*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta: 明明
Lục Tranh dưỡng thương xong mang theo phó tướng lao tới kinh đô, toàn bộ quần thần đều đang đợi lời giải thích của hắn, dựa theo lời truyền, tấu chương vạch tội hắn cũng sắp chất thành núi nhỏ.
Tuy kế dụ địch trước đó của Lục Tranh đã chiêu cáo thiên hạ, nhưng đối với hành động và biểu hiện không dựa theo lẽ thường của hắn ở trong thời kì chiến tranh đều bị đại thần nhìn ở trong mắt.
Đêm trước khi đi, rốt cục như mong muốn được giải trừ lệnh cấm làm tình, nghẹn quá lâu hậu quả chính là Tả Thiệu Khanh bị lăn qua lăn lại suốt đêm, ngay cả buổi sáng lúc Lục Tranh rời đi cũng không đi đưa tiễn.
Mà ngày hôm nay, Tri phủ đại nhân rốt cục bởi vì “thân thể không khỏe” nghỉ ngơi một ngày, dân chúng và quan viên Hạc Thành đồng loạt suy đoán, có phải chăng là Lục công gia rời nhà đi cho nên Tả đại nhân tâm tình không tốt?
Tả Thiệu Khanh ngủ một giấc đến sau giờ ngọ, rời giường đơn giản dùng một chút cháo loãng, sau đó chuyển đến trước cửa sổ dựa vào đọc sách.
Ngày vừa vào hè, hoa sen trong ao đang nở rộ xinh đẹp, hai nha hoàn đang đứng ở trong nước hái đài sen, nói là buổi tối nấu chè hạt sen hạ hỏa cho chủ tử.
Tả Thiệu Khanh nhìn sách nhưng tâm thì bay tới kinh đô, y hơn mấy tháng không nhìn thấy Tả Tiểu Lang, cũng không biết bé ở trong cung có thích ứng hay chưa.
Trước đó có nhận được thư Tả Tiểu Lang gửi đến, đầy hai trang giấy, chữ biết viết không nhiều, không biết viết thì dùng vẽ để thay thế, ngắc ngứ như thế vậy mà cũng viết ra được một bức thư.
Cố ý để cho Lục Tranh sau khi trở về kinh ở lại nhà lâu một chút, trong nhà có người già, có trẻ nhỏ, thật sự khiến người lo lắng.
Lục Tranh tuy đã đồng ý, lại cảm thấy y lo lắng rất dư thừa, Lão phu nhân một mình đảm đương một phía mấy chục năm, còn sợ không thể chăm sóc gia đình được?
Trước đó đám quần thần bởi vì việc Lục Tranh muốn ra khơi đánh nước Hỏa La náo loạn rất dữ dội, người phản đối rất nhiều, nhưng không có người dám đến phủ Trấn quốc công náo loạn, cũng bởi vì trong phủ có Lão phu nhân trấn thủ.
“Tam gia…có thư đến.” La Tiểu Lục đẩy cửa vào, trong tay là một bức thư ống trúc dán kín.
Tả Thiệu Khanh tinh thần chấn động, kết quả ống trúc, dùng nước thuốc đặc chế ngâm, chỉ thấy trên thân trúc xanh tươi hiện ra từng dòng chữ nhỏ.
Dù cho thư bị người cướp đi, đối phương cũng chỉ sẽ cho rằng thư bọn họ gửi là nhét ở trong ống trúc, trên thực tế cái kia chẳng qua là che dấu tai mắt người khác mà thôi.
Từ khi Tả Thiệu Khanh trở lại Hạc Thành, bắt đầu không ngừng phái thám tử đến nước Hỏa La, người y phái đến Hỏa La và người Lục Tranh phái đi không giống, tin tức truyền về tuy rằng càng thêm rõ ràng, thế nhưng cũng sẽ có công dụng lớn.
Sau khi Tả Thiệu Khanh xem xong nội dung trầm mặc một lát, sau đó nói: “Trước đó chúng ta vẫn tìm không ra chứng cớ nước Hỏa La và Bắc Địch thông đồng, dù cho xuất binh cũng không có lý do danh chính ngôn thuận, cái này ngược lại là tốt rồi.”
