“Phạm Sâm, đã dẫn người về rồi? Lần này hành động thật chậm!” Một hiến binh thủ vệ trực ban trước tòa kiến trúc đó nói với sang đây, “Trưởng quan Lott bảo cậu sau khi trở về thì đến chỗ ngài báo cáo!”
“Không cần đâu! Tôi đã đến rồi!” Âm thanh thở dốc nặng nề truyền tới từ bên cạnh, nghiêng đầu nhìn, một người đàn ông thân hình mập mạp đang bước nhanh lại đây, sau đó nâng tay, bốp một tiếng quăng một cái tát cho quân quan tên Phạm Sâm, vừa khéo chính là vị làm khó bọn Phỉ Vô Thuật trước đó.
Vị trưởng quan Lott hùng hùng hổ hổ mắng một trận, chỉ bộ dạng nhẹ nhàng thoải mái của mấy người Tần Dực, quát mắng: “Bọn họ là nghi phạm! Nghi phạm! Còng cậu mang đi đâu? Còng đâu! Lời tôi nói với cậu cậu quên hết rồi phải không! Có phải cậu muốn xem họ như cha cúng bái mới vừa lòng thỏa dạ? Còn ngây ra đó làm gì? Còng vào! Cậu điếc hay sao! Quả thật là phế vật vô dụng!”
“Vâng, trưởng quan!” Nén đau đớn như lửa trên mặt, vẻ âm độc trong mắt Phạm Sâm càng đậm, nếu không phải lão già này nhiều chuyện, sao gã lại chọc phải đám người Phỉ Vô Thuật.
Trò vặt giả tạo chứng cớ vu cáo hãm hại này họ chơi nhiều rồi, nhưng Phạm Sam đột nhiên cảm thấy, lần này có lễ gã thật sự tiêu rồi… trời biết lão già này nghĩ sao lại muốn đi giày vò mấy người Phỉ Vô Thuật, vừa không thể tổn thương đến tính mạng, vừa muốn giày vò thật dữ, có lẽ lại là muốn lấy lòng ai__ chết tiệt, chỗ tốt là lão ta chiếm, oan ức lại là gã gánh!
Nén giận lấy còng điện từ ra, gã đi tới trước mặt Tần Dực, há há miệng, nhưng không biết phải nên nói gì.
Gã không biết, trong thế giới tinh thần của người trước mặt, có một tinh thần thể suy yếu một chút tự giác suy yếu cũng không có đang nhảy lên nhảy xuống.
“Nhìn cái này thật sự hoài niệm mà.” Phỉ Vô Thuật vui vẻ chia sẻ ký ức lúc nhỏ của y với Tần Dực, chỉ chỉ trỏ trỏ còng điện từ, “Thứ này đeo lên tay và chân, là pháp bảo hàng đầu để rèn luyện thể năng, tiện lợi đơn giản. Trong nhà tôi còn có mấy cái kích cỡ khác nhau, gần như đã đi theo tôi tới lớn.”
Y thúc giục: “Mau mang vào mang vào, rất vui đó.”
Thế là Phạm Sâm ngây ngốc nhìn Tần Dực tự lấy còng qua, đeo lên tay bấm lại, đeo lên chân bấm lại, động tác cẩn thận, giống như đang đeo một món trang sức bình thường.
Mẹ nó sao bây giờ lại nghe lời như vậy?!
“Mau để gã mở công tắc của nó, có thể vặn tới mức lớn nhất!” Phỉ Vô Thuật thấy trang bị lúc nhỏ, lập tức vô cùng thân cận, hưng phấn thúc giục.
Tần Dực nâng mắt, hạ lệnh với tên Phạm Sâm đã ngây dại: “Mở công tắc, chỉnh lên mức lớn nhất.”
Sau khi giống như con rối bị giật dây, một chỉ lệnh một hành động hoàn thành yêu cầu của Tần Dực, Phạm Sâm mới dần tìm về lý trí, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Dực một cái, quay người đeo lên cho bọn Lallot.
Giữa còng điện từ sẽ sinh ra lực hút cực lớn, người đeo nó thời thời khắc khắc phải cố sức tách hai tay và hai chân ra, mới có thể không khiến còng dính vào nhau. Một khi còng dính lại, bản thân còng sẽ sinh ra dòng điện lưu cực lớn, nếu thời gian kéo dài, có thể thiêu một người thành than.
Tần Dực cảm thụ hai tay và hai chân dưới tác dụng của còng không ngừng hút vào nhau, ghét bỏ nhíu mày: “Không hề thú vị như cậu nói.”
“Đó là vì ở đây không có thứ khác thôi.” Phỉ Vô Thuật hoài niệm nói, “Năm đó dùng đồ ăn vặt dạng hạt đặt ở cạnh còng, sau đó thả lỏng cổ tay, còng hút vào nhau cái cụp, vỏ hạt sẽ bị bóp vỡ. Rất thuận tiện đấy. Tiểu Dực Dực chúng ta sau khi ra ngoài sẽ thử nhé?”
“…” Sao hắn lại đi thử nghe lời Phỉ Vô Thuật? Đeo cái còng điện từ gì đó…
Tần Dực đột nhiên cảm thấy, mình phải nên phản tỉnh sâu sắc một chút.
Nhóm hiến binh Phạm Sâm đã đeo xong còng điện từ cho mấy người Lallot, nhưng quay đầu nhìn lại, những tên sau khi đã đeo còng đó, vẫn nên là tư thế gì thì vẫn tư thế đó, giống như trên tứ chi chỉ dính một cọng lông vũ, không nhìn ra chút áp lực nào.
Xem còng điện từ thành đồ chơi sao? Khó trách thái độ phối hợp như thế.
Lòng Phạm Sâm càng lúc càng trầm trọng… thực lực thế này, đã đến đây vẫn an nhiên tự tại không nóng không vội __ nếu còn không đoán ra thân phận của mấy người này không bình thường thì đầu gã thật sự bị lừa đá rồi! Khó trách lão già dặn dò không thể tổn thương tính mạng!
