*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta: 明明
Giữa hè, bão trên biển dần giảm bớt, khu vực vùng duyên hải lại nghênh đón thời kì ra khơi cao điểm, từng thương hội đều chiêu mộ nhân thủ, mang theo số lượng thương phẩm bản thổ thông thường xuất phát.
Tả Uẩn Dương lần này dốc hết tất cả nhân thủ của cửa hàng, tự mình dẫn đội, lấy ra mười mấy chiếc thuyền xuất phát ra khơi, mà phương hướng vận chuyển của ông, chính là một quốc đảo cách nước Hỏa La gần nhất.
Sau khi các đại thương hội chia nhau ra khơi, trụ sở thủy sư các nơi cũng đồng loạt triệu tập nhân thủ, dán cờ hiệu tuần biển lần lượt rời khỏi bến cảng, hơn nữa phương hướng đi mỗi nơi không giống nhau.
Sau khi thuyền đi ba ngày, thủy sư các nơi ở một hòn đảo hải ngoại thuận lợi tập hợp, hòn đảo này là một trong các đảo hải tặc Lục Tranh lúc đầu đánh hạ, cũng là một hòn đảo đóng quân kín đáo nhất.
Tả Thiệu Khanh khoác áo tơi da đứng ở đầu thuyền, gió biển thổi mạnh tóc y bay tán loạn, y dựng kính viễn vọng nhìn về phía bắc, đã qua thời gian nửa chén trà bỗng nhiên nói: “Đến rồi.”
Xa xa năm chiếc thuyền lớn đang nhanh chóng đến gần, treo phía trên chính là cờ xí thủy sư Đại Ương, chỉ là binh sĩ bên trên nhưng phần lớn cũng không phải người Đại Ương.
“Không ngờ đến Bắc Địch vương vậy mà dễ nói chuyện như thế, 3000 người nói mượn thì mượn, cũng không sợ mượn không trả, ha ha…” Năm chiếc thuyền này chở chính là người Lục Tranh từ đồng minh Bắc Địch “mượn” đến.
“Hoàng thượng đồng ý miễn cho Bắc Địch ba năm cống nạp, đối với Bắc Địch mà nói, ba năm cống nạp này quan trọng hơn 3000 tánh mạng, mùa đông hằng năm, số người chết đói của bọn họ không chỉ chừng này.”
“Nói đến, em ngược lại là cảm thấy Bắc Địch quanh năm xâm lược, phần lớn là vì bọn họ thiếu lương thực thiếu thực phẩm, nếu mọi người ấm no dư thừa, tâm hiếu chiến cũng sẽ giảm xuống.”
“Hửm? Tri phủ đại nhân lại nghĩ ra chính sách tốt rồi?” Lục Tranh cười trêu ghẹo, hắn đưa tay thay Tả Thiệu Khanh gạt ra tóc dài trên gò má.
“Chính sách tốt thì chưa hẳn, chỉ là có một cách nghĩ, kì thật triều thần qua nhiều thế hệ đều từng nhắc đến, muốn giải quyết tai họa Bắc Địch không chỉ phải dùng vũ lực ngăn lại, cũng cần phải dùng một chút thủ đoạn xoa dịu.”
Cung ứng số lượng lương thực nhất định giúp đỡ bọn họ sống qua mùa đông giá rét, người một khi cực kì đói, đương nhiên là chuyện gì cũng làm ra được, mà sau khi cổ vũ nam bắc kết thông gia, nếu phần lớn đứa nhỏ người Bắc Địch đều có dòng máu Đại Ương, vậy thế hệ của bọn họ đương nhiên sẽ không động một chút thì giết hại dân chúng Đại Ương.
Không chỉ như vậy, bọn họ còn có thể từng bước tản ra bên ngoài văn hóa Đại Ương, dạy bọn họ cày ruộng dệt vải, dạy bọn họ chữ viết Đại Ương, từng chút từng chút đồng hóa bọn họ.
Chỉ là các triều đại đều có vô số đại thần phản đối, nhất là võ tướng, bọn họ cho rằng hai nước đối địch đã lâu, nếu thật sự áp dụng chính sách như vậy, đối với binh sĩ và dân chúng đã chết là không công bằng.