“Thật sự là cấu kết với nhau?
“Là đã từng.”
Tả Thiệu Khanh không kiêng kị đưa mật tín cho La Tiểu Lục: “Nước Hỏa La vốn để ý Đại Ương, nhưng lại không hiểu rõ chúng ta, sau đó bị Bắc Địch xúi giục làm ra một vài việc ngu ngốc, về sau lại do dự không dám xuất binh, như thế có thể thấy, đế vương quốc gia này tuyệt không phải loại người dũng cảm quyết đoán.”
“Ôi, nhưng mà hắn cũng thông minh. Nếu thật sự xuất binh, chính là thua không nghi ngờ.”
Tả Thiệu Khanh liếc nó, không phản bác, Đại Ương thắng là khẳng định, nhưng là lúc nào thắng thắng như thế nào, phải hy sinh bao nhiêu sinh mệnh binh lính và dân chúng cũng không thể nào dự đoán được.
Tả Thiệu Khanh suy nghĩ một lát, nhấc bút viết cho Lục Tranh vừa rời đi một bức thư, ở cuối bức thư kèm theo một bài thơ tình, đây là thói quen lúc trước viết thư cho Lục Tranh giữ lại.
La Tiểu Lục tình cờ ở trong thư phòng phát hiện Lục Tranh cất giấu một hộp thư, lúc đầu còn cho rằng là quân sự cơ mật, cho đến một lần Tả Thiệu Khanh không cẩn thận nhìn thấy mới tùy ý nhìn nhiều mấy lần, bị tình ý sâu đậm trên mặt thơ làm cảm động.
“Tam gia, ngài không cần làm như vậy, mỗi lần đều là ngài viết thơ tình cho Lục gia, cũng không thấy Lục gia đáp lại, thật sự không đáng.”
Tả Thiệu Khanh giao thư đến trên tay La Tiểu Lục, hờ hững nói: “Gia vui, ngươi quản được sao?”
Tuy Lục Tranh chưa bao giờ ở trong thư đáp lại y, nhưng đối phương có thể giữ gìn nguyên vẹn mỗi bức của y còn lén lút cất giấu, đủ để nhìn ra mức độ trân trọng của hắn.
Lại nói bên kia, Lục Tranh một đường chạy đến kinh thành, sau khi vào thành cửa nhà cũng chưa vào trực tiếp vào cung.
“Trẫm sắp xếp người ngày mai ra khỏi thành nghênh đón ái khanh chiến thắng trở về, sao sớm như vậy đã đến?” Chiến Viên Phong nghe thấy còn ngẩn người một lát, không ngờ Lục Tranh sẽ vào cung trước thời hạn.
“Thần trên đường nhận được thư của Hạc Thành, bởi vậy tăng tốc hành trình.”
Ngày thứ ba Lục Tranh rời khỏi Hạc Thành thì nhận được thư của Tả Thiệu Khanh, sau khi xem xong mới khẩn cấp chạy đi.
“A? Nhưng là xảy ra chuyện gì?” Chiến Viên Phong sai người đưa trà nóng và điểm tâm lên, bảo Lục Tranh ngồi xuống nói.
“Thần muốn mau chóng chỉnh đón quân lính ra khơi.”
“Vì sao?”
“Nước Hỏa La vẫn là một uy hiếp, không dạy bảo hắn một chút chỉ sợ các nước hải ngoại đều đồng loạt noi theo, nếu là mấy quốc gia liên hợp lại, thủy sư Đại Ương không thể chống cự.”
“Nhưng ngươi cũng từng nói, hiện tại ra khơi phần thắng không quá lớn.”
“Đó là trước kia.”
“Hửm?” Lông mày Chiến Viên Phong nhíu lại, chờ Lục Tranh tiếp tục.
“Bọn họ có thể cùng Bắc Địch cấu kết, chúng ta vì cái gì không thể?”
Con mắt Chiến Viên Phong sáng ngời, vỗ tay nói: “Được! Trẫm đang lo không biết điều kiện hòa đàm là gì, yêu cầu người so với yêu cầu tiền vật có lợi hơn nhiều.”
