Hai tiết đầu nhanh chóng trôi qua, đến giờ ra chơi ai ai cũng ùa ra khỏi lớp. Cô thì ngồi lì trong lớp học, Y Nhật cùng vài người nữa lại gần.
Tụi mình đi xuống căn tin đi
Hai tiết học kia khiến cô chán chết nên cũng đồng ý. Cả đám vừa đi vừa nói chuyện làm quen.
Y Nhật, tên đầy đủ là Lâm Y Nhật, là nhị tiểu thư của Lâm thị, chuyên kinh doanh dầu mỏ, vàng và đá quý. Anh trai hiện đang du học nước ngoài.
Người thứ hai là Triệu Linh Du, đại tiểu thư của tập đoàn Bối Bảo. Chuyên kinh doanh thuơng mại và thời trang, vừa thành lập cách đây vài năm.
Người còn lại là Dương Mai Ánh, tiểu thư của Dương thị, kinh doanh chuỗi nhà hàng khách sạn năm sao.
Nếu đem so với người khác thì ba cô bé này chỉ thuộc tầng lớp nhỏ nhất. Người đứng đầu là Đông thị, vì Đông thị cũng là cổ đông của trường này, thậm chí còn là một cổ đông lớn. Vì vậy, Âu Tuyết và Âu Thịnh rất có tiếng trong trường, đến thầy cô cũng không dám làm gì. Nếu đắc tội với thiếu gia và tiểu thư của Đông thị thì xác định hôm sau sẽ không còn có tên trong danh sách nhà trường.
Cái căn tin này như một cái nhà hàng, không thiếu món gì. Cô chọn nhanh lấy chai nước rồi rời khỏi, đến một cái bàn rồi ngồi xuống. Lúc này, Âu Thịnh cùng Âu Tuyết đến, làm cho căn tin nháo nhào cả lên. Ai nấy đều phải dẹp đường cho hai người họ. Cô nhìn thấy liền không ưa nổi vào mắt. Chỉ mới là con nít thôi mà đã dương oai như vậy, thì sau này không biết phải như thế nào.
Âu Tuyết đi ngang qua chỗ cô rồi lườm cô một cái, bước đến quầy lấy ly nước cam rồi đi đến chỗ cô. Âu Tuyết bước gần đến chỗ cô thì vờ vấp ngã, cố ý hất đổ ly nước cam. Nhưng cô nhanh trí né sang một bên, Âu Tuyết mất thăng bằng nằm ngay dưới đất cùng với ly nước cam đổ đầy người.
Tất cả mọi người đều bật cười sảng khoái, cô chỉ nhếch môi cười đầy khinh bỉ. Muốn chơi chị đây thì phải cần tu luyện thêm em nhé! Mấy chiêu trò này, lúc đi học cô đã lãnh đủ nên có không ít kinh nghiệm. Cô vô tư uống nước ngọt của mình mà không thèm nhìn lấy một cái. Âu Thịnh dìu Âu Tuyết đứng dậy.
Cười đủ chưa?
Âu Tuyết tức giận quát lớn, lúc này ai nấy đều im bặc, không dám cười nữa. Âu Tuyết liếc nhìn cô đầy oán hận, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Giờ ra chơi cứ như thế kết thúc. Cô lại đi lên lớp tiếp tục học cộng trừ nhân chia.
Đây là toán nâng cao, là một bài toán trong đề thi cấp quốc gia năm ngoái. Bạn nào làm được thầy sẽ cho bạn đó điểm cộng
Thầy nói rồi hướng tay lên màn hình. Là một bài toán nâng cao, có thể nói là khá khó nhưng với cô thì dễ như ăn cháo. Cả lớp im phăn phắt, không ai dơ tay.
Vậy thầy sẽ gọi tên nhé!
Thầy Luân lướt qua từng bạn một rồi nhìn chằm chằm cô.
Nhật Nguyệt! Em lên làm đi. Làm sai cũng không sao cả
Cô cầm lấy phấn trên tay thầy rồi đi về phía bảng đen kia, bắt đầu viết. Sau một hồi ngọ nguậy cô đã giải được bài tìm x tiểu học.
