Ninh Thanh Lưu đứng trên ban công, chắp tay sau lưng nhìn màu xám lạnh ngập trời của sở thẩm lý, loại màu nặng nề áp lực này khiến hắn khó chịu nhăn mày, nếu có thể, cả đời thật sự không muốn bước vào nơi này.
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân vội vã, lúc này hắn mới xoay người lại, ánh mắt sáng tỏ nhìn người tới: “Trung úy Lott.”
“Trung tá Ninh!” Lúc này trên mặt Lott hoàn toàn không nhìn ra được sự hống hách ngênh ngang, gã gập người cung kính hành quân lễ, trên gương mặt mập mạp hiện lên nụ cười lấy lòng, “Thiếu tướng nhận được tin tức nhanh vậy sao? Trò hay bên này mới vừa bắt đầu thôi, nếu không ngài đợi thêm chút nữa? Hoặc chờ băng ghi hình tới tay rồi tôi sẽ phái người đưa cho thiếu tướng?”
Ninh Thanh Lưu nhíu mày quát: “Trung úy Lott, anh đang nói bậy gì vậy? Xin chú ý hình tượng quân nhân của mình!”
“Chính là cái đám nhóc con Phỉ Vô Thuật đó!” Lott tự cho là thái độ nghiêm khắc của Ninh Thanh Lưu chỉ vì nhắc gã phải cẩn thận che giấu, cười hề hề nói, “Tôi biết, chuyện này tôi sẽ không lấy ra nói bậy. Có thể trút giận cho thiếu tướng, đây là vinh hạnh của tôi.”
“Phỉ Vô Thuật là ai? Trút giận cho thiếu tướng?” Mắt Ninh Thanh Lưu hơi tối, “Trung úy Lott, anh muốn biểu đạt cái gì? Tôi hoàn toàn không hiểu.”
“Tôi hiểu tôi hiểu.” Lott tự cho rằng hiểu ý Ninh Thanh Lưu, cười mỉa nói: “Thiếu tướng hoàn toàn không liên quan đến chuyện này, chính là mấy tên thủ hạ của tôi nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền bắt mấy người Phỉ Vô Thuật, lát nữa tôi sẽ hạ lệnh thả bọn họ ra, mấy tên thuộc hạ kia thì sẽ tống vào tù với tội danh lạm dụng tư quyền hãm hại người khác, như vậy được chứ trung tá Ninh?”
“Tôi tới chính vì chuyện này.” Môi Ninh Thanh Lưu chậm rãi cong lên nụ cười nhạt, giống như không nghe thấy vấn đề của trung úy Lott, “Mệnh lệnh của thượng tướng Tiger, lập tức phóng thích mấy người Phỉ Vô Thuật. Trung úy Lott, xin lập tức thi hành.”
“Thượng tướng Tiger?” Lott lập tức cứng người, gã không ngờ được mấy kẻ bị bắt về có thể lôi ra được nhân vật lớn như vậy, nhưng sau đó nghĩ tới mình đã tìm sẵn dê thế tội, gã không thấp thỏm nữa, “Đợi bọn nó chịu đủ khổ rồi, tôi lập tức thả người.” Gã mang ngữ khí lấy lòng nói thế.
“Mệnh lệnh là lập tức, trung úy Lott anh nghe không hiểu sao?” Nụ cười của Ninh Thanh Lưu chuyển lạnh, “Tôi xem ra người lạm dụng tư quyền mưu lợi riêng dụng hình là anh mới đúng!”
“Hả hả?” Tựa hồ không rõ nguyên nhân Ninh Thanh Lưu trở mặt, gã làm thế lẽ nào không đủ vị đại nhân kia vừa lòng? Lott không kịp nghĩ quá nhiều, hỗn loạn xua cảnh vệ bên cạnh đi truyền lệnh, phóng thích mấy người Phỉ Vô Thuật, bên này lại tiếp tục tròn mắt nhìn sắc mặt Ninh Thanh Lưu, “Làm vậy được không?”
Ninh Thanh Lưu hòa hoãn sắc mặt, gật đầu, quay người liền muốn đi.
“Trung tá Ninh, xin đợi một chút!” Lott thấy người muốn đi, vội lên tiếng níu giữ, gã làm nhiều như thế, không phải là vì muốn kéo quan hệ sao, mục đích còn chưa nói ra, sao người có thể đi rồi?