Lục Tranh không phát biểu ý kiến, đối với hắn mà nói, Bắc Địch xâm lược, hắn liền đánh, nếu đối phương an phận thủ thường, vậy có thể đồng hóa đương nhiên là tốt nhất.
Năm chiếc thuyền kia vừa cập bờ, bên bờ lập tức xuất hiện một màn rất hân hoan.
Đa số người Bắc Địch cả đời đều chưa từng thấy biển lớn, càng chưa từng ngồi thuyền, thuyền vừa cập bến, cả đám đều ghé vào trên lan can nôn đến tối tăm đất trời.
Trên bờ thủy sư Đại Ương tiếng cười dữ dội, dù sao hai bên từng là quan hệ đối địch, muốn bắt tay giảng hòa căn bản là không thể nào.
Thống soái Bắc Địch là một người trung niên thân hình cao lớn, lúc nhìn thấy Lục Tranh nịnh nọt cười hành lễ, Tả Thiệu Khanh lén lút tìm hiểu một chút, mới biết người nọ là Bắc Địch vương tân nhiệm vừa mới đề bạt lên tướng quân.
Tả Thiệu Khanh ngửa đầu nhìn trời, thầm nghĩ: Nếu Bắc Địch chỉ có loại quân vương và thần tử này, lo gì bọn họ không thua?
“Giống như bọn họ, còn chưa đánh đến nước Hỏa La bản thân trước đã ngã xuống rồi?” Tả Thiệu Khanh cũng không cách nào áp chế ý cười của bản thân.
Lục Tranh nhướng mày: “Say tàu mà thôi, rất dễ dàng khắc phục.”
Kết quả là, binh sĩ Bắc Địch vừa đến bờ còn chưa kịp xoa dịu hơi thở, thì bị một đám thủy sư Đại Ương xách ném vào trong nước biển, mỹ danh viết là: Học bơi chính là yếu tố đầu tiên chiến tranh biển.
Binh sĩ Bắc Địch giận mà không dám nói gì, cộng thêm đây chính là bản lĩnh cần thiết, vì vậy cả đám dồn hết sức lực không muốn bị người Đại Ương xem thường.
Chỉ là bọn họ kinh ngạc phát hiện, ở trên lưng ngựa mọi việc đều thuận lợi bọn họ vừa đến trong nước thì đủ loại không thích ứng, thân hình cường tráng trở thành vướng víu, lực cánh tay mạnh mẽ còn không sánh bằng những tiểu binh cánh tay mềm mại.
Thủy sư Đại Ương cũng không nhàn rỗi, Lục Tranh mang tướng lãnh lập ra từng bước kế hoạch tác chiến, mà thủy sư còn lại ở bờ biển luyện binh, chuẩn bị trước chấn trụ đám man di Bắc Địch kia.
Như vậy hiệu quả cũng là rất rõ ràng, ít nhất đến trời tối, tướng sĩ Bắc Địch không lại thấp hơn binh sĩ Đại Ương một cái đầu bị bọn họ khinh thường.
Bị châm biến cả buổi, những hán tử cương nghị cả đám xụ mặt, đơn giản dùng xong bữa tối lại chui vào trong nước.
Tả Thiệu Khanh đứng đó nhìn chằm chằm gió đêm, nhìn ra xa binh sĩ ngâm ở trong nước, cảm khái nói: “Không thể không nói, kiên nghị và chịu khổ nhọc của dân tộc du mục xác thực mạnh mẽ hơn người phương Nam.”
“Hoàn cảnh sinh tồn ác liệt đương nhiên là tôi luyện người.” Lục Tranh chưa từng xem thường đám binh sĩ do dân tư mục sinh ra, trái lại, mỗi lần cùng Bắc Địch đối chiến, hắn đều cực kì thận trọng.
“Xem ra không cần ba ngày, bọn họ có thể học được kĩ năng bơi.”
“Đợi vài ngày, tất cả thương hội cũng đã tiến vào nước lân cận nước Hỏa La.”
“Chủ ý này của hoàng thượng không tệ, bày của cải Đại Ương ở trước mặt những nước nhỏ kia, không có mấy quốc gia sẽ không động tâm.”
Lần này xuất chinh, ba hoàng thương trước đó chọn ra có tác dụng rất quan trọng, bọn họ mang theo hàng hóa ra khơi dò xét, sẽ dùng giá thấp nhất bán những hàng hóa này cho mấy quốc gia lân cận nước Hỏa La, cùng bọn họ kí kết hiệp thương mậu dịch lâu dài.
