Edit by ChangTruy cập để đọc truyện nhanh và đầy đủ nhất“Nhớ kỹ ước định một tháng về Kỳ Trạch hai lần!” Dứt lời, Rolls-Royce màu đen hất đuôi đẹp trai một cái rồi rời đi.Biết rồi, cần gì một ngày mà nhắc nhở cô nhiều lần thế chứ!…Ban đêm, trường học được bao phủ bởi một tầng an tĩnh, Đế Kinh ban đêm cũng cực kỳ mát mẻ.
Tản bộ chỗ này thật sự là chuyện vô cùng tuyệt vời đối với người vừa ăn cơm no căng như cô, cô phát hiện hôm nay mình ở chung với Kỳ Mặc Trần đã không cần quá cẩn thận, hơn nữa Kỳ Mặc Trần cũng không đáng sợ như vẫn nghĩ!Nghĩ đến đây, tâm trạng của Tô Lạc Ương càng tốt hơn, chỉ cần cô không chọc người đàn ông kia phát điên, có lẽ những ngày trôi qua sẽ không đến nỗi nào!“La la la!” Tô Lạc Ương nhẹ nhàng hát vài tiếng, buổi tối ở đây không có quá nhiều người, thỉnh thoảng sẽ có một vài người đi ngang qua.Cô đi đến một ao nhỏ gần trường học, hiện tại cô không muốn trực tiếp về phòng ngủ nên ngồi luôn bên cạnh dòng suối, nhìn ánh trăng và vô số vì sao lấp lánh phản ngược trong hồ nước.Từ khi rời khỏi Kỳ Trạch, cuộc sống của cô cũng đã chậm rãi đi vào quỹ đạo, tuy người đàn ông này thỉnh thoảng sẽ bỗng nhiên xuất hiện, nhưng những lúc ấy đều tốt cho cô.
Lúc mọi người bài xích cô, anh sẽ để người đưa cơm, còn dẫn cô đến Nhất Phẩm Cư, đã thế còn lấy thẻ vàng để cô có thể lúc nào cũng được ăn cơm miễn phí.
Thậm chí sau khi cô về nhà họ Tô, anh sẽ bảo người đưa quà đến cho cô thêm thể diện, tất cả những thứ những thứ này đều chứng tỏ Kỳ Mặc Trần rất tốt với cô.Tuy anh đã từng làm tổn thương cô, nhưng sau đó lại đối tốt với cô gấp bội, hiển nhiên tốt hơn nhiều với những người thân bạn bè lương bạc này.Tô Lạc Ương xuất thần ngồi bên ao, đột nhiên phía sau xuất hiện tiếng bước chân hỗn loạn, còn có âm thang kiều mị làm người ta mặt đỏ tai hồng.“Ưm, A Trạch, em thật sự rất thích anh!” Lý Kỳ lung tung chụp lên miệng Lạc Trạch, cậu ta cũng chỉ giả vờ khua tay một chút, chứ không thật sự ngăn cản Lý Kỳ nhào lên hôn mình.“Tiểu Kỳ, nơi này là trường học, chúng ta làm vậy không tốt lắm đâu!” Lạc Trạch thoáng đẩy Lý Kỳ ra, nhưng cô ta rất nhanh đã nhào đến.Hai tay Lý Kỳ câu lấy Lạc Trạch, con ngươi ngập tràn sương mù mê mang, khuôn mặt cô ta cũng không tệ lắm, lúc này dáng vẻ quyến rũ càng khiến người nhìn suýt không kiểm soát được: “A Trạch, anh sợ gì chứ, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, phát sinh một chút quan hệ cũng là chuyện bình thường.
Cho dù bị người ta nhìn thấy thì sao, em là con gái của giám đốc trường này, không ai dám nói ra đâu, nếu không người đó sẽ chết chắc!”Tô Lạc Ương ngồi đầu này của hồ nước, mà Lạc Trạch và Lý Kỳ lại ở bên khác.
Trong lòng cô lúc này có mười vạn con lạc đà đang chạy loạn, đi giải sầu mà cũng gặp được cảnh tượng hai người này tán tỉnh nhau.Hơn nữa hai nhân vật chính này còn là người cô biết, vận khí gì thế không biết?Cửa ra ở chỗ khác, mà nơi đó vừa lúc bị hai người này chặn lại, lúc này đi ra cũng không được, không đi cũng không xong.Tô Lạc Ương đang nghĩ đối sách, kết quả thế công của bên kia càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Âm thanh thân mật của hai người càng lúc càng lớn, Tô Lạc Ương mắng Lạc Trạch một tiếng, đúng là đồ tiểu bạch kiểm mặt người dạ thú, đã thế còn làm những trò thế kia.Cô cũng không ngờ có thể nhìn thấy hai người kia trình diễn một màn đông cung sống ở chỗ này, mắt mù đấy hiểu không?Tô Lạc Ương nghĩ nghĩ một lúc mới nhìn thấy hòn đá nhỏ trên mặt, tròng mắt cô xoay chuyển, ngồi xổm xuống nhặt nó lên rồi ném về phía hồ, tiếng bõm nước kia làm Lạc Trạch và Lý Kỳ còn đang thân mật hoàn toàn khiếp sợ, động tác cũng trực tiếp ngừng lại.Lạc Trạch và Lý Kỳ đều bị tiếng nước thình lình kia dọa sợ, hai người trực tiếp nhặt quần áo cởi một nửa trên mặt đất lên rồi chạy té khói.
Sau khi bọn họ rời đi, bóng dáng của Tô Lạc Ương mới xuất hiện, cô ước lượng hòn đá nhỏ trong tay, cười khẩy nói: “Mới thế đã sợ, vậy mà có gan ở đây tán tỉnh nhau!”.
/50
|