“Trung úy Lott còn vấn đề gì nữa?” Ninh Thanh Lưu đã giải quyết xong việc lại mang ra nụ cười nhạt, thái độ thế này của hắn khiến Lott hiểu lầm chuyện mình làm đã giành được hảo cảm của vị này, bất giác thở ra nhẹ nhõm, thỉnh cầu lên tới miệng cũng trở nên rất dễ mở lời.
“Trên tinh hạm Song Tử của thiếu tướng có một vị sĩ quan cấp hai tên Chad Lott, không biết trung tá Ninh có ấn tượng không?”
Trên mặt Ninh Thanh Lưu vẫn là nụ cười điềm tĩnh, không tỏ rõ ý kiến gật gật đầu, loại thái độ ngầm thừa nhận khiến lá gan trung úy Lott lại lớn hơn.
Gã lấy lòng nói: “Chad từ ba năm trước sau khi tốt nghiệp đã được phân đến tinh hạm Song Tử, thân phận sĩ quan cấp hai vẫn chưa từng thay đổi. Tôi là muốn, muốn…” Gã chần chừ một chút, nhưng nhìn gương mặt điềm tĩnh của Ninh Thanh Lưu, lập tức lại cảm thấy được cổ vũ, nói ra cũng sẽ không có việc gì, cảm giác như thế, thế là gã nói tiếp, “Có thể châm chước một chút, cho nó một nơi phát huy thực lực?”
Gã vội vã bổ sung: “Tôi có thể bảo đảm với trung tá Ninh, Chad tuyệt đối là người có năng lực chân chính, đủ để gánh vác phó thác của thiếu tướng!” Gã lắc đầu, trên gương mặt luôn vênh váo hung hăng hoặc nịnh hót bợ đỡ hiếm khi lộ ra một chút từ ái và ấm áp, “Nó khác với loại người vô dụng như tôi.”
“Cậu ta là con của trung úy Lott đúng chứ?” Ninh Thanh Lưu mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy.” Trung úy Lott mỉm cười an ủi, dáng vẻ tự hào, “Trung tá Ninh, nếu cho khuyển tử không gian thi thố toàn lực, tôi tin nó sẽ không khiến thiếu tướng thất vọng!”
Ninh Thanh Lưu cong môi: “Thỉnh cầu của trung úy Lott không dễ làm. Trên tinh hạm Song Tử hội tụ các nhân tài ưu tú của liên bang, không tồn tại vấn đề ai kiệt xuất hơn. Nhưng, nể tình việc trung úy Lott làm hôm nay…”
Vừa nghe hình như có khả năng, Lott vội biểu đạt cõi lòng: “Chuyện của thiếu tướng chính là chuyện của tôi, Phỉ Vô Thuật một ngày ở tinh cầu thủ đô, cuộc sống của nó sẽ không dễ chịu!”
“Trung úy Lott làm sao biết tâm ý của thiếu tướng vậy?” Trung Tá Ninh bâng quơ hỏi, cứ như chỉ tiện mồm nhắc tới.
“Cái này… khuyển tử vô tình nghe được…” Trung úy Lott lúng túng cười, “Đại khái phán đoán thiếu tướng rất bất mãn với tên Phỉ Vô Thuật đó…”
“Không ngờ lại bị nghe được…” Ninh Thanh Lưu khổ não nhíu mày, “Thì ra là thế, cái tên Tô Đường kia, còn nói gì mà nhân viên tình báo lợi hại hàng đầu liên bang, cậu ta ở đâu, ở đó sẽ là nơi tình báo an toàn nhất… loại người này, quả nhiên không đáng giao phó tín nhiệm.”
“Tinh hạm Song Tử cũng cần phải tỉ mỉ điều tra một lượt rồi, tình báo cư nhiên từ nội bộ lộ ra, lần này thiếu tướng lại phát hỏa nữa đi?” Ninh Thanh Lưu tựa hồ đã xem Lott trước mặt không còn tồn tại, khổ sở nhíu mày tự lầm bầm.
“Trung… trung tá Ninh?” Trung úy Lott âm điệu run rẩy: “Ngài… ngài nói thế, là, là có ý gì?” Gã không phải đã lý giải sai chứ, trung tá Ninh luôn mỉm cười sao lại có ý đó được?
