Chương 26: Đổi trắng thay đen
“Chị, chị làm vậy không đúng rồi.” Nhan Như Lâm không buông tha cơ hội thêm mắm thêm muối: “Gia tộc lớn chúng ta không giống đám nhà giàu mới nổi, tùy ý đánh chửi người giúp việc, làm chuyện tự hạ thấp thân phận mình.”
Tiêu Mạn vội vàng kéo Nhan Như Lâm, không cho cô ta tiếp tục nói hết, giống như tốt bụng khuyên can.
“Như Lâm, đừng nói nữa. Dù sao Tinh Thần mới về nhà không lâu, không hiểu quy củ là chuyện bình thường. Lần sau chú ý một chút là tốt rồi.” Tiêu Mạn lại bỏ đá xuống giếng, chụp cái mũ rất to trên đỉnh đầu cô.
Vẻ mặt Hạ Tinh Thần không đổi nhìn mọi người, chậm rãi đi xuống cầu thang, rõ ràng là thấy Thục Huệ ôm ấp yêu thương không có kết quả, nhưng lại cứ làm như không thấy.
Mộc Vân Hiên ở một bên không nói một câu, lại càng cổ vũ người nhà họ Nhan kiêu ngạo, thím Tần khóc càng hăng say, bà ta ngẩng đầu, trên mặt toàn nước mắt. Được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Cô cả, cô không nên xin lỗi Thục Huệ sao?”
Hạ Tinh Thần hừ lạnh một tiếng: “Vì sao tôi phải xin lỗi cô ta?”
“Cô cả, nếu chuyện này truyền ra ngoài, nhất định sẽ thành cô thiếu giáo dưỡng, ỷ thế hiếp người.” Trong mắt thím Tần lộ ra lạnh lùng, giọng điệu càng cố tình gây sự.
“Cô cả, lúc này không giống ngày xưa. Nơi này không phải nông thôn chỗ cô ở, không phải cô muốn thế nào thì được thế đó.”
“Đúng vậy.” Hạ Tinh Thần chậm rãi nâng mắt: “Thím Tần nói rất có đạo lý, tôi sống ở nông thôn từ nhỏ, tôi đúng là không có giáo dưỡng, còn thích ỷ thế hiếp người.”
Thím Tần nghe Hạ Tinh Thần thừa nhận quan điểm của bà ta, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý, nhưng không đợi bà ta đắc ý được lâu, lại nghe Hạ Tinh Thần nói.
“Cho dù như vậy, nhưng tôi cần thím giáo huấn tôi sao?” Giọng nói của Hạ Tinh Thần đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt lóe lên sắc bén: “Thím lấy thân phận gì giáo huấn tôi? Người thân của tôi, hay là trưởng bối của tôi? Thím Tần?”
Hạ Tinh Thần đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “thím Tần”.
Thím Tần đang định kiêu ngạo nói “cô biết là tốt” thì nghẹn lại, bà ta ở nhà họ Nhan nhiều năm như vậy, cho dù là Nhan Huy cũng phải nể mặt bà ta vài phần.
Hiện giờ bị một con nhóc không biết trời cao đất rộng vả mặt trước mặt mọi người, bà ta tức tới mức gương mặt già nua đỏ bừng, trong mắt lộ ra tàn nhẫn.
Nhưng bà ta không sống uổng phí nhiều năm như vậy, cố gắng nhịn xuống.
Nhan Huy ở một bên luôn quan sát thái độ của Mộc Vân Hiên, thấy anh không mở miệng nói chuyện giúp Hạ Tinh Thần, trong lòng bắt đầu không yên.
Chẳng lẽ cậu Mộc không coi trọng Hạ Tinh Thần, là ông ta nghĩ nhiều rồi?
Cho dù nhìn thấy hay không, ông ta tuyệt đối không thừa nhận Hạ Tinh Thần bị người ta đánh.
Lời đồn Hạ Tinh Thần hung hãn ngang ngược, tốt hơn là con gái nhà họ Nhan mới nhận bị ngược đãi. Ông ta sẽ mất hết mặt mũi.
Nhan Huy trách: “Tinh Thần, sao thím Tần không thể giáo huấn con được? Cho dù thế nào thím ấy cũng là trưởng bối của con. Được rồi, đừng giở thói tiểu thư nữa, ngoan ngoãn nhận lỗi với Thục Huệ và thím Tần đi, đừng làm mất phong độ của cô cả.”
“Cha, cha cảm thấy chuyện này là lỗi của con sao?” Hạ Tinh Thần nhìn Nhan Huy, vốn tưởng rằng ông ta vì thể diện, sẽ không trắng đen không phân trước mặt mọi người, không nghĩ tới ông ta có thể vô liêm sỉ trước mặt nhiều người như thế.
Nhìn thẳng vào đôi mắt của Hạ Tinh Thần, trong mắt Nhan Huy có chút hoảng hốt, ánh mắt của cô không phải là loại dịu dàng như nước mà ông ta quen thuộc, trái lại tràn ngập rét lạnh.
“Tinh Thần, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy. Sai lầm là sai lầm, đừng già mồm át lẽ phải nữa.” Ông ta dời mắt đi, hạ quyết tâm, đối với ông ta mà nói không có chuyện gì quan trọng hơn lợi ích.
Người nhà họ Nhan đúng là tự đạo tự diễn, khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười, nhưng bọn họ lại cứ nghĩ mình rất tốt bụng.
Mộc Vân Hiên luôn không lên tiếng, dùng ánh mắt tràn ngập hứng thú nhìn Hạ Tinh Thần, muốn xem cô phản ứng thế nào, vẻ mặt giống như đang nhìn truyện cười.
Hạ Tinh Thần âm thầm nghiến răng, anh muốn nhìn truyện cười của nhà họ Nhan cô mặc kệ, nhưng anh muốn nhìn truyện cười của cô, thì nghĩ nhiều quá rồi!
/895
|