Tin tưởng nhìn thấy số lượng tài phú lớn này, những quốc gia kia sẽ không bằng lòng giúp đỡ nước Hỏa La.
Tốn thời gian hai ngày, cho nên binh sĩ Bắc Địch đều có thể ra vào biển, sức chịu đựng bền bỉ của bọn họ khiến cho thời gian nán lại ở trong nước lâu hơn.
Vì để cho bọn họ thích ứng cuộc sống trên thuyền, những ngày này bọn họ đều ăn ở trên thuyền, mỗi ngày đi thuyền ở vùng phụ cận hải vực bắt cá bù vào nguyên liệu nấu ăn.
Chỉ là phần lớn người Bắc Địch không thích ứng với hải sản, lúc đầu còn xuất hiện rất nhiều tình huống dị ứng sau khi ăn hải sản, còn may những người này năng lực thích ứng rất mạnh, bằng không mấy tháng sau sống trên biển, đồ ăn cũng thành vấn đề.
Đợi một đoàn thám tử cuối cùng thành công lẻn vào nước Hỏa La, Lục Tranh hạ lệnh giương buồm xuất phát, tiếng trống trận vang lên, 50 chiếc thuyền lớn nhỏ không đồng đều đồng loạt rời cảng, tình cảnh này có chút hùng tráng.
Tả Thiệu Khanh lần đầu tiên tham gia chiến tranh, tận mắt nhìn thấy tình cảnh rung động này so với bất luận văn tự gì đều có sức thuyết phục hơn.
Đường thủy giữa hai nước đã bị vô số thương nhân biển lần mò tìm kiếm, có bản đồ hàng hải rõ ràng nhất.
Giữa đường nếu gặp phải đội thuyền nước Hỏa La, đều bị Lục Tranh giữ lại, thông thường hắn sẽ ném những thương nhân này lên hải đảo không người, tước thuyền và đồ ăn của bọn họ, tùy ý bọn họ tự sanh tự diệt.
Trong đêm ngày thứ mười rời cảng, đoàn người gặp phải gió bão, so với bão của tất cả vùng duyên hải từng gặp phải, gió bão trên biển cả càng mạnh mẽ đáng sợ hơn.
Sóng biển trào dâng nâng thuyền, va đập từng chiếc thuyền lắc lư trái phải, nếu như đội thuyền lại nhỏ một chút, chỉ sợ căn bản không cách nào chống lại bọt sóng như vậy.
Giờ phút này, Tả Thiệu Khanh rốt cục nhận thức được biển cả nguy hiểm, so với hải tặc, những gió bão thiên nhiên này, con người rõ ràng càng thêm nhỏ bé hơn.
Giằng co một đêm, ngày hôm sau lại là một ngày nắng, đợi kiểm kê xong nhân số, Đại Ương bên này mất tích hơn mười thủy sư, mà Bắc Địch bên kia mới thiếu hai người.
Tả Thiệu Khanh nhìn thấy lan can năm chiếc thuyền kia suýt nữa bị tách đứt, không thể không thừa nhận, chỗ sức lực lớn còn rất nhiều, ít nhất tính khả thi bị gió thổi đi nhỏ hơn nhiều.
Ngày này, bọn họ dừng chân ở một hòn đảo, tìm được một hồ nước ngọt bổ sung một chút nước, hái một chút quả dại rau dại.
Liên tục ở luôn đi trên thuyền, phương diện ăn uống thật sự khiến người không thể chịu nổi.
Ăn xong bữa tối, Lục Tranh kéo Tả Thiệu Khanh đi vào chỗ sâu nhất trong khu rừng nhiệt đới.
“Chúng ta đi như vậy thật sự không có vấn đề?” Vừa nhìn thì biết Lục Tranh tính toán chủ ý gì, Tả Thiệu Khanh nhéo thắt lưng hắn tươi cười phơi phới.
Lục Tranh đáp trả lại y một ánh mắt tràn đầy … dục vọng, kéo y đi đến hồ buổi chiều hắn tìm thấy.