Nếu những người này mất mạng, chỉ sợ đám người họ cũng ăn đủ, nhưng nếu chỉ là chịu chút giày vò, lão già đã lấy lòng được người muốn lấy lòng, tự nhiên có người che chở, mà những người trực tiếp hành động như họ, chính là người cuối cùng bị ném ra chịu oan!
Ngồi trên vị trí đội trưởng hiến binh không lớn không nhỏ này, âm mưu tăm tối đã thấy sao có thể ít được? Lúc trước ở bệnh viện, là vì quyền uy chưa từng bị khiêu chiến bị hung hăng quét xuống đất, nhất thời thẹn quá hóa giận xúc động mù đầu mới không nhìn rõ sự thật, mà bây giờ đã bình tĩnh lại, ý thức được khoảng cách xong cũng không còn muốn đòi nợ với đám người Phỉ Vô Thuật nữa, lúc này Phạm Sâm mới ngộ ra, gã bị lão già lợi dụng rồi!
“Dẫn vào phòng đơn đi, chào hỏi cho kỹ.” Âm dương quái khí để lại một câu, trưởng quan Lott ưỡn cái bụng bự trở về phòng làm việc, “Nhớ giao băng ghi hình sang.”
“Vâng, trưởng quan.” Phạm Sâm ánh mắt âm lạnh nhìn Lott đi, ghi hình sao? Gã sẽ ngốc tới mức quay lại thứ có thể chỉ rõ tội chứng của mình rồi giao ra sao? Gã là loại người tự đào mồ chôn mình sao? Người ở sở thẩm lý, ai không mọc bảy tám cái tâm nhãn luân phiên dùng? Muốn lợi dụng ai, đều có mạo hiểm.
Mạc Sinh vẫn luôn quan sát biểu cảm Phạm Sâm, lúc này bất giác cười lên, ái chà ái chà, vị trưởng quan tiên sinh này tựa hồ dự định bỏ ám phò minh rồi.
Lallot mỉm cười, lại đặt một con bài lên tâm lý Phạm Sâm: “Không đến một tiếng, sẽ có người tới đón chúng tôi đi. Trong thời gian ngắn ngủi này, tôi cho là đội trưởng Phạm Sâm nguyện ý cung cấp nơi nghỉ chân cho chúng tôi chứ? Trước đó đều là hiểu lầm, sau khi nhìn thấy vị trưởng quan Lott đó, chúng tôi hiểu rất rõ điểm này.”
Loại nhân vật mượn thế hống hách, thấy nhiều rồi, ngay cả tâm tư tính toán cũng lười nổi lên. Huống chi, ngược lại là Tần đại thiếu cho gã một lần giáo huấn, Lallot chớp mắt, nơi trang nghiêm như sở thẩm lý này cũng không thiếu những xung đột tranh chấp…
Hắn nhìn Mạc Sinh bên cạnh cười đến phong lưu ngả ngớn, xem ra họ nghĩ tới cùng một thứ.
Phỉ Vô Thuật trong thế giới tinh thần chỉ điểm núi sông: “Tôi dám đánh cược, hai người họ tuyệt đối đang bắt đầu tính kế sở thẩm lý! Trong này nếu có người của chúng tôi, về sau ở tinh cầu thủ đô cũng có thể hành tẩu thoải mái hơn.”
Trong ngữ khí Tần Dực có mấy phần kỳ dị: “Tôi lại cảm thấy, tài nguyên lớn nhất không phải những cái này. Mà là phạm nhân bị giam trong nhà giam ngầm.”
Phạm nhân trong này không phải giết người cướp của bình thường là có thể vào được, có tên nào không phải là thiên tài từng khuấy gió tạo mưa ở các lĩnh vực trong liên bang? Cũng chỉ có người như thế, mới có tư cách bị đưa vào đây tiến hành thẩm lý.
Thiên tài luôn mang theo một kiểu điên cuồng nào đó, cho nên sẽ làm ra rất nhiều chuyện không dung giá trị quan của nhân loại bình thường xã hội bình thường. Nhưng pháp luật của liên bang là xây dựng cho người bình thường, tuy những người này không cảm thấy bản thân mình sai, nhưng vẫn vì thế mà vi phạm luật pháp, sau đó bị bắt giữ, trải qua phần đời còn lại dưới mặt đất không thấy ngày mai.
“Tiểu Dực Dực anh nói không sai!” Phỉ Vô Thuật ao ước nghĩ, “Mấy thiên tài này là tài phú lớn nhất.”… Nhưng nếu muốn nắm giữ sức mạnh này, vấn đề phải giải quyết vẫn rất nhiều rất nhiều.
Chẳng hạn nhà giam ngầm nằm ở tinh cầu thủ đô này, được gọi là nhà giam vững chắc kiên cố nhất toàn liên bang, y lấy cái gì để giúp nhân tài vượt ngục?
Chẳng hạn trong nhà giam tất nhiên có phạm nhân cùng hung cực ác tội không thể tha, nếu vì sơ sót của y mà khiến kẻ đó chạy thoát, sau đó khiến dân chúng vô tội chìm vào nguy cơ, Phỉ Vô Thuật cho rằng mình không cách nào xem như không thấy.
…
Là phỉ đầu tương lai của Phỉ gia, y thật sự rất muốn có nhóm thiên tài này, chẳng qua quá nghìn lẻ một đêm không phải sao?
Thế là nằm mơ giữa ban ngày một hồi, Phỉ Vô Thuật vẫn thành thành thật thật trở về hiện thực: “Chẳng qua cái này chỉ có thể nghĩ, trừ khi ngày nào đó liên bang bị phá, nếu không thật sự không thể nào.”
Tần Dực bình tĩnh biểu đạt sự kinh ngạc của mình: “Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, cậu lại suy nghĩ nhiều như thế.”
