Gió thổi đung đưa những tán cây, thổi bay những chiếc rèm cửa. Cô ngồi trong phòng, tựa đầu vào vai anh. Anh đan những ngón tay vào tay cô rồi nhẹ nhàng xoa xoa.
Mọi chuyện hãy để anh giải quyết, được không? Anh không muốn thấy em khóc, không muốn thấy em phải chịu uất ức hay đau buồn. Em như vậy, anh sẽ đau
Giọng anh trầm ấm bên tai cô, nghe sao thật ngọt ngào. Anh hôn khẽ lên tay cô, rồi lên trán cô đầy yêu thương.
Lúc trưa đón cô, đợi mãi không thấy cô đến nên anh cuống cuồng lên đi tìm. Hỏi Âu Tuyết và Âu Thịnh thì cô đã về từ lâu rồi. Anh lại càng lo lắng hơn, càng sợ hãi cô sẽ xảy ra chuyện gì. Lòng anh nơp nớp lo sợ, chảy vòng thành phố tìm cô, nhưng mãi không thấy. Đến khi, bóng dáng bé nhỏ đang lê từng bước chân nặng nề bên vỉa hè anh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh muốn thật nhanh đến bên cạnh cô, đem cô ôm vào lòng. Từng tiếng nấc của cô như khiến tim anh nặng trĩu và đau đớn. Anh tự nhủ sẽ khiến cho kẽ đã làm cô khóc sống không được yên ổn.
Buổi sáng, tiếng chim hót ríu rít dưới vườn, sương đêm còn đọng lại vài giọt nước trên các tán lá. Bên trong căn phòng rộng rãi và đầy xa xỉ, hai con người cuốn lấy nhau dưới lớp chăn dày. Cô khẽ động mi rồi mở nó ra, trước mắt là tấm ngực săn chắc của anh, tiếng tim anh khẽ động. Mùi hương cơ thể của anh thoang thoảng khiến cô bất giác đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Cô tự hỏi nếu như những việc này không xảy ra thì liệu cô có gặp được anh không? Liệu có được hạnh phúc như bây giờ. Được anh yêu thương, được làm cô bé nhỏ nhắn để anh ôm gọn vào lòng. Cô nhẹ nhàng đưa tay chạm vào những sợi mi được xếp thành một hàng dài trên mắt anh, vừa cong lại vừa dài, thật đẹp.
Đột nhiên tay cô bị ai đó giữ lấy, giọng nói ấm áp truyền đến.
Đừng nghịch!
Anh mở mắt ra, nhìn cô đầy yêu thuơng.
Cô bé! Chào buổi sáng!
Dứt lời anh hôn lên trán cô rồi lại nói tiếp:
Có muốn nghỉ học không? Anh xin phép giúp em nhé!
Cô khẽ gật đầu rồi dụi đầu vào ngực anh. Anh đưa tay luồn vào mái tóc của cô, hít lấy mùi hương trên tóc cô.
Hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe của em đấy
Em không muốn đi đâu
Cô nũng nụi trong ngực anh, môi cong lên, ánh mắt đầy tội nghiệp nhìn anh. Anh khẽ cười, hôn lên trán cô rồi dịu dàng nói:
Anh sẽ đi cùng em
Cô vui vẻ, hai mắt sáng rực lên.
Thật chứ?
Anh bị điệu bộ của cô quyến rũ rồi. Dù có như thế nào, anh cũng sẽ nhất định yêu thương cô. Yêu thương bù cho những năm tháng trước đây, những năm tháng nhớ nhung đó.
Ăn sáng xong, anh sắp xếp công việc rồi cùng cô đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kì.
Cô thì vào phòng làm xét nghiệm, anh ở bên ngoài nghe điện thoại, giọng nói chậm rãi, có vẻ lạnh lùng, đáng sợ.
Cậu cứ làm theo những gì tôi đã dặn. Nhất định phải để hai người họ sống không bằng chết. Tôi không muốn nhìn thấy hai người họ nữa. Nhớ là phải bảo vệ an toàn thân xác ở bên trong
Dứt lời, anh cúp máy. Sắc mặt anh lúc này vô cùng đáng sợ, khí lạnh tỏa ra khiến người khác phải run rẩy. Kẻ dám làm cô khóc anh nhất định sẽ không buông tha. Anh sẽ đạp chúng xuống tận mười tám tầng địa ngục, để chúng mãi mãi không thể ngoi đầu lên được.
Cô chậm rãi từ phòng khám bước ra. Anh mĩm cười nhìn cô, thấy sắc mặt của cô không tốt nên lo lắng hỏi:
Sao thế? Bác sĩ ức hiếp em sao?
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, mặt mày ủ rũ, dường như không có chút sức sống nào.
Không!
Vậy thì tại sao?
Cô như muốn nói gì đó nhưng lời đến miệng lại khó nói ra. Cô ấp úng một lúc.
Em...! Thật ra thì... em có chuyện chưa nói với anh...
