Cô chậm rãi bước xuống cầu thang. Hôm nay là ngày cô được đến trường, tất cả thủ tục đều được chuẩn bị nên cô chỉ việc đi học thôi. Cô mặt trên người chiếc đồng phục của trường tư nhân lớn nhất thành phố A. Ngôi trường này đều dành cho những người thuộc tầng lớp thuợng lưu. Lúc nhỏ cô cũng rất muốn vào trường này học vì đồng phục rất đẹp. Xem ra, ước muốn nhỏ nhoi của cô đã thấu đến tận mây xanh, nhưng với kiểu này thì thật có chút kì quặc.
Chiếc đầm có váy màu caro xanh, áo trắng, trước ngực còn có chiếc nơ nhỏ xinh xinh, còn có hẳn một chiếc áo vest khoác ngoài.
Đi đến nhà bếp cô lễ phép chào từng người trong nhà nhưng chỉ có bà là mĩm cười chào lại cô. Đại thiếu gia thì mặt lạnh không nói, còn nhị thiếu thì ung dung ngồi lướt điện thoại, tam tiểu thư thì liếc cô, lườm cô đủ kiểu. Ông Đông thì mĩm cười cho có rồi cắm cúi đọc báo, bà Thanh thì chẳng thấy đâu.
Hôm nay Nguyệt Nguyệt đi học lại đúng không? Chiếc váy có vừa với con không?
Vừa in ạ! Cháu cám ơn bà
Bà mĩm cười gật đầu rồi bắt đầu bữa sáng. Ăn xong, cô lên phòng lấy cặp rồi đi học. Âu Thịnh cùng Âu Tuyết ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng, vừa thấy cô ra Âu Tuyết cho tài xế lái xe đi, để lại vẻ mặt chọc tức cô. Vốn dĩ cô sẽ ngồi chung xe với họ nhưng bây giờ thì có lẽ không. Cô chuẩn bị đi bộ đến trường thì một chiếc xe thể thao bản giới hạn, hiệu gì thì cô biết chết liền dừng ngay cạnh. Cô hơi giật mình, nhìn người ở bên trong xe. Là đại thiếu gia, Đông Âu Phàm.
Lên xe!
Cô vốn không muốn lên đâu, nhưng từ đây đến đó với trẻ con này thì xa lắm, nên cô đành leo lên. Anh rồ ga phóng đi, cô hai tay bám chặt dây an toàn, máu dồn lên não.
Anh có thể chậm lại chút được không?
Anh quay qua nhìn cô, với cái vẻ mặt không đếm được cảm xúc nào. Anh cũng dần chậm lại, cô bây giờ mới yên tâm ngồi vững. Chợt cô nhớ đến chuyện lần trước.
Chuyện ở quán cafê anh có thể giữ bí mật không?
Tại sao?
Đó là chuyện của chị em nên em không muốn ai biết cả
Nhóc nói chuyện cứ như người lớn
Thì cô là người lớn thật mà. Cô gãi gãi đầu cười hì hì, bộ dạng ngố ngố. Chiếc xe trong chớp mắt dừng ngay cổng trường có cái bảng tên kiểu black and white, khá là sang trọng và có vẻ thần bí. Đại thiếu gia ga lăng mở cửa xe cho cô, cô bước xuống với ánh nhìn của rất nhiều người.
Cô gái đó là ai? Tại sao lại xuống từ xe của Đông gia? Có rất nhiều câu hỏi mà rất nhiều người đang chụm lại bàn tán.
Roses and knowledge, đó là tên của ngôi trường này, nghĩa là hoa hồng và kiến thức. Cái tên này đều có lý do của nó. Vì học sinh trường này đều là nam thanh nữ tú, thông minh nổi bật so với người khác nên cái tên này mới được sinh ra. Trường này được một người Mĩ xây dựng nên phong cách có phần hướng tây. Trường có hơn nữa thầy cô là người nước ngoài. Vì vậy, học sinh ở đây phải nắm vững vốn tiếng anh. Cũng may cô cũng có chứng chỉ ngoại ngữ cấp quốc gia nên không cần phải lo lắng về mặt này. Ngoài ra, còn hai trường trung học và một trường đại học cũng là một. Tổng cổng có năm trường, bốn trường nằm sát nhau, còn một trường nằm ở trung tâm thành phố.