Tiểu Dực Dực anh đang chế nhạo tôi không chịu khó nỗ lực sao? Muốn cười tôi ngốc đúng không? Phỉ Vô Thuật nghiến răng, nói không chừng thật sự có một ngày bản thân sẽ lôi kéo được mấy người này vào tay, đến khi đó xem anh còn có gì để nói!
Chỉ là lời bực bội tiện mồm nói ra, bản thân Phỉ Vô Thuật cũng không tin tưởng, lời này có ngày thành hiện thực.
Trong ánh mắt nghi hoặc của đồng nghiệp, Phạm Sâm dẫn mấy người họ vào một phòng tạm giam sạch sẽ.
So với mấy căn phòng tung tóe máu ven đường, ở đây quả thật hoàn cảnh cực tốt. Đại khái là dùng để tạm giam phạm nhân kiểu như lừa đảo tài chính gì đấy, dù sao liên bang vẫn cần đào ra những khoảng lớn bị họ cuỗm đi đang giấu ở đâu.
Ban đầu tự nhiên là chiêu đãi ôn hòa.
Xua mấy đồng nghiệp theo thói quen muốn góp vui giáo huấn nghi phạm đi, Phạm Sâm đóng cửa lại, liền quả quyết cong lưng với mấy người.
“Lúc trước là tôi mắt kém, mạo phạm các vị, thật sự rất xin lỗi.” Gã nói chuyện cực kỳ thành khẩn, cứ như đây là lời tâm phế của gã, “Xin các vị tha thứ sự bất kính của tôi trước đó. Trong một tiếng này, tôi lấy tính mạng của mình ra bảo đảm, ai cũng không thể bước vào căn phòng này quấy nhiễu các vị.”
Cái tên Lott đó tuyệt đối sẽ phái kẻ chuyên dụng hình tới, ý của Phạm Sâm là sẽ cản những người này lại, chỉ cầu cuối cùng mấy người Lallot sẽ không truy cứu chuyện ở bệnh viện nữa.
Gã đây là đang cược ánh mắt mình, nếu mấy người Lallot thật sự đúng như gã đoán, vậy thì gã sẽ không bị xem thành kẻ gánh tội tùy tiện bị hy sinh. Nhưng nếu thế lực sau lưng mấy người Lallot không thể so với thế lực sau lưng Lott, vậy thì lúc này gã ra mặt bảo vệ họ, sau đó tất nhiên không có trái ngọt ăn.
Đây là dùng tính mạng gia sản đặt cược bên phía nhóm Lallot, thông qua phương thức này, Phạm Sâm biểu hiện ra thành ý của mình.
Gã chỉ là một nhân vật nhỏ cáo mượn oai hùng hoành hành bá đạo, làm qua rất nhiều chuyện xấu hại người, tuy không tính là đại gian đại ác, nhưng vẫn có lúc hại người khác tan nhà nát cửa. Gã sẽ không biện giải cho mình rằng đó chỉ là phụng mệnh hành sự, gã cũng không cảm thấy phụng mệnh hành sự có gì không đúng, gã chỉ muốn sống tốt, muốn hưởng thụ.
Cùng lắm là một người ích kỷ chỉ biết lo cho mình.
Muốn sống tốt tiền đề là phải sống trước đã, cho nên dù phụng mệnh hành sự cũng có thể có bàn tính nhỏ của mình.
Gã phát hiện người đắc tội trước đó là người gã không thể đắc tội, mà dường như gã đã bị cấp trên của mình xem là con cờ vứt bỏ, lúc này gã liền bắt đầu nỗ lực túm lấy cọng cỏ cuối cùng, giành lấy cơ hội sống. Ai bảo gã chỉ là một nhân vật nhỏ bị cấp trên tùy tiện là có thể quyết định sống chết?
Mạc Sinh cong mắt hoa đào, một điều hắn vẫn rất tự tin chính là, hắn có thể phân biệt được cảm xúc biến hóa nhỏ nhất trên mặt người khác, từ đó suy đoán nội tâm người đó. Đây là một kỹ năng mà nhân viên tình báo ưu tú cần phải có, nói ngắn gọn là sát ngôn quan sắc.
Lúc này hắn cười, dùng ngữ điệu dễ nghe chuyên dụ dỗ con gái, khi dụ dỗ người ta trở quẻ đồng dạng cũng dễ nghe: “Chuyện trước đó, chúng tôi đều sẽ không tính toán. Nhưng, tôi muốn hỏi anh một vấn đề.”
Hắn chậm rãi nói: “Anh có từng suy nghĩ, trở thành trưởng quan của trưởng quan hiện tại… có lẽ lại tiến thêm một bước hoặc thậm chí mười bước, chưa?”
Phạm Sâm sửng sốt một giây, sau khi hiểu rõ hàm ý của Mạc Sinh, gã trợn tròn mắt, giống như muốn xác nhận hàm ý đó.
Trong ánh mắt không thể tin nổi của Phạm Sâm, Mạc Sinh khẽ gật đầu: “Tốt lắm, xem ra chúng ta có thể đạt được thống nhất, nhưng hiện tại quan trọng nhất là bên ngoài…” Hắn chỉ chỉ cửa, hiện tại đã có thể nghe thấy tiếng bước chân cồm cộp trầm nặng của một hàng người tới đây.
Ngón tay đang rũ bên người có chút run rẩy, Phạm Sâm cong lưng thật sâu, sau đó đứng thẳng dậy, chỉnh lý lại áo mũ, mở cửa bước ra ngoài.
Gã có dự cảm, con đường của mình sẽ không bị đứt đoạn ở đây, mà sẽ kéo dài tới nơi xa hơn.
“Tiếp theo, chính là đợi mấy ông già trong nhà tới ra sức.” Mạc Sinh duỗi lưng biếng nhác, “Cái nơi âm u thế này, thật sự không muốn ở lại lâu.”
Mà mấy ông già trong miệng Mạc Sinh, hiện tại đang nện bước mạnh mẽ, được dẫn tới phòng chờ ở nơi làm việc của thượng tướng Tiger.
“Tiger đâu!”