Em làm xong rồi thưa thầy
Cô gọi thầy, trả thầy cục phấn rồi về lại chỗ ngồi. Thầy Luân cùng với cả lớp đều trầm trồ, ngạc nhiên.
Cũng lợi hại nhỉ?
Âu Thịnh lên tiếng, là khen cô thì phải. Cô quay xuống nhìn rồi mĩm cười.
Quá khen!
Âu Thịnh ngay giây phút đó tim đập thình thịch, loạn cả lên. Cô cũng thấy vui vui, tên nhóc đó cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện với cô.
Nhanh chóng đến giờ ra về, Âu Tuyết và Âu Thịnh lên xe ra về để cô ở lại. Mặc dù bà đã dặn cô ngồi chung xe với hai đứa đó về nhưng bây giờ thì cô có thể làm gì ngoài đi bộ đây. Đại thiếu gia lúc sáng có lòng tốt bụng mới đưa cô đi. Bây giờ thì tốt rồi, đi cho mỏi chân mày luôn, ai biểu đắt tội với họ làm gì.
Cô đi được nữa đoạn đường thì có hai người, một nam một nữ đi xe máy chặn đường cô.
Cháu bé! Cháu đi một mình vậy? Để cô chú đưa con về
Cô nhìn họ bằng ánh mắt hoài nghi.
Hai người là ai?
Cô chú là bạn của ba mẹ cháu, cô chú tiện đường nên đưa cháu về
Không cần đâu!
Nói rồi cô đi nhanh về phía trước, trong lòng không ngừng lo lắng và sợ hãi. Hai người họ chắc chắn là bọn bắc cóc trẻ con, đang lộng hành những ngày gần đây. Bọn họ rồ ga dí theo cô, cô là con nít nên chạy rất chậm, đường lại vắng vẻ. Cô đột nhiên bị vấp ngã, cô ta nhanh chóng lao đến bế cô bỏ lên xe, đánh ngất cô rồi phóng ga chạy mất.
Qua giờ cơm trưa rồi mà cô vẫn chưa về, bà không ngừng lo lắng, cho người đi tìm. Trời đã gần tối mà vẫn chưa có tin tức gì. Bà bắt đầu cuống cuồn cả lên, Âu Thịnh cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Lúc này, Âu Phàm từ công ty trở về, thấy bà lo lắng nên anh tiện hỏi.
Bà à! Có chuyện gì?
Nguyệt Nguyệt...! Con bé đi học từ trưa đến giờ vẫn chưa thấy về. Bà thật sự rất lo lắng cho con bé
Bà vẻ mặt lo sợ nhìn anh. Bà Thanh ngồi đối diện, bĩu môi nói:
Hơi đâu mà lo. Nó có chân đi thì tự có chân về. Có khi lại bỏ về nhà nó rồi cũng nên
Bà trong lòng bắt đầu cảm thấy khó chịu vì những lời nói đó nhưng cũng không để ý. Anh không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài tìm cô. Bà tức giận, quay qua nhìn Âu Tuyết và Âu Thịnh đang ngồi trên ghế chơi điện thoại.
Là ai không cho Nguyệt Nguyệt đi cùng xe?
Nghe thấy bà hỏi, Âu Thịnh ngừng hành động của mình lại, Âu Tuyết mặt mày tái nhợt. Bà nhận ra điều đó ở vẻ mặt của Âu Tuyết.
Âu Tuyết! Là cháu đúng không?
Bà Thanh nhận ra con gái mình sắp bị mắng nên nhanh chóng lên tiếng.
Mẹ! Cái gì cũng phải từ từ, chưa gì mà mẹ đã vội kết tội con bé. Như vậy có phải là không công bằng không mẹ?
Chị còn nhắc đến công bằng với tôi. Chị thử hỏi chị đã bao giờ công bằng chưa?
Bà tức giận, mặt đỏ ửng lên.
Nếu Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện gì thì bà nhất định sẽ không tha cho cháu đâu
Bà nói xong tức giận một mặt, không thể chứa họ thêm vào mắt. Bà Thanh cũng tức giận, đùng đùng bỏ lên phòng. Đúng lúc này ông Đông vừa về đến nơi, nhìn thấy cảnh này thì ngơ ngác tại chỗ. Ông Đông phải hỏi người làm thì mới biết.