Chỗ này không giống với nơi lúc trước bọn họ đóng quân, mặt hồ dưới ánh trăng hiện ra màu xanh da trời, bên cạnh hồ là bãi cỏ màu xanh biếc, trong hồ còn có một gốc cổ thụ cực lớn, cành lá rậm rạp.
“Thật xinh đẹp, giống như toàn bộ vùng ao hồ này đều là vì cái cây kia mà sinh.”
Lục Tranh đè người dưới thân, vừa hôn…môi y, vừa xé… kéo quần áo y, giọng khàn khàn nói: “Lúc này, chúng ta không phải nên làm một chút việc tốt đẹp hơn sao?”
“Ha ha… ngày đẹp cảnh đẹp, xác thực vốn nên như vậy.” Tả Thiệu Khanh chủ động ôm cổ Lục Tranh, đưa lên cặp môi đỏ mọng của mình.
Hai người cũng không dự định lăn lộn cả đêm, sau khi kích tình thối lui, ôm nhau ngắm trăng một lát thì chuẩn bị trở về.
Lục Tranh ôm người đi về phía bên cạnh hồ, xé một khúc tay áo áo trong làm khăn vải, làm… ướt lau sạch sẽ thân thể hai người.
“Nhanh nhìn, trên cây kia phải hay không mọc ra thứ gì đó?” Tả Thiệu Khanh chỉ vào trong hồ hỏi.
Lục Tranh buộc xong dây lưng, thuận theo ngón tay y nhìn qua, dưới ánh trăng màu bạc, trên tán cây cực lớn kia hình như có ánh sáng màu đỏ gì đó, từ xa nhìn qua, xác thực giống như là mọc ở trên cây.
“Đi qua xem thử?” Lục Tranh hỏi.
Tả Thiệu Khanh suy nghĩ một chút, vẫn là bỏ đi, mục đích chuyến đi này của bọn họ rất quan trọng, không cho phép có một chút mạo hiểm.
Lục Tranh đẩy y ra sau một bước: “Em chờ ở chỗ này, bản công đi xem.” Nói xong không đợi Tả Thiệu Khanh phản ứng liền điểm nhẹ trên bãi cỏ, giẫm lên hồ nước bay qua.
Edit+Beta: 明明
Giữa hè, bão trên biển dần giảm bớt, khu vực vùng duyên hải lại nghênh đón thời kì ra khơi cao điểm, từng thương hội đều chiêu mộ nhân thủ, mang theo số lượng thương phẩm bản thổ thông thường xuất phát.
Tả Uẩn Dương lần này dốc hết tất cả nhân thủ của cửa hàng, tự mình dẫn đội, lấy ra mười mấy chiếc thuyền xuất phát ra khơi, mà phương hướng vận chuyển của ông, chính là một quốc đảo cách nước Hỏa La gần nhất.
Sau khi các đại thương hội chia nhau ra khơi, trụ sở thủy sư các nơi cũng đồng loạt triệu tập nhân thủ, dán cờ hiệu tuần biển lần lượt rời khỏi bến cảng, hơn nữa phương hướng đi mỗi nơi không giống nhau.
Sau khi thuyền đi ba ngày, thủy sư các nơi ở một hòn đảo hải ngoại thuận lợi tập hợp, hòn đảo này là một trong các đảo hải tặc Lục Tranh lúc đầu đánh hạ, cũng là một hòn đảo đóng quân kín đáo nhất.
Tả Thiệu Khanh khoác áo tơi da đứng ở đầu thuyền, gió biển thổi mạnh tóc y bay tán loạn, y dựng kính viễn vọng nhìn về phía bắc, đã qua thời gian nửa chén trà bỗng nhiên nói: “Đến rồi.”
Xa xa năm chiếc thuyền lớn đang nhanh chóng đến gần, treo phía trên chính là cờ xí thủy sư Đại Ương, chỉ là binh sĩ bên trên nhưng phần lớn cũng không phải người Đại Ương.
“Không ngờ đến Bắc Địch vương vậy mà dễ nói chuyện như thế, 3000 người nói mượn thì mượn, cũng không sợ mượn không trả, ha ha…” Năm chiếc thuyền này chở chính là người Lục Tranh từ đồng minh Bắc Địch “mượn” đến.