Nhân viên văn chức dẫn đường run run rẩy rẩy bởi giọng nói ồm ồm này: “Thượng tướng Tiger đang ở cùng vị khách tới trước…”
“Có người xếp trước ông?” Ông già trợn to mắt, lập tức lớn giọng, thô lỗ gầm to.
“Cái tên khốn già không nghiêm Tiger! Mau lăn ra đây cho ông! Cư nhiên dám ra tay với con trai ông! Con tôi làm gì ông hả! Bây giờ người còn nằm trong bệnh viện, ông đã phái người tới bắt đi đúng không! Ông muốn nhìn Phỉ gia tôi đoạn tử tuyệt tôn phải không! Ông không ra đây nói rõ ràng, hôm nay tôi nện ông xuống dưới một mẫu ba phân đất!”
“Quý ngài đây, tướng quân đang tiếp khách, xin ngài bình tĩnh kiên nhẫn chờ một chút…” Nhân viên văn chức tiếp đón vội muốn khóc, liên bang này sao lại có người dám mở miệng nói tục vô lễ cỡ này ở chỗ của thượng tướng chứ.
Trời biết tại sao thượng tướng Tiger muốn thả loại thô lỗ này vào!
“Đợi một chút?” Người đó hung tợn trừng nhân viên văn chức một cái, tức muốn nổ phổi, “Bảo ông đây làm sao mà đợi! Con cậu vào tù cậu bình tâm tĩnh khí cho tôi xem thử!” Ông vô cùng đau đớn gào lên, “Con ông đây còn đang nằm trên giường bệnh đấy! Đã bị mấy kẻ không có nhân tính các người cưỡng chế mang đi! Con đã xảy ra chuyện, ông làm sao ngồi yên nổi! Làm cha đau lòng con trai có gì không đúng!”
Nhân viên bị khí thế cuồng bạo như mãnh thú của người trước mặt dọa lui một bước, trong lòng ủy khuất lầm bầm mình còn chưa kết hôn chưa có con đâu.
Không có sự ngăn cản của nhân viên, hoàn toàn không cảm thấy loại khí thế côn đồ này mất mặt cỡ nào, người đó xé họng bắt đầu gào: “Tiger con rùa rút đầu dám làm không dám nhận! Tiếp khách? Có khách nào cao quý hơn ông đây! Mẹ nó thằng nhãi nào cản trước mặt ông? Ra đây hết cho ông! Hôm nay ông nhất định phải nói cho ra lẽ!”
“Phỉ Đồ, đều đã làm cha rồi, một thân thổ phỉ vô lại của ông khi nào mới có thể thu liễm lại được?” Bước ra là một người đàn ông trung niên, mặt mũi cương nghị, hai bên tóc mai đã hơi pha sương, nhưng lúc này ánh mắt ông lại giở khóc giở cười đầy bất đắc dĩ, “Ông dù sao cũng là một gia chủ, hiện tại bày vẻ thế này, có gì khác biệt với lưu manh vô lại trên đường?”
Phỉ Đồ cười hề hề, biểu cảm chuyển biến nhanh chóng hoàn toàn nhìn không ra sự cuồng bạo trước đó, ông liếc liếc người đó, cười gian nói: “Nhưng chiêu này luôn rất hữu dụng không phải sao? Nếu không ông có ra nhanh thế không?”
“Hiện tại người đã ra rồi, mau nói rõ cho ông nghe!” Phỉ Đồ không chút khách khí vỗ bàn, “Con trai nhà tôi còn đang ở trong sở thẩm lý xú danh vang xa của mấy người, ông gấp! Gấp muốn chết!”
“Tôi quả thật không biết chuyện này.” Tiger cười khổ, nhưng ông cũng có thể đoán được một hai, sợ là nhóm Phỉ Vô Thuật đắc tội một vài người của sở thẩm lý, nên mới bị xách đi ‘giáo huấn giáo huấn’. Sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, nhiều nhất là ăn chút khổ__ nhưng với cá tính của mấy thằng nhóc đó, ai chịu khổ của ai còn chưa nhất định.
Đau đầu nhìn Phỉ Đồ không đạt mục đích quyết không thôi, trong lòng Tiger đặc biệt bực bội, mấy tên sở thẩm lý, có phải thiếu quản thúc quá, càng lúc càng tùy ý không kiêng kỵ? Xem đi xem đi, bây giờ chọc ra phiền phức lớn rồi!
“Nếu thượng tướng không để ý, tôi có thể đến sở thẩm lý một chuyến, dẫn họ ra ngoài.”
Người nói chuyện là chàng trai đứng sau Tiger, quân hàm trên vai là trung tá, hắn mỉm cười với Phỉ Đồ, “Nên làm sao xử lý những người lạm dụng chức quyền, cái này có thể bàn luận sau, nhưng chuyện gấp lúc này, là phải nhanh chóng dẫn người ra khỏi đó.”
Phỉ Đồ mặt mày hớn hở: “Tên nhóc này không tồi, trực tiếp bắt được trọng điểm! Thủ hạ của cái tên già không nghiêm ông vẫn có được nhân tài có con mắt!”
Tiger ấn lại huyệt thái dương đang giần giật, khoác tay với người sau lưng: “Thanh Lưu, cậu đi một chuyến. Mang theo mệnh lệnh của tôi.”
“Vâng, thượng tướng.”
Nhìn người bước nhanh đi, Phỉ Đồ mới tươi cười ghé lại gần Tiger.
“Còn chuyện gì nữa?” Mang theo cảnh giác cùng với cảm giác bất lực đã sớm dự liệu được, Tiger sâu sắc cảm thấy tinh thần mệt mỏi nhìn Phỉ Đồ, “Nói đi.” Sớm nói sớm xua ôn thần này đi.
Phỉ Đồ xoa xoa ngón tay: “Lần này là sai sót của quân đội các ông đúng không? Chúng ta tới bàn vấn đề bồi thường thôi.”
