Chương 18. Không có tự trọng
Tư Nguyệt nâng mắt lên nhìn Liên Tu một cái, trong mắt xẹt qua vẻ chán ghét.
Tên Liên Tu này, dù là đời trước, cũng vẫn luôn dốc sức ở tuyến ba tuyến bốn, thỉnh thoảng diễn một vài vai phụ, không có chút tiếng tăm gì.
Khi đó còn có người cảm thấy anh ta lớn lên đẹp trai như vậy, nhưng vẫn luôn không nóng không lạnh thì thật đáng tiếc, nhưng hôm nay cuối cùng cô cũng hiểu nguyên nhân.
Một tên đàn ông lưu manh trong đầu đều là những suy nghĩ trăng hoa bỉ ổi, bị người khác chèn ép cũng hợp tình hợp lý.
Hơn nữa, anh ta cũng quá tự phụ rồi.
Đúng là Vạn Thanh Ngọc thực lực và một vài mối quan hệ, nhưng cho dù là Vạn Thanh Ngọc, trước mặt đạo diễn cũng phải khách sáo, tuyệt đối không làm một vài chuyện khiến đạo diễn không thích ngay trước mặt đạo diễn.
Chỉ có thể nói, trí thông minh của Liên Tu quá thấp.
"Tôi không thích uống rượu." Tư Nguyệt từ chối cũng khá lịch sự.
"Không uống rượu thì ra ngoài trò chuyện cũng được, cô là người mới, tôi sẽ dạy cô cách diễn xuất, tôi cảm thấy cô rất đáng yêu, nếu cô đồng ý bí mật nhảy điệu múa vừa rồi cho một mình tôi xem một lần nữa, sau này tôi sẽ để chị họ dìu dắt cô." Nói xong, tay anh ta khoác lên vai Tư Nguyệt.
Ánh mắt Tư Nguyệt tối sầm lại, cười khẩy một tiếng, dùng chất giọng không lớn không nhỏ nói: "Anh Liên Tu đừng nói đùa, mặc dù vai diễn của tôi không quan trọng như anh Liên Tu, nhưng dù gì cũng trong nhóm quần chúng chạy qua chạy lại mấy tháng ở đây, còn anh Liên Tu thì hình như đây là bộ phim thứ hai hay đầu tiên tiên mà anh tham gia diễn xuất nhỉ, ngài cũng chỉ mới vào nghề, thế nên nếu có thời gian rảnh thì vẫn nên dùng để học thêm kỹ năng diễn xuất đi, đừng có lãng phí ở trên người tôi."
Dạy cô diễn xuất?
Tốt xấu gì đời trước cô cũng dựa vào kỹ năng diễn xuất của mình mà leo lên, còn Liên Tu vẫn còn đang tự cho là đúng làm một diễn viên lưu manh hạng ba.
Sau khi Tư Nguyệt nói xong, ngón cái và ngón trỏ nhấc một góc ống tay áo của Liên Tu lên, ghét bỏ hất ra. Đọc full liên hệ : [email protected]
"Nam nữ khác biệt, tôi không muốn người khác hiểu lầm, vậy nên anh Liên Tu vẫn nên giữ khoảng cách với tôi thì tốt hơn." Tư Nguyệt lại nói.
Dù sao thì cũng đã đắc tội, thế nên vẫn cứ nói luôn một lần cho dứt khoát.
Nụ cười trên mặt Liên Tu nháy mắt cứng lại, trong mắt lộ ra lạnh lẽo nặng nề, hừ lạnh một tiếng: "Cô không nể mặt tôi là có ý gì?"
"Ngay cả tổ đạo diễn cũng phải kiêng nể anh Liên Tu mấy phần, tôi nào dám không chứ, tôi cho ngài mặt mũi, nhưng ngài lại không biết xấu hổ, tôi còn có thể làm gì?" Tư Nguyệt thong thả ung dung, thản nhiên nói.
Liên Tu vừa nghe thấy thế thì lập tức tức phát điên.
Một diễn viên nhỏ không có chút danh tiếng, lại dám ngông cuồng như vậy.
"Tư Nguyệt cô một nữ diễn viên sao lại có thể không biết xuất hổ như vậy?" Đột nhiên, Liên Tu quát lớn một tiếng, dùng ánh mắt cực kỳ chán ghét nhìn chằm chằm vào cô, lại nói: "Tôi nói cho cô biết, mặc dù cô rất xinh đẹp nhưng Liên Tu tôi chưa bao giờ đi mướn phòng lung tung với người khác, tôi khuyên cô mau dẹp cái suy nghĩ này đi, đừng có ảo tưởng muốn dùng một vài thủ đoạn mờ ám mà đi lên."
Liên Tu lớn tiếng nói khiến rất nhiều người giật mình.
Ngay cả đạo diễn đang bận kiểm tra đạo cụ cũng nhíu mày nhìn sang.
"Các cô nghe thấy chưa, tôi đã nói rồi, Ninh Tư Nguyệt chính là loại tiện nhân thích quyến rũ đàn ông, lần này thì hay rồi, Liên Tu cũng không nhìn trúng cô ta." Nhạc Sa Sa vội vàng hả hê nói một câu.
Mà những người khác, ngoại trừ mấy diễn viên nữ biết rõ hành vi của Liên Tu, thì đều không khỏi có hơi thất vọng.
Màn trình diễn vừa rồi của cô bé này rất hoàn hảo, đẹp đến kinh ngạc, hơn nữa mặc dù điệu múa của cô nhìn có vẻ nóng bỏng quyến rũ, nhưng sau khi cô yên tĩnh lại thì lại có phần sạch sẽ xuất trần, khiến người ta không khỏi dâng lên chút thiện cảm.
Nhưng không ngờ, ẩn bên dưới lại là người như vậy.
/1111
|