Chương 7.1: Ỷ có anh cưng chiều.
Cố Vân Tịch đang cầm chén đũa thì khựng lại, ngay sau đó lại tiếp tục cầm chén đũa.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Giang Minh Hàn ở phía đối diện, híp mắt lại!
Cái người này có ý thù địch với mình rất sâu!
Kiếp trước đã như thế rồi!
Trong năm người anh em Lục Hạo Đình, Giang Minh Hàn xếp thứ tư, xuất thân trong một gia đình giàu có ở Bắc Kinh, bản thân cũng là một người tinh anh cao cấp, có công ty của riêng mình, rất giỏi giang và vượt trội.
Anh ta rất là sùng bái Lục Hạo Đình, cho nên có ý thù địch rất sâu với người chị dâu chưa bao giờ để Lục Hạo Đình vào mắt là cô đây.
Trong mấy người họ, chỉ có Lưu Tinh Trì là có xuất thân kém cỏi nhất, là một đứa trẻ mồ côi!
Kiếp trước cũng chỉ có Lưu Tinh Trì là có thái độ hơi tốt một chút đối với Cố Vân Tịch, có lẽ là vì xuất thân, khiến anh ta có cảm giác đồng cảm đối với hoàn cảnh mà Cố Vân Tịch gặp phải!
Sắc mặt Cố Vân Tịch hơi lạnh, cô không phải là người dễ trêu chọc gì đâu!
“Tại sao tôi phải giải thích với anh?”.
Giang Minh Hàn nghe vậy là lập tức bùng nổ: “Tại sao cô phải giải thích với tôi? Ha! Cô dựa vào đâu mà không giải thích? Cô đừng có quên, cô đã gả cho đại ca tôi rồi, bây giờ cô đang ăn của anh ấy dùng của anh ấy ở của anh ấy đấy, đến tiền học của cô cũng do anh ấy cho, cô thế mà lại chạy đi tỏ tình với cái tên Tần Hiên kia ở trường, cô làm như thế là có xu hướng ngoại tình!”.
“Mắc mớ gì tới anh?”.
“Cô…”. Giang Minh Hàn lập tức bốc lửa giận ngùn ngụt.
“Tôi gả cho đại ca của anh, nếu phải giải thích thì cũng nên giải thích với đại ca của anh, anh nổi cáu như thế làm cái gì?”.
“Tôi…”. Giang Minh Hàn hơi sửng sốt!
“Nếu anh biết tôi đã gả cho đại ca của anh, vậy thì anh nên biết tôi là chị dâu của anh, sau này nhớ đối xử với chị dâu tôn kính một chút, lần sau anh mà còn la hét với tôi như vậy nữa, cẩn thận tôi bảo đại ca của anh đánh anh đấy!”. Cố Vân Tịch tỏ vẻ đắc ý và khiêu khích, ra vẻ đại ca của anh cưng chiều tôi như vậy đó, anh có thể làm gì được tôi.
Giang Minh Hàn: “…”.
Lời nói của Cố Vân Tịch, mà cả nét mặt của cô đều bị Lục Hạo Đình nhìn thấy, Cố Vân Tịch như vậy là một Cố Vân Tịch mà từ trước đến nay anh chưa từng nhìn thấy.
Điều đó khiến anh cảm thấy Vân Tịch dường như đang đấu võ mồm với Giang Minh Hàn, ỷ vào sự cưng chiều của anh, hoàn toàn không kiêng dè mà chọc tức Giang Minh Hàn, cô chắc chắn rằng Giang Minh Hàn sẽ không làm gì cô cả!
Ỷ có anh cưng chiều!
Ỷ có anh cưng chiều!
Cảm giác này, bỗng nhiên khiến anh tuôn ra một cảm xúc tự đáy lòng…sung sướng!
Giang Minh Hàn tức muốn bùng nổ, nhìn vẻ mặt gợi đòn của Cố Vân Tịch là anh ta phát hoả, quay sang tố cáo với Lục Hạo Đình ở bên cạnh: “Đại ca, anh nghe xem cô ta nói cái gì kìa! Bản thân gây ra sai lầm mà còn tỏ vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, đến lúc này rồi mà vẫn còn lớn lối như vậy, cô ta…”.
“Ngồi xuống!”. Lục Hạo Đình lạnh lùng quát một tiếng: “Lịch sự với chị dâu của cậu một chút!”.
Giang Minh Hàn: “…”.
Lưu Tinh Trì: “…”.
Cố Vân Tịch hơi nhếch môi, đắc ý nhướn mày.
Hành vi này của cô càng khiến Lục Hạo Đình sung sướng trong lòng!
Giang Minh Hàn tức đến mức suýt nữa tắt thở, một cảm giác uất ức vì bị đại ca đối xử bất công xộc thẳng lên đầu, đánh thẳng vào lí trí của anh ta, anh ta hét lên: “Đại ca! Anh không thể tiếp tục cưng chiều con nhóc này như vậy được, em chỉ không hiểu, anh muốn kiểu phụ nữ gì mà không có, sao cứ khăng khăng để ý đến một đứa con gái không có mắt nhìn đời vậy, cô ta làm ra chuyện này…”.
/1841
|