“…” Tiger phát thệ, đợi Phỉ Đồ đi rồi, ông lập tức hạ lệnh chỉnh đốn thanh trừng kỷ cương sở thẩm lý! Thật sự quá không ra gì!
“Không cần đâu! Tôi đã đến rồi!” Âm thanh thở dốc nặng nề truyền tới từ bên cạnh, nghiêng đầu nhìn, một người đàn ông thân hình mập mạp đang bước nhanh lại đây, sau đó nâng tay, bốp một tiếng quăng một cái tát cho quân quan tên Phạm Sâm, vừa khéo chính là vị làm khó bọn Phỉ Vô Thuật trước đó.
Vị trưởng quan Lott hùng hùng hổ hổ mắng một trận, chỉ bộ dạng nhẹ nhàng thoải mái của mấy người Tần Dực, quát mắng: “Bọn họ là nghi phạm! Nghi phạm! Còng cậu mang đi đâu? Còng đâu! Lời tôi nói với cậu cậu quên hết rồi phải không! Có phải cậu muốn xem họ như cha cúng bái mới vừa lòng thỏa dạ? Còn ngây ra đó làm gì? Còng vào! Cậu điếc hay sao! Quả thật là phế vật vô dụng!”
“Vâng, trưởng quan!” Nén đau đớn như lửa trên mặt, vẻ âm độc trong mắt Phạm Sâm càng đậm, nếu không phải lão già này nhiều chuyện, sao gã lại chọc phải đám người Phỉ Vô Thuật.
Trò vặt giả tạo chứng cớ vu cáo hãm hại này họ chơi nhiều rồi, nhưng Phạm Sam đột nhiên cảm thấy, lần này có lễ gã thật sự tiêu rồi… trời biết lão già này nghĩ sao lại muốn đi giày vò mấy người Phỉ Vô Thuật, vừa không thể tổn thương đến tính mạng, vừa muốn giày vò thật dữ, có lẽ lại là muốn lấy lòng ai__ chết tiệt, chỗ tốt là lão ta chiếm, oan ức lại là gã gánh!
Nén giận lấy còng điện từ ra, gã đi tới trước mặt Tần Dực, há há miệng, nhưng không biết phải nên nói gì.
Gã không biết, trong thế giới tinh thần của người trước mặt, có một tinh thần thể suy yếu một chút tự giác suy yếu cũng không có đang nhảy lên nhảy xuống.
“Nhìn cái này thật sự hoài niệm mà.” Phỉ Vô Thuật vui vẻ chia sẻ ký ức lúc nhỏ của y với Tần Dực, chỉ chỉ trỏ trỏ còng điện từ, “Thứ này đeo lên tay và chân, là pháp bảo hàng đầu để rèn luyện thể năng, tiện lợi đơn giản. Trong nhà tôi còn có mấy cái kích cỡ khác nhau, gần như đã đi theo tôi tới lớn.”
Y thúc giục: “Mau mang vào mang vào, rất vui đó.”
Thế là Phạm Sâm ngây ngốc nhìn Tần Dực tự lấy còng qua, đeo lên tay bấm lại, đeo lên chân bấm lại, động tác cẩn thận, giống như đang đeo một món trang sức bình thường.
Mẹ nó sao bây giờ lại nghe lời như vậy?!
“Mau để gã mở công tắc của nó, có thể vặn tới mức lớn nhất!” Phỉ Vô Thuật thấy trang bị lúc nhỏ, lập tức vô cùng thân cận, hưng phấn thúc giục.
Tần Dực nâng mắt, hạ lệnh với tên Phạm Sâm đã ngây dại: “Mở công tắc, chỉnh lên mức lớn nhất.”
Sau khi giống như con rối bị giật dây, một chỉ lệnh một hành động hoàn thành yêu cầu của Tần Dực, Phạm Sâm mới dần tìm về lý trí, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Dực một cái, quay người đeo lên cho bọn Lallot.
Giữa còng điện từ sẽ sinh ra lực hút cực lớn, người đeo nó thời thời khắc khắc phải cố sức tách hai tay và hai chân ra, mới có thể không khiến còng dính vào nhau. Một khi còng dính lại, bản thân còng sẽ sinh ra dòng điện lưu cực lớn, nếu thời gian kéo dài, có thể thiêu một người thành than.
Tần Dực cảm thụ hai tay và hai chân dưới tác dụng của còng không ngừng hút vào nhau, ghét bỏ nhíu mày: “Không hề thú vị như cậu nói.”
“Đó là vì ở đây không có thứ khác thôi.” Phỉ Vô Thuật hoài niệm nói, “Năm đó dùng đồ ăn vặt dạng hạt đặt ở cạnh còng, sau đó thả lỏng cổ tay, còng hút vào nhau cái cụp, vỏ hạt sẽ bị bóp vỡ. Rất thuận tiện đấy. Tiểu Dực Dực chúng ta sau khi ra ngoài sẽ thử nhé?”
“…” Sao hắn lại đi thử nghe lời Phỉ Vô Thuật? Đeo cái còng điện từ gì đó…
Tần Dực đột nhiên cảm thấy, mình phải nên phản tỉnh sâu sắc một chút.
Nhóm hiến binh Phạm Sâm đã đeo xong còng điện từ cho mấy người Lallot, nhưng quay đầu nhìn lại, những tên sau khi đã đeo còng đó, vẫn nên là tư thế gì thì vẫn tư thế đó, giống như trên tứ chi chỉ dính một cọng lông vũ, không nhìn ra chút áp lực nào.
Xem còng điện từ thành đồ chơi sao? Khó trách thái độ phối hợp như thế.
Lòng Phạm Sâm càng lúc càng trầm trọng… thực lực thế này, đã đến đây vẫn an nhiên tự tại không nóng không vội __ nếu còn không đoán ra thân phận của mấy người này không bình thường thì đầu gã thật sự bị lừa đá rồi! Khó trách lão già dặn dò không thể tổn thương tính mạng!
