Edit by ChangTruy cập để đọc truyện nhanh và đầy đủ nhấtKỳ Mặc Trần liếc anh một cái, sau đó vươn tay: “Thẻ vàng của cậu, lấy thêm một cái đi!”“Thẻ vàng? Không phải đã cho cậu một tấm rồi à?” Tuy anh ta đang hỏi, nhưng cũng nhanh chóng sờ soạng trong túi áo mình.
Vừa đặt thẻ vào trong tay Kỳ Mặc Trần, kết quả anh ta lại nhìn thấy bạn tốt qua tay đưa cho người khác.
Kỳ Mặc Trần đưa cho Tô Lạc Ương: “Nhận đi, sau này có tấm thẻ này, tới đây sẽ được ăn cơm miễn phí!”“Miễn phí? Tốt vậy à!” Tô Lạc Ương ngơ ngác nhận lấy thẻ vàng, trọng lượng thật sự không thấp, vừa nhìn đã biết dùng vàng ròng để làm ra.
Khuôn mặt Khương Vũ đau khổ nhìn Kỳ Mặc Trần: “Kỳ ca, một bữa cơm của Nhất Phẩm Cư chúng tôi cũng không dưới một vạn đâu, cậu không sợ người khác ăn sập tiệm nhà tôi sao?”Tuy những lời này chỉ là nói giỡn, nhưng Tô Lạc Ương vẫn cảm thấy mình ăn chực của người ta mãi cũng không tốt.
Huống chi vô công bất thụ lộc, cô vẫn chưa biết quan hệ giữa mình và Kỳ Mặc Trần là gì.
Kỳ Mặc Trần: “Không phải cậu cứ chực chờ miếng đất nới Đông Thành kia à, tặng cậu đấy!”Hai mắt Khương Vũ lập tức sáng lên: “Thật à?”Miếng đất kia anh ta đã thèm nhỏ dãi từ lâu, muốn lấy về để làm chi nhánh của Nhất Phẩm Cư, kết quả Kỳ ca sống chết không cho, sao bây giờ đột nhiên cho thế, chẳng lẽ…Khương Vũ nhìn về phía cô gái nhỏ đang rối rắm có nên nhận thẻ vàng ngồi đối diện!Là vì cô!“Ừ!” Kỳ Mặc Trần nâng chén rượu lên, uống một ngụm.
“Kỳ ca, anh tốt quá!” Dứt lời, Khương Vũ lại đưa mắt sang Tô Lạc Ương: “Vị này là…”Vốn còn muốn nói gì khác, đột nhiên lại phát hiện không biết gọi là gì, Kỳ Mặc Trần hơi hơi ngước mắt: “Bạn gái tôi!”Dứt lời, Khương Vũ lập tức chân chó chạy đến bên cạnh Tô Lạc Ương, sau đó dùng vẻ mặt vô cùng ân cần nói: “À à, chị dâu, em cứ nhận tấm thẻ này đi, sau này tới Nhất Phẩm Cư của tôi muốn ăn gì thì cứ thoải mái, không thu tiền đâu!”Cô gái nào đó vốn đang suy nghĩ có nên nhận không đây, nghe Kỳ Mặc Trần nói thế thì trực tiếp ngẩn ra, cô thành bạn gái anh lúc nào, à mà, sao người này có thể gọi loạn thế được!Nhìn thấy Tô Lạc Ương đang nghi ngờ, Kỳ Mặc Trần: “Đây là tâm ý của Khương Vũ, nhận đi!”“Đúng vậy, chị dâu, đây là chút tâm ý của tôi, em không nhận là không cho tôi mặt mũi đấy!”Tiếng chị dâu này của Khương Vũ gọi đến mức muốn ngọt thế nào thì ngọt thế ấy, anh em bọn họ biết Kỳ Mặc Trần lãnh đạm với phụ nữ thế nào.
Tuy miếng đất kia của Kỳ Mặc Trần cho đi cũng giống như bố thí thôi, nhưng anh vì một người phụ nữ mà làm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.
Tô Lạc Ương thật sự muốn gào lên, có thể đừng gọi tôi là chị dâu nữa được không, nhưng vì khuất phục dưới “dâm uy” của Satan nên không dám phủ nhận.
Lỡ người đàn ông này đột nhiên phát hỏa, sau đó uống máu cô nữa thì sao đây?Cả bữa cơm này Kỳ Mặc Trần vẫn luôn gắp đồ ăn cho Tô Lạc Ương, thỉnh thoảng cũng ăn vài miếng.
Đương nhiên người ăn và người gắp đều cực kỳ vui vẻ, chỉ khổ hai cẩu độc thân ngồi đây thôi, hiển nhiên cả quá trình bọn cô không hề nghe thấy tiếng hừ hừ vùng lên nào từ hai người này.
Cơm nước xong xuôi, Kỳ Mặc Trần nhanh chóng dẫn Tô Lạc Ương về trường, hai người vẫn dừng xe ở cửa sau trường, Tô Lạc Ương vừa xuống xe đã bị người ta kéo tay lại.
Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Nhớ kỹ, em là bạn gái tôi, không ai có thể ức hiếp em! Đương nhiên, cũng không thể trêu ong chọc bướm bên ngoài.
”Câu trước còn khiến Tô Lạc Ương cực kỳ cảm động, nghe thấy câu sau làm cô trực tiếp không muốn để ý đến anh nữa, danh tiếng của cô trong trường kém vậy, chọc ong chọc bướm kiểu gì!.
/50
|