“Hoàng thượng đồng ý miễn cho Bắc Địch ba năm cống nạp, đối với Bắc Địch mà nói, ba năm cống nạp này quan trọng hơn 3000 tánh mạng, mùa đông hằng năm, số người chết đói của bọn họ không chỉ chừng này.”
“Nói đến, em ngược lại là cảm thấy Bắc Địch quanh năm xâm lược, phần lớn là vì bọn họ thiếu lương thực thiếu thực phẩm, nếu mọi người ấm no dư thừa, tâm hiếu chiến cũng sẽ giảm xuống.”
“Hửm? Tri phủ đại nhân lại nghĩ ra chính sách tốt rồi?” Lục Tranh cười trêu ghẹo, hắn đưa tay thay Tả Thiệu Khanh gạt ra tóc dài trên gò má.
“Chính sách tốt thì chưa hẳn, chỉ là có một cách nghĩ, kì thật triều thần qua nhiều thế hệ đều từng nhắc đến, muốn giải quyết tai họa Bắc Địch không chỉ phải dùng vũ lực ngăn lại, cũng cần phải dùng một chút thủ đoạn xoa dịu.”
Cung ứng số lượng lương thực nhất định giúp đỡ bọn họ sống qua mùa đông giá rét, người một khi cực kì đói, đương nhiên là chuyện gì cũng làm ra được, mà sau khi cổ vũ nam bắc kết thông gia, nếu phần lớn đứa nhỏ người Bắc Địch đều có dòng máu Đại Ương, vậy thế hệ của bọn họ đương nhiên sẽ không động một chút thì giết hại dân chúng Đại Ương.
Không chỉ như vậy, bọn họ còn có thể từng bước tản ra bên ngoài văn hóa Đại Ương, dạy bọn họ cày ruộng dệt vải, dạy bọn họ chữ viết Đại Ương, từng chút từng chút đồng hóa bọn họ.
Chỉ là các triều đại đều có vô số đại thần phản đối, nhất là võ tướng, bọn họ cho rằng hai nước đối địch đã lâu, nếu thật sự áp dụng chính sách như vậy, đối với binh sĩ và dân chúng đã chết là không công bằng.
Lục Tranh không phát biểu ý kiến, đối với hắn mà nói, Bắc Địch xâm lược, hắn liền đánh, nếu đối phương an phận thủ thường, vậy có thể đồng hóa đương nhiên là tốt nhất.
Năm chiếc thuyền kia vừa cập bờ, bên bờ lập tức xuất hiện một màn rất hân hoan.
Đa số người Bắc Địch cả đời đều chưa từng thấy biển lớn, càng chưa từng ngồi thuyền, thuyền vừa cập bến, cả đám đều ghé vào trên lan can nôn đến tối tăm đất trời.
Trên bờ thủy sư Đại Ương tiếng cười dữ dội, dù sao hai bên từng là quan hệ đối địch, muốn bắt tay giảng hòa căn bản là không thể nào.
Thống soái Bắc Địch là một người trung niên thân hình cao lớn, lúc nhìn thấy Lục Tranh nịnh nọt cười hành lễ, Tả Thiệu Khanh lén lút tìm hiểu một chút, mới biết người nọ là Bắc Địch vương tân nhiệm vừa mới đề bạt lên tướng quân.
Tả Thiệu Khanh ngửa đầu nhìn trời, thầm nghĩ: Nếu Bắc Địch chỉ có loại quân vương và thần tử này, lo gì bọn họ không thua?
“Giống như bọn họ, còn chưa đánh đến nước Hỏa La bản thân trước đã ngã xuống rồi?” Tả Thiệu Khanh cũng không cách nào áp chế ý cười của bản thân.
Lục Tranh nhướng mày: “Say tàu mà thôi, rất dễ dàng khắc phục.”
Kết quả là, binh sĩ Bắc Địch vừa đến bờ còn chưa kịp xoa dịu hơi thở, thì bị một đám thủy sư Đại Ương xách ném vào trong nước biển, mỹ danh viết là: Học bơi chính là yếu tố đầu tiên chiến tranh biển.
Binh sĩ Bắc Địch giận mà không dám nói gì, cộng thêm đây chính là bản lĩnh cần thiết, vì vậy cả đám dồn hết sức lực không muốn bị người Đại Ương xem thường.