Bắc Địch lần này là thật sự bị đánh sợ, cộng thêm vị Bắc Địch vương có dã tâm kia đã qua đời, vị mới đăng cơ này chú trọng hưởng lạc hơn, khẳng định bằng lòng dùng người đổi tiền.
Hắn ta nhanh chóng mở ra bản đồ, tại ví trí nước Hỏa La vẽ lên một vòng tròn lớn: “Nước Hỏa La sản xuất nhiều hoàng kim ngọc thạch, trận chiến này trẫm muốn đem tổn thất trước đó đều bù về.”
Hắn mới không giống Chiến Viên Phong bị tiền chui vào trong mắt như vậy.
Chiến Viên Phong đấm cho hắn một cái: “Mấy tháng này, quốc khố trẫm thật vất vả tích góp từng chút một lại trống không, ngươi cảm thấy trẫm không nên sốt ruột sao? Trước mắt lại phải xuất chinh, lương thảo, đội thuyền, binh khí, quân lương… cái nào không cần tiền?”
Lục Tranh mặt không biểu tình đáp trả hắn ta một ánh mắt, sau đó đứng dậy nói: “Thần cũng mặc kệ quốc khố trống rỗng, hải chiến không phải lục chiến, không cách nào bất cứ lúc nào cũng có thể bổ sung lương thảo, cho nên thần chỉ có thể cho Hộ bộ thời gian một tháng, một tháng sau chính là lúc bão dần giảm bớt, muốn đánh cho đối phương trở tay không kịp động tác phải nhanh.”
Chiến Viên Phong nửa vui nửa lo, nhưng vẫn là gật đầu đồng ý, hắn ta nhìn sắc mặt Lục Tranh so với mấy ngày đầu năm tiều tụy hơn không ít, ân cần hỏi: “Vết thương khỏi hẳn rồi?”
“Đương nhiên.” Khóe miệng Lục Tranh hơi nhếch lên, vết thương không khỏi hẳn Tả Thiệu Khanh cũng sẽ không thả hắn rời đi.
Lục Tranh vừa rời khỏi ngự thư phòng, thì nhìn thấy Tả Tiểu Lang yên tĩnh đứng ở ngoài cửa, nửa năm không gặp cao hơn không ít, thân thể cũng mập hơn một chút.
“Cha.” Trong mắt Tả Tiểu Lang lóe lên ánh sáng, quy củ đi đến trước mặt Lục Tranh vấn an, không hề giống đứa nhỏ hấp ta hấp tấp nửa năm trước.
Lục Tranh sinh lòng cảm khái, hoàng cung quả thật là nơi thúc đẩy người phát triển, cũng không biết quyết định lúc đầu là đúng hay sai.
Lục Tranh cúi đầu, một tay ôm Tả Tiểu Lang lên: “Đi thôi, hôm nay không lên lớp.”
Tả Tiểu Lang lập tức đánh rắn bò lên gậy, hai tay ôm cổ Lục Tranh không buông, tuy phụ thân không trở về khiến cho bé rất thất vọng, nhưng bây giờ sùng bái của Tả Tiểu Lang đối với Lục Tranh không hề ít hơn Tả Thiệu Khanh.
*Đánh rắn bò lên gậy thật ra là cách nói giản lược của câu “gậy gỗ đánh rắn, rắn thuận theo bò lên gậy”. Ngụ ý là người có thể nhìn chuẩn xác cơ hội, thuận theo mà làm, tranh thủ lợi ích hoặc chỗ tốt hơn.
Mấy tháng này, toàn bộ hoàng cung toàn bộ kinh đô đều đang truyền sự tích của Trấn quốc công, không chỉ là lần này còn có lịch sử cũ trước đó đều bị đào ra từng cái.
Trong miệng dân chúng, Trấn quốc công chính là nhân vật được thần hóa, Tả Tiểu Lang nghe nhiều, trong lòng vừa kiêu ngạo vừa sùng bái, dần dần địa vị thấp của Lục Tranh cũng tăng lên.
Cộng thêm xa cách lâu, tâm lý sợ hãi dần giảm bớt, nhớ thương dần tăng mạnh, lúc này Lục Tranh lại “ dịu dàng” ôm bé như thế, trong lòng Tả Tiểu Lang đều tỏa ra bong bóng vui sướng.