Nếu những người này mất mạng, chỉ sợ đám người họ cũng ăn đủ, nhưng nếu chỉ là chịu chút giày vò, lão già đã lấy lòng được người muốn lấy lòng, tự nhiên có người che chở, mà những người trực tiếp hành động như họ, chính là người cuối cùng bị ném ra chịu oan!
Ngồi trên vị trí đội trưởng hiến binh không lớn không nhỏ này, âm mưu tăm tối đã thấy sao có thể ít được? Lúc trước ở bệnh viện, là vì quyền uy chưa từng bị khiêu chiến bị hung hăng quét xuống đất, nhất thời thẹn quá hóa giận xúc động mù đầu mới không nhìn rõ sự thật, mà bây giờ đã bình tĩnh lại, ý thức được khoảng cách xong cũng không còn muốn đòi nợ với đám người Phỉ Vô Thuật nữa, lúc này Phạm Sâm mới ngộ ra, gã bị lão già lợi dụng rồi!
“Dẫn vào phòng đơn đi, chào hỏi cho kỹ.” Âm dương quái khí để lại một câu, trưởng quan Lott ưỡn cái bụng bự trở về phòng làm việc, “Nhớ giao băng ghi hình sang.”
“Vâng, trưởng quan.” Phạm Sâm ánh mắt âm lạnh nhìn Lott đi, ghi hình sao? Gã sẽ ngốc tới mức quay lại thứ có thể chỉ rõ tội chứng của mình rồi giao ra sao? Gã là loại người tự đào mồ chôn mình sao? Người ở sở thẩm lý, ai không mọc bảy tám cái tâm nhãn luân phiên dùng? Muốn lợi dụng ai, đều có mạo hiểm.
Mạc Sinh vẫn luôn quan sát biểu cảm Phạm Sâm, lúc này bất giác cười lên, ái chà ái chà, vị trưởng quan tiên sinh này tựa hồ dự định bỏ ám phò minh rồi.
Lallot mỉm cười, lại đặt một con bài lên tâm lý Phạm Sâm: “Không đến một tiếng, sẽ có người tới đón chúng tôi đi. Trong thời gian ngắn ngủi này, tôi cho là đội trưởng Phạm Sâm nguyện ý cung cấp nơi nghỉ chân cho chúng tôi chứ? Trước đó đều là hiểu lầm, sau khi nhìn thấy vị trưởng quan Lott đó, chúng tôi hiểu rất rõ điểm này.”
Loại nhân vật mượn thế hống hách, thấy nhiều rồi, ngay cả tâm tư tính toán cũng lười nổi lên. Huống chi, ngược lại là Tần đại thiếu cho gã một lần giáo huấn, Lallot chớp mắt, nơi trang nghiêm như sở thẩm lý này cũng không thiếu những xung đột tranh chấp…
Hắn nhìn Mạc Sinh bên cạnh cười đến phong lưu ngả ngớn, xem ra họ nghĩ tới cùng một thứ.
Phỉ Vô Thuật trong thế giới tinh thần chỉ điểm núi sông: “Tôi dám đánh cược, hai người họ tuyệt đối đang bắt đầu tính kế sở thẩm lý! Trong này nếu có người của chúng tôi, về sau ở tinh cầu thủ đô cũng có thể hành tẩu thoải mái hơn.”
Trong ngữ khí Tần Dực có mấy phần kỳ dị: “Tôi lại cảm thấy, tài nguyên lớn nhất không phải những cái này. Mà là phạm nhân bị giam trong nhà giam ngầm.”
Phạm nhân trong này không phải giết người cướp của bình thường là có thể vào được, có tên nào không phải là thiên tài từng khuấy gió tạo mưa ở các lĩnh vực trong liên bang? Cũng chỉ có người như thế, mới có tư cách bị đưa vào đây tiến hành thẩm lý.
Thiên tài luôn mang theo một kiểu điên cuồng nào đó, cho nên sẽ làm ra rất nhiều chuyện không dung giá trị quan của nhân loại bình thường xã hội bình thường. Nhưng pháp luật của liên bang là xây dựng cho người bình thường, tuy những người này không cảm thấy bản thân mình sai, nhưng vẫn vì thế mà vi phạm luật pháp, sau đó bị bắt giữ, trải qua phần đời còn lại dưới mặt đất không thấy ngày mai.
“Tiểu Dực Dực anh nói không sai!” Phỉ Vô Thuật ao ước nghĩ, “Mấy thiên tài này là tài phú lớn nhất.”… Nhưng nếu muốn nắm giữ sức mạnh này, vấn đề phải giải quyết vẫn rất nhiều rất nhiều.
Chẳng hạn nhà giam ngầm nằm ở tinh cầu thủ đô này, được gọi là nhà giam vững chắc kiên cố nhất toàn liên bang, y lấy cái gì để giúp nhân tài vượt ngục?
Chẳng hạn trong nhà giam tất nhiên có phạm nhân cùng hung cực ác tội không thể tha, nếu vì sơ sót của y mà khiến kẻ đó chạy thoát, sau đó khiến dân chúng vô tội chìm vào nguy cơ, Phỉ Vô Thuật cho rằng mình không cách nào xem như không thấy.
…
Là phỉ đầu tương lai của Phỉ gia, y thật sự rất muốn có nhóm thiên tài này, chẳng qua quá nghìn lẻ một đêm không phải sao?
Thế là nằm mơ giữa ban ngày một hồi, Phỉ Vô Thuật vẫn thành thành thật thật trở về hiện thực: “Chẳng qua cái này chỉ có thể nghĩ, trừ khi ngày nào đó liên bang bị phá, nếu không thật sự không thể nào.”
Tần Dực bình tĩnh biểu đạt sự kinh ngạc của mình: “Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, cậu lại suy nghĩ nhiều như thế.”
Tiểu Dực Dực anh đang chế nhạo tôi không chịu khó nỗ lực sao? Muốn cười tôi ngốc đúng không? Phỉ Vô Thuật nghiến răng, nói không chừng thật sự có một ngày bản thân sẽ lôi kéo được mấy người này vào tay, đến khi đó xem anh còn có gì để nói!