Gã đột nhiên cảm thấy, hình như mình đã làm sai rồi.
“Anh không phải đã nghe hiểu rồi sao?” Ninh Thanh Lưu nở nụ cười nhạt điềm tĩnh với gã, “Chính là các anh đã biết chuyện không nên biết, cho nên rất xin lỗi…” Hắn nâng tay lên, chỉ vào súng trên eo Lott, “Xin trở thành người vĩnh viễn không để lộ bí mật đi.”
“Trung, trung tá Ninh…” Tay Lott ấn lên eo, run rẩy vài cái không rút súng ra được.
“Xin nhanh lên.” Ninh Thanh Lưu mỉm cười, “Tôi nghĩ anh là người thông minh.”
Tựa hồ nghĩ tới gì đó, mặt Lott thoáng cái tái nhợt như chết, gã rụt rè nói: “Xin bỏ qua cho con trai tôi… xin bỏ qua cho nó…”
Ninh Thanh Lưu cười mà không nói, ánh mắt trong suốt nhìn Lott, như một sự hối thúc vô thanh.
Dưới ánh mắt tuy điềm tĩnh nhưng lại từng chút một ăn mòn phòng tuyến tâm lý đó, cuối cùng Lott nắm khẩu súng bên eo, chậm rãi mở khóa an toàn__ có lẽ đây là khoảng khắc gã trải qua dài nhất cũng là ngắn nhất trong đời, cũng là khoảng khắc khó chịu đựng nhất.
“Tại… tại sao?” Chỉ họng súng vào huyệt thái dương, Lott run môi, cuối cùng hỏi ra, chuyện gã làm, hoàn toàn là theo tâm ý của thiếu tướng. Chuyện gã làm, còn lâu mới tới mức nhận phải kết cục xử lý nghiêm trọng như thế.
Chỉ đơn giản là tạo phiền toái cho mấy người đó…
Cho dù người khác biết thiếu tướng ngứa mắt người kia, cũng không phải chuyện gì lớn, tại sao phải cẩn trọng đối đãi tới mức này?
Lott thật sự không hiểu, là bí mật gì khiến gã nhất định phải trả giá bằng mạng sống để chôn vùi.
Ninh Thanh Lưu cười nhạt: “Vì mục đích của đại nhân, không chỉ là tạo phiền toái mà thôi. Cho nên nói, khi chỉ mới biết một chút sự tình đừng vội ra tay, tự cho là thông minh không phải việc tốt, trung úy Lott… chẳng qua hình như hiện tại mới nhắc nhở anh, đã muộn rồi.”
Lott hoảng hốt trợn tròn mắt, sau đó mệt mỏi nhắm lại. Khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt đã là một mảng tê liệt cam chịu, ngón tay run rẩy vô lực sờ lên cò súng lạnh lẽo, mặt mũi co rút… không một người vẫn muốn sống nào có thể ung dung bình tĩnh khi bị bức chọn lựa cái chết.
Nhưng gã hiểu, gã không có đường chọn lựa khác.
Ngón tay cử động, viên đạn vô thanh vô tức bắn ra, trên góc trán nhiễm đầy mồ hôi lạnh của trung úy Lott nở ra một lỗ máu nhỏ, gã trợn to hai mắt ngã xuống, vẻ sợ hãi vặn vẹo trên mặt vẫn còn, khóe môi còn vương lời chưa nói hết: Tha… Tha cho con của tôi…
Ninh Thanh Lưu hiểu ý gã, bất đắc dĩ nhún vai: “Chuyện này không phải tôi nói là được.”
Dứt khoát quay người đi, hắn chẳng biết làm sao rên rỉ một tiếng: “A, lần này trở về mình cũng phải chịu phạt. Không ngờ mình lại thu người không trung thành như thế vào tinh hạm Song Tử, đại nhân ngàn vạn lần phải hạ thủ lưu tình với tôi đấy.”
Mà ở nơi khác.
Nhóm người Tần Dực đang ở phòng tạm giam liên lạc tình cảm__ đương nhiên, liên lạc tình cảm này là Phỉ Vô Thuật nói.