Hai cha con cùng nhau xuất cung, không ít đại thần nhận được tin tức vội vàng chạy đến, lại chỉ kịp nhìn thấy tuấn mã của Trấn quốc công vụt qua, căn bản không liếc nhìn bọn họ.
Về đến phủ Trấn quốc công, Lục Tranh giao Tả Tiểu Lang cho quản gia, trước đi Noãn Hương Các gặp Lão phu nhân, sau đó mới về viện tử tắm rửa thay quần áo.
“Gầy không ít.” Lão phu nhân từ lúc Tả Thiệu Khanh mất tích vẫn luôn ngủ không ngon, cả người cũng tiều tụy, thái dương cũng mọc ra mấy sợi tóc bạc.
Lục Tranh tuy biểu cảm không nhiều, trong ánh mắt lại lộ ra quan tâm: “Nương tự chăm sóc bản thân là được rồi, con trai không cần ngài lo lắng.”
“Con nói con lên chiến trường ta sao có thể không lo lắng? Chẳng qua cũng đã quen rồi.” Lão phu nhân trêu ghẹo nói: “Chỉ sợ càng lo lắng hơn là Thiệu Khanh đi? Nó nhưng là lần đầu tiên trải qua loại việc này.”
Lục Tranh nhớ tới trong mỗi bức thư Tả Thiệu Khanh gửi cho hắn, đều trắng trợn trình bày tình cảm lo lắng nhớ thương, vẫn luôn có thể kích thích nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng hắn, không hề ngại ngùng cũng không chút nào che giấu.
Mấy ngày trước người nọ còn nói giỡn, lần sau hắn lên chiến trường nhất định phải đi theo, nếu không loại ngày tháng trông chờ mòn mỏi này quá giày vò.
Lục Tranh suy tính tính khả thi của việc mang Tả Thiệu Khanh ra khơi, tuy lo lắng an nguy của Tả Thiệu Khanh, nhưng muốn bọn họ lại tách ra mấy tháng, bản thân cũng là không bằng lòng.
Edit+Beta: 明明
Lục Tranh dưỡng thương xong mang theo phó tướng lao tới kinh đô, toàn bộ quần thần đều đang đợi lời giải thích của hắn, dựa theo lời truyền, tấu chương vạch tội hắn cũng sắp chất thành núi nhỏ.
Tuy kế dụ địch trước đó của Lục Tranh đã chiêu cáo thiên hạ, nhưng đối với hành động và biểu hiện không dựa theo lẽ thường của hắn ở trong thời kì chiến tranh đều bị đại thần nhìn ở trong mắt.
Đêm trước khi đi, rốt cục như mong muốn được giải trừ lệnh cấm làm tình, nghẹn quá lâu hậu quả chính là Tả Thiệu Khanh bị lăn qua lăn lại suốt đêm, ngay cả buổi sáng lúc Lục Tranh rời đi cũng không đi đưa tiễn.
Mà ngày hôm nay, Tri phủ đại nhân rốt cục bởi vì “thân thể không khỏe” nghỉ ngơi một ngày, dân chúng và quan viên Hạc Thành đồng loạt suy đoán, có phải chăng là Lục công gia rời nhà đi cho nên Tả đại nhân tâm tình không tốt?
Tả Thiệu Khanh ngủ một giấc đến sau giờ ngọ, rời giường đơn giản dùng một chút cháo loãng, sau đó chuyển đến trước cửa sổ dựa vào đọc sách.
Ngày vừa vào hè, hoa sen trong ao đang nở rộ xinh đẹp, hai nha hoàn đang đứng ở trong nước hái đài sen, nói là buổi tối nấu chè hạt sen hạ hỏa cho chủ tử.
Tả Thiệu Khanh nhìn sách nhưng tâm thì bay tới kinh đô, y hơn mấy tháng không nhìn thấy Tả Tiểu Lang, cũng không biết bé ở trong cung có thích ứng hay chưa.
Trước đó có nhận được thư Tả Tiểu Lang gửi đến, đầy hai trang giấy, chữ biết viết không nhiều, không biết viết thì dùng vẽ để thay thế, ngắc ngứ như thế vậy mà cũng viết ra được một bức thư.
