Chương 17. Có chuyện mờ ám
Ánh mắt Nhạc Sa Sa đỏ bừng.
Không phải anh Tống nói Ninh Tư Nguyệt không biết nhảy múa cũng không biết cưỡi ngựa à, rõ ràng khống chế vô cùng tốt.
Hơn nữa, phân cảnh này vốn đã chọn diễn viên xong, nhưng mấy ngày trước khi quay cảnh này, diễn viên bị đạo diễn Quý mắng cho một trận, nói đối phương là mặt zombie, lúc lên ngựa nhảy múa thì cả người cứng đờ, vẻ mặt vô cảm.
Không chỉ như thế, lúc ấy con ngựa còn suýt bị kinh hãi, may nhờ bên cạnh có người huấn luyện ngựa, mới tránh khỏi xảy ra sự cố, cũng vì vậy, đạo diễn Quý càng khắt khe với diễn viên diễn vai Hồ Cơ này hơn.
Nhưng bây giờ, đạo diễn Quý lại rạng rỡ nhìn Ninh Tư Nguyệt, biểu cảm cũng ôn hòa hơn vừa rồi rất nhiều.
Những người khác cũng vậy, ánh mắt đều muốn dính lên người Ninh Tư Nguyệt giống như quỷ đói.
Nhất là Liên Tu.
Cô ta nghe nói, Liên Tu là em họ của nữ phụ nổi tiếng Vạn Thanh Ngọc, nếu Ninh Tư Nguyệt và Liên Tu có quan hệ, vậy thì chắc chắn sau này muốn diễn vai nào có thể lộ mặt nhiều hơn sẽ đơn giản hơn nhiều. Đọc full liên hệ : [email protected]
Nhạc Sa Sa nghiến răng ghen tỵ, tại sao Ninh Tư Nguyệt lại may mắn như vậy, tại sao cô ta và anh Tống làm việc chăm chỉ trong cái giới này lâu như vậy cũng không nhận được cơ hội tốt như thế.
"Có gì đặc biệt hơn người chứ, mấy người nhìn thái độ vừa rồi của chỉ đạo hành động với cô ta là biết, chắc chắn đã dạy cô ta từ trước, còn làm bộ làm tịch trước mặt chúng ta." Nhạc Sa Sa bĩu môi, cố ý nói.
Bên cạnh cô ta đều là một vài diễn viên không quan trọng, vừa nghe thấy vậy thì đều hơi kinh ngạc.
"Có vẻ như cô ấy không phải loại người như vậy, màn biểu diễn vừa rồi căn bản không thể học trong hai ba ngày được, hơn nữa cô xem, vẻ mặt chỉ đạo Vinh còn ngạc nhiên hơn cả chúng ta, con ngươi cũng sắp trợn rơi ra ngoài rồi." Có người nghi ngờ nói.
Bọn họ nói cũng không quá chút nào, chỉ đạo hành động lúc này cũng đang ngẩn người, dáng vẻ kia kiểu gì cũng không phải giả vờ đúng không.
"Tôi hiểu rõ cô ta hơn các cô, cô ta chính là loại người dính lấy đàn ông không buông, không tin thì các cô nhìn ánh mắt không bình thường kia của Liên Tu đi, trong đó chắc chắn có chuyện mờ ám." Trong lòng Nhạc Sa Sa ghen tị phát điên, nói chuyện cũng mất chừng mực.
Vừa nghe thấy lời của Nhạc Sa Sa, mấy người này đều bất giác nhìn qua.
Màn biểu diễn của Tư Nguyệt vừa kết thúc, còn dẫn tới vài tiếng thét chói tai của mấy cô bé học sinh tới tham ban diễn viên khác, may mà Tư Nguyệt không được nhiều người biết đến, bằng không e rằng mấy cô bé này đã vội vàng chạy lên xin chữ ký rồi.
Mà đạo diễn gọi Liên Tu và Tư Nguyệt cùng qua, cảnh múa này được thông qua, cũng có nghĩa là Tư Nguyệt phù hợp với yêu cầu của đạo diễn, còn lại đương nhiên muốn bổ sung thêm các cảnh diễn khác của Tư Nguyệt.
Cảnh quay của Tư Nguyệt không nhiều lắm, ngoại trừ cảnh múa này, cũng chỉ còn hai cảnh nữa, một cảnh là nhân vật phản diện Liên Tu dâng cô cho Hoàng đế, một cảnh khác là Tướng quân kích động hiếu thắng chém chết cô.
Hai cảnh cộng lại cũng chỉ có hai ba câu, mà hai ba câu này là lúc hành lễ cung đình phải nói mà thôi, rất đơn giản.
"Cô tên Tư Nguyệt, là người mới đúng không?" Khi đạo diễn giải thích xong các chi tiết và bắt đầu sắp xếp những người khác vào vị trí, Liên Tu liền ghé vào tai Tư Nguyệt nói nhỏ.
Khoảng cách của anh ta rất gần, nhưng cũng không cố ý tránh đi để không bị ai nhìn thấy, khi hai người đứng cùng nhau, động tác quả thật có vẻ mập mờ.
Tư Nguyệt trực tiếp lùi về phía sau một vước: "Có chuyện gì à?"
"Không có thì không tìm cô rồi." Liên Tu cười cười: "Hôm nay sau khi công việc kết thúc cùng đi uống một chén đi, tôi biết cảnh quay của cô rất ít, không đến một tiếng là có thể quay xong, nhưng sau khi vai diễn kết thúc, cô cũng muốn nhận vai khác đúng không, chị họ của tôi là Vạn Thanh Ngọc, tôi sẽ giới thiệu cô với chị ấy, ví dụ như hai tuần sau có một buổi chọn vai cho bộ phim Thần Tướng, có chị ấy giới thiệu, đảm bảo cô có thể được chọn."
/1111
|