Mời người nhà của Tống Nhật Nguyệt
Lời cô chưa nói xong đã bị cô y tá cắt ngang. Anh vỗ nhẹ tay cô.
Ở yên đây! Lát nữa anh quay lại sẽ từ từ nghe em nói
Anh rời khỏi chỗ ngồi đi theo cô y tá vào phòng làm việc của bác sĩ. Cô ngồi trên ghế mà lòng vô cùng lo lắng. Liệu anh sẽ như thế nào nếu nghe bác sĩ nói chuyện đó? Lòng cô nóng như lửa đốt.
Ý bác sĩ là sao? Bệnh tim tái phát sao?
Anh ngạc nhiên, hai mắt mở to. Anh ước rằng bác sĩ nói nhầm, hay có sự nhầm lẫn ở đây. Anh khẽ thầm mong bác sĩ nói cô sẽ không sao, cô rất khỏe mạnh. Lòng anh như bị bóp nghẹn.
Ông bác sĩ khoanh hai tay lên bàn, giọng lắng xuống.
Kết quả xét nghiệm cho thấy bệnh tim của cô bé bị tái phát. Tôi cũng cảm thấy rất lạ về điều này. Theo như tôi nhìn thấy thì có lẽ là bệnh tim bẫm sinh nhưng đã được điều trị và có lẽ là đã thành công. Bênh cô bé mắc phải không nặng nên đã khỏi hoàn toàn và trường hợp tái phát là không có. Nhưng...
Tôi hiểu rồi!
Ông bác sĩ sắc mặt thay đổi.
Còn nữa! Những chỉ số của cô bé này rất yếu. Gần giống một người đang hấp hối nhưng nhìn cô bé lại rất bình thường. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trường hợp này trong mấy chục năm làm bác sĩ của mình
Anh chậm rãi bước ra, ngồi xuống bên cạnh cô. Cô biết bác sĩ đã nói anh nghe mọi thứ.
Lúc Nguyệt mới sinh ra thì phát hiện mắc bệnh tim, cũng may là bị nhẹ. Gia đình em đã cố gắng hết sức để chạy tiền phẫu thuật. Ca phẫu thuật rất thành công, không để lại bất kì di chứng nào. Tại sao lại tái phát chứ? Rõ ràng lúc phẫu thuật bác sĩ đã nói sẽ không tái phát hay triệu chứng gì rồi sao? Hay là do thời gian của em đã hết? Hay là do em đã ở trong thân xác này?
Cô nấc nhẹ, tựa đầu vào vai anh. Anh ôm lấy vai cô, lắng nghe tất cả, kể cả tiếng khóc của cô.
Mọi chuyện hãy để anh giải quyết, được không? Anh không muốn thấy em khóc, không muốn thấy em phải chịu uất ức hay đau buồn. Em như vậy, anh sẽ đau
Giọng anh trầm ấm bên tai cô, nghe sao thật ngọt ngào. Anh hôn khẽ lên tay cô, rồi lên trán cô đầy yêu thương.
Lúc trưa đón cô, đợi mãi không thấy cô đến nên anh cuống cuồng lên đi tìm. Hỏi Âu Tuyết và Âu Thịnh thì cô đã về từ lâu rồi. Anh lại càng lo lắng hơn, càng sợ hãi cô sẽ xảy ra chuyện gì. Lòng anh nơp nớp lo sợ, chảy vòng thành phố tìm cô, nhưng mãi không thấy. Đến khi, bóng dáng bé nhỏ đang lê từng bước chân nặng nề bên vỉa hè anh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh muốn thật nhanh đến bên cạnh cô, đem cô ôm vào lòng. Từng tiếng nấc của cô như khiến tim anh nặng trĩu và đau đớn. Anh tự nhủ sẽ khiến cho kẽ đã làm cô khóc sống không được yên ổn.
Buổi sáng, tiếng chim hót ríu rít dưới vườn, sương đêm còn đọng lại vài giọt nước trên các tán lá. Bên trong căn phòng rộng rãi và đầy xa xỉ, hai con người cuốn lấy nhau dưới lớp chăn dày. Cô khẽ động mi rồi mở nó ra, trước mắt là tấm ngực săn chắc của anh, tiếng tim anh khẽ động. Mùi hương cơ thể của anh thoang thoảng khiến cô bất giác đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Cô tự hỏi nếu như những việc này không xảy ra thì liệu cô có gặp được anh không? Liệu có được hạnh phúc như bây giờ. Được anh yêu thương, được làm cô bé nhỏ nhắn để anh ôm gọn vào lòng. Cô nhẹ nhàng đưa tay chạm vào những sợi mi được xếp thành một hàng dài trên mắt anh, vừa cong lại vừa dài, thật đẹp.
Đột nhiên tay cô bị ai đó giữ lấy, giọng nói ấm áp truyền đến.
Đừng nghịch!
Anh mở mắt ra, nhìn cô đầy yêu thuơng.
Cô bé! Chào buổi sáng!