Cố ý để cho Lục Tranh sau khi trở về kinh ở lại nhà lâu một chút, trong nhà có người già, có trẻ nhỏ, thật sự khiến người lo lắng.
Lục Tranh tuy đã đồng ý, lại cảm thấy y lo lắng rất dư thừa, Lão phu nhân một mình đảm đương một phía mấy chục năm, còn sợ không thể chăm sóc gia đình được?
Trước đó đám quần thần bởi vì việc Lục Tranh muốn ra khơi đánh nước Hỏa La náo loạn rất dữ dội, người phản đối rất nhiều, nhưng không có người dám đến phủ Trấn quốc công náo loạn, cũng bởi vì trong phủ có Lão phu nhân trấn thủ.
“Tam gia…có thư đến.” La Tiểu Lục đẩy cửa vào, trong tay là một bức thư ống trúc dán kín.
Tả Thiệu Khanh tinh thần chấn động, kết quả ống trúc, dùng nước thuốc đặc chế ngâm, chỉ thấy trên thân trúc xanh tươi hiện ra từng dòng chữ nhỏ.
Dù cho thư bị người cướp đi, đối phương cũng chỉ sẽ cho rằng thư bọn họ gửi là nhét ở trong ống trúc, trên thực tế cái kia chẳng qua là che dấu tai mắt người khác mà thôi.
Từ khi Tả Thiệu Khanh trở lại Hạc Thành, bắt đầu không ngừng phái thám tử đến nước Hỏa La, người y phái đến Hỏa La và người Lục Tranh phái đi không giống, tin tức truyền về tuy rằng càng thêm rõ ràng, thế nhưng cũng sẽ có công dụng lớn.
Sau khi Tả Thiệu Khanh xem xong nội dung trầm mặc một lát, sau đó nói: “Trước đó chúng ta vẫn tìm không ra chứng cớ nước Hỏa La và Bắc Địch thông đồng, dù cho xuất binh cũng không có lý do danh chính ngôn thuận, cái này ngược lại là tốt rồi.”
“Thật sự là cấu kết với nhau?
“Là đã từng.”
Tả Thiệu Khanh không kiêng kị đưa mật tín cho La Tiểu Lục: “Nước Hỏa La vốn để ý Đại Ương, nhưng lại không hiểu rõ chúng ta, sau đó bị Bắc Địch xúi giục làm ra một vài việc ngu ngốc, về sau lại do dự không dám xuất binh, như thế có thể thấy, đế vương quốc gia này tuyệt không phải loại người dũng cảm quyết đoán.”
“Ôi, nhưng mà hắn cũng thông minh. Nếu thật sự xuất binh, chính là thua không nghi ngờ.”
Tả Thiệu Khanh liếc nó, không phản bác, Đại Ương thắng là khẳng định, nhưng là lúc nào thắng thắng như thế nào, phải hy sinh bao nhiêu sinh mệnh binh lính và dân chúng cũng không thể nào dự đoán được.
Tả Thiệu Khanh suy nghĩ một lát, nhấc bút viết cho Lục Tranh vừa rời đi một bức thư, ở cuối bức thư kèm theo một bài thơ tình, đây là thói quen lúc trước viết thư cho Lục Tranh giữ lại.
La Tiểu Lục tình cờ ở trong thư phòng phát hiện Lục Tranh cất giấu một hộp thư, lúc đầu còn cho rằng là quân sự cơ mật, cho đến một lần Tả Thiệu Khanh không cẩn thận nhìn thấy mới tùy ý nhìn nhiều mấy lần, bị tình ý sâu đậm trên mặt thơ làm cảm động.
“Tam gia, ngài không cần làm như vậy, mỗi lần đều là ngài viết thơ tình cho Lục gia, cũng không thấy Lục gia đáp lại, thật sự không đáng.”
Tả Thiệu Khanh giao thư đến trên tay La Tiểu Lục, hờ hững nói: “Gia vui, ngươi quản được sao?”
Tuy Lục Tranh chưa bao giờ ở trong thư đáp lại y, nhưng đối phương có thể giữ gìn nguyên vẹn mỗi bức của y còn lén lút cất giấu, đủ để nhìn ra mức độ trân trọng của hắn.