Tụi mình đi xuống căn tin đi
Hai tiết học kia khiến cô chán chết nên cũng đồng ý. Cả đám vừa đi vừa nói chuyện làm quen.
Y Nhật, tên đầy đủ là Lâm Y Nhật, là nhị tiểu thư của Lâm thị, chuyên kinh doanh dầu mỏ, vàng và đá quý. Anh trai hiện đang du học nước ngoài.
Người thứ hai là Triệu Linh Du, đại tiểu thư của tập đoàn Bối Bảo. Chuyên kinh doanh thuơng mại và thời trang, vừa thành lập cách đây vài năm.
Người còn lại là Dương Mai Ánh, tiểu thư của Dương thị, kinh doanh chuỗi nhà hàng khách sạn năm sao.
Nếu đem so với người khác thì ba cô bé này chỉ thuộc tầng lớp nhỏ nhất. Người đứng đầu là Đông thị, vì Đông thị cũng là cổ đông của trường này, thậm chí còn là một cổ đông lớn. Vì vậy, Âu Tuyết và Âu Thịnh rất có tiếng trong trường, đến thầy cô cũng không dám làm gì. Nếu đắc tội với thiếu gia và tiểu thư của Đông thị thì xác định hôm sau sẽ không còn có tên trong danh sách nhà trường.
Cái căn tin này như một cái nhà hàng, không thiếu món gì. Cô chọn nhanh lấy chai nước rồi rời khỏi, đến một cái bàn rồi ngồi xuống. Lúc này, Âu Thịnh cùng Âu Tuyết đến, làm cho căn tin nháo nhào cả lên. Ai nấy đều phải dẹp đường cho hai người họ. Cô nhìn thấy liền không ưa nổi vào mắt. Chỉ mới là con nít thôi mà đã dương oai như vậy, thì sau này không biết phải như thế nào.
Âu Tuyết đi ngang qua chỗ cô rồi lườm cô một cái, bước đến quầy lấy ly nước cam rồi đi đến chỗ cô. Âu Tuyết bước gần đến chỗ cô thì vờ vấp ngã, cố ý hất đổ ly nước cam. Nhưng cô nhanh trí né sang một bên, Âu Tuyết mất thăng bằng nằm ngay dưới đất cùng với ly nước cam đổ đầy người.
Tất cả mọi người đều bật cười sảng khoái, cô chỉ nhếch môi cười đầy khinh bỉ. Muốn chơi chị đây thì phải cần tu luyện thêm em nhé! Mấy chiêu trò này, lúc đi học cô đã lãnh đủ nên có không ít kinh nghiệm. Cô vô tư uống nước ngọt của mình mà không thèm nhìn lấy một cái. Âu Thịnh dìu Âu Tuyết đứng dậy.
Cười đủ chưa?
Âu Tuyết tức giận quát lớn, lúc này ai nấy đều im bặc, không dám cười nữa. Âu Tuyết liếc nhìn cô đầy oán hận, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Giờ ra chơi cứ như thế kết thúc. Cô lại đi lên lớp tiếp tục học cộng trừ nhân chia.
Đây là toán nâng cao, là một bài toán trong đề thi cấp quốc gia năm ngoái. Bạn nào làm được thầy sẽ cho bạn đó điểm cộng
Thầy nói rồi hướng tay lên màn hình. Là một bài toán nâng cao, có thể nói là khá khó nhưng với cô thì dễ như ăn cháo. Cả lớp im phăn phắt, không ai dơ tay.
Vậy thầy sẽ gọi tên nhé!
Thầy Luân lướt qua từng bạn một rồi nhìn chằm chằm cô.
Nhật Nguyệt! Em lên làm đi. Làm sai cũng không sao cả
Cô cầm lấy phấn trên tay thầy rồi đi về phía bảng đen kia, bắt đầu viết. Sau một hồi ngọ nguậy cô đã giải được bài tìm x tiểu học.
Em làm xong rồi thưa thầy
Cô gọi thầy, trả thầy cục phấn rồi về lại chỗ ngồi. Thầy Luân cùng với cả lớp đều trầm trồ, ngạc nhiên.