Cứ nhìn thử mà xem, một lát là Lallot quay qua hỏi thăm chuyện về điều phối, một lát là Mạc Sinh cảm thấy hứng thú với thủ pháp vô thanh vô tức làm ngã một đống người trong bệnh viện của Tần Dực, sau khi biết đó là bí thuật sử dụng tinh thần lực, càng hận không thể dán lên người Tần Dực.
Phỉ Vô Thuật gầm lớn trong đầu, nè nè nè đó là thân thể của ông đấy nha, cái tên phong lưu thành tính cậu cách tôi xa chút đi!
Đối với người được xem là người của mình, Tần Dực luôn rất có nhẫn nại, giống như đối đãi với Nhị Lang vẫn hầu hạ mình, cho dù thằng nhỏ đó vụng về lại luôn thích xuất thần liên tưởng bổ não đủ thứ không nói nên lời, nhưng Tần Dực vẫn khoan nhượng có một người như vậy mỗi ngày biểu diễn biến ảo sắc mặt xanh đỏ tím vàng trước mặt hắn.
Nhìn mấy người ở chung đặt biệt hòa thuận hòa hợp, Phỉ Vô Thuật suy nghĩ cảm giác vừa an ủi vừa ưu thương như nhìn con gái được gả đi này rốt cuộc là chuyện gì đây chuyện gì đây? Cũng may Ngô Khởi đợi ca từ lúc ra khỏi bệnh viện đã một bộ gục gặc muốn ngủ, không chen vào nói mấy lời như ‘Tần Dực, chúng ta tới đánh một trận’…
Mà nói lại Ngô Khởi đại ca sẽ không thật sự ngủ mất chứ?
Nhìn người đàn ông to lớn hai tay khoanh ngực, lưng tựa tường, đầu gật gật, Phỉ Vô Thuật vô lực thở dài, Ngô Khởi đại ca, còng điện từ khép lại rồi kìa! Dưới sự kích thích của dòng điện mạnh như vậy, anh cũng có thể ngủ sao?
Rốt cuộc nơi này khiến anh nhàm chán đến mức nào vậy!
Cửa phòng tạm gian có hiệu quả cách âm rất tốt. Nếu vừa rồi đã có người đi ra cản lại những kẻ phiền toái, bọn Lallot liền vui vẻ nhàn nhã tự tại, chỉ đợi mấy vị trưởng bối của gia tộc lớn ra mặt, dẫn họ ra ngoài.
Nhưng kinh nghiệm bị đưa vào sở thẩm lý đến đây là thôi, lần sau có vào, tất nhiên là đường đường chính chính phong quang rạng rỡ bước vào… ôi ~ có cần thêm ủng hộ rầm rộ không?
Hoàn toàn không có bộ dạng bị tạm giam.
Lúc Ninh Thanh Lưu bước vào phòng tạm giam, nhìn thần sắc nhàn nhã của mấy người, trong đầu bất giác nghĩ, mấy tên này tới nghỉ mát sao?
Phạm Sâm quy quy củ củ đứng sau Ninh Thanh Lưu, nhìn gã không có gì, xem ra xử sự rất khôn khéo, tạm thời khuyên được mấy người Lott phái tới đi. Trong đôi mắt rũ xuống cung kính chứa đựng vui sướng, gã cược đúng rồi!
Mà những cảnh vệ lúc trước tới truyền lệnh, cân nhắc ý tứ trưởng quan nhà mình, đặc biệt đi rất chậm, kết quả lại bị Ninh Thanh Lưu đi sau đuổi kịp, xua bọn họ đi, đổi thành hắn đích thân tới đón mấy người này.
“Tôi nhận lệnh của thượng tướng Tiger, tới đón các vị ra ngoài. Chư vị cứ gọi tôi thiếu tá Ninh là được.” Trên gương mặt thanh lệ của Ninh Thanh Lưu treo nụ cười điềm tĩnh, nhìn cực kỳ nhu hòa thấu hiểu, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh âm trầm của phòng tạm giam.
“Trước đó trung úy Lott lạm dụng chức quyền, chờ đợi anh ta là chế tài của pháp điển liên bang, xin chư vị đừng để bụng chuyện xảy ra hôm nay.” Hắn thành khẩn cong lưng, “Tôi đại diện quân đội xin lỗi các vị.”