Dứt lời anh hôn lên trán cô rồi lại nói tiếp:
Có muốn nghỉ học không? Anh xin phép giúp em nhé!
Cô khẽ gật đầu rồi dụi đầu vào ngực anh. Anh đưa tay luồn vào mái tóc của cô, hít lấy mùi hương trên tóc cô.
Hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe của em đấy
Em không muốn đi đâu
Cô nũng nụi trong ngực anh, môi cong lên, ánh mắt đầy tội nghiệp nhìn anh. Anh khẽ cười, hôn lên trán cô rồi dịu dàng nói:
Anh sẽ đi cùng em
Cô vui vẻ, hai mắt sáng rực lên.
Thật chứ?
Anh bị điệu bộ của cô quyến rũ rồi. Dù có như thế nào, anh cũng sẽ nhất định yêu thương cô. Yêu thương bù cho những năm tháng trước đây, những năm tháng nhớ nhung đó.
Ăn sáng xong, anh sắp xếp công việc rồi cùng cô đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kì.
Cô thì vào phòng làm xét nghiệm, anh ở bên ngoài nghe điện thoại, giọng nói chậm rãi, có vẻ lạnh lùng, đáng sợ.
Cậu cứ làm theo những gì tôi đã dặn. Nhất định phải để hai người họ sống không bằng chết. Tôi không muốn nhìn thấy hai người họ nữa. Nhớ là phải bảo vệ an toàn thân xác ở bên trong
Dứt lời, anh cúp máy. Sắc mặt anh lúc này vô cùng đáng sợ, khí lạnh tỏa ra khiến người khác phải run rẩy. Kẻ dám làm cô khóc anh nhất định sẽ không buông tha. Anh sẽ đạp chúng xuống tận mười tám tầng địa ngục, để chúng mãi mãi không thể ngoi đầu lên được.
Cô chậm rãi từ phòng khám bước ra. Anh mĩm cười nhìn cô, thấy sắc mặt của cô không tốt nên lo lắng hỏi:
Sao thế? Bác sĩ ức hiếp em sao?
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, mặt mày ủ rũ, dường như không có chút sức sống nào.
Không!
Vậy thì tại sao?
Cô như muốn nói gì đó nhưng lời đến miệng lại khó nói ra. Cô ấp úng một lúc.
Em...! Thật ra thì... em có chuyện chưa nói với anh...
Mời người nhà của Tống Nhật Nguyệt
Lời cô chưa nói xong đã bị cô y tá cắt ngang. Anh vỗ nhẹ tay cô.
Ở yên đây! Lát nữa anh quay lại sẽ từ từ nghe em nói
Anh rời khỏi chỗ ngồi đi theo cô y tá vào phòng làm việc của bác sĩ. Cô ngồi trên ghế mà lòng vô cùng lo lắng. Liệu anh sẽ như thế nào nếu nghe bác sĩ nói chuyện đó? Lòng cô nóng như lửa đốt.
Ý bác sĩ là sao? Bệnh tim tái phát sao?
Anh ngạc nhiên, hai mắt mở to. Anh ước rằng bác sĩ nói nhầm, hay có sự nhầm lẫn ở đây. Anh khẽ thầm mong bác sĩ nói cô sẽ không sao, cô rất khỏe mạnh. Lòng anh như bị bóp nghẹn.
Ông bác sĩ khoanh hai tay lên bàn, giọng lắng xuống.
Kết quả xét nghiệm cho thấy bệnh tim của cô bé bị tái phát. Tôi cũng cảm thấy rất lạ về điều này. Theo như tôi nhìn thấy thì có lẽ là bệnh tim bẫm sinh nhưng đã được điều trị và có lẽ là đã thành công. Bênh cô bé mắc phải không nặng nên đã khỏi hoàn toàn và trường hợp tái phát là không có. Nhưng...
Tôi hiểu rồi!
Ông bác sĩ sắc mặt thay đổi.
Còn nữa! Những chỉ số của cô bé này rất yếu. Gần giống một người đang hấp hối nhưng nhìn cô bé lại rất bình thường. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trường hợp này trong mấy chục năm làm bác sĩ của mình
Anh chậm rãi bước ra, ngồi xuống bên cạnh cô. Cô biết bác sĩ đã nói anh nghe mọi thứ.
Lúc Nguyệt mới sinh ra thì phát hiện mắc bệnh tim, cũng may là bị nhẹ. Gia đình em đã cố gắng hết sức để chạy tiền phẫu thuật. Ca phẫu thuật rất thành công, không để lại bất kì di chứng nào. Tại sao lại tái phát chứ? Rõ ràng lúc phẫu thuật bác sĩ đã nói sẽ không tái phát hay triệu chứng gì rồi sao? Hay là do thời gian của em đã hết? Hay là do em đã ở trong thân xác này?
Cô nấc nhẹ, tựa đầu vào vai anh. Anh ôm lấy vai cô, lắng nghe tất cả, kể cả tiếng khóc của cô.
/40
|