệng đỏ bừng cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mập mạp giống như con búp bê tinh xảo nhất trong tủ kính, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Bùi Tu Bạch nhìn lên khuôn mặt tươi cười sáng chói của cô bé, ánh mắt sâu thẳm. Một giây sau, cậu ta bỗng dưng đưa tay lên, đầu ngón tay chọc chọc vào cái má bép mập của bé.
Quả nhiên.
Giống như cậu nghĩ.
Xúc cảm vô cùng tốt, mềm mại trơn tuột, còn mềm hơn cả KK.
Cũng đáng yêu hơn con mèo KK kia nữa.
Đáng tiếc là, không thể mang đi được…
“Ưm ưm ưm…”.
Hứa Từ Dạ thấy thế, toàn thân sắp nổ tung, ngay cả đám vệ sĩ nhìn thấy hình ảnh này cũng không khỏi hít vào một hơi.
Bọn họ rất sợ một khi tiểu tổ tông này đột nhiên thấy không thoải mái là lập tức dùng ngón tay đâm nát khuôn mặt của cô bé con luôn mất!
Bọn họ cũng không quên, cô nhóc vừa không chỉ chạm vào con mèo mà tiểu tổ tông thích nhất, còn ngã vào chân cậu ta, Bùi thiếu trông thì không tức giận, ngoài miệng cũng không nói đến việc này, nhưng không có nghĩa là trong lòng không ghi hận.
Huống gì, hai thứ mà cô nhóc chạm vào đều là thứ cấm kỵ mà Bùi thiếu nhất quyết không cho người ta chạm vào.
Cô nhóc này nếu chạy ra xa thì thôi đi, thế mà lại cứ sáp tới gần tiểu tổ tông, quả thật là tự chui đầu vào lưới, muốn tìm đường chết mà!
Vị này mà điên lên thì không cần biết là con gái nhà ai nhá!
Tất cả mọi người đều thót tim.
Có vệ sĩ không nhìn nỗi nữa.
Cô bé con này quả thật rất đáng yêu, nếu khuôn mặt này mà bị hủy hoại thì sẽ phá nát cả cuộc đời mất, Bùi thiếu ra tay ác độc bao nhiêu, bọn họ đều hiểu quá rõ!
Hơn nữa cô bé là con gái của Lục Quân Hàn, đắc tội Lục Quân Hàn, sau này bọn họ muốn ra khỏi Hải Thành e rằng rất khó!
Nhưng mà bọn họ không muốn rước họa vào thân.
Cuối cùng, anh ta cắn răng, bất chấp mở miệng: “Bùi thiếu, ngài xem, lần này có thể…”. Tha thứ cho cô bé một lần hay không?
“Anh thích em”.
Bùi Tu Bạch đột nhiên thốt lên.
/1920
|