Chỉ là bọn họ kinh ngạc phát hiện, ở trên lưng ngựa mọi việc đều thuận lợi bọn họ vừa đến trong nước thì đủ loại không thích ứng, thân hình cường tráng trở thành vướng víu, lực cánh tay mạnh mẽ còn không sánh bằng những tiểu binh cánh tay mềm mại.
Thủy sư Đại Ương cũng không nhàn rỗi, Lục Tranh mang tướng lãnh lập ra từng bước kế hoạch tác chiến, mà thủy sư còn lại ở bờ biển luyện binh, chuẩn bị trước chấn trụ đám man di Bắc Địch kia.
Như vậy hiệu quả cũng là rất rõ ràng, ít nhất đến trời tối, tướng sĩ Bắc Địch không lại thấp hơn binh sĩ Đại Ương một cái đầu bị bọn họ khinh thường.
Bị châm biến cả buổi, những hán tử cương nghị cả đám xụ mặt, đơn giản dùng xong bữa tối lại chui vào trong nước.
Tả Thiệu Khanh đứng đó nhìn chằm chằm gió đêm, nhìn ra xa binh sĩ ngâm ở trong nước, cảm khái nói: “Không thể không nói, kiên nghị và chịu khổ nhọc của dân tộc du mục xác thực mạnh mẽ hơn người phương Nam.”
“Hoàn cảnh sinh tồn ác liệt đương nhiên là tôi luyện người.” Lục Tranh chưa từng xem thường đám binh sĩ do dân tư mục sinh ra, trái lại, mỗi lần cùng Bắc Địch đối chiến, hắn đều cực kì thận trọng.
“Xem ra không cần ba ngày, bọn họ có thể học được kĩ năng bơi.”
“Đợi vài ngày, tất cả thương hội cũng đã tiến vào nước lân cận nước Hỏa La.”
“Chủ ý này của hoàng thượng không tệ, bày của cải Đại Ương ở trước mặt những nước nhỏ kia, không có mấy quốc gia sẽ không động tâm.”
Lần này xuất chinh, ba hoàng thương trước đó chọn ra có tác dụng rất quan trọng, bọn họ mang theo hàng hóa ra khơi dò xét, sẽ dùng giá thấp nhất bán những hàng hóa này cho mấy quốc gia lân cận nước Hỏa La, cùng bọn họ kí kết hiệp thương mậu dịch lâu dài.
Tin tưởng nhìn thấy số lượng tài phú lớn này, những quốc gia kia sẽ không bằng lòng giúp đỡ nước Hỏa La.
Tốn thời gian hai ngày, cho nên binh sĩ Bắc Địch đều có thể ra vào biển, sức chịu đựng bền bỉ của bọn họ khiến cho thời gian nán lại ở trong nước lâu hơn.
Vì để cho bọn họ thích ứng cuộc sống trên thuyền, những ngày này bọn họ đều ăn ở trên thuyền, mỗi ngày đi thuyền ở vùng phụ cận hải vực bắt cá bù vào nguyên liệu nấu ăn.
Chỉ là phần lớn người Bắc Địch không thích ứng với hải sản, lúc đầu còn xuất hiện rất nhiều tình huống dị ứng sau khi ăn hải sản, còn may những người này năng lực thích ứng rất mạnh, bằng không mấy tháng sau sống trên biển, đồ ăn cũng thành vấn đề.
Đợi một đoàn thám tử cuối cùng thành công lẻn vào nước Hỏa La, Lục Tranh hạ lệnh giương buồm xuất phát, tiếng trống trận vang lên, 50 chiếc thuyền lớn nhỏ không đồng đều đồng loạt rời cảng, tình cảnh này có chút hùng tráng.
Tả Thiệu Khanh lần đầu tiên tham gia chiến tranh, tận mắt nhìn thấy tình cảnh rung động này so với bất luận văn tự gì đều có sức thuyết phục hơn.
Đường thủy giữa hai nước đã bị vô số thương nhân biển lần mò tìm kiếm, có bản đồ hàng hải rõ ràng nhất.
Giữa đường nếu gặp phải đội thuyền nước Hỏa La, đều bị Lục Tranh giữ lại, thông thường hắn sẽ ném những thương nhân này lên hải đảo không người, tước thuyền và đồ ăn của bọn họ, tùy ý bọn họ tự sanh tự diệt.