“Ninh… Thanh Lưu?” Mạc Sinh kinh ngạc nhướng mày, hiển nhiên nhận ra người này, “Anh không phải người của Hastings sao? Sao lại làm việc dưới trướng thượng tướng Tiger?”
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân vội vã, lúc này hắn mới xoay người lại, ánh mắt sáng tỏ nhìn người tới: “Trung úy Lott.”
“Trung tá Ninh!” Lúc này trên mặt Lott hoàn toàn không nhìn ra được sự hống hách ngênh ngang, gã gập người cung kính hành quân lễ, trên gương mặt mập mạp hiện lên nụ cười lấy lòng, “Thiếu tướng nhận được tin tức nhanh vậy sao? Trò hay bên này mới vừa bắt đầu thôi, nếu không ngài đợi thêm chút nữa? Hoặc chờ băng ghi hình tới tay rồi tôi sẽ phái người đưa cho thiếu tướng?”
Ninh Thanh Lưu nhíu mày quát: “Trung úy Lott, anh đang nói bậy gì vậy? Xin chú ý hình tượng quân nhân của mình!”
“Chính là cái đám nhóc con Phỉ Vô Thuật đó!” Lott tự cho là thái độ nghiêm khắc của Ninh Thanh Lưu chỉ vì nhắc gã phải cẩn thận che giấu, cười hề hề nói, “Tôi biết, chuyện này tôi sẽ không lấy ra nói bậy. Có thể trút giận cho thiếu tướng, đây là vinh hạnh của tôi.”
“Phỉ Vô Thuật là ai? Trút giận cho thiếu tướng?” Mắt Ninh Thanh Lưu hơi tối, “Trung úy Lott, anh muốn biểu đạt cái gì? Tôi hoàn toàn không hiểu.”
“Tôi hiểu tôi hiểu.” Lott tự cho rằng hiểu ý Ninh Thanh Lưu, cười mỉa nói: “Thiếu tướng hoàn toàn không liên quan đến chuyện này, chính là mấy tên thủ hạ của tôi nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền bắt mấy người Phỉ Vô Thuật, lát nữa tôi sẽ hạ lệnh thả bọn họ ra, mấy tên thuộc hạ kia thì sẽ tống vào tù với tội danh lạm dụng tư quyền hãm hại người khác, như vậy được chứ trung tá Ninh?”
“Tôi tới chính vì chuyện này.” Môi Ninh Thanh Lưu chậm rãi cong lên nụ cười nhạt, giống như không nghe thấy vấn đề của trung úy Lott, “Mệnh lệnh của thượng tướng Tiger, lập tức phóng thích mấy người Phỉ Vô Thuật. Trung úy Lott, xin lập tức thi hành.”
“Thượng tướng Tiger?” Lott lập tức cứng người, gã không ngờ được mấy kẻ bị bắt về có thể lôi ra được nhân vật lớn như vậy, nhưng sau đó nghĩ tới mình đã tìm sẵn dê thế tội, gã không thấp thỏm nữa, “Đợi bọn nó chịu đủ khổ rồi, tôi lập tức thả người.” Gã mang ngữ khí lấy lòng nói thế.
“Mệnh lệnh là lập tức, trung úy Lott anh nghe không hiểu sao?” Nụ cười của Ninh Thanh Lưu chuyển lạnh, “Tôi xem ra người lạm dụng tư quyền mưu lợi riêng dụng hình là anh mới đúng!”
“Hả hả?” Tựa hồ không rõ nguyên nhân Ninh Thanh Lưu trở mặt, gã làm thế lẽ nào không đủ vị đại nhân kia vừa lòng? Lott không kịp nghĩ quá nhiều, hỗn loạn xua cảnh vệ bên cạnh đi truyền lệnh, phóng thích mấy người Phỉ Vô Thuật, bên này lại tiếp tục tròn mắt nhìn sắc mặt Ninh Thanh Lưu, “Làm vậy được không?”
Ninh Thanh Lưu hòa hoãn sắc mặt, gật đầu, quay người liền muốn đi.
“Trung tá Ninh, xin đợi một chút!” Lott thấy người muốn đi, vội lên tiếng níu giữ, gã làm nhiều như thế, không phải là vì muốn kéo quan hệ sao, mục đích còn chưa nói ra, sao người có thể đi rồi?
