Trọng Sinh Hào Môn: Cô Vợ Thần Y Quá Ngọt Ngào
Chương 9.1: Anh đích thân dạy em có được không?
/1841
|
Chương 9.1: Anh đích thân dạy em có được không?
Cố Vân Tịch đang đọc sách trong phòng khách.
Cô là một học sinh giỏi, bởi vì từ nhỏ bị vứt bỏ, trong lòng vẫn luôn muốn mình lớn lên thành tài, trở thành người hơn người, sau đó khiến cho những người khinh thường và vứt bỏ cô phải hối hận, cho nên Cố Vân Tịch vô cùng chăm học!
Cô gần như dùng hết tất cả tinh lực của mình để mình trở nên hoàn mỹ hơn, ưu tú hơn!
Bắt đầu từ khi bảy tuổi bị vứt bỏ, mười năm qua cô chưa bao giờ nghỉ ngơi, cho nên, Cố Vân Tịch luôn là một học sinh xuất sắc trong trường, thành tích luôn luôn dẫn đầu với điểm số vượt trội.
Hơn nữa bây giờ là xã hội phát triển, có vô số trường luyện thi, lớp học thêm, dạy kèm trực tuyến…cô thậm chí còn tự học rất nhiều khoá học.
Cô không nhận được một nền giáo dục tinh anh, nhưng thậm chí còn thông minh hơn, hiểu biết nhiều hơn những đứa con nhà giàu có được bồi dưỡng tỉ mỉ nữa!
Mặc dù học ở trường trung học số một thành phố Giang Châu, nơi tề tựu con dòng cháu giống, nhưng thành tích số một của cô vẫn không ai có thể lay động được!
Những thứ đó đều nằm trong đầu cô, cũng sẽ không vì cô sống lại mà quên mất.
Ký ức và trí nhớ của kiếp trước đều nằm trong đầu cô, bây giờ cô chỉ cần nhìn thoáng qua một chút, làm theo một lần nữa là tốt!
Nhìn Cố Vân Tịch nghiêm túc đọc sách, Lục Hạo Đình nhíu mày, cô bé này, từ khi anh biết cô, mấy năm qua trong ấn tượng của anh, cô dường như đều một mực học tập.
Cô thông minh khiến người ta thán phục, nhưng cũng nỗ lực khiến người ta đau lòng!
Lục Hạo Đình ngồi bên cạnh Cố Vân Tịch, chậm rãi nói: “Thành tích của em đã đủ rồi, có hứng thú thì có thể học một số thứ khác mình thích, em có cảm thấy hứng thú với cái gì không?”.
“Nhảy, múa, piano, thiết kế thời trang, trang điểm, còn có cái gì mà phối đồ, tạo hình, mỹ thực gì gì đó cũng được! Trước đây em đàn piano đều là tự học theo máy tính, Giang Châu không giống ở quê, Giang Châu phát triển, có rất nhiều lớp học piano, em có muốn đăng ký không?”.
“Phía trường học em không cần lo, anh sẽ nói với hiệu trưởng Âu Dương, thành tích của em đã tốt rồi, sau này học thêm một số môn mình thích, có được không?”.
Cố Vân Tịch quay đầu nhìn Lục Hạo Đình, người đàn ông này thật ra là một người đàn ông vô cùng lạnh lùng nghiêm túc, nhưng một khi đối mặt với cô là sẽ trở nên dịu dàng kiên nhẫn ngay lập tức!
“Lớp piano thì không cần, không phải anh cũng biết đàn piano sao? Mua một cái đàn về, anh dạy em là được rồi, anh biết nhiều thứ như vậy, làm thầy của em là đủ rồi!”.
Lục Hạo Đình ngẩn ra!
Không ngờ Cố Vân Tịch sẽ nói như vậy, cô gái nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp cực kỳ bây giờ đang hàm chứa sự sùng bái, ánh mắt sáng sủa trong trẻo nhìn anh.
Lục Hạo Đình bị đôi mắt xinh đẹp này làm rung động, một lúc lâu sau mới nói: “Được!”.
Anh muốn nói, anh biết đàn piano, nhưng không quá lão luyện, giáo viên chuyên nghiệp chắc chắn dạy tốt hơn anh.
Nhưng khi thấy ánh mắt sùng bái của cô, lời đến khoé miệng anh lại biến thành một chữ, được!
“Anh dạy em một số chiêu thức được không? Em nghe nói thân thủ của anh cực kỳ tốt, chắc chắn vô cùng lợi hại! Sau này em nghỉ em có thể đi tìm anh không? Anh dạy cho em một số thuật phòng thân, nếu thân thủ của em khá hơn một chút thì lần này đã không dễ dàng ngã xuống cầu thang rồi!”.
/1841
|