Anh dẫn cô đến phòng hiệu trưởng. Vào bên trong là một người đàn ông tầm trung niên, kính lão dính trên mặt ngước lên nhìn anh.
Chào Đông đại thiếu gia. Mời cậu ngồi
Chào ông! Hiệu trưởng Lý
Ông ta kính cận chào hỏi anh, anh cũng mặt lạnh chào lại. Ông ta ngồi trò chuyện mà cô không mấy quan tâm. Sau một lúc, một ông thầy cũng đeo kính bước vào, có chút trẻ tuổi nhưng chắc cũng gần ba mươi rồi.
À! Thầy Luân. Đây là học sinh mới của thầy
Ông thầy nhìn cô rồi khẽ gật đầu, ánh mắt có chút dò xét.
Theo thầy!
Thầy Luân ung dung đi trước cô lặng lẽ theo sau, đôi lúc cô còn nhìn theo bóng dáng của anh rời khỏi. Đây là lần đầu tiên cô lo lắng như vậy.
Đừng căn thẳng, cứ thoải mái là được rồi. Từ bây giờ thầy sẽ là thầy chủ nhiệm của em. Nếu em bị bắt nạt thì cứ đến tìm thầy. Có biết không?
Thầy vẻ mặt nghiêm túc nhưng có vẻ rất hiền.
Dạ! Nhưng không phải thầy cũng căn thẳng sao?
Cô có thể nhìn ra, vẻ mặt thầy đang lo lắng. Thầy ấy nghe thấy liền khựng lại, đưa mắt nhìn cô. Không phải cô nói sai điều gì rồi chứ?
Vậy thì phải làm sao để thầy và em hết căn thẳng
Lời nói của thầy đầy ý cười. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói.
Thầy làm theo em nhé! Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, đập tay nào!
Cô vừa nói vừa làm mẫu, thầy lúng túng làm theo cô. Đến khi đập tay thì thầy bật cười rồi xoa đầu cô.
Đi đến một căn phòng, bên trong cực kì ồn ào. Thầy quay qua nói nhỏ với cô.
Em đứng đây chờ thầy nhé!
Thầy đẩy cửa bước vào, không khí ồn ào đột nhiên dập tắt. Giọng nói trầm ấm, đầy nội lực của thầy vang lên.
Chào các em! Thầy là Phan Thanh Luân. Từ hôm nay sẽ là chủ nhiệm mới của các em. Hôm nay cũng sẽ có thêm bạn mới đến học cùng với chúng ta
Cô nhanh nhẹn bước vào. Chỉ thấy Âu Tuyết nhìn cô như thấy gai.
Em hãy giới thiệu mình với các bạn đi
Xin chào! Mình là Tống Nhật Nguyệt. Rất mong các bạn giúp đỡ
Thầy nhìn cô thì rất hài lòng, thầy dò xét xung quanh phòng tìm chỗ trống cho cô.
Em hãy ngồi ở chỗ trống gần cuối lớp nhé
Thầy vừa nói vừa chỉ tay về phía chỗ của Âu Thịnh, là cái bàn trống trên Âu Thịnh, thằng nhóc đó ngồi bàn cuối. Cô thầm mắng, số mình sao lại có thể xui xẻo như vậy, ngồi cùng với tên nhóc mê điện thoại. Cô mặt mày ủ rủ dạ một tiếng rồi về chỗ của mình.
Lớp học có hơn hai mươi cái bàn, là kiểu bàn đơn một người ngồi, khá là rộng rãi và thoáng mát. Lớp học này còn trang bị một cái màn hình chiếu rất to, kiểu như học đại học vậy.