“Trung úy Lott còn vấn đề gì nữa?” Ninh Thanh Lưu đã giải quyết xong việc lại mang ra nụ cười nhạt, thái độ thế này của hắn khiến Lott hiểu lầm chuyện mình làm đã giành được hảo cảm của vị này, bất giác thở ra nhẹ nhõm, thỉnh cầu lên tới miệng cũng trở nên rất dễ mở lời.
“Trên tinh hạm Song Tử của thiếu tướng có một vị sĩ quan cấp hai tên Chad Lott, không biết trung tá Ninh có ấn tượng không?”
Trên mặt Ninh Thanh Lưu vẫn là nụ cười điềm tĩnh, không tỏ rõ ý kiến gật gật đầu, loại thái độ ngầm thừa nhận khiến lá gan trung úy Lott lại lớn hơn.
Gã lấy lòng nói: “Chad từ ba năm trước sau khi tốt nghiệp đã được phân đến tinh hạm Song Tử, thân phận sĩ quan cấp hai vẫn chưa từng thay đổi. Tôi là muốn, muốn…” Gã chần chừ một chút, nhưng nhìn gương mặt điềm tĩnh của Ninh Thanh Lưu, lập tức lại cảm thấy được cổ vũ, nói ra cũng sẽ không có việc gì, cảm giác như thế, thế là gã nói tiếp, “Có thể châm chước một chút, cho nó một nơi phát huy thực lực?”
Gã vội vã bổ sung: “Tôi có thể bảo đảm với trung tá Ninh, Chad tuyệt đối là người có năng lực chân chính, đủ để gánh vác phó thác của thiếu tướng!” Gã lắc đầu, trên gương mặt luôn vênh váo hung hăng hoặc nịnh hót bợ đỡ hiếm khi lộ ra một chút từ ái và ấm áp, “Nó khác với loại người vô dụng như tôi.”
“Cậu ta là con của trung úy Lott đúng chứ?” Ninh Thanh Lưu mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy.” Trung úy Lott mỉm cười an ủi, dáng vẻ tự hào, “Trung tá Ninh, nếu cho khuyển tử không gian thi thố toàn lực, tôi tin nó sẽ không khiến thiếu tướng thất vọng!”
Ninh Thanh Lưu cong môi: “Thỉnh cầu của trung úy Lott không dễ làm. Trên tinh hạm Song Tử hội tụ các nhân tài ưu tú của liên bang, không tồn tại vấn đề ai kiệt xuất hơn. Nhưng, nể tình việc trung úy Lott làm hôm nay…”
Vừa nghe hình như có khả năng, Lott vội biểu đạt cõi lòng: “Chuyện của thiếu tướng chính là chuyện của tôi, Phỉ Vô Thuật một ngày ở tinh cầu thủ đô, cuộc sống của nó sẽ không dễ chịu!”
“Trung úy Lott làm sao biết tâm ý của thiếu tướng vậy?” Trung Tá Ninh bâng quơ hỏi, cứ như chỉ tiện mồm nhắc tới.
“Cái này… khuyển tử vô tình nghe được…” Trung úy Lott lúng túng cười, “Đại khái phán đoán thiếu tướng rất bất mãn với tên Phỉ Vô Thuật đó…”
“Không ngờ lại bị nghe được…” Ninh Thanh Lưu khổ não nhíu mày, “Thì ra là thế, cái tên Tô Đường kia, còn nói gì mà nhân viên tình báo lợi hại hàng đầu liên bang, cậu ta ở đâu, ở đó sẽ là nơi tình báo an toàn nhất… loại người này, quả nhiên không đáng giao phó tín nhiệm.”
“Tinh hạm Song Tử cũng cần phải tỉ mỉ điều tra một lượt rồi, tình báo cư nhiên từ nội bộ lộ ra, lần này thiếu tướng lại phát hỏa nữa đi?” Ninh Thanh Lưu tựa hồ đã xem Lott trước mặt không còn tồn tại, khổ sở nhíu mày tự lầm bầm.
“Trung… trung tá Ninh?” Trung úy Lott âm điệu run rẩy: “Ngài… ngài nói thế, là, là có ý gì?” Gã không phải đã lý giải sai chứ, trung tá Ninh luôn mỉm cười sao lại có ý đó được?
Gã đột nhiên cảm thấy, hình như mình đã làm sai rồi.
