Chương 11: Bắt gian
Cô cả nhà họ Nhan vừa mới trở về, đã dính dáng tới anh Mộc rồi... Xem ra nhà họ Nhan sắp bám vào Mộc Thị rồi.
Đây là một tin mới, anh Mộc là loại người âm tình bất định, hỉ nộ vô thường, đừng nói là ở thành phố A này, cho dù là ở thủ đô thành phố Bắc Kinh, cũng khiến người ta tránh không kịp, ai dám chọc giận anh?
Hạ Tinh Thần trốn ở một nơi bí mật gần đó, thờ ơ nhìn Tiêu Mạn và Nhan Huy vẻ mặt không đổi đẩy cô đến đầu ngọn gió, tuy đã sớm tuyệt vọng với tình thân, nhưng cô vẫn cảm thấy trái tim lạnh lẽo.
Quả nhiên Nhan Huy là người cha tốt của cô! Cô đã từng tin tưởng người cha này như thế, khát vọng tình thương của cha như thế, nhưng chưa bao giờ ngờ tới người cha này, từ đầu tới đuôi đều đang lợi dụng cô, mãi đến khi ép khô giá trị cuối cùng của cô, sau đó coi cô như đồ bỏ đi đá sang một bên.
Nhưng lát nữa mấy người sẽ thấy được đại lễ tôi tặng, có lẽ phải thất vọng rồi.
“Sao cô Hạ cười vui vẻ như vậy? Có chuyện gì cao hứng sao?”
Giọng nói lười biếng thản nhiên vang lên bên tai Hạ Tinh Thần, giọng điệu quen thuộc như vậy...
Cô đột nhiên quay đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn tú mà tà mị, biểu cảm lập tức cứng đờ: “Anh... Sao anh lại ở đây?”
... Mộc Vân Hiên?
Sao có thể là Mộc Vân Hiên được?
“Hình như cô Hạ nhìn thấy tôi thì rất bất ngờ?” Mộc Vân Hiên mỉm cười, mang theo mị hoặc kinh tâm động phách, nhưng cũng mang theo ý lạnh khiến người ta sởn gai ốc: “Tôi không nên ở đây, thì nên ở đâu?”
Ý thức được mình thất thố, Hạ Tinh Thần nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, nhưng trong lòng vẫn rất rung động. Không nên mà, lúc này không phải Mộc Vân Hiên bị đám Nhan Huy bỏ thuốc, đợi ở phòng 3065 sao?
Sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ bởi vì cô trọng sinh, cho nên rất nhiều chuyện cũng sửa đổi theo hướng không biết?
Mộc Vân Hiên cười mà như không cười nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên vươn tay ra xoa nhẹ gương mặt cô.
“Anh làm gì thế?” Hạ Tinh Thần lùi về sau hai bước theo bản năng, chậm rãi thu liễm biểu cảm trên mặt.
Xem ra người thay đổi không chỉ là cô, ngay cả Mộc Vân Hiên từng ghét cô như vậy cũng thay đổi theo.
Mộc Vân Hiên không phát cáu, trái lại nhìn cô đầy hứng thú: “Cô Hạ đúng là có mưu kế hay, nếu không phải tôi phản ứng nhanh, bây giờ đã khó tránh khỏi bị người ta bắt gian tại trận rồi...”
Vẻ mặt Hạ Tinh Thần lạnh lùng nhìn anh: “Chỉ sợ anh Mộc khích lệ nhầm người rồi, không phải là mưu kế của tôi hay. Rốt cuộc là ai mưu kế hay, hẳn là anh Mộc hiểu rõ trong lòng.”
Mộc Vân Hiên này đã sớm biết rõ mọi chuyện, chỉ là... Kiếp trước không phải như vậy? Rốt cuộc là sao anh có thể biết?
Tiêu Mạn tìm nhân viên phục vụ, sắc mặt khó coi mở cửa phòng.
Khi mở cửa, tất cả mọi người đều sợ ngây người!
“A... Lăng Phong, lại nhanh hơn chút nữa... Ừm... Thật thoải mái...” Trong phòng, Nhan Như Lâm đang vặn vẹo cơ thể, hai cơ thể dính sát vào nhau, điên cuồng dây dưa với nhau.
Tiếng làm nũng và tiếng thở dốc ái muội, khiến người nghe đều cảm thấy mặt đỏ tim đập nhanh.
Hai người đang đắm chìm trong thế giới bể dục, không phát hiện âm thanh cửa mở.
“Như Lâm?” Tiêu Mạn thấy một màn như vậy, thì khiếp sợ tới mức hít vào một hơi, lùi về sau vài bước.
Sắc mặt Nhan Huy rất khó coi, hét to: “Hai người đang làm gì thế?”
Mấy người đi theo Tiêu Mạn đều trợn tròn mắt!
“A...” Lúc này Nhan Như Lâm mới như tỉnh lại từ trong mơ, hét lên một tiếng đẩy người đàn ông trên người ra, vội vàng kéo chăn quấn lấy cơ thể.
Nhưng mà muộn rồi, dấu vết xanh xanh tím tím trên người Nhan Như Lâm, mọi người đã sớm thấy rõ.
/895
|