Một cô bé ngồi kế bên lên tiếng bắt chuyện với cô.
Cậu là Nguyệt đúng không? Mình là Y Nhật. Tụi mình là làm bạn nha!
Được!
Cô mĩm cười đầy thân thiện. Tiết học đầu tiên cũng nhanh chóng bắt đầu.
Chiếc đầm có váy màu caro xanh, áo trắng, trước ngực còn có chiếc nơ nhỏ xinh xinh, còn có hẳn một chiếc áo vest khoác ngoài.
Đi đến nhà bếp cô lễ phép chào từng người trong nhà nhưng chỉ có bà là mĩm cười chào lại cô. Đại thiếu gia thì mặt lạnh không nói, còn nhị thiếu thì ung dung ngồi lướt điện thoại, tam tiểu thư thì liếc cô, lườm cô đủ kiểu. Ông Đông thì mĩm cười cho có rồi cắm cúi đọc báo, bà Thanh thì chẳng thấy đâu.
Hôm nay Nguyệt Nguyệt đi học lại đúng không? Chiếc váy có vừa với con không?
Vừa in ạ! Cháu cám ơn bà
Bà mĩm cười gật đầu rồi bắt đầu bữa sáng. Ăn xong, cô lên phòng lấy cặp rồi đi học. Âu Thịnh cùng Âu Tuyết ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng, vừa thấy cô ra Âu Tuyết cho tài xế lái xe đi, để lại vẻ mặt chọc tức cô. Vốn dĩ cô sẽ ngồi chung xe với họ nhưng bây giờ thì có lẽ không. Cô chuẩn bị đi bộ đến trường thì một chiếc xe thể thao bản giới hạn, hiệu gì thì cô biết chết liền dừng ngay cạnh. Cô hơi giật mình, nhìn người ở bên trong xe. Là đại thiếu gia, Đông Âu Phàm.
Lên xe!
Cô vốn không muốn lên đâu, nhưng từ đây đến đó với trẻ con này thì xa lắm, nên cô đành leo lên. Anh rồ ga phóng đi, cô hai tay bám chặt dây an toàn, máu dồn lên não.
Anh có thể chậm lại chút được không?
Anh quay qua nhìn cô, với cái vẻ mặt không đếm được cảm xúc nào. Anh cũng dần chậm lại, cô bây giờ mới yên tâm ngồi vững. Chợt cô nhớ đến chuyện lần trước.
Chuyện ở quán cafê anh có thể giữ bí mật không?
Tại sao?
Đó là chuyện của chị em nên em không muốn ai biết cả
Nhóc nói chuyện cứ như người lớn
Thì cô là người lớn thật mà. Cô gãi gãi đầu cười hì hì, bộ dạng ngố ngố. Chiếc xe trong chớp mắt dừng ngay cổng trường có cái bảng tên kiểu black and white, khá là sang trọng và có vẻ thần bí. Đại thiếu gia ga lăng mở cửa xe cho cô, cô bước xuống với ánh nhìn của rất nhiều người.
Cô gái đó là ai? Tại sao lại xuống từ xe của Đông gia? Có rất nhiều câu hỏi mà rất nhiều người đang chụm lại bàn tán.
Roses and knowledge, đó là tên của ngôi trường này, nghĩa là hoa hồng và kiến thức. Cái tên này đều có lý do của nó. Vì học sinh trường này đều là nam thanh nữ tú, thông minh nổi bật so với người khác nên cái tên này mới được sinh ra. Trường này được một người Mĩ xây dựng nên phong cách có phần hướng tây. Trường có hơn nữa thầy cô là người nước ngoài. Vì vậy, học sinh ở đây phải nắm vững vốn tiếng anh. Cũng may cô cũng có chứng chỉ ngoại ngữ cấp quốc gia nên không cần phải lo lắng về mặt này. Ngoài ra, còn hai trường trung học và một trường đại học cũng là một. Tổng cổng có năm trường, bốn trường nằm sát nhau, còn một trường nằm ở trung tâm thành phố.