“Anh không phải đã nghe hiểu rồi sao?” Ninh Thanh Lưu nở nụ cười nhạt điềm tĩnh với gã, “Chính là các anh đã biết chuyện không nên biết, cho nên rất xin lỗi…” Hắn nâng tay lên, chỉ vào súng trên eo Lott, “Xin trở thành người vĩnh viễn không để lộ bí mật đi.”
“Trung, trung tá Ninh…” Tay Lott ấn lên eo, run rẩy vài cái không rút súng ra được.
“Xin nhanh lên.” Ninh Thanh Lưu mỉm cười, “Tôi nghĩ anh là người thông minh.”
Tựa hồ nghĩ tới gì đó, mặt Lott thoáng cái tái nhợt như chết, gã rụt rè nói: “Xin bỏ qua cho con trai tôi… xin bỏ qua cho nó…”
Ninh Thanh Lưu cười mà không nói, ánh mắt trong suốt nhìn Lott, như một sự hối thúc vô thanh.
Dưới ánh mắt tuy điềm tĩnh nhưng lại từng chút một ăn mòn phòng tuyến tâm lý đó, cuối cùng Lott nắm khẩu súng bên eo, chậm rãi mở khóa an toàn__ có lẽ đây là khoảng khắc gã trải qua dài nhất cũng là ngắn nhất trong đời, cũng là khoảng khắc khó chịu đựng nhất.
“Tại… tại sao?” Chỉ họng súng vào huyệt thái dương, Lott run môi, cuối cùng hỏi ra, chuyện gã làm, hoàn toàn là theo tâm ý của thiếu tướng. Chuyện gã làm, còn lâu mới tới mức nhận phải kết cục xử lý nghiêm trọng như thế.
Chỉ đơn giản là tạo phiền toái cho mấy người đó…
Cho dù người khác biết thiếu tướng ngứa mắt người kia, cũng không phải chuyện gì lớn, tại sao phải cẩn trọng đối đãi tới mức này?
Lott thật sự không hiểu, là bí mật gì khiến gã nhất định phải trả giá bằng mạng sống để chôn vùi.
Ninh Thanh Lưu cười nhạt: “Vì mục đích của đại nhân, không chỉ là tạo phiền toái mà thôi. Cho nên nói, khi chỉ mới biết một chút sự tình đừng vội ra tay, tự cho là thông minh không phải việc tốt, trung úy Lott… chẳng qua hình như hiện tại mới nhắc nhở anh, đã muộn rồi.”
Lott hoảng hốt trợn tròn mắt, sau đó mệt mỏi nhắm lại. Khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt đã là một mảng tê liệt cam chịu, ngón tay run rẩy vô lực sờ lên cò súng lạnh lẽo, mặt mũi co rút… không một người vẫn muốn sống nào có thể ung dung bình tĩnh khi bị bức chọn lựa cái chết.
Nhưng gã hiểu, gã không có đường chọn lựa khác.
Ngón tay cử động, viên đạn vô thanh vô tức bắn ra, trên góc trán nhiễm đầy mồ hôi lạnh của trung úy Lott nở ra một lỗ máu nhỏ, gã trợn to hai mắt ngã xuống, vẻ sợ hãi vặn vẹo trên mặt vẫn còn, khóe môi còn vương lời chưa nói hết: Tha… Tha cho con của tôi…
Ninh Thanh Lưu hiểu ý gã, bất đắc dĩ nhún vai: “Chuyện này không phải tôi nói là được.”
Dứt khoát quay người đi, hắn chẳng biết làm sao rên rỉ một tiếng: “A, lần này trở về mình cũng phải chịu phạt. Không ngờ mình lại thu người không trung thành như thế vào tinh hạm Song Tử, đại nhân ngàn vạn lần phải hạ thủ lưu tình với tôi đấy.”
Mà ở nơi khác.
Nhóm người Tần Dực đang ở phòng tạm giam liên lạc tình cảm__ đương nhiên, liên lạc tình cảm này là Phỉ Vô Thuật nói.
Cứ nhìn thử mà xem, một lát là Lallot quay qua hỏi thăm chuyện về điều phối, một lát là Mạc Sinh cảm thấy hứng thú với thủ pháp vô thanh vô tức làm ngã một đống người trong bệnh viện của Tần Dực, sau khi biết đó là bí thuật sử dụng tinh thần lực, càng hận không thể dán lên người Tần Dực.
