Anh nghe tất cả những lời của cô gái kia, trong lòng lại sinh ra cảm giác kì lạ. Anh có chút đau lòng, có chút không nỡ và mất mát nhìn cô. Cô gái đã theo đuổi anh suốt mấy năm qua.
Nhìn cô gái đó anh lại nhìn ra bản thân mình. Ngốc nghếch và điên cuồng chạy theo người mình yêu nhưng thứ nhận lại chỉ là một cảm giác đau đớn. Anh không muốn cô gái đó lại đau giống như anh.
Cô ngồi trong góc nghe hết tất cả. Cô thật không ngờ người làm ra chuyện đó lại là cô gái kia.
Cô gái đó chính là thanh mai trúc mã của anh ta tên là Trương Tử Liên. Cô gái đó yêu anh, điều đó cô đã biết từ sớm. Nhưng cô không thể ngờ cô ấy yêu anh ta đến mức sẵn sàng giết người.
Nhưng bây giờ cô ấy lại chọn từ bỏ người mình yêu hơn mười mấy năm trời. Điều đó khiến cô có chút lay động, không còn nhớ đến tội lỗi của cô ta.
Liên à! Em chắc chắn sẽ đi chứ?
Liên khẽ gật đầu, ánh mắt buồn đầy đau thương.
Từ bây giờ sẽ không còn ai lẽo đẽo theo anh nữa. Em buông tha cho anh rồi. Bây giờ anh đã được tự do, thích không?
Liên đứng dậy, khẽ cười để che lấp cái đau trong lòng mình.
Em về đây!
Dứt lời cô xoay lưng bước đi mang theo cả nổi tuyệt vọng và bi thuơng sâu thẳm trong lòng. Giây phút đó tim anh đau nhói lên từng hồi. Làm sao anh có thể không rung động, chỉ là anh không kịp nhận ra. Anh là kẻ ngốc nghếch, đến giây phút cuối cùng mới nhận ra trái tim mình. Anh thật sự không biết đã yêu cô gái kia từ bao giờ nhưng hiện tại đã không thể dứt ra được.
Anh như điên lao đến ôm chầm lấy cô từ phía sau. Vốn dĩ anh nghĩ cô sẽ không bao giờ rời khỏi anh. Anh không hề nhìn thấy cô nhưng không có nghĩa anh không cảm nhận được cô đang ở bên. Đến khi hơi ấm và những bước chân kia dừng lại anh mới cảm thấy lạ lẫm, cảm thấy mất mát và thấy đau. Hóa ra, người anh yêu từ lâu là cô. Chỉ là anh quá thân thuộc đến mức anh không hề nhận ra được cảm giác đó là yêu.
Anh chậm rãi hôn lên gáy Liên, thú nhận tất cả với cô.
Đừng đi! Anh đã nhìn thấy em rồi. Vì vậy em đừng đi đâu cả. Hình như, anh đã yêu em rồi
Giây phút này, Liên như tỉnh dậy từ cơn ác mộng. Cảm giác hạnh phúc ập đến một cách bất ngờ.
Cô lén một góc theo dõi, cô không biết nên tức giận hay vui mừng cho hai người họ. Nhưng có lẽ cô nên tức giận hơn là vui mừng.
Cô chậm rãi đi về phía họ, ánh mắt đáng sợ nhưng lại có nét ngây thơ của trẻ con.
Chúc mừng hai người thành đôi thành cặp. Chuyện của chị tôi các người tính sao đây? Vì sự ngốc nghếch và ngu xuẩn của hai người mà cả gia đình tôi phải mất mạng, chị tôi thì sống giỡ chết giỡ
Liên nghe tiếng nói thì quay lại nhìn. Anh ta lo lắng nhìn cô, ôm lấy vai Liên.
Tại sao em lại ra đây? Không phải thầy nói em ở đó chờ thầy sao?
Lúc này, nỗi hận của cô đã được ngơi lên. Mặc dù cô vui mừng cho họ nhưng nỗi hận của cô, cái chết của gia đình cô vẫn quan trọng hơn gấp nghìn lần chuyện của họ. Cô không màn bản thân tám tuổi hay mười tám tuổi. Nỗi hận này cô phải làm cho ra lẽ. Cô lớn tiếng quát vào mặt hai người kia.
