Chương 8.2: Hack máy tính, trộm tài khoản.
Lục Hạo Đình lướt xem hơn 2000 bình luận, hầu như đều nói gần như nhau, chỉ có rải rác một vài tin nhắn là thật sự đang nói đỡ cho Cố Vân Tịch, đáng tiếc, tất cả đều bị công kích vô cùng thê thảm!
Lục Hạo Đình ngồi trước máy tính, lúc này rèm cửa sổ không kéo ra, ánh sáng trong phòng hơi ảm đạm, ánh sáng màn hình hắt lên mặt anh, không thấy rõ nét mặt của anh lắm, nhưng toàn thân bốc lên hơi lạnh rõ ràng, những thứ trước mắt xem như lời nói của bọn não tàn, ánh mắt anh thoáng hiện chút trào phúng…
Ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh nhanh chóng lướt trên bàn phím, trực tiếp xâm nhập vào website của trường, cắt bỏ tất cả mọi thứ chướng mắt, đồng thời hack cả website trường.
Không chỉ vậy, anh còn truy lùng một số tài khoản vô cùng sống động, tìm kiếm kẽ hở, thả virus vào, dứt khoát hack máy tính và điện thoại của đối phương, chỉ như vậy thôi thì Lục Hạo Đình vẫn thấy chưa đủ.
Anh lập tức xâm nhập vào máy tính của một số người, lấy đi một số hình ảnh khiếm nhã và một số đoạn hội thoại thô bỉ rõ ràng từ máy tính, thậm chí là điện thoại di động của bọn họ, thẳng thừng phô bày lên một số nhóm chat lớn hoạt động tương đối sống động của trường trung học số một thành phố Giang Châu.
Vậy nên, website trường đột nhiên bị hack, đồng thời nhiều nhóm chat lớn xuất hiện các nội dung gây sốc giống nhau, mọi người lập tức điên cuồng!
“Chết tiệt! Chết tiệt! Nhân tài nào làm đây? Cái tên thô bỉ này là ai?”.
“Hahahahaha tôi nhận ra! Không ngờ hắn cũng có ngày hôm nay! Ôi trời không được rồi, cho tôi cười to ba tiếng trước đã!”.
“Má ơi! Web trường bị hack phải không? Mấy người mau nhìn xem?”.
“Trời ơi! Web trường xảy ra chuyện rồi? Tình huống gì đây?”.
“Hình như tôi đã phát hiện ra chuyện gì đó rất phi thường?”.
“Tôi ngửi thấy mùi âm mưu rồi!”.
“Ai gửi mấy thứ này lên đây? Mau mau mau, ra đây xác nhận bí mật của các vị đi này! Mau mang về nhà đi kìa!”.
“Mẹ ơi! Thật mất mặt! Hỏng hết tam quan!”.
“Xem ra bộ dạng đẹp trai ngời ngời thường thấy của bọn họ đều là giả vờ!”.
“Mấy người cởi hết ra làm gì thế? Nhìn cái biểu cảm kia, đang so xem ai to hơn ai sao? Thật xấu hổ”.
“Mấy người này đi đâu hết rồi vậy? Sao gọi mà không ư hử gì cả?”.
“Mau ra đây, mấy người bị bao vây rồi kìa!”.
Vốn dĩ là một nhóm chat rất náo nhiệt, lúc này gần như có thể dùng từ “điên cuồng” để hình dung, tốc độ spam tương đối nhanh, Lục Hạo Đình nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng vẫn chưa thoả mãn…
Vì vậy, bước tiếp theo…trộm tài khoản!
Trộm tài khoản thành công, những người vốn dĩ đang bị nhóm chat kêu gọi nhưng không hề có phản ứng gì, rốt cuộc cũng lộ diện!
“Ui chao! Đây là ảnh của anh mà! Anh có đẹp trai không hả các em? Anh có đáng yêu không hả các em?”.
“Ôi cái đám người ngu ngốc này, mấy người cho rằng dáng vẻ thường thấy của ông đây ở trường đều là thật sao? Ngu ngốc! Ngu ngốc!”.
“Hahahaha! Bị ông nội lừa rồi nhé con!? Một đám ngu xuẩn, hahahaha!”.
“Nào! Mấy người gọi ông nội là nam thần, tiếp tục gọi đi! Mấy người có biết, suốt ngày ở trường bị mấy người gọi là nam thần, tôi phải bật khóc vì sự ngu xuẩn của mấy người không hahahahaha!”.
Nhóm chat yên lặng vài giây, sau đó…
“Mẹ kiếp! Khốn nạn! Không ngờ mày là người như thế, ông đây sẽ không để yên cho bọn mày đâu!”.
“Đúng vậy, bình thường bị vẻ ngoài của mấy người lừa gạt, mẹ kiếp, chờ đến ngày đi học, ông đây đánh chết bọn mày!”.
“Thần kinh! Ê mày tưởng mày đẹp trai lắm sao? Bà đây thích nhất là nam thần Tần Hiên, so với nam thần Tần Hiên, mày chỉ như một cái rắm!”.
“Chả là cái cóc khô gì cả!”.
Nhìn những người này bị thành viên nhóm tấn công, Lục Hạo Đình cũng hài lòng một chút, bình tĩnh quan sát trận chiến trên màn hình hơn mười phút, còn thỉnh thoảng dùng tài khoản của mấy người này để mở rộng cuộc chiến một phen…
Thấy cả thiên hạ đang mắng bọn họ, lời khó nghe gì cũng tốt ra, mức độ rầm rộ vượt xa chuyện Cố Vân Tịch bị chửi, lúc này Lục Hạo Đình mới hài lòng tắt máy tính đi, ra ngoài phòng khách trông chừng Cố Vân Tịch!
/1841
|