Phỉ Vô Thuật gầm lớn trong đầu, nè nè nè đó là thân thể của ông đấy nha, cái tên phong lưu thành tính cậu cách tôi xa chút đi!
Đối với người được xem là người của mình, Tần Dực luôn rất có nhẫn nại, giống như đối đãi với Nhị Lang vẫn hầu hạ mình, cho dù thằng nhỏ đó vụng về lại luôn thích xuất thần liên tưởng bổ não đủ thứ không nói nên lời, nhưng Tần Dực vẫn khoan nhượng có một người như vậy mỗi ngày biểu diễn biến ảo sắc mặt xanh đỏ tím vàng trước mặt hắn.
Nhìn mấy người ở chung đặt biệt hòa thuận hòa hợp, Phỉ Vô Thuật suy nghĩ cảm giác vừa an ủi vừa ưu thương như nhìn con gái được gả đi này rốt cuộc là chuyện gì đây chuyện gì đây? Cũng may Ngô Khởi đợi ca từ lúc ra khỏi bệnh viện đã một bộ gục gặc muốn ngủ, không chen vào nói mấy lời như ‘Tần Dực, chúng ta tới đánh một trận’…
Mà nói lại Ngô Khởi đại ca sẽ không thật sự ngủ mất chứ?
Nhìn người đàn ông to lớn hai tay khoanh ngực, lưng tựa tường, đầu gật gật, Phỉ Vô Thuật vô lực thở dài, Ngô Khởi đại ca, còng điện từ khép lại rồi kìa! Dưới sự kích thích của dòng điện mạnh như vậy, anh cũng có thể ngủ sao?
Rốt cuộc nơi này khiến anh nhàm chán đến mức nào vậy!
Cửa phòng tạm gian có hiệu quả cách âm rất tốt. Nếu vừa rồi đã có người đi ra cản lại những kẻ phiền toái, bọn Lallot liền vui vẻ nhàn nhã tự tại, chỉ đợi mấy vị trưởng bối của gia tộc lớn ra mặt, dẫn họ ra ngoài.
Nhưng kinh nghiệm bị đưa vào sở thẩm lý đến đây là thôi, lần sau có vào, tất nhiên là đường đường chính chính phong quang rạng rỡ bước vào… ôi ~ có cần thêm ủng hộ rầm rộ không?
Hoàn toàn không có bộ dạng bị tạm giam.
Lúc Ninh Thanh Lưu bước vào phòng tạm giam, nhìn thần sắc nhàn nhã của mấy người, trong đầu bất giác nghĩ, mấy tên này tới nghỉ mát sao?
Phạm Sâm quy quy củ củ đứng sau Ninh Thanh Lưu, nhìn gã không có gì, xem ra xử sự rất khôn khéo, tạm thời khuyên được mấy người Lott phái tới đi. Trong đôi mắt rũ xuống cung kính chứa đựng vui sướng, gã cược đúng rồi!
Mà những cảnh vệ lúc trước tới truyền lệnh, cân nhắc ý tứ trưởng quan nhà mình, đặc biệt đi rất chậm, kết quả lại bị Ninh Thanh Lưu đi sau đuổi kịp, xua bọn họ đi, đổi thành hắn đích thân tới đón mấy người này.
“Tôi nhận lệnh của thượng tướng Tiger, tới đón các vị ra ngoài. Chư vị cứ gọi tôi thiếu tá Ninh là được.” Trên gương mặt thanh lệ của Ninh Thanh Lưu treo nụ cười điềm tĩnh, nhìn cực kỳ nhu hòa thấu hiểu, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh âm trầm của phòng tạm giam.
“Trước đó trung úy Lott lạm dụng chức quyền, chờ đợi anh ta là chế tài của pháp điển liên bang, xin chư vị đừng để bụng chuyện xảy ra hôm nay.” Hắn thành khẩn cong lưng, “Tôi đại diện quân đội xin lỗi các vị.”
“Ninh… Thanh Lưu?” Mạc Sinh kinh ngạc nhướng mày, hiển nhiên nhận ra người này, “Anh không phải người của Hastings sao? Sao lại làm việc dưới trướng thượng tướng Tiger?”
/100
|