Nếu không ra đây thì đến khi nào tôi mới biết âm mưu xấu xa của cô ta. Chỉ vì sự ngu xuẩn, một thứ tình cảm đầy ngu xuẩn của hai người mà gia đình tôi phải chết. Hạnh phúc của hai người được xây dựng nên bởi máu của chính gia đình tôi. Thân xác ở trong kia còn chưa rõ sống chết. Vậy mà hai người ở ngoài này hoan hoan hỉ hỉ, anh anh em em. Hai người chẳng khác một loài xúc vật, một loài xúc vật không đáng để tồn tại
Hai người họ ném về phía cô ánh mắt kinh ngạc đến không nói nên lời. Cô tiến đến gần Liên, nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Cô đã có thứ cô muốn thì bây giờ phải lãnh chịu hậu quả mà cô đã gây ra. Để xem xem tôi sẽ làm gì các người
Cô bước thẳng ra ngoài, đi qua cánh cổng cô còn quay lại nhìn căn biệt thự. Cô cảm thấy lo lắng cho thân xác của cô, nhưng cô cũng không thể mang theo. Đành mặt cho họ muốn làm gì thì làm cô một mực đi thẳng.
Anh ta vội vàng đuổi theo nhưng bị Liên ngăn lại.
Anh lo gì chứ? Con bé đó chỉ mới tám tuổi thì làm gì được chứ? Anh yên tâm đi
Nhưng... Anh lưỡng lự.
Không sao đâu mà
Cô đi dọc theo vỉa hè, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cô cảm thấy như cô là một đứa con bất hiếu, một người chị không ra gì. Cô hận chính bản thân mình bị hai người họ đem ra làm trò. Chỉ vì hai người họ mà cô mất đi tất cả, cả thứ quan trọng nhất đời cô. Cảm xúc của cô bây giờ là tuyệt vọng, tuyệt vọng vô cùng.
Cô đi không biết bao lâu, nhưng khi dừng lại đã thấy anh vẻ gấp gáp, vội vàng đứng trước mặt cô. Anh có lẽ đã rất lo lắng cho cô. Anh ôm chầm lấy cô và siết thật chặt.
Em đã đi đâu? Khiến anh phải tìm em, lo lắng cho em. Đừng dọa anh như vậy, anh lo
Anh vẫn ngọt ngào với cô. Đột nhiên bao nhiêu uất ức, bao nhiêu đau khổ bỗng chốc hóa thành nước mắt rồi trào ra. Cô khóc nức nở làm anh cũng bối rối, lo lắng theo.
Em làm sao thế? Là ai dám ức hiếp em? Anh sẽ để kẻ đó sống không yên
Thật tốt, ở trong lòng của anh thật tốt. Ấm áp, ngọt ngào cảm giác này là tốt nhất. Nhìn thấy anh, cô như nhìn thấy được màu hồng của cuộc sống. Anh tựa như là một mãng màu hồng trong cuộc đời đầy mãng đen tối của cô.
Cô chậm rãi kể anh nghe mọi chuyện, tất cả mọi thứ cô phải chịu. Anh vừa nghe vừa đưa cô về biệt thự.
Nhìn cô gái đó anh lại nhìn ra bản thân mình. Ngốc nghếch và điên cuồng chạy theo người mình yêu nhưng thứ nhận lại chỉ là một cảm giác đau đớn. Anh không muốn cô gái đó lại đau giống như anh.
Cô ngồi trong góc nghe hết tất cả. Cô thật không ngờ người làm ra chuyện đó lại là cô gái kia.
Cô gái đó chính là thanh mai trúc mã của anh ta tên là Trương Tử Liên. Cô gái đó yêu anh, điều đó cô đã biết từ sớm. Nhưng cô không thể ngờ cô ấy yêu anh ta đến mức sẵn sàng giết người.
Nhưng bây giờ cô ấy lại chọn từ bỏ người mình yêu hơn mười mấy năm trời. Điều đó khiến cô có chút lay động, không còn nhớ đến tội lỗi của cô ta.
Liên à! Em chắc chắn sẽ đi chứ?
Liên khẽ gật đầu, ánh mắt buồn đầy đau thương.
Từ bây giờ sẽ không còn ai lẽo đẽo theo anh nữa. Em buông tha cho anh rồi. Bây giờ anh đã được tự do, thích không?
Liên đứng dậy, khẽ cười để che lấp cái đau trong lòng mình.
Em về đây!
Dứt lời cô xoay lưng bước đi mang theo cả nổi tuyệt vọng và bi thuơng sâu thẳm trong lòng. Giây phút đó tim anh đau nhói lên từng hồi. Làm sao anh có thể không rung động, chỉ là anh không kịp nhận ra. Anh là kẻ ngốc nghếch, đến giây phút cuối cùng mới nhận ra trái tim mình. Anh thật sự không biết đã yêu cô gái kia từ bao giờ nhưng hiện tại đã không thể dứt ra được.
Anh như điên lao đến ôm chầm lấy cô từ phía sau. Vốn dĩ anh nghĩ cô sẽ không bao giờ rời khỏi anh. Anh không hề nhìn thấy cô nhưng không có nghĩa anh không cảm nhận được cô đang ở bên. Đến khi hơi ấm và những bước chân kia dừng lại anh mới cảm thấy lạ lẫm, cảm thấy mất mát và thấy đau. Hóa ra, người anh yêu từ lâu là cô. Chỉ là anh quá thân thuộc đến mức anh không hề nhận ra được cảm giác đó là yêu.