Cũng lợi hại nhỉ?
Âu Thịnh lên tiếng, là khen cô thì phải. Cô quay xuống nhìn rồi mĩm cười.
Quá khen!
Âu Thịnh ngay giây phút đó tim đập thình thịch, loạn cả lên. Cô cũng thấy vui vui, tên nhóc đó cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện với cô.
Nhanh chóng đến giờ ra về, Âu Tuyết và Âu Thịnh lên xe ra về để cô ở lại. Mặc dù bà đã dặn cô ngồi chung xe với hai đứa đó về nhưng bây giờ thì cô có thể làm gì ngoài đi bộ đây. Đại thiếu gia lúc sáng có lòng tốt bụng mới đưa cô đi. Bây giờ thì tốt rồi, đi cho mỏi chân mày luôn, ai biểu đắt tội với họ làm gì.
Cô đi được nữa đoạn đường thì có hai người, một nam một nữ đi xe máy chặn đường cô.
Cháu bé! Cháu đi một mình vậy? Để cô chú đưa con về
Cô nhìn họ bằng ánh mắt hoài nghi.
Hai người là ai?
Cô chú là bạn của ba mẹ cháu, cô chú tiện đường nên đưa cháu về
Không cần đâu!
Nói rồi cô đi nhanh về phía trước, trong lòng không ngừng lo lắng và sợ hãi. Hai người họ chắc chắn là bọn bắc cóc trẻ con, đang lộng hành những ngày gần đây. Bọn họ rồ ga dí theo cô, cô là con nít nên chạy rất chậm, đường lại vắng vẻ. Cô đột nhiên bị vấp ngã, cô ta nhanh chóng lao đến bế cô bỏ lên xe, đánh ngất cô rồi phóng ga chạy mất.
Qua giờ cơm trưa rồi mà cô vẫn chưa về, bà không ngừng lo lắng, cho người đi tìm. Trời đã gần tối mà vẫn chưa có tin tức gì. Bà bắt đầu cuống cuồn cả lên, Âu Thịnh cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Lúc này, Âu Phàm từ công ty trở về, thấy bà lo lắng nên anh tiện hỏi.
Bà à! Có chuyện gì?
Nguyệt Nguyệt...! Con bé đi học từ trưa đến giờ vẫn chưa thấy về. Bà thật sự rất lo lắng cho con bé
Bà vẻ mặt lo sợ nhìn anh. Bà Thanh ngồi đối diện, bĩu môi nói:
Hơi đâu mà lo. Nó có chân đi thì tự có chân về. Có khi lại bỏ về nhà nó rồi cũng nên
Bà trong lòng bắt đầu cảm thấy khó chịu vì những lời nói đó nhưng cũng không để ý. Anh không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài tìm cô. Bà tức giận, quay qua nhìn Âu Tuyết và Âu Thịnh đang ngồi trên ghế chơi điện thoại.
Là ai không cho Nguyệt Nguyệt đi cùng xe?
Nghe thấy bà hỏi, Âu Thịnh ngừng hành động của mình lại, Âu Tuyết mặt mày tái nhợt. Bà nhận ra điều đó ở vẻ mặt của Âu Tuyết.
Âu Tuyết! Là cháu đúng không?
Bà Thanh nhận ra con gái mình sắp bị mắng nên nhanh chóng lên tiếng.
Mẹ! Cái gì cũng phải từ từ, chưa gì mà mẹ đã vội kết tội con bé. Như vậy có phải là không công bằng không mẹ?
Chị còn nhắc đến công bằng với tôi. Chị thử hỏi chị đã bao giờ công bằng chưa?
Bà tức giận, mặt đỏ ửng lên.
Nếu Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện gì thì bà nhất định sẽ không tha cho cháu đâu
Bà nói xong tức giận một mặt, không thể chứa họ thêm vào mắt. Bà Thanh cũng tức giận, đùng đùng bỏ lên phòng. Đúng lúc này ông Đông vừa về đến nơi, nhìn thấy cảnh này thì ngơ ngác tại chỗ. Ông Đông phải hỏi người làm thì mới biết.
/40
|