Lại nói bên kia, Lục Tranh một đường chạy đến kinh thành, sau khi vào thành cửa nhà cũng chưa vào trực tiếp vào cung.
“Trẫm sắp xếp người ngày mai ra khỏi thành nghênh đón ái khanh chiến thắng trở về, sao sớm như vậy đã đến?” Chiến Viên Phong nghe thấy còn ngẩn người một lát, không ngờ Lục Tranh sẽ vào cung trước thời hạn.
“Thần trên đường nhận được thư của Hạc Thành, bởi vậy tăng tốc hành trình.”
Ngày thứ ba Lục Tranh rời khỏi Hạc Thành thì nhận được thư của Tả Thiệu Khanh, sau khi xem xong mới khẩn cấp chạy đi.
“A? Nhưng là xảy ra chuyện gì?” Chiến Viên Phong sai người đưa trà nóng và điểm tâm lên, bảo Lục Tranh ngồi xuống nói.
“Thần muốn mau chóng chỉnh đón quân lính ra khơi.”
“Vì sao?”
“Nước Hỏa La vẫn là một uy hiếp, không dạy bảo hắn một chút chỉ sợ các nước hải ngoại đều đồng loạt noi theo, nếu là mấy quốc gia liên hợp lại, thủy sư Đại Ương không thể chống cự.”
“Nhưng ngươi cũng từng nói, hiện tại ra khơi phần thắng không quá lớn.”
“Đó là trước kia.”
“Hửm?” Lông mày Chiến Viên Phong nhíu lại, chờ Lục Tranh tiếp tục.
“Bọn họ có thể cùng Bắc Địch cấu kết, chúng ta vì cái gì không thể?”
Con mắt Chiến Viên Phong sáng ngời, vỗ tay nói: “Được! Trẫm đang lo không biết điều kiện hòa đàm là gì, yêu cầu người so với yêu cầu tiền vật có lợi hơn nhiều.”
Bắc Địch lần này là thật sự bị đánh sợ, cộng thêm vị Bắc Địch vương có dã tâm kia đã qua đời, vị mới đăng cơ này chú trọng hưởng lạc hơn, khẳng định bằng lòng dùng người đổi tiền.
Hắn ta nhanh chóng mở ra bản đồ, tại ví trí nước Hỏa La vẽ lên một vòng tròn lớn: “Nước Hỏa La sản xuất nhiều hoàng kim ngọc thạch, trận chiến này trẫm muốn đem tổn thất trước đó đều bù về.”
Hắn mới không giống Chiến Viên Phong bị tiền chui vào trong mắt như vậy.
Chiến Viên Phong đấm cho hắn một cái: “Mấy tháng này, quốc khố trẫm thật vất vả tích góp từng chút một lại trống không, ngươi cảm thấy trẫm không nên sốt ruột sao? Trước mắt lại phải xuất chinh, lương thảo, đội thuyền, binh khí, quân lương… cái nào không cần tiền?”
Lục Tranh mặt không biểu tình đáp trả hắn ta một ánh mắt, sau đó đứng dậy nói: “Thần cũng mặc kệ quốc khố trống rỗng, hải chiến không phải lục chiến, không cách nào bất cứ lúc nào cũng có thể bổ sung lương thảo, cho nên thần chỉ có thể cho Hộ bộ thời gian một tháng, một tháng sau chính là lúc bão dần giảm bớt, muốn đánh cho đối phương trở tay không kịp động tác phải nhanh.”
Chiến Viên Phong nửa vui nửa lo, nhưng vẫn là gật đầu đồng ý, hắn ta nhìn sắc mặt Lục Tranh so với mấy ngày đầu năm tiều tụy hơn không ít, ân cần hỏi: “Vết thương khỏi hẳn rồi?”
“Đương nhiên.” Khóe miệng Lục Tranh hơi nhếch lên, vết thương không khỏi hẳn Tả Thiệu Khanh cũng sẽ không thả hắn rời đi.