Anh dẫn cô đến phòng hiệu trưởng. Vào bên trong là một người đàn ông tầm trung niên, kính lão dính trên mặt ngước lên nhìn anh.
Chào Đông đại thiếu gia. Mời cậu ngồi
Chào ông! Hiệu trưởng Lý
Ông ta kính cận chào hỏi anh, anh cũng mặt lạnh chào lại. Ông ta ngồi trò chuyện mà cô không mấy quan tâm. Sau một lúc, một ông thầy cũng đeo kính bước vào, có chút trẻ tuổi nhưng chắc cũng gần ba mươi rồi.
À! Thầy Luân. Đây là học sinh mới của thầy
Ông thầy nhìn cô rồi khẽ gật đầu, ánh mắt có chút dò xét.
Theo thầy!
Thầy Luân ung dung đi trước cô lặng lẽ theo sau, đôi lúc cô còn nhìn theo bóng dáng của anh rời khỏi. Đây là lần đầu tiên cô lo lắng như vậy.
Đừng căn thẳng, cứ thoải mái là được rồi. Từ bây giờ thầy sẽ là thầy chủ nhiệm của em. Nếu em bị bắt nạt thì cứ đến tìm thầy. Có biết không?
Thầy vẻ mặt nghiêm túc nhưng có vẻ rất hiền.
Dạ! Nhưng không phải thầy cũng căn thẳng sao?
Cô có thể nhìn ra, vẻ mặt thầy đang lo lắng. Thầy ấy nghe thấy liền khựng lại, đưa mắt nhìn cô. Không phải cô nói sai điều gì rồi chứ?
Vậy thì phải làm sao để thầy và em hết căn thẳng
Lời nói của thầy đầy ý cười. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói.
Thầy làm theo em nhé! Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, đập tay nào!
Cô vừa nói vừa làm mẫu, thầy lúng túng làm theo cô. Đến khi đập tay thì thầy bật cười rồi xoa đầu cô.
Đi đến một căn phòng, bên trong cực kì ồn ào. Thầy quay qua nói nhỏ với cô.
Em đứng đây chờ thầy nhé!
Thầy đẩy cửa bước vào, không khí ồn ào đột nhiên dập tắt. Giọng nói trầm ấm, đầy nội lực của thầy vang lên.
Chào các em! Thầy là Phan Thanh Luân. Từ hôm nay sẽ là chủ nhiệm mới của các em. Hôm nay cũng sẽ có thêm bạn mới đến học cùng với chúng ta
Cô nhanh nhẹn bước vào. Chỉ thấy Âu Tuyết nhìn cô như thấy gai.
Em hãy giới thiệu mình với các bạn đi
Xin chào! Mình là Tống Nhật Nguyệt. Rất mong các bạn giúp đỡ
Thầy nhìn cô thì rất hài lòng, thầy dò xét xung quanh phòng tìm chỗ trống cho cô.
Em hãy ngồi ở chỗ trống gần cuối lớp nhé
Thầy vừa nói vừa chỉ tay về phía chỗ của Âu Thịnh, là cái bàn trống trên Âu Thịnh, thằng nhóc đó ngồi bàn cuối. Cô thầm mắng, số mình sao lại có thể xui xẻo như vậy, ngồi cùng với tên nhóc mê điện thoại. Cô mặt mày ủ rủ dạ một tiếng rồi về chỗ của mình.
Lớp học có hơn hai mươi cái bàn, là kiểu bàn đơn một người ngồi, khá là rộng rãi và thoáng mát. Lớp học này còn trang bị một cái màn hình chiếu rất to, kiểu như học đại học vậy.
Một cô bé ngồi kế bên lên tiếng bắt chuyện với cô.
Cậu là Nguyệt đúng không? Mình là Y Nhật. Tụi mình là làm bạn nha!
Được!
Cô mĩm cười đầy thân thiện. Tiết học đầu tiên cũng nhanh chóng bắt đầu.
/40
|