Trở Thành Nữ Phụ Trà Xanh Nổi Tiếng

Chương 5.2

/583



Trần Mặc Sinh cũng không biết mình đang nói gì, anh ta theo bản năng không muốn nhắc lại chủ đề lúc trước, vì nó giống như đang cứa thêm vài nhát dao vào lòng Tô trầm Ngư vậy.

Tô Trầm Ngư cũng thuận theo anh ta đổi chủ đề. Vừa nói chuyện vừa đi, dường như Trần Mặc Sinh không nhận ra cô căn bản không giống lúc trước. Trần Mặc Sinh giới thiệu cho cô thông tin về học viện. Lúc bọn họ vào đại sảnh, nơi đó đã đứng mấy hàng dài.

Tô Trầm Ngư đứng vào trong hàng, Trần Mặc Sinh đứng bên cạnh, dường như không có ý định rời đi.


Nhưng mà chuyện tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của Tô Trầm Ngư, hàng tân sinh viên bên phải hình như có người nhận ra cô, một nói mười, mười nói trăm, náo động cả hàng, hơn nữa còn lan qua mấy hàng khác.

"..."

Kết quả có vô số ánh mắt nhìn qua Tô Trầm Ngư, trong mắt còn hiện lên mấy chữ 'hóng chuyện'. Có mấy người trong lòng tò mò, muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh Tô Trầm Ngư.

"Đó là Tô Trầm Ngư đúng không? Cái người rất thảm ấy?"

"F*ck, chính là cô ấy, khuôn mặt giống y chang!"

"Đệt, Tô Trầm Ngư vậy mà học chung với chúng ta? Cô ấy nhỏ tuổi như vậy sao?"

"Ai là Tô Trầm Ngư?"

"Oa, chúng ta vậy mà được tận mắt nhìn thấy nữ minh tinh? Ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh nữa."

"Mặt cô ấy thật nhỏ, da cũng rất trắng, chân lại dài... Tớ cảm thấy cô ấy còn đẹp hơn Tô Thiên Ngữ!"

...................

Mấy người đứng trước Tô Trầm Ngư cũng quay đầu lại nhìn, lúc sau lại tự động giữ khoảng cách với Tô Trầm Ngư, ánh mắt nhìn Tô Trầm Ngư có đồng tình, cũng có nghi hoặc.

Khắp nơi tràn ngập đủ loại ánh mắt đánh giá, nhưng đối với Tô Trầm Ngư thì chuyện này cũng chẳng sao, cô một chút cũng không bị ảnh hưởng. Cô thản nhiên đứng một chỗ, giống như không thấy được ánh mắt của mấy người kia, còn nói với một sinh viên vì nhìn cô mà không chịu tiến lên: "Lên phía trên đi."

Sinh viên kia lấy lại tinh thần, vội chạy lên phía trước.

Bỗng nhiên bên trái có một nữ sinh giơ điện thoại lên, lớn tiếng nói: "Tô Trầm Ngư, cậu là Tô Trầm Ngư sao?"

Tô Trầm Ngư nhìn nữ sinh kia. Mục đích của nữ sinh đó là muốn cô nhìn qua phía mình để tiện hỏi cô. Cô ta là sinh viên khoa báo chí, theo bản năng dùng thân phận 'phóng viên' kích động hỏi: "Cậu thật sự muốn thành toàn cho Cố Vị Hi và Tô Thiên Ngữ sao? Đối với việc bọn họ phản bội cậu, cậu không cảm thấy tức giận sao?"

Thật ra cô ta không cần Tô Trầm Ngư trả lời mình, không nghĩ tới cô gái mặc váy hồng kia hoàn toàn không thể hiện bộ dáng 'thất tình', còn trả lời cô ta.

Đối với vấn đề này, cô rõ ràng hơi run lên, sau đó nở một nụ cười nhợt nhạt: "Bọn họ một người là người tôi từng thích, người kia là chị tôi. Đều là người một nhà, nghĩ thông suốt là được, không cần phải tức giận."

Xung quanh đột nhiên yên lặng.

Mọi người xung quanh nghe cô gái nói chuyện, phản ứng đầu tiên là cô ấy có phải bị ngốc hay không, loại chuyện đó mà không tức giận? Nếu xảy ra trên người của người khác chắc đều ghê tởm đến chết.

Thật không nghĩ tới 'minh tinh' lại là bánh bao*.

*Bánh bao /包子/ : ý  chỉ ở đây là người bị bắt nạt nhưng không dám đánh trả, còn có nghĩa khác là ngu ngốc.

Không để bọn họ nghĩ lâu, Tô Trầm Ngư nhẹ nhàng nói: "Dù sao việc đã đến nước này rồi, hơn nữa việc thành toàn cho một đôi tình nhân so với để hai người không yêu nhau ở cùng với nhau vẫn tốt hơn nhiều. Tôi cũng vì chính bản thân mình thôi, tuy rằng cũng có chút buồn và tức giận, nhưng đây là giải thoát, sẽ không bị fan đuổi mắng nữa. Hiện tại dùng thân phận bạn học đứng cùng mọi người ở nơi này không phải rất tốt sao?"

Mấy người có thị lực tốt đứng gần đó phát hiện tuy cô cười nói như thế, nhưng nụ cười kia lại làm cho người ta cảm thấy chua xót.

Đệt!

Các cô gái bị cảm động lây, đọc được tin tức, biết được quá trình, mấy người tính tình nóng nảy đã muốn mắng thành tiếng.

Nữ sinh khoa báo chí muốn hỏi thêm nhưng bị người bên cạnh ngăn lại - người ta đã như thế mà còn hỏi, không biết suy nghĩ sao.

Không gian yên tĩnh lại, âm thanh mắng chửi lại đặc biệt rõ ràng. Tô Trầm Ngư thở dài, nhìn sang mấy nữ sinh viên kia: "Đôi khi nghĩ lại, tôi cảm thấy chắc là do mình không đủ ưu tú, là lỗi của tôi. Những người ưu tú nên ở cùng nhau. Cho nên tôi mới cam tâm tình nguyện chúc phúc cho bọn họ, bọn họ thật sự tốt hơn tôi rất nhiều... Vì vậy mọi người đừng mắng chửi bọn họ nữa."

"Tôi đã từng trải qua việc bị mắng chửi trên mạng xã hội rồi, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Tôi không muốn vì mình mà bọn họ cũng rơi vào trường hợp như vậy. Cảm ơn mọi người."



/583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status