Chỉ là lời bực bội tiện mồm nói ra, bản thân Phỉ Vô Thuật cũng không tin tưởng, lời này có ngày thành hiện thực.
Trong ánh mắt nghi hoặc của đồng nghiệp, Phạm Sâm dẫn mấy người họ vào một phòng tạm giam sạch sẽ.
So với mấy căn phòng tung tóe máu ven đường, ở đây quả thật hoàn cảnh cực tốt. Đại khái là dùng để tạm giam phạm nhân kiểu như lừa đảo tài chính gì đấy, dù sao liên bang vẫn cần đào ra những khoảng lớn bị họ cuỗm đi đang giấu ở đâu.
Ban đầu tự nhiên là chiêu đãi ôn hòa.
Xua mấy đồng nghiệp theo thói quen muốn góp vui giáo huấn nghi phạm đi, Phạm Sâm đóng cửa lại, liền quả quyết cong lưng với mấy người.
“Lúc trước là tôi mắt kém, mạo phạm các vị, thật sự rất xin lỗi.” Gã nói chuyện cực kỳ thành khẩn, cứ như đây là lời tâm phế của gã, “Xin các vị tha thứ sự bất kính của tôi trước đó. Trong một tiếng này, tôi lấy tính mạng của mình ra bảo đảm, ai cũng không thể bước vào căn phòng này quấy nhiễu các vị.”
Cái tên Lott đó tuyệt đối sẽ phái kẻ chuyên dụng hình tới, ý của Phạm Sâm là sẽ cản những người này lại, chỉ cầu cuối cùng mấy người Lallot sẽ không truy cứu chuyện ở bệnh viện nữa.
Gã đây là đang cược ánh mắt mình, nếu mấy người Lallot thật sự đúng như gã đoán, vậy thì gã sẽ không bị xem thành kẻ gánh tội tùy tiện bị hy sinh. Nhưng nếu thế lực sau lưng mấy người Lallot không thể so với thế lực sau lưng Lott, vậy thì lúc này gã ra mặt bảo vệ họ, sau đó tất nhiên không có trái ngọt ăn.
Đây là dùng tính mạng gia sản đặt cược bên phía nhóm Lallot, thông qua phương thức này, Phạm Sâm biểu hiện ra thành ý của mình.
Gã chỉ là một nhân vật nhỏ cáo mượn oai hùng hoành hành bá đạo, làm qua rất nhiều chuyện xấu hại người, tuy không tính là đại gian đại ác, nhưng vẫn có lúc hại người khác tan nhà nát cửa. Gã sẽ không biện giải cho mình rằng đó chỉ là phụng mệnh hành sự, gã cũng không cảm thấy phụng mệnh hành sự có gì không đúng, gã chỉ muốn sống tốt, muốn hưởng thụ.
Cùng lắm là một người ích kỷ chỉ biết lo cho mình.
Muốn sống tốt tiền đề là phải sống trước đã, cho nên dù phụng mệnh hành sự cũng có thể có bàn tính nhỏ của mình.
Gã phát hiện người đắc tội trước đó là người gã không thể đắc tội, mà dường như gã đã bị cấp trên của mình xem là con cờ vứt bỏ, lúc này gã liền bắt đầu nỗ lực túm lấy cọng cỏ cuối cùng, giành lấy cơ hội sống. Ai bảo gã chỉ là một nhân vật nhỏ bị cấp trên tùy tiện là có thể quyết định sống chết?
Mạc Sinh cong mắt hoa đào, một điều hắn vẫn rất tự tin chính là, hắn có thể phân biệt được cảm xúc biến hóa nhỏ nhất trên mặt người khác, từ đó suy đoán nội tâm người đó. Đây là một kỹ năng mà nhân viên tình báo ưu tú cần phải có, nói ngắn gọn là sát ngôn quan sắc.
Lúc này hắn cười, dùng ngữ điệu dễ nghe chuyên dụ dỗ con gái, khi dụ dỗ người ta trở quẻ đồng dạng cũng dễ nghe: “Chuyện trước đó, chúng tôi đều sẽ không tính toán. Nhưng, tôi muốn hỏi anh một vấn đề.”
Hắn chậm rãi nói: “Anh có từng suy nghĩ, trở thành trưởng quan của trưởng quan hiện tại… có lẽ lại tiến thêm một bước hoặc thậm chí mười bước, chưa?”
Phạm Sâm sửng sốt một giây, sau khi hiểu rõ hàm ý của Mạc Sinh, gã trợn tròn mắt, giống như muốn xác nhận hàm ý đó.
Trong ánh mắt không thể tin nổi của Phạm Sâm, Mạc Sinh khẽ gật đầu: “Tốt lắm, xem ra chúng ta có thể đạt được thống nhất, nhưng hiện tại quan trọng nhất là bên ngoài…” Hắn chỉ chỉ cửa, hiện tại đã có thể nghe thấy tiếng bước chân cồm cộp trầm nặng của một hàng người tới đây.
Ngón tay đang rũ bên người có chút run rẩy, Phạm Sâm cong lưng thật sâu, sau đó đứng thẳng dậy, chỉnh lý lại áo mũ, mở cửa bước ra ngoài.
Gã có dự cảm, con đường của mình sẽ không bị đứt đoạn ở đây, mà sẽ kéo dài tới nơi xa hơn.
“Tiếp theo, chính là đợi mấy ông già trong nhà tới ra sức.” Mạc Sinh duỗi lưng biếng nhác, “Cái nơi âm u thế này, thật sự không muốn ở lại lâu.”
Mà mấy ông già trong miệng Mạc Sinh, hiện tại đang nện bước mạnh mẽ, được dẫn tới phòng chờ ở nơi làm việc của thượng tướng Tiger.
“Tiger đâu!”
Nhân viên văn chức dẫn đường run run rẩy rẩy bởi giọng nói ồm ồm này: “Thượng tướng Tiger đang ở cùng vị khách tới trước…”
“Có người xếp trước ông?” Ông già trợn to mắt, lập tức lớn giọng, thô lỗ gầm to.