Lục Tranh vừa rời khỏi ngự thư phòng, thì nhìn thấy Tả Tiểu Lang yên tĩnh đứng ở ngoài cửa, nửa năm không gặp cao hơn không ít, thân thể cũng mập hơn một chút.
“Cha.” Trong mắt Tả Tiểu Lang lóe lên ánh sáng, quy củ đi đến trước mặt Lục Tranh vấn an, không hề giống đứa nhỏ hấp ta hấp tấp nửa năm trước.
Lục Tranh sinh lòng cảm khái, hoàng cung quả thật là nơi thúc đẩy người phát triển, cũng không biết quyết định lúc đầu là đúng hay sai.
Lục Tranh cúi đầu, một tay ôm Tả Tiểu Lang lên: “Đi thôi, hôm nay không lên lớp.”
Tả Tiểu Lang lập tức đánh rắn bò lên gậy, hai tay ôm cổ Lục Tranh không buông, tuy phụ thân không trở về khiến cho bé rất thất vọng, nhưng bây giờ sùng bái của Tả Tiểu Lang đối với Lục Tranh không hề ít hơn Tả Thiệu Khanh.
*Đánh rắn bò lên gậy thật ra là cách nói giản lược của câu “gậy gỗ đánh rắn, rắn thuận theo bò lên gậy”. Ngụ ý là người có thể nhìn chuẩn xác cơ hội, thuận theo mà làm, tranh thủ lợi ích hoặc chỗ tốt hơn.
Mấy tháng này, toàn bộ hoàng cung toàn bộ kinh đô đều đang truyền sự tích của Trấn quốc công, không chỉ là lần này còn có lịch sử cũ trước đó đều bị đào ra từng cái.
Trong miệng dân chúng, Trấn quốc công chính là nhân vật được thần hóa, Tả Tiểu Lang nghe nhiều, trong lòng vừa kiêu ngạo vừa sùng bái, dần dần địa vị thấp của Lục Tranh cũng tăng lên.
Cộng thêm xa cách lâu, tâm lý sợ hãi dần giảm bớt, nhớ thương dần tăng mạnh, lúc này Lục Tranh lại “ dịu dàng” ôm bé như thế, trong lòng Tả Tiểu Lang đều tỏa ra bong bóng vui sướng.
Hai cha con cùng nhau xuất cung, không ít đại thần nhận được tin tức vội vàng chạy đến, lại chỉ kịp nhìn thấy tuấn mã của Trấn quốc công vụt qua, căn bản không liếc nhìn bọn họ.
Về đến phủ Trấn quốc công, Lục Tranh giao Tả Tiểu Lang cho quản gia, trước đi Noãn Hương Các gặp Lão phu nhân, sau đó mới về viện tử tắm rửa thay quần áo.
“Gầy không ít.” Lão phu nhân từ lúc Tả Thiệu Khanh mất tích vẫn luôn ngủ không ngon, cả người cũng tiều tụy, thái dương cũng mọc ra mấy sợi tóc bạc.
Lục Tranh tuy biểu cảm không nhiều, trong ánh mắt lại lộ ra quan tâm: “Nương tự chăm sóc bản thân là được rồi, con trai không cần ngài lo lắng.”
“Con nói con lên chiến trường ta sao có thể không lo lắng? Chẳng qua cũng đã quen rồi.” Lão phu nhân trêu ghẹo nói: “Chỉ sợ càng lo lắng hơn là Thiệu Khanh đi? Nó nhưng là lần đầu tiên trải qua loại việc này.”
Lục Tranh nhớ tới trong mỗi bức thư Tả Thiệu Khanh gửi cho hắn, đều trắng trợn trình bày tình cảm lo lắng nhớ thương, vẫn luôn có thể kích thích nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng hắn, không hề ngại ngùng cũng không chút nào che giấu.
Mấy ngày trước người nọ còn nói giỡn, lần sau hắn lên chiến trường nhất định phải đi theo, nếu không loại ngày tháng trông chờ mòn mỏi này quá giày vò.
Lục Tranh suy tính tính khả thi của việc mang Tả Thiệu Khanh ra khơi, tuy lo lắng an nguy của Tả Thiệu Khanh, nhưng muốn bọn họ lại tách ra mấy tháng, bản thân cũng là không bằng lòng.
/268
|