Trong đêm ngày thứ mười rời cảng, đoàn người gặp phải gió bão, so với bão của tất cả vùng duyên hải từng gặp phải, gió bão trên biển cả càng mạnh mẽ đáng sợ hơn.
Sóng biển trào dâng nâng thuyền, va đập từng chiếc thuyền lắc lư trái phải, nếu như đội thuyền lại nhỏ một chút, chỉ sợ căn bản không cách nào chống lại bọt sóng như vậy.
Giờ phút này, Tả Thiệu Khanh rốt cục nhận thức được biển cả nguy hiểm, so với hải tặc, những gió bão thiên nhiên này, con người rõ ràng càng thêm nhỏ bé hơn.
Giằng co một đêm, ngày hôm sau lại là một ngày nắng, đợi kiểm kê xong nhân số, Đại Ương bên này mất tích hơn mười thủy sư, mà Bắc Địch bên kia mới thiếu hai người.
Tả Thiệu Khanh nhìn thấy lan can năm chiếc thuyền kia suýt nữa bị tách đứt, không thể không thừa nhận, chỗ sức lực lớn còn rất nhiều, ít nhất tính khả thi bị gió thổi đi nhỏ hơn nhiều.
Ngày này, bọn họ dừng chân ở một hòn đảo, tìm được một hồ nước ngọt bổ sung một chút nước, hái một chút quả dại rau dại.
Liên tục ở luôn đi trên thuyền, phương diện ăn uống thật sự khiến người không thể chịu nổi.
Ăn xong bữa tối, Lục Tranh kéo Tả Thiệu Khanh đi vào chỗ sâu nhất trong khu rừng nhiệt đới.
“Chúng ta đi như vậy thật sự không có vấn đề?” Vừa nhìn thì biết Lục Tranh tính toán chủ ý gì, Tả Thiệu Khanh nhéo thắt lưng hắn tươi cười phơi phới.
Lục Tranh đáp trả lại y một ánh mắt tràn đầy … dục vọng, kéo y đi đến hồ buổi chiều hắn tìm thấy.
Chỗ này không giống với nơi lúc trước bọn họ đóng quân, mặt hồ dưới ánh trăng hiện ra màu xanh da trời, bên cạnh hồ là bãi cỏ màu xanh biếc, trong hồ còn có một gốc cổ thụ cực lớn, cành lá rậm rạp.
“Thật xinh đẹp, giống như toàn bộ vùng ao hồ này đều là vì cái cây kia mà sinh.”
Lục Tranh đè người dưới thân, vừa hôn…môi y, vừa xé… kéo quần áo y, giọng khàn khàn nói: “Lúc này, chúng ta không phải nên làm một chút việc tốt đẹp hơn sao?”
“Ha ha… ngày đẹp cảnh đẹp, xác thực vốn nên như vậy.” Tả Thiệu Khanh chủ động ôm cổ Lục Tranh, đưa lên cặp môi đỏ mọng của mình.
Hai người cũng không dự định lăn lộn cả đêm, sau khi kích tình thối lui, ôm nhau ngắm trăng một lát thì chuẩn bị trở về.
Lục Tranh ôm người đi về phía bên cạnh hồ, xé một khúc tay áo áo trong làm khăn vải, làm… ướt lau sạch sẽ thân thể hai người.
“Nhanh nhìn, trên cây kia phải hay không mọc ra thứ gì đó?” Tả Thiệu Khanh chỉ vào trong hồ hỏi.
Lục Tranh buộc xong dây lưng, thuận theo ngón tay y nhìn qua, dưới ánh trăng màu bạc, trên tán cây cực lớn kia hình như có ánh sáng màu đỏ gì đó, từ xa nhìn qua, xác thực giống như là mọc ở trên cây.
“Đi qua xem thử?” Lục Tranh hỏi.
Tả Thiệu Khanh suy nghĩ một chút, vẫn là bỏ đi, mục đích chuyến đi này của bọn họ rất quan trọng, không cho phép có một chút mạo hiểm.
Lục Tranh đẩy y ra sau một bước: “Em chờ ở chỗ này, bản công đi xem.” Nói xong không đợi Tả Thiệu Khanh phản ứng liền điểm nhẹ trên bãi cỏ, giẫm lên hồ nước bay qua.
/268
|