Anh chậm rãi hôn lên gáy Liên, thú nhận tất cả với cô.
Đừng đi! Anh đã nhìn thấy em rồi. Vì vậy em đừng đi đâu cả. Hình như, anh đã yêu em rồi
Giây phút này, Liên như tỉnh dậy từ cơn ác mộng. Cảm giác hạnh phúc ập đến một cách bất ngờ.
Cô lén một góc theo dõi, cô không biết nên tức giận hay vui mừng cho hai người họ. Nhưng có lẽ cô nên tức giận hơn là vui mừng.
Cô chậm rãi đi về phía họ, ánh mắt đáng sợ nhưng lại có nét ngây thơ của trẻ con.
Chúc mừng hai người thành đôi thành cặp. Chuyện của chị tôi các người tính sao đây? Vì sự ngốc nghếch và ngu xuẩn của hai người mà cả gia đình tôi phải mất mạng, chị tôi thì sống giỡ chết giỡ
Liên nghe tiếng nói thì quay lại nhìn. Anh ta lo lắng nhìn cô, ôm lấy vai Liên.
Tại sao em lại ra đây? Không phải thầy nói em ở đó chờ thầy sao?
Lúc này, nỗi hận của cô đã được ngơi lên. Mặc dù cô vui mừng cho họ nhưng nỗi hận của cô, cái chết của gia đình cô vẫn quan trọng hơn gấp nghìn lần chuyện của họ. Cô không màn bản thân tám tuổi hay mười tám tuổi. Nỗi hận này cô phải làm cho ra lẽ. Cô lớn tiếng quát vào mặt hai người kia.
Nếu không ra đây thì đến khi nào tôi mới biết âm mưu xấu xa của cô ta. Chỉ vì sự ngu xuẩn, một thứ tình cảm đầy ngu xuẩn của hai người mà gia đình tôi phải chết. Hạnh phúc của hai người được xây dựng nên bởi máu của chính gia đình tôi. Thân xác ở trong kia còn chưa rõ sống chết. Vậy mà hai người ở ngoài này hoan hoan hỉ hỉ, anh anh em em. Hai người chẳng khác một loài xúc vật, một loài xúc vật không đáng để tồn tại
Hai người họ ném về phía cô ánh mắt kinh ngạc đến không nói nên lời. Cô tiến đến gần Liên, nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Cô đã có thứ cô muốn thì bây giờ phải lãnh chịu hậu quả mà cô đã gây ra. Để xem xem tôi sẽ làm gì các người
Cô bước thẳng ra ngoài, đi qua cánh cổng cô còn quay lại nhìn căn biệt thự. Cô cảm thấy lo lắng cho thân xác của cô, nhưng cô cũng không thể mang theo. Đành mặt cho họ muốn làm gì thì làm cô một mực đi thẳng.
Anh ta vội vàng đuổi theo nhưng bị Liên ngăn lại.
Anh lo gì chứ? Con bé đó chỉ mới tám tuổi thì làm gì được chứ? Anh yên tâm đi
Nhưng... Anh lưỡng lự.
Không sao đâu mà
Cô đi dọc theo vỉa hè, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cô cảm thấy như cô là một đứa con bất hiếu, một người chị không ra gì. Cô hận chính bản thân mình bị hai người họ đem ra làm trò. Chỉ vì hai người họ mà cô mất đi tất cả, cả thứ quan trọng nhất đời cô. Cảm xúc của cô bây giờ là tuyệt vọng, tuyệt vọng vô cùng.
Cô đi không biết bao lâu, nhưng khi dừng lại đã thấy anh vẻ gấp gáp, vội vàng đứng trước mặt cô. Anh có lẽ đã rất lo lắng cho cô. Anh ôm chầm lấy cô và siết thật chặt.
Em đã đi đâu? Khiến anh phải tìm em, lo lắng cho em. Đừng dọa anh như vậy, anh lo
Anh vẫn ngọt ngào với cô. Đột nhiên bao nhiêu uất ức, bao nhiêu đau khổ bỗng chốc hóa thành nước mắt rồi trào ra. Cô khóc nức nở làm anh cũng bối rối, lo lắng theo.
Em làm sao thế? Là ai dám ức hiếp em? Anh sẽ để kẻ đó sống không yên
Thật tốt, ở trong lòng của anh thật tốt. Ấm áp, ngọt ngào cảm giác này là tốt nhất. Nhìn thấy anh, cô như nhìn thấy được màu hồng của cuộc sống. Anh tựa như là một mãng màu hồng trong cuộc đời đầy mãng đen tối của cô.
Cô chậm rãi kể anh nghe mọi chuyện, tất cả mọi thứ cô phải chịu. Anh vừa nghe vừa đưa cô về biệt thự.
/40
|