Trọng Sinh Hào Môn: Cô Vợ Thần Y Quá Ngọt Ngào

Chương 5.1: Cố Vân Tịch khác lạ.

/1841


Chương 5.1: Cố Vân Tịch khác lạ.
Giữa trưa hôm sau, Giang Minh Hàn mang bữa sáng tới bệnh viện, sắc mặt anh ta rất thúi, vừa nghĩ đến người con gái trong phòng bệnh không biết phân biệt tốt xấu, mình lại còn ở đây hầu hạ cô ta là anh ta uất ức muốn chết.
“Đùng đùng đùng”. Giang Minh Hàn tức giận gõ cửa, thật ra ban đầu đại ca bảo anh ta đi đưa đồ ăn sáng, nhưng anh ta ghét người con gái này, thế là cố tình tới muộn để Cố Vân Tịch đói thêm một lúc.
“Vào đi”. Trong phòng bệnh vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Mắt Giang Minh Hàn trợn trắng, cái giọng nói này như thể cả thế giới thiếu nợ cô ta vậy đó.
Đẩy cửa đi vào, Giang Minh Hàn sửng sốt!
Cố Vân Tịch thay quần áo của mình, đang sửa soạn cặp sách.
Hôm nay là thứ sáu, hai ngày tiếp theo sẽ là cuối tuần, bởi vì chuyện này rất náo động, bây giờ cả trường đang bàn tán xôn xao, Lục Hạo Đình lo lắng cô trở về lúc này sẽ không quen nên thay cô xin nghỉ, thứ hai lại đi học.
Anh đã thông báo với hiệu trưởng, bảo ông ta đem toàn bộ sách vở của Cố Vân Tịch tới, tiện cho cô học tập.
Giang Minh Hàn giật mình cơ ngác, không phải là hành động của Cố Vân Tịch, mà là vì…con người cô!
Thiếu nữ trước mặt mặc một cái áo thun đơn giản mà một cái quần jean màu trắng, khoác một cái áo gió màu trắng, chân mang đôi giày màu trắng, mái tóc dài tới bên hông buộc thành đuôi ngựa, đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng, đè thấp vành mũ, liếc mắt nhìn chỉ lộ ra cái cằm xinh xắn!
Hình bóng này có vẻ lạnh lùng, thoáng hiện sự xa cách!
Giang Minh Hàn nhíu mày, Cố Vân Tịch hôm nay sao lại cảm thấy khang khác so với cô trước đây nhỉ?
Lại đang giở trò quỷ gì đây?
Cố Vân Tịch thu xếp xong đồ đạc của mình, ngẩng đầu nhìn dm, sau đêm qua, cô đã hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh của mình, cô sống lại, mang theo tất cả ký ức của kiếp trước, sống lại mùa hè năm mình 17 tuổi!
Mặc dù cô đã bình tĩnh trở lại trong nỗi khiếp sợ vì mình sống lại, nhưng nhìn thấy cố nhân kiếp trước một lần nữa, Cố Vân Tịch vẫn hơi sững sờ!
“Tôi khoẻ rồi, bây giờ có thể xuất viện!”. Cố Vân Tịch lạnh lùng nói.
Giọng nói của cô vẫn lạnh lùng như con người cô, giọng nói này hoàn toàn giống với câu “vào đi” mà Giang Minh Hàn nghe được vừa rồi.
Chẳng qua lúc này Giang Minh Hàn mới giật mình nhận ra, giọng nói của Cố Vân Tịch mà anh ta nghe được ngày hôm nay không phải là giọng nói hàm chứa sự oán hận như thể cả thế giới thiếu nợ cô như trước đây, mà là lành lạn, không có cảm xúc, giống như bây giờ vậy.
“Bác sĩ đã kiểm tra chưa?”. Giang Minh Hàn nói.
Cố Vân Tịch đeo cặp lên vai, nói: “Ừm! Lúc sáng tôi đã để bác sĩ kiểm tra rồi, không có vấn đề gì, thủ tục xuất viện cũng làm rồi, đi thôi! Còn nữa, tôi ăn sáng rồi! Cảm ơn!”.
Giang Minh Hàn lại ngơ ngác cả người!
Cố Vân Tịch nói cảm ơn với anh ta?
Mặt trời mọc từ đằng tây sao, con nhóc này trước đây cho rằng anh em bọn họ đều là đồ tồi, như thể làm chuyện gì vô cùng có lỗi với cô vậy đó.
Anh ta lại cúi đầu nhìn bữa sáng trong tay mình, bị Cố Vân Tịch đối xử lạnh lùng như vậy, Giang Minh Hàn bỗng nhiên đỏ mặt, có vẻ ngượng ngùng.
Anh ta cố ý tới muộn, vốn dĩ đã sắp trưa rồi, hơn nữa đồ anh ta cầm trên tay rõ ràng là thứ sáng sớm mới có thể ăn được, đồng thời cũng là thứ Cố Vân Tịch không thích ăn.
Ma xui quỷ khiến, Giang Minh Hàn nói: “Đại ca có việc đột xuất, anh ấy phải về, công việc đặc thù, anh ta chỉ có thể đi trước”.

/1841

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status