“Cái tên khốn già không nghiêm Tiger! Mau lăn ra đây cho ông! Cư nhiên dám ra tay với con trai ông! Con tôi làm gì ông hả! Bây giờ người còn nằm trong bệnh viện, ông đã phái người tới bắt đi đúng không! Ông muốn nhìn Phỉ gia tôi đoạn tử tuyệt tôn phải không! Ông không ra đây nói rõ ràng, hôm nay tôi nện ông xuống dưới một mẫu ba phân đất!”
“Quý ngài đây, tướng quân đang tiếp khách, xin ngài bình tĩnh kiên nhẫn chờ một chút…” Nhân viên văn chức tiếp đón vội muốn khóc, liên bang này sao lại có người dám mở miệng nói tục vô lễ cỡ này ở chỗ của thượng tướng chứ.
Trời biết tại sao thượng tướng Tiger muốn thả loại thô lỗ này vào!
“Đợi một chút?” Người đó hung tợn trừng nhân viên văn chức một cái, tức muốn nổ phổi, “Bảo ông đây làm sao mà đợi! Con cậu vào tù cậu bình tâm tĩnh khí cho tôi xem thử!” Ông vô cùng đau đớn gào lên, “Con ông đây còn đang nằm trên giường bệnh đấy! Đã bị mấy kẻ không có nhân tính các người cưỡng chế mang đi! Con đã xảy ra chuyện, ông làm sao ngồi yên nổi! Làm cha đau lòng con trai có gì không đúng!”
Nhân viên bị khí thế cuồng bạo như mãnh thú của người trước mặt dọa lui một bước, trong lòng ủy khuất lầm bầm mình còn chưa kết hôn chưa có con đâu.
Không có sự ngăn cản của nhân viên, hoàn toàn không cảm thấy loại khí thế côn đồ này mất mặt cỡ nào, người đó xé họng bắt đầu gào: “Tiger con rùa rút đầu dám làm không dám nhận! Tiếp khách? Có khách nào cao quý hơn ông đây! Mẹ nó thằng nhãi nào cản trước mặt ông? Ra đây hết cho ông! Hôm nay ông nhất định phải nói cho ra lẽ!”
“Phỉ Đồ, đều đã làm cha rồi, một thân thổ phỉ vô lại của ông khi nào mới có thể thu liễm lại được?” Bước ra là một người đàn ông trung niên, mặt mũi cương nghị, hai bên tóc mai đã hơi pha sương, nhưng lúc này ánh mắt ông lại giở khóc giở cười đầy bất đắc dĩ, “Ông dù sao cũng là một gia chủ, hiện tại bày vẻ thế này, có gì khác biệt với lưu manh vô lại trên đường?”
Phỉ Đồ cười hề hề, biểu cảm chuyển biến nhanh chóng hoàn toàn nhìn không ra sự cuồng bạo trước đó, ông liếc liếc người đó, cười gian nói: “Nhưng chiêu này luôn rất hữu dụng không phải sao? Nếu không ông có ra nhanh thế không?”
“Hiện tại người đã ra rồi, mau nói rõ cho ông nghe!” Phỉ Đồ không chút khách khí vỗ bàn, “Con trai nhà tôi còn đang ở trong sở thẩm lý xú danh vang xa của mấy người, ông gấp! Gấp muốn chết!”
“Tôi quả thật không biết chuyện này.” Tiger cười khổ, nhưng ông cũng có thể đoán được một hai, sợ là nhóm Phỉ Vô Thuật đắc tội một vài người của sở thẩm lý, nên mới bị xách đi ‘giáo huấn giáo huấn’. Sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, nhiều nhất là ăn chút khổ__ nhưng với cá tính của mấy thằng nhóc đó, ai chịu khổ của ai còn chưa nhất định.
Đau đầu nhìn Phỉ Đồ không đạt mục đích quyết không thôi, trong lòng Tiger đặc biệt bực bội, mấy tên sở thẩm lý, có phải thiếu quản thúc quá, càng lúc càng tùy ý không kiêng kỵ? Xem đi xem đi, bây giờ chọc ra phiền phức lớn rồi!
“Nếu thượng tướng không để ý, tôi có thể đến sở thẩm lý một chuyến, dẫn họ ra ngoài.”
Người nói chuyện là chàng trai đứng sau Tiger, quân hàm trên vai là trung tá, hắn mỉm cười với Phỉ Đồ, “Nên làm sao xử lý những người lạm dụng chức quyền, cái này có thể bàn luận sau, nhưng chuyện gấp lúc này, là phải nhanh chóng dẫn người ra khỏi đó.”
Phỉ Đồ mặt mày hớn hở: “Tên nhóc này không tồi, trực tiếp bắt được trọng điểm! Thủ hạ của cái tên già không nghiêm ông vẫn có được nhân tài có con mắt!”
Tiger ấn lại huyệt thái dương đang giần giật, khoác tay với người sau lưng: “Thanh Lưu, cậu đi một chuyến. Mang theo mệnh lệnh của tôi.”
“Vâng, thượng tướng.”
Nhìn người bước nhanh đi, Phỉ Đồ mới tươi cười ghé lại gần Tiger.
“Còn chuyện gì nữa?” Mang theo cảnh giác cùng với cảm giác bất lực đã sớm dự liệu được, Tiger sâu sắc cảm thấy tinh thần mệt mỏi nhìn Phỉ Đồ, “Nói đi.” Sớm nói sớm xua ôn thần này đi.
Phỉ Đồ xoa xoa ngón tay: “Lần này là sai sót của quân đội các ông đúng không? Chúng ta tới bàn vấn đề bồi thường thôi.”
“…” Tiger phát thệ, đợi Phỉ Đồ đi rồi, ông lập tức hạ lệnh chỉnh đốn thanh trừng kỷ cương sở thẩm lý! Thật sự quá không ra gì!
/100
|